“Nhan Nhan.”
Đương lúc chỉ mành treo chuông, Hạ Dạ Bạch đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cây, lao về phía cổ của Tịch Nhan, hai chân quấn lấy vòng eo mảnh mai như liễu của nàng, hai tay ôm lấy cổ nàng, cằm tựa trên hõm vai nàng, y như gấu koala treo ngược trên người nàng. Tư thế kia muốn bao nhiêu nguy hiểm có bấy nhiêu nguy hiểm.
Trong lòng Tịch Nhan lo cho hắn nên không chú ý, tùy ý để Hạ Dạ Bạch ôm, hai mắt vẫn dò xét bốn phía, giống như đang tìm thứ gì đó. Nhưng một lúc sau, đừng nói bóng người, ngay cả bóng chim thú cũng không có, nàng liền an tâm, có lẽ tiếng động ban nãy do Tiểu Bạch tạo ra.
“Nhan Nhan, người ngươi thơm quá a.”
Cằm Hạ Dạ Bạch ghé lên cổ Tịch Nhan, ngửi ngửi, cả người hắn đổ về phía trước, khiến cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, miệng dán lên lớp áo mỏng ướt đẫm trên vai nàng. Dưới mặt nạ bạc, đôi mắt thâm thúy đen láy lóe lên sắc côi sắc nhàn nhạt, kiều diễm không sao tả nổi.
Xúc cảm tê dại ấy khiến cả người Tịch Nhan khẽ run lên, giống như bị điện giật vậy. Khi nàng hoàn hồn lại, mới phát hiện ra tư thế hai người lúc này quá mức ái muội, khiến nàng liên tưởng đến tư thế cưỡi ngựa chiếu trên ti vi. Hai người bây giờ gần như không một khe hở, nếu nàng bị hắn đè lên thì… đúng là củi khô bốc lửa, đồng hoang bùng cháy.
Tịch Nhan càng nghĩ, tim đập càng nhanh. Nàng cắn chặt môi, vành tai không khỏi nóng lên, rõ ràng trên người chỉ mặc một lớp trung y mỏng nhưng sau lưng toát mồ hôi lạnh.
“Nhan Nhan, sao lỗ tai ngươi đỏ thế?”
Hạ Dạ Bạch tiến lại gần vành tai nàng. Hai mắt nhìn đăm đăm giống như muốn đục thủng một lỗ trên đó vậy. Hơi thở ấm áp vờn quanh cái cổ tuyết trắng, cả người Tịch Nhan bắt đầu run rẩy, bên tai càng đỏ lợi hại, nàng hoảng hốt nên không phát hiện ra trong giọng nói non nớt ấy xen lẫn vài phần trêu đùa.
Hồng Đậu đứng đằng sau, nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa cười ra tiếng, bèn cuống quít che kín miệng, nhưng trên mặt không giấu được ý cười.
Ánh trăng mông lung, các vì sao dần biến mất, bốn phía sương mù dày đặc bao phủ cơ thể hai người. Dù không nhìn rõ vẻ mặt của tiểu thư lúc này, bất quá Hồng Đậu có thể tưởng tượng ra. Hai gò má ửng đỏ, giống như đoá hoa đào xinh đẹp động lòng người, xấu hổ y hệt tiểu cô nương chưa hiểu sự đời. Trên thế gian này, chắc chỉ có Vương gia mới trị được tiểu thư.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Suy nghĩ của Tịch Nhan rối loạn, tim đập thình thịch. Nàng bối rối đẩy Hạ Dạ Bạch ra. Khí lực của nàng vốn lớn, giờ phút này lại càng không phân biệt được nặng nhẹ, chỉ nghe ai u một tiếng, cả người Hạ Dạ Bạch ngã trên mặt đất, lòng bàn tay mới ma sát nhẹ với cỏ dại đã chảy máu .
“Nhan Nhan, ngươi thật hung dữ.”
Hạ Dạ Bạch ngẩng đầu, đôi mắt đáng thương nhìn Tịch Nhan, hít hít đầu mũi, miệng mân mê, dáng vẻ kia giống như Tịch Nhan là người đã phạm phải tội ác tày trời.
“Ai bảo ngươi —” dựa vào gần như vậy .
Tịch Nhan đang định trách cứ hắn một phen, nhìn thấy vết máu trên cánh tay trắng nõn, sắc mặt trầm xuống, vội vàng chạy tới: “Ngã ở đâu? Sao lại chảy máu? Rất đau đúng không?”
Nàng chăm chú quan sát vết thương của hắn, đồng thời tự trách vì hành động lúc nãy của mình.
“Không phải rất đau.”
Hạ Dạ Bạch cười cười, kéo bàn tay Tịch Nhan đang nắm lấy tay mình, hắn nhào tới, áp nàng trên bãi cỏ.
“HẠ DẠ ——”
Tịch Nhan không hiểu chuyện gì, bởi vì lo lắng đến vết thương của Hạ Dạ Bạch nên không dám giãy dụa quá mức. Đang định mở miệng bảo hắn đứng dậy, lại thấy mặt nạ màu bạc kia càng ngày càng tiến lại gần mình. Trên mặt hơi lạnh, đôi môi bị cánh môi mình nghĩ đến bấy lâu nay che kín. Từ khi trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này, không muốn gì hết, không nhớ nổi điều gì, chỉ biết mở to mắt.
Đây là nữ nhân duy nhất khiến hắn nảy sinh dục vọng, nghĩ đến những lời nàng vừa nói với Hạ Thiên Thần, nhớ đến dáng vẻ nàng nép vào trong ngực hắn, trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa vô danh. Hắn muốn hung hăng trừng phạt nàng một phen, không ngờ môi nàng ngọt đến thế, giống như máu của nàng, tinh khiết, ngọt ngào, đủ để ức chế một phần ngọn lửa kia. Chẳng lẽ môi của nữ nhân đều ngọt thế sao? Không trách được Tiêu Kiếm cả ngày ôm rượu, chìm đắm trong men say ôn nhu hương.
Tịch Nhan nằm trên mặt đất, cánh tay còn giơ trong không trung, không nhúc nhích.
Động tác của Hạ Dạ Bạch vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng mút vào, ôn nhu gặm cắn, tìm tòi và thử dò xét. Đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ bờ môi nàng, hút lấy tất cả những thứ ngọt ngào nhất trong miệng nàng. Đôi mắt ấy sạch sẽ thuần khiết, chỉ liếc một cái có thể thấy hết tâm tình ẩn giấu trong mắt nàng, con ngươi sâu thẳm loé lên vẻ đắc ý tà ác, nở nụ cười vô cùng thoả mãn.
Đứng ở một bên, Hồng Đậu suýt nữa hét lên. Nhìn hai người say sưa hôn nhau trên mặt đất, nàng siết chặt tay, cả người nóng lên, ai bảo Vương gia không hiểu thiên địa âm dương, thế cái nàng nhìn thấy bây giờ là cái gì?
Bất quá giữa chốn hoang vu này, sương mù giá lạnh, liệu tiểu thư nhà nàng có thể chịu nổi không?
Cảm giác điện giật càng dũ phát mãnh liệt, Tịch Nhan cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, toàn thân như nhũn ra, không có một chút khí lực nào. Rõ ràng đang nằm trên mặt đất, nhưng nàng lại thấy cả cơ thể nhẹ nhàng bay bổng, như đang dẫm trên mây.
Hô hấp của hai người càng dồn dập. Người phía dưới hai mắt mê ly, gò má nở hoa, quyến rũ động lòng người. Khoé môi Hạ Dạ Bạch nhếch lên, con ngươi sâu thẳm sáng ngời, so với ô nha ăn được thịt béo còn đắc ý hơn.
Tách đùi nàng ra, nơi tư mật của hai người gần như hoà làm một, vật nào đó cứng ngắc nóng rực, đột nhiên Tịch Nhan tỉnh táo lại, không dám dùng sức đẩy mạnh Hạ Dạ Bạch như vừa nãy, chỉ đẩy nhẹ, ngẩng đầu: “Hạ Dạ Bạch, buông ta ra.”
Tịch Nhan thở hổn hển, hít vào một hơi thật sâu cuốn theo không khí đầy hơi ẩm, tươi mát vô cùng.
“Ta không, ta không.”
Hạ Dạ Bạch nhất quyết không buông, úp mặt vào bộ ngực đang phập phồng, hai tay vòng qua eo nàng, khoé miệng gần như kéo đến mang tai, cố ý cọ cọ y phục của nàng.
Lúc nãy tình huống khẩn cấp, y phục của Tịch Nhan vốn chỉ tuỳ tiện khoác lên người, Hạ Dạ Bạch cọ xát mấy cái, cổ áo liền mở ra, lòng bàn tay lạnh như băng mang theo cái kén rất dầy sờ lên làn da trắng như tuyết, một đường xuống phía dưới, nụ cười trên mặt càng lúc càng quỷ dị.
“Nhan Nhan, sao chỗ này của ngươi to thế?”
Khẩu khí kia muốn bao nhiêu ngây thơ có bấy nhiêu, nói xong, hắn cúi đầu nhìn ngực mình, cố ý vuốt ve mấy cái, ho mấy tiếng. Dưới mặt nạ lạnh như băng giống như đang cười, thanh âm thuần hậu trầm thấp tựa như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, trêu ghẹo lòng người.
Tịch Nhan gắt gao nhìn chằm chằm cái tay đang sờ ngực mình, thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng. Nàng cuống quít cắn chặt môi, hai gò má diễm lệ như ánh ban mai, trong lòng vừa tức giận vừa có cảm giác bị đùa giỡn.
“Hạ Dạ Bạch, ngươi muốn chết.”
Rõ ràng phải hung thần ác sát, nhưng lời vừa thốt ra giống như đang làm nũng, không có nửa điểm uy hiếp.
Hạ Dạ Bạch cười hắc hắc hai tiếng, không thuận theo, đè lên người Tịch Nhan, cắn nhẹ vành tai nàng, hé miệng ngậm lấy. Tịch Nhan sửng sốt đương trường, quên cả giãy dụa, gương mặt nóng lên. Hắn cười cười, dùng sức mút một chút, cảm giác toàn thân phảng phất tập trung tại một chỗ, Tịch Nhan không nhịn được khẽ rên thành tiếng, bên kia, nụ cười trên mặt hắn càng đắc ý.
Làn nước yêu kiều lăn tăn từng gợn sóng, đôi mắt sâu thăm thẳm như nhuốm màu cảnh vật, trở nên đẹp lạ thường.
“Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch ghé sát cổ nàng, kêu một tiếng, Tịch Nhan rùng mình, suýt nữa tức điên người.
“Tiểu Bạch!”
Tịch Nhan rống lớn: “Hơn nửa đêm, sao ngươi chạy ra đây? Những thứ này ngươi học được ở đâu?”
Mấy ngày trước, ngày nào nàng cũng ngủ chung giường với Tiểu Bạch, không hề thấy hắn lộn xộn nửa điểm. Sao hôm nay lại giống hệt dã thú động tình, gặp người thì cắn, lại còn xé y phục của nàng, sờ ngực nàng, nếu không phải nàng kịp thời cản lại, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hạ Dạ Bạch buông tay, rụt cổ lại, cúi đầu, sợ hãi đến độ sắp khóc: “Nhan Nhan, ngươi đã nói không hung ta.”
Nghĩ đến những động tác hắn vừa làm với mình, nghĩ đến hắn từng làm như thế với nữ nhân khác, trong lòng Tịch Nhan bừng bừng lửa giận, hạ quyết tâm: “Không nghe thấy ta hỏi ngươi cái gì sao?”
Hạ Dạ Bạch ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Tịch Nhan một cái, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của nàng, giống như con thỏ bị kinh hách, lập tức cúi đầu: “Ta đang ngủ, thì nghe thấy trong tướng phủ ầm ĩ, sau đó có rất nhiều người lên núi. Ta cũng đi theo họ đến nhà gỗ nhỏ, thì thấy Tứ hoàng huynh và gà rừng kia, hai người không mặc quần áo, ôm chặt lấy nhau. Tứ hoàng huynh chính là làm thế này với gà rừng, ta thấy bộ dáng gà rừng giống như rất thoải mái, vì thế ta mới ——”