Nói ít sai ít, hắn quyết định tốt nhất nên ngậm miệng lại, đưa mắt sang nhìn Tịch Nhan.
Đã gần đến giữa trưa nhưng Tịch Nhan vẫn chưa ăn sáng, bụng hơi đói, nàng đi tới cửa, gọi một gã sai vặt lại phân phó sau đó đến nhà bếp ngồi một lát thì thấy Tương Tư Hồng Đậu, sau lưng còn có mấy nha hoàn, bưng thức ăn còn bốc khói nghi ngút đến, mấy nha hoàn đó để đồ ăn xuống liền quay người rời đi, Hồng Đậu Tương Tư lưu lại hầu hạ.
“Mới qua mấy ngày mà Vương phi gầy đi nhiều, nếu bên ngoài quá cực khổ, cho dù có có chuyện gì quan trọng đi nữa cũng không thể sánh bằng sức khỏe được, dù vương phi có bán mạng làm việc nhiều hơn cũng cần nghĩ đến sức khỏe của mình, đây đều là mấy món vương phi thích ăn, ngài ăn nhiều một chút nhé.”
Tịch Nhan gật đầu, chỉ vào chỗ trống bên cạnh, “Nhiều món thế này, hai người cùng ngồi xuống ăn đi.”
Hồng Đậu nghe thế, đôi mắt sáng ngời, cười bước lại ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, Tương Tư thì ngồi xuống cạnh bên Hạ Dạ Bạch.
“Lúc Vương phi đi vắng, Vương gia than ngắn thở dài, hiện tại vương phi đã trở về, sao Vương gia lại rầu rĩ không vui?”
Hồng Đậu ngồi cạnh Tịch Nhan cũng nghiêng đầu nhìn Hạ Dạ Bạch đang ngồi im lặng, cười trêu chọc.
Hạ Dạ Bạch ngẩn đầu, trừng mắt với Hồng Đậu, quệt môi, tỏ vẻ đáng thương, trông mong dòm Tịch Nhan, chỉ thiếu cái đuôi ngoe nguẩy phía sau mông.
Tịch Nhan chẳng buồn liếc mắt, ăn vài miếng cơm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đứng lên, lúc đi ra còn cầm theo mấy túi thuốc.
” Vương phi khó chịu chỗ nào sao?”
Hồng Đậu nhìn thuốc trên tay nàng, vội vàng buông đũa, chạy tới, lo lắng kiểm tra một lượt, Tương Tư ngồi im, vẻ mặt cũng lo lắng nhìn Tịch Nhan.
Ánh mắt của Hạ Dạ Bạch nhìn theo Tịch Nhan cũng như đang thắc mắc, ngửa đầu, nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của nàng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếp theo ngay sau đó, lòng hắn như bị treo lên, bồn chồn không yên.
Không phải là của nàng thì thuốc đó là dành cho hắn, không biết là thuốc gì đây. Hạ Dạ Bạch bí xị, sắc mặt xám xịt, cô nàng này, quả nhiên có chuẩn bị kỹ.
Tịch Nhan lắc đầu, ngồi xuống chỗ cũ, đưa thuốc sang cho Tương Tư: “Không phải của ta, ta thấy dạo này Vương gia không được tươi tỉnh, cố ý nhờ Lý lão bốc vài thang thuốc để vương gia bồi bổ thân thể.
Tương Tư Hồng Đậu thấy Tịch Nhan nói như vậy, yên lòng, Hồng Đậu nhìn chằm chằm Tịch Nhan, cười ha ha, “Vương gia không tươi tỉnh ư? còn không phải nhớ vương phi sao? nếu vương phi có ở trong vương phủ, Vương gia còn phải uống thuốc gì.”
Hạ Dạ Bạch cúi đầu, chợt cảm thấy Hồng Đậu nói có lý, nàng luôn đi biệt tích, hắn không thể lo lắng cho nàng sao? nếu nàng ngoan ngoãn ở trong vương phủ, hắn được ở bên cạnh nàng thì có rất nhiều thứ không cần để tâm đến, thuốc kia, tất nhiên hắn cũng không cần dùng.
“Đây là tâm ý của Vương phi, vương phi đã chịu khổ nhiều, mới có mấy ngày mà gầy đi nhiều, quả thực cần bồi bổ, để nô tỳ cho người đi sắc thuốc, nô tỳ và Hồng Đậu sẽ thay phiên canh chừng.”
Tịch Nhan híp mắt, nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch, gật đầu: “Thuốc này đương nhiên phải uống.”
Hạ Dạ Bạch thấy trong lời của nàng không có ý cho phép thương lượng, biết là chạy trời không khỏi nắng, người, giật lấy gói thuốc trên tay Tương Tư: “Nhan Nhan đã chuẩn bị đồ ăn ngon gì cho ta thế?”
Bởi vì quanh năm sống cùng với Tiêu Kiếm nên hắn cũng hiểu sơ lượt dược tính, chỉ cần để lên mũi ngửi một chút là biết bên trong có nhân sâm, lộc nhung, xạ hương, đuôi cọp, hắn nhíu mày, ánh mắt bất đắc dĩ, những thứ này đều là thuốc tráng dương, quả thật rất bổ, nhưng nếu đúng như lại giống như đêm qua thì hắn chắc chắn sẽ chảy máu mũi mất.
Tịch Nhan khẽ cúi đầu, khóe mắt hơi nhếch lên. Cẩn thận quan sát phản ứng của Hạ Dạ Bạch, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của hắn thì không nhịn được cười, Hạ Dạ Bạch ném trả lại gói thuốc cho Tương Tư, ai oán liếc nhìn Tịch Nhan, Tịch Nhan ngẩng đầu, hất mặt lên, ai bảo làm bậy thì ráng mà chịu…