Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 190: Nhị vị hoàng tử




Quách Huệ Phi rõ ràng không đem những lời Bùi hậu nói để ở trong lòng, nàng nhìn thoáng qua cháu gái của mình mỉm cười nói: "Nương nương nói đúng lắm, chỉ là đứa bé này thường ngày xinh đẹp lại đoan trang, mặc dù qua hai ba năm nữa vẫn cứ là ngươi người người muốn đoạt lấy. Nương nương không tin thì có thể chờ xem sao."

Lời nói này của Huệ phi vừa mềm mại lại mang theo ý cốt cứng rắn, nếu là người ngoài nghe được hẳn nhiên đã bị chọc giận chết khiếp, chỉ là Bùi hậu thoáng cười nhẹ, bưng bình trà bình tĩnh nhìn phía nàng nói: "Xem ra muội muội đây đã có định liệu từ trước."

Quách Huệ phi nhàn nhã cười một tiếng, cúi đầu nhìn tương thúy hộ giáp trên tay, nói: " Nếu điểm này mà cũng không có lòng tin thì Quách gia nữ nhi chẳng phải đã bị người khác coi thường đi sao."

Quách phu nhân cùng Lý Vị Ương liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt lập tức hàm chứa ý cười, vẻ mặt không màng danh lợi.

Nữ quan đứng bên cạnh Hoàng hậu lén lén nâng mắt nhìn ba người đối diện, Quách huệ phi trong lời nói có gai, Quách phu nhân thì sắc mặt bình tĩnh, còn người nhỏ tuổi nhất là Quách tiểu thư kia khuôn mặt lại mang ý mỉm cười, quả thật là đều khó đối phó. Sóng mắt lưu chuyển vô tình chạm phải ánh mắt của Lý Vị Ương, nàng đột nhiên lại bị rơi vào một mảnh hàn đàm bên trong, trong lòng bất chợt cả kinh mạnh, bất chợt ngước nhìn một lần nữa, lại không thể nhìn thấy nữa. Nữ quan âm thầm kinh hãi, một hài tử chỉ mười tám mười chín tuổi như thế nào lại có thể có được ánh mắt lạnh giá đến như vậy. Ánh mắt kia, nói là hàm ý lãnh khốc đều không hề quá đáng.

Hoàng hậu nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, từ tốn nói: "Lời muội muội nói tự nhiên cũng là có lý, Quách gia nữ nhi ngàn vạn quý báu, không phải là có người nói quá sao, Quách gia nữ tử ngay cả con em hoàng thất đều không thể với đước, tương lai quách tiểu thư thật không biết muốn tìm rể hiền ở nơi nào."

Lời nói này cực có trọng lượng, may là Quách huệ phi vốn cá tính cường ngạnh cũng muốn biến sắc. Trên thực tế, Quách gia đúng là từng có một thời đại huy hoàng, cũng từng cự tuyệt qua đám hỏi của hoàng thất, chính vì như thế nhiều năm qua cũng bị hoàng thất cùng các đại thế gia khác đề phòng. Vì muốn nhất đại thế gia phồn vinh đi xuống, người nhà Quách gia tới thế hệ này đều chọn giấu tài vì chủ là chính, mọi việc đều không chủ động xuất kích, nhưng việc đó không có nghĩa là Quách gia sẽ để cho người khác khi dễ, cho nên Quách Huệ Phi đối mặt với Bùi hậu hùng hổ dọa người cũng không có chút do dự mà phản kích lại. Có thể khi những lời vừa rồi của Bùi hoàng hậu truyền đi, người khác lại không biết phải làm sao nghị luận Quách gia công cao chấn chủ.

Quách huệ phi nhất thời không nói gì, Quách phu nhân mỉm cười, thản nhiên nói: "Nương nương thật sự đã đề cao Gia nhi quá rồi, chẳng qua nhà ta được bệ hạ thông cảm vừa đoàn tụ với nữ nhi, cho nên tạm thời người không đề cập tới việc hôn sự mà thôi. Tương lai nếu có mối lương duyên tốt đều là ân điển của bệ hạ, Quách gia sẽ vui vẻ vâng lệnh."

"À, ra là như vậy sao." Hoàng hậu không nhanh không chậm, vòng vo một hồi cuối cùng cũng mở miệng: "Ngày mai trong cung có tổ chức trường yến hội, Quách phu nhân và Quách tiểu thư hãy tới cùng tham dự đi."

Quách huệ phi đã muốn hoãn quá thần lai, nghe vậy nhướn mày, trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười, nói: "Việc này...chỉ sợ không thích hợp. Quách Nhi vừa mới tiến cung, còn không biết quy củ trong cung này, vạn nhất va chạm các vị quý nhân, đến lúc đó Hoàng hậu nương nương trách tội, chúng ta thật sự không đảm đương nổi."

Trong cung thường xuyên có yến hội, bình thường muốn tham dự cũng là bình thường, chỉ là lần này Bùi hậu đích thân nhắc tới, không khỏi làm cho lòng người nảy sinh nghi ngờ. Nàng tình nguyện đắc tội với Bùi hậu, cũng không muốn đem chị dâu và Gia nhi dấn thân vào trong nguy cơ.

Hinh nữ quan từ tốn nở nụ cười ấm áp:" Huệ phi nương nương, yến hội ngày mai đã mời rất nhiều nhân khách, ngay cả Bùi tiểu thư cũng muôn tham dự, nàng ấy liên tục nói nàng và Quách tiểu thư đây mới gặp đã thân quen, thật sự muốn gặp lại Quách tiểu thư.

Hinh nữ quan nhắc tới Bùi tiểu thư, chắc là muốn nói tới vị cô nương xinh đẹp bức người Bùi Bảo Nhi kia. Lý Vị Ương bật cười, nàng ta gặp mình mới quen đã thân rồi sao? Nhưng mà hinh nữ quan khuôn mặt nhu hòa, mang theo nụ cười, bộ dạng lời thề son sắt, nếu không phải Lý Vị Ương sớm đã có sinh chuyện với Bùi Bảo Nhi, quả thật đã tưởng rằng Bùi Bảo Nhi kia vừa gặp mình đã sớm thân thiết.

Quách Huệ phi còn muốn khước từ, Bùi hoàng hậu cũng đã hơi trầm mặt xuống, Hinh nữ quan cũng đã thôi nét tươi cười: "Huệ phi nương nương, Hoàng hậu nương nương đã tự mình mở miệng mời Quách phu nhân cùng Quách tiểu thư, cơ hội như vậy quả thực chưa bao giờ có." Mặc dù trên mặt không có vẻ giận dữ, nhưng trong giọng nói tràn đầy ý uy hiếp. Ý chính là các đừng quá không tán thưởng, không phải ai đều có thể cự tuyệt Hoàng hậu.

Hoàng hậu dù sao cũng là hoàng hậu, mặc dù Quách Huệ phi quả thực rất chán ghét nàng, lại cũng không khỏi trước mặt người khác luôn duy trì vẻ mặt bình thản, Quách Huệ Phi nghe hinh nữ quan nói biết rõ là nếu còn tiếp tục cự tuyệt nữa chính là cái cớ để cho Bùi hậu phát tác. Nàng lạnh lùng nhìn Bùi hoàng hậu một cái, đáy lòng cười lạnh một tiếng, phải đi thì đi, người có thể trước mặt mọi người đối với Quách gia như thế nào sao? Sau đó liền mỉm cười: "Nếu đã là thịnh tình Hoàng Hậu nương nương không thể từ chối, chúng ta cung kinh không bằng tuân lệnh."

Bùi hậu cũng không thèm để ý nàng nói gì, ngược lại nhìn qua Lý Vị Ương, mâu trung tăm tối bình tĩnh vô lan: "Một khi đã như vậy, ta không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa." Nói xong nàng đứng lên, bước qua nữ quan hướng ra ngoài, hành tung không có chút động tĩnh, chỉ có làn váy đong đưa phảng phất như những làn mây di động trên không chung, bỏ lại vô số hoa quang.

Chờ Bùi hậu hoàn toàn khuất dạng ở trong sân, Quách huệ phi cũng không còn tâm tư nghe chuyện đùa giỡn, nàng phất tay ra hiệu ọi người lui ra, cùng Quách phu nhân trở về tẩm cung, mới thấp giọng nói: "Hoàng hậu nương nương làm việc ta ngày càng đoán không ra, hảo hảo đoan đoan, tại sao phải cử hành yến hội."

Quách phu nhân trên mặt cũng đượm vẻ sầu lo, nói: "Đúng vậy, giống như là hướng vào Gia Nhi chúng ta." Lý Vị Ương đã từng nói với nàng chuyện của An Quốc công chúa, Quách phu nhân trong đầu rất rõ ràng, mặc dù An Quốc công chúa thường ngày kiều mị vô cùng, nhưng trong xương tủy là một nữ nhân tùy hứng làm bậy, cực kỳ vô sỉ, theo như tính cách của nữ nhi mình, nếu không phải đối phương đã quá phận, động chạm tới ranh giới cuối cùng, nàng cũng sẽ không động thủ trừng trị. Quách phu nhân quay đầu lại, nhìn Lý Vị ương nói: "Gia nhi, con xem việc này..."

Lý vị ương tựa hồ vẫn đang xuất thần, nghe tiếng Quách Phu nhân nói chuyện mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người thần sắc đều có chút bất an, liền cười nói: "Binh đến Tướng chặn, thủy đến thổ yêm, nếu là bởi vì sợ hãi mà không dám tham dự, chẳng lẽ không phải là để cho đối phương mượn cớ miệng lưỡi nói lung tung sao?"

Quách huệ phu thấy nàng tuổi không lớn nhưng nói lên nói đến thực có trật tự, hơn nữa chính mình cũng đã nghĩ tới việc này, không khỏi càng xem càng thích, liền gật đầu nói: "Chính là lời này, nếu đã đáp ứng thì phải tham gia, hơn nữa phải chuẩn bị thật xinh đẹp mà tham dự, không thể để cho người khác coi thường Quách gia!"

Ngày hôm sau, Quách Huệ phi cùng Quách phu nhân và Lí Vị Ương đến tỉnh thần điện. Trước đó Quách Huệ phi bị hành động của Bùi Hoàng Hậu làm cho cả người không thoải mái lắm, cho nên buổi sáng tắm rửa thay quần áo mất không ít thời gian, đến giữa trưa mới tới đại điện. So với thời điểm khai yến, chậm trễ mất nửa canh giờ. Các vị vương công đại thần, chư vị hoàng tử công chúa đều đến đông đủ, nhưng Hoàng đế lại không tham gia, chỉ có duy nhất Bùi Hậu ngồi trên ngôi báu.

Khách quý đều đã tề tựu trên bàn tiệc, Bùi Bảo Nhi ăn mặc lòe loẹt, nét mặt toả sáng, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lí Vị Ương, giả bộ hồn nhiên nói: "Ồ, đây không phải là Quách tiểu thư sao?"

Lời này vừa nói ra lập tức khiến mọi người đang nói chuyện với nhau bỗng im bặt, ca múa trong điện cũng dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ. Lí Vị Ương cười lạnh, vị Bùi tiểu thư này đang sợ người khác không chú ý đến mình sao, cố ý muốn mình bị khó xử khắp nơi chỉ vì mấy câu nói trước kia sao? Có thể thấy được người này lòng dạ hẹp hòi, ngu xuẩn ích kỷ.

Quách Huệ phi mỉm cười nói: "Thật có lỗi với chư vị, ta đã đến chậm." Sau đó tự nhiên mà đi vào bên trong, hiển nhiên không để lời nói của Bùi Bảo Nhi ở trong lòng.

Lí Vị Ương đi theo sau không nói một lời, yên lặng chú ý toàn bộ tình huống tại đại điện. Đại điện này có thể chứa đến trăm người, khí thế vô cùng, từ sớm khắp nơi đã bố trí gấm hoa rực rỡ, hội tụ đông đủ Việt Tây hoàng thất tôn quý nhất. Lí Vị Ương biết rõ, dòng họ hoàng thất Nguyên thị này vô cùng nổi bật, tướng mạo thành viên hoàng thất, người nào người nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, tuấn dật đến cực điểm không thể miêu tả bằng lời được, thật khiến người ta lấy làm kỳ lạ, huynh đệ họ ai ai cũng có mị lực độc đáo. Hiện giờ ngoại trừ Hoàng đế không có ở đây còn đâu thiên chi kiêu tử đều tề tựu, toàn bộ đại điện bao trùm ánh sáng huy hoàng làm cho người ta nhất thời tâm sinh ca ngợi. Đương nhiên, những phản ứng đó chỉ là của người bình thường, còn đối với Lí Vị Ương mà nói, dường như không quan tâm ánh mắt mọi người, nàng chỉ có dừng lại ở trên người Húc Vương Nguyên Liệt một lát.

Nguyên Liệt nhìn nàng chớp chớp mắt, mỉm cười. Lí Vị Ương rũ mắt xuống, phảng phất như không nhìn thấy, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên.

Ngồi ở bên dưới hoàng hậu là một vị phi tử mặt trái xoan, mày liễu mắt tế, bộ dáng thập phần quyến rũ đa tình, thanh âm giống như chim hoàng oanh rất dễ nghe: "Huệ phi tỷ tỷ thật to gan, hoàng hậu nương nương mở yến tiệc, chỉ có mỗi ngài là khoan thai đến chậm, chẳng lẽ mặt mũi của nương nương, ngài cũng không để ở trong lòng?"

Lời nói này thật sự ác độc khiến Lí Vị Ương phải ngẩng đầu, cẩn thận nhìn kĩ tướng mạo phi tử kia, liền đoán được thân phận.

Quách Huệ phi thong dong đi về phía Bùi Hậu hành lễ, sau đó đi tới chỗ của mình ngồi xuống, từ trên cao liếc mắt nhìn phi tử kia, chậm rãi nói: "Thuận phi muội muội, hoàng hậu nương nương rộng lượng khoan dung, cũng chưa trách tội ta. Bây giờ ngươi lại nói như vậy, chẳng lẽ là muốn thay thế nương nương quyết định sao? Ồ, hay là muội muội được sủng ái mù quáng nên đã quên mất vị trí của mình rồi." Trên yến hội, phải hoà hợp êm thấm mới tốt, Hồ Thuận phi cố tình khích bác, đừng trách bà không giữ mặt mũi cho đối phương.

Sớm đã có cung nhân dẫn Quách phu nhân và Lí Vị Ương ngồi vào ghế, Lí Vị Ương vừa ngồi xuống liền nghe được câu nói trên không khỏi nở nụ cười. Quách Huệ phi quả nhiên thật cường thế, chỉ hai ba câu nói đã đả động được hai vấn đề. Thứ nhất nói Hồ Thuận phi là bao biện làm thay, thứ hai nói nàng thị sủng sinh kiêu, nửa điểm cũng chưa cho nàng lưu lại tình cảm.

Sắc mặt Hồ Thuận phi hơi đổi, nụ cười cứng ngắc: "Huệ phi tỷ tỷ đúng là biết ăn nói. Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ hiểu ta tuyệt đối không có ý này..."

Trần Quý Phi vô cùng xinh đẹp, mang phong độ nhẹ nhàng của người trí thức, ngồi giữa một đám phi tử gấm hoa rực rỡ. Nàng nghe vậy, mỉm cười nói: "Thuận phi, Huệ phi chẳng qua là vô tình đến chậm, hoàng hậu nương nương cũng không có nói gì, muội cần gì phải tính toán chi ly khiến người ta cảm thấy muội quả là lòng dạ hẹp hòi."

Quách Trần hai nhà vốn là quan hệ thông gia, Trần Quý Phi tính tình ôn nhu, Quách Huệ phi tính tình kiên cường, hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, có thể nói đến cùng đến, nói đi cùng đi. Trên thực tế, Quách Huệ phi bởi vì cá tính quật cường, vừa vào cung đã nếm phải không biết bao nhiêu đau khổ, Trần Quý Phi âm thầm giúp bà chu toàn, cho nên hai người nhiều năm qua cơ hồ là gắn kết không rời, giờ phút này nghe thấy Hồ Thuận phi châm chọc, Trần Quý Phi tự nhiên cũng muốn nói đỡ vài câu. Hồ Thuận phi càng thêm ảo não, nắm chặt khăn tay, vòng tay tơ vàng trên tay bỗng chốc va chạm ghế tựa, phát ra thanh âm thanh thúy, tức giận nói: "Trần Quý Phi, tỷ—— "

Bùi Hậu dè dặt mỉm cười, liếc mắt nhìn mọi người một cái, ngắt lời: "Tốt lắm tốt lắm, hôm nay chỉ là tiểu yến, Huệ phi muội muội đến là tốt rồi."

Hoàng hậu nương nương nói như vậy, chính là không thèm để ý Quách Huệ phi thất lễ, Hồ Thuận phi ném ra một tia ghen ghét, không dám nhiều lời. Luận quyền thế, Hồ gia nhà nàng chỉ là tân quý vì thế hàng trăm hào môn thế gia khác luôn xem thường, nói Hồ gia nàng chỉ là nhà giàu mới nổi, cho nên trong lòng nàng nảy sinh tâm tính ác độc, nàng không dám chọc Bùi Hoàng Hậu có thủ đoạn lợi hại, nhưng Quách Huệ phi dựa vào cái gì ở trong cung lại có địa vị đặc biệt như vậy? Nàng tự hào mình là sủng phi của Hoàng đế, lại sinh hạ hoàng tử Nguyên Thịnh, đương nhiên bất mãn, lúc nào cũng tìm cơ hội khiến Quách Huệ phi khó xử.

Nhóm phi tử khác nhìn thấy màn này, đều xẹt qua nụ cười lạnh nhàn nhạt. Bùi, Trần, Quách, Hồ – Quan hệ tứ đại gia tộc luôn thập phần vi diệu, màn đối thoại như vậy mỗi ngày đều phải trình diễn vài lần, không ai nề hà, bất luận là đối quốc gia hay đối hậu cung, cân bằng như vậy mới là tốt nhất.

Ti trúc quản huyền vang lên một lần nữa, mười lăm nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng khởi vũ, kỹ thuật nhảy trông rất đẹp mắt.

Lí Vị Ương lại liếc mắt sang Nguyên Liệt cách đó không xa, lúc này trên người hắn chỉ khoác một bộ cẩm y tầm thường, ánh mắt thanh u, thanh thản, lẳng lặng ngồi ngay ngắn, hoàn toàn không hợp với những người chung quanh, không coi ai ra gì, mỉm cười với nàng. Đám hoàng tử người nào người nấy đều là nhân vật anh tuấn, nhưng lại không có phong thái tuyệt thế như hắn. Nàng đang xuất thần, lại nghe Quách phu nhân nhẹ giọng nói: "Con tới Đại Đô không lâu, còn chưa gặp qua hoàng thất đúng không?."

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Vâng, tuy rằng con thường xuyên nghe huynh trưởng nói đến, nhưng lại chưa từng gặp qua." Quách phu nhân cười rộ lên, thừa dịp những người khác còn đắm chìm trong ca múa, bà đứng lên giới thiệu cho Lí Vị Ương. Đầu tiên là Thái tử, đối với vị Thái tử này, Lí Vị Ương rất quen thuộc, cho nên Quách phu nhân chỉ nói qua vài câu, liền giới thiệu các hoàng tử khác.

Quách phu nhân chỉ vào một nam tử mặc huyền y, có khuôn mặt cương nghị, nói: "Vị này là Tần Vương điện hạ."

Tần Vương Nguyên Hồng do Chu Thục Phi sinh ra, năm nay hai mươi ba tuổi, chấp chưởng mười vạn cấm quân, trong gia tộc có mấy người đảm nhiệm chức vụ trong triều, là người có thực lực tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhất. Lí Vị Ương đem tin tức mà Nguyên Liệt và Quách Trừng cung cấp lúc trước đối chiếu lại một lần, liền có ấn tượng đại khái với người này.

Chính vào lúc này, lại nghe thấy một nam tử tuổi còn trẻ ngồi đối diện Nguyên Hồng nói: "Tam đệ, nghe nói gần đây ngươi mang về một mỹ thiếp, dung mạo tuyệt thế, lại am hiểu múa quạt, không biết đến khi nào mới mời ta thưởng thức một phen?"

Vị nam tử trẻ tuổi này mắt sáng mũi ngọc, mới nhìn đã thấy mặt mày như họa, càng nhìn càng cảm thấy không giống bình thường, mỗi cử chỉ đều hiển thị vẻ phong lưu. Hắn nghe nói như thế, mỉm cười nói: "Nhị ca nói đến Đào Yểu sao?"

Quách phu nhân nhẹ giọng nói: "Đó là Tấn Vương Nguyên Vĩnh, chỉ sinh sau nhị hoàng tử một tháng, xếp thứ ba."

Ánh mắt Lí Vị Ương vừa xẹt qua Tấn Vương, Tấn Vương đã ngẩng đầu, nhìn nàng một cái và nở nụ cười gần gũi. Lí Vị Ương liền nhớ tới Nguyên Liệt từng nói qua, vị Tấn Vương điện hạ này xuất thân không cao, mẹ đẻ là ca cơ quốc gia khác tiến cống, được Hoàng đế sủng ái một lần, đáng tiếc sau này bởi vì bệnh nặng mà mất. Tấn Vương không thích mưu quyền, mỗi ngày lấy dưỡng hạc làm vui, cũng không muốn tham gia tranh đoạt trong hoàng thất, cho nên nhân duyên tốt lắm. Hiện thời, nhìn đến mâu quang Tấn Vương nhẹ như nước, ánh mắt đạm mạc, trong lòng Lí Vị Ương sinh ra một loại cảm giác khác thường.

Tần Vương cười to: "Đúng vậy, chính là Đào Yểu cô nương,ta đối với khả năng múa quạt của nàng quả thực rất có hứng thú."

Ai biết Tấn Vương lại hạ một câu nói: "Đào Yểu thực sự am hiểu múa quạt tròn, nếu huynh đã muốn xem, ta sẽ tặng nàng cho huynh làm thiếp, huynh có bằng lòng hay không?"

Tần Vương giật mình, nhất thời nói lớn tiếng: "Cái gì? Tặng cho ta làm thiếp?" Nói xong lập tức phát hiện bản thân thất thố, hắn vội nhìn trái phải một vòng, tất cả khách khứa đều đã nghe thấy nhưng lại làm như không có việc gì, chỉ xem ca múa. Hắn mới an tâm quay đầu lại, trong ánh mắt nở rộ ra tia sáng rọi, thập phần kinh hỉ nói: "Đệ thật sự bỏ được thứ mình yêu thích sao?"

"Tất nhiên." Tấn Vương nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tần Vương thấy vẻ mặt cô đơn của hắn, liền lập tức nói: "Thế nào, vẫn luyến tiếc sao?"

Tấn Vương cười cười, nói: "Có cái gì mà không bỏ được? Chẳng qua chỉ là một ca cơ, sao ta lại có thể vì nàng mà làm vương phi không vui?"

Tấn Vương vương phi, đó là Bùi Uyên – nữ nhi của đại ca Bùi Hậu – Bùi Miên, là đường tỷ của Bùi Bảo Nhi. Đã là nữ nhi đích tôn con vợ cả, tất nhiên là được sủng ái ngàn vạn lần. Gả cho Tấn Vương, đương nhiên sẽ đứng đầu cung. Lí Vị Ương nghe đến đó, theo bản năng nhìn về phía Bùi Hậu đang ngồi trên cao không khỏi cười rộ. Nàng cảm giác được, trong đoạn đối thoại của hai huynh đệ còn ẩn chứa điều gì đó, điểm này, trong lòng tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều biết rõ, nhưng ai cũng không vạch trần. Nhưng, rốt cuộc là cái gì?

Quách phu nhân thản nhiên nói: "Nghe nói vị Đào Yểu cô nương này đã mang thai."

Trên mặt Lí Vị Ương xẹt qua tia kinh ngạc, mang thai? Tấn Vương đem thiếp đang mang thai cho người khác?

Quách phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: "Nghe nói khi Tấn Vương sủng ái tiểu thiếp này, Tấn Vương phi đã chạy đến chỗ Bùi Hậu khóc lóc kể tội một hồi."

Nguyên lai là như vậy... cẩn thận suy nghĩ một lát, Lí Vị Ương liền hiểu được. Bùi Hậu đem chất nữ gả cho Tấn Vương nhằm triệt để khống chế hắn, thậm chí có thể nói, lúc nào cũng thời khắc giám thị hắn, buộc hắn vì Thái tử cống hiến. Mà Tấn Vương hiển nhiên cũng hiểu tình cảnh của mình, rõ ràng sủng ái Đào Yểu, lại vì vương phi bất mãn liền đem tặng Tần Vương. Thú vị nhất là bọn họ còn trò chuyện giữa thanh thiên bạch nhật, rõ ràng là vì muốn Bùi Hoàng Hậu biết. Chắc chắn, Tấn Vương muốn thể hiện cho Bùi Hậu thấy sự tôn trọng của mình với Bùi gia.

Nam tử nào chẳng muốn tam thê tứ thiếp, ở Đại Lịch, cho dù là phò mã, đôi khi cũng sẽ nạp thiếp mà không chút nào áy náy, người khác cũng không thể dị nghị. Nhưng đường đường là Việt Tây Tấn Vương điện hạ lại sợ vương phi như thế, thậm chí một vũ cơ đang mang thai cốt nhục của mình cũng không dám lưu lại, muốn đưa cho Tần Vương trước mặt nhiều người như vậy, có thể thấy được Bùi Hậu quyền thế mạnh đến mức nào.

"Hắn làm như vậy, mà không sợ người khác cười nhạo." Quách phu nhân nhìn sang Tấn Vương, thở dài một hơi.

Cười nhạo? Bị cười nhạo có quan trọng hơn tính mạng sao? Bờ môi Lí Vị Ương gợi lên, đem thiếp mình yêu thương giao cho người khác, nữ tử này lại có thai, theo một ý nghĩa nào đó mà nói tất nhiên nguyên nhân là vì thanh thế Bùi gia quá lớn, về phương diện khác, không biết Tấn Vương đem tặng Đào Yểu là vì cái gì, nhưng bộ dáng làm như không có việc gì, có thể thấy được hắn có tính cách ẩn nhẫn đế mức nào. Người như vậy, có khác gì với Thác Bạt Chân năm đó? Lí Vị Ương lại liếc mắt nhìn Tấn Vương một lần nữa, ánh mắt kia lại truyền đến một tia bất đắc dĩ lẫn bi thương.

Không, bọn họ rõ ràng không giống nhau. Nếu là Thác Bạt Chân, nhất định sẽ giết chết Đào Yểu để lấy lòng vương phi và Bùi Hậu. Một tiểu thiếp cùng đứa nhỏ có là gì đâu, hắn chính là loại người không đếm xỉa đến tình thân. Nhưng Tấn Vương lại lựa chọn đem người trong lòng tặng cho người khác, đối với nàng ta và đứa nhỏ, đây là một kiểu bảo vệ âm thầm. Trong giây lát, ánh mắt của Lí Vị Ương đặt ở chỗ Tấn Vương và Tần Vương dao động qua lại. Tần Vương vui vẻ nhận như vậy phải chăng là do đã lên kế hoạch trước? Hoá ra hoàng thất Việt Tây thật phức tạp, nếu quả thực như thế, nàng sẽ có thể được chứng kiến nhiều màn diễn hòa hảo hơn nữa.

Lúc này, Thái tử đứng lên đầu tiên, nói với Bùi Hậu: "Mẫu hậu, một chén rượu này, nhi thần xin kính ngài." Bùi Hậu cười rồi nhấp rượu, các vị hoàng tử cũng ào ào đứng lên kính rượu hoàng hậu. Bùi Bảo Nhi thấy mọi người nhất nhất kính rượu, liền mỉm cười đứng lên, nói: "Chư vị điện hạ đều kính rượu, ta cũng không nên bỏ đi cấp bậc lễ nghĩa." Nói xong liền giơ chén rượu lên, hướng về phía Bùi Hậu xa xa. Bùi Hoàng Hậu mỉm cười, vẫy tay gọi nàng.

Trên mặt Bùi Bảo Nhi hiện lên nét vui vẻ, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, nhưng khi ngang qua nơi Lí Vị Ương ngồi, không biết là cố tình hay vô ý, đột nhiên dưới chân lảo đảo, chén rượu bỗng chốc văng đi. Quách phu nhân thấy chén rượu nghiêng đi, kinh hô một tiếng, còn chưa kịp chắn ngang, đã thấy bộ cẩm y hoa lệ của Lí Vị Ương bị thấm ướt một mảng to, Quách phu nhân biến sắc, nhanh tay dùng khăn lau, quay đầu nói: "Bùi tiểu thư, ngươi làm gì thế!"

Bùi Bảo Nhi lã chã chực khóc, dáng vẻ tỏ ra thật có lỗi nhìn Lí Vị Ương, chạy nhanh sang giải thích: "Quách tiểu thư, ta không phải cố ý, ngươi không sao chứ!"

Thanh âm Quách phu nhân cơ hồ kết băng: "Ngươi xem như vậy mà không có việc gì sao?!" Lễ phục chuẩn bị cho yến hội đã hư hại, đây là việc cực kì thất lễ, làm sao có thể nói là không có việc gì?! Nhìn sang quần áo nữ nhi đều hỏng hết, trong lòng Quách phu nhân thập phần tức giận.

Bùi Bảo Nhi nước mắt lưng tròng nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, lại nhìn thoáng qua những người khác: "Ta... Thật sự có lỗi, nhưng ta không phải cố ý..."

Thái tử thấy tình huống này chỉ mỉm cười nói: "Chỉ là một hiểu lầm thôi mà, Quách phu nhân làm gì phải tức giận như vậy?" Vẻ mặt hắn thập phần tự nhiên, phảng phất là hóa giải tranh cãi, nhưng ai cũng biết, hắn và Bùi Bảo Nhi là biểu huynh muội, quan hệ tất nhiên không phải bình thường, những lời này nghe qua công bằng, nhưng lại có ý nói Quách phu nhân chuyện bé xé ra to.

Chuyện này vốn là Bùi Bảo Nhi sai, nàng ta giả bộ té ngã là cố ý muốn làm Lí Vị Ương xấu mặt. Mặc dù ở trong cung nhất cử nhất động đều phải chú ý dáng vẻ nhưng nàng ta mặc váy dài, thời điểm đi lại muốn giữ dáng vẻ, không cẩn thận dẫm phải làn váy cũng là chuyện bình thường, cho nên nàng ta cố tình chọc tức Lí Vị Ương tức giận. Sau đó, nàng ta sẽ dùng tài năng khiến tất cả mọi người đứng về phía mình... Bùi Bảo Nhi trong ánh mắt nhanh chóng tích tụ mấy giọt lệ, nói: "Thái tử điện hạ, đều là do ta, ngàn vạn lần không nên trách tội Quách phu nhân, bà cũng là đau lòng cho nữ nhi mà thôi."

Lời nói này rất thỏa đáng, lập tức chiếm được hảo cảm từ rất nhiều người. Chu Vương Nguyên Kỳ thập phần ôn nhu, là hoàng tử sở hữu nét xinh đẹp tuyệt trần, lại là con thứ hai của Chu Thục Phi, cùng mẫu thân với Tần Vương Nguyên Hồng, giờ phút này lại đồng tình với mĩ mạo Bùi Bảo Nhi, chủ động mở miệng: "Quách phu nhân, chỉ là một việc nhỏ, bà cũng không nên làm khó Bùi tiểu thư."

Nam nhân nào chẳng có lòng thương hương tiếc ngọc, chịu không nổi nữ tử nhu nhược, Bùi Bảo Nhi còn mang mĩ mạo như thế, nam tử đang ngồi tại đây ít nhiều đều có động tâm, chỉ có Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng. Trong mắt hắn, Bùi Bảo Nhi và Lí Trường Nhạc năm đó rất giống nhau, đều là mỹ nhân rắn rết. Một đời này, hắn chán ghét nhất chính là loại nữ tử này... Hoặc nói chính xác hơn thì, cứ người nào không hòa thuận với Lí Vị Ương, hắn đều không thích. Hắn lạnh lùng thốt lên: "Chu Vương điện hạ, nếu hiện tại ta chạy đến trước mặt ngài lỡ tay sái một chén rượu, ngài sẽ vui vẻ sao? Hơn nữa nếu lúc đó ngài là một vị tiểu thư thì ngài sẽ không nhiều lời như thế này đâu."

Mọi người nghe vậy, đều lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười. Húc Vương điện hạ quả là ác miệng, đây không phải là đang nói Chu Vương ẻo lả, nhàn rỗi chạy tới quản chuyện nữ nhân sao? Lời này đúng là không có nói sai, Chu Vương xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn khác xa Tần Vương Nguyên Hồng cá tính kiên cường, căn bản không giống cùng một mẹ sinh ra, rất nhiều người sau lưng đều nói hắn mềm lòng, thích chõ mũi vào chuyện người khác.

Chu Vương nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên: "Húc Vương, ta chẳng qua nhìn không thuận mắt nên mới nói hai câu, ngươi đây là có ý gì?!"

Nguyên Anh yên lặng xem một màn này, thầm nghĩ bên ngoài có đồn đãi nói Húc Vương nhất kiến chung tình với Quách gia tiểu thư, hắn còn cảm thấy là tin vịt, bởi vì Húc Vương tuyệt đối không giống người nông cạn như vậy, huống chi luận khởi tướng mạo, Quách Gia cũng không phải là tuyệt sắc, vì nàng mà thần hồn điên đảo đến mức nhất kiến chung tình...

Nhưng, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Lí Vị Ương dung mạo xinh đẹp, cá tính lại trầm ổn, thuộc Quách gia quyền thế, từ sớm đã được rất nhiều người theo dõi, nhưng tình huống hiện tại, những người khác đều im lặng xem diễn biến thế cục, duy nhất chỉ có Húc Vương không hề cố kỵ lên tiếng, thật sự đã rất rõ ràng, quả thực muốn tuyên thệ trước mọi người rằng bản thân mình thích Quách Gia.

Này... Thật sự là rất kỳ diệu. Trong lòng Nguyên Anh nghĩ như vậy, trên mặt hiện ra một nét cười không dễ phát hiện.

Nguyên Liệt liếc mắt nhìn Chu Vương một cái, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt càng có vẻ thâm ý: "Ồ? Ta cũng là xem không vừa mắt thôi, có thể có ý tứ gì chứ? Chu Vương điện hạ thật tâm luyến tiếc Bùi tiểu thư chịu khổ như vậy, không bằng chi tiền thay nàng bồi thường xiêm y này nhé?"

Chu Vương xuống đài không được, nhìn thoáng qua nhị ca Nguyên Hồng cách đó không xa, bộ dáng đối phương trách hắn nhiều chuyện, hiển nhiên không có ý mở miệng giúp hắn, hắn càng không khỏi tức giận thêm, thầm nghĩ Bùi Bảo Nhi là một nữ tử nhu nhược như vậy lại bị Quách gia cùng Húc Vương liên thủ khi dễ, bản thân có thể khoanh tay đứng nhìn sao?

Bùi Bảo Nhi vội vàng nói: "Không, là ta làm ướt xiêm y của Quách tiểu thư, vẫn là ta nên bồi thường." Bất quá là một cái váy, lại có thể nhìn Lí Vị Ương khó xử, Bùi Bảo Nhi cảm thấy thập phần có lời.

Chu Vương cười lạnh, nói: "Chỉ là một bộ váy, đáng giá gì đâu? Ngày mai ta sẽ sai người đưa một trăm bộ sang cho Quách phủ."

Nguyên Liệt cảm thán một tiếng, nói: "Vì Bùi tiểu thư mà Chu Vương điện hạ muốn bồi thường đến táng gia bại sản, thật đúng là một mảnh tình thâm."

Chu Vương bị hắn nói đến mạc danh kỳ diệu, từ một bộ xiêm y đã nói đến táng gia bại sản? Lúc này có một hài tử đứng bên cạnh là Khang Vương Nguyên Tùng do Cát Lệ Phi sở sinh, ngũ quan thập phần tuấn tú, là hoàng tử nhỏ nhất, xếp thứ chín, cũng bởi vậy nên nhận được vô vàn sủng ái, nghe vậy liền cười rộ ha ha, lập tức nói: "Lục ca, Húc Vương không đùa với huynh đâu!"

Tính tình hoạt bát, còn có vài phần hồn nhiên, nhưng hắn lại nói ra những gì mọi người đang suy nghĩ trong lòng. Thái tử hơi nhíu mày, không biết sao lại thế này, hiện tại hắn càng cảm thấy không thích hợp. Bởi vì Húc Vương Nguyên Liệt cá tính hỉ giận bất định, cho nên hắn căn bản cũng không rõ bước tiếp theo đối phương sẽ có hành động gì, càng chưa nói tới việc đề phòng trước.

Nguyên Liệt mỉm cười một chút, con ngươi màu hổ phách nảy sinh một tia châm chọc: "Ồ, chẳng lẽ Chu Vương không biết, trên cổ Quách tiểu thư là bảo vật gia truyền của Quách gia sao?"

Ánh mắt mọi người bỗng chốc đều nhìn về phía Lí Vị Ương, quả thực trên cổ nàng là một vòng cổ thập phần xinh đẹp, nhìn thoáng qua vòng cổ có vẻ tầm thường, là một viên phỉ thúy trắng, lá xanh bạch tâm, vẻ đẹp tinh xảo, đường nét độc đáo. Nếu cẩn thận xem xét, với sắc màu và tạo hình này, đều là trân bảo hiếm có.

Quách phu nhân ngẩn ra, lập tức hiểu ý, trên mặt hiện ra một tia cười lạnh. Nhưng mà trong lòng bà lại thập phần kinh ngạc, vị Húc Vương điện hạ này, giúp đỡ Quách gia không phải là lần một lần hai. Rốt cuộc hắn đang mưu đồ cái gì đây? Chẳng lẽ thật sự là yêu thích Gia nhi?! Trong lòng Quách phu nhân đột nhiên có một tia bất an, người làm mẫu thân như bà nhất định sẽ vì nữ nhi mà tìm một nơi ổn định, hiểu rõ con rể, Nguyên Liệt và Quách gia từ trước đến giờ chưa từng lui tới, dựa theo giao tình mà nói, tuyệt đối không thể hơn Nguyên Anh. Dù sao Nguyên Anh là chính bà tận mắt nhìn thấy quá trình lớn lên, không giống Nguyên Liệt, rất khó có thể nắm bắt.

Lúc này, bên môi Nguyên Liệt lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Khỏa phỉ thúy trắng của Quách gia là vật gia truyền trăm năm, cho tới hôm nay, phỏng chừng cũng đánh giá một vạn lượng hoàng kim, vừa rồi bị một chén rượu Bùi tiểu thư sái đi xuống, phỉ thúy trắng nhất định bị hao tổn, Chu Vương điện hạ hào phóng như vậy, không bằng cũng bồi thường vòng cổ này luôn."

Một vạn lượng hoàng kim?! Tức khắc, sắc mặt Chu Vương trở nên rất khó xem, xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, hỏi: "Quách phu nhân, hãy nói là Húc Vương điện hạ đang đùa đi."

Quách phu nhân nhìn thoáng qua vết rượu dính vào phỉ thúy trắng, cố ý thở dài, nói: "Phỉ thúy trắng này là bảo vật trân quý nhiều năm của Quách gia ta, có thể phù hộ cả nhà bình an, sẽ không dễ dàng lấy ra, dùng tàm ti bảo hộp tinh mỹ nhất cất giữ, tổ tiên đã dặn trước nếu không cẩn thận dính rượu vào sẽ khiến bảo vật không sạch sẽ, chúng ta thật không biết phải như thế nào cho đúng nữa..."

Trên thực tế, phỉ thúy trắng này Quách phu nhân luôn mang bên người, vì nghĩ Lí Vị Ương bị người khác xem thường, cố ý đeo vào cho nàng. Hiện thời chẳng qua là dính chút rượu, lại chẳng có gì quan trọng, nhưng nhóm người quyền quý thích ngoạn ngọc nhiều lắm, rất nhiều người còn giữ khối ngọc do tổ phụ truyền xuống cho các tôn tử, mỗi người đều mang bên mình, thứ nhất trừ tà, thứ hai dưỡng ngọc. Phải biết rằng, loại ngọc này, linh tính là quan trọng nhất, dưỡng càng lâu càng hữu dụng, nếu bị rượu ô nhiễm, làm sao tiếp tục phù hộ Quách gia chứ? Quách phu nhân chính là mang ý tứ này.

Hai hàng lông mày Chu Vương nhíu chặt, mắt phảng phất dẫn theo một tầng u sầu, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Này... Điều này sao có thể!" Chẳng lẽ hắn vì anh hùng cứu mỹ nhân mà rơi vào hoàn cảnh không thể đoán trước sao, hiện tại đã hối hận, nếu lúc đó bản thân không lắm miệng bây giờ tốt rồi.

Quách Huệ phi ở trên cũng đã thấy tình huống này, cong cong bờ môi. Anh hùng cứu mỹ nhân là muốn trả giá đại giới, mà hiển nhiên Chu Vương không biết bản thân đắc tội với người như thế nào.

Giờ phút này, Lí Vị Ương nãy giờ luôn im lặng, đã mở miệng: "Húc Vương điện hạ nói sai rồi."

Tất cả mọi người nhìn về phía Lí Vị Ương, Chu Vương cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói đúng, bất quá là một miếng ngọc bội, sao lại quý giá đến thế! Một vạn lượng hoàng kim là khái niệm gì, chẳng lẽ thật sự muốn hắn vì một việc nhỏ mà táng gia bại sản sao?

Khuôn mặt Lí Vị Ương mang nét cười mỏng manh, nụ cười kia vốn nên ấm áp, nhưng lại rất nhạt: "Chu Vương điện hạ, thật sự rất ngại, trước kia có người ra mười vạn lượng hoàng kim để mua khối ngọc này..."

Bộ dáng nàng ôn ôn nhu nhu, nói chuyện thập phần nghiêm cẩn, hoàn toàn không giống đang đùa giỡn. Ý tứ kia rõ ràng, chính là khối ngọc này trị giá mười vạn lượng hoàng kim, nếu ngươi vì Bùi Bảo Nhi, ngoan ngoãn bỏ tiền bồi thường đi. Nhưng nếu Chu Vương lật lọng không hỗ trợ, thể diện cũng mất hết.

Nếu không phải chính tai nghe thấy, mọi người ai cũng không thể tưởng tượng được, Quách gia tiểu thư đúng là diệu nhân. Rõ ràng đang chèn ép Chu Vương, lại mang vẻ ôn nhu, thanh âm dễ nghe, hơn nữa thần thái còn nghiêm cẩn như thế.

Nguyên Anh xì một tiếng rồi nở nụ cười, những người khác cười rộ lên. Khang Vương Nguyên Tùng tuổi còn nhỏ, cười đến độ khoa trương, không còn giữ dáng vẻ hoàng thất nữa, vỗ mặt bàn như đánh nhịp, hoa chân múa tay vui sướng, vẻ mặt Lí Vị Ương cũng tràn ngập tân kỳ. Bọn họ đều nhận ra, trên đời khó có được một cô nương thú vị như vậy, dám trước mặt mọi người ngáng chân Chu Vương điện hạ.

Sắc mặt Chu Vương xanh mét, hai mắt kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương, sau một lúc lâu nói không ra lời.

Vẻ mặt Bùi Bảo Nhi đã thay đổi, nàng khiếp sợ nhìn Húc Vương, nhìn Quách phu nhân, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Lí Vị Ương, tức giận trong lòng, những người này, rõ ràng là liên hợp lại hạ mũ Chu Vương! Nàng lập tức nói: "Đều do ta không tốt, chư vị đừng trách móc Chu Vương điện hạ nặng nề như vậy..."

Lí Vị Ương đột nhiên đứng lên, Bùi Bảo Nhi liền phát hoảng, cho rằng nàng muốn làm cái gì đó, theo bản năng lui về sau một bước, không để ý đến làn váy, bỗng chốc ngã sấp xuống, chật vật nằm dưới đất. Lí Vị Ương lộ ra vẻ mặt giật mình, chạy nhanh đi lại đỡ nàng ta: "Bùi tiểu thư, việc này là như thế nào?"

Biểu cảm thập phần quan tâm, động tác cũng như muốn đến đỡ Bùi Bảo Nhi, nhưng thực tế là một cước dẫm lên chân Bùi Bảo Nhi rồi dùng sức nghiền một cái, Bùi Bảo Nhi kinh sợ kêu một tiếng, âm thanh Bùi Hoàng Hậu lạnh lùng vang lên: "Trước công chúng ồn ào như thế, còn ra thể thống gì nữa!" Rõ ràng là không vui.

Vừa rồi ngồi xem diễn, hiện thời nhìn thấy Bùi Bảo Nhi chịu thiệt mới mở miệng, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: "Bùi tiểu thư, ngã có bị thương không?"

Bùi Bảo Nhi lòng nát dạ đau, lại không dám lộ ra trước mặt mọi người, được cung nữ nâng dậy, liền lộ ra một đôi mắt ngập nước nhìn Lí Vị Ương: "Quách tiểu thư, đều là do ta sai, ta làm ướt xiêm y của ngươi..."

Lí Vị Ương cũng tươi cười ấm áp nói: "Một bộ xiêm y thật sự không đáng giá gì cả, bảo vật gia truyền trân quý thật sự chính là bảo ngọc này, bị một chén rượu làm hỏng ngọc linh khí rồi, đáng tiếc. Bùi tiểu thư đã thật tình ăn năn sao... Nhưng không có gì khó, cũng không cần ngươi bồi thường gì cả, nghe nói Bùi phủ có một linh lung bảo hộp gia truyền nhiều năm, là Phật Tổ năm đó lưu lại, cực có phật tính, dùng để dưỡng ngọc là thích hợp nhất —— "

Gương mặt Bùi Bảo Nhi huyết sắc đều không có. Nàng ta không nghĩ tới việc bản thân muốn làm Lí Vị Ương xấu mặt, thuận tiện ở trước mặt mọi người diễn kịch, từ trước đến nay dùng cách này đối phó với các tiểu thư chưa từng thất bại. Nhưng với Lí Vị Ương, bỗng chốc lại bị trả đũa! Hiện tại đối phương coi trọng tráp bảo bối trong nhà nàng ta, tráp kia đã truyền nhiều năm, mặt trên khảm năm mươi khỏa đá quý quý báu, một trăm hai mươi viên ngọc của giao nhân dưới biển sâu, những chuyện này cũng không đáng ngạc nhiên, quan trọng nhất là phần trên tráp kia còn điêu khắc hai vạn năm ngàn chữ trong kinh văn Đà La Ni, là trân bảo được nhiều thế hệ cung phụng, bản thân nàng không biết cầu bao lâu, phụ thân mới đồng ý giao nó cho bản thân làm đồ cưới...

"Ngươi... Ngươi... Ta... Không được..." Bùi Bảo Nhi trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ nói không ra lời.

Nguyên Liệt không che giấu vẻ tươi cười, Vị Ương này, có thể sánh ngang với Húc Vương điện hạ này rồi, giá trị linh lung bảo hộp vượt xa phỉ thúy trắng, Bùi Bảo Nhi nếu bồi thường, trở về tất nhiên sẽ không yên lành với dòng họ, còn nếu không bồi thường, chính là tự tay phá hủy thanh danh... Làm thế nào cũng là sai, bồi thường hay không đều chẳng hay ho gì, ha ha, thật là độc ác.

Lí Vị Ương rũ mắt, vẻ tươi cười hơi thu liễm: "Bùi tiểu thư chẳng lẽ là không bỏ ra được sao? Nếu đã như vậy, ta đây cũng không có biện pháp khác. Không biết mười vạn lượng hoàng kim này, ngày mai đi Bùi phủ, hay đi Chu Vương phủ đây?"