Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 158: Cạm bẫy trùng trùng




Tang sự tiến hành rất thuận lợi, chỉ có Tôn phu nhân do quá đau buồn nên khóc đến mức ngất đi. Còn Tôn tướng quân, là người thấu tình đạt lý nên hiểu chuyện này thật sự không liên quan tới Lí gia. Hắn chỉ cắn rằng thề nhất định sẽ tìm ra hung thủ trong vòng một tháng.

Ngoài phòng, mưa rơi lộp bộp đập vào cửa sổ, tóe ra những giọt nước đọng tí tách. Lí Vị Ương ngồi ở trong phòng, tay cầm kim chỉ đang thêu thùa. Bạch Chỉ mang tới một đĩa điểm tâm hương thơm ngào ngạt, nàng liếc mắt nhìn tiểu thư một cái, sau đó đặt đĩa lên bàn thật nhẹ nhàng, không dám lên tiếng quấy rầy. Còn Mặc Trúc thấy sắc trời đã sắp tối, vội vàng sửa sang lại giường nệm. Bạch Chỉ thấy vẻ mặt Lí Vị Ương tỏ ra mệt mỏi uể oải nên đi thắp nến khiến trong phòng sáng hơn không ít, nói nhỏ: "Tiểu thư, trời cũng đã tối rồi, sao ngài còn chưa chịu nghỉ ngơi?"

Lí Vị Ương chậm rãi thêu nốt bông hoa sen dưới hình con cá vàng, giọng điệu bình thản: "Chỉ còn mấy đường kim nữa, ta thêu xong sẽ đi ngủ."

Bạch Chỉ nhìn Lí Vị Ương không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhiều ngày qua Lí Vị Ương tỏ ra bình tĩnh vô cùng, khiến người ta kinh hãi. Lúc trước Tôn phu nhân náo loạn một hồi ở Lí gia, sau đó bị Tôn tướng quân cưỡng ép đưa về. Sự việc lớn như vậy mà tiểu thư đều không ra mặt, chỉ lẳng lặng ngồi trong phòng mình chăm chú thêu thùa. Nhưng chẳng phải tiểu thư từng nói là sẽ truy tìm hung thủ giết chết Nhị thiếu phu nhân sao? Hơn nữa, tuy rằng ngày thường Lí Vị Ương không hề tỏ ra thân thiết với Tôn Duyên Quân, nhưng mỗi lần đối phương đến đây chơi, Bạch Chỉ đều có thể nhận ra tiểu thư thật sự vui vẻ.

Nhưng nàng không rõ, vì sao bây giờ tiểu thư vẫn bình tĩnh như thế được.

Mặc Trúc chuẩn bị xong giường nệm, đang định bước ra ngoài thì nhìn thấy Lí Vị Ương còn chưa định nghỉ ngơi, không khỏi nói: "Tiểu thư, ánh nến không đủ sáng đâu, nhìn nhiều sẽ làm hư mắt, hay là đợi ngày mai rồi làm tiếp." Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, vì Lí Vị Ương không phải là một người thích thêu thùa may vá. Hơn nữa, nếu là ngày xưa thì hầu như thời gian của nàng là để đọc sách, rất ít khi chạm vào kim chỉ. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Lí Vị Ương không biết thêu, chẳng qua là nàng không có hứng thú với nữ hồng, cho nên liền ngay cả y phục trong của Lí Mẫn Chi cũng đều giao cho bọn nha đầu làm cả. Đối với đệ đệ của mình còn lãnh đạm như thế, vậy thì đồ nàng đang may trong tay là tặng ai đây?

Lí Vị Ương không trả lời, Mặc Trúc buồn rầu một hồi liền hỏi: "Tiểu thư, ngài đang thêu yếm cho trẻ con đúng không?"

Bạch Chỉ trừng mắt nhìn nàng một cái, ra hiệu cho nàng đừng hỏi lung tung nữa. Sau đó nàng đi lên, rót thêm trà cho Lí Vị Ương, nói: "Tiểu thư, nếu ngài cần nô tì sẽ giúp ngài chuẩn bị một ít."

Lí Vị Ương mím môi nghĩ nghĩ, "Không, ta muốn tự tay làm thứ này. Vậy mới có thành ý." Nàng nhanh chóng thu châm, quan sát chiếc yếm màu đỏ vừa hoàn thành xong được cầm trong tay một lúc rồi hỏi Bạch Chỉ: "Ngươi thấy ta thêu được không?"

Bạch Chỉ nhìn thoáng qua là hiểu ý, gật đầu nói: "Tiểu thư thêu rất đẹp." Hai người nói chuyện khiến Mặc Trúc đang đứng một bên càng thêm khó hiểu.

Lí Vị Ương phân phó Mặc Trúc: "Mau mang một chậu than đến đây."

Thời tiết hôm nay ấm áp, sao lại cần dùng chậu than? Mặc Trúc đứng tại chỗ sửng sốt một chút, Bạch Chỉ thấy vậy lập tức nháy mắt với nàng mới khiến nàng có phản ứng lại: "Nô tì sẽ đi lấy ngay!" Nàng vừa đi tới cửa đã thấy người đáng lẽ nên đứng hầu ở bên ngoài là Triệu Nguyệt đột nhiên bê một chậu than tiến vào, đặt trước mặt Lí Vị Ương. Lí Vị Ương khẽ chạm chiếc yếm trong tay, hơi mỉm cười rồi quăng nó vào chậu than. Ngọn lửa nhanh chóng bao quanh chiếc yếm nhỏ bé và chẳng bao lâu thì chiếc yếm thêu hoa sen đã bị lửa đốt sạch.

Mặc Trúc đau lòng nói: "Tiểu thư, sao ngài lại làm thế! Rõ ràng ngài đã tốn công tốn sức như vậy mới hoàn thành được mà!" Nhãn lực của nàng rõ ràng là không bằng Bạch Chỉ và Triệu Nguyệt, không hiểu được ý nghĩ của chủ tử mình.

Nhưng Lí Vị Ương cũng không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Ta làm thế là để tặng cho đứa cháu nhỏ của ta."

Mặc Trúc sửng sốt, vẫn không hiểu rõ vấn đề nên đành nhìn qua Bạch Chỉ cầu cứu, Bạch Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó không thèm để ý tới nàng mà ngồi xổm xuống, tựa vào chân Lí Vị Ương, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, ngài đừng quá thương tâm."

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Ta không thương tâm, ta chỉ đang làm việc mình nên làm thôi."

Bạch Chỉ nhìn thoáng qua chậu than đang hừng hực bùng lửa, không dám nói thêm nữa. Nhưng Triệu Nguyệt lại cắn răng nói: "Tất cả đều tại ả An Quốc công chúa kia!" Nàng thoáng chần chờ rồi lên tiếng hỏi, "Tiểu thư, bây giờ ngài dự định làm gì?" Nàng không giống Bạch Chỉ và Mặc Trúc, nàng biết Lí Vị Ương là người sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định.

Lí Vị Ương nhẹ nhàng lườm nàng một cái, thở dài: "Triệu Nguyệt, có rất nhiều chuyện không thể nóng vội."

Triệu Nguyệt nghiến răng kẽo kẹt: "Nhưng mà vị công chúa đó thật sự quá ngang ngược."

Vẻ mặt Lí Vị Ương rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại tối đen không nhìn thấy một tia ánh sáng nào: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn. An Quốc công chúa hiện giờ đang được bảo hộ, muốn đánh đổ nàng ta thì không thể trong một sớm một chiều được." An Quốc công chúa là chính phi của Thác Bạt Chân, nếu muốn xử lý An Quốc thì phải trừ bỏ Thác Bạt Chân trước. Hai người kia giờ đã là một thể. Nàng muốn tìm An Quốc công chúa báo thù thì đầu tiên phải diệt trừ Thác Bạt Chân. Hoặc là... cột hai người kia lại với nhau rồi xử lý tất! Cho dù làm cách nào thì giờ lại càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Triệu Nguyệt không khỏi ngớ người ra, Lí Vị Ương tiếp tục nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ cần cậy mạnh là có thể báo thù? Chắc ngươi cũng thấy, khi ta nói chuyện với An Quốc công chúa, phía sau nàng có bốn cao thủ đứng đầu bảo hộ, lúc nào chúng cũng nhìn chằm chằm ngươi như hổ rình mồi. Ngươi từng nói dù ngươi cùng đại ca ngươi liên thủ lại cũng chỉ có thể cầm chân người đó được hơn nửa khắc, vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn tiếp cận được An Quốc công chúa, nói chi đến giết nàng? Không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì phải đẩy đối phương vào đường chết, đây mới là biện pháp giải quyết tốt nhất."

"Dạ, nô tì tin tưởng vào tiểu thư."

Lí Vị Ương cười không thành tiếng, ý cười nhàn nhạt, giống như đóa hoa đứng thẳng trong gió lạnh. Bạch Chỉ nhìn sắc trời không còn sớm, nhẹ nhàng buông màn che xuống, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, ngày mai Vĩnh Ninh công chúa sẽ khởi hành đi Việt Tây."

Lí Vị Ương để gọn kim chỉ sang một bên, nói: "Đúng vậy. Triệu Nguyệt, ngươi phân phó bọn họ thả Nguyên Dục ra đi."

Triệu Nguyệt có chút không tình nguyện: "Tiểu thư, hắn ác độc như vậy, tốt nhất nên một đao giết luôn đi."

Lí Vị Ương khẽ cười nói: "Giết hắn? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng, tiện nghi như thế! Không phải hắn thích nữ nhân sao? Ta đã quăng hắn vào trong một đám nữ nhân vừa già vừa xấu cho hắn hưởng thụ. Xem ra mấy ngày nay hắn đã chịu không ít khổ. Sợ rằng cả đời này, hắn sẽ không muốn nhìn thấy một nữ nhân nào nữa. Về chuyện thả hắn trở lại Việt Tây, lý do thứ nhất là vì ta đã đồng ý với Vĩnh Ninh công chúa, thứ hai là hắn đã phá hủy cứ điểm quan trọng nhất của Việt Tây. Nỗ lực nhiều năm lại bị thất bại trong gang tấc như vậy, tất nhiên lúc trở về sẽ có người xử lý hắn. Thứ ba là, nếu giết hắn, chỉ sợ sẽ kinh động đến Bùi hoàng hậu, khi đó muốn nghĩ cách đối phó An Quốc công chúa cũng sẽ không dễ dàng nữa."

Triệu Nguyệt gật gật đầu, phân tích của Lí Vị Ương đúng là rất chính xác. Giết Nguyên Dục chỉ là việc nhỏ nhưng không nên vì thế mà làm hỏng cả kế hoạch, hơn nữa đó lại còn là đại sự, nàng nghĩ thông suốt rồi nhưng vẫn còn chút không cam lòng: "Nếu vậy, ngày mai thật sự tiểu thư muốn đi đưa tiễn Vĩnh Ninh công chúa sao?"

Lí Vị Ương nhìn chăm chú ánh nến, trong ánh mắt nàng xẹt qua một tia biến hoá kỳ lạ: "Tiễn nàng? Không, những gì nên làm ta đã làm, ngày mai ta có việc quan trọng hơn cần làm."

Sáng sớm hôm sau, Lí Vị Ương sửa soạn chỉnh tề rồi vào cung. Lần này, nàng mới ngồi ở trong hậu cung một lát đã thấy Liên phi đến. Liên phi nghe nói thân thể thái hậu gần đây không tốt, luôn bị ho khan, nàng tự mình hầm canh tuyết lê mang đến dâng cho thái hậu. Thoạt nhìn như không chú ý đến, nhưng đợi khi Lí Vị Ương cáo từ đi ra, Liên phi cũng tìm cơ hội cùng nàng rời đi.

Tự mình đón Lí Vị Ương vào Liên trì cung, Liên phi thở dài, xoa xoa huyệt thái dương rồi nói với cung nữ bên người: "Đầu ta đau quá, ngươi mau đi lấy thuốc trong tráp của ta đến đây." Vị cung nữ kia hiểu ý nàng đang đuổi khéo mình nên không dám nhiều lời, lặng yên lui xuống. Liên phi nhìn Lí Vị Ương, thấp giọng nói: "Thái hậu bên kia đang rất tức giận..."

Thực ra vừa nãy Lí Vị Ương cũng nhìn ra, nhất định thái hậu vì quyết định của Vĩnh Ninh công chúa mà sắp tức chết rồi. Nhưng bà ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng bản thân mình lại to gan lớn mật như vậy, dám mạo hiểm ra tay đổi người hòa thân. Giờ phút này bà ta đành phải đâm lao theo lao thôi. Lí Vị Ương nhẹ nhàng thở ra: "Thái hậu luôn cho rằng mình có thể nắm tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay, nhưng đáng tiếc, bà ta đã già rồi..."

Liên phi càng thêm kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Vậy Nguyên Dục có phải là do các ngươi..."

Lí Vị Ương trả lời, giọng thánh thót: "Người khác không hãm hại ta, dĩ nhiên ta cũng sẽ không vô cớ tìm họ gây chuyện. Nhưng ngược lại, nếu cố tình gây phiền toái cho ta thì ta quyết không ngồi chờ chết. Giờ mới chỉ là chút quà đáp lễ mà thôi."

Liên phi hơi hơi biến sắc: "Ngươi... Thật sự là to gan lớn mật!" Nàng càng nghĩ càng buồn cười, không khỏi nói, "Nhưng mà, bọn họ bị như thế cũng đáng. Thái hậu và hoàng đế đều cho rằng người khác phải tùy ý bọn họ sắp đặt, chỉ vì luyến tiếc nữ nhi của mình mà dùng quyền lực ép buộc hài tử nhà khác đi hòa thân, thật sự là âm độc! Hiện giờ đúng là báo ứng!"

Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: "Lần trước ta bảo ngươi tiết lộ vài chuyện cho hoàng đế, ngươi làm thế nào rồi?"

Liên phi nghiến răng nói: "Ta đã làm đúng như ngươi nói, nhưng hoàng đế chỉ tỏ ra tức giận một lát thôi. Bởi vì cố kị hoàng hậu nên ông ta vẫn dễ dàng tha thứ cho hành vi hồ đồ của thái tử! Ta còn tưởng rằng chẳng mấy chốc thái tử sẽ bị phế bỏ, không ngờ mãi đến tận hôm nay hoàng đế vẫn không nhắc tới chuyện phế thái tử. Còn ả Trương mỹ nhân thì căn bản đã sớm cấu kết với thái tử, mỗi lần nhìn thấy nàng khiến ta vô cùng chán ghét, bộ dáng tỏ ra lả lơi dụ dỗ, ngả ngớn lẳng lơ. Đáng tiếc hoàng đế không hạ được quyết tâm, bằng không, thái tử sớm..."

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, chậm rãi nói: "Ta nghe nói, giờ thái tử đang thị tật ở cung hoàng hậu."

Liên phi gật đầu, nói: "Đúng vậy, lần này hoàng hậu nương nương bị bệnh rất nghiêm trọng, hơn nửa tháng mà không thấy tốt lên. Theo ta thấy chẳng qua là nàng ta đang kéo dài hơi tàn mà thôi."

Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Bệ hạ không chịu xử trí thái tử là vì còn đang nghi ngờ, hoặc là trong lòng ông ta ngọn lửa này còn cháy chưa đủ lớn, vậy thì chúng ta phải thêm củi mới được!"

Liên phi nghe nàng nói, lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ý của ngươi là —— tìm cơ hội ra tay với thái tử?"

Lí Vị Ương lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Liên phi, nhấn mạnh từng chữ từng chữ: "Tìm cơ hội? Biết chờ tới khi nào mới có cơ hội? Giờ thái tử đang ở trong cung, đây mới là cơ hội tốt nhất!"

Liên phi hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nói: "Bây giờ?" Nàng sầu não, "Chuyện này, chỉ sợ là không kịp..."

Lí Vị Ương cười cười, tùy ý lấy một quả quýt bên cạnh ăn một miếng, nói: "Sẽ kịp, sao có thể không kịp chứ? Hơn nữa, nội gián trong cung, ngươi đã sớm bố trí cẩn thận rồi. Có câu nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, lúc này mà ngươi không nhanh chóng châm lửa phóng hỏa, chờ bọn họ có thời gian hồi phục rồi quay lại đối phó ngươi thì đã quá muộn."

Liên phi hơi hơi thất thần, giọng nói cũng không tự giác yếu đi: "Vị Ương, ta thật sự thấy sợ hãi —— "

Lí Vị Ương thở dài, nói: "Nương nương, ngươi vẫn còn trẻ đẹp, lại có tiểu hoàng tử, nên tính toán vì bản thân mới đúng..."

Liên phi cả kinh, vốn dĩ mục đích ban đầu của nàng chỉ là trừ bỏ Tưởng gia, báo thù cho gia tộc của mình. Nay nàng đã sinh ra hoàng tử, hoàn toàn có thể vô tư sống những ngày tháng yên lành nhàn nhã với thân phận hoàng phi, không cần tiếp tục mưu toan cùng đám người Lí Vị Ương làm những chuyện đầu rơi máu chảy. Nhưng Lí Vị Ương nói không sai, nàng vẫn còn trẻ, mà tiểu hoàng tử lại quá nhỏ tuổi. Hiện nay hoàng đế còn trị vì, còn có thể bảo hộ sự bình an ẫu tử hai người, nhưng khi hoàng đế chết thì sao? Ai bảo đảm được nàng bình an một đời? Hơn nữa, hoàng hậu và Tưởng thứ phi đều vô cùng chán ghét nàng, từ lâu đã coi nàng là đồng đảng của Lí Vị Ương cùng Thác Bạt Ngọc, tình huống này khiến nàng đã không thể chỉ biết ích kỉ lo cho thân mình. Nếu nàng có thể trợ giúp Thác Bạt Ngọc kế thừa ngôi vị hoàng đế, ít nhất cũng có thể bảo đảm an toàn của bản thân cùng đứa nhỏ.

Lí Vị Ương vỗ nhẹ lên bàn tay trắng nõn của Liên phi, cúi đầu nói: "Không phải ngươi tâm ngoan thủ lạt, tất cả những gì ngươi làm chỉ vì suy nghĩ cho bản thân thân mình mà thôi." Giọng nói của nàng lành lạnh rồi lại trầm xuống, "Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, thời gian không còn nhiều nữa. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ càng."

Liên phi nghe giọng nói an ủi trầm ổn của Lí Vị Ương, cảm thấy hơi yên tâm: "Lúc trước khi tiến cung, bởi vì ta không nghe theo ngươi khuyên bảo mới thiếu chút nữa gặp đại họa. Hơn nữa khi Thác Bạt Chân hãm hại ta, nếu không có ngươi thì ta cũng không thể trốn thoát, cho nên những gì ta có ngày hôm nay đều là do ngươi giúp đỡ ta. Bây giờ cũng thế! Nếu ngươi đã dám nói thì ta sẽ dám làm!"

Tầm nhìn của Lí Vị Ương dừng ở trên mặt Liên phi, khi bắt gặp ánh mắt nàng chậm rãi trở nên kiên định, mới nói: "Thái tử ngã xuống, Thác Bạt Chân sẽ mất đi tấm bình phong bảo vệ tốt nhất, nếu có thể mượn cơ hội này nhổ tận gốc thế lực của hoàng hậu và thái tử thì coi như cánh chim che chở Thác Bạt Chân cũng bị chặt đứt. Đây chính là thu hoạch tốt nhất."

Liên phi chợt hiểu ý, tay cầm nắp trà cứng ngắc một chút, lại lập tức tỏ ra như không có chuyện gì, tiếp tục tinh tế nhấp một ngụm: "Ý của ngươi là muốn mượn cơ hội đổ lửa lên người Thác Bạt Chân."

Lí Vị Ương mỉm cười, trầm tĩnh nói: "Đúng vậy, cháy càng lớn càng tốt."

Buổi trưa, hoàng đế đang nghỉ ngơi, hơn một tháng qua thân thể ông càng lúc càng yếu, tinh thần cũng dần dần trì trệ. Ngày thường đều dựa vào đan dược do Chu Đại Thọ cung cấp để duy trì, thỉnh thoảng ông cũng đi sủng hạnh phi tử nhưng đều là tới cung của Liên phi. Tuy nhiên, hai ngày nay, ngay cả Liên phi thiên kiều bá mị cũng không thể gợi lên hứng thú của ông, bởi vậy hầu hết thời gian ông nghỉ ngơi một mình.

Đột nhiên, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, ông nhìn thấy bên ngoài ồn ào nhốn nháo, liền mặc thêm áo ngoài đứng dậy, cao giọng hỏi: "Trương Minh, có chuyện gì?"

Tư lễ thái giám Trương Minh vội vàng tiến vào. Từ khi đại thái giám chết, hắn được thay thế theo hầu hoàng đế. Giờ phút này hắn vội vàng chạy đến bẩm báo: "Bệ hạ, tẩm cung hoàng hậu nương nương đang dập lửa nên mới ồn ào như vậy. Bọn thị vệ đang ra sức cứu hoả, ngài cứ yên tâm, nô tài sẽ hộ giá ở bên ngoài, tuyệt đối không để cho kẻ nào tới quấy rầy ngài."

Trong lòng hoàng đế cả kinh, đang yên đang lành sao tẩm cung hoàng hậu lại xảy ra hỏa hoạn? Bỗng dưng ông có dự cảm không tốt, hỏi: "Hoàng hậu đâu? Nàng không có việc gì chứ?"

Trương Minh vội trả lời: "Dạ, khải bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã thoát ra ngoài an toàn." Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt hoàng đế, nghĩ đến tin tức vừa mới nghe được giờ phải bẩm báo, sắc mặt bất an nói, "Chỉ là... Thái tử điện hạ, không tìm thấy đâu." Thái tử một nước bỗng nhiên biến mất không dấu vết, chuyện này nếu truyền ra thì sẽ thành trò cười cho người trong thiên hạ! Lúc nãy hắn có dò xét thái độ của hoàng hậu, rõ ràng là nàng cũng không biết việc này!

Sắc mặt hoàng đế hơi trầm xuống: "Sao lại không thấy? Không phải thái tử đang thị tật ở trong cung sao? Giờ hắn chạy đi đâu rồi?!"

Trương Minh thần sắc bất an, nhìn trộm hoàng đế nhưng cũng không dám nói thêm lời nào, điều này làm hoàng đế càng giận dữ, hỏi: "Thế nào, vì sao trẫm hỏi mà ngươi không trả lời!"

Trương Minh đổ mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt, nói: "Nô tài cũng không biết, nhưng vừa rồi đi tuần tra, có người nói là nhìn thấy thái tử điện hạ mang theo hai thị vệ đi ——" nói tới đây, hắn kinh hãi không dám tiếp tục.

Hoàng đế dường như bị một trận nước lạnh dội xuống đầu, lạnh lẽo hỏi: "Đi đâu?!"

Trương Minh hoàn toàn không dám lên tiếng, liên tục dập đầu xuống đất: "Thái tử... Thái tử... Nô tài cũng không dám vọng ngôn! Cầu bệ hạ không cần quan tâm, để tránh bị thương thân thể."

Trong lòng hoàng đế lửa giận bừng bừng, lạnh lùng nói: "Tốt lắm, lập tức phái người phong tỏa toàn bộ hậu cung, nhất là cung hoàng hậu! Không cho nàng rời đi nửa bước! Ngươi dẫn người thay trẫm lục soát từng cung điện một, trẫm muốn nhìn xem, giữa ban ngày ban mặt, tên súc sinh này dám làm ra chuyện gì!"

Thanh âm của ông không lớn nhưng lại vô cùng cứng rắn, lông mày sắc bén, thần sắc như kiếm đã tuốt khỏi vỏ.

Trong cung, từng cung điện một bị lục soát, đến khi tới cung của Liên phi thì thấy Liên phi đang ngồi cùng Lí Vị Ương, trên bàn có đặt mười hai loại mứt hoa quả tươi và điểm tâm... Trương Minh cẩn thận nói: "Liên phi nương nương, nô tài phụng mệnh bệ hạ điều tra từng cung của các vị nương nương, xin nương nương phối hợp."

Liên phi tựa lưng trên ghế dựa, hơi hạ thấp người, nhíu mi, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Minh đứng trước mặt mọi người, cung kính trả lời: "Bệ hạ nghe nói tẩm cung hoàng hậu nương nương xảy ra hỏa hoạn, trong lòng lo lắng, nên sai nô tài điều tra cẩn thận mọi ngõ ngách trong cung, hi vọng sẽ không tái diễn tai họa như vậy."

Liên phi nhìn lại Lí Vị Ương, đôi môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, đáp: "Ta đây vốn dĩ rất cẩn thận. Nhưng nếu ngươi còn lo lắng thì cứ điều tra kỹ càng đi."

Trương Minh nâng khóe mắt, nhìn về phía An Bình quận chúa đang ngồi một bên, chỉ thấy ánh mặt trời chiếu qua lăng kính cửa sổ, ánh sáng hắt lên xuôi theo làn tóc đen của Lí Vị Ương, chiếu qua da thịt tuyết trắng tạo nên dáng vẻ vô cùng động lòng người. Lí Vị Ương cười cười, yên lặng nhàn nhã, nửa thân dựa lưng vào ghế tựa, hơi nâng mặt, hàng mày hơi giương lên, đang nhìn bản thân, hắn vội vàng cúi đầu: "Dạ."

Trương Minh gọi người lục soát xung quanh qua loa cho xong, quay đầu muốn cáo từ thì thấy Lí Vị Ương nói gì đó với Liên phi làm Liên phi cười không ngừng, trên búi tóc kiểu kim bộ diêu chuỗi tua rua vàng ròng rung rung theo tiếng nàng cười. Thấy hắn lại gần, thần sắc Liên phi thay đổi cực nhanh, nheo mắt lại, như giận như không, nàng thản nhiên nói: "Lục soát thế nào rồi?"

Trương Minh cúi đầu, nói: "Nơi này của nương nương vô cùng sạch sẽ, nô tài chỉ thấy nương nương và An Bình quận chúa đang thưởng trà."

"Vậy ngươi nên nhanh đi nơi khác kiểm tra đi." Lí Vị Ương khẽ cười nói, thanh âm dường như lưu luyến, nhàn nhạt, nhưng không hiểu vì sao lọt vào lỗ tai của Trương Minh lại khiến thân thể hắn run lên. Rõ ràng là thiếu nữ này đang cười, sao lại khiến người ta có cảm giác sâu không lường được như thế chứ!

Trương Minh đưa người lui ra ngoài, Liên phi chủ động rót cho Lí Vị Ương một ly trà, tươi cười xinh đẹp, nói: "Quận chúa, đây là trà Long Tỉnh cực phẩm loại mới nhất của năm nay, ngươi nếm thử xem."

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua vẻ tươi cười của Liên phi, nhạy cảm thấy ngón tay nàng ta đang run run, Vị Ương liền mỉm cười, tiếp nhận chén trà từ trong tay nàng: "Cảm ơn."

Trong lòng Liên phi đang sợ hãi, rất sợ hãi. Nàng lo lắng, nếu chuyện này không thành công thì sẽ mang đến đại họa sát thân. Nhưng, trên đời có rất nhiều việc cần phải làm như thế. Bởi vì trả giá càng nhiều thì thu hoạch mới càng nhiều; mạo hiểm càng nhiều, càng dễ dàng đến gần thắng lợi.

Qua gần nửa canh giờ, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng "khụ" nhỏ, Liên phi cuống quít đứng dậy, nói: "Sao rồi?"

Cung nữ đứng sau mành bạc hồi bẩm: "Nương nương, Đức nữ quan đã trở lại."

Liên phi và Lí Vị Ương liếc nhìn nhau, sau đó nàng nhẹ nhàng chỉnh lại dây tua rua vàng ròng hỗn độn nơi thái dương, mới nói: "Cho nàng vào đi."

Đức nữ quan bước vào rất thoải mái.

Liên phi nhìn thấy nàng ta đang tươi cười, trong lòng mới buông lỏng, tựa như uống thuốc tĩnh tâm, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: "Chuyện bên kia, ngươi làm thế nào rồi?"

Đức nữ quan rũ mắt xuống, làn môi có ý cười nhẹ, nói: "Đám người Trương Minh tìm được thái tử điện hạ trong Trường Xuân cung của Trương mỹ nhân. Lúc đó, tất cả thái giám và cung nữ đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch..."

Lí Vị Ương cười nhạt, tao nhã tự nhiên, trong ánh mắt như đốm lửa bừng sáng lướt qua: "Ồ, hắn dám làm chuyện lớn thế này, chắc chắn bệ hạ bị chọc tức rồi."

Đức nữ quan mỉm cười, nói: "Dạ vâng, bọn họ phát hiện ra thái tử ở Trường xuân cung. Cũng không ai dám đi vào bắt người nên đã quay về bẩm báo bệ hạ, bệ hạ nổi giận đùng đùng đích thân đuổi tới. Khi ngài ấy bước vào thì đúng lúc bắt gặp thái tử với Trương mỹ nhân đang ôm nhau, nhất thời tức giận xông lên đá thái tử một cước. Thái tử bị bất ngờ, không phòng bị nên bị văng lên tường rồi ngã xuống, hôn mê bất tỉnh. Bệ hạ còn nói —— "

Trên mặt Liên phi xuất hiện chút vội vàng: "Bệ hạ nói gì?"

Đức nữ quan thấp giọng nói: "Bệ hạ còn nói, lập tức mang thái tử đi chém đầu!"

Liên phi lộ ra vẻ vui sướng ngay tức thì, nàng nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, nhưng mà Lí Vị Ương lại chỉ nâng đôi mi thanh tú lên một chút rồi lập tức buông xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Bệ hạ nói vậy chẳng qua là nhất thời xúc động mà thôi."

Đức nữ quan tiếp tục nói: "Quận chúa nói đúng, bệ hạ chỉ nhất thời xúc động, đã được vài tên thái giám và thống lĩnh thị vệ ngăn cản."

Tình huống này có vẻ như đã được Lí Vị Ương dự kiến trước, nhìn thấy trên mặt Liên phi lộ ra vẻ bất an, nàng nói: "Thái tử là thái tử. Cho dù mắc tội cũng không thể xử chết không minh bạch như vậy. Ít ra phải chiếu cáo thiên hạ."

Đúng vậy, tư thông với thiếp thất của hoàng đế quả là chuyện chẳng ra gì, loại tội danh này, dù thế nào hoàng đế cũng không thể công bố. Liên phi nghĩ đến đây, cảm thấy hơi trấn định lại, nói: "Vậy sau đó thì sao?"

Đức nữ quan đáp lời: "Sau đó bệ hạ sai người đưa thái tử đi giam lỏng, không cho phép kẻ nào tới thăm. Hơn nữa, toàn bộ người của Trường Xuân cung đều bị xử tử."

Liên phi vội vàng hỏi: "Trương mỹ nhân bị xử lý thế nào?"

Đức nữ quan nói: "Trương mỹ nhân bị bệ hạ ban ột thước vải trắng để tự vẫn. Hiện giờ chỉ sợ là đã chết."

Sắc mặt Liên phi hơi trắng bệch, nàng nhìn thoáng qua Đức nữ quan vốn là tâm phúc của bản thân, nói: "Ngươi lui xuống trước đi."

Đức nữ quan lui xuống. Liên phi có chút thất vọng, thở dài một hơi: "Sao lại có thể thất bại trong gang tấc như vậy được?" Trương mỹ nhân bị xử chết, có nghĩa là chuyện này đã bị hoàng đế giấu đi.

Trong đáy mắt Lí Vị Ương như có một đám hỏa diễm, sáng bừng lên: "Liên phi nương nương sao phải nóng vội như thế?"

Liên phi nhăn mày: "Không phải là ta nóng vội, mà vì việc này quá mức trọng đại! Vừa rồi Đức nữ quan có nói bệ hạ chỉ xử tử hết hạ nhân của Trường Xuân Cung. Nếu không thể hạ gục thái tử thì thật uổng sự hi sinh của tử sĩ của ta."

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Cái chết của nàng đương nhiên là có giá trị rất lớn, nếu không nhờ nàng trường kỳ mai phục bên người Trương mỹ nhân thì làm sao ngươi biết được thái tử cấu kết với ả ta. Nếu không có nàng từng bước đạt được sự tín nhiệm của Trương mỹ nhân thì hôm nay làm sao túi gấm và lá thư giả của ngươi có thể đưa tới chỗ thái tử được đây?"

Hôm nay, mọi chuyện đều do cung nữ mà Liên phi sắp xếp hầu hạ bên người Trương mỹ nhân hành động. Nàng ta bí mật đưa một phong thơ và túi gấm cho thái tử rồi cố ý hẹn thái tử gặp mặt ở trong cung của Trương mỹ nhân. Hơn nữa còn tỉ mỉ thiết kế hai người lên giường luôn... Đám cháy trong cung hoàng hậu, thật ra cháy trong cung hoàng hậu chỉ là đốt lửa vài bụi cỏ đằng sau cung điện thôi, nhưng khi cung nhân lấy nước dập lửa thì các vị chủ nhân đều phải rời đi, cho nên lúc đó dĩ nhiên sẽ phát hiện không thấy thái tử đâu cả.

Lí Vị Ương làm như vậy chính là cố ý thiết kế thái tử! Liên phi vẫn còn có chút không yên vì không biết sự tình sẽ phát triển theo hướng nào, nàng nói: "Vậy kế tiếp, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Lí Vị Ương mỉm cười, nụ cười cực kì diễm lệ nhưng cũng vô cùng tàn khốc: "Tẩm cung của Hoàng hậu nương nương đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, chắc chắn là nàng ta rất kinh hãi, chúng ta đã biết tin thì đương nhiên phải đi thăm hỏi rồi."

Liên phi kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương, nói: "Ý của ngươi là —— "

Giọng nói của Lí Vị Ương điềm đạm, nhưng nàng cũng không muốn giải thích thêm: "Đi thôi."

Vì trong cung hoàng hậu xảy ra hỏa hoạn nên nàng tạm thời phải đến ở tạm trong Phượng Minh điện. Bây giờ tinh thần của nàng rất không tốt, nàng hơi dựa lưng vào chiếc gối đầu, thần sắc cũng cực kì uể oải. Cung nữ dâng một ly trà, hoàng hậu nhấp một ngụm, lại hỏi: "Thái tử đâu? Đã tìm được chưa?"

Cung nữ không yên nói: "Nương nương thân thể không khoẻ nên không cần quan tâm tới chuyện đó. Bọn nô tì đang ra sức tìm kiếm, tin rằng nhất định sẽ sớm có tin tức bẩm báo ngài." Lời này của nàng ta đúng là nói dối, tất cả người cung hoàng hậu đều không ai được ra ngoài thì làm sao có thể đi tìm kiếm? Hơn nữa tin tức từ bên ngoài cũng không thể truyền vào trong, cho nên bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hoàng hậu đang muốn nói chuyện, lại cảm thấy một cơn đau đầu kịch liệt ập tới, nàng đỡ trán, vừa muốn mở miệng thì chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo.

"Các ngươi làm gì vậy? Dám đóng cửa cung của hoàng hậu nương nương sao?"

"Liên phi nương nương bớt giận, nô tài chỉ là làm theo ý chỉ của bệ hạ—— "

"Ý chỉ của bệ hạ là phòng ngừa người ngoài làm ảnh hưởng nương nương tĩnh dưỡng, ai cho các ngươi đứng ở cửa canh giữ chằm chằm như hổ rình mồi thế! Quả thực là hỗn xược"

Hoàng hậu không nghe rõ bên ngoài nói gì nhưng lại mơ hồ cảm thấy có thanh âm quen thuộc, không khỏi nhíu mày: "Là Liên phi phải không? Sao lại náo loạn như vậy?"

Các cung nữ trong điện hai mặt nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào. Xem tình huống này thì là Liên phi muốn vào nhưng lại bị thị vệ ngăn cản mới dẫn đến tranh chấp.

Hoàng hậu cao giọng nói: "Mau mời Liên phi tiến vào!" Nhưng mà, không có ai dám cả gan tuân lệnh, tất cả cung nữ và thái giám trong cung đều cúi đầu, quỳ rạp dưới đất. Bọn họ hiểu rằng một khi hoàng đế ra lệnh cho thị vệ canh giữ nơi này thì đồng nghĩa với việc cục diện trong cung đã thay đổi.

Ngoài cung, vẻ mặt Liên phi đang vô cùng giận dữ, đáng tiếc bọn thị vệ lại hoàn toàn không dám để nàng đi vào. Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Bệ hạ chỉ có lệnh không cho phép hoàng hậu nương nương tùy ý ra vào, cũng không nói không cho người khác đi vào thăm hỏi đúng không? Hơn nữa hiện giờ người đứng trước mặt các ngươi là Liên phi nương nương, tốt nhất các ngươi nên nghĩ cho kỹ, thế nào?"

Thủ lĩnh thị vệ trông coi tẩm cung sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt do dự. Liên phi là người rất có ảnh hưởng trong cung, là người chạm tay vào có thể bỏng, bọn họ thật sự không nên đắc tội nàng.

"Huống hồ, nếu ta đã muốn đi vào thì dĩ nhiên sẽ tự mình gánh chịu hậu quả này." Liên phi biết, thành bại sẽ quyết định trong lần này nên đã cố sức biểu hiện.

Thủ lĩnh thị vệ ngây ngẩn cả người...

Lí Vị Ương thở dài một hơi, nàng vừa đảo mắt là biến thành bộ dáng hết kiên nhẫn không thèm để ý nữa, nói: "Nếu ngươi nhất định không chịu để chúng ta vào, vậy bỏ đi. Nương nương, chúng ta đành đi một chuyến đến chỗ bệ hạ cầu một đạo thánh chỉ, sau đó quay trở lại thăm hỏi cũng được."

Liên phi lạnh lùng hừ một tiếng, thanh âm này rất nhẹ nhàng nhưng lại như một nhát roi đánh vào lòng thống lĩnh thị vệ, trở thành phá hủy nốt chút ít do dự, hắn cắn răng một cái, nói: "Nương nương, xin mời vào."

Liên phi mỉm cười chiến thắng, dẫn đầu tiến vào trong điện, Lí Vị Ương cũng theo sau nàng nhẹ nhàng đi qua, ý cười nơi bờ môi cũng dần dần sâu.

Hoàng hậu biết có người tới thăm liền miễn cưỡng ngồi dậy ngay ngắn, chỉ thấy ánh mặt trời tà tà chiếu lên người Liên phi, nàng bước nhẹ từng bước, dường như càng bước càng thêm rạng rỡ sáng ngời, trong nháy mắt như chiếu sáng lên cả tòa cung điện ảm đạm. Hoàng hậu cũng chú ý tới Lí Vị Ương đứng yên lặng phía sau Liên phi. Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, lườm Liên phi một cái, hỏi: "Có chuyện gì? Sao phải lớn tiếng ồn ào như vậy!"

Liên phi cùng Lí Vị Ương đồng loạt hành lễ với hoàng hậu. Hoàng hậu nhàn nhạt phất phất tay, ý bảo miễn lễ. Nàng nhìn ra ánh sáng bên ngoài, thần sắc càng âm u, một lát sau chậm rãi nói: "Rốt cục có chuyện gì?"

Liên phi gục đầu xuống, cả gương mặt tỏ ra mềm mại, nói: "Nghe nói tẩm cung của nương nương xảy ra hỏa hoạn, nô tì cùng An Bình quận chúa đến thăm."

"Ồ? Cùng đến thăm? Sao lại khéo thế! Các ngươi thật sự có lòng tốt vậy ư?!" Chỉ sợ là đến xem ta sắp chết hay chưa! Hoàng hậu trong lòng cười lạnh.

Liên phi lặng im không lên tiếng, mi mắt nâng lên cực nhanh, đảo qua hoàng hậu rồi buông xuống, khôi phục lại yên tĩnh: "Nương nương, ngài nghĩ quá nhiều rồi, thật sự nô tì đến để thăm ngài mà."

Trong lòng hoàng hậu tràn ngập căm giận, đôi mắt tràn đầy bực mình và châm chọc, giống như không chịu nổi sức nặng nằm ở gối đầu, thanh âm càng bén nhọn: "Bản cung không sao, các ngươi đều có thể trở về đi!"

Liên phi liếc mắt nhìn Lí Vị Ương một cái, không nói gì. Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, chúng ta vốn dĩ có ý tốt đến thăm ngài, bây giờ muốn ra ngoài e rằng là không ra được."

Hoàng hậu tức giận nói: "Ý ngươi là gì?" Một câu vừa nói ra miệng, nàng mới phát hiện bản thân cư xử thất thố, không khỏi mím môi lại.

Lí Vị Ương thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Vừa rồi ngoài cửa cung ồn ào như vậy là do bọn thị vệ phụng lệnh hoàng thượng canh giữ nương nương, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào. Hiện giờ chúng ta vào được nhưng nếu muốn đi ra ngoài, sợ là sẽ càng thêm phiền toái."

Hoàng hậu mi tâm nhảy dựng, nhìn phía cung nữ, nói: "Nàng nói vậy là có ý gì? Sao lại kêu phụng lệnh canh giữ ta? Đám người bên ngoài không phải đến bảo hộ ta sao?"

Các cung nữ đều cúi thấp đầu xuống, không ai dám mở miệng trả lời.

Khóe môi Lí Vị Ương hiện hiện ra nụ cười vô cùng đạm nhạt rồi lại nhanh chóng thu liễm, trong ánh mắt tản ra sự sắc bén: "Hoàng hậu nương nương, đã tìm được thái tử điện hạ rồi, ngài không biết sao?"

Biểu cảm của hoàng hậu bỗng chốc thay đổi, nàng trở nên vô cùng hoang mang, gắt gao nhìn chằm chằm Lí Vị Ương: "Ngươi nói cái gì?"

Lí Vị Ương mỉm cười, thanh âm như một tầng sương khói nhàn nhạt nhưng khi nói ra miệng thì vỡ tan tác: "Hoàng hậu nương nương, ta nói, đã tìm được thái tử. Nhưng lại tìm được ở trong Trường Xuân Cung."

Giây phút này, trong điện đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức mọi người đều có thể nghe thấy tiếng trái tim trong lồng ngực mình đang nhảy lên. Sự yên tĩnh này đáng sợ khiến cho người ta khó có thể chấp nhận. Biểu cảm bình tĩnh của hoàng hậu như bị câu nói này của Lí Vị Ương triệt để đánh vỡ, nàng bật dậy, thân thể lung lay sắp đổ: "Ngươi mau lặp lại lần nữa!"

Cung nữ cả kinh, vội khuyên nhủ: "Thân thể nương nương chưa lành bệnh, không nên tức giận, ngài vẫn nên nghỉ tạm trước đi."

Hoàng hậu nâng tay, hung hăng bạt tai cung nữ kia. Tiếng tát tai dường như vang khắp cung điện. Tiếp theo nàng bước nhanh ra ngoài điện, lúc đi tới gần Lí Vị Ương liền nhìn thẳng nàng, hung tợn nói: "Ngươi chờ đó, lúc về ta sẽ tìm ngươi tính sổ!" Sau đó nàng cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài, không hề có dáng vẻ của hoàng hậu chút nào. Điều này có thể thấy được nàng đã khiếp sợ và tức giận đến mức nào!

Lí Vị Ương nhìn bóng lưng nàng, cười lạnh. Thật đáng tiếc nha hoàng hậu nương nương, e là ta không đợi được ngài giáo huấn, vĩnh viễn đều đợi không được.

Liên phi nói: "Giờ chúng ta phải làm thế nào đây?"

Giọng nói của Lí Vị Ương mang vẻ tiếc hận, nói: "Hoàng hậu nương nương chỉ sợ là sẽ gặp chuyện không may, chúng ta vẫn nên đi theo xem. Cũng coi như tỏ chút tâm ý."

Liên phi rốt cục cười rộ lên, tự nhiên nói: "Dĩ nhiên chúng ta nên làm vậy."

Hai người mang theo cung nữ vừa đi đến cửa đại điện đã nhìn thấy hoàng hậu đang giằng co cùng đám thị vệ. Thủ lĩnh thị vệ quỳ rạp xuống đất: "Hoàng hậu nương nương, bệ hạ đã có chỉ, ngài không được tùy ý rời nơi này!"

Không đợi hắn nói xong, hoàng hậu đã thét to: "Ngươi là cái thá gì? Chỉ bằng ngươi mà cũng dám ngăn cản ta!" Nói xong hai hàng lông mày dựng đứng lên, nàng quát to, ra lệnh cho đám nô tài đứng xung quanh: "Người đâu! Mau đem tên thị vệ lớn mật này loạn côn đánh chết cho ta!" Nhưng mà, mọi người đứng chung quanh đều không có hành động nào. Bởi vì thủ lĩnh thị vệ chẳng qua là tuân mệnh làm việc, sau lưng hắn là hoàng đế đó nha.

Nhưng lúc này hoàng hậu đang tức giận cực điểm, nàng cũng không thể tiếp tục ngồi yên một chỗ chờ đợi. Lí Vị Ương sẽ không vô duyên vô cớ nói mấy câu đó, như vậy, thật sự là hoàng đế đã bắt được thái tử ở Trường Xuân Cung. Trường Xuân Cung là nơi ở của Trương mỹ nhân... Ông trời ơi, rốt cục thái tử đã gây ra đại họa gì!

Trong lòng cung nữ luôn theo hầu cạnh hoàng hậu lúc này đang run sợ, nàng muốn khuyên nhủ hoàng hậu nhưng lại không dám lên tiếng. Bây giờ thấy mọi chuyện náo loạn lớn, không thể không mở lời khuyên can: "Nương nương..."

"Im miệng!" Hoàng hậu giận tím mặt, đột nhiên nàng bất ngờ rút thanh trường kiếm từ bên hông một thị vệ đứng gần đó, rồi đặt nó lên trên cổ thủ lĩnh thị vệ: "Ngươi ra lệnh cho bọn hắn để ta đi!" Nhưng mà thủ lĩnh thị vệ vẫn không nhúc nhích, tất cả các thị vệ cũng đều quỳ gối xuống trước mặt hoàng hậu, phong tỏa kín con đường mà nàng muốn ra ngoài. Hoàng hậu cắn răng một cái, bỗng trước mắt mọi người tràn ngập một màu đỏ, đầu của thủ lĩnh thị vệ bị chém rơi trên đất.

Liên phi không ngờ hoàng hậu lại tức giận đến mức này, lo rằng nàng sẽ giận chó đánh mèo đến bản thân, không khỏi sợ tới mức mất hồn mất vía. Thân thể tựa như bị ngâm trong nước đá rét lạnh thấu xương, trong lòng muốn nôn, lại nôn không được. Ngay lúc nàng muốn lui về phía sau thì Lí Vị Ương lại giữ chặt nàng.

Liên phi nhìn nàng một cái, Lí Vị Ương gật gật đầu, lúc này Liên phi mới thoáng bình tĩnh lại. Đúng thế, giờ hoàng hậu không có tâm tình so đo với bọn họ. Hoàng hậu càng nổi giận thì việc này càng khó giải quyết, mục đích của các nàng chính là muốn làm lớn chuyện, càng lớn càng tốt!

Đang trong lúc giằng co thì bỗng nhiên từ xa truyền đến một trận rối loạn, đám cung nhân cố gắng nghển cổ ra xem. Nhưng sau đó toàn bộ mặt mũi của họ chuyển sang hết màu đất bởi vì: hoàng thượng tới.

Mọi người vẫn còn đang ngây người thì hoàng hậu đã không ngừng bước chân xông ra. Nàng gục xuống dưới chân hoàng đế, giờ phút này bộ dáng của nàng trông vô cùng già cả tang thương, dưới tình hình mặt trắng bệch, tóc tai toán loạn hai bên, thì dung mạo vốn chỉ được cho là đoan trang đã thành suy tàn.

Hoàng đế nghe qua thị vệ bẩm báo, nói hoàng hậu khóc lóc náo loạn muốn ra ngoài, ông vừa mới đến nơi này đã nhìn thấy khóe mắt nàng còn mang theo nước mắt, gục dưới bàn chân của mình. Tuy ông chán ghét thái tử nên cũng ghét lây sang hoàng hậu này, nhưng dù sao nàng cũng là thê tử kết tóc của ông, ông miễn cưỡng nói: "Ngươi làm sao vậy, vẫn còn đang bị bệnh, chạy đi náo loạn làm gì!"

"Bệ hạ!" Nước mắt hoàng hậu rơi liên tục, nói: "Sao ngài có thể đối xử với nô tì như vậy, ngài dung túng cho đám người đó đến khi dễ ta! Đầu tiên là giam ta ở trong điện, sau đó lại sai kẻ khác đến nhục nhã ta! Nô tì là thê tử kết tóc của ngài mà!"

Hoàng đế nhăn lại mày: "Ai dám nhục nhã ngươi?"

"Là nàng! Là con hồ ly không biết xấu hổ chuyên đi mê hoặc người này!" Hoàng hậu giơ tay lên, chỉ vào Liên phi đang mang vẻ mặt trắng bệch, "Nàng là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một nữ tử được tên đạo sĩ yêu ngôn hoặc chúng đưa vào trong cung, thật sự tự cho bản thân là tiên trên trời sao? Nàng to gan chạy đến cung này, tìm mọi cách nhục nhã nô tì!" Nàng tuy rằng nói hổn hển, nhưng cũng không đến mức quên Liên phi mới là địch nhân chính của nàng, nàng cũng biết không đổ tội lên Lí Vị Ương được nên có ý định 'một gậy đánh chết' Liên phi trước, cũng giống như cách nàng đối với Đức phi vậy.

Liên phi vừa được Lí Vị Ương chỉ bảo, biết nên ứng đối thế nào, giờ phút này phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, rơi lệ dập đầu: "Bệ hạ, nô tì nghe nói tẩm cung của nương nương gặp hỏa hoạn nên đến thăm mà thôi. Chuyện này nô tì đã bẩm báo với thái hậu..."

Thực ra trước khi đến chỗ hoàng hậu, Liên phi đã tới chỗ thái hậu xin ý chỉ rồi, nhưng vừa nãy nàng cố ý không tiết lộ việc này cho hoàng hậu biết. Hoàng hậu vừa nghe, trong lòng hiểu đối phương đã đi trước nàng một bước, không khỏi tức giận đến trắng bệch mặt, nói lớn: "Ta là hoàng hậu, ngươi chỉ là một phi tần nho nhỏ mà cũng dám nói năng bậy bạ ở trước mặt ta!"

So với hoàng hậu tỏ ra khí thế bức nhân, Liên phi dập đầu yếu đuối nhu nhược, nói: "Bệ hạ, chẳng qua nô tì quan tâm mới đi thăm hỏi, cũng không ngờ lại khiến nương nương tức giận như thế. Đều là lỗi của nô tì, thỉnh bệ hạ trách phạt."

"Nói hưu nói vượn!" Hoàng hậu giận cực điểm, không thèm quan tâm tới hoàn cảnh hiện tại, chỉ tay vào mũi Liên phi mắng: "Tiện nhân này, ngươi giả bộ đáng thương cái gì! Rõ ràng là ngươi với An Bình quận chúa bàn bạc với nhau đến nhục nhã bản cung!"

"Đủ rồi, im miệng đi!" Hoàng đế không để ý nàng, bước thẳng ra phía trước, tự mình nâng Liên phi dậy, quay đầu lạnh lùng nói: "Bao nhiêu người đang nhìn, nếu ngươi còn muốn giữ lại một chút tôn vinh, thể diện của bản thân thì nên im miệng cho ta!"

"Ta còn cần tôn vinh thể diện gì nữa!" Hoàng hậu chưa từng chịu thái độ lạnh nhạt như thế. Lần trước khi trừ bỏ Đức phi, nàng vẫn toàn thắng, nhưng hiện giờ đối mặt với Liên phi, rõ ràng là hoàng đế đã không coi trọng ý kiến của thê tử kết tóc với mình từ lâu! Bị quát tháo lớn như vậy trước mặt mọi người, từ nay về sau ngay cả đám nô tài cũng sẽ không thèm kính trọng người đứng đầu lục cung như nàng nữa! Nàng càng nghĩ càng giận run lên, tức giận nói, "Bệ hạ, ngươi muốn sủng ái ả hồ ly này thì tùy ngươi, nhưng con ta, quyết không cho ngươi động! Hắn nhất định là bị kẻ khác oan uổng!"

Hoàng đế nghe nàng nhắc tới thái tử thì không nói một lời, xoay người bước đi.

Hoàng hậu thấy mặt hắn không có biểu tình gì, trong lòng cả kinh, từ trước đến nay vì hoàng đế tôn trọng nàng nên nàng mới được thể mà phách lối. Rất ít khi nàng mềm giọng cầu xin giống phi tử khác, nàng đều trực tiếp tức giận với hoàng đế là có thể đạt được mục đích, giờ phút này không khỏi nói: "Đứng lại!"

Hoàng đế lạnh mặt, xoay người lại, nhưng vẻ mặt có sự nổi giận.

Hoàng hậu lớn tiếng nói: "Lúc trước ngươi sủng ái Thác Bạt Ngọc, bây giờ ngươi lại chuyển qua thương yêu tên tiểu nhi tử của ngươi, ở trong mắt ngươi thì ta và thái tử không là gì cả! Không bằng ngươi phế đi ta! Để cho các nàng đi chiếm vị trí đó!"

Những lời này của nàng cho tới bây giờ đều là đòn sát thủ. Nàng biết hoàng đế xem trọng nhất là mặt mũi, tình huống gì cũng sẽ không phế hậu, cho nên mỗi lần nàng nói câu này đều có thể thành công. Nhưng nàng không ngờ rằng những lời đó vào lúc này đã hoàn toàn chọc giận hoàng đế, ông ta quát lớn: "Được, đây là do chính ngươi không biết điều!"

Lúc ánh mắt của hoàng đế và hoàng hậu tiếp xúc, trong nháy mắt một cỗ lửa giận kèm theo oán hận từ trong mắt ông xông lên, trong phút chốc khiến cả khuôn mặt ông cháy hồng như than đỏ.

Hoàng hậu không dám tin vào tai mình, dường như nàng bị đóng đinh tại chỗ, nhìn ông thẳng tắp, đột nhiên thân thể mềm yếu rồi đổ về phía sau. Các cung nữ chạy nhanh đến đỡ nàng, hoàng hậu miễn cưỡng đứng dậy, tay lại không ngừng run run, tim đập bình bịch như sắp bật ra, ngực một mảnh lạnh lẽo. Nàng cảm thấy lần này hoàng đế giận dữ không nhỏ, tuy rằng ông không trách phạt nàng câu nào, nhưng cơn giận dữ lớn này tựa như có thể hủy diệt cả thiên địa.

Lí Vị Ương mỉm cười, hoàng hậu xuất thân cao quý, lại sinh hạ thái tử, vì thế hoàng đế vô cùng kính trọng nàng. Điều này có thể nhìn ra trong vụ trâm phượng cửu vĩ hồi trước, nhưng mà tâm tình của hoàng đế sẽ luôn luôn thay đổi. Hành vi của thái tử lần lượt làm trái tim hoàng đế băng giá, ông ta vốn định nể mặt hoàng hậu mà tha thứ hắn. Nhưng lần này thái tử lại chạy tới trên giường Trương mỹ nhân. Nghe nói và thấy tận mắt là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nhất là việc bị phát hiện ngay trước mắt mọi người! Lúc này, hoàng đế tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho thái tử nữa, mà cảm giác của ông ta đối với vị hoàng hậu luôn thích ra lệnh này cũng đã là chán ghét cực điểm rồi!