Tịch Nhan đứng phía đối diện, có thể cảm nhận thấy rất rõ hơi thở lạnh lẽo tản ra từ trên người hắn, do cúi đầu, nàng không nhìn thấy rõ phản ứng của hắn, thế nhưng vẫn nhìn thấy vẻ khiếp sợ lóe lên trong đáy mắt hắn.
Chuyện Hạ Tuấn Trì, Lý Kiến Huy không có quan hệ gì với hắn, nếu như nói trước đây trong lòng của nàng còn có một chút dao động, thì chuyện ở Đông Thần phủ kia đã xóa bỏ toàn bộ những dao động kia rồi.
“Nàng dựa vào cái gì để bàn điều kiện với ta?”
Hạ Thiên Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, cặp mắt đào hoa tinh xảo nheo lại, chỉ lộ ra một khe nhỏ, ánh mắt sắc bén như sao, hàn quang bắn ra, khẽ mím môi, băng lãnh, và hết sức trào phúng.
“Tứ Hoàng Tử cảm thấy ta thiếu tư cách sao?”
Tịch Nhan khếch mày lên, đôi mắt trong suốt linh hoạt cũng tỏ ra vẻ chẳng đáng, chân sau co lại, đặt lên trên cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Thần: “Tứ Hoàng Tử là đứa con cưng của trời, được bách tính ủng hộ, đại thần ủng hộ, hoàng thượng sủng ái, càng được Lệ Phi yêu thương, tướng mạo anh tuấn, tài hoa hơn người, thân thế bối cảnh, tứ Hoàng Tử không có chỗ nào không phải thượng thừa, có thiếu nữ nào trong hoàng thành này không đem lòng yêu mến tứ Hoàng Tử, hận không thể có thể trở thành nữ nhân tứ Hoàng Tử, biết bao nhiêu người cho dù nằm mơ cũng cầu không được, tứ Hoàng Tử tuổi còn trẻ, nỡ lòng buông tay cho vinh hoa phú quý sao?”
Bỏ được sao? Đương nhiên không, người đàn ông này chắc chắn sẽ luyến tiếc, trước đây hắn mang tâm tư gì thì nàng không biết, thế nhưng có một điểm, hiện tại nàng có thể xác định, người đàn ông này bây giờ đang dã tâm bừng bừng, hắn hiện tại chẳng phải Tùy Dạng Đế Dương Quảng, mà là Câu Tiễn, Câu Tiễn của nằm gai nếm mật (* xem thêm lịch sử trung quốc để biết rõ hơn), từ đêm hắn quỳ gối trước mặt Hạ Dạ Bạch, gượng cười kính trà lên thì nàng đã biết, hắn chẳng khác nào Việt vương Câu Tiễn co được giãn được.
Hạ Thiên Thần đặt bờ lưng thẳng tắp dựa vào trên cửa, cặp mắt đào hoa hé mở, nhìn chằm chằm Tịch Nhan, những thứ nàng vừa nhắc đến mặc dù đều không phải là thứ hắn muốn có nhất, thế nhưng hắn luyến tiếc, thân là hoàng tử, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, mà hắn từ trước đến nay đều sống trong sự ngưỡng mộ và thèm thuồng của mọi người, đắm chìm trong đó quá lâu, hư vinh khuyết đại đến mức quyết định hắn phải có dã tâm.
“Ngừoi ủng hộ Tứ Hoàng Tử quá nhiều, thứ không bỏ được cũng quá nhiều, mà ta Mạc Tịch Nhan ngoại trừ Hạ Dạ Bạch, cái gì đều có thể bỏ qua.”
Tịch Nhan dừng chỉ chốc lát, dưới ánh nắng rực rỡ, lông mi thật dài khẽ run: “Cho dù tính mệnh này cũng không ngoại lệ.”
Mỗi chữ mỗi câu, nói năng có khí phách, giống như đang tuyên cáo điều gì đó, Hạ Thiên Thần nhìn chằm chằm Tịch Nhan, trên mặt vẫn khẽ mỉm cười như trước, thế nhưng nụ cười ấy lại đủ sức hút hồn bát cứ khuê nữ nào. Nhưng nụ cười kia, cũng cứng ngắc, giống như nước đã bị đóng băng, ngoại trừ băng lãnh, không nữa tình cảm nào khác.
“Chỉ bằng vào điểm này, nàng đã chỉ đấu không lại ta, lẽ nào lần giáo huấn trước kia còn chưa đủ tạo dấu ấn khó quên trong đời của tứ Hoàng Tử sao?”
Hạ Thiên Thần đứng thẳng người lùi về phía sau hai bước, dựa lưng vào trên cửa, hắc xì hai cái, cho dù nụ cười gắng gượng cũng không thể che giấu được.
“Còn nữa, tứ Hoàng Tử cảm thấy Đông Thần phủ bây giờ còn vẫn chưa đủ loạn sao? Xem ra việc mất kim ấn chẳng hề ảnh hưởng gì đến tứ Hoàng Tử, vậy ta cũng không ngại thổi thêm tý gió vào Đông Thần phủ loan ra bên ngòai, chẳng nhẽ tứ Hoàng Tử hoàn toàn không để ý gì đến danh tiếng và thể diện của mình?”
Gió thổi may những sợi tóc trên má của Tịch Nhan, nháy mắt một cái, cười rất vô tội.
Hắn nghĩ, hắn còn chưa đủ lợi hại, vì thể diện và lòng tự tôn của mình, hiện tại trong lòng hắn cho dù có tức giận đến mức nào đi nữa cũng buộc phải miễn cưỡng vui cười, không cho nàng nhìn ra bất cứ biểu tình khác lạ nào, nhưng chính hắn cũng không thể làm được, khóe miệng cố gắng cong lên nhiều lần cuối cùng vẫn vô lực lại bất đắc dĩ rũ xuống, cả người giống như một đóa hoa đào nát vụn bị vùi dập trong vải gió dầm mưa, không còn vẻ diễm lệ vốn có.
Mắt mù mới có thể coi trọng bản thân, hắn thực sự chịu không thấu như vậy sao? Người kia thực sự tốt như vậy sao? Đáng giá để nàng hy sinh cả mạng sống của mình để bảo vệ sao? trái tim của nàng, bắt đầu từ khi nào đã chuyển dời từ trên người Hạ Thiên Thần về phía Hạ Dạ Bạch? Hay là đúng như hắn nói, là do hắn đùa bỡn trên tình cảm của quá nhiều thiếu nữ, cho nên cơ hội cứ thế tuột khỏi tay.
” Kim ấn của ta ở trên tay nàng?”
Hắn vừa đẩy nàng ngã vào thận vương phủ, thì lập tức có người đến trộm kim ấn của hắn, còn ba lần bảy lượt cảnh cáo hắn không được tiếp tục đánh chủ ý lên người nàng, bằng không tuyệt đối không hạ thủ đơn giản như vậy, quan hệ giữa hai người bọn họ chắc chắn không cạn, có lẽ người kia chính là nàng phái tới, bên cạnh nàng lại có cao thủ như vậy, thảo nào mỗi lần phái người đi theo dõi nàng đếu bị cắt đứt.
“Hửm?”
Tịch Nhan mở to đôi mắt long lanh, đầy cười cợt, “Tứ Hoàng Tử ngậm máu phun người cũng phải tìm một nguyên do chính đáng chút chứ, kim ấn đối với ngươi mà nói là bảo bối, với ta mà nói, chẳng là cái gì, không thể ăn được cũng chẳng thể đùa, hơn nữa còn có thể đem đến tai ương cho mình, nói đơn giản nó chẳng qua chỉ là rác rưởi mà thôi, ta cần thứ rác đó làm gì?”
Hạ Thiên Thần nhìn chằm chằm Tịch Nhan, không bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên khuôn mặt cả nàng, bộ dáng của nàng không giống như là nói sạo, hơn nữa nàng nói cũng có đạo lý, kim ấn là tín vật là của hắn, hắn làm mất kim ấn, có ai trong đất Lưu Ly này mà không biết, vật kia quả thực chính là một hòn than đỏ rực, nữ nhân này thông minh như vậy, làm sao còn giữ trên người.
“hãy suy nghĩ cho đại cục, điều tứ Hoàng Tử nên lo lắng chính là cuộc cạnh tranh giữa tứ Hoàng Tử và thái tử mới đúng, hà tất phải lãng phí tâm trí vào Vương gia chúng ta, bên nào nặng bên nào nhẹ, tự mình cân nhắc cho kỹ càng đã.”
Tịch Nhan tiến đến trước mặt Hạ Thiên Thần đang đứng ngây ngốc tại chỗ, từng câu từng chữ đều nói rõ ràng, thanh âm không lớn, lại làm cho hắn có cảm giác màn nhĩ muốn rách nát, hơn nữa trái tim cũng phải run.
Dù sao cũng là nhi tử được hoàng thượng sủng ái nhất, nàng đương nhiên không thể làm ra chuyện quá mức, hôm nay đến đây, bất quá cũng để cảnh cáo mà thôi. Nếu hắn không chịu nghe theo, nàng cũng chẳng rảnh nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, hao tổn tâm tư trên người kẻ mù, nàng nhìn hắn dần dần tái mét mặt mày.
“Mạc Tịch Nhan.”
Tịch Nhan nhấc chân bước ra khỏi khuynh Vũ Lâu, cổ tay đột nhiên bị Hạ Thiên Thần nắm chặt lại, Tịch Nhan xoay người, thấy ánh mắt Hạ Thiên Thần đỏ ửng, chẳng khác nào sắp phun ra lửa. Nhưng gương mặt đó cũng tái nhợt, bộ dáng này của hắn, nàng đã từng trông thấy một lần, chính là lần ở trong gian phòng nhỏ tại vườn hoa đào, khi hắn phát sinh quan hệ với Mạc Vân Phỉ, lúc đó nàng vọt tớt xem, hắn không còn lời nào chối cãi, cứ nhìn chằm chằm Mạc Vân Phỉ, chính là dáng vẻ muốn nhai sống người ta ra.
“Ta hỏi nàng, hãy thành thật trả lời ta.”
Giọng nói mạnh mẽ , từng chữ như rít ra từ kẽ răng.
“Nói đi.”
Mạc Tịch Nhan nhìn hắn tức giận, chẳng thèm né tránh, cũng không thèm nhìn thẳng vào hắn, bộ dáng thấy chết chẳng sờn.
“Nàng đã từng yêu ta sao?”
Hạ Thiên Thần vừa hỏi, cánh tay đăng giữ chặt tay Tịch Nhan khẽ run lên, mày Tịch Nhan nhăn lại, cũng chẳng thèm gạt tay hắn ra, đối với hắn, tự đáy lòng nàng chẳng có bất cứ cảm giác đồng tình hay thương tiếc gì, thế nhưng đối với gương mặt này, nàng từ đầu đến cuối không thể tỏ ra lãnh huyết tuyệt tình được, cũng chỉ vì gương mặt này mà thôi, nàng hiểu rất rõ, nếu như đổi một gương mặt khác, nàng nhất định sẽ gạt hắn ra chẳng chút đắn đo.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người họ chính là ánh mắt và nụ cười, nhưng bây giờ, nhìn đôi mắt hoa đào diễm lệ này đang dấy lên cơn phẫn nộ và điên cuồng, khuôn mặt cứng ngắc cũng không thể duy trì dáng tươi cười, nàng cũng không đành lòng nhẫn tâm giống như mình từng nghĩ.
Một gương mặt giống nhau như đúc, biết rõ chẳng phải Hạ Dạ Bạch, mà là Hạ Thiên Thần.
“Mạc Tịch Nhan đã từng yêu ngươi.”
Nàng có thể cảm giác được, Mạc Tịch Nhan trước kia đã từng rất yêu Hạ Thiên Thần, nếu như chẳng phải yêu sâu sắc thì cũng không ép buộc bản thân ở cái địa phương vũ lâu đó đến sáu năm, mỗi ngày làm bạn với cầm kỳ thư họa khô khốc, hơn nữa cho dù là một vết thương nhỏ xíu cũng lo lắng suốt cả ngày, dung mạo công đức, e sợ bản thân có điểm gì đó không xứng với Hạ Thiên Thần, nếu như chẳng phải yêu quá sâu, cộng với bản tính quật cường, cũng sẽ không dũng cảm đến mức dùng phương thức quyết tuyệt như vậy để chứng minh quyết tâm của mình, không phải là tứ Hoàng Tử quyết không xuất giá, hơn nữa còn làm trò trước mặt bá quan văn võ trong triều đình, một nữ tử tuân thủ nghiêm cẩn mọi lễ giáo như nàng ta, để thốt ra những lời ấy cần phải rút ra bao nhiêu dũng khí?
Nỗ lực để cho bản thân mình tốt nhất, chính là mong muốn được đứng bên cạnh hắn, thậm chí chỉ là dưới thân phận một trắc phi, có lẽ nàng ta quá yêu , những lời nàng từng nói trong căn nhà gỗ ở rừng hoa đào, chính là điều mà cô gái kia muốn nói.
Nàng ta yêu Hạ Thiên Thần, không để ý đến thân phận địa vị, mà chính vì con người của hắn, thế nhưng Hạ Thiên Thần trước kia chưa từng trân trọng.
Tay đang níu chặt Tịch Nhan hoàn toàn không có ý buông ra, cả người Hạ Thiên Thần hơi cứng đờ, ngơ ngác nhìn Tịch Nhan, dáng vẻ đáng thương, “Vì sao hiện tại lại không còn yêu nữa?”
Tịch Nhan sửng sốt, đôi mi thanh tú nhăn lại, sắc mặt âm trầm xuống: “Tứ Hoàng Tử, ngươi không uống nhầm thuốc chứ, ngươi cho là bây giờ ngươi còn có thể nói ra những lời như vậy được sao?”
Thật là buồn cười, lại còn hỏi nàng vấn đề này, nếu quả thật hắn cố tình, phải nói là phải chi trước đây ta xin phụ hoàng gả nàng cho ta thì tốt biết bao mới đúng nhé, nói vạy Mạc Tịch Nhan mới không đến mức tự sát chết, có điều nàng lại hy vọng nàng ta chết, nếu như nàng ta không chết, làm sao nàng có cơ hội bám vào trên người nàng ta, tuy rằng trong lòng vẫn còn oán giận Hạ Dạ Bạch, thế nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, có điều nàng chưa từng hối hận.
Tịch Nhan hất mạnh tay của hắn ra, không ngờ Hạ Thiên Thần lại nắm chặt hơn nữa, hai tay lôi kéo nàng, nắm chặt không chịu buông ra, Tịch Nhan bỗng chốc phát cáu, hất mấy lọng tóc trên trán ra, đưa tay che đi lớp phấn phủ trên vết sẹo, bước lại gần Hạ Thiên Thần, chỉ vào vết thương trên mặt, “Hạ Thiên Thần, nhìn thấy rõ không?”
Dưới ánh nắng mặt trời, vết thương trên trán hiện ra rõ ràng, rất sâu, dài ngoằng chẳng khác nào giun rết đang bò, kéo dài hết trán, , tuy rằng vết thương đã khỏi hẳn, thế nhưng vẫn có thể nhận ra lúc trước nghiêm trọng cỡ nào.
“Những thứ này đều là Hạ Tuấn Trì lưu lại trên đầu của ta, hắn đập cái bàn vào đầu ta, có điều tứ Hoàng Tử không cảm thấy mình nên chịu một phần trách nhiệm sao? Là ngươi tự tay đem ta giao cho hắn không phải sao? Cũng có thể nói, những vết thương trên mặt ta là do tứ Hoàng Tử ban tặng đấy, phải chăng ta nên cảm thấy vinh hạnh vì được nhân nó, chính tay ngươi ném ta vào trong hang hùm giờ còn hỏi những điều này với ta sao?”
Vẻ mặt Hạ Thiên Thần lộ ra vẻ trầm thống đau đớn, nhưng chỉ một thoáng qua, nếu không phải nàng làm tổn thương hắn quá sâu, hắn làm sao có thể làm ra những chuyện như thế.
“Mạc Tịch Nhan, nàng không cảm thấy tất cả mọi chuyện là do nàng bức ép ta sao?”
Tay Hạ Thiên Thần lại tăng thêm lực đạo,, cả người Tịch Nhan vọt tới trước, thiếu chút nữa té ngã ở trong ngực hắn, ngẩn đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn vẻ mặt hắn trầm thống lại tức giận, cười lạnh một tiếng: “Tứ Hoàng Tử, chúng ta trước nay vốn chưa từng là bằng hữu, ta thích uy hiếp người khác, nhưng chán ghét bị người khác hiếp bức.”
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Mạc Vân Phỉ dùng xong ngọ thiện, đang nghỉ ngơi ở trong phòng thì thiếp thân nha hoàn Tiểu Cúc chạy vào, nói nhìn thấy tứ Hoàng Tử cùng thất vương phi gặp mặt ngoài cửa khuynh Vũ Lâu, nàng nghe xong, liền tỉnh táo không còn thấy buồn ngủ đâu nữa, bất chấp mọi thứ, vội vã chạy ra, không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy