Khi Hạ Dạ Bạch quay trở về đến vương phủ thì đã là giữa trưa, bầu trời xanh lam cao vời vợi không một áng mây, trời nắng chang chang, dưới ánh nắng mặt trời là một màu xanh ngát của cây cối giống như đang cố gắng tích trữ toàn bộ nước non lại, nhưng lại đem đến cảm giác lười biếng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể, giống như trên người được khoác chiếc áo bông ấm áp mềm mại, cả người cũng bất giác thêm ngất ngây lơ lững.
“Nhan Nhan.”
“Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch vừa bước chân qua cửa đã hưng phấn gọi tên Tịch Nhan, dọc đường đi, đám hạ nhân nhìn thấy đều cúi đầu bước sang một bên nhường đường.
Tương Tư đang tính toán sổ sách ở trong phòng, nghe thấy tiếng gọi của Hạ Dạ Bạch từ xa vọng đến, vội vàng buông công việc đang còn dang dở, chạy ra ngoài, ngẫm tính Vương gia gấp gáp trở về như vậy là muốn dùng cơm trưa với Vương phi.
“Vương gia đã trở về rồi ư?”
Tương Tư chạy ra hành lang, hiện giờ đang là giữa mùa hè, thời tiết vốn rất khô nóng, huống hồ lại vào tầm giờ này, ánh mặt trời đứng bóng, rất nóng nực. Hạ Dạ Bạch ở bên ngoài vội vàng đi về, hơn nữa vừa rồi chạy từ cổng vương phủ vào bên trong, mô hôi trên trán đổ như mưa ướt cả tóc mai, từng giọt từng giọt rơi trên mặt nạ, tỏa ánh sáng lấp lánh trong ánh mặt trời, phản lại những tia sáng chói mắt, xiêm y trên người ướt nhẹp, dính bệt lên da thịt.
“Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Tương Tư tràn đầy thương tiếc, móc chiếc khăn tay ra, vươn tay giúp lau khô mồ hôi trên mặt Hạ Dạ Bạch, vừa lau vừa hỏi: “Băng Sơ cô nương đã trở về rồi sao?”
Hạ Dạ Bạch đưa tay đoạt lấy chiếc khăn trên tay của Tương Tư, một tay vẩy những giọt mồ hôi trên trán ra, tay kia cầm khăn lau lung tung trên mặt, mở miệng nói: “Ừhm, giờ nàng ấy đã quay trở về nhà cũ ở cùng bà ngoại rồi, không bao giờ quay về vương phủ này nữa, Nhan Nhan cũng không cần vì nàng ấy mà phiền muộn.”
Trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên sự sắc sảo, tuy chỉ một nháy mắt ngắn ngủi sau đó lại khôi phục vẻ trong trẻo bình tĩnh, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Tương Tư gật đầu: “quay trở về cũng tốt, cũng tránh gây chuyện phiền toái trong vương phủ, Vương phi ngại vương gia bị mất thể diện, mặc dù không thẳng tay đuổi nàng ta đi, có điều trong lòng chắc chắn cũng không thích, còn Hồng Đậu, tính tình nàng ấy xung đột lỗ mãng, nếu hai người bọn họ chạm mặt, lại xích mích châm chọc, lỡ như ẩu đả đánh nhau, cho dù là ai bị thương cũng không phải chuyện tốt, nàng ta mà ở trong vương phủ chính là một mầm họa, thật lòng nô tỳ cũng muốn nàng ta sớm rời khỏi vương phủ.
Tương Tư thở dài: “Vương phi ở bên ngoài bôn ba vì Vương gia, cũng rất khổ cực, vết hôn trên cổ vương phi lúc đó cũng không phải chuyện thật, Vương gia chớ để ở trong lòng, Vương phi toàn tâm toàn ý lo lắng cho Vương gia, Băng Sơ trở lại ở trong vương phủ lâu như vạy, Vương phi cũng hiếm khi có nhiều thời gian rảnh rỗi ở lại nhà, Vương gia lại không nhân cơ hội này chơi đùa cùng Vương phi, ngược lại cả ngày quấn quýt ở chỗ Băng Sơ, Vương phi đối với Vương gia rất tốt, chúng nô tỳ đều có thể thấy được, Vương gia phải thông cảm với vương phi nhiều hơn, sau này đừng làm những chuyện khiến Vương phi không vui.”
Tương Tư thấy mồ hôi trên mặt nạ ngân bạch của Hạ Dạ Bạch đã được lau khô, nhận lấy chiếc khăn tay thấm đẫm mồ hôi đến mức có thể vắt ra một ly nước nhỏ, nói tiếp: “Y phục trên người Vương gia ướt hết rồi, để nô tỳ phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng, hầu hạ Vương gia tắm rửa, thay quần áo khác, sau đó bồi vương gia và vương phi dùng bữa trưa, bộ dáng này của vương gia, vương phi mà nhìn thấy sẽ không vui.”
Hạ Dạ Bạch đưa chiếc khăn tay đang cầm trên tay cho Tương Tư, hắn lo lắng Tịch Nhan, suốt dọc đường quay về đều chạy vội chạy vàng, thấy Tương Tư nói như vậy, gật đầu, y phục này dính đầy mồ hôi, mặc trên người quả thật không thoải mái: “Thay quần áo khác là được rồi.”
Sau đó lại bước nhanh về phía khác trong Thúy Trúc Cư: “Nhan Nhan đâu? Chắc ở trong Thúy Trúc Cư chứ?”
“Từ sáng đến giờ nô tỳ đều trong phòng tính toán sổ sách, vẫn chưa nhìn thấy Vương phi, chắc là vẫn ở trong Thúy Trúc Cư thôi, cũng không thấy Hồng Đậu, có lẽ cũng ở trong Thúy Trúc Cư cùng Vương phi, Vương gia, trước tiên ngài nên thay y phục trên người đã, Vương phi mà thấy, Vương gia chỉ cần nói vài ba câu xuôi tai, xin lỗi nàng, Vương phi lúc nào cũng nhẹ dạ với Vương gia, sẽ không truy hỏi chuyện này nhiều đâu?”
Hạ Dạ Bạch xoay người, mím chặt môi, đôi mắt ai oán nhìn chằm chằm Tương Tư: “Tương Tư, ngươi nói nhiều thật đó.”
Tương Tư cười cười, đi theo sau lưng Hạ Dạ Bạch: “Nô tỳ nói gì cũng là muốn tốt cho Vương gia và Vương phi mà thôi.”
Hạ Dạ Bạch ngáp một cái, bộ dáng đau khổ nước mắt chảy ra: “Vương gia đi đứng phải chú ý nhìn đường cẩn thận chứ, đến Thúy Trúc Cư, phải vào thay quần áo khác trước đấy, dùng xong bữa trưa thì bồi Vương phi ngủ trưa một chút.”
Hai người mới vừa đi tới Thúy Trúc Cư, Hạ Dạ Bạch còn chưa kịp thay y phục thường, lại thấy Hồng Đậu hớt ha hớt hải từ bên trong chạy ra, tay chỉ vào Hạ Dạ Bạch, vội chạy thẳng đến trước mặt hắn hỏi: “Vương gia không trở về cùng Vương phi sao?”
“Vương phi không có ở trong này sao? Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn ở trong này cùng vương phi chứ?”
Hồng Đậu lắc đầu: “Không có, hồi sáng tính đi tìm Tương Tư tỷ tỷ, nửa đường gặp được Tiểu Lục, nói tỷ đang ở trong phòng tính toán sổ sách, cho nên muội không đến tìm tỷ nữa.”
Hồng Đậu nói xong quay đầu nhìn Hạ Dạ Bạch cả người ướt nhẹp: “Vương gia đi tiễn Băng Sơ thôi mà, sao lúc về cả người lại ướt nhẹp mồ hôi thế này? Nô tỳ và Vương phi còn tưởng rằng vương gia sẽ đến Nhạc Dương lầu cùng nàng ta, dùng xong bữa trưa mới quay về cơ đấy?”
“Nhạc Dương lầu?”
Hạ Dạ Bạch mím môi môi, lắc đầu: “Băng Sơ nói nếu ta bước vào Nhạc Dương lầu mà ngồi ở lầu một dùng cơm sẽ rất mất mặt, còn lên nhã gian lầu hai thì ta không có bạc, cho nên bảo ta đưa nàng ấy về, nhà nàng ấy cũng rất xa, ta vốn không định đưa nàng ta đi, nhưng nàng ấy cứ năng nỉ mãi, sau đó ta tiễn nàng đi qua một cánh rừng nhỏ, sau đó mới quay về.”
Hạ Dạ Bạch nhìn thẳng vào mắt Hồng Đậu, từng câu từng chữ đều giải thích rõ ràng.
“Vương gia việc gì phải tiễn đưa ôn thần kia về tận nhà, trước kia nàng ta chăm sóc cho vương gia vốn là có mưu tính, có thể để nàng ta quay về, Vương phi đã nể mặt vương gia mà hạ thủ lưu tình với nàng ấy rồi, lại còn muốn đích thân vương gia tiễn nàng ta quay về tận nhà, nàng ta cho rằng mình là ai? còn dám nảy sinh ý nghĩ kỳ quặc như vậy, đồ nữ nhân vô liêm sỉ hèn hạ, cần phải cho nàng ta một cho nàng ta một trận nhớ đời, rồi sau đó lột sạch y phục của nàng ta ra, ném vào sông làm mồi cho cá, dám khiêu khích Vương phi của chúng ta, chết tiệt chết tiệt chết tiệt.”
Hồng Đậu cau mày, đôi mắt sáng hơi nheo lại, hai tay nắm chặt thành quyền, liên tục quơ qua quơ lại, hận không thể đem Băng Sơ bầm thây vạn đoạn.
Khẩu khí này vừa nghe là biết nàng chẳng phải rất cam tâm tình nguyện, đáng nhẽ nữ nhân kia phải tự mình đi về mới đúng, tại sao lại bảo đích thân vương gia đưai tiễn, Vương gia này cũng thật là kỳ cục, thật sự rất ngốc nghếch, hồ đồ chạy đi tiễn, Vương phi cũng thực kỳ quái, vừa nghe Vương gia đi tiễn Băng Sơ, chẳng nói chẳng rằng gì đã hấp tấp chạy ra ngoài rồi.
“Thôi bỏ đi, người cũng đã đi rồi.”
Tương Tư bắt lấy tay của Hồng Đậu, nhẹ giọng quát một tiếng, cẩn thận liếc nhìn Hạ Dạ Bạch dù thế nào đi nữa, chung quy lúc trước cũng từng chăm sóc cho Vương gia một thời gian dài, cũng không nên làm trò còn nói những lời khó nghe trước mặt Vương gia.
Sâu trong mắt của Hạ Dạ Bạch hiện lên tiếu ý, tuyệt đối không để ý đến hành vi của Hồng Đậu, nếu tất cả mọi người đều cho rằng lột bỏ sạch y phục ra ném xuống sông làm mồi cho cá mới xứng đáng với tội danh của nàng ta thì cứ thế làm theo thôi.
Tương Tư đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh: “Sao lại không thấy Vương phi?”
“Vương phi không có trong phủ, hôm nay đến giờ thìn vương phi mới dậy, tùy tiện khoác tạm xiêm y chạy ra hỏi muội Vương gia đi nơi nào, muội vừa nói vương gia đi ra ngoài cùng ôn thần kia còn có ý muốn đưa tiễn nàng ta quay về nhà, Vương phi vừa nghe thế, không kịp rửa mặt chải đầu, mặc bừa quần áo liền chạy thẳng ra ngoài, chắc là đi Nhạc Dương lầu tìm Vương gia, bất quá bây giờ xem ra chắc là Vương phi tìm nhầm nơi rồi, Vương phi không tìm được vương gia nhất định sẽ rất sốt ruột, để muội đến Nhạc Dương lầu xem thử, sẳn tiện nói cho vương phi biết vương gia đã trở về.”
Hồng Đậu nói xong, vội vàng chạy ra ngoài, Hạ Dạ Bạch thấy vậy, cũng đưa tay quơ loạn phía sau: “Ta đi, ta cũng muốn đi.”
Tương Tư xoay người, nhìn Hạ Dạ Bạch toàn thân ướt đẫm. Hét to một tiếng: “Hồng Đậu, đứng lại cho ta.”
Vừa nói vừa vội vàng chạy đến đi ra ngoài, vọt tới trước mặt Hồng Đậu: “Nhạc Dương lầu cách đây khá xa, ngươi chạy tới đó nói không chừng Vương phi cũng đã trở lại, ngươi vào hầu hạ vương gia thay đổi xiêm y, ta sai người chuẩn bị xe ngựa cho hai người.”
Khi Hạ Dạ Bạch đến Nhạc Dương lầu thì đã qua buổi trưa, những khách nhân dùng xong bữa trưa đều rời khỏi, trước cửa chỉ còn lác đác vài chiếc xe ngựa, Hồng Đậu nhảy xuống xe, nhìn thoáng qua xung quanh, liếc mắt lập tức phát hiện ra xe ngựa Tịch Nhan thường dùng vẫn còn đậu ở trước cửa: “Vương gia, hôm nay Vương phi dùng chiếc xe ngựa này. xe ngựa vẫn còn đây, chắc vương phi vẫn còn ở bên trong.”
Hồng Đậu cười cười, cũng không quản lễ nghi gì cả, chạy đến phía trước Hạ Dạ Bạch, hào hứng bước vào Nhạc Dương lầu.
“Không được vào.”
Hồng Đậu còn chưa vào cửa, đã bị người bước ra cản lại, tiểu nhị kia vốn không muốn cản Hồng Đậu, bất quá nhìn thấy Hạ Dạ Bạch đi ở phía sau, nhận thấy hai người họ cùng đi với nhau, cho nên mới nảy ra ý định muốn gây khó dễ.
Nhạc Dương lầu vốn là đệ nhất lâu trong hoàng thành, hơn nữa lại là tửu lâu có danh tiếng bậc nhất trong nước Lưu Ly, cho nên tiểu nhị làm viêc ở trong đây cũng sẽ có cảm giác ưu việt hơn trong những tửu lâu bình thường khác.
Chuyện xảy ra tại Đông Thần phủ lần trước tuy rằng gây ra tiếng vang lớn khắp hoàng thành, thế nhưng có vương công quý tộc nào nguyện ý để danh tiếng của mình bị bêu xấu, nào có ai không ba lần bảy lượt căn dặn gia đinh tuyệt đối không được đem chuyện xảy ra hôm đó lan truyền ra ngoài, chuyện xảy ra ngày ấy khiến cho tầng tầng lớp lớp người trong vương triều Lưu Ly xôn xao, có điều những tiểu dân bá tánh lại chẳng mấy ai biết đến, thậm chí những hạ nhân đắc chí trong Cung Vương Phủ mỗi khi nhắc đến chuyện này chỉ khiến đám bách tính thường dân khắp ngõ hẻm nghe xong chỉ lắc đầu cười trừ, cho rằng bọn họ đang khoác lác, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chuyện ngày ấy xảy ra trong Đông Thần phủ chẳng khác nào câu chuyện một nghìn lẻ một đêm.
So với trước kia, Cung Vương Phủ chẳng qua có được cung Vương phi tài giỏi, đám lưu manh đầu đường khốn nạn vô lại tất nhiên không dám tùy tiện dây vào, thế nhưng ngốc vương chung quy cũng là ngốc vương, cho dù hiện giờ nhờ có nữ nhân kia mới được sống những ngày lành lặn, tuy bọn họ ngoài miệng không dám nói gì, có điều trong lòng lại khinh thường, hiện giờ có cơ hội sao lại để Hạ Dạ Bạch tùy tiện bước vào?
“Vì sao không được vào? Cho dù là tửu lâu bậc nhất hoàng thành thì đã làm sao? chẳng phải chỉ là một chỗ bán cơm thôi sao? Ngươi không cho ta bước vào, thì ta cứ vào đấy, sao nào?”
Hồng Đậu mở to đôi mắt thách thức, nhìn chằm chằm vào kẻ đang bước ra ngăn cản họ, một tay chống eo, tay kia chỉ thẳng mặt kẻ đó, bộ dáng hung dữ như đang thách thức có ngon thì cản nữa xem.
Tiểu nhị kia chưa từng gặp qua nữ nhân nào dữ dằn như vậy, lại còn hăm he muốn xông tới, liếc mắt nhìn thấy đám người hiếu kỳ vây xem càng lúc càng đông, liên tục đưa tay chỉ trỏ bàn luận, hắn đường đường là một nam nhân không thể đứng đây so võ mồm với một nữ nhân, bèn hạ giọng nói: “Ngươi có thể vào, hắn ta thì không.”
Tiểu nhị kia không ngăn cản Hồng Đậu nữa mà chỉ tay vào Hạ Dạ Bạch đang đứng sau lưng Hồng Đậu.
Hồng Đậu xoay người, nhìn thấy ngón tay hắn đang chỉ vào Hạ Dạ Bạch, sao nàng lại không hiểu rõ ý hắn ta muốn nói là gì chứ? mọi người trong vương phủ không ai dám bất kính với Vương gia, tuy đám người bên ngoài không dám hạ quyền đấm cước đá, hay sĩ nhục vương gia giống như trước kia, nhưng bọn họ luôn tìm cơ hội gây khó dễ cho Vương gia, Vương gia nhà bọn họ có chỗ nào không tốt, huống hồ lại không thích gây xích mích với người khác, vậy mà bọn họ lại luôn xem người ta trở thành kẻ ngốc không hiểu chuyện.
“Đậu Đậu, ta muốn đi vào tìm Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch mím chặt môi, rụt cổ một cái, đi tới phía sau Hồng Đậu, thận trọng kéo kéo xiêm y của nàng, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, ánh mắt kia vô cùng tha thiết.
Hồng Đậu tuy ngoài miêng luôn thốt ra những lời cay nghiệt chua ngoa, nhưng lại là người dễ dỗ ngọt, bản tính tuy hung hăng bộp chộp, có điều cũng giống như Tịch Nhan, thế nhưng không đành lòng nhất là khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của Hạ Dạ Bạch, hơn nữa nàng vẫn theo bên cạnh Tịch Nhan, lấy mục tiêu của Tịch Nhan làm hướng phấn đấu của bản thân, hiện tại Tịch Nhan không có bên cạnh, nàng sao đành lòng để Hạ Dạ Bạch chịu ấm ức.
“Vương gia của chúng ta đến đây tìm Vương phi, ngươi dựa vào cái gì không cho đi vào? Nhạc Dương lầu thì có gì hay? là nơi tập trung mỹ thực trong thiên hạ thì ngon lắm sao? nếu không phải Vương phi nhà chúng ta đang ở bên trong, các ngươi có đem kiệu tám người khiêng đến mời ta vào cửa cũng chưa chắc ta đã chịu vào, ngươi chẳng qua chỉ là một tên canh cửa mà thôi, Vương gia nhà chúng ta cũng không phải không có bạc, ngươi dựa vào cái gì không cho vào? Hôm nay ngươi để cho chúng ta vào thì chúng ta vào, không cho vào chúng ta cứ vào đấy, nếu ngươi còn dám lên tiếng ngăn cản, để ta quay trở về báo lại với Vương phi, cho dù là đệ nhất lâu hoàng thành thì cũng bị chúng ta phá hủy mà thôi.”
Bởi vì trên vai Tịch Nhan hiện đang bị thương, đối với Liễu Dật Phong, trong lòng Hồng Đậu vẫn còn canh cánh trong lòng, hiện tại thấy bọn họ chạy ra ngăn Hạ Dạ Bạch, cơn tức nổi lên, tiểu thư trước nay vẫn luôn không nỡ để Vương gia chịu thua thiệt, nhưng nhưng bây giờ lại bị họ chế giễu, ngay cả một thủ vệ cũng dám chường mặt ra mắng mỏ Vương gia nhà bọn họ.
Nhạc Dương lầu này cũng giống như tể tướng phủ vậy, đều tọa lạc tại khu vực phồn hoa nhất hoàng thành, nằm tại ngã tư sầm uất, mặc dù đã qua giờ cơm trưa, nhưng dòng người ngựa qua lại không ngớt, thấy mặt tiền Nhạc Dương lầu xảy ra gây gỗ cãi vã, mọi người đều dừng lại nhìn.
“Chúng ta được thuê làm người gác cổng, còn ngươi cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi, có hơn được gì đâu?”
Một tiểu nhị chuyên vẫy khách thấy đồng nghiệp của mình bị một nữ nhân mắng chửi, ngay cả bản thân mình cũng bị họ lôi vào, tất nhiên cũng bất bình lên tiếng cãi lại, vài người bước lên vây quanh lấy Hạ Dạ Bạch và Hồng Đậu.
Hồng Đậu đi theo Tịch Nhan cũng gặp qua nhiều hạng người, thầm nghĩ, ở đây nhiều người như vậy, nàng không tin, mấy nam nhân này dám vung tay đánh một một nữ nhân như nàng, cho dù đánh, cũng có thể chịu đòn thay cho Vương gia, đó cũng là chết trong vinh quang, sau khi sự việc xảy ra tiểu thư nhất định là sẽ thay mình đòi lại công đạo, nghĩ thế cũng thấy yên bụng, không còn sợ nữa.
“Không sai, ta chẳng qua chỉ là một hạ nhân, nha hoàn thì đã làm sao, có thể đi theo hầu hạ Vương phi, đừng nói chỉ là một nha hoàn, cho dù làm trâu làm ngựa, ta vui vẻ cam tâm tình nguyện, các ngươi thì thế nào?”
Hồng Đậu vừa nói vừa ngẩn đầu, tư thái kiêu ngạo, không có nửa phần sợ hãi.
“Ta là hạ nhân mà còn được vào, Vương gia nhà ta vốn là chủ tử đương nhiên càng được phép tiến vào, mấy người các ngươi ỷ có nhiều người nên bắt nạt một cô gái yếu đuối như ta sao? Ta nói cho các ngươi biết, ta chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm, các ngươi cũng không được phép ức hiếp Vương gia ngay trước mặt ta, bắt nạt Vương gia của chúng ta như vậy có phải không xem người của Cung vương phủ ra gì? Nếu như bị Vương phi chúng ta biết các ngươi khi dễ vương gia, cẩn thận lột da các ngươi ra.”
Hồng Đậu đè nén cơn tức trong lòng, bản thân cũng thấy nhịn quá muốn nghẹn rồi, thầm nghĩ, xung quanh chỉ có vài người mà thôi, giết người thì đền mạng, ở đây nhiều người như vậy, chẳng nhẽ bọn họ dám giết mình sao? nàng vốn không sợ, thường xuyên đi theo Tịch Nhan nên lá gan cũng lớn ra rồi.
“Mở cửa làm ăn, ai có tiền chính là thượng khách, Nhạc Dương lầu các ngươi đã mở cửa buôn bán, Vương gia của ta có bạc, vì cớ làm sao lại không được vào? Cái gì quán ăn đệ nhất thiên hạ, còn không bằng Ỷ Thúy Lâu, ở Ỷ Thúy Lâu người ta còn biết đạo lý này, Nhạc Dương lầu các ngươi chẳng khác nào thiếu gia nhà ngươi, tự cho là thanh cao, hở chút là nói người khác trên người bốc đầy mùi tiền, thế nhưng bản thân cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.”
Đám người dừng bước bu lại xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, Hạ Dạ Bạch núp phía sau lưng Hồng Đậu, cẩn thận kéo kéo xiêm y của nàng, chỉ chỉ một đám người bu sau lưng, thanh âm rất nhẹ: “Đậu Đậu, nhiều người quá.”
Hồng Đậu quay đầu lại liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy lượng người bu lại xem càng ngày càng đông, chỉ trỏ nàng và Hạ Dạ Bạch, còn có mấy tên tiểu nhị đang đứng ra cản đường hai người họ, trong mắt chứa đầy hiếu kỳ và thích thú, cứ như đang xem hát tuồng diễn xiếc, nhất là những ánh mắt đang chỉa về phía Hạ Dạ Bạch chỉ trỏ, giống như là đang nhìn con khỉ biểu diễn vậy, thỉnh thoảng còn có vài tiếng cười giễu cợt, pha lẫn hả hê len lén cất lên.
“Nhìn cái gì vậy, có gì hay mà nhìn? Nếu còn nhìn nữa, coi chừng đến lượt các ngươi bị lột da.”
Trong đám người hiếu kỳ này, có không ít kẻ từng nhìn thấy Tịch Nhan làm gì với con khỉ con lần trước, một con khỉ khỏe mạnh linh hoạt bị nàng nhổ trụi lông trên đầu, sau đó bị nhúng vào nước sôi, lột sạch lớp da trên đầu, con khỉ đau đớn la hét in ỏi, quang cảnh đó giờ nghĩ lại, còn thấy rùng mình nổi hết da gà, đôi tay sạch sẽ tinh tế như vậy nhẹ nhàng bấm một cái, óc con khỉ bắn ra tứ phía, thê thảm đến mức không dám nhìn.
Chuyện này trước đây được lan truyền sôi sục, những người đó làm sao cũng không tin nổi, tứ tiểu thư tướng phủ luôn nhân từ nương tay, dịu dàng thiện lương chớp mắt đã trở thành kẻ ác độc thủ đoạn tàn bạo, có nhiều người mặc dù không được tận mắt chứng kiến, nhưng đều nghe kể qua chuyện này, mặc dù không tin, có điều câu chuyện được lan truyền sinh động, ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật, một người nói ngươi không tin, hai người nói ngươi vẫn không tin, nhưng giờ tất cả mọi người đều nói thế, hơn nữa những người đó lại nói rất sinh động cứ như chứng kiến tận mắt, cuối cùng thì ngươi cũng phải tin là chuyện này có thật mà thôi.
Chuyện này đã qua được mấy tháng, mọi người cũng dần dần quên mất, hiện tại Hồng Đậu nhắc tới, tim không khỏi phát lạnh, cho dù những người không được chứng kiến tận mắt, cũng rét run cả người, sắc mặt trắng xanh.
“Vương phi.”
“Vương phi.”
Hồng Đậu xông vào trong cửa, lại bị mấy người bước ra ngăn cản, đành đứng ở giữa cửa, ngẩn đầu gọi to, ồn ào cả một vùng.
“Vương phi, Vương gia đang đứng ở dưới lầu.”
“Vương phi, bọn họ dám khi dễ Vương gia, không cho Vương gia đi vào.”
Hồng Đậu vừa gọi vừa nhảy, tuyệt đối không cố kỵ hình tượng của một cô nương.
Người qua đường đứng đó nhìn thấy bộ dáng như điên như dại lại dữ dằn này của nàng, sâu trong lòng cũng nảy sinh cảm giác bùi ngùi, dáng dấp trong trẻo như nước, thế nhưng tính tình ngược lại cay tựa ớt hiểm, nếu muốn gả ra ngoài mà bản tính này không thay đổi, kiếp này e rằng không ai dám lấy.
“Tứ Hoàng Tử rốt cuộc đi xử lý chuyện gấp gì mà lâu như vậy rồi vẫn chưa quay trở về?”
Liễu Dật Phong và Mạc Vân Phỉ cùng dùng xong bữa trưa, hiện đang uống trà trên nhã gian lầu hai, mơ hồ nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài làm ảnh hưởng, hơn nữa cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc.
Mạc Vân Phỉ cũng phát hiện bên ngoài có chuyện xảy ra, lấy một viên ô mai ngậm vào miệng, nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài, thấy một đám ngừoi đang vây trước cửa chính, có vẻ như đang xem chuyện vui.
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Vân Phỉ chỉ tay ra ngoài cửa hỏi.
“Có người gây chuyện ngoài đó, đã ầm ĩ đến vương phi, tiểu nhân cho người đuổi bọn họ đi ngay.”
Người nọ thấy Mạc Vân Phỉ nhắc tới, vội vàng tiến lên cười lấy lòng, bộ dáng xua nịnh.
“Chuyện gì?”
Liễu Dật Phong cũng đứng lên, đi đến bên cửa, vén rèn treo lên nhìn, tiếng huyên nao lập tức truyền đến tai, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng Vương gia Vương phi này nọ.
“Ta xuống phía dưới nhìn một cái, Vương phi ngồi trên này uống trà nhé.”
Liễu Dật Phong hạ màn xuống, Mạc Vân Phỉ còn chưa kịp mở miệng, đã thấy hắn ta vội vàng chạy ra ngoài, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
“Chúng ta cũng đi xuống xem náo nhiệt một chút.”
Mạc Vân Phỉ đi tới bên cạnh bàn, liên tiếp lấy mấy miếng ô mai nhét vào trong miệng, sờ sờ bụng một chút, một đám người hăng hái bừng bừng xuống lầu xem náo nhiệt.
“Cô nương, Vương phi nhà các ngươi quả thật không có bên trong Nhạc Dương lầu, chúng ta cũng không có nhìn thấy nàng ta.”
“Đậu Đậu nói, đây chính là xe ngựa của Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch đứng ở Hồng Đậu Hồng Đậu, lâu như vậy vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, đôi mắt đen sâu thẳm dưới mặt nạ dần dần nhuộm lên vẻ lo lắng.
“Đúng, sáng nay chính mắt ta nhìn thấy Vương phi bước lên mã xa này, bình thường ta đều ra ngoài cùng với Vương phi, cũng đều dùng chiếc xe ngựa này, hiện tại nó đậu ở trước cửa Nhạc Dương lầu, Vương phi nhà chúng ta sao có thể không có mặt bên trong, ngươi tưởng chúng ta là trẻ lên ba dễ lừa gạt sao?”
“Con nhóc ngươi nói nhiều vậy làm gì? Vương phi nhà các ngươi không có ở bên trong, nếu không sao nghe tiếng ngươi gọi mà không chịu đi ra?”
“Ai mà không biết nhã gian lầu hai trong Nhạc Dương lầu các ngươi đều được cách âm rất tốt, bên ngoài có ẩu đả gây gỗ gì thì chưa chắc bên trong đã nghe thấy?”
Mấy người kia thầm hối hận trong bụng, sớm biết miệng lưỡi nàng ta nhanh nhảu sắc bén lại khó dây dưa như vậy, mới vừa rồi đã không đứng ra ngăn cản thằng ngốc kia lại.
Người ta thường nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, Vương phi của cung vương phủ là một chủ tử tài giỏi, hơn nữa người có tiền chính là thượng khách, đây là quy củ được đặt ra từ khi Nhạc Dương lầu mở cửa làm ăn, thế mà bây giờ bọn hắn phá hủy quy củ này, hiện tại Hồng Đậu lại không chịu buông tha, bọn họ cũng không biết phải làm sao, hận không thể quỳ trên mặt đất gọi nàng cô nãi nãi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ngay lúc đám tiểu nhị chân tay luống cuống thì nghe được tiếng hỏi, xoay người xoay người nhìn thấy Liễu Dật Phong bước đến tự như nhìn thấy cứu tinh.
“Thiếu gia.”
Mấy người bọn hắn còn chưa kịp đáp lời, Hồng Đậu đã lên tiếng trước, lời thốt ra chẳng khác nào cung tên pháo đạn: “Liễu thiếu gia phải không? Nhạc Dương lầu này được mệnh danh là danh lâu số một số hai ở hoàng thành, cớ sao tiểu nhị ở đây lại chẳng có chút quy củ nào? Vương gia của chúng ta dù thế nào đi nữa cũng đường đường là hoàng tử, lại không phải không có tiền, chẳng nhẽ ngay cả cửa Nhạc Dương lầu cũng không được phép bước vào sao?”
Nàng nói một hơi, cũng không cho ai có cơ hội lên tiếng.
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Hồng Đậu. Cớ sao không ở bên cạnh chăm sóc cho Tứ muội muội mà lại chạy ra bên ngoài la ó đùa bỡn, trông ngươi như vậy là có quy củ sao? Vương phi nhà ngươi dạy ngươi như vậy sao?”
Hôm nay Mạc Vân Phỉ mặc áo màu lam, giờ đã trở thành gái đã có chồng, tóc bàn khởi, búi kiểu lưu vân, bên trên cài chiếc bộ dao bằng vàng, trên cổ đeo vòng trang sức dài, xuôi thẳng xuống tận ngực, hoa tai được trang trí bằng một viên rubi thượng đẳng, tóa ánh sáng lung linh dưới ánh mặt trời, mặt mày toả sáng, kiều mị động lòng người, hoàn toàn là bộ dáng nữ nhân đang đắm chìm trong hạnh phúc, lần trước đại hôn không thể cùng tứ Hoàng Tử làm lễ phu thê, không ngờ nàng ta vẫn có thể sống thoải mái trong Đông Thần phủ.
“Nhìn thấy tứ Hoàng Tử phi còn không quỳ xuống hành lễ.”
nha hoàn Tiểu Cúc luôn theo hầu bên cạnh Mạc Vân Phỉ vừa bước đến liền chỉ vào Hồng Đậu vẫn đang còn kiêu căng hùng hổ, thái độ kiêu ngạo như trước.
Hồng Đậu không chút nghĩ ngợi, trực tiếp tiến lên, dùng sức vuốt ve ngón tay đang chỉ mình, ném ra: “Bất quá là chỉ là trắc phi mà thôi, Vương gia nhà chúng ta đang có mặt ở đây, nhìn thấy Vương gia còn không hành lễ?”
“Xì.”
“Xì.”
Đám người đang vây quanh xem kịch vừa nghe thấy Hồng Đậu nói lời này, không nhịn được cười ra tiếng, tiểu nha đầu này cũng quá coi trọng thằng ngốc kia, theo thân phận, nhị tiểu thư tướng phủ chẳng qua chỉ là một trắc phi mà thôi, đương nhiên không thể so sánh cùng với hoàng tử chân chính, chẳng qua chỉ là trắc phi, thế nhưng ngươi ta cũng là trắc phi của nhi tử được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, thái tử lại bệnh tật triền miên, chẳng mấy khi khỏe mạnh, tứ Hoàng Tử hiện nay cũng mới nạp duy nhất một phi tử, tương lai vị trí chính phi chắc chắn sẽ là của nàng, há là người mà cái ngốc vương kia có thể so sánh được?
Thất vương phi có lợi hại như thế nào đi nữa cũng bất quá chỉ là nữ nhân mà thôi, Thất hoàng tử lại chỉ có hai bàn tay trắng, tứ Hoàng Tử có quyền thế, cánh tay lại to hơn cả bắp đùi.
Trắc phi, trắc phi, Mạc Vân Phỉ hận đến nghiến răng, nàng ta ghét nhất chính là bị người khác đem chuyện này ra nói. dựa vào cái gì nàng ta đường đường là nữ nhi con vợ cả tướng phủ chỉ có thể làm một trắc phi, nhưng mà vị trí chính phi sớm muộn gì cũng nằm trong tay nàng, hơn nữa Vương gia ôn nhu đa tình, lại yêu thương nàng, còn hơn gả cho một kẻ ngốc, chẳng biết hạnh phúc hơn gấp bao nhiêu lần, nghĩ như vậy, tâm tình Mạc Vân Phỉ cũng tốt hơn nhiều.
“Anh em cùng một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính, là hoàng tử thì thế nào, còn không bằng kẻ bất lực, trước đây bị đám ăn xin bên đường chà đạp, hiện tại lại ăn bám vào nữ nhân, một nam nhân như thế, cho dù có là Vương gia thì làm người mà đi đến bước đường này còn không bằng người chết.”
Mạc Vân Phỉ bước mấy bước hướng ra ngoài, người còn lại thấy vậy, vội vàng cẩn thận đi theo hầu hạ, e sợ nàng ta vấp ngã.
Liễu Dật Phong xoay người, nhìn Mạc Vân Phỉ, nụ cười trên mặt tươi rói diễm lệ, nhưng lời nói ra lại xảo quyệt sắc bén như đao, khó có thể nghe lọt vào tai, Liễu Dật Phong không khỏi nghĩ đến ngày ấy Tịch Nhan quyết tuyệt ở Đông Thần phủ, đồng dạng đều là tiểu thư tướng phủ, nhưng lại khác nhau một trời một vực, một ở trên cao, một ở dưới thấp, hơn nữa nha hoàn của thất vương phi đanh đá dũng mãnh còn tốt hơn nha hoàn của nàng ta không biết bao nhiêu lần. Trước mặt nhiều người như vậy lại không biết chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, thật không biết tứ Hoàng Tử nghĩ như thế nào mà có thể cưới một nữ nhân như thế.
“Con chim trĩ ghê tởm này, ta sẽ nói cho Nhan Nhan biết rằng ngươi khi dễ ta.”
Hạ Dạ Bạch cắn chặt môi, chỉ vào Mạc Vân Phỉ, đôi mắt dưới mặt nạ hung tợn trợn trừng nhìn nàng, lại giống như đang chịu uất ức chực muốn rơi nước mắt.
Thanh âm non nớt như đứa bé, chỉ có lời nói của một đứa bé mới đáng tin.
Chim trĩ? Đám người đang vây xung quang đưa mắt nhìn sang Mạc Vân Phỉ, nhịn không được cười ra tiếng.
Mạc Vân Phỉ tức đỏ mặt, đi ra chỉ vào Hạ Dạ Bạch: “Ta nói ngươi là phế vật thì có chỗ nào sai? Bị đánh không dám đánh lại, bị mắng không dám hó hé phản bác, ngươi chính là một tên ngốc phế vật, ngay từ ngày đại hôn, thất vương phi biết mình phải gả cho một kẻ phế vật ngốc nghếch như ngươi, đã thà chết không chịu, không ngờ sau khi đập đầu tự tử không thành, chẳng những không chút do dự đồng ý lấy ngươi, còn che chở ngươi trăm bề, ta thấy nàng ta nhất định là đập đầu thủng não, cũng thành một con ngốc rồi, bằng không ai sẽ nguyện ý gả cho một kẻ ngốc đến mức cái gì cũng không biết như ngươi, muốn nói cho Nhan Nhan biết hả? Vậy ngươi mau đi nói đi, tại sao ngươi còn đứng đó không đi nói?”
Hồng Đậu thấy Mạc Vân Phỉ lăng nhục Hạ Dạ Bạch như vậy lập tức nổi giận vọt tới trước mặt nàng ta, đôi mắt bốc lửa, hung tợn trợn trừng.
Mạc Vân Phỉ liền nhảy ra lui về phía sau hai bước chỉ vào Hồng Đậu: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Hồng Đậu hừ lạnh một tiếng, đôi mắt bốc khói nhìn chằm chằm vào Mạc Vân Phỉ: “Vương gia nhà ta là kẻ bất lực? là kẻ phế vật ngu ngốc sao? vậy người phải quỳ xuống kính trà cho một phế vật ngu ngốc còn bị bất lực thì gọi là cái gì?”
Mạc Vân Phỉ thấy Hồng Đậu nói như vậy, sắc mặt thay đổi liên tục, ngón ta chỉ vào Hồng Đậu run run, ánh mắt hoảng loạn khẩn trương: “Ngươi nói bậy… bậy bạ cái gì? Coi chừng ta xé nát cái miệng của ngươi.”
Hồng Đậu hừ hừ, xoay người, đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch: “Ta có nói sai sao? Ngày đại hôn của Tứ Hoàng Tử, chẳng những hướng Hoàng thượng hoàng hậu còn có Lệ Phi nương nương kính trà, mà còn quỳ xuống dâng trà bồi tội cho Vương gia chúng ta, tất cả văn võ bá quan trong triều ai mà chẳng biết, tứ Hoàng Tử còn phải quỳ xuống, hoàng thượng còn tự mình cúi đầu xin lỗi Vương gia của chúng ta, ngươi chẳng qua chỉ là một trắc phi, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, đương nhiên còn phải hành lễ với vương gia nhà chúng ta.”
Lời vừa nói ra, lập tức đưa tới một trận nghị luận ầm ỉ, mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này không thể tin được, tứ Hoàng Tử được hoàng thượng sủng ái nhất lại có thể quỳ xuống xin lỗi một tên phế vật, hơn nữa còn kính trà trước mặt tất cả bá quan văn võ, thậm chí thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng tự mình chịu nhận lỗi với Thất hoàng tử, bọn họ vẫn cho là những hạ nhân kia của Cung Vương Phủ nói khoác mà thôi, không ngờ dĩ nhiên là thực sự, trong lúc nhất thời, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Người vây xem mặc dù không ít kẻ tò mò, có điều vài người cũng biết sơ lượt sự tình, thế nhưng chuyện ngày đó gây ra tiếng vang rất lớn, bọn họ chẳng qua không dám nói ra miệng mà thôi, dân không đấu với quan, những dân chúng bình thường như bọn họ nào dám bàn chuyện thị phi của mấy kẻ có quyền có thế, nghi hoặc cũng chỉ giấu ở trong lòng.
“Hôm đó Liễu thiếu gia cũng có mặt ở đó, kính trà là tứ Hoàng Tử tự nguyện, các cung nương nương, còn có chư vị hoàng tử, hơn nữa thái tử cũng không có ngoại lệ, mọi người đều làm vậy, nhị tiểu thư cũng không cần tự thấy xấu hổ.”
“Ngươi — được lắm, ngươi là con tiện tỳ ăn cây táo, rào cây sung, không có chút quy củ nào, hóa ra Tứ muội muội dạy dỗ ngươi như vậy sao?”
Gương mặt Mạc Vân Phỉ đỏ lên, tức đến nói nói không ra lời, nàng ta càng tức giận, Hồng Đậu ngược lại càng thấy vui vẻ, cơn tức giận vừa rồi cũng vơi đi chút ít, quay sang Mạc Vân Phỉ cười hi hi, nhị tiểu thư xảo quyệt tính tình khó ưa, trước đây nhiều lần gây khó dễ cho tiểu thư, hôm nay có thể làm nàng ta tức chết, vậy cũng hả dạ.
“Hôm đại hôn của Nhị tiểu thư, chẳng phải tứ tiểu thư đã nói rõ ràng với hoàng thượng, các cung nương nương còn có cả triều văn võ bá quan rồi hay sao? Sau này không còn quan hệ gì với tướng phủ nửa, cả đời này tuyệt đối không qua lại gì với nhau, sống làm người của vương phủ, chết cũng là quỷ của vương phủ, hơn nữa, nữ nhi đã gả ra ngoài chẳng khác nào bát nước hắt đi, tiểu thư của chúng ta bây giờ là cung Vương phi, sớm đã không còn là Tứ muội muội của ngươi, ta nếu là nha đầu của hồi môn của tiểu thư, hiển nhiên cũng là người của Cung vương phủ, chi phí ăn mặc của ta hiện giờ đều do Vương gia nhà ta chi trả, ăn lộc vua phải gánh trách nhiệm giúp vua giải trừ lo âu, ta đã lĩnh tiền lương của Vương gia nhà ta, đương nhiên không thể để ngươi có thể tùy tiện mắng mỏ Vương gia nhà ta, nếu ta đứng bên bỏ mặc không quan tâm, đây mới thực sự là ăn cây táo, rào cây sung, về phần quy củ này. . .”
Hồng Đậu hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói tiếp, lại bị Hạ Dạ Bạch cắt đứt: “Chim trĩ, dạo này béo lên nhiều ghê, đã xấu giờ trông càng xấu thảm.”
Hạ Dạ Bạch chỉ vào Mạc Vân Phỉ đang tức giận thở phì phò, hưng phấn giống như vừa phát hiện ra châu lục mới, đôi mắt kia dưới mặt nạ lóe sáng, cười ha ha.
Hôm nay Mạc Vân Phỉ mặc xiêm y tương đối rộng rãi, Hồng Đậu mới vừa rồi còn chưa chú ý đến, Hạ Dạ Bạch vừa nói, Hồng Đậu men theo ngón tay hắn nhìn, quả nhiên phát hiện bụng của nàng nhô ra, có vẻ giống như đang mang thai.
Mang thai! Hồng Đậu liếc nhìn xuống bụng Mạc Vân Phỉ, chỉ hơn nhô lên, cũng không lớn lắm, đoán chừng mang thai được ba bốn tháng mà thôi, thời gian thật vừa khớp, trời ạ, nhị tiểu thư lại có thể mang thai con của tứ Hoàng Tử nhanh như vậy.
“Nhị tiểu thư và tứ Hoàng Tử mới đại hôn cách đây không lâu, không ngờ bụng nhanh lớn như vậy?”
Trong đám người xem náo nhiệt này có không ít nử tử đã từng trải qua thời kỳ sinh nở, tuy nàng ta mặc quần áo rộng, thế nhưng bụng kia, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, ánh mắt cũng toát ra vẻ khinh bỉ, còn những nử tử chưa lấy chồng, đưa mắt nhìn Mạc Vân Phỉ bụng mang dạ chửa, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần, ghen tức bắn ra.
“Nhất định là nữ nhân này không biết xấu hổ, dụ dỗ tứ Hoàng Tử.”
“Cái gì thiên kim tướng phủ, mở miệng ra là thấy không có gia giáo, tứ Hoàng Tử làm sao lại cưới một nữ nhân như vậy?”
“Chưa cưới mà có chửa, bụng giờ đã to như vậy rồi, đồi phong bại tục, đáng bị trói rọ dìm sông.”
Những lời ganh tức và chửi rủa cứ liên tục vang lên từ trong miệng những kẻ người ái mộ Hạ Thiên Thần.
“Haizzz, luôn miệng nói người ta thế này thế nọ, chửi bới người khác thế này thế kia, vậy mà ta thấy cái thứ con vợ cả này so ra kém tứ tiểu thư con thứ, thất vương phi từ khi gả cho thất vương gia tới nay, toàn tâm toàn ý vì hắn, đều nói người ngốc có ngốc phúc, hiện tại rốt cuộc đã nhìn thấy được rồi, tứ Hoàng Tử sao có thể cưới một nữ nhân như vậy chứ?”
Những người xem trọng tứ Hoàng Tử Hạ Thiên Thần cũng không khỏi tiếc rẻ.
“Nô tỳ chẳng qua là làm theo ý của Vương phi, toàn tâm toàn ý bảo hộ chủ tử của mình, nào có tùy tiện không quy củ, chẳng nhẽ nhị tiểu thư vẫn xem ta là Hồng Đậu trước đây ở tướng phủ lúc nào cũng bị ngươi chèn ép hay sao? cùng chung sống dưới một mái nhà, nhưng Vương phi nhà ta chẳng bao giờ tính toán chi li với người hầu, làm việc gì cũng lo lắng nghĩ ngợi đến người khác, còn nhị tiểu thư mở miệng đã nói người ta thế này thế kia, tại sao không tự xem lại bản thân mình thế nào? Mặt mũi của tướng phủ, tướng gia đều bị ngươi làm mất hết.”
Mang bầu trước khi kết hôn, tuy nói là tứ Hoàng Tử, cũng là chuyện xấu hổ vô cùng, Hồng Đậu hiện giờ vô cùng đắc ý không muốn buông tha, đi theo bên cạnh Tịch Nhan đã lâu, những chuyện khác đều vào tai này ra tai kia, duy chỉ có tính kiêu ngạo lại học được hơn phân nửa, lúc này vớ được cái cọc nhục mạ người khác thì tuyệt đối không buông tha cơ hội này, có mấy khi tìm được cơ hội tùy tiện chèn ép Mạc Vân Phỉ.
“Nhìn cái gì vậy, có cái gì tốt nhìn, đều cút cho ta.”
Mạc Vân Phỉ tức giận hét lên, Liễu Dật Phong đứng bên cạnh thở dài, tứ Hoàng Tử cưới nữ nhân này chính là để đổi lấy sự ủng hộ từ phủ tể tướng, con đường phía trước tuy còn chút khó khăn, mong hắn có thể xử lý tốt được tất cả mọi việc.
“Tất cả mọi người giải tán đi.”
Liễu Dật Phong vung tay, những người trong Nhạc Dương lầu lập tức liền xông ra ngoài, đương nhiên cũng không phải là cũng không phải là cật lực xua đuổi, mà tươi cười đưa tiễn, dù sao náo nhiệt lúc này cũng giãn tuồng rồi, tất nhiên không có ý tiếp tục trêu chọc Mạc Vân Phỉ.
Thật ra, sau sự việc xảy ra tại đông thành môn mấy tháng trước gây chấn động hoàng thành thì chuyện xảy ra tại Đông Thần phủ cũng một lần nữa khiến hoàng thành sôi sùng sục, tất cả các trà lâu tửu quán một lần nữa xôn xao bàn luận tình tiết hôm đó, nào là thất vương phi thề sống chết đòi lại lấy lại công đạo cho ngốc vương, nào là thất vương gia liều mạng bảo hộ Vương phi, thậm chí từ thánh thượng đến tất cả văn võ đại thần trong triều và cả chư vị hoàng tử, các cung nương nương đều tạ lỗi với thất vương gia, nhất là tứ Hoàng Tử quỳ xuống kính trà, tất nhiên cũng có tứ Hoàng Tử phất tay áo gỡ bỏ khăn voan che mặt của Mạc Vân Phỉ xuống, từng chi tiết trong đó đều điều được miêu tả vô cùng sống động, lúc này đây, cái tên thất vương phi Mạc Tịch Nhan vang danh toàn bộ hoàng thành, mọi người đều nói người ngốc có ngốc phúc, Triêu Dương Thành này, giờ không còn ai dám khinh thị ngốc vương.
“Hồng Đậu cô nương, giọng nói của cô nương nghe rất quen.”
Hồng Đậu vừa nghe, tim lập tức đập liên hồi, nàng bình thường tuy rằng có thay đổi trang phục, thế nhưng thanh âm muốn đổi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hồng Đậu chẳng biết giải thích như thế nào, người hơi run lên, Hạ Dạ Bạch tiến lên đẩy mạnh nàng một cái: “”Đậu Đậu, Nhan Nhan đâu? Chúng ta mau đi tìm Nhan Nhan thôi.”
Mạc Vân Phỉ mới vừa rồi đúng là có nhìn thấy Mạc Tịch Nhan, Hạ Thiên Thần đã đi tìm nàng ta lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy quay lại, trong lòng không khỏi chán nản pha lẫn bối rối: “Nàng ta nhất định là không chịu nổi một kẻ ngu ngốc phế vật này, nên chạy đi dụ dỗ nam nhân của người khác.”
“Nhị tiểu thư.”
“Tứ hoàng phi.”
Liễu Dật Phong cùng Hồng Đậu đồng thời lên tiếng ngăn lại.
Hạ Dạ Bạch không nói gì, hơi cúi đầu, đôi mắt dưới mặt nạ thêm rét lạnh, giờ lại giống đao kiếm.
“Các ngươi có nhìn thấy thất vương phi không?”
Liễu Dật Phong quay lại hỏi đám tiểu nhị đang đứng phía sau lưng.
“Lúc gần đến giờ cơm trưa có nhìn thấy, lúc đó trông thất vương phi hình như đang rất vội vã, hỏi tiểu nhân có nhìn thấy thất vương gia hay không? Tiểu nhân từ sáng sớm đến giờ toàn đứng trước cửa tiệm, chưa từng nhìn thấy thất vương gia đi qua, cho nên đã bảo nàng rằng thất vương gia không đến đây, thế nhưng thất vương phi không tin, còn xông vào đại sảnh lầu một, sau đó tiểu nhân vội vàng chạy ra đón khách, cũng không biết thất vương phi chạy đi đâu.”
“Vương phi nhà chúng ta không ở Nhạc Dương lầu thì đi đâu được chứ? xe ngựa còn ở đây mà.”
Hồng Đậu xoay người, chỉ vào mã xa đang đậu ở sau lưng.
“Tứ hoàng huynh đâu? sau lại không nhìn thấy hắn?”
Hạ Dạ Bạch bước vài bước vào bên trong, đưa mắt nhìn một lượt quang cảnh bên trong, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Mạc Vân Phỉ.
“Vốn dĩ hôm nay tứ Hoàng Tử hẹn ta đang ăn cơm, sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà vội chạy đi, đến bây giờ vẫn chưa thấy tứ Hoàng Tử quay về.”
Liễu Dật Phong không rõ tại sao Hạ Dạ Bạch lại hỏi như vậy, đối với thất vương gia điên điên khùng khùng lại ngu dại, diện mạo xấu xí cả ngày mang mặt nạ, nghèo xơ xác trong truyền thuyết này, hắn trước nay cũng chưa từng có bất cứ giao thiệp nào, mọi chuyện chẳng qua đều nghe được từ người khác nói, có thể cưới được một người tài mạo song tuyệt như Mạc Tịch Nhan, một nử tử có can đảm có mưu trí, thì hắn rất có phúc khí hơn hẳn so với tứ Hoàng Tử, trong lòng hắn mặc dù không phục, nhưng mà cũng không chán ghét như người đời, có thể tự đâm bị thương bản thân để bảo hộ Vương phi, nếu như là những vị hoàng tử khác chắc chắn sẽ không làm được như vậy, hơn nữa hoàn toàn không dám làm ra những hành vi như thế.
Mạc Vân Phỉ cắn chặt môi, thần sắc có chút lo lắng, thế nhưng tất cả biểu hiện của nàng ta không thoát khỏi đôi mắt của Hạ Dạ Bạch: “Tứ Hoàng Tử công việc bề bộn, tất nhiên là vì có chuyện gấp nên phải đi vội.”
“Buổi trưa, tiểu nhân nhìn thấy tứ Hoàng Tử, đi về phía Đông Thần phủ?”
Tiểu nhị kia đứng ở trước mặt Liễu Dật Phong, khom người, cung kính nói.
“Nhan Nhan thì sao?”
“Các ngươi có nhìn thấy thất vương phi đi về hướng nào không?”
“Hình như là về phía con đường kia?”
Một tiểu nhị trong đám đó đứng dậy, nhón chân chỉ vào phía ngược lại với hướng đi của Hạ Thiên Thần: “Thất vương phi đi rất vội vàng.”
“Vương gia.”
Hồng Đậu xoay người, chỉ cảm thấy có một luồng gió thổi qua, đảo mắt một cái đã không còn nhìn thấy tăm tích của Hạ Dạ Bạch, nàng ta vội vàng chạy đuổi theo, Liễu Dật Phong thấy vậy, trong lòng cũng lo lắng, nhanh chân chạy theo.
Theo phương hướng tiểu nhị kia chỉ, chạy qua đường cái phồn hoa, sau đó lại đến một hẻm nhỏ rách nát, trống rỗng, trên vách tường hai bên để lộ vẻ tấm ván gỗ rêu mốc, trên mặt lồi lõm mấp mô, phủ đầy rêu xanh, dạo gần đây trời thường đổ mưa, trên đất còn lưu lại những dấu chân người qua lại có nông có sâu, có lớn có nhỏ.
Hạ Dạ Bạch vọt tới hẻm nhỏ, hầu như không hề do dự ngừng lại, nhìn vết chân quen thuộc hai bên góc tường, men theo dấu chân để lại trên đường đi tới, cho đến tận khi dấu chân biến mất, hắn mới ngừng lại được, ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn thoáng qua chung quanh, cũng không có bất cứ dấu vết giao đấu nào, những dấu chân kia vô cùng lộn xộn kia tất nhiên là Tịch Nhan lưu lại đang lúc hoảng loạn.
Vô luận là đơn đả độc đấu, hay là bị một đám người vây bắt, dựa vào thân thủ của Nhan Nhan, những người đó cũng đừng nghĩ muốn đánh hạ được nàng, tất nhiên không thể dễ dàng bắt cóc được nàng, những dấu chân phía trước tám chín phần đều do Nhan Nhan lưu lại, mà phía sau lại là những dấu chân vừa to vừa sâu, chắc chắn là của đàn ông, đám người này tất nhiên là đến vây bắt nàng, lợi dụng lúc nàng hoảng loạn mà giăng bẫy,
Hạ Dạ Bạch tự đánh giá xung quanh, xoay người, trong lúc lơ đãng phát hiện huyết ngọc trong bụi cỏ, hắn chạy tới, nhặt ngọc bội lên, cầm ở trên tay, quan sát cẩn thận.
Huyết ngọc Đỏ thắm như máu xinh tươi ướt át, màu sắc diễm lệ không chút tạp chất, trong suốt sáng long lanh, đặt ở trong tay cảm giác ấm mềm như nước, trên huyết ngọc là đóa hoa sen đỏ thắm đang nở rộ, dưới ánh mặt trời, diêm dúa lẳng lơ phi thường.
Hồng Đậu vọt tới, liền nhìn thấy Hạ Dạ Bạch đang cầm huyết ngọc trên tay, kinh hãi la lên: “Ngọc bội này chẳng phải là ngọc bội Vương phi vẫn thường đeo bên người sao?”
Hơn nữa cho dù thay trang phục nam trang, nàng cũng vẫn đeo bên hông, chưa từng gở xuống.
“Làm sao rơi ở chỗ này? Vương phi chắc chắn đã gặp chuyện không may rồi.”
Hồng Đậu nhìn bốn phía, mí mắt nhảy liên hồi, lòng cũng thấy bất an.