Thứ Nữ Cuồng Phi

Chương 51: Chỉ Mành Treo Chuông






Trong cơn mơ hồ, Hạ Thiên Thần cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người giống như bị đặt trên đống lửa, toàn thân nóng ran vô cùng khó chịu. Trước ngực giống như có ngàn vạn con côn trùng ngọ nguậy, thế tới hung mãnh, ba đào quay cuồng, phá huỷ từng tầng phòng hộ, hắn muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng ngàn cân. Hắn mơ màng muốn ngủ, nhưng cả người nóng ran khiến hắn không thể ngủ được.
Mạc Vân Phỉ nằm trên người Hạ Thiên Thần , hai người có cảm giác giống nhau, nóng ran bất an, nàng giật giật thân thể, nhẹ nhàng rên rỉ, mang theo nồng đậm ham muốn, kiều mỵ ôn nhu dù là nam tử hán thiết cốt boong boong cũng mềm ra như nước.
Oanh một tiếng nổ, Hạ Thiên Thần cảm thấy đại não căng như dây cung đã bị kéo đứt, đại não một mảnh hỗn độn, căn bản không biết đang ở phương nào, lại nhạy cảm nhận thấy có cái gì đó không đúng, cau mày, mơ hồ sinh ra vẻ u sầu, năm ngón tay khép lại, muốn phá hết thảy trói buộc trong cơ thể. Hắn cố mở mắt, nhưng dù cố cỡ nào cũng không làm được, chỉ bằng một nghị lực báo ình, giờ này khắc này, hắn tuyệt không thể làm ra chuyện cầm thú, hại mình.
Cảm giác nóng nực trên người càng mãnh liệt rõ ràng, cộng thêm tác dụng của thuốc mê hồn, Hạ Thiên Thần – ý thức càng ngày càng mơ hồ, giật giật chân, cảm nhận rõ được xúc cảm trắng mịn, rõ ràng cũng nóng rực như mình, lại khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn không nhịn được cọ xát mấy cái, phía dưới dục hỏa đã tần lâm biên giới. (trên bờ vực của biên giới)
Mạc Vân Phỉ không hơn tỉnh táo hơn Hạ Thiên Thần là bao, lúc này ý thức nàng mơ hồ, hoàn toàn cọ xát theo bản năng. Hơi thở của nam tử phía dưới kích thích từng tế bào trên người nàng gào thét, lao đến, hạ thân một trận sóng ngầm bắt đầu khởi động, nàng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhào tới, mạnh mẽ cắn thân thể của Hạ Thiên Thần.

Hai người vốn không một mảnh vải, trúng mê hồn dược, hai chân quấn giao. Tư thế đó không mấy người chống cự nổi, cộng thêm giờ phút này ý thức hai người đã mơ hồ không rõ, lại trúng xuân dược, Hạ Thiên Thần dù biết có gì đó không đúng, nhưng không thể đè nén được cơn thuỷ triều mãnh liệt trào dâng. Chỉ nghe một tiếng gầm nhẹ, Hạ Thiên Thần lật ngược Mạc Vân Phỉ lại, không hề thương tiếc hôn xuống, không có bất kỳ màn dạo đầu nào đã tiến vào.
Sắc trời không rõ, hai thân thể trên giường giao triền chung một chỗ, triền miên không nghỉ, không có tình cảm, chỉ có phát tiết, chẳng biết lúc nào sẽ nghỉ ngơi.
“Không biết Nhan Nhan mà thấy cảnh này sẽ có phản ứng gì?”
Ngoài cửa sổ, một nam tử thân tử y mang mặt nạ bạc, xuyên thấu qua cửa sổ mở rộng liếc mắt nhìn giường hẹp không ngừng đung đưa. Hắn ngẩng đầu nhìn các vì sao trên trời, khoé miệng khẽ cong lên, khuôn mặt giãn ra, thậm chí mang theo ý cười, tâm tình rất tốt, vô duyên vô cớ có phần biến hoá kỳ lạ.
***
Rừng hoa đào yên tĩnh, cỏ cây xanh tươi, Ôn Bích Tuyền là loại ôn tuyền tự nhiên lộ thiên, quanh năm không đóng băng. Sương mù dày đặc lượn lờ, hoa đào nhẹ rơi như đang nhảy múa, từng cánh hoa bay lả tả trong suối nước nóng, trông rất đẹp mắt.
“Hồng Đậu, thật thoải mái, ngươi không nghịch nước với ta ư?”
Trời vừa hửng sáng, mặt trời mới mọc còn chưa thay thế được vầng trăng kia, Tịch Nhan quay lưng về phía Hồng Đậu, tóc đen như mực xõa xuống, lúc đang cười, một đôi tay như bạch ngọc, bóng loáng óng ánh. Trên cánh tay còn vương cánh hoa đào đỏ tươi, bọt nước lóng lánh, nương theo da thịt như ngọc lần nữa nhỏ vào trong ôn bích tuyền, nước da trắng như tuyết đó, như được tráng một lớp men màu ngọc lưu ly, trong suốt sáng rực lên, toàn thân bóng loáng, không nhiễm chút bụi bặm nào. Tiếng cười kia, còn êm tai hơn tiếng nước chảy, trong trẻo như tiếng chuông bạc, chiếu rọi làm sáng bừng cả màn đêm tăm tối, Hồng Đậu nhìn mà ngẩn ngơ.
Nàng hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, làm sao chưa thấy bộ dáng tiểu thư lúc tắm rửa. Nhưng lúc này, nàng cảm thấy có chỗ nào đó không giống với lúc trước. Suy nghĩ nghiêm cẩn (nghiêm túc, cẩn thận) tinh tế, cách xử sự quyết tuyệt, lúc nói chuyện lộ rõ sự tiêu sái, tự tin, ung dung, đây không phải là tiểu thư nhẫn nhịn lùi bước khắp nơi như trước, nhưng càng khiến người khác tin phục, giống như một vật sáng, trong bóng đêm u tối, vẫn chói mắt như cũ.
“Sắc trời không còn sớm, Vương Phi nên tắm nhanh lên, về sớm một chút, nếu Vương gia thức dậy không thấy Vương Phi, sẽ náo loạn.”
Hồng Đậu cung kính trả lời, quả nhiên thấy động tác của Tịch Nhan nhanh hơn, Hồng Đậu cười ra tiếng: “Vương Phi không sợ trời không sợ đất, cớ gì sợ Vương gia như thế?.”

“Nha đầu chết tiệt kia dám cười ta, không muốn sống nữa.”
Tịch Nhan vung quyền, dùng sức đánh vào mặt nước, trong khoảnh khắc, bọt nước văng khắp nơi, cả cơ thể ngửa ra sau, hắt nước về phía Hồng Đậu, da thịt trắng nõn như bạch ngọc, đôi bồng đào ẩn hiện trong làn nước, xứng với hoa đào kiều diễm, cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng không thể chống lại được sự quyến rũ này,
Hạ Dạ Bạch rời khỏi phòng nhỏ, đang chuẩn bị trở về, đi ngang qua rừng hoa đào lại nghe thấy tiếng cười quen thuộc. Trong lòng hắn đột nhiên kích động, ở ngọn núi đằng sau Vương Phủ, sâu trong rừng đào có một ôn tuyền tự nhiên lộ thiên, gọi là Ôn Bích Tuyền. Nhớ đến trong rừng đào yên tĩnh vô cùng quỷ dị đột nhiên xen lẫn tiếng cười vui vẻ, gió lốc chợt xuất hiện, tử y nhẹ nhàng, dưới chân người mang mặt nạ ngân bạch kia như sinh gió, giống như một con báo đi săn trong đêm tối.
Hạ Dạ Bạch đứng dưới tàng cây của một gốc đào to lớn. Đôi mắt đen thâm thuý dưới mặt nạ chăm chú nhìn bóng lưng đẹp đẽ ấy, chủ nhân của nó đột nhiên xoay người, da thịt trước ngực một mảnh tuyết trắng, nõn nà như bạch ngọc, không có chút tỳ vết. Đôi nhũ hoa ngạo nghễ, dưới bầu trời đêm sáng bóng hấp dẫn. Chẳng qua chỉ đứng một chỗ, nhìn một động tác vô tình của nàng lại khiến hắn sinh ra cảm giác nóng rực chưa từng có. Cảm giác này không xa lạ, nhưng lần đầu tiên mãnh liệt đến thế, chết tiệt hắn không kiềm chế nổi.
Thân ảnh kia như du long vẫy vùng trong nước, nhàn nhã rong chơi, tóe lên từng đợt bọt sóng. Giờ phút này, hắn hận mình không thể biến thành nước, kề sát cơ thể nàng, trực tiếp thưởng thức vẻ đẹp của nàng. Hắn muốn lao ra ngay lập tức, bắt lấy nàng, vững vàng giam nàng trong lồng ngực của mình, đặt nàng ở dưới, biến nàng thành người của hắn, để vẻ đẹp mỹ lệ của nàng chỉ vì mình mà nở rộ, biến nàng nhỏ lại, cất vào túi của mình, không để cho bất kì kẻ nào nhìn thấy vẻ đẹp của nàng.
Giờ khắc này, hắn rất hận mình giả ngốc, nếu không phải như vậy, nàng đã sớm là nữ nhân của mình, Hạ Thiên Thần cũng không dám đánh chủ ý gì với nàng. Mỹ nhân ngay trước mặt, chỉ có thể nhìn lại không thể ăn, coi như Hạ Dạ Bạch đã hiểu đây là cảm giác gì.
Trong nước Tịch Nhan ngừng lại, ngửa đầu, đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc đen như mực của mình, phảng phất như tiên nữ chốn thiên cung. Hạ Dạ Bạch cảm thấy phía dưới đốt người, hai mắt mở thật to, giống như muốn đem thân ảnh kia khắc sâu vào vào mắt mình mình, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Nữ nhân đáng chết dám nhiều lần câu dẫn hắn, một ngày nào đó hắn muốn sanh thôn hoạt bác (ăn sống nuốt tươi ) nàng, cho nàng biết mùi lợi hại. Giây phút này hắn hoàn toàn quên mất thân phận của mình là khách không mời mà đến. Kẻ hắn muốn, hắn nhìn trúng cho đến bây giờ chưa ai thoát được, bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Ai?”
Nước gợn vững vàng, một mảnh an tĩnh, Tịch Nhan nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía, lộ rõ vẻ đề phòng, quát lớn một tiếng.

“Vương Phi, không có ai cả.”
Hồng Đậu xoay người, không gian im ắng, không một bóng người.
Tịch Nhan liếc Hồng Đậu: “Ném y phục qua đây.”
Lúc nàng bơi lội trong nước, có một ánh mắt nóng rực khiến lưng nàng nóng lên. Nàng cho là mình cảm nhận sai, nhưng tiếng động vừa phát ra kia, nàng tuyệt đối không nghe lầm.
Tịch Nhan từ trong nước nhảy lên, thân hình mạnh mẽ, phiên như du long, bọt nước văng bốn phía, bao quanh nàng, Long Nữ dưới nước cũng chỉ đến thế mà thôi. Nàng vươn tay, bắt lấy xiêm y Hồng Đậu ném qua, nhanh chóng khoác lên người, tất cả chỉ trong chớp mắt.
Hạ Dạ Bạch sững sờ đứng đó, ngơ ngác nhìn mỹ nhân dưới ánh trăng. Mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng làn da trắng hơn tuyết, đường cong linh lung kia, thân thể mềm mại như hoa mai, động tác xoay tròn giữa cơn mưa hoa, còn ưu mỹ hơn bất kì màn múa nào trên thế gian, dù Hằng Nga có ở đây cũng tự ti, mặc cảm.
“Nếu không hiện thân, để ta tìm ra, cẩn thận con mắt của ngươi.”
Màn đêm che giấu, không nhìn rõ thân ảnh đứng cạnh ôn tuyền, hắn cau mày, rủa thầm một tiếng. Sao hắn có thể quên mất, vương phi của hắn đâu phải người thường, trong đêm tối còn nhạy hơn cả cú mèo, dù là một ít gió thổi cỏ lay cũng phát hiện ra. Suy nghĩ trong chốc lát, Tịch Nhan đã đi về phía này, giờ phút này muốn trốn thì không kịp nữa rồi. Nếu để nàng phát hiện, mình không thể che giấu được nữa?
Dưới mặt nạ, đôi mắt lãnh ám sâu thẳm xẹt qua tia bối rối, không biết là lo lắng mặt nạ của mình bị vạch trần, hay là lo lắng giai nhân vì cớ đó mà bỏ đi