Thứ Nữ Cuồng Phi

Chương 58: Đánh Nhau(1)






Tương Tư và Hạ Dạ Bạch tìm một chỗ bên ngoài Mẫu Đơn viên để ngồi. Tương Tư ít nói, không giống Hồng Đậu biết tạo dựng bầu không khí, nàng chẳng mở miệng nói câu nào. Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu, Hạ Dạ Bạch đã nghển cổ nhìn về phía vườn Mẫu Đơn, chỉ được một lúc, lại bắt đầu không kiên nhẫn, quay sang nhìn Tương Tư, càng cảm thấy không thú vị. Hắn đâu muốn ngồi ngẩn ngơ một chỗ với nàng ta, bèn ôm bụng, giả vờ khó chịu, nói muốn đi ngoài, không đợi Tương Tư đuổi theo, đã nhanh như chớp co giò chạy mất.
Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, Ngự lâm quân trên mình khoác áo giáp ngân bạch, tay cầm trường thương (giáo dài), đi đi lại lại tuần tra, nét mặt cẩn thận nghiêm nghị. Hạ Dạ Bạch đoán trong một chốc một lát Tịch Nhan chưa thể ra ngoài được, liền một mình thơ thẩn đi loạn xung quanh, không ngờ lại xui xẻo đụng phải tên quản gia tiền nhiệm của Vương phủ Vương Quyền. Hắn đang định tránh đi, ai ngờ tên Vương Quyền này mắt tinh như thế, đã nhìn thấy hắn.
Tự biết chạy không thoát, Hạ Dạ Bạch ngốc nghếch cười, nghênh đón: “Lão Thử (con chuột), sao ngươi lại ở đây?”
Mặc dù mỗi lần gọi như thế đều bị hắn ta hung hăng giáo huấn một trận, lại còn bị hắn ta đánh cho tả tơi, nhưng mỗi lần gặp mặt, Hạ Dạ Bạch vẫn dùng giọng điệu khinh miệt này để gọi hắn, giống như một cách kháng nghị vậy.
“Vương gia, dạo này vẫn khỏe chứ, Vương phi đâu rồi? Ngài ấy không có ở đây sao?”
Giọng nói kia vừa the thé vừa nhỏ nhẹ, so với trước kia, thiếu đi mấy phần thô kệch, giọng nói âm dương quái đản, bất nam bất nữ, lúc nói chuyện, cặp mắt ti hí như mắt chuột, hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như tên trộm, cực kỳ hèn mọn.
“Lão Thử, thanh âm của ngươi thật kỳ quái nha.”
Hạ Dạ Bạch chỉ vào cổ họng Vương Quyền, ôm bụng cười to, ánh mắt cũng bị nhiễm ý cười như có như không: “Lão Thử, râu mép của ngươi đâu rồi? Còn có…còn có, da của ngươi từ lúc nào trở nên láng mịn như vậy?”
Hạ Dạ Bạch ông nói gà bà nói vịt, càng cười càng hả hê, khiến cho tên Vương Quyền đang khom mình kia vô cùng tức giận, ngẩng đầu, hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
Tên ngốc này, còn dám nói, nếu không phải hắn, Vương Quyền hắn sao có thể bị rơi vào kết cục như thế này, hạ thân đã bị thiến, đáng thương hắn đến bây giờ còn chưa có nhi tử nối dõi tông đường.
Tuy nói việc hắn làm đều là do hoàng hậu bày mưu đặt kế, nhưng bây giờ thất bại, đâu còn quả tốt ình ăn nữa. Ởtrong cung này, hắn cũng chỉ là một tiểu công công hèn mọn, khắp nơi bị người khác chèn ép ức hiếp, sao có thể so được với cuộc sống ngày xưa ở Vương phủ.
Nếu là trước đây, chắc chắn Vương Quyền sẽ xông lên, hung ác giáo huấn tên tiểu tử Hạ Dạ Bạch kia một trận, nhưng đây là hoàng cung, không phải là thiên hạ của hắn, hắn nào dám động thủ. Chuyện qua lâu rồi, nhưng mỗi lần nghĩ tới Vương phi, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Một nữ nhân lại có thể ra tay độc ác như thế. Nếu bây giờ hắn dám làm gì tên Vương gia kia mà bị phát hiện ra, hắn đã bị nàng ta biến thành bất lực, ai biết được nàng ta sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với mình.Nghĩ như vậy, hắn cố gắng đè xuống lửa giận đang bùng lên trong lòng.
“Vương gia, nhờ có ngài chiếu cố, mấy năm qua cuộc sống của nô tài ở Vương phủ vô cùng thoải mái, hôm nay không biết lấy gì để báo đáp ngài, hoàng cung có rất nhiều chỗ thú vị, nô tài dẫn ngài đi dạo vài nơi.”
Vương Quyền ôn nhu nói, lan hoa chỉ (ngón tay xếp thành hình hoa lan) nhìn đã xấu xí lại còn cố tình uốn lên, càng làm tăng thêm dáng vẻ hèn mọn.
“Ngày nào ngươi ở Vương phủ cũng bắt nạt ta, ta không cần ngươi dẫn đi dạo. Nhan Nhan nói ngươi không phải là người tốt, bảo ta cách ngươi xa một chút.”
Hạ Dạ Bạch trợn to đôi mắt vô tội, ra sức lắc đầu, lui về phía sau mấy bước, giống như nhìn thấy rắn rết.
Tên Vương Quyền này vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì. Nói là đưa mình đi dạo một chút, kết quả chắc chắn là dẫn mình tới nơi nào vắng vẻ, báo thù việc hắn vừa mới bị mình cười nhạo lúc nãy. Mặc dù chỉ cần mình ra tay là có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của hắn, nhưng, Hạ Dạ Bạch nhìn hai bàn tay mình. Mặc dù tay hắn từng dính máu tươi, nhưng hắn sẽ không làm chuyện lấy đi tính mạng của người khác. Huống chi, một kẻ hèn mọn như vậy, hắn không muốn máu của kẻ đó làm ô uế tay mình.
Bên này, Hạ Dạ Bạch xoay người, đang chuẩn bị rời đi, lại bị một giọng nóidịu dàng nhu hoà nhưng đầy uy nghiêm gọi lại: “Đây không phải là Thất vương gia sao?”
Người tới mặc áo màu hoa đào tơ mỏng như khói, dưới eo là váy tơ mỏng đỏ chót, có hai cung nữ theo hầu, dáng vẻ thướt tha đi tới, thân hình như rắn nước, kia chẳng phải Thái tử phi Mạc Vân Hà thì là ai?
“Lệ phi nương nương hôm nay mời Thất Vương phi tới cùng thưởng hoa. Thái tử nghe nói Thất Hoàng đệ cũng tiến cung, tuy bị ngăn ở bên ngoài Mẫu Đơn viên nhưng không hề tức giận chút nào. Nhiều năm rồi chưa gặp Thất Vương gia, thái tử rất nhớ ngài. Vốn định ghé thăm Cung Vương phủ một chuyến, xem cuộc sống của Vương gia có tốt không, hiềm một nỗi thân thể vẫn không tốt, không thể ra khỏi cửa. Hiện giờ Thái tử đang ở Tuệ Xuân phường cùng các hoàng tử khác nghe Thái phó giảng bài, đặc biệt ra lệnh cho ta tới đây mời Thất hoàng tử.”
Xem ra hôm nay bọn họ đã có chuẩn bị mà đến. Trực tiếp đưa Vương Quyền vào cung làm thái giám, không hề nể mặt Hoàng hậu, cục tức này, bọn họ làm sao mà có thể nuốt trôi được. Hôm nay Lệ phi đưa thiếp mời, Nhan Nhan ở trong đó chưa chắc đã biết chuyện, nhưng người của đảng Thái tử chắc chắn đã quy nàng vào một phe với Tứ hoàng tử. Không thể ra tay với nàng, làm gì có đạo lý buông tha cho hắn?
Thái tử và mấy vị hoàng tử khác đều có ở đó. Lông mày Hạ Dạ Bạch cau lại, tất nhiên ở đó sẽ có Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Hạ Thiên Thần còn đỡ, chứ Ngũ hoàng tử thì đúng là đồ Hỗn Thế Ma Vương. Còn tên Đế sư gì gì đó nữa, rõ ràng chính là vây cánh của Thái tử, chuyến đi này, chắc không thể thiếu một trận đòn nhừ tử rồi. Nhưng đã là thái tử ra lệnh, Thái tử phi đích thân đến truyền lời, làm sao hắn có thể thoát được?
Không biết Lệ phi có thể thả người sớm sớm một chút hay không, liệu Nhan Nhan có thể kịp thời chạy tới hay không? Nếu thấy thương thế trên người mình, không biết nàng sẽ có phản ứng gì? Hắn rất thích nhìn dáng vẻ vừa tức giận vừa thương tâm của nàng khi thấy hắn bị thương.
“Thái tử ca ca đã nói như vậy thật sao?”

Hạ Dạ Bạch tiến lại gần Thái tử phi, lại bị thái giám ngăn lại. Đôi mắt dưới mặt nạ kia, sáng lấp lánh như vì sao, lộ vẻ vui sướng và kích động, miệng khẽ nhếch thành hình vòng cung đầy vẻ giễu cợt (trào phúng).
Nhờ phúc của bọn họ, đến bây giờ hắn vẫn sống mạnh khoẻ. Giờ có nữ nhân kia bên cạnh, hắn lại càng muốn sống lâu trăm tuổi.
Mạc Vân Hà nhìn vào đôi mắt trong trẻo mà vô tội kia, trong nháy mắt không kịp hồi phục lại tinh thần: “Đúng vậy, Thất vương gia đã rời khỏi hoàng cung nhiều năm như vậy, thái tử lại là người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể không nhớ chứ? Thất hoàng tử nạp phi, thái tử vốn định tự mình tới chúc phúc, xiêm y đã mặc xong rồi, lại đột ngột phát bệnh, đành phải hoãn lại.”
Hạ Dạ Bạch cười haha, trong lònglại nghĩ thầm. Từ nhỏ đến lớn tên kia chính là cái ấm sắc thuốc, sao đến bây giờ còn chưa chết, sống ở cõi đời này vừa lãng phí lương thực, vừa khiến người khác thấy chướng mắt. Tên Hạ Thiên Thần cũng thật vô dụng, thái tử tuy là một đại nhân vật, nhưng có cái ấm sắc thuốc nào thiếu được thuốc không? Nếu là hắn, sẽ trực tiếp đầu độc chết, rồi tìm người gánh tội thay, thế là xong hết mọi chuyện. Tranh đấu lâu như vậy mà vẫn chưa leo được lên ngôi thái tử, thật vô dụng hết chỗ nói, chỉ được cái mã bên ngoài tốt một chút, không hiểu nổi Nhan Nhan trước kia coi trọng hắn ở điểm nào.
Tịch Nhan cáo biệt Lệ phi, vô cùng lo lắng đi ra khỏi Mẫu Đơn Viên, thì nhìn thấy Tương Tư đang đi đi lại lại ở ngoài cửa hình vòm. Tịch Nhan ba bước thành hai bước, đi tới trước mặt nàng, cũng không trách tội nàng, thay vì ở nơi này trách cứ nàng, không bằng để thời gian đó đi tìm người.
“Ngươi thấy Vương gia chạy theo hướng nào?”
Tương Tư cúi đầu, tuy không khóc thành tiếng, nhưng vành mắt đã sớm đỏ, ngân ngấn nước, cúi đầu, không dám nhìn Tịch Nhan, một lúc lâu mà vẫn không đáp lời, Tịch Nhan không khỏi tức giận.
“Ta không có thời gian đi truy cứu nguyên nhân, và cũng không có nhiều thời gian để nhìn ngươi im lặng như vậy. Giờ ta chỉ muốn sớm một chút tìm được Vương gia, hắn đi theo hướng nào, nếu ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết, sau này vĩnh viễn phát ngốc ở Vương phủ đi.”
Với tính tình của Tiểu Bạch, sao Tương Tư có thể quản được hắn chứ? Đây chính là sơ xuất của nàng, hoàng cung lớn như vậy, mong là Tiểu Bạch chỉ bị lạc đường thôi. Từ trước tới giờ hắn bị đánh cũng không đánh trả, nhưng có đôi khi cố tình thích mạnh miệng. Ngàn vạn lần đừng để hắnbị người khác bắt nạt.
“Vương gia làm ầm lên nói bụng khó chịu, ôm bụng, rồi chạy theo hướng kia.”
Tương Tư ngẩng đầu, ngón tay chỉ về hướng Hạ Dạ Bạch vừa biến mất. Tịch Nhan không chút suy nghĩ, chạy theo hướng đó.
“Chỉ là Vương phi quá lo lắng cho Vương gia thôi, không có chuyện gì đâu.”
Hồng Đậu tiến lên an ủi Tương Tư mấy câu, Tương Tư nhìn nàng, gật đầu: “Ta hiểu, do ta làm không tốt.”
Hai người nói qua loa vài câu, rồi nhanh chóng chạy theo Tịch Nhan, cùng đi tìm Hạ Dạ Bạch.
Hoàng cung rộng lớn như, muốn tìm một người không hề dễ dàng. Tịch Nhan và hai người Hồng Đậu, Tương Tư chạy đi tìm kiếm khắp nơi, lôi kéo các thái giám cung nữ để hỏi thăm, nhưng hề có ai nhìn thấy.
“Vương phi, thân thể của người không tốt, hay là người hãy nghỉ ngơi chút đã, còn chuyện tìm người cứ giao cho nô tỳ và Tương Tư đi tìm.”
Tìm lâu như vậy, Tịch Nhan đã có chút thở không ra hơi, trong lòng lại càng sốt ruột đến mức bốc hoả. Hồng Đậu thấy bộ dáng kia của nàng, nghĩ là nàng mệt mỏi, thân thể Tịch Nhan vốn vẫn không tốt, tất nhiên hai nha hoàn không đành lòng để cho nàng chạy khắp nơi tìm người như vậy.
“Vậy các ngươi hãy nói thật cho ta biết, các ngươi định giải quyết chuyện này như thế nào?”
Tịch Nhan nhướng mày, vẻ mặt đầy lo lắng và tức giận, hai người lập tức á khẩu không trả lời được.
“Ban nãy ta mới nhìn thấy Thất Vương phi, thật không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của Lưu Ly chúng ta, bộ dáng kia, ta còn tưởng là thiên tiên hạ phàm cơ đấy, so với Lệ phi nương nương năm đó còn đẹp hơn vài phần.”
Câu nói sau cùng là cố gắng đè thấp thanh âm xuống.
“Ta cũng nhìn thấy rồi, dáng vẻ sốt ruột kia, gương mặt ửng hồng, quả nhiên là da trắng nõn nà.Tên Vương gia ngốc kia đúng là có phúc khí, Vương phi chạy đi khắp nơi tìm hắn, gấp đến độ sắp khóc rồi.”
“Vương phi.”
Hồng Đậu vừa ngừng lại, đã nghe mấy tên thái giám xúm lại một chỗ nói linh tinh, trong lòng không khỏi tức giận, tiểu thư nhà nàng sao có thể bị mấy kẻ đê tiện đó vọng tưởng chứ.
Hồng Đậu nổi giận đùng đùng, hận không thể chạy đến tát ấy tên kia, lại bị Tương Tư kéo lại, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tiểu thư đã bị chuyện của Vương gia làm cho phiền lòng, cần gì phải gây thêm chuyện, khiến tiểu thư không vui.
“Vương phi ở đây tìm thì có ích lợi gì chứ? Ta vừa nhìn thấy Thái tử phi và Vương gia ——”
Thái tử phi? Mạc Vân Hà, sao lại nàng ở cùng một chỗ với Tiểu Bạch? Nàng mang Tiểu Bạch đi đâu rồi?
Tên tiểu thái giám kia còn chưa nói xong, đã bị người khác ngắt lời: “Ngươi vừa mới nhìn thấy Vương gia? Thái tử phi sao lại tìm Vương gia? Nàng dẫn Vương gia đi đâu rồi?”
Tịch Nhan xông lên phía trước, cũng không quản thân phận khác biệt, chế trụ tay của hắn, hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Nàng đem cơ sở ngầm của hoàng hậu ở Vương phủ đi thiến, khác nào cho hoàng hậu một cái tát. Bọn họ làm sao có thể bỏ qua cơ hội làm khó dễ nàng vàTiểu Bạch chứ?
“Nếu không nói, ta sẽ cắt lưỡi ngươi, sau này ngươi đừng mong có cơ hội mở miệng nữa.”
Tiểu thái giám kia vừa nghe xong, gương mặt tức khắc vì bị dọa mà trở nên tái nhợt, cuống quít quỳ trên mặt đất: “Xin chủ tử tha mạng.”
Trước kia tiểu thái giám này chưa hề gặp Tịch Nhan, thấy bộ dáng hung thần ác sát của nàng, trang phục tuy thanh lịch đơn giản, nhưng khí chất đó, còn tưởng là nương nương trong cung, sao có thể không quỳ xuống xin tha chứ.
“Chỉ cần ngươi nói rõ tung tích của Vương gia, tất nhiên Vương phi sẽ tha cho ngươi.”
Tiểu thư coi trọng mình, để ình cai quản Vương phủ, hôm nay tiến cung cũng mang theo mình. Biết rõ tầm quan trọng của Vương gia đối với tiểu thư, nhưng vẫn để xảy ra chuyện như vậy, bảo sao nàng không thấy đau lòng chứ? Đau lòng, và trên hết là áy náy, nếu Vương gia thực sự xảy ra chuyện gì, nàng chỉ còn biết lấy cái chết để tạ tội.
Càng nghĩ như vậy, ngược lại nàng càng cảm thấy càng bình tĩnh, thấy tiểu thái giám bị dọa đến nói không ra lời, vội nhẹ nhàng an ủi.
Tiểu thái giám cẩn thận nhìn Tịch Nhan một cái, thấy nàng không có phản ứng gì, lại vội vàng cúi đầu xuống: “Lúc nãy bọn nô tài đi ngang qua, có nhìn thấy Thái tử phi và Vương gia. Thái tử nói đã lâu chưa gặp Vương gia, rất nhớ ngài ấy, nên mời ngài ấy tới để cùng nhau ôn lại tình huynh đệ. Còn những cái khác thì nô tài không biết.”
“Đông cung ở đâu?”
“Hiện giờ Thái tử đang cùng chư vị hoàng tử ở Tuệ Xuân phường nghe Thái phó giảng bài.”
Tịch Nhan vừa nghe, thầm nghĩ một tiếng hỏng rồi, mày cau thành một đoàn. Ôn lại tình huynh đệ, chó má. Mấy tên hoàng tử này, nếu coi hắn là huynh đệ, sao lại để hắn phải chịu ức hiếp như vậy. Ở Tuệ Xuân phường kia là một đám lang sói, hắn chuyến đi này, có khác nào dê vào miệng cọp đâu? Nhất là tên Ngũ hoàng tử, từ lâu đã thèm muốnmĩ mạo của Tịch Nhan, nhưng mình lại gả cho Tiểu Bạch, một kẻ vô liêm sỉ như vậy, làm gì có chuyện để yên cho Tiểu Bạch.
“Ngươi dẫn ta đi Tuệ Xuân phường.”
Tịch Nhan chỉ vào tên tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất, để hắn dẫn đường, đoàn người vội vã đi tới Tuệ Xuân phường.
Tịch Nhan ăn mặc giản dị mộc mạc, đến Tuệ Xuân phường, thái giám canh cửa trong chốc lát không nhận ra, ngăn Tịch Nhan lại.
“Lớn mật, nhìn thấy Vương Phi còn không quỳ xuống.”
Không đợi Tịch Nhan xuất thủ, Hồng Đậu đã tiến lên mấy bước, dùng sức đẩy tên thái giám kia.Tên thái giám cũng không ngờở chỗ này lại có kẻ dám động thủ với hắn, trước đó không hề phòng bị, cả cơ thể lùi về sau mấy bước, cuối cùng ngã nhào trên mặt đất.
“Ta muốn đi vào.”
Tịch Nhan nhìn hắnchằm chằm, lạnh lùng tuyên cáo, không mang một chút ý hỏi, đôi mắt khép hờ, chỉ lộ ra một khe hở rất nhỏ.
“Vương phi? Đây là nơi học tập của thái tử và chư vị hoàng tử, nữ quyến không được phép đi vào, trừ phi là được Thái tử phi cho phép. Thái tử nói, ngài ấy muốn cùng chư vị hoàng tử nghe Thái phó giảng giải đạo trị quốc, không cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy.”

Tên thái giám bên cạnh mặt không chút đổi sắc, chỉ vào đoàn người Tịch Nhan, cũng không quan tâm đến tên đang nằm trên mặt đất, bộ dáng tự cho là tài trí hơn người đó không khỏi khiến cho người khác thấy khó chịu.
“Thất vương gia có ở bên trong không?”
Tương Tư đứng ở phía sau Tịch Nhan, rõ ràng có thể cảm giác được trên người nàng phát ra lệ khí lạnh buốt, rồi có vẻ giống sự lo lắng sốt ruột như lửa nóng, tâm không khỏi run lên, không ngừng cầu nguyện. Mong là tốt nhất Vương gia ở bên trong không xảy ra chuyện gì, tốt nhất là mấy tên thái giám kia hoa mắt, Vương gia chẳng qua chỉ là lạc đường, không có ở trong kia.
“Thất vương gia? Không có ở đây, không có ở đây.”
Thái giám kia không kiên nhẫn đáp một tiếng, phất phất tay, muốn đuổi người.
“A ——”
Bên này thái giám còn đang đuổi người, bên trong lại truyền đến một tiếng thét chói tai.Đôi mắt Tịch Nhan chợt mở to, thái giám kia sửng sốt, thân thể không nhịn được lui về phía sau mấy bước.Đó là ánh mắt như thế nào nhỉ, sạch sẽ mát lạnh, giống như băng tuyết trên núi Thiên Sơn trong truyền thuyết. Mặc dù chưa từng đến nơi đó, nhưng chỉ cần nhắc tới tầng băng đó, sẽ có cảm giác như trong đêm đông chỉ khoác một chiếc áo mỏng, gió lạnh gào thét, giá lạnh đến thấu xương. Sát khí trong ánh mắt kia, giống như dao nhọn vừa mài xong, khiến người ta nhìn thấy sẽ có cảm giác nghẹt thở.
“Là tiếng của Vương gia.”
Đôi mắt sáng của Hồng Đậu mở to, kêu lên một tiếng. Còn Tương Tư, nghe thấy tiếng thét chói tai truyền ra từ bên trong, cả người run rẩy, gương mặt lập tức trở nên tái nhợt. Hai người rất ăn ý, cùng đem tầm mắt chuyển đến trên người Tịch Nhan, chỉ nhìn thấy tay áo màu vàng nhạt nhẹ vung lên, rồi sau đó là giọng nói băng lãnh đến cực điểm: “Ngươi đáng chết.”
Chờ đến lúc hai người kịp định thần lại, tên thái giám vừa giễu võ dương oai kia đã bị ném lên giữa không trung, sau đó là “Rầm” một tiếng, hai người quay người lại, tên kia đã bị quăng ra, đập vào cây cột màu son, ho khan mấy tiếng, miệng phun máu tươi, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh. Đợi đến lúc hai người đồng thời xoay người lại, đã không thấy bóng dáng của Tịch Nhan đâu nữa.
“Vương phi.”
“Vương phi.”
Hai người kêu lên một tiếng, vội vã đuổi theo, bỏ lại tên tiểu thái giám dẫn đường đang trừng to hai mắt, nhìn chằm chằm tên thái giám đang bất tỉnh kia, không cách nào hoàn hồn lại.
“Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch.”
Tịch Nhan vừa chạy vừa gọi. Một tiếng thét lúc nãy, tay Tịch Nhan dừng giữa không trung, vừa vặn đặt ngay lên bộ ngực, chỗ này đau quá, vừa đau vừa giống như bị lửa thiêu đốt.
Cánh cửa của đại điện Tuệ Xuân phường đóng chặt, Tịch Nhan không chút nghĩ ngợi, như gió vọt tới, đẩy cửa ra. Bên trong đại điện, có mấy hoàng tử đang ngồi, đều là cẩm y hoa phục, nhưng Tịch Nhan cũng không buồn liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
“Đây là Cung Vương phi sao? Tố nhan tố y, cho dù là bộ dáng vô cùng nhếch nhác, vẫn không hao tổn gì đến nét thiên sinh lệ chất, không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Lưu Ly chúng ta. Thất đệ quả là diễm phúc vô biên, là niềm mơ ước của biết bao người đấy.”
Trên vị trí nổi bật nhất, một nam tử trẻ tuổi mặc đại bào màu vàng kim đang ngồi nghiêng đi, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt có vẻ trũng sâu hơn so với người thường, mang theo vài phần ốm yếu xanh xao. Thế nhưng đôi mắt kia sáng vô cùng, sâu thẳm như biển cả, vốn có nét khí phách hiên ngang, nhưng bởi vì khuôn mặt tái nhợt mà có thêm mấy phần âm nhu. Chẳng phải là đương kim ấm thuốc thái tử điện hạ đây sao?
Tịch Nhan đứng ở cửa, đờ đẫn nhìn người đang nằm trên mặt đất, cái gì hoàng tử, cái gì thái tử, cái gì thái phó, tất cả nàng không để vào mắt. Trong mắt của nàng chỉ có người đang đeo mặt nạ kia, cửa điện mở toang, ánh mặt trời chiếu vào, mặt nạ ngân bạch trên trán như vương chút ánh nắng ấm áp.
Tịch Nhan ngơ ngác đứng tại chỗ, khẽ mím môi, vành mắt chua xót, khó chịu vô cùng, ngực như bị cái gì đó quấn lấy, càng lúc càng chặt, quặn thắt lại. Nàng hít hít mũi, mơ hồ có cảm giác muốn khóc, nhưng nước mắt thật kỳ lạ, cứ đọng lại trên vành mắt, khiến cho tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, làm thế nào cũng không chảy ra ngoài.
“Tiểu Bạch.”
Tịch Nhan dịu dàng gọi một tiếng, nhẹ tựa lông hồng, không thèm để ý tới ánh mắt của những người khác, đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, ngồi xổm xuống, quỳ gối trước mặt hắn, áp vào bên tai của hắn, nhẹ nhàng gọi mấy tiếng.
“Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch.”
“Ngươi là ai? Tuệ Xuân phường từ trước tới nay vẫn là nơi các hoàng tử học tập. Ngươi chỉ là một nữ nhân, chưa thông tri, ai cho phép ngươi tiến vào.”
Thái Phó đứng thẳng trên đài cao, vểnh râu trừng mắt, chỉ vào Tịch Nhan, quát to một tiếng, nhưng Tịch Nhan ngay cả mí mắt cũng không buồn nâng lên. Nàng không biết Hạ Dạ Bạch bị thương như thế nào, không dám tùy tiện động vào hắn, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.
“Tiểu Bạch, có đau không, đã bảo đừng tới rồi, chàng lại cứ không nghe. Chỗ này lòng người hiểm ác, đều là lũ ác ma thích ăn thịt người, lần sau, trước khi tiến cung phải tới chỗ lão Lý lấy một chút thuốc giảm đau mới được.”
Vừa nãy những người đó xuống tay có hơi nặng một chút, nhất là tên võ tướng Hoàng Uy, thủ hạ của Thái tử kia, mình không thể dùng nội lực ngăn cản. Lần sau, nhất định phải bảo Tề Tắc đánh chân hắn tàn phế mới được, dám dùng sức đá mình như vậy. Lại còn mấy tên tiểu thái giám kia nữa, hắn băm nát tay bọn chúng làm vằn thắn.
Tiểu Bạch từ bé đã bị người khác đánh, nếu không phải thương thế quá nặng, làm gì có chuyện lâu như thế mà không đứng dậy được. Tịch Nhan ngồi trên mặt đất, nghe tiếng hít thở nặng nề kia, trong lòng nóng như lửa đốt, hai tay nắm chặt thành quyền, rất muốn phát tiết lửa giận.
“Ngày thường chẳng phải miệng lưỡi không tha một ai sao? Chàng nói cho ta biết, là ai đánh chàng thành bộ dáng thế này?.”
“Cái này đều do hắn tự làm tự chịu, Thái Phó đang giảng bài cho chúng ta, đúng lúc Thái phó đang giảng giải cho thái tử đạo vì vua trị quốc, hắn lại chạy bừa vào, quấy nhiễu Thái phó, tất nhiên là bị trừng phạt rồi. Tuệ Xuân phường là thánh địa, sao có thể để ột tên ngốc đặt chân vào được?”
Ngũ hoàng tử Hạ Tuấn Trì nghênh ngang đi tới trước mặt Tịch Nhan, tuy bộ dáng cũng không tệ lắm, nhưng tướng đi lại có chút không vững. Sắc mặt hắn chẳng khá hơn thái tử hàng năm ngã bệnh uống thuốc chút nào, cả một thân dương khí đều bị nữ nhân hút kiệt. Lúc này, đôi mắt như hai quả hạch đào của hắn sáng rực, nhìn chằm chằm Tịch Nhan, chỉ thiếu không có chảy nước miếng ra thôi, cực kì háo sắc.
“Nhan Nhan.”
Giọng nói kia, như có như không, gần như không nghe thấy, nhưng Tịch Nhan lại nghe được, trên mặt lóe lên tia sáng, nhìn Hạ Dạ Bạch đang nằm trên mặt đất, ngón tay khẽ giật giật.
“Làm sao vậy?”
Hạ Dạ Bạch ngửa đầu, nhìn Tịch Nhan đang hoảng sợ ngồi bên cạnh, hai tay nắm chặt, tiếng xương cốt kêu ken két, khóe miệng nhếch lên, tùy ý để áu tanh ở miệng tràn ra ngoài.
Đây đều là huynh đệ của hắn, nhưng bọn chúng đã làm gì với hắn thế này? Chuyện hôm nay, nàng nhất định phải cho bọn chúng biết tay. Vương phủ nhà nàng không phải không có người, không phải ai cũng có thể ức hiếp được, đợi sau này, nàng nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt.
“Vương phi.”
“Vương phi.”
Hồng Đậu và Tương Tư hét to một tiếng, tim đập thình thịch, nhìn chằm chằm Tịch Nhan, hai mắt không dám chớp, tim đập thình thích, đều có cảm giác không ổn.
ĐóaTuyết Liên thánh khiết nở rộ trên mặt nạ ngân bạch bị nhuộm thành màu sắc khác, diễm lệ, rực rỡ đến chói mắt, có thể dễ dàng thấy được một mảng màu đỏ. Khóe miệng lộ rõ dấu vết bị đánh, khuôn mặt kia, trắng đến dọa người, giống như hàn mai nở trên tuyết vào ngày đông, nở rộ lan tràn khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình. Thế nhưng trên khóe miệng lại mang theo nụ cười an ủi, làm cho người ta thương tiếc, lại càng làm cho lửa giận trong lòng càng lúc càng bùng cháy mạnh hơn.
Hồng Đậu và Tương Tư vọt tới bên người Hạ Dạ Bạch, liếc nhìn Tịch Nhan một cái, rồi lập tức cúi đầu, nhất là Tương Tư, trong lúc nói, tay vẫn run rẩy.
“Vương phi, Vương gia bị thương rồi, chúng ta vẫn nên hồi Vương phủ, để Lý thần y khám cho Vương gia.”
“Vương phi, đều là lỗi của nô tỳ, ngươi muốn phạt thì cứ phạt nô tỳ đi, đừng tức giận làm hỏng thân thể.”
Hai người chỉ biết khuyên nhủ không ngừng, căn bản không biết nên nói cái gì. Thánh địa Tuệ Xuân phường này, vốn là nơi nữ nhân không thể tùy tiện bước vào. Tuy Vương gia bị Thái Tử Phi mang đến, nhưng nếu Thái tử phi không thừa nhận, làm gì có hạ nhân nào dám nói lung tung, không muốn sống nữa chắc. Dựa theo tính cách nóng nảy của Vương phi, chuyện này nhất định sẽ có đổ máu, không cẩn thận còn dẫn đến chết người, chuyện này thực sự có thể xảy ra.
“Nhan Nhan, ta không có.”
Hạ Dạ Bạch ngửa đầu, trên mí mắt cũng dính máu tươi, đôi mắt trong suốt vô tội kia cũng bị nhiễm máu tươi tàn nhẫn, nhưng bộ dáng kia, ở trong mắt Tịch Nhan, ngoại trừ đau lòng, thương xót, còn lại tất cả là giận dữ.

Cảm giác như có cái gì đó nghẹn trong ngực, muốn trút hết ra, lại không ra được, giống như núi lửa sắp phun trào vậy.
“Thất vương gia, tuy ngươi là hoàng tử, nhưng chỉ là một tên ngốc, Tuệ Xuân phường này không phải là nơi ngươi có thể tới, chuyện hôm nay, coi như không tính toán nữa, lần sau không thể tái phạm.”
Thái phó đứng cách Tịch Nhan không xa, mặc dù nàng chưa nhìn hắn, nhưng hơi thở lạnh lẽo phát ra từ người nàng, hắn có cảm nhận giống như các hoàng tử khác. Nếu chỉ là băng hàn, hắn vẫn có thể tiếp nhận được, nhưng đây không chỉ là băng hàn, còn có sát khí, sát khí hừng hực, mặc dù sát khí đã được áp chế đi đôi chút, nhưng hắn rõ ràng vẫn cảm giác được sự tồn tại của nàng.
“Ta đương nhiên tin tưởng Vương gia sẽ không biết nói dối. Tương tư, mang ghế lại đây cho ta.”
Tịch Nhan bế Hạ Dạ Bạch lên, đưa đến tay Tương Tư và Hồng Đậu: “Đỡ Vương gia ngồi xuống.”
Đây là nơi các hoàng tử nghe giảng bài, trên ghế đều trải mấy tấm thảm bẳng len dạ, ngồi ở trên đó, dù là xương sống thắt lưng, đều sẽ vô cùng thoải mái.
“Không biết Thái phó đối với đạo vì vua trị quốc có cao kiến gì?”
Tịch Nhan phúc thân, thái độ vô cùng cung kính.
“Dò xét căn nguyên của nó, đương nhiên phải ngược lại từ quý nhân thưở trước. Do đó làm một quân vương thì tâm phải đặt ở triều đình, mà triều đình có từ bách quan, bách quan có từ vạn dân, mà vạn dân là ở khắp nơi, chính như thái tử đã nói, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, đây chính là “Quân vi thần cương” (Quan hệ Vua-tôi). Bậc đế vương là người có đức hạnh sánh ngang trời đất, là nhi tử được trời bảo hộ, được xưng thiên tử, vạn dân phải thần phục cúng bái, nếu dám chống đối, sẽ bị luận tội phạm thượng, gây náo loạn. Giờ Lưu Ly quốc ta mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, đây là ông trời phù hộ Lưu Ly ta, nếu có ngỗ nghịch, trời cao tất sẽ trách phạt, nhất định sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ.”
Đổng Trọng Thư với “Tam cương, ngũ thường”, “Thiên nhân hợp nhất” (trời và người hợp nhất), “Quân quyền Thần thụ” (Thần trao quyền cho vua), chẳng qua chỉ là thủ đoạn để lừa gạt vạn dân của những kẻ cao cao tại thượng tự xưng là hoàng đế. Bọn họ chỉ thấy trong đó mặt có lợi ình thôi, Ngũ thường, vì sao không thấy họ nhắc tới? Thuyết giáo hùng hồn, cổ xúy mạnh mẽ như vậy, chủ yếu là vì giai cấp thống trị, vì đặc quyền lâu dài của bản thân và giai cấp mình thôi.
“Ý kiến của Thái Phó, thứ cho Tịch Nhan không dám gật bừa.”
Tịch Nhan nhìn Vương thái phó, giọng nói lạnh như băng mang theo mùi thuốc súng nồng đậm.
“Hạ Kiệt Thương Trụ (Vua Kiệt nhà Hạ, vua Trụ nhà Thương) tự kiêu võ dũng, hoang dâm vô độ, trầm mê tử sắc, nghe lời phụ nhân, mê muội bỏ bê việc tứ tự*, phung phí của trời, gây hại cho dân, đoạn tuyệt với trời đất, kết thù kết oán với muôn dân, triều đại thay đổi, phải chịu cảnh tự diệt vong.
(肆祀: Tứ tự hay tế danh: ý là lấy toàn bộ trâu bò, dê cừu hiến tế tổ tiên. Tứ tự trong “Mục thệ” (Kinh Thư là một bộ phận trong bộ sách Ngũ thư của Trung Quốc, bao gồm Ngu thư (ghi chép về đời Nghiêu Thuấn), Hạ thư (ghi chép về nhà Hạ), Thương thư (ghi chép về nhà Thương) và Chu thư (ghi chép về nhà Chu), “Mục thệ” là một thiên trong Chu thư) và Tứ hưởng (肆享: Hưởng ở đây ý chỉ việc cúng tế) trong “Chu lễ” đều được gọi là Tế danh. Nguồn: baike)
Tần Thủy Hoàng càn quét Lục quốc, chấm dứt việc các quốc gia tranh chấp, nam bình Bách Việt, bắc đánh Hung Nô, “Xa đồng quỹ, thư đồng văn” (Bánh xe cùng một trục, chữ viết cùng một loại chữ (ý chỉ giang sơn thống nhất quy về một mối), độ cùng chế (cùng một chế độ, triều đình), đổi chế độ tiền tệ, sửa sang giao thông, hành đồng luân (tuân theo một nền nếp, phong tục), xây dựng Trường Thành, Lục quốc phải quy phục, thiên cổ nhất đế, danh phù kỳ thực (danh xứng với thực).
Đến lúc tuổi già, lại cho xây dựng cung điện rầm rộ, A Phòng Cung, Hưng Nhạc Cung, Lương Sơn Cung; tập hợp tất cả vũ khí trong thiên hạ tại Hàm Dương rồi đốt hủy, đốt sách chôn người tài; hao tiền tốn của để tìm kiếm tiên dược, theo đuổi mộng trường sinh; dân chúng trong thiên hạ vì thế mà ngập trong khổ ải, vợ con ly tán, cửa nát nhà tan.
Sau đó nổ ra cuộc khởi nghĩa Trần Thắng – Ngô Quảng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn hơn mười năm, tốt xấu lẫn lộn (kiểu vừa có công vừa có tội), hậu nhân cũng không biết nên bình phán như thế nào. Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục tinh thông thi từ ca phú, cá tính cao ngạo, tinh thông âm luật, sùng tín đạo Phật, đàm đạo chuyện thanh cao, không màng chính sự; vốn nên là một tài tử phong lưu, nhưng lại phải sống một đời đế vương, cả ngày uống rượu mua vui với bách quan, biên giới bị phá, “Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa”*. Về sau bị Bắc Tống hùng mạnh tiêu diệt, ngọa tháp chi trắc, khởi dung hãn thụy (ở bên giường có người, làm sao có thể an tâm ngủ ngon, đại ý là người bên cạnh làm mình không an tâm ngủ được, nguồn: Link), cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung (một câu thơ trích trong bài “Ngu mỹ nhân” của Lý Dục, tạm dịch: Nước cũ về chẳng được, ánh trăng trong!), cuối cùng cũng chạy không thoát khỏi kết cục một chén rượu độc ban chết.
Ai ơi xin hỏi sầu mấy hồi? Nào khác dòng xuân hướng đông trôi(hai câu thơ khác trong bài “Ngu mỹ nhân”), nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền (Trong Trang Tử – Vương chế 莊子 -王制 có nói:Quân giả, chu dã; thứ nhân giả, thuỷ dã. Thuỷ tắc tái chu, thuỷ tắc phúc chu: Vua là thuyền, dân là nước. Nước có thể chở thuyền, nước cũng có thể lật thuyền. Tham khảo thêm ở đây), nếu như quân vương tự ình là thiên tử, thì được hoang dâm vô đạo, không để ý tới triều chính, nô dịch dân chúng, vậy thì saimười phần, cuối cùng sẽ bị hàng nghìn hàng vạn dân chúng kéo xuống. “Dân vì quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh”, dân quý quân khinh (nhân dân là quý nhất, quân vương là nhẹ nhất), dân duy bang bổn (lấy dân làm gốc), chỉ có đặt dân lên đầu, mọi chuyện vì dân suy nghĩ, được vạn dân ủng hộ, chính nghĩa thì được ủng hộ, giang sơn mới có thể thiên thu muôn đời, hoàng thượng tam cung lục viện, lập đích lập trưởng (lập con trưởng, con dòng chính), không bằng tài đức sáng suốt.”
(Cách giang do xướng hậu đình hoa: Một điển tích tiêu biểu về sự mất nước, vong quốc. Trích trong một bài thơ của nhà thơ nổi tiếng đời Đường- Đỗ Mục. Nguyên bản:
Yên lung hàn thủy, nguyệt lung sa,
Dạ bạc Tần hoài cận tửu gia.
Thương nữ bất tri vong quốc hận,
Cách giang do xướng “Hậu Đình Hoa”.
Dịch thơ:
Khói bay, nước lạnh, khói trăng pha,
Thuyền đậu sông Tần cạnh Tửu gia.
Hận nước gái buôn không biết rõ,
Cách sông còn hát “Hậu Đình Hoa”.
(Bản dịch của Quốc Ấn)
Nguồn: Link 1 Link 2)
Cả đại điện yên tĩnh không một tiếng động, cũng không chút thanh âm, khuôn mặt yêu nghiệt mị nhân của Hạ Thiên Thần, ánh nhìn gắt gao khóa trụ trên khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của nàng, nụ cười đọng lại nơi khóe miệng, tất nhiên không thể thiếu sự khiếp sợ.
Hạ Dạ Bạch ngồi trên ghế, đôi mắt dưới mặt nạ nhiễm máu chợt mở to, nhìn thẳng vào Tịch Nhan, đáy mắt lóe lên, có kinh ngạc, có mừng rỡ, mang theo một chút sợ hãi và lo lắng.
Còn vốn đang lười biếng tựa trên ghế, thái tử Hạ Minh Húc không khỏi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Tịch Nhan, biểu tình giống như gặp quỷ.
“Thái phó, rốt cuộc nàng đang nói cái gì?”
Ngũ hoàng tử Hạ Tuấn Trì đi đến bên cạnh Thái phó, vẻ mặt mờ mịt.
“Cái gì Hạ Kiệt Thương Trụ, Tần Thủy Hoàng, Nam Đường Hậu Chủ kia là ai? Sao cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe qua?”
“Dân vì quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh (Dân là quý nhất, sau rồi đến xã tắc, vua là nhẹ nhất trong ba cái đấy); lấy đích lấy trưởng, không bằng tài đức sáng suốt….đều là những lời vô căn cứ, mấy lời xằng bậy này là ai dạy Thất Vương phi? Dám nhàn rỗi ở đây châm ngòi thổi gió (kích động, gây chuyện), nguy ngôn cổ hoặc (nói lời mê hoặc, gây nguy hiểm), chỉ riêng những lời ngươi vừa nói thôi, đã đáng bị xử tử hình tại chỗ.”
Vương Thái phó giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, hít thật sâu vài lần, mới phun ra được vài câu như vậy. Hắn thân là Đế sư, nguyên lão tam triều, lại là nhân vật đứng đầu bên phe hoàng hậu, ngay cả đương triều Cảnh Đế cũng phải nể hắn vài ba phần, sao có thể chịu được khẩu khí vừa rồi? Làm sao có thể bị một nữ nhân dạy dỗ? Hắn tự nhận là kiến thức uyên bác, nhưng những điều mà nàng vừa nói hắn lại không biết, thật đúng là không nén nổi lửa giận.
“Tru di cửu tộc ư? Phụ thân ta là Tể tướng của Lưu Ly, cả đời vì Lưu Ly vất vả cực nhọc, cúc cung tận tụy, chẳng lẽ chỉ vì mấy câu chân ngôn (những lời nói thực lòng) của Tịch Nhan mà xoá đi công trạng cả đời của người sao? Vương gia nhà ta dù thế nào đi chăng nữa cũng là hoàng tử, còn có thể bị tru di cửu tộc sao? Chết có gì đáng sợ, đều có số mệnh cả rồi, nếu để mặc cho các người uy hiếp sỉ nhục mà không dám đáp trả lại, đó mới là sống không bằng chết.”