Thứ Nữ Cuồng Phi

Chương 101: Trở Về Giày Vò Ngươi Đấy, Thì Sao?





Mặt trời rực rỡ ngã về phía tây, tà dương đỏ thẫm, áng mây như lửa, trời đã vào chạng vạng tối, nhưng vẫn sáng sủa như cũ, lại không giống như lúc ban ngày, khí nóng lan trên mặt đất từ từ bốc hơi lên, nhưng đã không còn vẻ khô nóng như giữa trưa.
Tịch Nhan xuống xe ngựa, chỉ huy mấy hạ nhân vương phủ lôi chiếc rương ở sau xe xuống, vẻ mặt nở nụ cười dịu dàng, bước thẳng về Thúy Trúc Cư.
Vẫn chưa đi đến Thúy Trúc Cư đã bị Hồng Đậu đang đi dạo chung quanh nhìn thấy, Hồng Đậu chớp chớp mắt, nhìn Tịch Nhan, há to mồm, giống như gặp quỷ hầu như, một hồi lâu sau mới định thần lại, hào hứng vội chạy đến gần Tịch Nhan, ngước đầu, đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm Tịch Nhan.
“Sao đột nhiên Vương phi lại trở về.”
Tịch Nhan nhíu mày, đi về phía Thúy Trúc Cư, chân vẫn bước về phía trước.
Hồng Đậu cười ha ha rất là sung sướng, cứ nhảy xung quanh Tịch Nhan, cho nên vẫn không phát hiện ra hai hạ nhân đang khiêng cái rương ở phía sau, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, kinh ngạc hô lên, “Để nô tỳ chạy vào thông báo với Vương gia, nếu Vương gia biết, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, Hồng Đậu buông tay của Tịch Nhan ra, chẳng khác nào cánh bướm chập chờn lướt về phía Thúy Trúc Cư.
Bên trong Thúy Trúc Cư, lục trúc xanh tươi quanh năm như nhiễm chút vàng óng ánh, từng làn sóng lượn lăn tăn trên ao nước, lóe lên ánh sáng vàng, như là ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm bao la, trên sóng nước lăn tăn, phản chiếu bóng lục trúc chập chờn theo lượn sóng, chẳng khác nào đang đung đưa theo gió, mang đến cảm giác mát mẻ.
“Haizzz.”
Hạ Dạ Bạch ngồi ở trên bậc thang trước cửa phòng, hai tay chống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm dưới mặt nạ kia đảo qua xung quanh, im ắng, không có người kia, trống rỗng, cúi người ủ rũ, chẳng chút tinh thần nào, cũng chẳng biết suy nghĩ cái gì, thỉnh thoảng than thở.

“Vương gia đang nhớ vương phi?”
Tương Tư đứng ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, cũng ngồi xổm người xuống ở trước mặt hắn, đôi mắt dịu dàng như nước dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ nhu hòa.
“Haizzz.”
Hạ Dạ Bạch liếc mắt nhìn Tương Tư gục đầu xuống, tiếp tục thở dài.
Tương Tư cười cười, vẫn đứng ở trước mặt Hạ Dạ Bạch, “Chẳng phải Vương gia vừa mới đi gặp vương phi sao? Vương phi cũng giống như Vương gia vậy, lúc nào cũng nhớ đến Vương gia, nhất định là có chuyện gì quan trọng mới chưa quay về gặp Vương gia, chờ vương phi làm xong mọi việc, nhất định sẽ quay về tìm Vương gia.”
Giọng nói dịu dàng, không một chút mất mác, chẳng khác nào đang dỗ dành một đứa bé.
Hạ Dạ Bạch liếc mắt xem xét Tương Tư, nhìn nụ cười trên mặt nàng, lời dâng lên tới mép cũng phải nuốt ngược trở vào, chỉ biết thở dài thở ngắn ở trong lòng, trái tim hắn đau đớn, làm sao nàng có thể hiểu rõ, hiện giờ hắn đâu dám trách cứ Nhan Nhan cớ vì sao không chịu quay về với hắn, mà hắn đang lo lắng không biết nàng khi nào mới chịu quay trở về, chỉ cần một ngày nàng vẫn chưa chịu trở về lòng hắn càng thêm phiền muộn, thế nhưng lại không thể đi tìm nàng.
Mặt dày mày dạn, chiêu này lúc nào cũng rất hữu dụng, thế nhưng sáng nay đã dùng qua, mà nàng chẳng những không trở về, hình như càng thêm tức giận.
“Vương phi đã trở về.”
“Vương gia, vương phi đã trở về.”
Hạ Dạ Bạch cong ngực thẳng lưng, đôi mắt đen sâu thẳm dưới mặt nạ lập tức sáng lên, nghiêng đầu dò xét, loại cảm giác đó giống như là từ địa ngục thoáng cái bay lên thiên đường, nhẹ bỗng, hoàn toàn không chân thật, tim đập rộn ràng trong lồng ngực, nhao nhao muốn nhảy ra ngoài, không dám tin nhìn ra cửa, một hồi lâu sau, buồn bã ỉu xìu xuống, lần này mình đã làm nàng đau lòng như vậy, làm sao nàng dễ dàng trở lại như vậy.
Tương Tư đứng ở bên cạnh Hạ Dạ Bạch, mừng rỡ, đi về phía trước vài bước, nhưng không thấy Hạ Dạ Bạch chạy ngang qua người mình, khó hiểu xoay người, thấy hắn vẫn ngây ngốc ngồi tại chỗ, gục đầu xuống, bộ dáng buồn bã, chợt ngừng bước chân: “Vương gia, vương phi đã trở về, sao Vương gia còn ngồi ở chỗ đó?”
Hạ Dạ Bạch đầu óc còn đang quay cuồng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, Tương Tư khẽ mím môi, đầu óc mơ hồ không hiểu. lại quay ngược về hai bước. Bỗng nhiên Hạ Dạ Bạch phục hồi tinh thần lại, đứng bật dậy, chẳng khác nào mũi tên vừa rời cung, vèo một cái lướt qua Tương Tư.
“Vương — ”
Tương Tư chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua, xoay người, ngay cả bóng lưng của Hạ Dạ Bạch cũng không còn, chỉ mơ hồ thoáng thấy góc áo của hắn. Mím môi, không nhịn được cười ra tiếng, theo.
Nàng đã nói rồi mà vương phi đã trở về, làm sao Vương gia có thể có thể ngồi im ở đó?
Hạ Dạ Bạch vọt tới trên hành lang, dưới mặt nạ ngân bạch, nụ cười trên mặt không sao nén lại được. Nhan Nhan đã trở về, nàng là tha thứ mình sao? nàng đã không còn trách cứ gì mình nữa rồi sao? Hay là lần này trở về là có việc gì khác? nói không chừng chân trước vào vương phủ, phía sau tìm một nguyên do rồi rời đi.
Hạ Dạ Bạch càng nghĩ càng cảm thấy uể oải, người hắn lúc này chẳng khác nào chậu nước lạnh. Sợi dây hưng phấn hoàn toàn mất hết gió rét thổi tới lạnh thấu xương, nụ cười trên mặt trôi theo dòng nước, trong nháy mắt ngưng kết thành băng.

Hạ Dạ Bạch do dự bất định, tới tới lui lui ở trên hành lang, đôi mắt tối tăm buồn bã, cúi đầu, một lần nữa lui trở lại, đứng ở ngưỡng cửa, hai tay vịn khuông cửa, cắn chặt môi, đầu óc không ngừng xoay chuyển, đôi mắt chờ mong nhưng lại mang ai oán hờn tủi, trông mong nhìn ra cửa, cực kỳ giống một oán phụ ở trong khuê phòng chờ phu quay trở về, dáng vẻ kia, thực đáng thương thay.
“Vương gia không muốn đi ra sao? Tại sao lại lui trở về?”
Tương Tư đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, kéo kéo xiêm y của hắn.
hôm nay Vương gia bị làm sao vậy? sao lại không muốn đi tìm vương phi, lúc nào cũng ủ rủ không vui, hiện tại vương phi đã trở về, thế nhưng Vương gia không chạy đi đón chào, trái lại ngây ngốc ở nơi này làm chi.
“Ta ở chỗ này chờ Nhan Nhan cũng được.”
Giọng nói ấy buồn bã, tràn ngập bi thương không cam lòng.
Chợt nghe nói Nhan Nhan trở về, hắn còn tưởng rằng là bản thân xuất hiện ảo giác, hoàn toàn không thể tin được, sáng sớm còn đang tức giận với mình, hắn mặt dày mày dạn quấn quít chẳng qua là cho thấy thấy quyết tâm của mình mà thôi, nhưng nàng hoàn toàn không ý định muốn trở về, giờ bất quá cũng đã qua mấy canh giờ mà thôi, sao đột nhiên nàng lại quay về.
Nếu nàng không muốn nhìn thấy mình, mà hắn cứ thế xông ra ngoài, chọc cho nàng nổi giận thêm nữa, nói không chừng vừa vào đến Thúy Trúc Cư liền quay lưng bỏ đi tiếp, hiện tại mấu chốt nhất là nàng có ở lại hay không? hay vẫn quay về Võ Phủ.
Hừ, nghĩ lại bỗng thấy Hồng Ngọc thật đáng ghét, cả ngày quấn quít lấy Nhan Nhan, rõ ràng đều là phụ nữ với nhau, lại thân thiết quấn lấy Nhan Nhan như ngây như dại, khiến cho trong lòng hắn chẳng chút thoải mái nào, bất quá Nhan Nhan tựa hồ chỉ đối tốt với nàng ta mà thôi, nếu lúc này hắn nổi cơn ghen, làm mình làm mẩy, chẳng phải sẽ tự chuốc lấy khổ cho mình thêm sao? Hắn mới không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Tương Tư, ngươi đi ra ngoài xem thử, có thật Nhan Nhan đã về hay chưa?”
Hạ Dạ Bạch xoay người, phất phất tay: “Lần này Nhan Nhan trở về, cho dù Tương Tư phải quỳ xuống cầu nàng cũng không thể để cho nàng rời đi nữa.”
Khóe miệng rủ xuống, hai vai gục xuống, đôi mắt đen sâu thẳm tội nghiệp dòm Tương Tư, hơn nữa giọng nói non nớt, quả thực còn dấy lên lòng thương yêu trìu mến hơn cả một đứa bé, cũng dấy lên tình cảm của bậc làm cha làm mẹ trong thân tâm Tương Tư.
Nàng mở miệng muốn nói gì, lại nhìn thấy Tịch Nhan ở cách đó không xa đang đi về phía bên này, phía sau còn có hai hạ nhân đang khiên một cái rương to, không biết chứa những gì.
“Vương gia, vương phi tới rồi.”
Tương Tư cười nói, mím môi, đi tới, mới đi được vài bước, thấy đầu Hạ Dạ Bạch tựa vào khuông cửa, mím môi, ánh mặt trời chiếu lên mặt nạ ngân bạch chiết xạ ra quang mang chói mắt, đôi mắt kia dưới mặt nạ lúc này như thế nào thì không thể nhìn rõ.
“Vương gia cứ đứng ở bên này đợi sao? nô tỳ đi trước.”
Tương Tư nở nụ cười, xoay người đi về phía Tịch Nhan, Hạ Dạ Bạch ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn thân ảnh càng ngày càng tiến lại gần Thúy Trúc Cư.
Nàng vẫn mạc xiêm y tao nhã, tóc búi tùy tiện, ngoại trừ một cây trâm ra thì không còn trang sức nào khác, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, hơn nữa đứng cách xa như vậy hắn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ khóe miệng nàng nhếch lên, nhan sắc tuyệt sắc xuất trần ấy ánh lên niềm vui sướng, ánh nắng chiều mờ ảo như những vì sao lấp lánh chiếu thẳng vào ánh mắt của nàng, lấp lánh lung linh thông tuệ giảo hoạt, ung dung tự tin, nhìn không ra một chút lo lắng. Hạ Dạ Bạch cảm thấy tim lạnh run, toàn bộ thân thể đều đang phát run, nguyên lai, người phải rầu rĩ vì chuyện này chỉ có mình hắn, mà nàng chưa từng để ở trong lòng.

Tịch Nhan tất nhiên cũng phát hiện Hạ Dạ Bạch đứng ở cửa, đóa hoa tuyết liên thánh khiết trên mặt nạ ngân bạch ánh lên vẻ đẹp lung linh dưới ánh mặt trời, hai tay vịn khuông cửa, đầu dựa vào trên cửa, dường như có chút run rẩy, đôi mắt trông mong nhìn về phía nàng, chờ đợi, kích động, khẩn trương, vẫn là đôi mắt trong veo, nàng lại không nhìn thấy chút vô tội thánh thiện nào, cả người đang được bao phủ với ánh nắng, nhưng lại toát ra cảm giác cô đơn, Tịch Nhan nhịn không được lại thấy thương tiếc.
Một giây kế tiếp, đáy lòng giống như có tiếng trách móc, Mạc Tịch Nhan, ngươi chẳng chút tiến bộ nào, mới đó đã thấy mềm lòng rồi soa? Lần này trở về ngươi nên giày vò hắn một trận cho bỏ tức, để hắn cũng phải làm trâu làm ngựa cho ngươi, nếm mùi bị người ta quấy nhiễu làm bừa là thế nào.
“Vương phi, ngài trở lại rồi, mới vừa rồi Vương gia còn nói nhớ đến Vương phi đấy.”
Tương Tư vừa cười vừa nói, thanh âm không nhỏ, Hạ Dạ Bạch đương nhiên cũng, đôi mắt dưới mặt nạ mở thật to, tha thiết nhìn chằm chằm Tịch Nhan, nào nghĩ tới Tịch Nhan lại không nhìn hắn cái nào, chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng.
“Vương phi đang giận dỗi với Vương gia sao?”
Tịch Nhan lắc đầu: “Ngươi nghe ai nói?”
Tương Tư liếc mắt nhìn Hạ Dạ Bạch đứng phía sau, vừa định lên tiếng đã bị Hồng Đậu đứng bên cạnh Tịch Nhan cướp lời, “Ta cũng hiểu được, mọi khi vương phi chỉ rời khỏi vương phủ vài ngày, Vương gia nghe thấy vương phi trở về, chắc chắn sẽ vui mừng chạy đến trước mặt vương phi, ôm lấy vương phi, làm ầm ĩ một phen, hiện tại thế nào lại ngoan ngoãn như thế, trông chẳng khác nào hòn vọng phu đứng bất động chờ ở cửa.”
Hồng Đậu nói xong, che miệng, nhón gót lên nhìn, miệng cười haha.
“Lần này Vương phi hồi phủ sẽ không đi ngay chứ? Mới vừa rồi Vương gia phân phó nô tỳ, cho dù phải quỳ gối cầu xin cũng phải giữ vương phi lại, nếu vương phi thật sự có chuyện cần làm thì nô tỳ có quỳ gối cũng chẳng lợi ích gì, vương phủ tuy rằng không lớn, cũng có gần trăm người, nếu Vương gia cũng không níu chân được vương phi thì làm gì có ai giữ vương phi được?”
Tương Tư nói xong, Hồng Đậu cười gập cả người, chỉ vào Hạ Dạ Bạch đứng ở cửa, cười khản cả giọng.
Tịch Nhan liếc mắt nhìn Hạ Dạ Bạch, nhìn bộ dáng của hắn chẳng khác nào nàng dâu nhỏ, cũng không nhịn được khẽ cười.
Người ta cứ bảo ba nữ nhân tụm lại sẽ thành cái chợ, lời này tuyệt chẳng sai, Hạ Dạ Bạch cong môi nhìn chằm chằm Tịch Nhan đang cười toe toét, đưa tay xoa xoa thái dương đang đổ đầy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy mặt nạ lạnh như băng, gương mặt lại như bị lửa nóng thiêu chín, nóng hừng hực, nóng vô cùng, sao nóng đến mức quái dị cỡ này, mặt trời chiều lúc chạng vạng tối lại còn khô nóng hơn cả khoảng thời gian gay gắc giữa trưa.
Tịch Nhan tiếp tục đi hai bước về phía trước, Tương Tư nhìn hai người đang khiêng cái rương phía sau. “Vương phi, đó là cái gì?”
“Một ít sổ sách, bảo họ khiêng nó vào trong phòng của ta.