Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 197: Nữ Nhi khó gả




Nguyên Liệt nở nụ cười, nói: "Ta vốn là muốn nhường Nguyên Thịnh cho nàng loại hoa nhi thêm điểm phân, nàng lại còn giữ tính mạng của hắn, thật sự là khó nói."

Lí Vị Ương nói: "Ta giữ lại tính mạng hắn là vì Hoài Khánh công chúa-- "

Nguyên Liệt trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc: "Bởi vì Hoài Khánh sao?" Trong ấn tượng của hắn, Hoài Khánh bất quá chỉ là người có cũng được mà không có cũng không sao, hắn có chút ngạc nhiên, thế nhưng Lí Vị Ương lại nhắc tới nàng."Chính là vì nàng ấy dễ tin người, mới có thể tự làm thiệt mình."

Lí Vị Ương cười cười, nói: "Đúng vậy, nàng chẳng qua tin tưởng Đại Danh công chúa, sự tình trên đời này chẳng phải không đen thì trắng, nếu ta ở vị trí của nàng, cũng rất khó hoài nghi một người với bản thân từ nhỏ cùng lớn lên, lại là tỷ muội tình thân." Hoài Khánh công chúa chẳng qua là nhu nhược, thế giới này lại quá mức tàn khốc, chỉ có những người mạnh mới có thể sinh tồn. Nhưng cũng không có nghĩa là, kẻ mạnh có quyền lực lại cướp đoạt quyền lực của người khác để sinh tồn.Lí Vị Ương nàng tự nhận không phải là người tốt, nhưng cũng không ti tiện đến mưc lợi dụng sự tin cậy của chính người thân mình như thế.

Nguyên Liệt cùng nàng từ lãnh cung hướng ra phía ngoài, một đường cung nữ thái giám đều lặng lẽ cúi đầu. Nguyên Liệt ánh mắt lưu chuyển, cười đến trào phúng: "Từ trước nàng ở trong cung, người khác đều không biết nàng, mà lúc này,đến nhìn nàng đầu cũng không dám ngẩng lên."

Trải qua sự kiện ba ngày trước, tên gọi Quách Gia này đã là thập phần có tiếng. Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Ta đối với bọn họ khách khí, bọn họ lại xem là ta yếu đuối, thậm chí không tiếc lợi dụng ta để đả kích Quách gia, ta đã thừa nhận thân phận này, tự nhiên nên vì Tiểu Man mà làm tới cùng, không phải sao?"

Nguyên Liệt nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện này có lý, không phải còn có một người sao?"

Lí Vị Ương nheo ánh mắt, mâu trung tinh quang như ẩn như hiện, chậm rãi nói: "Chàng là nói Bành Đạt Tổ."

"Phải, Bành Đạt Tổ vốn là một quân cờ, phương diện này còn liên lụy đến ân oán cũ của Quách gia. Hắn dám ở trong cung cùng Đại Danh công chúa đến mức mang thai, thật sự là khó kìm lòng nổi, luôn có mục đích. Về phần sau này, cùng với sự kiện vừa rồi, sợ là đã nhận định sai về Uy Vũ tướng quân." Nguyên Liệt nhạc nhiên một chút, ánh mắt nhất định, nhìn nàng mỉm cười, "Nàng xem, chúng ta có nên đặc biệt lưu ý hắn?"

Lí Vị Ương ừ một tiếng.

Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, nói: "Nàng còn muốn gặp Bành Đạt Tổ sao?"

Nàng giương mắt ngắm hắn, khóe miệng nhếch lên: "Có cần thiết không? Hắn đã bị Uy Vũ tướng quân đuổi đi, cũng không nghi ngờ nếu hắn phải chết, nếu có thể nói hai ba câu với nghĩa phụ hắn, bọn họ cũng sẽ không thể lựa chọn hắn."

Hắn lại lắc lắc đầu, rủ mắt xuống thấp giọng nói: "Nàng a, là sợ rút giây động rừng, liên lụy đến Quách gia. Từ khi nào những người đó đối nàng lại quan trọng như vậy?."

"Nguyên Liệt, cái gì cần nói ta đều đã nói qua, trong lòng chàng cũng minh bạch, ta thiếu người ta ân tình, phải làm tốt bổn phận của bản thân, đây là giao dịch, không là cảm tình." Lí Vị Ương nhàn nhạt nói.

Giao dịch? Nếu là giao dịch thì trước tình hình ngày hôm qua nàng vẫn có thể đứng bên người Quách phu nhân, thật sự không giống cá tính của nàng. Rõ ràng nàng đối với Quách gia có cảm tình, từng chút từng chút phát sinh biến hóa, lại còn muốn làm bộ thờ ơ đối với bọn họ, nàng đến khi nào thì mới bằng lòng thừa nhận với bản thân? Nguyên Liệt mỉm cười, nói cho cùng lòng nàng trở nên mềm mại, đối với ta mà nói chưa hẳn không phải chuyện tốt, cho nên ta cũng tùy ý nàng tiếp tục điều chỉnh tâm tính, làm gì đều không phát sinh biến hóa.

"Vị Hoàng đế Việt Tây này tựa hồ có điểm không bình thường." Lí Vị Ương vòng vo đổi đề tài.

Nguyên Liệt liếc mắt nhìn bốn phía mới nhẹ giọng trả lời: "Ta nửa năm trước trở về đã thấy hoàng đế có bộ dạng này, thời điểm bình thường đối đãi với người khác không có vấn đề gì, một khi phát bệnh liền dị thường đáng sợ, như biến thành một người khác. Có lúc, ngay cả Bùi Hoàng Hậu cũng không dám trêu chọc phụ thân."

"Hoàng thượng gặp tình huống này vẫn còn có thể chủ trì chính vụ sao?" Lí Vị Ương nhíu mày.

"Có nhiều thẩn tử như thế, triều chính thập phần củng cố, tự nhiên không có gì quan hệ. Còn nữa, hoàng thượng cũng không phải lúc nào cũng như vậy, chỉ cần người không tức giận..." Nguyên Liệt nghĩ rồi nói.

Lí Vị Ương nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Thân là con người tự nhiên sẽ có hỉ nộ ái ố, làm sao có thể luôn luôn không giận đây? Hoàng đế có bệnh này, kết quả là do nguyên nhân gì, có phải bởi vì mẫu thân chàng chết nên đã bị kích thích quá lớn?"

Nguyên Liệt tạm ngưng tươi cười, lập tức trả lời: "Ta tra xét thật lâu, hơn nữa lặng lẽ hỏi không ít thái y, người người đều nói như thế, cũng không có gì đặc biệt. Huống chi những người khác kích thích như thế nào, vốn sẽ dễ nổi điên, hoàng đế có thể khống chế được như vậy đã là khó lắm rồi."

"Có lẽ thế, mà ta cảm thấy hình như có gì đó kỳ quái." Có lẽ Tê Hà công chúa chết, đối với Hoàng đế là một kích thích lớn đến nối làm hắn phát điên, đây có thể là một khả năng. Bộ dạng hắn ngày hôm qua, thật sự không giống như người bình thường... Theo Lí Vị Ương cảm thấy, có vẻ tất cả không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Nàng lo lắng quá nhiều rồi, hoàng đế điên cũng tốt, không điên cũng tốt, với chuyện của chúng ta đều không có trở ngại." Nguyên Liệt bất động thanh sắc cúi thấp xích lại gần nàng lên tiếng, thuận tay ôn nhu đeo một cái lệnh bài lên hông nàng, ngón tay dài vuốt lên trên mặt.

"Đây là cái gì?" Lí Vị Ương sờ lệnh bài, kinh ngạc.

"Cái này là lệnh bài, nàng có thể tùy ý ra vào phủ của ta." Nguyên Liệt cười hì hì trả lời.

Lí Vị Ương nghe vậy, khóe môi bất giác mỉm cười, ánh mắt trong suốt lóe sáng: "Chàng không sợ người khác nói Húc Vương đối với thiên kim Quách gia nhất kiến chung tình, theo đuổi mãnh liệt? Không sợ các ca ca của ta quăng ra ngoài tường? Không sợ người khác lợi dụng Quách gia đến đả kích chàng sao?"

Nguyên Liệt bật cười, trong mắt chớp động một loại kỳ dị quang thái, chậm rãi hỏi: "Ta sợ sao?"

"Ây, là chưa sợ mới đúng." Lí Vị Ương nghĩ đến Quách Trừng cùng Quách Đôn sở tác sở vi, thật sự có chút buồn cười, cũng rất bội phục Nguyên Liệt phấn đấu bất khuất."Ta ngày mai muốn xuất cung, chàng cứ thế đến tìm ta, sẽ bị các ca ca của ta cản trở -- "

"Đi trèo tường Quách gia." Nguyên Liệt nhanh chóng bổ sung thêm.

Lí Vị Ương không tự chủ được nở nụ cười, Nguyên Liệt nghĩ nghĩ, lại rất càng thêm tươi cười xán lạn nói: "Trước kia những kia tên cản trở ta, vậy thì hôm nay là cơ hội tốt nhất."

Cơ hội? Lí Vị Ương có một tia kinh ngạc, Nguyên Liệt lại cười cười, nói: " Thời điểm nàng xuất cung vừa vặn là ngoài thành có hội chùa, thập phần náo nhiệt, ta ở ngay ngoài cung chờ nàng, trước hết đừng về Quách phủ."

Lí Vị Ương nhìn ánh mắt chờ đợi của hắn, trong lòng có cái gì đó tan ra, tràn đầy tràn đầy vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Chàng muốn mang ta đi dạo hội chùa?"

Hắn gật gật đầu, nhìn nàng, thanh âm ôn nhuyễn: "Đi không?"

Nàng cười gật đầu, nói: "Tốt lắm."

Sáng sớm ngày thứ hai, Quách phu nhân, Lí Vị Ương cùng Quách Huệ phi dùng xong điểm tâm, Quách phu nhân liền hướng Huệ phi chính thức chào từ biệt. Huệ phi đáy mắt toát ra vẻ mặt không muốn, trên mặt cũng là mang theo tươi cười, vẫy tay muốn Lí Vị Ương ngồi vào bên cạnh, "Gia nhi, lúc này đây ta muốn đa tạ con."

Lí Vị Ương cười nói: "Nương nương lúc trước đã nói, chúng ta là người một nhà, cùng người trong nhà làm sao có thể nói đa tạ được?"

Quách Huệ phi cười gật đầu, nói: "Ta ban đầu còn lo lắng con ở bên ngoài lớn lên, sẽ không đối phó được với những người thủ đoạn nham hiểm, không cẩn thận bị tính kế, nếu là như thế, ta thật sự không có biện pháp đảm đương thay ca ca và đại tẩu. Gặp con thông minh ổn trọng như vậy, ta yên tâm hơn rất nhiều."

Lí Vị Ương còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên nghe được ngoài điện một tiếng bẩm báo, "Tĩnh Vương đến." Hoá ra Tĩnh Vương cũng vào cung. Nguyên Anh mặc một bộ trang phục màu tím, thêu chỉ vàng, trên mặt mang theo nét tươi cười, cất bước đi vào. Hắn đầu tiên là thỉnh an Huệ phi cùng Quách phu nhân. Lí Vị Ương mỉm cười, tiến lên thi lễ, đứng dậy nhường chỗ cho hắn, bản thân đứng qua một bên. Nguyên Anh nhìn nàng một cái, tươi cười là càng sâu chút. Hắn nhìn Lí Vị Ương nói: "Đã nhiều ngày mới gặp, đa tạ biểu muội."

Lí Vị Ương cúi đầu cười nói: "Điện hạ khách khí rồi."

"Ta vốn muốn con ở thêm trong cung mấy ngày, nhưng ngoại tổ mẫu lại nóng ruột, đưa đến ba phong thư thúc giục, hỏi ta đem cháu gái nàng giấu đi nơi nào! Ta sợ tới mức cũng không dám giữ người, thật nhanh chóng đưa con trở về!" Quách Huệ phi cười nói.

"Ngoại tổ mẫu?" Nguyên Anh kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương, bỗng nhiên cười, trong ánh mắt sáng rọi lóe ra, "Hoá ra biểu muội là niềm vui của ngoại tổ mẫu." Trần Lưu công chúa bên ngoài dễ ở chung, nhưng cũng không thể lấy lòng, có thể nhìn thấu nhân tâm của người khác, nếu Lí Vị Ương không đủ thiệt tình, đã sớm bị lão thái thái nhìn rõ. Hiện thời ngoại tổ mẫu thích Lí Vị Ương như vậy, thứ nhất chứng minh này nữ tử là thật sự là cháu gái hiểu thảo, thứ hai, chính nàng đối với ngoại tổ mẫu nhất định là thật lòng.

Người này, thế nào lại càng ngày càng khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên?

"Tổ mẫu là cảm thấy buồn, mong ta trở về giải khuây cho người." Lí Vị Ương chỉ nói như thế, nửa điểm không biểu hiện ý tứ trước mặt Tĩnh Vương.

Nguyên Anh nhìn nàng mỉm cười, sau đó quay đầu nói với Huệ phi: "Mẫu phi, người thực để nàng đi sao?"

Quách Huệ phi mỉm cười nói: "Ta đương nhiên luyến tiếc, trông cậy vào con tìm cách đây! Đem người giữ lại thật lâu thêm nữa mới tốt!"

Câu này ám chỉ rõ ràng như vậy, Quách phu nhân cười gượng hai tiếng, trong lòng thở dài một tiếng, Huệ Phi nương nương thật tâm thích Gia nhi, có phải chuyện tốt không đây? Hôn sự với người khác có thể hảo hỏa cự tuyệt, chỉ có Nguyên Anh, mặc kệ nói như thế nào đều là phải chọn người thích hợp, như vậy bỏ qua thật sự có chút đáng tiếc..

"Mẫu phi, Bành Đạt Tổ đã giao cho Hình bộ, chẳng qua người này cũng cứng đầu cứng cổ, bất luận tra tấn bức cungthế nào, đều không chịu khai ra kẻ đứng sau chủ mưu. Chỉ nói là cùng Đại Danh công chúa tình đầu ý hợp mới có thể châu thai ám kết. Con đã chiếu cố người ở Hình bộ, tỉ mỉ trông coi hắn, không muốn cho người âm thầm động chân động tay." Nguyên Anh đương nhiên phát hiện Quách phu nhân khó xử, đã đổi đề tài.

"Thật sự cái gì cũng không tra ra được?" Quách phu nhân nhíu mày. Nếu có thể làm Bành Đạt Tổ khai ra Uy Vũ tướng quân, chuyện này quá viên mãn.

Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: "Hắn là nghĩa tử của Uy Vũ tướng quân, đương nhiên sẽ trung thành và tận tâm, cái gì cũng không chịu khai, nếu không như thế, cũng sẽ không để hắn đi làm chuyện này. Nhưng cũng có thể tạo ra một cảnh tình cảm thâm hậu của họ, như là có người ở bên trong ngục giam muốn tru giết hắn, không cho hắn nói, hắn còn thể kiên định như vậy quyết không khai đến cùng sao? Ta nghĩ, chắc chắn là không."

Lúc nàng nói chuyện, con ngươi tỏa sáng, tối đen, phải gọi là nhân tâm quý, bộ dáng kia chậm rãi hấp dẫn toàn bộ ánh mắt Nguyên Anh. Quách Huệ phi cùng Quách phu nhân liếc nhau, ánh mắt dẫn theo ý cười.

Rõ ràng Nguyên Anh thật sự khen ngợi nàng, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: "Nói là như thế, nhưng như vậy là châm ngòi ly gián, nếu làm không tốt, ngược lại biến khéo thành vụng." Hắn muốn biết, Lí Vị Ương có thể nghĩ xa được đến đâu.

Lí Vị Ương nhìn thẳng hắn, cười nói: "Điện hạ, tất nhiên là phải chọn lựa thời cơ tốt, tuyển người tốt, còn phải kết hợp tâm lý, trạng thái của đối phương! Chỉ cần điện hạ có thể làm hắn tin tưởng, hắn bị nghĩa phụ vứt bỏ, sẽ ruồng bỏ hứa hẹn giữa bọn họ, mặc dù là tường đồng vách sắt, muốn phá thành cũng là sắp rồi!"

Nguyên Anh kinh ngạc nhíu mày, lời trong miệng nàng nói như vậy, nghe qua thập phần đơn giản, nhưng con người này cực đoan giảo hoạt, muốn phá thành, sợ là không dễ dàng như vậy.

"Trên thực tế, biện pháp này ta cũng đã thử qua, nhưng hắn cứng mềm không cắn câu." Nguyên Anh thở dài một hơi. Bành Đạt Tổ đã xác định hắn phải chết, mặc kệ thử hắnthế nào, thậm chí báo cho hắn biết kết cục của việc không chịu nói, đối phương cũng đều thờ ơ.

"Đó là do điện hạ chưa dùng đúng phương pháp." Lí Vị Ương biết Nguyên Anh thử qua biện pháp này, cũng không nổi giận, chính là tâm bình khí hòa nói: "Điện hạ, ta chính là đưa ra đề nghị, chẳng phải ép ngài tiếp thu. Nếu chuyện ám sát đã bị hắn nhìn thấu, vậy phải làm theo thân thế hắn. Nếu là điện hạ báo cho hắnbiết, phụ thân thân sinh của hắn là bị Uy Vũ tướng quân đẩy vào tuyệt cảnh mới phải chết thì sao đây?"

Nguyên Anh đôi mắt nhẹ nhàng nheo lại: "Lời này là có ý tứ gì?"

Lí Vị Ương cười đến thập phần phẳng lặng: "Ý ta là, trên chiến trường đao thương không có mắt, Uy Vũ tướng quân ở ngoài mặt đại nhân đại nghĩa, lại dùng tánh mạng cấp dưới để bảo hộ bản thân, cũng không phải không có khả năng."

Nguyên Anh nở nụ cười, trên thực tế, Lí Vị Ương nói tuy rằng không được đầy đủ đối sách, nhưng cũng không phải là không thể thực hiện. Chủ động đi chắn tên, cùng bị động kéo qua chịu chết, hoàn toàn là hai việc khác nhau. Nhưng kết quả đều là giống nhau, cùng là để người khác chết đổi lấy sinh tồn của bản thân. Một đường phân cách nhưng khác nhau một trời một vực. Chính là làm như thế nào tiết lộ cho Bành Đạt Tổ biết, đó mới là chuyện quan trọng nhất.

Quách Huệ phi nghe nửa ngày, ở một bên cười nói: "Nghe các ngươi thương lượng, ta cũng thật cao hứng." Nguyên Anh luc trước đối với Gia nhi ôn hoà, hôm nay cư nhiên nghe nàng nói nhiều như vậy, ánh mắt còn luôn luôn tỏa sáng, rõ ràng là coi trọng cô nương nhà người ta, cái này là nhân duyên, chắc chắn không nhìn lầm.

Lí Vị Ương trước nói với Nguyên Liệt, đều không phải là lời nói thật, nàng bất quá là không hy vọng Nguyên Liệt nhúng tay quá nhiều vào chuyện này, chỉ thêm liên lụy mà thôi. Nhưng Nguyên Anh, vốn chính là hắn biết rõ sự tìnhQuách gia, hắn sẽ xử lý tốt nhất. Kế tiếp, Lí Vị Ương cùng Huệ phi nói chuyện, nàng thoáng cảm giác được có một ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, làm nàng dựng tóc gáy. Là Nguyên Liệt, ánh mắt của hắn luôn dừng ở trên người nàng.

Lí Vị Ương nhìn Huệ phi cười nói: "Nương nương, hiện tại không còn sớm, chúng ta cũng nên xuất cung thôi!" Nàng cùng Nguyên Liệt còn có ước định.

Quách Huệ phi gật gật đầu, đáy mắt còn không tha: "Sau này các ngươi hãy thường xuyên vào cung đến thăm ta."

Quách phu nhân lôi kéo tay nàng, chính là theo ý gật đầu.

Nguyên Anh đứng lên, kim tuyến trên quần áo dưới ánh mặt trời sáng rọi chói mắt, hắn lại có một khuôn mặt tuấn tú càng là quý khí mười phần, ánh mắt hắn nhìn theo Lí Vị Ương, lại nhìn về phía Huệ phi, nói: "Con tiễn Cữu mẫu (mợ) cùng biểu muội."

Lí Vị Ương không khỏi nhíu mày, Quách Huệ phi cũng đã gật đầu, nói: "Đi thôi."

Đến cửa cung, Quách phu nhân cười nói: "Tĩnh Vương không cần giữ lễ nhiều như vậy."

Nguyên Anh mỉm cười, nói: "Lúc này may mà có biểu muội tỉnh táo, bằng không mẫu phi ta cũng phải vất vả."

Lí Vị Ương tươi cười thật đạm mạc: "Điện hạ quá khách khí, ta không chỉ vì Huệ phi, còn là vì Quách gia, vì cả bản thân ta nữa."

"Mặc kệ là vì muội hay vì Quách gia, vẫn là mẫu phi ta, thậm chí còn cả ta nữa, không phải là người cùng một nhà sao?" Nguyên Anh tươi cười càng thêm ôn hòa, chính là ôn hòa bên trong nhưng lại ẩn dấu nhiều thiện ý. Phòng bị trước kia với Lí Vị Ương rõ ràng phai nhạt rất nhiều. Trừ điều đó ra, thái độ hắn cũng không khách khígiống như trước nữa, có vẻ thân cận hơn rất nhiều.

Quách phu nhân là người thông minh, đã sâu sắc chú ý tới điểm này. Nàng nhìn Nguyên Anh lớn lên từ nhỏ, ở ngoài mặt luôn cười hì hì, tâm tư lại làm người ta không đoán ra. Tính cách hắn là kế thừa từ Quách gia trầm ổn cùng hoàng thất Việt Tây khôn khéo, chính là nham hiểm. Nhưng có một điểm, hắn đối với người trong nhà tuyệt đối toàn tâm toàn ý, bao che khuyết điểm, tật xấu cũng rất lợi hại, chỉ cần được hắn chuyển đến vòng bảo hộ, bất kể là như thế nào đều sẽ không chịu để cho người khác xúc phạm tới. Nguyên nhân như thế, Quách phu nhân trong lòng mới hi vọng hắn trở thành con rể. Chẳng qua, Nguyên Anh trước kia đối nữ nhi nhà mình, tựa hồ cũng không thực sự cảm thấy hứng thú, bản thân Quách phu nhân coi Quách Gia là bảo bối, đương nhiên hi vọng tìm được người có thể yêu thương Quách Gia thực lòng, cho nên cũng không miễn cưỡng. Hiện tại xem thái độ hắn phát sinh chuyển biến, không khỏi âm thầm cao hứng dõi theo.

Nhưng nhìn nữ nhi thần sắc nhàn nhạt, phảng phất vô tình với Nguyên Anh, Quách phu nhân lại có chút lo lắng.

Trong xe ngựa, nàng thử thăm dò hỏi Lí Vị Ương: "Gia nhi, con không thích Tĩnh Vương điện hạ phải không?"

Lí Vị Ương ngạc nhiên nâng ánh mắt lên nhìn, nói: "Mẫu thân sao đột nhiên lại hỏi thế?"

Quách phu nhân có chút do dự, nói: "Cô cô của con đêm qua, lại một lần nhắc tới của hôn sự của các con. Gia nhi, trong lòng con nghĩ như thế nào, Tĩnh Vương tướng mạo đường đường, văn võ song toàn, có thể là người phó thác chung thân. Nếu tương lai đem con gả cho người khác, mẫu thân thực sự không yên lòng, nhưng nếu là Tĩnh Vương thì sẽ không như vậy. Lúc ở nhà, kỳ thực tổ mẫu con cũng luôn nhắc tới, mẫu thân đều hàm hồ cho qua, nhưng lần này tiến cung cô cô đặc biệt thích con, mẫu thân thấy cửa hôn sự này cũng thật thích hợp, mẫu thân cũng muốn hỏi tâm ý của con xem thế nào."

Lí Vị Ương buông thư xuống, nhìn về phía Quách phu nhân, ánh mắt đối phương tràn ngập lo lắng cùng nghi ngờ, lúc sau nàng nở nụ cười, nói: "Mẫu thân hi vọng gả con cho hắn sao?"

Quách phu nhân dừng một chút, mới chậm rãi nói: "Đúng vậy, Mẫu thân hi vọng con gả cho hắn, bởi vì hắn là một người đáng để phó thác chung thân, ta không cần lo lắng tương lai phu quân của con đối với con không tốt... Chẳng sợ con không cẩn thận phạm vào sai lầm, hắn phải xem sắc mặt chúng ta, xem sắc mặt mẫu phi hắn, cũng có thể bao dung cho con. Hôn nhân không phải một hai ngày, mà là cả một đời đối tốt với con."

Lí Vị Ương nao nao, lập tức cầm tay Quách phu nhân, nói: "Con biết tấm lòng của mẫu thân. Tĩnh Vương là người tốt, nhưng lại chưa hẳn đã là phu quân tốt. Hắn có khả năng cả đời đối đãi với con tương kính như tân, tựa như nhị ca đối nhị tẩu, nhưng hắn lại làm không làm được giống phụ thân đối với mẫu thân, có phải hay không?"

Quách phu nhân giật mình nhìn Lí Vị Ương, trong ánh mắt chậm rãi xuất hiện ra một tia kinh ngạc: "Con cho là Tĩnh Vương không thích con sao?" Nàng đã sớm đã nhìn ra, Nguyên Anh thích Gia nhi, có lẽ vừa mới bắt đầu hắn có chút sao cũng được, nhưng hắn hôm nay chủ động muốn đưa bọn họ ra khỏi cung, đây là thể hiện tình cảm, Gia nhi thông minh như vậy, chẳng lẽ nhìn không ra sao?

Quách phu nhân không đoán sai, ở phương diện cảm tình Lí Vị Ương thật hờ hững, Tĩnh Vương biểu hiện rõ ràng như thế, nàng lại thờ ơ. Giờ phút này, nàng nghe lời Quách phu nhân nói, chính là mỉm cười, nói: "Trọng yếu nhất là con không thích hắn."

Quách phu nhân ngẩn người, thở dài nói: "Mẫu thân sớm nên đoán được, ây, không thích thì thôi, mẫu thân lại thay con tuyển người khác vậy."

Không có nửa điểm ép buộc, cứ như vậy dễ dàng đáp ứng rồi. Nếu là người khác thì chỉ sợ căn bản sẽ không hỏi qua ý kiến nữ nhi, chỉ cần phụ mẫu cảm thấy môn đăng hộ đối, hai nhà cùng có lợi, liền xem như là một hôn sự tốt. Nhưng Quách phu nhân nghe nàng nói một câu không thích, liền lập tức gật đầu, trên đời này sợ là không còn có mẫu thân nào tốt như vậy. Lí Vị Ương mỉm cười, gục vào bả vai Quách phu nhân, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, cám ơn mẹ." Đây không phải là mẫu thân thân sinh ra nàng, mà là của Tiểu Man, nhưng người lại đối với bản thân nàng rất tốt, tốt đến mức vượt qua mong muốn của nàng, làm nàng không biết nên làm thế nào mới phải.

"Hài tử ngốc, ý kiến chúng ta không quan trọng, đối với mẫu thân, con hạnh phúc mới quan trọng nhất. Mẫu thân có thích, cũng không thể thay thế con cùng người nọ sống cả đời. Nếu con thật sự thích Húc Vương kia, mẫu thân sẽ làm cha con vui vẻ hỏi thăm người này một chút, dù sao lai lịch cũng không rõ ràng, lúc lão Húc Vương còn khỏe thì hắn không ở đây, sợ là hiện tại không ai có thể ép được tiểu tử này. Nếu con thật sự muốn gả cho hắn, còn phải suy nghĩ nhiều một chút." Quách phu nhân quyết định dùng kế hoãn binh, trên miệng nói rất hay, đối với Nguyên Liệt và Nguyên Anh cùng đối xử bình đẳng, nhưng trên thực tế vẫn là có ý thiên vị Tĩnh Vương nhiều hơn một chút.

Lí Vị Ương bật cười, nói: "Con vừa mới trở lại Quách gia, mẫu thân liền cứ như vậy hi vọng đem con gả ra ngoài sao?"

"Đương nhiên không phải!" Quách phu nhân nắm chặt tay nàng, nói, "Mẫu thân ước gì đem con cả đời giữ ở bên người là tốt nhất, được, mẫu thân không đề cập tới hôn sự nữa, chúng ta về sau nói tiếp."

Xe ngựa đi thẳng một đường ra khỏi cung, Lí Vị Ương nghe tiếng vó ngựa, đã có chút xuất thần. Nguyên Liệt hẳn là chờ ở cửa cung, chắc chắn hắn đã nhìn thấy Nguyên Anh, thời điểm này quả thực không phải là lúc gặp mặt.

Rời khỏi cung không lâu xe ngựa đã dừng, Húc Vương Nguyên Liệt đứng ở giữa chỗ lối rẽ bước đến, cười lịch sự nho nhã. Cơ bản hắn đứng chờ ở cửa cung, nhưng Nguyên Anh lại làm bộ như không nhìn thấy, hắn dứt khoát thúc ngựa đi, âm hiểm sai người kéo một xe trâu đi lại, chặn xe ngựa Quách gia.

Nguyên Anh ngồi trên ngựa, vẻ mặt cười như không cười, nói: "Húc Vương điện hạ, đây là có ý gì?"

"Ta vừa rồi dừng xe Tĩnh Vương lại, là vì sợ Tĩnh Vương mắt không được tốt, sợ là không nhìn thấy ta?". Nam tử mang một thân hoa phục cười đến tao nhã, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân mang theo một tia trào phúng.

Nguyên Anh khơi mào một bên, vừa rồi hắn cố ý làm bộ như không nhìn thấy Nguyên Liệt, đối phương tuyệt nhiên còn chưa từ bỏ ý định, cứ như vậy làm ra vẻ không biết! Hắn biết trong cung hiện thời đều lan truyền, Húc Vương Nguyên Liệt đối với Quách gia tiểu thư nhất kiến chung tình, liều mạng theo đuổi nàng, tất cả mọi người thập phần khó hiểu, Quách gia tiểu thư tuy rằng bộ dạng xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức khuynh quốc khuynh thành, Bùi Bảo Nhi mới là Việt Tây đệ nhất mỹ nhân, thế nào Húc Vương gặp mặt lại không coi trọng Bùi Bảo Nhi, ngược lại đối với Quách tiểu thư theo đuổi đến cùng? Nguyên Anh căn bản cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, bởi vì hắn lúc đó không đặc biệt coi trọng cửa hôn sự này, nhưng hiện tại, không biết thế nào hắn thấy Húc Vương liền không thoải mái, càng thêm không thích hắn tiếp cận Quách Gia.

"Không, đương nhiên là ta không nhìn thấy, cũng vì Cữu mẫu ta cùng biểu muội vội vã hồi phủ nên không tiện dừng xe. Không biết Húc Vương dừng xe chúng ta lại là có việc gì gấp?" Nguyên Anh không cho là đúng nói.

Nguyên Liệt tươi cười thật xán lạn: "Ta và Quách tiểu thư đã có hẹn, cùng đi vấn an bạn cũ, thế nào, Tĩnh Vương không biết sao?"

Sắc mặt Nguyên Anhtrong nháy mắt trông rất khó coi, Húc Vương trong lời nói phảng phất cố ý nói cho hắn biết, hắn cùng Quách Gia thập phần quen thuộc, loại cảm giác này, hắn không thích. Cũng chính là lúc này, hắn phát hiện bản thân có chút để ý đến vị biểu muội này, có lẽ không phải là một chút. Theo sau, hắn bị tâm tư của bản thân dọa đến sợ, Quách Gia tuy rằng sinh ra có mĩ mạo, nhưng như vậy cũng chưa tới mức có thể trêu chọc làm hắn nông nổiđộng tâm. Giờ phút này Nguyên Anh còn không rõ tâm tư của bản thân, liền có điểm tâm phiền ý loạn. Không phải hắn mấy ngày trước còn hoài nghi Quách Gia sao, vì sao hắn giống như có một chút cảm giác bị nàng mê hoặc.

Màn xe vừa lay động, Triệu Nguyệt xuống xe ngựa, nhìn thấy Nguyên Liệt lập tức lộ ra bộ dáng cao hứng: "Húc Vương điện hạ, tiểu thư phân phó, mời điện hạ ở lộ khẩu phía trước chờ."

Đây là đáp ứng rồi -- Nguyên Anh khuôn mặt tuấn tú hơi hơi trầm xuống.

"Tĩnh Vương điện hạ có phải muốn cùng đi không?" Nguyên Liệt mỉm cười nhìn về phía hắn, giờ phút này hắn làm bộ đột nhiên nhớ tới, cười vỗ vỗ đầu, "Ây za, ta thế nào đã quên, Tĩnh Vương còn phải hộ tống xe ngựa trở về, phải làm phiền Tĩnh Vương đưa Quách phu nhân hồi phủ."

Nguyên Anh dù sao cũng là có tiếng âm hiểm, trong mắt hắn phảng phất qua một chút ám sắc, ôn hòa cười cười, cúi đầu không nói gì.

Lí Vị Ương nhìn Quách phu nhân nói chính là muốn đi gặp Vĩnh Ninh công chúa, Quách phu nhân gật gật đầu, tự mình đưa nàng xuống xe ngựa, sau đó nhìn qua Tĩnh Vương sắc mặt lãnh đạm, liền thở dài, nói: "Anh nhi, không phải Cữu mẫu không giúp ngươi, chẳng qua..." Chẳng qua, Húc Vương này thật sự khó chơi.

Nguyên Anh mỉm cười, nói: "Cữu mẫu, con hiểu rõ điều này. Chính là Lộ Dao biết mã lực, lâu ngày thấy nhân tâm, người như Húc Vương, chưa hẳn có định tính, biểu muội tuổi nhỏ, sợ là còn nhìn không rõ, cần Cữu mẫu ở bên cạnh nói thêm."

Quách phu nhân trong lòng lại thở dài, trên mặt lại cười nói: "Đây là điều tất nhiên, trong lòng ta vẫn luôn giúp đỡ con." Nói là nói như vậy, nàng lại nhìn thoáng qua bóng lưng Húc Vương, đứa nhỏ kia bộ dạng rất tuấn lãng, riêng điểm ấy không ai có thể địch nổi, nữ nhi là nhìn trúng khuôn mặt kia thật sao? Nếu như vậy, có thể không còn cách nào khác.

Nguyên Anh tươi cười càng thêm ấm áp, ân cần đỡ Quách phu nhân lên xe ngựa, nói: "Cữu mẫu, cửu mẫu cẩn thận. Con đã thật lâu không gặp ngoại tổ mẫu, hôm nay cũng nên đi thăm người."

Quách phu nhân lên xe ngựa, đăm chiêu liếc mắt nhìn Nguyên Anh, đứa cháu này đối với Gia nhi đã động tâm tư, sợ không có điều gì có thể tốt như vậy. Ai, lúc trước tìm không thấy nữ nhi thì sầu lo, hiện tại nữ nhi đến tuổi xuất giá vẫn là sầu lo. Mặc kệ là Tĩnh Vương hay Húc Vương, cũng đều không thể dễ dàng cự tuyệt.

Hội chùa thật náo nhiệt, nơi nơi đều là người, cũng có không ít thiên kim tiểu thư mang mạng che mặt, nha đầu bên người cùng hộ vệ vờn quanh, nếu không cũng ngồi ở trong kiệu quang minh chính đại xem đám đông náo nhiệt trên đường. Lí Vị Ương trên mặt cũng mang mạng che mặt, Triệu Nguyệt không nhanh không chậm đi theo phía sau, đương nhiên Quách phu nhân lo lắng, còn phái riêng bốn hộ vệ đi theo, tình hình như vậy, thật sự không thích hợp để hai người ở chung. Nhưng Nguyên Liệt không thèm để ý, tay áo dài liền kéo xuống, hắnđưa tay nắm lấy cổ tay nàng, làm cho người khác nhìn không ra.

Bên tai tiếng người ồn ào, có tiểu hài nhi từ phía trước hai người chạy tới, cười đùa đi qua đi lại không ngừng. Lí Vị Ương có chút giật mình nhìn hắn một cái, hắn lại mỉm cười nói: "Nhiều người lắm, không cẩn thận lại lạc đó."

Nàng yên lặng, bởi vì chung quanh đều là người, không thể cự tuyệt, ngón tay hắn nhẹ nhàng mà nắm chắc, cầm chặt tay nàng, mơ hồ có chút nóng lên.

Đi qua đường, không ít tiểu thương rao bán hàng, có người tinh mắt, kêu thẳng Lí Vị Ương qua xem: "Vị cô nương này, trâm cài này thật hợp với cô nương, vị công tử này thay nương tử mua một cái đi!"

Nguyên Liệt rõ ràng trong lòng thật cao hứng, ngoài mặt lại làm như bất động thanh sắc, giữ chặt Lí Vị Ương đi qua, đến các quán nhỏ ngó nghiêng một lần, cuối cùng chọn một cái trâm cài điêu khắc hình trăng non, tuy rằng chất liệu không phải tốt nhất, nhưng hình thức lại cực kì khác biệt, hắn đã trả một thỏi bạc, đem trâm cài đưa cho Lí Vị Ương.

Tiểu thương nhìn thấy bạc, mặt mày cười như nở hoa, nói: "Vị công tử này thật sự là hào phóng, phu nhân thật có phúc a!"

Lí Vị Ương sắc mặt không tự chủ được đỏ lên vì nàng tưởng đối phương hiểu lầm, Nguyên Liệt lại nắm tay nàng thật chặt. Tuy rằng nơi này rất ít người quyền quý tham gia, nhưng nếu vạn nhất gặp người nào, hai người nên làm như thế nào cho phải? Chẳng lẽ thật sự muốn chứng thực lời đồn này sao? Nữ nhi Quách gia cùng Húc Vương... Lí Vị Ương muốn rút tay về, lại bị hắn tiếp tục kéo đi về phía trước.

"Chàng... buông ra, " nàng nhíu mày, chung quy quyết tâm nói.

Hắn quay đầu nhìn nàng, con ngươi màu hổ phách lành lạnh uy hiếp, có thể làm người khác kinh động. Nhưng hắn lại không nói gì, chỉ mỉm cười nói: "Nếu ta buông ra, nàng sẽ bị đám người xô đẩy. Đợi đến khu vực ít người ta sẽ buông nàng ra."

Lí Vị Ương bất đắc dĩ, dọc theo đường đi có vô số người đem ánh mắt đặt ở trên người Nguyên Liệt, hắn hiện thời tuy rằng không có chút nào phô trương, nhưng giữa đám đông thật cũng không giống người thường. Bọn họ không biết hắn là ai, nhưng lại bị vẻ tuấn mỹ của hắn làm kinh động, nhất là các cô nương, họ nhìn về phía Lí Vị Ương ánh mắt cơ hồ muốn đem mạng che mặt của nàng bắn thủng. Lí Vị Ương không thích bị nhìn chăm chú như vậy, mày khẽ nhướng lên, lại nghiêng đầu nhìn nhìn hắn.

Nam tử như vậy, có ai dám đem hắn độc chiếm độc hưởng? Là nàng, Lí Vị Ương sao?

Trong lòng bàn tay hơi rét run, lại không biết trong lòng tràn ngập biết bao nhiêu phức tạp.

Hắn một đường đi về phía trước, dư quang ở lại. Phía sau, bốn hộ vệ Quách gia luôn luôn lặng lẽ theo sau bảo hộ Lí Vị Ương. Miệng mỉm cười, nhưng trong mắt hắn xẹt qua một tia giảo hoạt, đột nhiên hướng ánh mắt như sai khiến về phía Triệu Nguyệt, tiếp sau đó trong tay áo quăng ra một nắm bạc, bạc bay về phía sau. Trong nháy mắt, không đếm được bao nhiêu người chạy lại, liều mạng tranh đoạt bạc. Hắn không chút do dự, sải bước lôi kéo nàng lướt qua đám người, một mạch chạy vào ngõ nhỏ yên tĩnh. Lí Vị Ương kinh ngạc, thấy Triệu Nguyệt cùng bốn hộ vệ kiathật vất vả từ trong đám người lách ra, Triệu Nguyệt như là cố ý dẫn lầm đường, hướng khác mà đi. Nàng vừa muốn nói chuyện, đã thấy có năm người khác theo sau, rồi lại có đoàn người phía sau theo tới.

Nguyên Liệt cười nói: "Nhìn thấy chưa?"

Lí Vị Ương nhíu mày, nói: "Chàng làm cái gì vậy? Người Quách gia tìm không thấy ta, tất nhiên sẽ xảy ra chuyện lớn!"

Hắn tủm tỉm cười nói: "Là ta muốn lôi lũ theo đuôi này ra, trong đó không phải chỉ mình người của mẫu thân nàng phái tới, đi sau cùng còn có khoảng bảy tám người, không biết lai lịch thế nào."

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua bóng lưng những người kia, như đăm chiêu nói: "Bọn họ đích xác không phải là người Quách gia, ta chưa bao giờ gặp qua bọn họ."

Nguyên Liệt tươi cười đầy mặt, nói: "Có lẽ là Tĩnh Vương?"

"Tĩnh Vương? Hắn phái người đi theo chàng làm cái gì?" Lí Vị Ương dù sao cũng không hiểu võ công, huống chi Nguyên Anh có lý do gì phải đi theo bọn họ, "Hay là hắn hoài nghi chúng ta có mục đích riêng?" Nàng nghĩ, đây là lý do duy nhất.

Bảy tám người kia tìm sai phương hướng đã quay lại, Nguyên Liệt lạ kéo Lí Vị Ương qua, tránh sau một rương gỗ, thân ảnh cao lớn đem nàng bao lại, ngoài phố không thể nhìn thấy.

Đám người kia tìm bên trong đám đông, Lí Vị Ương xa xa nhìn, tim bỗng chốc nhảy lên, giương mắt nhìn hắn.

"Hắn không hoài nghi chúng ta, hắn là muốn biết chúng ta ở cùng nhau để làm cái gì." Hắn mỉm cười, lại đột nhiên thấp giọng gọi nàng: "Vị Ương."

Hắn phảng phất càng dựa càng gần, tươi cười cũng dẫn theo một tia tức giận không dễ phát hiện: "Ta nghĩ, nàng ở trong cung sở tác sở vi đã làm rất tốt, chẳng những thành công đánh tan nghi ngờ của Tĩnh Vương, mà còn làm hắn đối với nàng nổi lên tâm tư không nên có."

Hôn sự hai nhà vốn chính là trưởng bối sắp xếp, nếu là thay Tiểu Man, sẽ thật sự trở thành Tĩnh Vương phi sao? Lí Vị Ương thở dài một hơi, mặc kệ Tiểu Man sẽ lựa chọn gì, bản thân hiện tại là nàng, tuyệt đối sẽ không gả cho Tĩnh Vương. Nàng không khỏi nhíu mày: "Bất quá là..."

Lời còn chưa dứt, hắn lại đột nhiên duỗi tay ra, kéo mạng che mặt của nàng lên, cúi đầu, bỗng chốc tìm được môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào miệng nàng, liều mạng giống như hôn nàng cắn nàng, như muốn đem những tưởng niệm mấy ngày nay hung hăng giải quyết. Lí Vị Ương giật mình, không kịp cự tuyệt, trong lòng lại càng nóng lên. Không phải lần đầu tiên hắn hôn nàng, nhưng lần này hắn rất hung hăng, phảng phất muốn đem cả người nàng nuốt vào.

Bên ngoài người đến người đi, có lẽ không biết khi nào thì sẽ có người đi vào, thấy một màn này, nếu như thế, là có vô số phiền toái sẽ chờ nàng. Tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lúc này cả người nàng như nhũn ra, môi hôncàng sâu, nàng lại nhất thời quên cự tuyệt, tùy ý hắn như vậy làm càn.

Có một việc mà cả hai người lúc đó đều rõ ràng là lúc này không muốn xa rời nhau, tình cảm như vậy, nàng sẽ không trao cho người khác, hắn cũng như thế. Chính là nàng có đủ tin tưởng đi báo thù, nhưng lại không biết nên làm thế nào để bảo vệ một phần hạnh phúc.

"Chẳng sợ chút nữa sẽ bị người ta bắt gặp, chẳng sợ toàn bộ Quách gia phản đối, ngày mai có bị người trong thiên hạ chê cười sỉ nhục, ta cũng sẽ không buông tay." Hắn thật vất vả mới buông nàng ra, nhẹ giọng thở hổn hển, ở bên tai nàng nói.

Sẽ không buông tay -- nàng kinh ngạc giật mình, cho dù nghe thấy người tìm nàng đã trở về, không ngừng tìm ở bên trong đám người, trên mặt lo âu cùng khủng hoảng trong đám người đều có thể phát giác. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bịt kín mạng che mặt, nói: "Chúng ta trở về đi."

Nguyên Liệt nhìn nàng, mỉm cười, nói: "Ta cùng nàng trở về."

Nàng tâm lạnh như băng trai ngọc xác, bất luận là nam tử ưu tú thế nào đều không có biện pháp mở ra một khe hở. Hắn như thế, Nguyên Anh cũng là như thế. Bọn họ không giống nhau, hắn so với Nguyên Anh đã sớm nhiều năm như vậy thân thiết với nàng, hắn biết lòng nàng đóng chặt lại nhanh thế nào, biết nàng uy hiếp ở nơi nào, càng thêm biết bất luận như thế nào nàng đều không đứng ở sau hắn, như vậy đủ rồi. Hắn có thời gian, có nhẫn nại, có tin tưởng, từng bứơc từng bước mở tâm nàng, chậm rãi hòa tan trái tim băng lạnh của nàng. Về phần Nguyên Anh, vĩnh viễn không làm được.

Trở lại Quách phủ, Quách Trừng lập tức đứng lên, đầy mặt tươi cười nói: "Thật ngại Húc Vương điện hạ, hôm nay nhà chúng ta họp gia đình, sợ là không thể tiếp đãi khách lạ."

Họp gia đình? Nguyên Anh cũng tham gia? Nguyên Liệt mỉm cười mỉm cười lại mỉm cười, nói: "Một khi đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy, ngày khác lại đến bái phỏng."

Quách Trừng ngượng ngùng cười cười, trong lòng thập phần sảng khoái, hắn cùng Quách Đôn thật vất vả ngăn chặn, lại phát hiện Nguyên Liệt thu mua tỳ nữ trong phủ, cải trang giả dạng vào phủ. Quả thực là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hắn cơ bản vẫn cònduy trì thái độ trung lập, hiện tại cũng nhìn không được. Nguyên Anh tuy rằng cũng phải đề phòng, nhưng tổng thể so với Nguyên Liệt này đánh không chết, còn tốt hơn nhiều lắm.

Không kiên nhẫn nhìn vẻ mặt Quách gia huynh đệ ngoài cười nhưng trong không cười, Nguyên Liệt nhìn Lí Vị Ương mỉm cười, chớp chớp mắt, xoay người nhanh nhẹn rời đi.

Lí Vị Ương bật cười, nói: "Tam ca, huynh nhất định phải dùng loại thái độ này đối đãi với khách nhân sao?"

Quách Trừng tươi cười thân thiết: "Muội muội, muội chưa tiếp xúc nhiều chưa biết, rất dễ bị tiểu bạch kiểm lừa đi, nếu thật sự loại tình huống này phát sinh, mẫu thân sẽ thương tâm cỡ nào, muội nghĩ lại xem, ta nói rất đúng phải không?"

Nói đúng, nhưng chính là không có sức thuyết phục. Lí Vị Ương lắc lắc đầu, nói: "Tam ca, tam ca nghĩ thật sự là quá nhiều rồi."

Quách Trừng mặt dày phi thườngnói: "Người không biết nhìn xa dễ gặp chuyện phiền toái, ta là vì tốt uội thôi." Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Quách Đôn bên cạnh, nói: "Đúng hay không?" Quách Đôn là phản cảm với Nguyên Liệt nhất, ngoài ra hắn cảm thấy muội muội gả cho Nguyên Anh mới là thích hợp nhất, cho nên hắn không chút do dự gật đầu.

Lí Vị Ương thở dài, nhất thời không biết nên làm thế nào đối mặt với đôi huynh đệ này đây.

Nguyên Anh ở trong đại sảnh ngồi uống trà, nghe người Quách gia đối thoại, mỉm cười. Theo lời đó trên ý nghĩa mà nói, hắn có thể lấy được hảo cảm của toàn bộ Quách gia, nhưng Nguyên Liệt sẽ rất khó làm được, cho nên nếu Nguyên Liệt hắn muốn phá tan trở ngại tới gần Lí Vị Ương, chỉ sợ khó mà làm được.

Đúng lúc này, Quách Đạo phong trần đi vào đại sảnh, lười nhác tươi cười bắt ở bên môi, làm người ta gặp mà sinh thân thiết, hắn nhìn thấy tình hình trong đại sảnh, nhưng cũng không kinh ngạc, đầy mặt mỉm cười nói: "Muội muội, vừa rồi bên ngoài có người đưa đến một cái thùng, nói là muốn tặng uội, ta liền sai người nâng vào."

Tất cả mọi người sửng sốt, Quách Trừng trên mặt kỳ quái nói: "Giờ không là năm mới, đưa lễ vật gì chứ?" Chẳng lẽ lại là kẻ tà tâm không chết Nguyên Liệt?! Làm sao có thể -- hắn vừa mới mới bị mình đá ra mà.

Thùng dán giấy niêm phong, Lí Vị Ương nhìn, không biết vì sao trong lòng đã có một loại dự cảm kỳ quái, nàng chậm rãi nói: "Ngũ ca biết là ai đưa tới không?"

Quách Đạo lắc lắc đầu, nói: "Cái này.. Người gác cổng nói là đưa tới từ sớm, lại chỉ biết là đưa cho Quách tiểu thư, cho nên không có người dám mở."

Lí Vị Ương suy nghĩ, phân phó Triệu Nguyệt: "Mở ra đi." Triệu Nguyệt liền tiến lên đi xé giấy niêm phong, vừa mở thùng, liền nhịn không được kinh hô ra tiếng.

Lí Vị Ương đi về phía trước một bước, Quách Trừng bỗng chốc ngăn trước mặt nàng: "Không nên nhìn!" Quách Đạo cũng phản ứng đi lại, nhanh chóng đem thùng đóng lại, nhưng là đã quá chậm, Lí Vị Ương thấy được trong rương.

"Ngũ ca, phiền ca mở thùng ra." Lí Vị Ương thanh âm thật cường ngạnh.

"Người chết... Có gì đẹp mắt!" Quách Trừng hiển nhiên cũng là thập phần ngoài ý muốn, giờ phút này không thể không nói như vậy.

Lí Vị Ương trong mắt giống như long lên một chút nhàn nhạt lạnh lùng, thanh âm lại mạnh mẽ đè nén kinh sợ: "Tam ca!"

Một tiếng này, lại làm Quách Trừng hơi hơi chấn động, nhưng mà hắn cắn chặt khớp hàm, nói: "Ta nói rồi, muội không nên nhìn!"

Lúc này, Nguyên Anh cơ bản ngồi ở một bênliền đứng lên, chậm rãi đi tới, đẩy Quách Trừng ra, nói: "Không cần ngăn cản." Quách Gia không phải nữ tử nhu nhược, khi ở trong cung hắn đã nhìn ra. Đương nhiên, Quách gia huynh đệ sở tác sở vi là hoàn toàn là xuất từ sự trân trọng đối với nàng, nhưng trân trọng loại này với suy nghĩ của nàng, hắn nghĩ là không cần.

Quách Đôn oán hận trừng mắt nhìn, Quách Đạo liếc mắt một cái, Quách Đạo cũng vô tội, hắn cho rằng trong thùng là lễ vật đó ai đưa tới. Dù sao tình cảnh này cũng không hiếm thấy, nơi nơi có người ân cần với Quách gia tiểu thư, Húc Vương cũng không biết bao nhiêu lần làm loại sự tình này. Hắn chỉ cho rằng có ai đưa tới bảo bối, lại không thể tưởng được lại xảy ra loại sự việc như thế này! Ai dám ở sau lưng phá rối! Hắn thở dài, đem thùng kia mở ra một lần nữa. Ở trong rương là xác mộtnam tử, dung mạocực kỳ tuấn tú, trắng xanh giao thoa, mặt mày lúc đó lại có vài phần anh khí, ánh mắt mở to, đồng tử đã khuếch tán, trở nên thập phần đáng sợ.

Khuôn mặt này, Lí Vị Ương đương nhiên sẽ không quên, Ôn Tiểu Lâu...

Là bằng hữu thân thiết của Tiểu Man, vì nàng báo thù không tiếc hết thảy, Ôn Tiểu Lâu...

Trên người hắn đầy ô tử, là dấu vếtkhổ hình, vết thương không nói, rất nhiều nơi đã lòi xương cốt, mười đầu ngón tay đều bị cắt, máu tươi đầm đìa thập phần đáng sợ, nghĩ cũng biết lúc còn sống đã chịu không biết bao nhiêu tra tấn.

Quách Trừng nhíu mày, hắn cũng nhìn ra được Ôn Tiểu Lâu, hắn nhớ được Quách phu nhân nói qua, nếu không có người này, chỉ sợ còn tìm không thấy muội muội... Cho nên Quách phu nhân bánh ít đi, bánh quy lại, giới thiệu cho hắn làm việc, hắn trở thành Đại Đô hồng thấu danh giác nhi. Nhưng hiện thời, lại chết ở nơi này, còn bị biến thành cái dạng này đưa tới cho Lí Vị Ương xem. Đối phương hiển nhiên là biết Lí Vị Ương cùng Ôn Tiểu Lâu có giao tình, cố ý đưa tới, đến cùng là có mục đích gì?

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Đem Ôn lão bản an táng thật chu đáo đi."

Trước mắt nàng, không biết thế nào lại hiện ra hình ảnh Tiểu Man cùng Ôn Tiểu Lâu đứng chung một chỗ. Nàng nhớ được Tiểu Man nói qua, nàng sợ sau khi chết, Ôn Tiểu Lâu sẽ một mình tịch mịch.

Nói thật, nàng không thích Ôn Tiểu Lâu, vô cùng không thích, vì là con hát quá mức sâu sắc, quá mức giảo hoạt, quá mức lạnh như băng, trong lòng hắn cùng nàng là người giống nhau. Cho nên giữa bọn họ nói là bằng hữu, không bằng nói là giả hợp tác. Báo thù xong Nguyên Dục, Ôn Tiểu Lâu liền từ biệt nàng, sống nhờ tại trại thu dưỡng cô nhi, mỗi ngày hát hí khúc, tiền tài toàn bộ dùng ấy đứa nhỏ.

Lí Vị Ương biết, hắn và bản thân đi cùng tuyệt đối không có gì hay, cho nên cũng liền sai người tặng một ít tài vật, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không phải gặp lại nhau nữa.

Nhưng hiện tại có người giết Ôn Tiểu Lâu, hơn nữa lại còn đưa tới trước mặtnàng.

Nàng nghĩ nàng biết là ai, trên đời này kẻ thù của nàng rất nhiều, nhưng người biết nàng có quan hệ cùng Ôn Tiểu Lâu lúc ở rạp hát cũng không nhiều, sau khi loại trừ chắc chắn ở rạp hát có xuất hiện qua người kia, chỉ có hắn mà thôi.