Thứ Nữ Cuồng Phi

Chương 84: Đấu Trí Với Tình Địch





Hạ Dạ Bạch vừa nghe Băng Sơ đã trở về, lập tức bỏ qua trận giằng co cùng Tịch Nhan, hấp ta hấp tấp chạy vội ra ngoài.
Hai người Tương Tư và Hồng Đậu nhìn bóng lưng Hạ Dạ Bạch, bước tới cạnh Tịch Nhan hỏi: “Vương phi, Băng Sơ là ai?”
“Chỉ là một đứa nha hoàn trong Vương phủ mà thôi.”
Hồng Đậu nghe Tịch Nhan nói như vậy, trong lòng nhất thời đổ ầm một phát, chỉ vào một đám hạ nhân đứng ở cửa, giọng nói phẩn nộ giống như gia trưởng trong nhà, hơn nữa giọng quát rất lớn: “Xem ra Tương Tư tỷ tỷ quản giáo quá nhẹ tay, hạ nhân vương phủ càng ngày càng không có quy củ, chẳng qua chỉ là một hạ nhân mà thôi, là người lúc trước chăm sóc cho vương gia thì thế nào? Có đến mức vứt hết công việc ra đây nghênh đón không? Người bên ngoài mà nhìn thấy cảnh này còn tưởng lầm là khách quý ghé thăm đấy? Không thấy Vương phi đang ăn sáng cùng Vương gia hả? mới sáng sớm mà kêu la cái gì? cứ để cho nó đứng đó chờ không được sao?Chỉ một nha hoàn cỏn con mà còn lớn hơn cả Vương phi phải không?”
Hiện tại Cung Vương Phủ mặc dù không thể xem là có quyền có thế, nhưng cũng không đến mức để tùy người khác ức hiếp giống như trước, Vương gia dù sao cũng là chủ tử Cung Vương Phủ, Băng Sơ lúc trước có một khoảng thời gian luôn theo sát chăm sóc cho Vương gia, có thể nói không rời nửa bước, hiện tại người Vương gia tín nhiệm nhất đã trở về, bọn họ cũng muốn Vương gia vui vẻ mới to gan như vậy, nếu như đắc tội Vương phi, vậy coi như cái được không bù đắp đủ cái mất.
“Hồng Đậu, đừng tranh cãi nữa.”
Tương Tư cẩn thận liếc nhìn Tịch Nhan, thấy nàng nhìn ra cửa, sắc mặt khó coi, vội vàng khuyên nhủ.
“Ta cứ nói đấy.”
Gương mặt Hồng Đậu đỏ lên vì tức giận, quay sang cãi lại Tương Tư.
“Các ngươi lui xuống đi.”
Tương Tư phất phất tay, ý bảo mấy người đang đứng ngoài cửa lui xuống dưới, những người đó thấy vậy, cảm kích rời đi.
“Ta nói có gì sai sao? Từ ngày tiểu thư nhà chúng ta gả cho Vương gia tới nay, toàn tâm toàn ý chăm lo cho Vương gia, chẳng biết vì Vương gia phải đắc tội bao nhiêu người, gánh chịu bao nhiêu mạo hiểm, còn vài lần thiếu nữa suýt chết, nhưng Vương gia đã làm được gì cho Vương phi, cả ngày càn quấy, cũng không thông cảm cho Vương phi, Băng Sơ là cái thứ gì? có thể so sánh được với Vương phi không? Nếu nàng thật tình đối tốt với Vương gia, thật là có bản lĩnh, vậy khi người khác khi dễ Vương gia tại sao không thấy nàng ta đứng ra ngăn cản? Trên đời này, cho dù Vương gia có đốt đèn tìm kiếm cũng không thể tìm được một người giống như Vương phi chúng ta, ta thấy Băng Sơ rõ ràng biết tình hình Cung Vương Phủ hiện tại khởi sắc, nên mới mặt dày mày dạn chạy về bên cạnh Vương gia, nếu Vương gia vẫn giống như trước, thì còn lâu nàng ta mới chịu quay về, cũng không biết Vương gia nghĩ như thế nào, cư nhiên bỏ lại Vương phi một mình chạy đến đó, chỉ là con nha hoàn thôi mà, gì đặc biệt hơn người? Vương gia cũng tự đề cao mình quá rồi, lần trước Vương phi hôn mê, ta chẳng qua là kích động nhất thời bế Vương phi liền bị Vương gia quở trách thật lâu, cứ tưởng Vương gia không cho phép người khác chạm vào Vương phi, bản thân lại không chịu hiểu cảm nhận của Vương phi, hớn ha hớn hở đi tìm nữ nhân khác ngay trước mặt Vương phi như vậy, có nghĩ đến cảm nhận của Vương phi không? Cho dù Vương phi ở lại cùng Hồng Ngọc mấy ngày, điều này chẳng phải là vì Vương gia sao? Sao Vương gia chẳng thể thông cảm lấy một chút như vậy chứ? uổng công ta lần nào đi ra ngoài cũng thay Vương gia ngăn cản đám nam nhân kia, sớm biết thế ta nên tìm người tốt để tạo cơ hội cho Vương phi, Hồng Ngọc như thế nào đi nữa, cũng chỉ là nữ nhân, có thể làm được gì với Vương phi.”
Hồng Đậu cứ oang oang nói một tràn dài bênh vực cho Tịch Nhan, những lời này xét cho cùng thì nghiêng hẳn về một phía, hoàn toàn nói lên những suy nghĩ lo lắng trong lòng Tịch Nhan.
Đúng vậy, nàng hoàn tòan mất hết hy vọng, xem ra nàng thật là có có khuynh hướng tự ngược, đang sống cuộc sống thanh nhàn, vậy mà hết lần này tới lần khác cứ tự tìm nhiều rắc rối cho bản thân như vậy, chính mình mệt mỏi, vậy mà hắn chẳng nói lấy một câu an ủi.
“Đừng thêm dầu vào lửa.”
Tương Tư đưa mắt trừng Hồng Đậu, chậm rãi bước đi tới trước mặt Tịch Nhan: “Vương phi, nô tỳ biết trong lòng Vương phi hiện giờ rất khó chịu, giống như những lời Hồng Đậu vừa mới nói, huống hồ Vương gia lại không hiểu chuyện, còn rất vô tình, thế nhưng nô tỳ vẫn muốn nói thay Vương gia vài câu.”
Giọng của Tương Tư trước sau đều dịu dàng như thế, từng câu từng chữ đều lựa chọn cẩn thận.
“Lời Hồng Đậu nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, từ ngày tiểu thư gả cho Vương gia tới nay, luôn luôn lo lắng từng li từng tí cho Vương gia, tất cả những viêc tiểu thư làm, chúng nô tỳ đều thấy rõ, Vương gia tuy rằng ngốc, nhưng cũng không phải cái hạng người vô tình vô nghĩa, nếu không, lần trước ở Đông Thần phủ, Vương gia cũng sẽ không dùng phương thức như vậy bảo hộ Vương phi.”
Tịch Nhan không nói gì, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, đúng rồi, hôm đó hắn rõ ràng còn nói trên đời này chỉ có một mình Nhan Nhan đối tốt với hắn, để bảo hộ nàng, hắn cầm cây trâm trên tay, còn tự đâm bảm thân bị thương, không phải nàng không động lòng, mà chẳng qua là động lòng quá mức, phần tình cảm này, biết rõ ràng thứ gây tổn thương sâu sắc đến con người trên đời chính là tình cảm, thế mà vẫn không khống chế được, cho nên mới vừa rồi nhìn hắn rời đi, lòng mới thấy trống rỗng như vậy, thương tâm thất vọng nói không nên lời.
“Tuy rằng Vương gia có những lúc càn quấy quá mức, nhưng Vương phi có thấy Vương gia làm chuyện gì gây tổn thương đến tiểu thư chưa? mà toàn do tiểu thư thất hứa, do đó Vương gia mới nổi giận, nhưng vẫn tình nguyện bản thân chịu đau đớn, cũng không muốn Vương phi phải chịu bất cứ đau đớn nào, so với những hoàng tử khác, Vương gia nhà của chúng ta tuy rằng ngốc, lại một lòng một dạ suy nghĩ cho Vương phi.”
“Nếu Vương gia không thật lòng lưu tâm đến Vương phi, khoảng thời gian Vương phi bị hôn mê, Vương gia luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Vương phi không phân biệt ngày hay đêm, việc này hoàn toàn không thể như xảy ra với những hoàng tử khác, ngoại trừ Vương gia nhà chúng ta người nào có thể làm được như vậy, từ lúc Vương phi lành bệnh tới nay, mỗi ngày đều ở bên ngoài cùng với Hồng Đậu, Vương phi làm tất cả mọi việc là vì Vương gia, trong lòng Vương gia chắc chắn cũng hiểu rõ, thế nhưng trong bụng nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, Vương phi nói cảm giác bị làm lơ rất khó chịu, phải để cho Vương gia cảm nhận được tư vị của cảm giác này, nửa tháng, nô tỳ không dám cho người đi tìm hiểu bất cứ tin tức gì của Vương phi, chỉ có thể ở vương phủ chờ tin tức, cho dù làm chuyện gì cũng cảm thấy bụng dạ bồn chồn, đứng ngồi không yên, e sợ Vương phi ở bên ngoài chuyện gì xảy ra, nô tỳ còn như vậy, huống chi là Vương gia? Lại không thể nhắc đến chuyện này, ở khắp đất Lưu Ly, cả ở Cung Vương Phủ chúng ta, kẻ lắm miệng đâu phải là ít, đâu phải nói cấm họ bàn tán là không có ai bàn tán? Lúc đầu Vương phi đại hôn, hùng hồn tuyên bố trước mặt lão gia và cả các quan viên đại thần trong triều rằng kiếp này ngoại trừ tứ Hoàng Tử ra sẽ không gã cho bất cứ ai, nếu gả cho thất vương gia, tình nguyện quy y cửa phật, bây giờ Vương phi toàn tâm toàn ý đối với Vương gia, hai người tựa đôi bướm tình thâm, nhưng những người đó vẫn thích lôi chuyện cũ ra đàm tiếu, Vương gia lại suốt ngày không nhìn thấy Vương phi, Vương phi cũng không đúng hẹn trở về, Vương phi rất ưu tú, đừng nói người trong trong phủ, mà tất cả dân chúng trong hoàng thành, cũng say sưa kể sự tích của Vương phi, thừa nhận thì có thừa, còn Vương gia thì sao? Bọn họ là nói Vương gia như thế nào? Vương gia cũng không phải là người hoàn toàn không thông đạo lí đối nhân xử thế, trong phủ lại không có lấy một người để nói chuyện, tất nhiên sẽ miên man suy nghĩ, thấp thỏm bất an, từ lúc phát sinh chuyện ở Ỷ Thúy Lâu, Vương gia bởi vì lo lắng bản thân gây phiền nhiễu cho Vương phi, suốt cả ngày giam mình trong vương phủ, một mình một nhà khó tránh khỏi không suy nghĩ miên man chuyện này chuyện khác, Vương phi đã hứa với Vương gia sẽ nhanh chóng trở về, nhưng Hồng Đậu đã đều trở về mấy ngày, còn Vương phi đến sáng nay mới hồi phủ, mấy ngày nay, Vương gia không còn chạy đến hỏi nô tỳ bất cứ tin tức gì của Vương phi, khẳng định trong lòng ngài rất khó chịu, bụng dạ lo lắng, ấn ký trên cổ Vương phi lại rõ ràng như vậy, Vương gia nào biết kẻ đó là nam nhân hay là nữ nhân, Vương phi đến bây giờ còn chưa cùng Vương gia nữa mà.”
Từng câu từng chữ của Tương Tư đều đứng ở lập trường Hạ Dạ Bạch mà nói, có đầu có đuôi, tình lý rõ ràng thấu suốt, hoàn toàn nói rõ tiếng lòng của Hạ Dạ Bạch, thấp thỏm bất an, bốn chữ này lột tả chuẩn xác nhất tâm trạng hiện giờ của hắn, mà câu nói cuối cùng lại đánh trúng trọng điểm.
“Bởi vì một đứa nha hoàn mà bỏ mặc Vương phi ở chỗ này, nói gì đi nữa vẫn là Vương gia sai, thế nhưng những lời Tương Tư tỷ tỷ nói cũng rất có đạo lý.”
Tương Tư nói những lời này, Hồng Đậu đều biết rõ, đi theo bên cạnh Tịch Nhan lâu như vậy, làm sao có thể không nhìn thấu tính tình của nàng, Vương gia đâu phải là người nói bỏ là có thể bỏ được, trong lòng nàng tuy giận, chẳng qua chỉ là giận lẫy một chút mà thôi, sau khi nghe những lời này của Tương Tư, sắc mặt của Tịch Nhan khá hơn rất nhiều, cho dù trong lòng không vui vẫn lên tiếng chen vào vài câu phụ họa.

“Vương phi vì Vương gia mà chẳng màn đến sinh mệnh của bản thân thì cớ sao lại để ý những điều này? Nô tỳ biết Vương phi là người có bản lãnh, những việc Vương phi làm chẳng phải đều là vì Vương gia đó sao? vậy trước tiên cũng nên hỏi ý của Vương gia một chút mới phải, cho dù Vương gia có là một kẻ ngốc, Vương phi cũng nên trân trọng đối xử với Vương gia như là phu quân của mình, đó mới là việc cần làm một đời, nếu tương lai Vương phi có tất cả trong tay mà đánh mất Vương gia, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Vương phi như con thiêu thân lao vào công việc, khiến lòng vương gia treo ngược ở bên ngoài vì vương phi.”
Những việc này chẳng phải nàng chưa từng nghĩ đến, nàng làm sao nguyện ý tự chủ trương, có điều vương phủ lớn như vậy, ngoài trừ nàng, còn có ai có thể đứng ra lo liệu? hơn nữa người đó có thể đưa ra ý kiến gì? hắn cũng không biết làm những việc đó, trong lòng nàng cũng không đồng ý.
“Nếu ngươi có thể nói những lời hay ý đẹp vì vương gia như vậy, tin tưởng vào bản lãnh của vương phi nhà ngươi, thì không nên nói lòng hắntreo ngược ở bên ngoài vì ta, nếu như hắn còn đặt ta ở vị trí cao nhất, không muốn mất đi ta cũng sẽ không làm như vậy, đừng coi hắn thành kẻ ngốc, hắn còn thông minh hơn bất cứ ai khác, ta tin chắc hắn sẽ không làm như vậy.”
“Nô tỳ cũng hiểu được Vương gia sẽ không làm như vậy, chẳng qua Vương gia mới vừa rồi cũng giận dữ như nô tỳ mà thôi, Băng Sơ còn kém xa gót chân tiêu thư nhà chúng ta mà.”
Hồng Đậu hừ một tiếng, giọng điệu vô cùng khinh khi ả tên Băng Sơ chưa từng thấy mặt này.
“Đi, chúng ta đi xem thử Băng Sơ là thần thánh phương nào.”
Tới gần giờ Thìn, mặt trời đã lên cao, mọi vật đều được phủ lên lớp ánh sáng vàng óng, mặc dù là mùa hè, thế nhưng vẫn chưa đến chính ngọ, nắng vẫn không quá chói gắc.
Tịch Nhan mới vừa đi tới cửa vương phủ, đã thấy một thân ảnh mặc xiêm y màu hồng nhạt đứng ở trước mặt Hạ Dạ Bạch, hai người vừa nói vừa cười, dù thấy thế nào thì lòng vẫn khó chịu.
Bởi vì khoảng cách còn khá xa nên chưa thấy rõ được dung mạo của nàng, thế nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng cảm nhận được vẻ liễu yếu đào tơ, yểu điệu yêu kiều, hòa với luận điệu màu sắc trang phục, quả nhiên không khỏi xót thương.
Có điều, Tịch Nhan là ai, đệ nhất mỹ nữ Lưu Ly, tư sắc như vậy ở trong mắt nàng chung quy chỉ là con gái cưng trong nhà mà thôi, đối với loại nử tử liễu yếu đào tơ thế này chẳng khác nào mớ dây leo quấn quýt uốn éo bên đám nam nhân, nếu tách khỏi đám nam nhân thì e rằng khó mà sống sót nổi, hoàn toàn không có chút bản lãnh, chỉ biết trêu chọc thị phi, càng làm người ta chán ghét.
Đang suy nghĩ, thân ảnh hồng nhạt kia bỗng nhiên ngẩn đầu, sau đó xoay người, thanh âm mềm mại nhu thuận tựa làn nước mát:
“Vương gia.”
Đôi mày lướt thướt như lá liễu, mắt hạnh lúng liếng đầy phong tình, môi hồng tựa cánh hoa có thể nói là vô cùng cuốn hút, thanh âm kia vừa cất lên kèm theo sự nũng nịu vô vàn, Tịch Nhan nghe thấy thì da gà da vịt cũng theo đó nổi lên, thật không rõ là giọng nói trời sinh hay là cố tình gọi như thế? mặt mũi tuy đẹp đẽ nhu mì, lại không bằng ba phần Hồng Ngọc, mà thanh âm này càng không xứng so sánh với Hồng Ngọc, có điều vẫn được xem là nhu tình như nước vậy, Tịch Nhan quả thật chịu thua, thầm nghĩ cả đời này của mình cũng không biết đủ công lực để tu đạt thành quả đó không?
“Vương gia, đây chính là nha hoàn Băng Sơ trước kia hầu hạ ngài sao? Tương Tư tỷ tỷ, dạo này vương phủ đổi máu rồi. Gian phòng của nàng ta cũng bị người ta chiếm mất rồi, phải sắp xếp cho nàng ấy một căn phòng khác mới được.”
Băng Sơ nghe vậy , đôi mắt long lanh như làn nước mùa xuân nhìn thẳng Hạ Dạ Bạch : “Ta trước đây luôn hầu hạ vương gia, luôn ở gian ngoài Ỷ Thúy Lâu hầu hạ Vương gia.”
Hồng Đậu cất tiếng cười, quay sang nháy mắt với Tương Tư, Tương tư làm sao không thấu hiểu suy nghĩ muốn trêu đùa nàng kia một phen của Hồng Đậu? có điều, hiện giờ nơi này còn có rất nhiều hạ nhân khác, hai người bọn họ đều là thiếp thân thị tỳ của Vương phi, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho Vương phi, cũng không được làm chuyện gì quá đáng.
“Ngươi cũng biết là trước kia rồi mà, vương phủ lại lớn như vậy, ngươi rời đi cũng nửa năm rồi, lại không nói khi nào quay trở về, Vương gia và Vương phi ở cùng một phòng, nếu nửa đêm khát nước, chẳng nhẽ phải tự ngồi dậy đi pha trà hay sao? Gian ngoài Ỷ Thúy Lâu bây giờ là ta và Tương Tư ở, chuyện trong vương phủ, Vương phi cũng giao cho Tương Tư tỷ tỷ sắp xếp, nếu trước kia ngươi chăm sóc cho Vương gia, vậy bây giờ có thấy Vương gia hoạt bát hơn so với trước hay không? Vương phi chăm sóc cho Vương gia rất tốt, không cần một hạ nhân phải phí tâm lo lắng.”
“Vương gia.”
Băng Sơ kéo kéo xiêm y Hạ Dạ Bạch, không cam lòng gọi một liếng, Tịch Nhan nhìn chằm chằm nàng lôi kéo tay của Hạ Dạ Bạch, tưởng chừng như đâm xuyên một lỗ trên đó, đôi mắt khóa chặt Hạ Dạ Bạch, phẫn nộ ngút trời.
Phản ứng của Tịch Nhan ngược lại điềm nhiên như không, thế mà hai nha hoàn Tương Tư Hồng Đậu này lại khó chịu ra mặt, Hồng Đậu vọt thẳng đến đứng giữa Hạ Dạ Bạch và Băng Sơ, tách hai người bọn họ ra, Băng Sơ cũng không chịu thua kém, vẫn cố bám chặt lấy, lại bị Tương Tư ngăn lại: “Không có quy củ thì chẳng thành nề nếp được, Cung Vương Phủ nay đã khác xưa nhiều rồi, đâu phải nơi muốn vào là tùy tiện bước vào, bên ngoài chẳng biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ thanh danh của Vương phi chúng ta, muốn bước chân vào hầu hạ, do dù hạ nhân vẫn là một thành viên trong vương phủ chúng ta, tất nhiên phải nghiên cẩn bổn phận của bản thân, hành vi phải có chừng có mực, làm việc theo đúng quy củ, trước kia ngươi là người hầu hạ vương gia thì cũng chỉ là một hạ nhân bình thường mà thôi, Vương gia là ngươi ngươi có thể tùy tiện chạm vào sao? Đương nhiên, nếu ngươi không muốn tiếp tục ở trong Cung Vương Phủ này nữa, Vương phi chúng ta cũng là một người thiện tâm, xét khoảng thời thời gian trước kia ngươi chăm sóc cho Vương gia, ta có thể đem ngươi khế ước bán thân trả lại cho ngươi, thả ngươi đi ra ngoài.”
“Vương gia.”
Hạ Dạ Bạch đứng sau lưng Hồng Đậu, nhìn đôi mắt như mặt nước của Băng Sơ, không nói câu nào.
“Vương gia Vương gia, ánh mắt ngươi bị mù phải không? Trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy mỗi mình Vương gia thôi à? lại còn muốn sáp lại hả? ta cho ngươi biết, Vương gia hiện giờ đã là của Vương phi nhà chúng ta, nếu có nữ nhân nào không biết xấu hổ lại không an phận thủ thừa dám câu dẫn Vương gia, thì Hồng Đậu ta là người đầu tiên không bỏ qua cho ả ta, cẩn thận ta xé rách cái bộ mặt nhà ngươi.”
Hồng Đậu giơ hai bộ móng tay thẳng lên mặt Băng Sơ đang đứng ở gần đó, cào cào mấy cái, Băng Sơ lập tức mặt mày trắng bệch vì hoảng sợ.
“Ngươi chính là Băng Sơ? Ta từng nghe Vương gia nhắc đến ngươi, dung mạo cũng khá xinh, tuổi còn trẻ như vậy mà mắt lại không được tốt cho lắm.”
Tịch Nhan đi tới trước mặt Băng Sơ, nghễnh đầu, đúng dáng vẻ đang từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn toát ra khí khái Vương phi.
Những người ở khác trong Vương phủ đương nhiên không có nói gì, thầm nghĩ, Băng Sơ này cũng có chút dung mạo, trước đây ở trong vương phủ cũng vô cùng tác quai tác quái gió chiều nào theo chiều nấy, ngoài mặt thì hầu hạ Vương gia, cũng chưa từng đắc tội với mấy người quản gia đó, ai biết nàng đã dùng những thủ đoạn bẩn thỉu gì.
So với những hạ nhân khác trong vương phủ thì Băng Sơ này cũng được xem là người cơ trí, có điều hiện giờ mọi người đều biết thủ đoạn của Vương phi, thì Băng Sơ này làm sao có điểm nào đáng để so sánh với Vương phi. Trước đó vài ngày nói trong nhà có có việc cần phải quay về, thế nhưng từ lúc đó đến nay đã mấy tháng, hiện tại Vương gia phát đạt, lại mặt dày mày dạn quay về, ai biết nàng ta có tâm tư gì, nếu nàng cố làm ra vẻ, muốn tranh với Vương phi, thì chẳng khác nào tự chuốc lấy đau khổ.
Không cần nói đến Vương phi, đơn giản chính là hai nha hoàn hồi môn của nàng là Hồng Đậu Tương Tư, đã không phải là người mà bọn họ có thể so sánh cùng.
Băng Sơ cắn cắn môi đào tức giận, đưa mắt liếc nhìn Tịch Nhan, không vui hỏi ngược lại Hạ Dạ Bạch: “Vương gia, người kia là ai vậy?”
Thái độ cực kỳ ngạo mạn vô lễ.
“Băng Sơ cô nương nên mở to hai mắt ra mà nhìn cho kỹ đi, đây chính là Cung vương phi được đích thân hoàn thượng ban hôn cho Vương gia, là người ngươi có thể tùy tiện gọi bừa như vậy sao?”
Hồng Đậu ngay từ đầu đã không vừa mắt Băng Sơ rồi, lời nói càng thêm chì chiết, lông tơ lông tóc dựng ngược cả lên, nàng ta dám dám khinh thị tiểu thư của các nàng, nàng làm sao nhịn được nữa, lướt qua Tương Tư, đi thẳng tới trước mặt Băng Sơ, đẩy mạnh nàng ta một cái.
Cơ thể Băng Sơ mảnh mai ngay lập tức bị Hồng Đậu xô té ngã, khẽ kêu ui da một tiếng, đôi mắt kia nhanh chóng ngập trong sương mù nhìn Hạ Dạ Bạch: “Vương gia, ta không phải cố ý, xin hãy nể tình nô tỳ trước đây hầu cận ngài, khuyên vương phi đừng phạt nô tỳ.”
Nàng đã nói trừng phạt nàng ta lúc nào, rõ ràng nàng chưa nói một câu một chữ nào, quả nhiên, nữ nhân này không phải là người đơn giản, không chỉ biết diễn trò còn có tài đổi trắng thay đen, chẳng phải người nào cũng làm được như vậy, nếu nàng ta đã chụp cho nàng cái ác danh đố kỵ hẹp hòi này rồi, dĩ nhiên nàng cũng không cần phải khách khí làm gì nữa.
“Nếu như ngươi không làm sai chuyện gì, thì sao ta phạt ngươi được, hạ nhân vương phủ đứng quanh đây dều nhìn thấy rõ, nếu ta không phạt ngươi thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào, nãy giờ ngươi quay về Vương phủ đã báo cho Tương Tư tỷ tỷ biết hay chưa? Không có quy củ thì chẳng thành nề nếp được, đã bước chân vào vương phủ của chúng ta, chính là người trong vương phủ này, thì ngươi phải tuân thủ đúng theo quy định trong vương phủ, tất cả hạ nhân vương phủ đều có mắt quan cát cả, nếu như ta không đe nẹt răng dạy, thì chẳng phải sau này các ngươi được nước lật trời hay sao?”
Hạ Dạ Bạch che chở Băng Sơ ở sau lưng nói với Tịch Nhan: “Đừng trách phạt nàng, trước kia không có ngươi, nàng ấy vẫn luôn chăm sóc cho ta.”
Tịch Nhan biết trong thời khắc này ánh mắt mình dữ tợn biết bao nhiêu, nàng cố gắng hết sức áp chế cơn giận giữ cho đôi mắt được chút ôn nhu, hít sâu một hơi, giọng nói ấm áp như làn gió thoang thoảng trong tháng tư, đôi mắt ấy vẫn lạnh buốt thấy xương tựa băng tuyết giữa trời đông: “Hôm nay Vương gia vì nàng ta mà bảo ta bỏ qua quy củ trong vương phủ sao? Phải, trước kia nàng ta chăm sóc cho Vương gia, hơn nữa chăm sóc cho vương gia rất tốt, nếu như Vương gia đã muốn như vậy, thì sau này cứ để một mình nàng ta chăm sóc cho Vương gia là được rồi, ý Vương gia thế nào?”
Hạ Dạ Bạch thấy vẻ nghiêm túc của Tịch Nhan khi nói những lời này liền co giò rụt cổ: “Ta chỉ nói là nàng ta dù sao cũng từng chăm sóc cho ta, đừng trách phạt quá nghiêm khắc mà thôi.”
Băng Sơ căm tức liếc mắt nhìn thẳng vào ót Hạ Dạ Bạch, Hạ Dạ Bạch không nhìn thấy nhưng Tịch Nhan lại nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng càng thêm xem thường và khinh bỉ tột cùng, nữ nhân này rõ ràng cũng giống như những hạ nhân trong vương phủ lúc trước, xem thường Hạ Dạ Bạch từ trong thâm tâm nhưng vẫn có thể kìm nén nỗi chán ghét trong lòng, miễn cưỡng chăm sóc Hạ Dạ Bạch suốt khoảng thời gian nghèo túng đó, cô gái này, chẳng qua biết cách làm ra vẻ hơn những người khác mà thôi, bọn họ bị lừa, nhưng nàng không bị lừa.
“Sáng nay vương gia mới ăn chưa được bao nhiêu, giờ nô tỳ đi chuẩn bị thêm chút đồ cho ngài nhé?”
Tương Tư đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, muốn dẫn hắn đi, Hạ Dạ Bạch đứng ở bên cạnh Tịch Nhan, lắc đầu: “Ta muốn Băng Sơ chải đầu cho ta.”
Tịch Nhan nghe vậy liền xoay người, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, hung tợn quét mắt liếc nhìn Hạ Dạ Bạch một cái, Hạ Dạ Bạch lập tức im bặt không dám hé môi nói nữa.
“Thế thì từ nay về sau để nàng ta búi tóc cho ngươi cả đời, dù sao nàng ta cũng nhẹ nhàng, sẽ không làm đau đầu.”
Hạ Dạ Bạch lúc này không dám đưa mắt nhìn Tịch Nhan, thì thầm vài tiếng: “Ta chỉ ở bên cạnh nhìn thôi.”
“Vương phi chăm sóc Vương gia như vậy sao? đã đến giờ Thìn rồi mà không ai búi tóc cho Vương gia.”
Giọng Băng Sơ thỏ thẻ, nhẹ nhàng đứng lên bước lại ngồi xổm xuống, cúi đầu quỳ trước mặt Tịch Nhan: “Vương phi, từ nay về sau cứ để nô tỳ cùng Vương phi chăm sóc cho Vương gia.”
Băng Sơ ngẩn đầu, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn Tịch Nhan.

Lời này nàng vốn dĩ muốn nói với Hạ Dạ Bạch, không ngờ hắn ta lại vô dụng như vậy, thế nhưng chỉ một câu nói của nữ nhân này, hắn ta đã lùi bước, uổng phí trước đây nàng nhẫn nhục đè nén nỗi căm phẩn trong lòng để chăm sóc cho hắn, sớm biết rằng hắn ta đã có mặt mũi hoặc là không thể đứng ra quyết định, trước đây nàng không thèm chăm sóc cho hắn, thế nhưng điều quan trọng nhất hiện giờ chính là chia rẽ hai người bọn họ, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
“Vương phủ nhiều hạ nhân nhiều như vậy, từ bao giờ Vương gia phải cần một tiện tỳ như vậy chăm sóc? Ngươi dựa vào cái gì mà đòi cùng Vương phi chăm sóc vương gia?”
Tịch Nhan nhìn Băng Sơ điềm đạm đáng yêu, khinh bỉ cười thành tiếng, nàng vẫn chưa ra tay, nhưng Hồng Đậu đã không kìm được lên tiếng trước, thẳng tay tát cho Băng Sơ một cái.
“Tạm thời không đề cập tới thân phận Vương phi chúng ta, tiểu thư của chúng ta chính là đệ nhất mỹ nhân, đệ nhất tài nữ Lưu Ly, ngươi chẳng qua là một đứa nha hoàn làm sao có thể đánh đồng cùng tiểu thư nhà chúng ta, còn nữa, hiện tại tiểu thư của chúng ta chính là Vương phi được chính hoàng thượng khâm ban cho Vương gia, Vương phi toàn tâm toàn ý lo lắng cho Vương gia, vương phủ được như ngày hôm nay, Vương gia được như ngày hôm nay, đó là nhờ Vương phi dùng tính mệnh đổi lấy, còn ngươi? Ngươi đã làm được gì? ngươi ở trong vương phủ này được bao nhiêu năm rồi, lúc Vương gia bị ức hiếp ngươi ở chỗ nào? Ngươi có đứng ra bảo vệ không? Một nha hoàn như ngươi ngoài đường Lưu Ly chất đầy, còn người như Vương phi chúng ta thì khắp nước Lưu Ly này chỉ có một mà thôi, con người ngươi, muốn xách giày cho Vương phi còn không xứng, ở đó mà đòi cùng chăm sóc cho vương gia, ta nhổ vào.”
Hồng Đậu nói xong, còn nhấn đầu nàng ta một cái, khinh bỉ tột cùng.
“Vương phi dù có tài giỏi thế nào đi nữa thì vương phủ vẫn còn có Vương gia, Vương phi lại là người không dung lượng như vậy sao?”
Tịch Nhan lạnh lùng liếc Băng Sơ đang quỳ trên đất, thấy Hồng Đậu lại muốn động thủ, vội vàng đưa tay ngăn lại, nữ nhân này không sợ mất mặt mũi, da mặt cũng rất dày.
“Bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao? Ta chính là người không có lòng rộng lượng, lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy, ngươi có thể làm sao? Ta cho ngươi biết, kiếp này Hạ Dạ Bạch là người của một mình Mạc Tịch Nhan ta, ngoại trừ ta, không ai được phép chạm vào, muốn làm vợ bé ư? đừng có nằm mơ, ngươi biết kết quả của mấy cô nương ở Ỷ Thúy Lâu lúc trước không? nếu như ngươi cũng muốn hạ mình hầu hạ nam nhân giống như họ, ta không ngại đưa ngươi đến chơi cùng họ, đưa ngươi ra quân doanh có được không?”
Giọng nói Tịch Nhan nhẹ bỗng, Băng Sơ đang quỳ trên đất thì sắc mặt tái nhợt, nữ nhân này tâm địa ác độc tựa rắn rết, Vương gia sao có thể coi trọng nàng ta được kia chứ?
“Người nam nhân nào chẳng ba vợ bốn nàng hầu, Vương phi làm như vậy chính là phạm phải thất xuất chi điều, Vương gia vẫn chưa hưu nàng ta đi sao?”
Băng Sơ cố nén nỗi hoãng sợ trong lòng, đưa tay chỉ vào Tịch Nhan, nhìn Hạ Dạ Bạch nói.
Trước đây trong vương phủ, mọi chuyện của Vương gia đều nghe theo ý của nàng, thế mà mới có mấy tháng mà thôi, trong lòng nàng còn tưởng Hạ Dạ Bạch làm như vậy là bị Tịch Nhan uy hiếp chèn ép.
Hạ Dạ Bạch ngây ngốc nhìm Băng Sơ, ánh mắt lại như có như không lén nhìn Tịch Nhan, khóe miệng bất giác cũng nhếch lên, mơ hồ mang theo tiếu ý.
“Vương gia, vương gia muốn hưu ta sao?”
Tịch Nhan xoay người, đôi mắt đen nháy trong sáng khẽ mĩm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng.
“Nàng là Vương phi phụ hoàng khâm ban cho, nếu như ta hưu nàng chắc chắn sẽ bị xử rơi đầu, hơn nữa hưu nàng rồi thì còn ai bảo vệ cho ta, không được, không được.”
Hạ Dạ Bạch nhìn Tịch Nhan, giọng nói non nớt còn không ngừng lắc đầu.
“Ta dù sao cũng là Vương phi của vương phủ này, cũng không thể quá hẹp hòi, nàng đã nói muốn cùng ta chăm sóc cho vương gia, lẽ nào ta không cho nàng một cơ hội?”
Tịch Nhan nhếch miệng, hé ra một nụ cười xấu xa.
“Ta gả cho Vương gia, tuy nói chẳng khác nào thổi gió đẩy thuyền, cũng chưa từng lên núi đao xuống chảo dầu, nhưng cũng phải chịu qua không ít cực khổ đắng cay và nguy hiểm, thái tử điện hạ, tứ Hoàng Tử, Ngũ hoàng tử, Lan Phi, Lệ Phi, Hoàng hậu nương nương, tể tướng đại nhân và cả hoàng thượng, tất cả người có máu mặt ở nước Lưu Ly này, ta đều đắc tội qua, có điều về điểm này ta không cần ngươi lo lắng, ngươi chẳng có mắt nhìn, chỉ thấy được mỗi vương gia, đương nhiên cũng chẳng để ý đến bọn họ, thế nhưng vẫn còn một điều chính là khả năng nhẫn nhịn.”
Tịch Nhan nhìn chằm chằm vào Băng Sơ, thấy cả người nàng run lên, trên mặt cũng nở nụ cười đắc ý.
“Ngày đại hôn, Vương gia bị mọi người đánh đập, ta thay chàng hứng chịu đòn roi, hôm ở Tuệ Xuân Phường,ta đứng ra chịu mũi tên thay vương gia, lúc đó cũng không hé răng rên một tiếng, cũng không nhăn mặt nhíu mày tỏ vẻ đau đớn, tất cả đều là vì mặt mũi vương gia, vả cả hôm ở Đông Thần điện, dốc sức chiến đấu với tất cả bá quan văn võ, Băng Sơ, nếu muốn cùng ta hầu hạ vương gia, ta thấy thân thể yếu ớt này của ngươi, và cả cái miệng kia thì làm sao được? cần mài dũa thêm nữa, không cần thiết phải chịu được cung tên thì chí ít cũng phải để ta thấy được năng lực chống chọi của ngươi thế nào.”
Tịch Nhan lui về phía sau hai bước, một lần nữa quét mắt nhìn nàng ta khắp một lượt, cuối cùng dừng lại ở đôi môi của nàng.
“Trước tiên tự tát vào miệng mình đi, cái miệng này còn nói năng chưa lưu loát, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy từ, mấy câu như vậy, Hồng Đậu giúp nàng ta kéo ra, vỗ vào mấy cái xem có thể nói nhiều thêm được không?”
Hồng Đậu nghe thế đưa mắt nhìn Tịch Nhan, đôi mắt lập tức lóe sáng, chỉ biết tiểu thư chẳng phải loại người thích ức hiếp trên đầu trên cổ người khác.
“Hai tay nô tỳ sức không đều nhau, chỉ sợ không cẩn thận sẽ khiến miệng nàng ta bị méo, Tương Tư tỷ tỷ, tỷ lại giúp muội một tay đi.”
Hồng Đậu rất vui vẻ kéo Tương Tư lại động thủ cùng mình.
Tương Tư vốn chẳng phải người hay hạ cẳng tay thượng cẳng chân, có điều lần này khác những lần trước, nữ tử này tự muốn xé nát thể diện của mình, không phải đưa đến cửa, lại dám phá hư cảm tình Vương gia cùng Vương phi, thân là nha hoàn trung thành và tận tâm, nàng làm sao bỏ qua cho được, lập tức cùng hồng đậu bước tới.
Hồng Đậu vui sướng hai mắt sáng rực, Tương Tư vẫn dịu dàng như nước: “Tỷ bên trái, muội bên phải, muội vốn mạnh hơn tỷ, nên muội sẽ cố nhẹ tay một chút, thế nhưng tỷ phải mạnh tay mới đủ lực.”
Hồng Đậu chỉ e Tương Tư hạ thủ lưu tình, không quên nhắc nhở nàng một phen.
Tương Tư đứng ở bên trái, nhìn lướt qua đám hạ nhân đang đứng dưới vây xem: “Vương phủ có Vương phi mới được tươi tắn thế này, các ngươi mới được sống những ngày tháng yên ổn như hôm nay, không tính chuyện tiền công mỗi tháng nhận được nhiều hơn, bước chân ra ngoài cũng quang minh chính đại, làm nô tỳ trong thất vương phủ, theo Vương phi, các ngươi không mất mặt, nếu như có người sống an lành được mấy hôm lại rảnh rỗi buôn dưa lê, người vong ân phụ nghĩa như vậy, cho dù Vương phi không xử lý thì ta và Hồng Đậu cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Tương Tư vừa mới dứt lời, chợt nghe “bộp” một tiếng vang vọng, trên khuôn mặt trắng nõn của Băng Sơ lập tức xuất hiện một dấu tay do chính Hồng Đậu vừa mới hạ xuống.
“Nếu Vương phi toàn tâm toàn ý chăm sóc Vương gia, nên đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ cho Vương gia, Băng Sơ ta cho dù có làm sai chuyện gì đi nữa thì cũng là thiếp thân nha hoàn hầu cận bên cạnh Vương gia lúc trước, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, Vương phi làm như vậy, thử hỏi sau này Vương gia làm sao còn chỗ đứng trong vương phủ, mọi người trong vương phủ đều e sợ Vương phi, có điều thực tâm vẫn khinh thường Vương gia, Vương phi từ đầu đến cuối vẫn là vì tư lợi cá nhân của mình mà thôi.”
Băng Sơ hung hăng trợn mắt nhìn Tịch Nhan giống như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, ánh mắt kia chẳng khác nào những mũi tên nhọn tẩm kỳ độc lao vun vút đâm vào tim Tịch Nhan, hận không thể bắn một mũi tên chí mạng khiến nàng chết ngay tức khắc,
“Quả nhiên ăn tát xong nói chuyện cũng trôi chảy hơn, thế nhưng Băng Sơ cô nương, cô sống làm người cũng không tốt lắm, nếu ngươi nói bản thân trước đây chăm sóc cho vương gia, thì cũng sống trong vương phủ này được một thời gian dài rồi, nhưng bây giờ ngươi nhìn lại bản thân mình xem, hiện giờ ở đây có nhiều người như vậy, thế nhưng có ai bước ra nói hộ ngươi đôi lời, lần trước tại Đông Thần điện, Vương gia vì bảo vệ ta mà tự tay cầm kim trâm đâm mình bị thương, nhưng là bây giờ ngươi mở mắt nhìn xem, ngươi luôn nói mình tốt với Vương gia, Vương gia cũng không phải người không có tim không có phổi, nếu ngươi thật sự đối tốt với vương gia, thế sao không thấy vương gia dùng cái chết để can ngăn, bảo ta không làm thương tổn đến ngươi, có thể thấy được địa vị ngươi ở trong lòng vương gia còn lâu mới so sánh được với ta, ngươi nói ta ghen tỵ? bụng dạ hẹp hòi không khoan dung với người khác, thế nhưng ngươi cho rằng mình là ai? chẳng qua chỉ là một đứa nha hoàn mà thôi, cho dù bây giờ ta có giết ngươi, vậy thì thế nào? Với ta mà nói, bóp chết ngươi cũng đơn giản tựa giết một con kiến mà thôi, bớt một kẻ đóng kịch ở chỗ này với ta, trước khi ngươi tới chẳng nhẽ không ai nói cho ngươi biết bản tính của ta thế nào hay sao? Hồng Đậu, còn ngây ra đó làm gì?”
Tịch Nhan xòe tay nhìn lòng bàn tay phải của mình, xoay người vẫy vẫy: “nếu ta mà ra tay, chỉ cần một cái tát thôi cũng lấy của nàng ta nửa cái mạng.”
Hồng Đậu vốn tức giận cùng mình, cũng không biết Vương gia đang nghĩ gì, tự nhiên lại hợp ý với nữ nhân như vậy, vì nàng ta, mà vứt bỏ cả địa vị vương phi nhét nàng vào Thúy Trúc Cư.
Xét dung mạo thì chẳng có dung mạo, xét tài cán cũng chẳng có tài cán, giọng nói ẻo lã gớm muốn chết, nhìn thôi cũng thấy khó ưa, tiểu thư của các nàng là tiên nữ trên Cửu trong thiên, nữ nhân này còn thua xa cả kỹ nữ thanh lâu, muốn xách giày cho Hồng Ngọc e rằng còn thiếu tư cách, lại muốn cùng Vương phi chăm sóc cho vương gia, khi Vương phi chưa cho Vương gia, sao nàng ta không đem thân mình tặng cho vương gia đi, đúng là một nữ nhân thích hư vinh.
“Ngươi là hồ linh tinh, đánh cho ngươi bớt suy nghĩ hão huyền.”
Ngay sau đó là hơn mười thanh âm bôm bốp giòn tan liên tục vang lên chẳng khác nào tiếng pháo nổ, mỗi một tiếng cũng đánh vào đáy lòng của người ta, khiến cả người cũng rét run bần bật, âm thầm than thở vương phi ra tay thật tàn nhẫn, thế nhưng không ai dám cho rằng vậy là sai.
Vương gia được như hôm nay, vương phủ được như hôm nay, tất cả đều dựa vào Vương phi, Vương gia có thể cưới được một nữ nhân như vương phi vậy, quả thật là phúc khí tu luyện từ tám kiếp, nếu như được một người giống như Vương phi toàn tâm toàn ý với mình, bọn họ cũng nguyện ý lấy kim trâm đâm vào người vài cái, Băng Sơ này, khi bọn họ cùng nhau ức hiếp vương gia, cũng chưa từng thấy nàng ta đứng ra nói giúp vương gia một lời hữu ích nào, chứ đừng nói như vương phi che chở vương gia, có điều chỉ là giúp vương gia rửa mặt chải đầu mà thôi, nhưng chưa chắc đã cam nguyện.
Đem hai người xếp cạnh nhau mà so sánh, quả thật một trên trời một dưới đất.
“Được rồi, đừng đánh nữa.”
Hạ Dạ Bạch vọt tới trước mặt Băng Sơ, đẩy Hồng Đậu, Tương Tư ra.
“Vương gia.”
“Vương gia.”
Hồng Đậu Tương Tư đồng loạt hô lên, trong thanh âm còn có cả oán giận.
“Vương gia.”

Băng Sơ điềm đạm đáng yêu, ngã người tựa vào trong lòng Hạ Dạ Bạch, khe khẽ gọi một tiếng, nước mắt cũng lập tức rơi xuống như mưa, khuôn mặt sưng đỏ, môi cũng hơi sưng, mỗi thanh âm đều khiến nàng đau đến méo miệng, khiến mặt mũi nhăn nhúm lại.
“Vương gia vì sao lại bảo vệ cho nàng ta? nếu nàng ta tốt với vương gia, thì trước đây ngài không phải chịu cảnh bị nhiều người như vậy vây đánh rồi.”
Hồng Đậu tức giận bất bình, hung tợn trợn mắt nhìn Băng Sơ đang nằm trong lòng Hạ Dạ Bạch, hận không thể xé rách cả người nàng ta ra, sớm biết thế này thì lúc nãy đánh đã dốc hết toàn lực ra rồi, tốt nhất là lôi hết sức bình sinh ra, tát một phát khiến nàng chết tươi tại chỗ, giờ đâu cần chướng mắt thế này.
“Cả hai chắc vẫn chưa ăn sáng nhỉ? đánh nhiều như vậy tay cũng đau rồi, nghỉ ngơi một chút đã.”
Tịch Nhan vân đạm phong khinh lên tiếng.
“Vương gia, sao ngài lại cưới phải một ả Mẫu Dạ Xoa như vậy chứ?”
Hạ Dạ Bạch ủ rủ suy nghĩ, mày nhăn lại khi nghe thấy Băng Sơ nói như vậy.
“vậy còn tốt hơn cưới phải một ả giỏi đóng kịch còn ỏng à ỏng ẹo.”
Hồng Đậu cũng không chịu thua đớp lại.
Tịch Nhan khinh bỉ cười, hoàn toàn không có chút tức giận, nhẹ nhàng bước đi, miệng vẫn còn mỉm cười, đi tới trước mặt Băng Sơ ngồi xuống, dùng sức ấn lên khóe miệng của Băng Sơ, Băng Sơ hoảng sợ nhìn chòng chọc vào nụ cười trên mặt Tịch Nhan, thời khắc này sắc mặt nàng chỉ một màu trắng bệch, thế nhưng hai bên má sưng đỏ, hoàn toàn không rõ là sắc mặt gì.
Tịch Nhan nghe thấy thanh âm hít vào của nàng, nhìn biểu tình hoảng sợ trên mặt, lúc này mới nở nụ cười thỏa mạn, khóe mắt liếc nhìn sang Hạ Dạ Bạch: “Vương phủ nếu không có Mẫu Dạ Xoa ta đây chấn chỉnh, chẳng phải để cho bọn yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa muốn làm gì thì làm sao? như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”
Nói xong, vung tay hất mặt nàng ta ra.
“Ngươi đã lâu rồi không quay về vương phủ, ta đã lập quy củ mới, ngươi không thể học hết trong một sớm một chiều, mới đó mà khuôn mặt xinh xắn như vậy đã biến thành bộ dáng này rồi sao?”
Tịch Nhan tặc lưỡi tiếc rẻ, xoay người, liếc nhìn Tương Tư Hồng Đậu: “Hai đứa nha hoàn các ngươi không biết nữ nhân coi trọng nhất là khuôn mặt sao? Đánh mạnh như vậy, nếu gương mặt này bị hủy thì phải làm thế nào?”
Giọng nói kia rất nhẹ nhàng lại như yêu ma quỷ quái, khiến ai nấy cũng phải giật mình.
Băng Sơ hung tợn liếc Tịch Nhan, âm thầm hậm hực, cố làm ra vẻ, nếu nàng thật sự bị hủy dung chẳng phải đều do nàng ta gây ra sao?
“Vương gia, Băng Sơ dù có làm sai đi chăng nữa, thì trước đây cũng từng chăm sóc cho vương gia một thời gian, hiện tại nàng ta thế này, khuôn mặt xấu xí, thê thảm vô cùng.”
Tịch Nhan nhìn thẳng vào đôi mắt Băng Sơ, dễ dàng nhận ra nỗi kinh hoảng trong đáy mắt nàng.
“Ta bước vào vương phủ này tuy rằng chưa được bao lâu, tính ra chỉ được vài tháng, thế nhưng trước giờ chưa từng thấy qua Băng Sơ, còn tưởng rằng ngươi đã ra ngoài lập gia đình rồi, không ngờ hôm nay bỗng nhiên lại quay rở về, vương phủ này không thể so với cuộc sống bên ngoài, Băng Sơ cô nương nói chuyện phải chú ý một chút, nếu như không cẩn thận, nói nhanh quá lại tự cắn đứt đầu lưỡi của mình là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như gương mặt này bị phá hủy sẽ không hay, haizzz.”
Tịch Nhan thở dài: “Băng Sơ chăm sóc Vương gia cũng không tệ lắm, mới vừa rồi bị tát mười mấy bạt tai, thế mà không khóc lóc van này xin tha thứ như những nữ nhân khác, bản tính này cũng rất khá.”
Tịch Nhan khe khẽ cười, đứng lên: “Lâu rồi không được gặp vương gia, chắc hai người có nhiều chuyện muốn hàn huyên. Tương Tư.”
Tịch Nhan gọi một liếng: “Ngươi thu xếp cho nàng một căn phòng thanh tĩnh, để nàng cùng vương gia ôn lại chuyện xưa.
Tìm thêm cho nàng hai nha hoàn khéo tay cẩn thận bôi thuốc lên mặt giúp nàng, nếu như có khách đến thăm mà nhìn thấy mặt mũi sưng húp như mặt heo thế, e là nửa đêm cũng không dám bước chân ra ngoài.”
Tất cả hạ nhân đang có mặt nghe thế đều che miệng cười ha ha, thế nhưng lòng càng thêm hiểu rõ, kiếp này của bọn họ cần phải chăm chỉ làm tròn bổn phận hạ nhân của mình, tuyệt đối không được có tâm tư gì đối với hắn.
Băng Sơ được Hạ Dạ Bạch đỡ dậy, thân mình mềm mại dựa hẳn vào lòng hắn, rụt rè khẽ nói: “Tạ vương phi thủ hạ lưu tình.”
Nàng xoay người, đang chuẩn bị nhờ Hạ Dạ Bạch đỡ quay về, lại bị Tịch Nhan đoạt lại trước: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, không thấy Băng Sơ cô nương bị thương sao? Còn không mau lại đây cẩn thận dìu nàng ta về.”
Thẳng thừng cắt ngang khiến Băng Sơ không kịp mở miệng, buộc lòng phải nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
Hai nha hoàn vội bước lên đỡ Băng Sơ đang bị thương đi thẳng, Hạ Dạ Bạch theo sau lưng, Băng Sơ thỉnh thoảng đưa mắt hạnh sang nhìn Hạ Dạ Bạch, thật không biết dáng vẻ mình hiện tại, cho dù có đôi mắt đẹp thế nào đi nữa cũng không có nam nhân nào nguyện ý nhìn khuôn mặt đang sưng đỏ như đầu heo lúc này của nàng.
Hồng Đậu cảm thấy giận dữ bất bình thay Tịch Nhan: “Vương phi, người nhìn xem con tiện nhân kia kìa, rõ ràng còn muốn câu dẫn vương gia, cứ tưởng mình có tý nhan sắc, hóa ra chỉ là cái đầu heo, Vương gia cũng thật là, Vương phi bảo vương gia ôn chuyện cũ cùng Băng Sơ, thế mà vương gia cũng nghe lời đi đến đó, chẳng biết nói lời chối từ.”
Tịch Nhan cong môi khẽ cười: “Nàng ta trước kia là thị nữ bên cạnh hầu hạ Vương gia,muốn câu dẫn chẳng nhẽ còn phải đợi đến tận bây giờ, hiện tại Vương gia đang nổi giận với ta, ngươi không phát hiện vương gia vẫn chưa chịu nói chuyện với ta sao? Băng Sơ trở về lúc này thật là trùng hợp, biến mất vài tháng không một lý do, bây giờ lại đột nhiên quay trở về, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Nếu không phải sáng nay ta trở về sớm, hiện tại chắc nàng ta đang cùng Vương gia dùng đồ ăn sáng rồi.”
Hồng Đậu nhìn chằm chằm bóng lưng Băng Sơ, hừ lạnh một tiếng: “Vừa nhìn thôi đã biết là nữ nhân ham thích hư vinh, trước đây theo Vương gia, cho dù muốn làm vương phi cũng không xứng, hiện tại Vương gia có chút sĩ diện, tự nhiên quay về quyến rũ Vương gia, Vương phi tuyệt đối không được để gian kế của nàng ta thành hiện thực, loại nữ nhân này, phải xử lý giống như đám nữ nhân ở Ỷ Thúy Lâu vậy, ném thẳng nàng đến quân doanh, để nàng ta biết Vương phi lợi hại thế nào.”
Tương Tư đi tới trước mặt Tịch Nhan, ngược lại có chút lo lắng: “Mới vừa rồi không phải ra oai phủ đầu, vớt vát lại cho nàng ta chút mặt mũi đó sao? Vương gia dễ tin vào lời nói của người khác, hơn nữa lại dễ mềm lòng, Vương phi cũng phải cẩn thận chút ít, Băng Sơ đến ngay lúc này rất đúng dịp, nếu không phải Vương phi vừa quay trở về, thì luc này nàng ta đang cùng vương gia dùng đồ ăn sáng, đứng trong vương phủ tác oai tác quái, nhưng Vương phi cũng đã quay trở về rồi, lại còn cùng Vương gia cãi vã với nhau, tự tạo cho nàng ta cơ hội chen chân vào giữa, cô gái này lại không đơn giản như những hạ nhân khác, nàng mới vừa rồi lại tuyệt đối không e ngại vương phi, còn thẳng thắn buông lời chống đối, Vương phi đánh nàng, nếu như những hạ nhân khác đã sớm khóc cầu xin tha thứ, nàng vẫn không nói một câu nào, đã đánh nàng ta hơn mười cái tát, nô tỳ thấy nếu trong lòng nàng ta quả thật không có Vương gia, vẫn có thể chịu nhẫn nhịn rửa mặt chải đầu cho Vương gia, Vương phi vẫn nên cẩn thận nàng ta thì hơn.”
Hồng Đậu gật đầu tán đồng: “Đúng rồi, nữ nhân này vừa nhìn không phải là thứ tốt đẹp gì, Vương phi làm sao có thể để nàng ở cùng với vương gia chứ? Vương phi nên quấn quít lấy Vương gia mới đúng, giống như trước Vương gia quấn quít lấy Vương phi vậy, xem nàng ta có thể làm được gì?”
“Nàng thích sao thì cứ làm thế ấy đi? Vừa rồi ngươi cũng thấy Vương gia vì nàng mà nổi giận với ta, hơn nữa lúc nãy hai ngươi cùng đánh nàng hơn mười cái tát, vương gia cũng đứng ra che chở cho nàng ta, lần trước ở Đông Thần phủ, Vương gia cũng không để ta bị thương, huống hồ ta lo lắng thì có ích gì, hôm nay không có Băng Sơ, ai biết ngày mai còn có trăng gió nào? Những phi tử nương nương trong cung có người nào không tỏa sáng như những vì tinh tú, nhưng mấu chốt trong chuyện này lại thuộc về Vương gia, nếu hắn không chống cự được những cám dỗ này, ta có làm gì cũng là uổng công mà thôi, chi bằng bàng quang không làm gì cả, không nhìn thấy gì hết, như vậy mới đỡ phải đau lòng, ai biết Băng Sơ này chui ra từ đâu, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, yên lặng theo dõi kỳ biến là được rồi, bớt phải theo lo lắng những chuyện không đâu.”
“Vương phi chẳng nhẽ không tức giận một chút nào sao?”
Hồng Đậu nhìn nàng, cẩn thận hỏi.
Tịch Nhan tức giận liếc nàng một cái: “Mặc kệ Băng Sơ cô nương đã đi đâu, làm gì ở bên ngoài, quay về vương phủ là vì mục đích gì, thế nhưng nàng ta đã trở về, vương gia cũng cười rất vui, bản phi nhìn thấy cũng hài lòng, Tương Tư, phân phó xuống, chờ mặt của Băng Sơ cô nương khỏi, mở tiệc tẩy trần đón nàng trở về.”
Hồng Đậu còn muốn nói cái gì, Tịch Nhan đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Không nên coi thường bản lãnh của vương phi ta, lại càng không cần khinh thị vương gia nhà ngươi.”