Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 20: Dung nhan bị huỷ




“Ngươi nói cái gì!” Lí Tiêu Nhiên kinh ngạc.

Sắc mặt Lí Vị Ương hồng nhuận, ánh mắt trong trẻo: “Phụ thân, con thấy Tam đệ chơi ở hoa viên, sau đó Tam phu nhân đến đón về, còn nắm tay Tam đệ răn dạy nữa, nói Tam đệ chạy loăng quăng khắp nơi, đến một chiếc giày còn chẳng biết rơi mất ở chỗ nào!”

Sau đó, Lí Vị Ương như nhìn thấy chiếc giày vừa được nhặt về kia, lộ ra vẻ vui mừng: “Ai da, hoá ra rơi ở chỗ này sao? Tam đệ đúng là nghịch ngợm, lại dám chạy đến hồ chơi đùa, làm ướt cả giày!”

Biết vừa rồi chỉ là sợ bóng sợ gió, trong lòng Lí Tiêu Nhiên thoải mái hơn rất nhiều, rồi rất nhanh sau đó lại nhíu mày: “Ngươi chạy đến Nam viện làm cái gì!”

Lí Vị Ương cười tủm tỉm nói: “Phụ thân, lão phu nhân nói người trong viện Vị Ương quá ít, thế là không được, hôm nay Vị Ương phụng mệnh lão phu nhân, đến Hồi Xuân đường chọn vài nha đầu vừa ý, lúc đi qua Nam viện thấy rất nhiều nha đầu vây quanh bên ngoài, có người nói phụ thân mẫu thân đều ở đây, cho nên Vị Ương mới tiến vào bái kiến.”

Lí Tiêu Nhiên sững người, còn sắc mặt Đại phu nhân, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Lí Tiêu Nhiên lại nói: “Chọn lựa được chưa?”

Trên mặt Lí Vị Ương lập tức lộ ra vẻ được sủng ái mà kinh sợ: “Ma ma quản sự nói, đã chuẩn bị cho con năm nha đầu, để con chọn ra ba người, con thấy người nào cũng tốt, chuẩn bị quay về xin lão phu nhân ra quyết định giúp con.”

Vị Ương vừa về phủ, chọn vài nha đầu cũng là chuyện nên làm, nhưng mà vì sao Hoạ Mi lại nói Vị Ương đến thăm Thất di nương? Lí Tiêu Nhiên nhớ đến con hạc trắng không có thật kia, lại nghĩ đến vẻ mặt ấp a ấp úng muốn nói lại thôi của Hoạ Mi, lập tức liên tưởng đến kế châm ngòi ly gián, ánh mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua Đại phu nhân.

Đại phu nhân nghĩ thầm, mình quả nhiên đã quá xem thường Lí Vị Ương, đầu tiên không tìm thấy hạc trắng, tiếp theo Thất di nương không chết, hiện giờ ngay cả Tam thiếu gia vốn đã chết cũng còn sống, những điều này đều chứng minh Lí Vị Ương là nguyên nhân đám người đó còn sống, chứng cứ duy nhất cũng chỉ còn lại——

Không đợi bà mở miệng, Lí Vị Ương đã hô lên kinh hãi: “Ai da, Ngũ muội xảy ra chuyện gì thế này?! Vết thương trên mặt nghiêm trọng như vậy?”

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Chẳng hiểu sao lại rơi xuống nước, còn bị thương thành như vậy!”

Lí Vị Ương bộ dáng như thực sự kinh ngạc: “Ngũ muội muội hiện giờ —— “

Lúc này, đột nhiên Lí Thường Hỉ cử động, nha đầu bên cạnh mừng rỡ nói: “Ngũ tiểu thư tỉnh rồi!”

Lí Thường Hỉ ngồi dậy, theo bản năng sờ lên mặt mình, lại thấy máu tươi đầy tay, kinh hoảng: “Ta, mặt ta sao lại như vậy! Mẫu thân, mặt con làm sao thế này!”

Đại phu nhân nói với giọng thương xót: “Thường Hỉ, mặt của con bị thương, đừng chạm vào nữa, mẫu thân đã bảo người đi mời đại phu, con cứ nằm nghỉ ngơi đi!”

Lí Thường Hỉ nhìn thấy Lí Vị Ương đứng bên cạnh, nhảy dựng lên: “Ngươi là đồ sao chổi, đều tại ngươi! Đều tại ngươi làm hại ta!”

Lí Thường Hỉ thở hổn hển, ngón tay gần chạm đến mũi Lí Vị Ương.

“Ngũ muội muội làm sao vậy?” Lí Vị Ương vẻ mặt kinh ngạc: “Là ai đã chọc muội tức giận như vậy?”

“Ngươi còn không biết?! Hừ, ngươi là đồ yêu tinh hại người! Nếu không phải ngươi khắc ta, làm sao ta có thể tự dưng ngã xuống hồ!”

Lí Vị Ương thản nhiên nhìn nàng: “Ngũ muội muội nói năng cẩn trọng, tuy ta sinh ra vào tháng hai, nhưng đến nay, phụ thân cùng mẫu thân, thân thể đều rất khoẻ mạnh, muội nói như vậy, chẳng phải là không nể mặt cha mẹ sao?!”

Lí Vị Ương không dùng lời lẽ ác độc đáp trả, mà lời nói ra vẫn làm Lí Thường Hỉ tức phát điên, Lí Thường Hỉ nghe xong lời của Vị Ương, tức giận dùng tay đẩy nàng, miệng còn kêu to: “Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ! Hại ta thành cái dạng này còn dám nói không liên quan!”

Thất di nương lắp bắp kinh hãi, lập tức muốn xông lên bảo vệ con gái của mình, đúng lúc này bị Thuý Nhi bên cạnh kéo tay lại, bà mới tỉnh táo, thân phận của mình không thích hợp để bà làm vậy!

Lí Vị Ương bờ môi khẽ nhếch, hãm hại không thành, ngược lại chính mình bị huỷ dung, lại còn không biết hối cải, coi những người khác đều chết hết rồi sao? Quả nhiên, Lí Thường Hỉ còn chưa đánh đến người nàng, đã bị ma ma nha đầu bên cạnh ngăn cản.

“Im miệng! Ngươi với cái đức hạnh này, còn ra dáng một tiểu thư sao?” Lí Tiêu Nhiên thở hổn hển chỉ vào Lí Thường Hỉ quát lớn.

Lí Thường Hỉ giãy dụa kêu lên: “Phụ thân, mặt con đã bị huỷ rồi! Người có thấy hay không, đều do cái bào thai hạ lưu này, là nó khắc con! Hại con thành cái dạng này! Phụ thân mau đuổi nó đi, nhanh đuổi nó đi!”

Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Ngũmuội muội nói đúng, mọi chuyện đương nhiên sẽ do phụ thân làm chủ, muội muốn nói gì, đều có thể nói ra rõ ràng, hô to gọi nhỏ như cãi lộn thế này, chẳng phải làm mất thể diện của phụ thân sao!”

Lí Thường Hỉ không thoát được khỏi đám nha đầu, tức giận mắng Lí Vị Ương: “Nha đầu chết tiệt kia, đừng có tự cho rằng mình là thiên kim tiểu thư, ngươi chỉ là thứ đồ hạ lưu! Yêu tinh hại người!”

Lí Vị Ương cười lạnh, Lí Thường Hỉ tuy rằng tâm địa độc ác, nhưng chung quy tuổi vẫn còn trẻ, lựa chọn lúc này để kêu to náo loạn, thậm chí không cẩn thận, sẽ chỉ làm sự nhẫn nại của Lí Tiêu Nhiên mất hết. Ông ta là người rất coi trọng quy củ, hiện giờ Lí Thường Hỉ nào giống một thiên kim phủ Thừa tướng, mà chính là một người đàn bà chanh chua.

Cho nên, nàng chỉ tủi thân nhìn Lí Tiêu Nhiên, nói: “Phụ thân, Vị Ương chỉ đi chọn vài nha đầu, Ngũ muội muội rơi xuống nước, là do bát tự muội ấy rất nhẹ, phạm vào quỷ nước, mà muội cứ luôn miệng nói do con khắc, con có thể khắc nàng ở chỗ nào chứ?!”

Lời này của nàng có ẩn ý, có phụ thân có mẹ cả, bên kia còn có cả mẹ đẻ, đều không thấy nàng khắc, lại cố tình khắc một thứ muội không hề có quan hệ, nàng khắc nổi sao?

Thật ra chuyện này cũng chỉ trách Đại phu nhân không ngờ đến Lí Vị Ương đã sớm phòng bị bà, trước tiên đi sớm đến Nam viện cứu Thất di nương, bằng không chuyện khắc chết mẹ đẻ này đã sớm thành sự thật, hơn nữa còn làm Lí Mẫn Đức oan uổng mà chết, Lí Tiêu Nhiên sẽ không thể không xử trí Lí Vị Ương, mà hiện tại – Lí Thường Hỉ đem chuyện mình bị rơi xuống nước áp đặt lên người Lí Vị Ương, đúng là rất gượng ép! Thậm chí, còn như cố ý!

Trong lòng Đại phu nhân dĩ nhiên hiểu rõ, tiền đồ của Lí Thường Hỉ chỉ đến được như thế, một thứ nữ dung mạo huỷ hoại, một chút giá trị cũng không có, còn lộ ra bộ dáng giương nanh múa vuốt, tất cả xong hết rồi! Nhưng bà cũng không có ý định can thiệp, suy cho cùng, Lí Thường Hỉ chỉ là một quân cờ của bà, thời điểm quan trọng cũng có thể bỏ qua! Cho nên bà không nói một lời, chỉ có sắc mặt trầm xuống, mắt lạnh nhìn chằm chằm Lí Vị Ương.

Quả nhiên, Lí Tiêu Nhiên cả khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lí Thường Hỉ: “Ngươi lập tức câm miệng cho ta! Không còn cần thể diện hay sao!”

“Phụ thân, nó hại con rơi xuống nước, còn cả mặt của con, mặt con bị huỷ hoàn toàn!” Lí Thường Hỉ vẫn còn hét chói tai.

Trong mắt Lí Tiêu Nhiên có một tia lạnh băng, ông quát lớn: “Ta sẽ tìm đại phu tốt nhất trị liệu cho ngươi, ta không bao giờ muốn nghe đến những lời nói này một lần nữa!”

Lí Thường Hỉ cố sức giãy dụa, lại bị nha đầu bên cạnh ôm thật chặt, mắt nàng đỏ lên, như muốn nhào lên ăn thịt Lí Vị Ương vậy!

Đại phu tốt nhất? Lí Vị Ương khẽ cười, một cái dấu chéo này, là đại lễ nàng tặng cho Lí Thường Hỉ, chỉ sợ Hoa Đà tái thế cũng không chữa khỏi được! Ánh mắt nàng chuyển tới chỗ Đại phu nhân, tiếp theo, sẽ đến lượt ngươi!

—— Lời ngoài truyện ——

Có bé muốn nhận nuôi Vị Ương của chúng ta đó, được rồi, thế có ai muốn nhận nuôi đậu hủ ngâm nước không