Phòng ma ma nhíu mày, thầm lắc lắc đầu.
Là nha hoàn của Lục tiểu thư chẳng lẽ không phải là nô tài của Đại thái thái? Trong Đông phủ này, ngoại trừ thiếu gia, tiểu thư con chính thất, ai mà không là nô tài? Bình thường nhìn qua Tam tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng, giờ thấy thật quá mức xốc nổi rồi!
Đại thái thái quét mắt qua Đông Tích Ngôn, chỉ thấy Tích Thu sợ hãi cúi đầu: “Mọi chuyện nữ nhi xin nghe theo mẫu thân làm chủ”, cũng không để ý tới lời nói của Đông Tích Ngôn.
Phòng ma ma liếc nhanh Tích Thu.
Sắc mặt của Đại thái thái có chút hòa hoãn. Nếu nói nha đầu này thông minh, chuyện này người sáng mắt nhìn liền hiểu rõ nội tình, nàng lại không hề phản kháng kịch liệt. Nhưng nếu nói nàng ngốc, nàng lại biết che chở cho nha hoàn của mình.
Có điều, cũng bởi vì tính cách của nàng như vậy, bà mới xem trọng, coi trọng tỷ đệ các nàng một chút.
Cũng phải nói chính nàng có nhận thức, biết người nào mới đúng là chủ tử của nàng.
Không khí trở nên ngưng trệ, trên trán Tư Lưu chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Đông Tích Nghiễn vẫn luôn im lặng ngồi một bên, nghe Tích Thu nói xong những lời kia, nàng chợt ngẩn người ra một chút. Hạ nhân trong phủ nếu như thực xảy ra chuyện như vậy, nói nhẹ là do chủ tử tiện tay thành toàn thì thôi, nhưng nếu như làm lớn chuyện chính là Đông phủ bọn họ không có quy củ, không biết quản giáo, ngay cả hạ nhân còn tặng tư vật cho nhau, vậy mấy chủ tử của các nàng còn chưa chắc là người thế nào.
Lão gia cùng Đại ca còn đỡ, dù sao cũng là nam nhân, nhưng mà mấy người các nàng đều chưa xuất giá, thanh danh của tiểu thư khuê các nếu bị phá huỷ, về sau làm thế nào tìm chồng.
Nàng lạnh lùng nhìn Đông Tích Ngôn, đứng lên đi đến bên người mẫu thân mình, kéo tay bà cười nói: “Nương, Lai Vượng ở trong phủ nhiều năm như vậy, là người đắc lực của lão gia, nữ nhi thấy Phúc Quý cũng không còn nhỏ, không bằng nương khai ân cho hắn ta mối hôn sự này, lúc lão gia trở về cũng khen là nương tốt.” Nàng ngẩng mặt cười nói: “Người thấy sao ạ?”
Trong chốc lát, khoé môi Tích Thu thoáng hiện lên ý cười, Đông Tích Nghiễn rốt cục đứng về phía nàng. Nàng dẫn dắt câu chuyện sang danh dự khuê nữ chính là để cho Đông Tích Nghiễn cùng tham dự vào. Nàng ấy là đích nữ, nói một câu bằng các nàng nói mười câu.
Tích Thu nhìn Đông Tích Nghiễn, một đôi giày vải màu xanh nhạt thêu hai hàng hoa phối với làn váy thêu liễu xanh, đoan trang nhã nhặn, đôi mắt trong suốt sáng ngời như trăng tròn đang chờ mong nhìn Đại thái thái.
Đại thái thái quả nhiên thay đổi thái độ, mới vừa rồi còn lạnh lùng hiện giờ đôi mắt tràn đầy ý cười, âu yếm nhìn nữ nhi của mình: “Đứa nhỏ này, khổ cho con biết suy nghĩ nhiều như vậy.”
Ánh mắt Đông Tích Nghiễn lộ ra tia vui vẻ của tiểu hài tử sau khi được khen ngợi.
Tích Thu thấy Đại thái thái nở nụ cười, nàng biết bản thân đoán đúng ý Đại thái thái rồi, lén thêu tranh đem ra ngoài bán, với thủ đoạn của Đại thái thái không có khả năng không biết. Nếu trước kia bà không ngăn cản hiện tại càng không thể nói toạc ra. Hơn nữa nếu có đồ vật trong khuê các bị lưu lạc ra bên ngoài, tiếng xấu không phải chỉ một mình nàng, còn có cả thanh danh của Tứ tiểu thư – nữ nhi thân sinh của bà.
Thứ hai, bà là chủ mẫu, nếu để bị truyền ra ngoài thứ nữ ngày thường không được sống tốt, cũng gây tổn hại đến thanh danh quán xuyến đảm đang trước nay của bà.
Đại thái thái cười tít mắt nói chuyện cùng Đông Tích Nghiễn, giống như bên dưới không có người đang quỳ chờ bà xử trí: “Tháng sau phụ thân con phải về kinh báo cáo công tác, Đại cô gia cũng đã nhờ người đi thu xếp. Nhị thúc con ở Lại bộ cũng đi chào hỏi khắp nơi. Lần này, chiến tích khảo hạch của phụ thân con được hạng ưu, hẳn là có thể cao hơn một bậc.”
Cao hơn một bậc? Đó chính là được lưu lại ở kinh thành rồi.
Đông Tích Nghiễn nghe xong mặt mày hớn hở, sắc mặt Đông Tích Ngôn lại trở nên âm u.
Cái thai trong bụng Vương di nương liệu có thể thuận lợi sinh nở ở dưới mí mắt Đại thái thái hay không, nàng thật sự không nắm chắc.
Có điều nàng cũng đã lớn, sắp đến tuổi cập kê, chỉ cần nàng gả đi là tốt, Đại thái thái cũng không thể chèn ép Vương di nương.
Tích Thu cũng có tâm tư như vậy, nàng chẳng những quan tâm di nương mình, hơn nữa Thất đệ của nàng còn nhỏ, sau này còn con đường dài phải đi, việc nàng phải làm thực sự còn rất nhiều. Trước mắt trong 5 năm chung sống này, nàng từ từ bồi dưỡng các nha hoàn này thành tâm phúc, cho dù thế nào nàng cũng cần phải bảo hộ các nàng ấy chu toàn.
“Nương, Lục muội muội…” Đông Tích Nghiễn nhìn sắc mặt của Tích Thu không tốt, làm nũng đẩy đẩy Đại thái thái.
Lục muội muội tính cách ôn hoà, cũng không thích phô trương, cũng rất kính trọng đích tỷ như nàng. Biết nàng mỗi năm vào mùa xuân đều bị sổ mũi không ngừng, còn cố ý tra xét sách y thuật nói cho nàng phương pháp bảo dưỡng. So với Đông Tích Ngôn kia, nàng đương nhiên càng hy vọng Tích Thu tốt hơn. Huống hồ, địa vị các nàng ấy dù có thay đổi, bất luận như thế nào cũng không thể vượt qua được mình.
Đại thái thái khẽ gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Tích Thu: “Phúc Quý từ nhỏ lớn lên trước mắt ta, người khác ta không biết, tính tình của hắn ta cực kỳ hiểu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không đúng mực, đến nỗi làm cho hai cái nha hoàn này cãi cọ. Phạt mỗi người các ngươi năm trượng để giáo huấn. Con mặc dù không phải do ta thân sinh nhưng cũng là chủ tử trong phủ, bọn hạ nhân nên quản giáo cũng không thể nương tay.”
“Nữ nhi ghi nhớ lời dạy của mẫu thân.” Đại thái thái mặc dù độc tài nhưng quy củ nghiêm khắc, không để cho người khác vi phạm chút nào, lại rất xem trọng thể diện của Đông phủ, cho nên nàng mới muốn làm lớn sự tình. Còn về Phúc Quý, tuy nàng chưa tiếp xúc qua, nhưng Lai Vượng gia làm việc từ trước tới nay khôn khéo, trong phủ cũng có thể diện, nhi tử của ông ấy sao có thể không biết nặng nhẹ như vậy.
Cho dù Đại thái thái truyền hắn vào, nàng tin tưởng Phúc Quý, càng tin tưởng Tư Lưu.
Tư Lưu mặt mày vui mừng, Đại thái thái có thể xử phạt như vậy đã là công bằng, thoả đáng nhất rồi.
Đông Tích Ngôn sốt ruột, nàng sai Thủy Hương làm nhiều việc như vậy, chẳng phải là muốn làm cho Tích Thu xấu mặt, chặt đi cánh tay của nàng, phá đi thanh danh của nàng. Nhưng Đại thái thái chẳng những không xử trí Tư Lưu, ngược lại còn không nói một câu nặng lời với Tích Thu, trách cũng không trách chuyện tự bán tranh thêu, đây hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng: “Nhưng mà Lục muội muội lén…” Nàng sốt ruột trong lòng, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị vùi lấp trong giọng nói của Tích Thu. Tích Thu nhìn ánh mắt rưng rưng của Tư Lưu, lạnh lùng nói: “Lời thái thái nói ngươi phải nhớ rõ, về sau nếu dám tái phạm, lắm mồm giống như mấy hạ nhân thô lỗ không quy củ, ta nhất định bẩm Đại thái thái đuổi ngươi đi.”
Tư Lưu vội vàng dập đầu tạ ơn, miệng liên tục lẩm nhẩm không dám nữa.
Ánh mắt Đông Tích Nghiễn sáng lên, quay sang trêu ghẹo: “Sáng mai ta sẽ cho người sao chép lời dạy thường ngày của Đại thái thái, phân phát xuống để cho các nàng học thuộc. Nếu như có người tái phạm, toàn bộ đuổi ra ngoài, tránh gây chuyện thị phi.”
Trong mắt Đại thái thái xẹt qua vẻ vừa ý, vỗ Đông Tích Nghiễn một cái: “Con khỉ con nhà con, chỉ biết nịnh nọt nương”, giống như không có nghe thấy lời dị nghị của Đông Tích Ngôn.
Đông Tích Ngôn tức giận, khăn tay trong tay đều sắp bị vò nát, lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng, sau một lúc lâu nàng dùng khăn che miệng, cười nói, “Đúng vậy, lời của mẫu thân đều là những câu châm ngôn răn dạy, chúng con còn phải học hỏi thêm nhiều lắm.”
Tích Thu nhìn thấy khoé miệng của Đông Tích Nghiễn hơi bĩu lại.
Sắc mặt Thuỷ Hương tái mét, nàng là phụng ý tứ của Tam tiểu thư mới làm ầm ĩ với Tư Lưu, trước mắt sắp bị phạt đánh, Lục tiểu thư bình thường nhìn rất sợ phiền phức, vẫn còn biết che chở Tư Lưu, nhưng Tam tiểu thư từ đầu tới cuối không hề nói giúp nàng một câu.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi sinh lòng tuyệt vọng: “Thái thái tha cho nô tỳ đi, nô tỳ không dám nữa!”
Đám bà tử thô sử đã sớm đứng hầu một bên nhìn Phòng ma ma, thấy bà gật đầu, không đợi Thuỷ Hương nói xong liền kéo ra ngoài.
Tư Lưu cũng bị người mang ra ngoài.
Bên ngoài phòng liền truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của Thuỷ Hương cùng tiếng gào to chán ghét của Phòng ma ma, sau một hồi lại khôi phục an tĩnh.
Có điều, Tích Thu nghĩ việc này còn chưa xong đâu. Tư Lưu đang yên đang lành chọc phải tai bay vạ gió, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy. Nàng sống nhường nhịn đơn giản vì muốn được tự tại. Nhưng có người khiến cho nàng không được thoải mái, nàng cũng sẽ không để mặc cho người ta khi dễ. Nàng xoay người, đi vài bước tới ngồi trên ghế thêu, âu yếm vuốt ve gấu áo bách điệp vờn hoa màu thạch lựu hồng không chút nếp nhăn nào.