“Muốn gặp phế vật kia cũng được, trước hết để cho nếm thử hương vị của ngươi một chút, bằng không ngươi vĩnh viễn đừng mong gặp lại kẻ ngốc kia.”
Hạ Tuấn Trì quyệt môi, nhắm nửa con mắt, hết sức hưởng thụ, gương mặt đó tuy nói lớn lên không xấu, nhưng theo Tịch Nhan mà nói mặt hắt rất đáng ghét, và chẳng khác gì đầu heo.
Lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, Hạ Tuấn Trì nguyên tưởng rằng Tịch Nhan muốn gặp Hạ Dạ Bạch chắc chắn tiến lên hôn hắn, nhưng đợi nửa ngày, vẫn không thấy Tịch Nhan có phản ứng gì, như thế nửa ngày, vẫn chưa thể chiếm được nửa điểm tiện nghi, không khỏi buồn bực, mắt trợn trừng, tức giận chỉ về Tịch Nhan đang đứng bất động tại chỗ kia, hét to: “Ta lệnh cho ngươi chủ động hôn ta, nếu không, đừng trách ta không niệm tình thủ túc.”
“Tình thủ túc?”
Tịch Nhan nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Trì đang nổi giận đùng đùng, như là nghe được chuyện gì thú vị, che miệng, cười to lên.
“Ngươi cười cái gì?”
Hạ Tuấn Trì không hiểu ra sao cả, thấy nàng hầu như không để ý gì đến lời nói của mình, không khỏi càng thêm buồn bực.
“Đúng vậy, ngươi đang cười cái gì, còn không qua đây hầu hạ Ngũ gia.”
Lý Kiến Huy cũng từ trên giường đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Tuấn Trì, cáo mượn oai hùm.
Tịch Nhan thu lại tiếng cười, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, đôi mắt kia, lạnh lùng, không có nửa phần tiếu ý.
“Thấy mắc cười thì cười, Ngũ hoàng tử không thấy mắc cười sao? luôn miệng nhắc đến 2 chữ phế vật, trăm phương nghìn kế muốn chiếm Vương phi của đệ đệ mình, đây là tình thủ túc mà ngươi nói sao? Ngũ hoàng tử mỗi ngày trái ôm phải ấp, ăn sơn trân hải vị, mỹ vị quý và lạ, mặc toàn gấm vóc lụa là, nhưng Vương gia của ta thì sao? Vốn dĩ bổng lộc không nhiều nhưng ngày ngày phải nuôi đám cẩu nô tài vong ân phụ nghĩa, hết ăn lại nằm, mỗi ngày phải ăn canh bạc cơm lạt, chỉ có chút rau xanh củ cải, mặc xiêm y vải thô, cả ngày bị hạ nhân chửi rủa, dân chúng bình thường, thậm chí là khất cái đến ức hiếp, thân là ca ca mà nay nhớ đến tình nghĩa thủ túc, ngươi trước nay luôn sống cuộc sống sống mơ mơ màng màng như chốn thần tiên, giờ lại quan tâm tới sống chết của hắn?”
Tịch Nhan nhục nhã một phen, hiển nhiên Hạ Tuấn Trì nghe hiểu được, không khỏi thẹn quá thành giận: “Ngươi nữ nhân này, ta khuyên can mãi, ngươi đừng được đằng chân lên đằng đầu.”
Tịch Nhan thu lại nụ cười, sắc mặt không thay đổi, chân mày nhăn lại, chuyển biến bất chợt này, càng lộ vẻ âm trầm.
“Ngũ hoàng tử và quốc sư, thái tử đều là quý nhân, trí nhớ quả thực không tốt, ta nhắc lại một lần nữa, bất luận kẻ nào cũng đừng mong lấy tính mệnh Vương gia ra uy hiếp, đối với Tịch Nhan mà nói đều vô dụng, nếu Tịch Nhan xảy ra chuyện gì không may, trên đời này không có người nào có thể bảo hộ chu toàn cho Vương gia. Hắn đường đường là Vương gia, ta làm sao nhẫn tâm để hắn một mình trên đời này chịu khổ? Nếu bởi vì cứu Vương gia ủy thân cho người khác, ai biết ngày khác sẽ không phát sinh chuyện như hôm nay. Vương gia nếu biết, làm sao chịu nổi? Vương gia của ta mặc dù ngốc, lại có một tấm lòng chân thành hiền lành, thân tàn hoa bại liễu thì còn mặt mũi nào tiếp tục ở bên cạnh hầu hạ hắn? Nếu Vương gia rời đi, cho dù là ngươi, ta cũng muốn đem người hại hắn ra thiên đao vạn quả, cho dù phải xuống hoàng tuyền, ta nhất định đi theo.”
Từng chữ thốt ra rất kiên định, như ngày ấy, không có có bất kỳ dao động nào, đôi mắt chân thành, tất cả đều là lời tâm huyết của nàng.
Hạ Tuấn Trì vừa nghe, sắc mặt khó coi: “Ngươi toàn nói những lời quang minh chính đại, ngươi cũng không phải một người mù, sao phải để ý kẻ ngốc ấy làm gì, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn chẳng qua chỉ là cái phế vật, nếu như ngươi không đồng ý, ta lập tức sai Vương Quyền chặt tay hắn, xem ngươi còn dám ngỗ nghịch với ta hay không?”
Chặt tay hắn? Tịch Nhan vừa nghe, mày nhăn lại, hé môi cười, khuôn mặt tuyệt mỹ quang hoa vạn trượng, rõ ràng thực cốt tiêu hồn, người có thể thấy được không khỏi sinh ra hàn ý, thanh thản dễ chịu, nụ cười kia nên hình dung như thế nào? Băng lãnh như sắt, không một tia ấm áp, giống như là thanh đao sắc bén.
“Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp.”
Nàng càng không tiếp nhận sự uy hiếp của người khác.
Hạ Tuấn Trì thấy nàng như vậy, lại càng hoảng sợ, thân thể lui về phía sau, ngã xuống giường, kéo Lý Kiến Huy che ở trước người của hắn, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng Mạc Tịch Nhan: “Người đâu, bắt nữ nhân không biết trời cao đất dày này lại cho ta.”
Hạ Tuấn Trì vừa mới dứt lời, liền có chừng đại hán cao chừng 5 thước bước ra từ phía sau giường, cước bộ mười mấy người đều đặn, mỗi một bước đi, khiến cả căn phòng chao nghiêng như động đất, những người này trước tiên đứng thành một hàng, đem Hạ Tuấn Trì bảo hộ phía sau, chờ nghe Hạ Tuấn Trì mệnh lệnh, nhất tề rống lớn một tiếng, rõ ràng có thể cảm giác phía sau giường lớn lay động rất nhẹ, hướng về phía Tịch Nhan xuất chiêu.
Mấy gã này, da ngăm đen, bắp thịt rắn chắc, so với Tịch Nhan không biết vạm vỡ hơn gấp bao nhiêu lần, nếu người khác nhìn thấy màn này, chắc chắn mở to mắt thất thần, luôn miệng cầu xin tha thứ, nhưng Tịch Nhan vẫn lạnh lùng cười, biểu tình không chút thay đổi chứ đừng nói đến hai chữ sợ hãi.
“Bây giờ ngươi đổi ý vẫn còn kịp.”
Hạ Tuấn Trì đứng ở trên giường, thấy Tịch Nhan bị một đám giai đinh vây bắt, nghễnh đầu, dáng người cao cao tại thượng thi ân, ai nhìn thấy cũng không thoải mái.
“Nếu muốn chết, ta làm sao ngăn cản.”
Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, hơi thở trong nháy mắt biến đổi, một khắc trước còn là một tiểu thư khuê các dịu dàng, biết tri thức lễ nghĩa, giờ khắc này, lại trở thành ác ma tới từ địa ngục, cặp mắt kia, trống rỗng chết lặng, phảng phất như mọi vật trên thế gian này đều không thể tan vào, giống như là cỗ máy giết người, bên ngoài mây đen bao phủ, trong phòng này rõ ràng là cung vàng điện ngọc, còn đặt ấm lô, nhưng nàng lại bị tầng tầng hắc khí bao phủ.
Chỉ thấy một đoàn hắc khí di động rất nhanh, nhanh như thiểm điện, chỉ nghe bịch một tiếng, “bộp, bốp, binh” 1 loạt âm thanh nối đuôi nhau nổi lên, mảnh vụn rải đầy đất, chiếc bàn làm từ gỗ tử đàn bay bổng giữa không trung, Tịch Nhan bay lên không, linh hoạt như chim yến, đầu ngón chân dẫm nát chân bàn đang bay bổng, một đám gia đinh trợn trừng mắt, Tịch Nhan lạnh lùng cười, tự cao tự đại, hai chân ẩn dấu đao kiếm sắc bén, mọi người chỉ cảm thấy có một trận gió xoáy từ trước người thổi qua, trước ngực như bị cắt đức, đạo thân ảnh kia như gió lốc cuốn tới, kỳ thế cường đại, không người nào có thể ngăn cản.
Chỉ nghe liên tục vài tiếng kéo xé, xiêm y trên người mười mấy tráng đinh bị rạch vài vết, tứ phân ngũ liệt, rơi trên mặt đất, trên bộ ngực ngăm đen rắn chắc, máu tươi chảy xuôi, mà trong mấy người đó, cổ xiêu xiêu vẹo vẹo, mặt cũng mơ hồ có một vài vết thương, té trên mặt đất, hấp hối.
Lý Kiến Huy nhìn Tịch Nhan cả người đầy sát khí, sắc mặt trắng bệch, lần trước nàng trong nháy mắt đánh rớt răng của mình, hắn tức giận bất bình, muốn mượn cơ hội trả thù, hiện tại xem ra, lúc đó nàng vẫn còn lưu tình, cái gì là nữ nhân, rõ ràng chính là ma quỷ, lãnh huyết ma quỷ.
Hạ Tuấn Trì thấy vậy, co rúm người núp ở sau lưng Lý Kiến Huy, sợ đến mức run bần bật, may là như vậy, hắn vẫn còn mạnh miệng, không chịu buông tha, như Hạ Dạ Bạch thích châm ngòi thổi gió mà nói đơn giản là chỉ có hơn chứ không kém.
“Nếu ai bắt được nàng ta, phần thưởng hoàng kim ngàn lượng.”
Hắn đứng ở trên giường, chỉ vào Tịch Nhan, dù vậy hắn vẫn không quên bản tính dâm đãng, mỹ nhân như vậy mới là mỹ nhân, khi dịu dàng như khuê nữ cành vàng, mang vẻ đẹp tiểu thư khuê các, nhưng với bộ dáng của nàng hiện giờ, cả người sát khí, cũng không thể che giấu dáng vẻ xuất trần thoát tục của nàng, có thể đặt nữ nhân hung ác như vậy dưới thân, không biết là tư vị cỡ nào.
Ngàn lượng hoàng kim, có thể xây cả tòa nhà, cưới được mấy phòng thê thiếp, mua ruộng tốt, thoát khỏi thân phận tù binh, còn có thể sống vô tư suốt đời, những tráng đinh này đều là tù binh dân tộc Hung nô, bình thường bị áp bức chà đạp, cuộc sống còn thua cả heo chó trong nhà, tuy vừa rồi có vài tên đã chết nhưng nhưng cơ hội như vậy, ai lại không thử đánh cuộc.
Mới vừa rồi có chút tham sống cộng với nỗi khiếp đảm mà chùn bước, giờ đây ai ai cũng như được tiếp thêm khí lực, hai tay chống nạnh, cố sức dậm chân, toàn bộ Ỷ Thúy Lâu đều rung động, khí thế như chẻ tre xông về phía Tịch Nhan.
Tịch Nhan đứng im tại chỗ, nhắm mắt lại, không nhúc nhích, trong mắt Hạ Tuấn Trì này không khác gì tìm chết, hắn thu hồi cơn sợ vừa rồi, đẩy Lý Kiến Huy ra: “Tuyệt đối không được làm nàng ta bị thương.”
Bên trong tiết khố, lắc lư lay động, kết hợp với động tác kia, quả thực hèn mọn đến cực điểm, bất kham không chịu được.
“Vương Quyền, đi chặt tay của tên phế vật kia.”
“Hừ, vừa ngu ngốc, vừa phế vật, ta xem ngươi làm sao thích, ta cho ngươi mở rộng tầm mắt.”
Nói xong, cũng không kìm nén được niềm vui sướng, hai tay chống nạnh đắc ý cười to, mà Lý Kiến Huy đứng bên cạnh cũng học theo dáng điệu của Hạ Tuấn Trì, cuồng tiếu không ngớt.
Tịch Nhan nghe vậy, mở mắt, cầm lấy một chân bàn tử đàn, gắng sức nhảy, dẫm nát một bên vai của tên tráng đinh, thân thể ngửa ra sau, nhắm ngay Vương Quyền đang ở ngoài cửa chính, dùng sức ném cái bàn bay sang đó, vừa vặn nện thẳng vào lưng Vương Quyền.
Bàn kia là từ gỗ tử đàn thượng hạng, vừa đặc ruột, nặng trịch, nện vào lưng, với thể lực vừa rồi của Tịch Nhan rõ ràng là bất lợi, Vương Quyền tuy biết Tịch Nhan hung ác lợi hại, cũng không ngờ tới nàng lại ném chiếc bàn về phía mình, có thể thấy được hậu quả ngay tức khắc, Vương Quyền hét thảm một tiếng, toàn bộ thân thể nằm úp sấp, sắc mặt trắng bệch, giống như chó ngã gục xuống đất.
Cửa phòng đang đóng, Tương Tư Hồng Đậu đứng ở ngoài cửa đi qua đi lại, Tịch Nhan tiến vào lâu như vậy vẫn chưa có tin tức, cả hai đều lo lắng không thôi, bản thân lại không có chút võ lật lưng, lòng hiểu rõ nếu vọt vào cũng không thể trợ giúp được gì, tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, có thể so với con kiến trên chảo nóng, vẫn kìm nén chờ đợi bên ngoài.
Cho đến khi trong phòng truyền ra mấy tiếng đánh nhau “binh binh bốp bốp”, tuy rằng bản tính Tương Tư cẩn thận, nhưng đâu thể ngây ngô được, cũng không nhìn Hồng Đậu, đẩy cửa vọt vào, quát to một tiếng: “Vương phi, chúng ta tới rồi.”
Trải qua nhiều việc như vậy, Hồng Đậu có lòng tin mãnh liệt đối với Tịch Nhan, vốn dĩ không định đi vào, cũng muốn cản Tương Tư, chẳng qua không kịp, thấy Tương Tư đi vào, cũng đi vào theo.
Cả người Vương Quyền té nhào về phía trước, trùng hợp ngay lúc Tương Tư đẩy cửa đi vào, Vương Quyền bay thẳng về phía cửa, lập tức đầu rơi máu chảy, Vương Quyền kêu thảm, đau choáng váng mặt mày, ôm đầu, thân thể theo bản năng nghiêng về trước, Hồng Đậu theo Tương Tư nhảy vào, nha đầu kia vốn hay hấp tấp, thường ngày vốn hoạt bát, khí lực hơn Tương Tư chẳng biết bao nhiêu, hơn nữa Tương Tư dùng lực đẩy rất mạnh, khiến thân thể Vương Quyền như lá rụng bay ra ngoài, Tịch Nhan thấy thế, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn khát máu, bay bổng lên, đá vào thân thể Vương Quyền, Vương Quyền trừng mắt, nhìn bản thân đang bay vào chân Tịch Nhan, sợ đến quên cả hét, chỉ nghe bịch một tiếng, cả người Vương Quyền rơi thẳng vào kệ bày trí đồ cổ, vật phẩm vàng ngọc rơi đầy trên đất, rớt đầy trên người hắn, ngay sau đó, cái giá lắc lư vài cái, thuận tiện vàng ngọc vô giá cũng rơi xuống mặt hắn. Báu vật rớt như mưa, những người mới vừa rồi còn đang lẩm bẩm giờ đã thương tích đầy mình, mặt mày tái mét, không còn thốt ra được lời nào.
Thấy một loạt sự việc liên tiếp diễn ra, Hạ Tuấn Trì bận tíu tít, nhìn Tịch Nhan giống như là gặp quỷ, vừa thương vừa sợ, Lý Kiến Huy sợ đến cả người run run, chỉ vào Mạc Tịch Nhan: “Mau, bắt nữ nhân này lại cho ta.”
Còn sót lại mấy tay tráng đinh cũng đang hoảng sợ, nghe thấy Lý Kiến Huy run run âm thanh mới hồi phục tinh thần lại, giơ quả đấm nhào tới.
“Tiểu thư cẩn thận.”
Tương Tư kêu lên, vừa muốn tiến lên, đã bị Hồng Đậu phía sau kéo về: “Vương phi ứng phó được.”
Mỗi chữ mỗi câu, là sự tin tưởng thành tín nhất.
Tương Tư và Hồng Đậu thấy thấy một đám tráng đinh lao về phía Tịch Nhan, vội vàng vọt tới, Tịch Nhan cũng cũng không ra tay ngăn cản, đầu ngón chân chỉa xuống đất không nhúc nhích, như là chờ bọn hắn tự tìm đường chết.
Trước tiên, khi tay tên tráng đinh gần chạm mặt của Tịch Nhan, hùng hổ, như là một trận gió mát, thổi bay sợi tóc bên thái dương Tịch Nhan, thân thể Tịch Nhan ngửa ra sau, lui về phía sau hai bước, cùng lúc đó, vươn tay phải của mình ra, nắm chặt thành quyền, như chạm vào nhau, tính toán lấy đá chọi với đá.
“Tiểu thư.”
“Tiểu thư.”
Hồng Đậu Tương Tư hoảng sợ, khí lực tiểu thư tuy lớn, nhưng tráng đinh này cũng đều là từ dân tộc Hung nô bị bắt làm tù binh, lực lớn như trâu, sao tiểu thư có thể cùng bọn chúng cứng đối cứng chứ, mắt trừng lớn, quên mất hô hấp.
Hai quyền chạm nhau, một đỏ một đen, một lớn một nhỏ, hình thành đối lập rõ ràng, nhưng kết quả lại làm cho mọi người kinh sợ, thân cường lực kiện, thể trọng gấp bốn lần Tịch Nhan thở hổn hển, liên tục lui về phía sau mấy bước, mà thân hình nữ tử xinh xắn lanh lợi không nhúc nhích, hơi thở không hề thay đổi chút nào, hai tay ôm lấy bắp chân, cả người hợp thành một đoàn, như quả cầu giữa không trung, hung hăng đá một cước ngay ngực người kia, thân thể tráng đinh kia thối lui rất nhanh, thân thể Tịch Nhan treo ở giữa không trung, kéo tay hắn, chỉ nghe răng rắc vài tiếng giòn tan, tay phải người kia không thể nhắc nổi nữa, quả đấm nhắm thẳng yếu hầu hắn, tay kia cực kỳ xinh đẹp, vừa trắng vừa tinh tế, vừa sạch sẽ, thoáng nhìn liền biết là tay của thiên kim đại tiểu thư chưa từng làm bất cứ việc nặng gì, cái tay kia chỉ nhẹ nhàng lắc một cái, một động tác rất nhỏ, cũng rất đẹp, như là đang khảy đàn, ngươi thậm chí không cảm giác được sức lực của nàng, tráng đinh nặng chừng trăm kí lô đột nhiên mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn Tịch Nhan, đầu lưỡi đưa dài, cái tay kia liền bị máu tươi nhiễm đỏ, trong tuyết hoa mai, xinh đẹp đến khó tin, làm cho lòng của người ta cũng theo đó run lên.
Những tráng đinh này, chẳng qua là ỷ vào tướng tá to lớn của bản thân, có vài phần cậy mạnh, nhưng bọn họ lại không biết, Tịch Nhan bây giờ đã không còn là Tịch Nhan tay trói gà không chặt trước đây nữa, bởi vì được bồi dưỡng bằng nhiều loại thực vật, về sau đã có được thần lực.
Nhìn thấy quang cảnh xảy ra trước mắt, dù bọn họ trước đó không biết sợ giờ cũng hoang mang thối chí, chết đối với bọn hắn mà nói chẳng đáng sợ, nhưng nếu ngươi thấy một nử tử sát nhân mắt lạnh, giết người mặt không biến sắc, nhìn đồng bọn của mình chết trên tay nàng, thì ngươi còn can đảm liều mạnh xông đến nữa hay không? Thời khắc này, người phàm làm sao dám nhìn thẳng vào ma quỷ.
Tịch Nhan nhìn tay đã nhuộm một mảnh đỏ tươi của máu, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười quỷ dị, đẹp đẽ đến cực điểm, tàn nhẫn đến cực điểm, khát máu đến cực điểm, mày lập tức nhăn lại, dáng dấp chán ghét, chợt đem người nọ đạp đổ té trên mặt đất, nhìn thoáng qua chung quanh, cuối cùng đi tới bên bệ cửa sổ, lấy rèm cửa sổ ra sức chùi cổ tay, mà người nọ nằm trên đất, mặc dù đã chết, mắt trừng to như trước, tràn đầy sợ hãi và thống khổ.
Cho đến khi cánh tay trắng tinh khiết kia không còn nhìn thấy vết tích của máu, trên mặt Tịch Nhan lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười, giống như trẻ con vui sướng khi được quà, giống như tia nắng giữa trời mây, như vầng thái dương tỏa ra những ánh sáng rực rỡ, ai sẽ nghĩ rằng một nữ tử có nụ cười như ánh sáng mặt trời này lại là ác ma sát nhân mới vừa rồi?!
Tịch Nhan lật đi lật lại bàn tay vừa dính máu lúc nãy trước mặt, nhìn nhìn, cảm thấy hài lòng mới buông xuống, mấy tay tráng đinh vừa rồi thấy nàng tới gần, vẻ mặt tro tàn, đều dồn dập nhường đường.
“Ngươi….ngươi…. muốn thế nào?”
Hạ Tuấn Trì hoảng sợ liên tục thối lui trên giường, nuốt từng ngụm nước bọt, Lý Kiến Huy muốn chạy trốn, lại bị hắn nắm kéo trở về, muốn chạy cũng chạy không thoát: “Đừng quên, Vương gia nhà ngươi còn đang trên tay ta.”
“Ta muốn gặp Vương gia của ta.”
Chẳng phải thương lượng, càng chẳng phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh đanh thép lẫn cứnng rắn, không cho phép dây dưa gì.
Hạ Tuấn Trì càng thêm hoảng sợ, co rúm lại, thấp thỏm bất an, nhưng đôi mắt như hạch đào kia đắm đuối nhìn khuôn mặt Tịch Nhan không sao dức ra được, tinh mâu như nước, còn chói mắt hơn cả mặt trời, khi nàng khẽ mỉm cười, xuất trần thoát tục, hơn nữa dáng vẻ hung tàn vừa rồi của nàng cũng rất có phong tình, lần đầu tiên bản thân xem trọng lại là một cô gái như vậy, nếu gả cho tên Hạ Thiên Thần chết tiệt kia, thì hắn không có lời nào để nói, đằng này phụ hoàng lại tìm đủ mọi cách đem nàng dâng cho thằng ngốc Hạ Dạ Bạch, chắc là mắt hắn bị mù mới đưa một đóa hoa lài cắm vào bãi phân trâu bẩn thỉu như vậy.
Mỹ nhân như vậy, thế gian khó tìm ra được người thứ 2, cho dù cộng tất cả một trăm lẻ tám cơ thiếp trong vương phủ, vẫn còn kém nụ cười của nàng, tuyệt sắc như thế, bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau muốn hôn dung mạo thiên tiên kia, sợ là khó như lên trời.
“Muốn gặp phế vật kia có thể, trước tiên hôn ta một cái.”
Bất quá lần này hắn nhượng bộ một chút, chỉ chỉ gò má bên phải của mình, làm như không chịu thỏa hiệp tiếp.
“Ngươi là muốn chết phải không?”
Tịch Nhan cười lạnh, lời nói lạnh băng nghiến răng nghiến lợi, bản tính Hạ Tuấn Trì háo sắc, hận không thể ngày ngày ngâm mình ở trong cơn say xác thịt, thu hết mỹ sắc thiên hạ sống mơ mơ màng màng mới tốt, nhưng nàng lại không nghĩ rằng hắn lại hoang dâm vô độ đến mức này, với những thủ đoạn vừa rồi của mình, vẫn không khiến hắn tỉnh ngộ bỏ rơi ý nghỉ chiếm tiện nghi với mình,
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Hạ Tuấn Trì nhìn mê đắm Tịch Nhan, dáng vẻ đương nhiên, dường như chỉ cần chiếm được tiên nghi của nàng thì có chết cũng không đáng tiếc.
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu phải không?”
Tịch Nhan cũng không tức giận, cúi đầu nở nụ cười, âm thanh thâm trầm, tới gần Hạ Tuấn Trì, nhìn chằm chằm nửa người dưới của hắn, khiến người khác cũng phải rùng mình sợ hãi.
“Nếu không dẫn ta đi gặp Vương gia, thì ta sẽ biến người giống như Vương Quyền, ta xem ngươi bị thiến rồi làm sao còn phong lưu?”
Hạ Tuấn Trì vừa nghe, sắc mặt thoáng cái biến thành tái mét, trên trán mồ hôi lạnh toát ra, cúi đầu nhìn tử tôn của mình, thiến? Như vậy sao được? Nếu như thành thái giám, bất nam bất nữ, chẳng khác nào cái xác không hồn, làm gì còn lạc thú? không bằng chết quách đi, huống hồ hắn cơ thiếp đông đảo, đến bây giờ vẫn chưa có con nối dõi, không phải đoạn tử tuyệt tôn, tuyệt nhất mạch của hắn?
“Ngươi dám, ta là hoàng tử, mẫu phi hiện nay là một trong tứ phi của thánh thượng, lại được thánh thượng sủng ái suốt nhiều năm qua, nếu như ngươi dám đụng đến một cọng tóc của ta, ta nhất định sẽ khiến cả nhà ngươi chịu tội.”
Nhiều năm qua, Hạ Tuấn Trì ỷ vào thân phận của mình làm xằng làm bậy mà chưa từng có ai dám đến ngăn trở, tự cao tự đại, tự cho là trong thiên hạ không người nào dám động đến hắn.
“Ngũ hoàng tử, nữ nhân này điên rồi, không việc gì không dám làm.”
Lý Kiến Huy vọt tới trước mặt Hạ Tuấn Trì, nằm lỳ ở trên giường, ôm cánh tay của hắn, đau khổ khuyên nhủ: “Chúng ta hay là mang nàng đi gặp Vương gia.”
Nếu ngũ hoàng tử xảy ra chuyện gì, thì cả tướng phủ của hắn cũng khó thoát tội, mà tất cả người của Lý phủ cũng phải chôn cùng.
Hạ Tuấn Trì nuốt nước miếng một cái, tựa hồ cũng rất sợ: “Ta dẫn ngươi đi gặp Hạ Dạ Bạch, ngươi phải bảo đảm không thiết ta.”
Hạ Tuấn Trì cúi đầu nhìn của quý mình, cẩn thận che chắn.
Tịch Nhan mím môi, nói nhỏ: “Ta tất nhiên sẽ không nuốt lời.”
“cứ định vậy đi, sau khi nhìn thấy Hạ Dạ Bạch, ngươi phải hôn ta một cái.”
Không đợi Tịch Nhan kháng nghị, Hạ Tuấn Trì đã từ trên giường đứng lên, nhảy xuống sàng, xoay người, nói với Tịch Nhan: “Đây là phí ta dẫn ngươi đi gặp hắn.”
Hắn cười to 2 tiếng, hèn mọn mà lại âm trầm.
Tịch Nhan vỗ tay một cái, đi theo hắn, Tương Tư Hồng Đậu liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vã đi theo.
Xuyên qua hàng lang, nhóm người đi xuống cầu thang, đi tới một tiểu viện hẻo lánh trong Ỷ Thúy Lâu, chỗ này thật là quạnh quẽ, hoàn toàn tương phản với sự náo nhiệt ở tiền sảnh, chung quanh bừa bộn, dơ dáy, cóc nhái kêu in ỏi, nếu không phải Hạ Tuấn Trì tự mình dẫn đường, Tịch Nhan suýt nữa cho là mình đi lộn chỗ, trong hoàng thành, mà có một nơi còn thua cả bãi rác, vừa dơ bẩn ô uế, mọi thứ nơi đây dường như đều bốc mùi hôi thối, sắp sửa phân hủy.
“Tới rồi, ở trong này.”
Hạ Tuấn Trì dừng lại, chỉ vào căn phòng thấp lè tè nằm khuất ngay phía trước, căn phòng lợp mái tranh, chung quanh tường bong tróc, khác một trời một vực với căn phòng Hạ Tuấn Trì vừa mới dùng, một cái như địa ngục, một cái như trên thiên đường, nơi ở của bần dân vẫn còn hơn cái nơi này, đều là hoàng tử, nhưng đãi ngộ lại khác xa nhau đến mức như vậy.
Tịch Nhan không hề hoài nghi Hạ Tuấn Trì sẽ đem Hạ Dạ Bạch giấu ở chỗ như vậy, người như hắn, mặc dù có núi vàng núi bạc, đó cũng là tiêu tốn trên người nữ nhân, làm gì có cái gọi là tình nghĩa huynh đệ, đi theo Thái tử là mưu kế của Lan Phi, người ngu ngốc như thế nếu là không có Lan Phi, đã không biết sớm chết bao nhiêu lần rồi.
Tịch Nhan cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh về phía trước, lại bị Hạ Tuấn Trì ngăn cản.
Tịch Nhan trừng hắn, cả giận nói: “Tránh ra.”
Hạ Tuấn Trì dựa người vào cửa, có nói gì cũng không nhường đường: “Không phải ngươi nói phế vật Hạ Dạ Bạch kia có một trái tim hết sức chân thành, thiện lương, toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi sao? Bên trong có người của ta coi chừng, nếu như hiện tại ngươi dám động thủ, ta lập tức hạ lệnh cho bọn chúng giết hắn.”
Tịch Nhan nghe vậy, sắc mặt thay đổi, thầm nghĩ có điểm không thích hợp, liếc mắt nhìn chung quanh, chạy đến bệ cửa sổ, sắc mặt đại biến.
Tương Tư, Đậu Đỏ thấy thế, phải chăng Vương gia đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt Tiểu thư sao lại khó coi như vậy? Hai người không hẹn mà cùng chạy đến.
Đập vào mắt, bên trong là một đống hỗn độn, Hạ Dạ Bạch mang mặt nạ ngân bạch nằm cứng trên giường, quần áo xốc xếch, thời khắc Tịch Nhan nhìn thấy chiếc mặt nạ liên hoa, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mặt nạ không bị lấy xuống, vậy là tốt rồi, nếu bị lấy xuống, không chừng sẽ chọc ra tai họa gì đó, gương mặt này, hoàn hảo không bị phá hủy, lòng của nàng cũng buông lỏng đôi chút.
Nhưng một chớp mắt tiếp theo, đôi mắt kia lại dấy lên ngọn lửa, mới đầu là những đốm lửa nhỏ li ti, hợp thành sóng lửa cháy lan trên đồng cỏ, cửa sổ chẳng cao, chỉ lưng chừng cằm của Tịch Nhan, cảnh tượng hương diễm biên trong đập vào mắt.
“Có nam nhân nào mà không háo sắc? trước kia không ai thèm một kẻ ngốc như hắn, bây giờ được nữ nhân vây quanh, chẳng khác nào sói đói gặp cừu.”
Hạ Tuấn Trì thấy sắc mặt Tịch Nhan đại biến, cho rằng nàng trông thấy Hạ Dạ Bạch mây mưa cùng nữ nhân khác nên mới như thế, trông có chút hả hê.
Hạ Dạ Bạch nằm trên giường, hai tay bị trói chặt vào cạnh giường, có lẽ đã kháng cự lâu lắm, dưới ánh nến lờ mờ, vẫn nhìn thấy những vệt xanh tím in đậm trên da thịt, rất chói mắt, lúc này hắn luôn mở to miệng thở dốc, giống như bao nhiêu không khí cũng không đủ, mặt nạ ngân bạch ẩn hiện trong ánh sáng chập chờn, bên trong mặt nạ mồ hôi trong suốt lấp lánh ẩn hiện trên da thịt, vài sợi tóc ướt đẫm rũ xuống bộ ngực lỏa lồ, cảnh tượng hắc bạch giao nhau rất là đẹp mắt .
Nội sam màu vàng sậm ướt đẫm, mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể hình cung duyên dáng, nhưng ánh mắt Tịch Nhan nhìn đến chính là trên bụng hắn còn chưa có dấu vết thâm tím hoan ái, yết hầu xinh đẹp không ngừng nuốt nước miếng, làm như khát vọng điều gì.
Ánh mắt Tịch Nhan rơi trên người cô gái đang trợt trên đất, phơi bờ vai trần, hạ thân chỉ mặc một cái tiết khố, lộ ra đôi chân nhỏ tuyết trắng, và hai cô gái chỉ mặc mỗi chiếc yếm, giương mặt phiếm hồng, quần áo xốc xếch, ngã lăn trên đất.
Bên tay trái Tiểu Bạch là một tráng đinh, trên tay cầm đoản kiếm, cao lớn thô kệch, rất là bưu hãn.
Mấy cô gái kia chắc chắn là bị Tiểu Bạch dùng sức đẩy té trên đất, nhưng vẫn khư khư tuân theo mệnh lệnh của Hạ Tuấn Trì, cố gắng phát sinh quan hệ cùng hắn bởi vậy Tiểu Bạch mới bị trói như thế.
“Vương phi, dáng vẻ Vương gia không thích hợp.”
Tịch Nhan không nói gì, mấy người trong phòng vẫn chưa phát hiện Tịch Nhan đã đến.
Tương Tư đưa mặt lại sát Tịch Nhan nhìn vào bên trong, tráng đinh đứng ở trước mặt Hạ Dạ Bạch đột nhiên quát to một tiếng, mấy cô gái xiêm y xốc xết ngã trên đất lại rục rịch thân mình, đôi tay như linh xà, cùng vương đến, mị nhãn như sóng, môi đỏ mọng rên khẽ, liên tục hôn lên yết hầu Hạ Dạ Bạch, đầu lưỡi linh hoạt, không ngừng liếm xuống, hai nữ tử xinh đẹp chỉ khoác mỗi cái yếm kia vương người nằm úp sấp lên ngực Hạ Dạ Bạch, kéo xé xiêm y của hắn, mỗi động tác của các nàng đều dịu dàng, đầu ngón tay như vô tình xẹt qua lồng ngực của hắn, mang đến hàng loạt run rẩy.
Sau khi hai người họ cởi bỏ y phục trên người Hạ Dạ Bạch ra mới cúi đầu, lè lưỡi liếm lên ngực của hắn kéo thẳng xuống phía dưới, mỗi cử chỉ đều rất kích dục, thỉnh thoảng khẽ ngừng lại một chút, mị nhãn như tơ, mơ màng nhìn Hạ Dạ Bạch.
Hạ Dạ Bạch nằm trên giường hai tay vung liên tục, trông như muốn đẩy nàng ta ra, hai chân cũng đạp liên hồi, nhưng bởi vì các nàng liên tục kích thích khiến cả người hắn như vô lực, ngay cả kêu la cũng không còn sức.
“Xem đi, làm gì có nam nhân nào chống cự được sắc dục, ta chẳng qua chỉ giúp hắn giải tỏa dục vọng mà thôi.”
Tịch Nhan xoay người liếc hắn, Tương Tư đứng bên cạnh cũng quay đầu sang, ai oán nhìn Hạ Tuấn Trì, lớn tiếng quát: “Rõ ràng là đám nữ nhân không biết xấu hổ kia đang câu dẫn Vương gia nhà chúng ta.”
Hồng Đậu trong lòng cũng căm giận bất bình, Ngũ hoàng tử háo sắc thành tánh, lại còn lấy lý do này trả treo, bản thân cái tốt không học, còn muốn làm hư Vương gia nhà mình, quả thực là tên khốn kiếp, một kẻ xấu xa như vậy mà đòi thú tiểu như, đúng là con cóc vọng tưởng thịt thiên nga.
“Đúng, Vương gia nhà chúng ta còn biết chống lại, nếu không phải tay bị trói, thì đám hồ ly không biết xấu hổ này đã bị Vương gia nhà chúng ta hút cạn máu từ lâu, phi phi phi, nữ nhân bẩn thỉu như thế, chẳng đáng để Vương gia nhà chúng ta chạm phải, nếu là Ngũ hoàng tử đã vội nhào đến sói đói gặp mồi rồi, làm gì có chuyện chống lại, tiểu thư nhà chúng ta nói không sai, con người của ngươi từ trên xuống dưới chẳng có điểm nào so sánh được với móng tay của vương gia, không, ngay cả cọng tóc cũng không đáng để so sánh, bản thân không biết tự soi lại mình, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, quả thực người si nói mộng.”
“Ngươi, các ngươi……”
Ngày thường Hạ Tuấn Trì luôn được a dua nịnh bợ, đâu chịu được người khác nói hắn như vậy, hơn nữa còn là vì cái phế vật, nhất thời tức xanh cả mặt, chỉ vào Tương Tư Hồng Đậu nửa ngày vẫn nói không ra lời.
” A nô, phế bỏ tay của thằng ngốc đó cho ta.”
Hạ Tuấn Trì xoay người, liền thấy Tịch Nhan lui về phía sau mấy bước, người nhẹ như chim yến, bay lên cửa sổ đạp lên khuôn mặt của hắn.
A nô bên trong thấy Hạ Tuấn Trì phẫn nộ, nhắm ngay cổ tay Hạ Dạ Bạch, giơ chủy thủy trên tay lên, vung xuống.
“Dừng tay.”
Ánh mắt nguy hiểm của Tịch Nhan nheo lại, lóe sáng, chợt nghe đến mệnh lệnh của Hạ Tuấn Trì, liền cắn chặc môi, tim đập mạnh, sắc mặt đột nhiên cũng biến thành tái nhợt, không chút nghĩ ngợi quát to một tiếng, Tương Tư Hồng Đậu ngơ ngác sững sờ tại chỗ, sợ muốn đứng tim rồi.
A Nô đang định động thủ, lại nghe được có người hô dừng, xoay người, mấy nử tử trên giường nghe thấy tiếng hô, cũng xoay người, không ai biết nguyên do vì sao, Hạ Dạ Bạch đang bị trói chặt trên giường, đáy mắt lại lóe lên niềm vui sướng.
Trong nháy mắt A nô xoay người, Tịch Nhan nhanh tay tháo xuống cây trâm mà nàng đã cài lên trước khi đi ra ngoài lúc sáng. Cũng không biết Lệ Phi thật sự muốn lấy lòng nàng hay là có ý mượn sức, đã phái người đưa tới một hộp trang sức quý trọng, hôm nay tiến cung, nàng tùy ý chọn lấy 1 cái, không ngờ giờ lại hữu dụng.
Có lẽ là quá mức để ý, tay Tịch Nhan cầm cây trâm run rẩy, nhưng nàng không chút do dự, trong khoảnh khắc nhảy xuống từ cánh cửa, híp mắt, phóng cây trâm trên tay ngay ót gã kia.
A nô còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đã thấy cây trâm như mũi tên bay tới, xuyên thẳng vào ót, muốn tránh cũng không thể tránh kịp, thân thể cao lớn của hắn cồng kềnh như núi, hoàn toàn không có khả năng trốn, hét to một tiếng, không kịp giãy giụa, đôi mắt chớp một cái, tiếng hét chói tai còn chưa kịp tắt, trên chỗ kim trâm, máu tươi chảy ròng ròng, thân thể to lớn ngã huỵt ra phía sau, 2 mắt mở to, căn nhà rung chuyển khiến Hạ Dạ Bạch đang trên giường suýt bị hất văng ra ngoài.
Tiếng thét chói tay vẫn chưa dức, mấy người nọ đã thấy máu tươi văng tứ phía, có người nhìn thấy một xác chết đang trợn trừng mắt, sợ đến hét thất thanh, ôm đầu chạy trốn, ngay cả y phục trên đất cũng quên nhặt.
“Tất cả im lặng, ngồi xuống, bằng không ta giết.”
Tịch Nhan lạnh giọng quát dẹp đường, vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Dạ Bạch, mấy nử tử nghe thấy thế, đều ôm đầu, ngoan ngoãn ngồi sang một bên.
“Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch, thế nào?”
Tịch Nhan vọt tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của Hạ Dạ Bạch, thần sắc lo lắng, làm mọi cách đánh thức lý trí của hắn, mới vừa rồi đứng ngoài kia nhìn thấy trên tay hắn chằng chịt vết xanh tím, bây giờ hiện rõ mồm một trước mắt, sắc mặt Tịch Nhan âm trầm từ từ nhu hòa xuống, tràn đầy yêu thương thương tiếc, có thể tưởng tượng một màn hương liễu vừa rồi, càng khiến lòng thêm buồn bực.
“Để ta cởi trói cho ngươi.”
Tịch Nhan ngồi xuống, nhặt lên chủy thủy bên cạnh, cẩn thận nhẹ nhàng, cắt đức mấy sợi dây trói tay Hạ Dạ Bạch, cũng không biết là chủy thủ sắc bén quá mức, hay là Tịch Nhan khí lực quá lớn.
Hạ Dạ Bạch mềm nhũn như không còn xương, tựa trên người của Tịch Nhan, nhẹ nhàng dụi vào trong ngực của nàng, bắt được tay của Tịch Nhan, đưa lên mặt không ngừng vuốt ve, ngửi ngửi, ngây ngốc cười ra tiếng: “Là mùi vị của Nhan Nhan.”
Hắn cười ra tiếng, bộ dáng kia thật thà chất phác, thậm chí có chút ngớ ngẩn, nhưng Tịch Nhan không có cách nào giận hắn, thậm chí vành mắt đỏ lên.
Mùi vị trên người nàng? Hắn nhớ kỹ mùi vị trên người nàng sao? Là mùi vị gì? Phải chăng vừa rồi do hắn không ngửi thấy mùi vị của nàng, cho nên một mực chống lại ư? Thật là ngu ngốc, thế nhưng nàng tựa hồ mê luyến chính sự ngây ngô của hắn.
Trái tim trong ngực kia đập liên hồi, mới vừa rồi nàng thực sự rất sợ, sợ chính mình sơ sẩy thất thủ, chủy thủ kia sẽ rơi thẳng xuống cánh tay của hắn, nàng không lo lắng bản thân bởi vậy mà ghét bỏ hắn, chỉ là trời cao sao bất công với hắn như thế, làm sao nhẫn tâm khiến hắn bị thế nhân nhục mạ hắn tàn phế vô năng.
Lòng bàn tay của Tịch Nhan đầy mồ hôi, cả tay cũng nóng nổi, nhưng khi chạm vào khuôn mặt Hạ Dạ Bạch, mới cảm thấy không thích hợp, xúc cảm cuồn cuộn mách bảo khiến nàng nhịn không được nhăn mày, trong lòng nhất thời hiểu vài phần, lửa giận mới tiêu tán giờ lại thổi bùng lên: “Hạ Dạ Bạch, ngươi quả thực muốn chết.”
Nàng giận dữ chửi ầm lên. Muốn giơ tay đánh lại bị Hạ Dạ Bạch giữ chặt lại: “Nhan Nhan…. Thật thoải mái…. Thật thoải mái……”
Gương mặt tuấn tú hiện giờ đỏ ửng, hai mắt mê ly, mơ mơ màng màng, đem Tịch Nhan đặt ở dưới thân, cách mặt nạ bỉu môi, bàn tay sờ loạn trên người Tịch Nhan, đôi tay hoàn toàn không có chút nhàn rỗi, dùng sức đấu tranh với y phục trên nàng, hôn lên cổ nàng.
“Hạ Dạ Bạch, ngươi tỉnh lại cho ta.”
Mặc dù nàng đã xem Hạ Dạ Bạch là trượng phu của mình từ lâu, mới vừa rồi nàng quả thực rất cảm động, cũng không phải không muốn cùng hắn sẽ có một ngày kia với mình, nhưng tuyệt đối chẳng phải hiện tại, hắn hiện trúng xuân dược, vả lại bên cạnh còn có mấy người đang vây xem, trên người của hắn vẫn còn lưu lại dấu vết của nữ nhân khác.
Kiếp trước mặc dù nàng cũng có một khoảng thời gian dài chìm đắm trong hoan sắc, xa hoa trụy lạc, nhưng thủy chung không để cho người khác chiếm được nửa phần tiện nghi của mình, đối với cảm tình, nàng trước sau theo đuổi sự thủy chung và thuần khiết, đồ người khác đã dùng qua, nàng tuyệt đối không cần.
Đang lúc hoảng loạn Tịch Nhan chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như có như không rất quái dị, ánh mắt của nàng đảo quanh dò xét toàn bộ căn phòng thô sơ nháp nhếch này, cuối cùng cũng nhìn thấy một trên một lư hương lượn lờ vài làn khói xanh, đôi mắt hơi trầm xuống, môi mím chặt cũng khẽ nhếch lên.
Nàng đẩy ra Hạ Dạ Bạch ra, trực tiếp đi đến chỗ lư hương, một đôi mắt to trong trẻo suýt nữa phun ra lửa, nàng cả giận hừ một tiếng, ném mạnh lư hương xuống, tro tàn văng đầy trên đất, vang lên tiếng vỡ vụn thật lớn, những nữ tử trên đất nghe thấy thế, lại càng hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước, bị vài mảnh nhỏ văng trúng người, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
“Muốn chạy trốn đi đâu.”
Tịch Nhan đánh nát lư hương, liền nghe thấy tiếng Hồng Đậu kêu la ngoài cửa, mày nhăn lại, nhìn Hạ Tuấn Trì đang chạy về hướng ngược lại kia, mà ngay phía trước hắn là cây ngô đồng to khỏe, khóe miệng cong lên tàn nhẫn khát máu, tình nghĩa huynh đệ, hôm nay nàng cũng để cho hắn được lĩnh giáo tình nghĩa này một phen.
Tịch Nhan tay mắt lanh lẹ, cúi người nhặt chùy thủ nằm trên đất, nhanh chân chạy đến trước cửa sổ, nghiêng thân ra say, phóng chủy thủ về phía Hạ Tuấn Trì, nhắm ngay vị trí cổ của hắn mà phóng đi. Sợi tóc màu đen bay xuống, Hạ Tuấn Trì vừa chạy vừa không ngừng thở dốc, dựa vào thân cây, thở hổn hểnh, hơi thở vẫn còn hỗn độn, thì chủy thủ kia xé gió mà đến, cắm ở giữa 2 ngón trỏ và cái của hắn, Hạ Tuấn Trì hét lên 1 tiếng, mắt trừng lớn. Nhìn chủy thủ, cả người run cần cập, sợ đến mức không dám nhúc nhích.
“Tương Tư, bắt hắn trói lại.”
Hồng Đậu không biết lôi được ở đâu ra một sợi dây thừng to, đắc ý quơ quơ trước mặt Tương Tư, Tương Tư cũng phối hợp Hồng Đậu bất giác nở nụ cười, Hạ Tuấn Trì trừng to mắt, muốn phản kháng, cả người lại mềm nhũn, không có một chút khí lực, để tùy ý Tương Tư Hồng Đậu trói lại.
“Tương Tư cô nương, chúng tôi đã đến rồi.”
Tương Tư Hồng Đậu vừa trói chặt Hạ Tuấn Trì xong, bên kia, 1 tốp gia đinh trong vương phủ trên tay cầm gậy gộc vọt vào lôi kéo Lý Kiến Huy vừa mới thoát ra.
“Chúng ta vừa tiến vào thì thấy hắn lén lút chạy, đoán chắc hắn làm chuyện gì mờ ám.”
Người nọ vung vung cây côn trên tay, chỉ vào Lý Kiến Huy, Lý Kiến Huy bị dọa sợ đến mức thân thể liên tục ngã về phía sau.
“Đúng, Vương gia mất tích, nhất định là có liên quan đến bọn họ, trói Vương gia nhà chúng ta, quả thật xem vương phủ của chúng ta như chốn không người.”
Một người phụ họa nói theo.
“Phải, cũng nên cho bọn chúng thấy sự lợi hại của chúng ta”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Trên dưới Vương Phủ đều đồng lòng, trả thù cho vương gia.
“Vương phi đang ở bên trong, tất cả chờ Vương phi đi ra xử lý”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện, Tịch Nhan đẩy cửa ra, nhìn một đám gia đinh ý chí chiến đấu sục sôi, liếc mắt nhìn Tương Tư một cái, trên mặt lộ ra nụ cười tán thưởng, trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả chính nàng cũng không biết, mọi người trong vương phủ đã đoàn kết một lòng như vậy.
Nàng đứng ở ở giữa cửa, chỉ một động tác nhẹ nhàng, những hạ nhân kia đều ngừng nói: “Vương gia nhẹ dạ thiện lương, bọn họ liền cho rằng vương phủ ta là chốn không người, hôm nay hãy để bọn chúng thấy sự lợi hại của chúng ta, những người này, mặc kệ là hoàng tử hay là con cái đại thần, cho dù là ai cũng tuyệt không thể bỏ qua.”