Lúc này Thập Nhất Nương đúng là hơi khó xử.
“….Đoán mệnh nói ít nhất nhỏ hơn ba tuổi. Cũng không có gấp. Lúc đó mọi người nửa là cười giỡn, nửa là thật sự nói chuyện, ta cũng không biết nên thế nào là tốt”. Nàng có chút áy náy nhìn Đường tứ thái thái “Thế nào cũng phải qua lúc bận rộn mới có thời gian ngồi xuống thương lượng một chút với Hầu gia”.
“Đó là tất nhiên” bộ dạng của Đường tứ thái thái trả lời không chút để bụng, nụ cười vẫn không giảm nói “Đường công danh của Lục thiếu gia mới vừa bắt đầu còn có nhiều chuyện gấp gáp, ta cũng tạm thời nảy lòng tham thôi ”, che miệng cười “Ngài không nói, hiện tại ta mới nhớ, càng cảm thấy Lục thiếu gia với Đại tiểu thư nhà chúng ta xứng đôi ____Lục thiếu gia năm nay mười năm, Đại tiểu thư nhà chúng ta năm nay mười hai: Lục thiếu gia là con thứ của Hầu gia, Đại tiểu thư nhà chúng ta là trưởng tôn nữ (cháu gái đầu) của phủ Thế tử gia, còn chưa nói đến Đại tiểu thư nhà chúng ta công dung ngôn hạnh đều có, là do từ nhỏ đã được cô cô trong cung ra dạy bảo….”. Đương tứ thái thái vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Thập Nhất Nương, thấy Thập Nhất Nương vẻ mặt nhàn nhạt trong lòng không khỏi đả khởi cổ lai (ý chỉ trong lòng rung lên gấp gáp, vội vàng, rối loạn như đánh trống).
Chẳng lẽ tin đồn là thật?
Chu gia và Tôn gia đều có ý cùng Từ gia thân càng thêm thân?
Hoặc là tại vì năm nay Đường gia cưới mấy phòng con dâu, gả mấy vị cô phu nhân cũng là gia đình quyền thần, mặc dù đều rực rỡ gấm hoa, nhưng cũng không có nhiều mối thật sự tốt, đặc biệt là hôn sự của Thiếu Hoa năm đó, sợ mất lòng Kiến Trữ hầu nên cưới trưởng nữ nhà bọn họ, ai biết Thái hậu vừa chết, Dương gia gió thổi mây bay (ý nói suy sụp) không nói, còn đem công danh của Thiếu Hoa cũng kéo xuống, những nhà công huân ở Yên Kinh lại sợ đắc tội tiên đế, nhà nhà đều tránh, thế cho nên những năm này, Đường gia với những nhà huân quý ở Yên Kinh càng ngày càng không thân thiết.
Nhưng Từ gia lại hoàn toàn ngược lại.
Đầu tiên Hoàng thượng chỉ định Từ Tự Cẩn chưa đến hai mươi tuổi, chưa từng cầm quân đánh giặc, theo Âu Dương Minh tiêu diệt Đóa Nhan, nghe tin bị Âu Dương Minh đánh cho thất bại thảm hại, thời điểm Cẩn ca nhi đuổi theo kẻ địch vào thảo nguyên hoàn toàn không có tin tức, lập tức hạ chỉ cho Cung Đông Ninh mang theo đại quân đi tìm người, còn không có để ý đến đám người Trần các lão cùng Lộ thượng thư phản đối, điều Ngũ quân đô đốc phủ tức trung quân cùng hậu quân đi Tuyên Đồng trước, phái thêm binh lực….Tuy nói Đóa Nhan cuối cùng là Từ Tự Cẩn bắt được nhưng Hoàng thượng không đợi đến lúc hiến tù binh ở ngọ môn đã phong Cung Đông Ninh là Tây Trữ Hầu, Từ Tự Cẩn là Vũ Tiến Bá…Tất cả mọi người đều nói đùa ở đáy lòng, nếu không phải vì phong thưởng Từ Tự Cẩn chỉ sợ Cung Đông Ninh cùng không nhanh mà nắm được chức Tây Trữ Hầu trong tay như vậy.
Sau đó, Từ Lệnh Nghi thừa dịp lúc Tây Bắc đại thắng góp lời “Đáng giá ban thưởng đất, theo như quan tước, phẩm cấp một lần nữa xác định số lượng đất ban thưởng”được Hoàng thượng đồng ý, giải trừ nguy hiểm tiếp nhận ruộng đất, để cho Từ Lệnh Nghi đang giữ chức công tước uy vọng tăng lên gấp bội, so với thời điểm bình định Tây bắc cao hơn mấy phần.
Lúc này Hoàng thượng mới lên ngôi chưa được bao lâu, đợi một thời gian Từ gia chẳng phải là nhất thời vô lượng (trong thời gian ngắn danh vọng tăng cao).
Nghĩ đến những thứ này ý niệm trong đầu của Đường tứ thái thái muốn cùng Từ gia kết thân càng chấp nhất (cố chấp).
Nếu bàn về thân sơ, Từ gia tất nhiên cùng Chu gia, Tôn gia thân thiết hơn. Kể cả nói trắng ra, Từ Tự Cẩn là đứa con duy nhất của Thập Nhất Nương, lại có chiến công, tước vị trong người đừng nói là Thập Nhất Nương, nếu đổi lại là nàng cũng không dễ dàng đáp ứng.
Chuyện này còn muốn bàn bạc kỹ hơn.
Tốt nhất tìm người tương đồng với Thập Nhất Nương ra mặt thuyết phục, lại tăng thêm đồ cưới của Đại tiểu thư, bất kể nhân tình hay cẩm bạch, chung quy giống nhau có thể đả động Thập Nhất Nương.
Quyết định được chủ ý, Đường tứ thái thái cảm thấy một khắc cũng không chờ được nữa.
Nàng có thể nghĩ đến, tự nhiên người khác cũng có thể nghĩ đến, đến lúc đó bị người nhanh chân đến trước, thì hối hận cũng không kịp rồi.
“Người mấy ngày này cũng bận rộn” Đường tứ thái thái cười đứng lên “Ta liền đi về trước, chờ Cẩn ca nhi trở lại, ta quay lại chờ uống chén rượu mừng”.
Đường gia cho Thập Nhất Nương cảm giác rất bợ đỡ, nàng không muốn cùng Đường gia kết thân, Đường tứ thái thái muốn đi, nàng tự nhiên cầu còn không được, cười nói mấy câu khách khí, tự mình tiễn Đường tứ thái thái đến cửa thùy hoa.
Ở ngoài cửa tùy hoa đậu một cỗ xe ngựa sơn đen đỉnh bằng rất mộc mạc, nhất phẩm quan có thể dùng màu bạc,thêu đồ án Ly long, trong vòng vây của nha hoàn bà tử, Ngũ phu nhân Đan Dương huyện chủ thân thiết nhiệt tình lôi kéo phụ nhân trắng nõn mặc bộ hoa bối yu73 lụa Hồ Nam điểm ít hoa, đang nói cái gì đó.
Ánh mắt Đường tứ thái thái híp lại.
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Không nghĩ đến ở cửa đụng phải thế tử phu nhân Định Nam hầu Mục thị.
Không đợi Ngũ phu nhân cùng Mục thị kịp phản ứng, Đường tứ thái thái đã ở trước mặt cười chào hỏi “Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được thế tử phu nhân Định Nam hầu, ngài là khách ít được gặp ah”.
Mục thị tính cách hướng nội, Tôn gia vừa lại người lớn đơn bạc (ít người lớn tuổi), cộng thêm trượng phu là con cháu kế thừa, nàng rất ít khi đi lại bên ngoài.
Nghe Đường tứ thái thái vừa nói như thế sắc mặt đỏ lên, vội vàng tiến lên hành lễ với Đường tứ thái thái.
Ngũ phu nhân cũng bệnh vực chị dâu mình, một mặt hành lễ với Đường tứ thái thái, một mặt cười nói “Chị dâu là thường đến đây chơi, chẳng qua là Đường tứ thái thái ít tới nên phân nửa là không gặp được thôi”.
Đường tứ thái thái cười lên.
Mấy người đứng ở đó hàn huyên trong chốc lát, Đường tứ thái thái lên xe ngựa, Ngũ phu nhân và Mục thị vào cửa thùy hoa.
Lúc thả rèm xuống, Đường tứ thái thái nhìn thấy Ngũ phu nhân lui qua một bên, cố ý để cho Mục thị và Thập Nhất Nương cùng đi với nhau, Mục thị nhân cơ hội khoát lấy cánh tay Thập Nhất Nương, lại nói mấy câu gì đó chọc Thập Nhất Nương cười.
Nàng không khỏi nhíu chân mày lại.
Trở về nhỏ giọng cùng Đường phu nhân thương lượng.
Đường phu nhân ngẫm nghĩ một hồi lâu mới nói “Chuyện đồ cưới dễ nói, chỉ cần Từ gia đồng ý chúng là liền thêm hai phần so với đồ cưới của Đại tiểu thư Từ gia năm đó là được. Về phần người làm mai…Mời Thái phu nhân nhà Trung Cần Bá là được. Đã nhiều năm qua cho đến bây giờ, ngày lễ ngày tết Thập Nhất Nương không bao giờ bỏ quên nàng”.
Đường tứ thái thái còn có chút do dự “Cam thái phu nhân dù sao cũng là ở góa, để cho nàng đi thích hợp sao? Ta thấy Từ tứ phu nhân cùng Hoàng tam phu nhân giao tình không tồi, hơn nữa hôn sự của mấy hài tử Từ gia cũng là Hoàng tam phu nhân là người làm mai…”.
“Con biết cái gì?” Đường phu nhân cắt đứt lời nói của Đường tứ phu nhân “Chính là bởi vì hôn sự của mấy hài tử Từ gia đều là Hoàng tam phu nhân làm bà mai, muốn cùng Từ gia kết thân chỉ sợ tám phần mười, chín phần sẽ mời Hoang tam phu nhân đi thăm dò ý, thay vì một loạt mà lên, trước để cho Hoàng tam phu nhân trong lòng tính toán một phen, còn không bằng đi tìm Cam Thái phu nhân___ hơn nữa chỉ giúp đỡ truyền đạt tin tức thôi, nếu như Từ gia có ý này, tất nhiên sẽ mời người khác làm mai”. Lại nói “Con xế chiều phải đi bái phỏng Cam gia cho tốt, cái vị Đại tiểu thư Tôn gia kia, ta đã gặp qua, tướng mạo hết sức tốt”.
Đường tứ thái thái vội vàng gật đầu đáp lời “Dạ” thay xiêm y đi nhà Trung Cần Bá.
Sau khi Cam phu nhân biết ý của Đường tứ thái thái, trước liền cản đường đi của Đường tứ thái thái “Ngài và ta có cùng suy nghĩ, cháu gái nhà mẹ đẻ ta năm nay mười một tuổi, còn chưa có hôn phối. Chị dâu ta nghe nói Lục thiếu gia còn chưa có hôn phối, ngày hôm qua còn tự mình đến một chuyến, chuẩn bị để cho ta đi hỏi, xin mẹ chồng ra mặt hỏi một chút ý của Thập Nhất Nương”.
“Được thế càng tốt” Đường tứ thái thái không chút nào yếu thế “Tránh cho Thái phu nhân vì chuyện này mà phải chạy hai lần”
Cam phu nhân không khỏi có chút nóng giận, nhưng cũng không từ chối được, có chút bất đắc dĩ theo Đường Tứ phu nhân đi gặp Cam thái phu nhân.
Cam thái phu nhân tìm mọi cách từ chối “Ngươi đặc biệt đến mời ta là đã coi trọng ta, nếu như là chuyện khác, ta tất nhiên sẽ không từ chối, nhưng việc này lại không được___bất kể nói như thế nào, ta cũng là người ở góa”. Mặc kệ Đường tứ thái thái nói như thế nào cũng chỉ lắc đầu.
Đường tứ thái thái không còn cách nào khác đành thất vọng rời đi.
Bà tử bên cạnh Cam thái phu nhân không khỏi kỳ quái hỏi “Ngài cảm thấy đại tiểu thư Đường gia cùng Lục thiếu gia Từ gia không phải là lương xứng sao?”
Mặc dù là người ở góa, chỉ nhờ đi hỏi thăm tin tức, cũng không phải làm bà mai, cần gì lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt như vậy, không công đắc tội người ta.
“Mỗi nhà đều có khó khăn riêng” Cam thái phu nhân giữ nguyên sắt mặt nói “Ta nhiều năm không ra khỏi cửa, tình cảnh bên ngoài như thế nào ta đã sớm không biết. Thập Nhất Nương lại là người trọng tình nghĩa, ta cần gì tìm thêm phiền toái cho nàng”. Nói tới đây khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười kiều diễm vui vẻ “Tính toán thời gian, năm ngày nữa Cẩn ca nhi sẽ trở về rồi”.
“Đúng vậy” Bà tử cười nói “Nghe nói là hai mươi chín đại quân sẽ vào kinh, đóng ở phụ cận Đại quân Tây Sơn, ngày ba mươi lễ bộ sẽ tổ chức các nghi lễ ở bên ngoài cung và Tông miếu, vào giờ thìn ngày mùng một tháng bảy sẽ tiến hành lễ cống hiến tù binh”.
“Cũng không biết Cẩn ca nhi có gầy không” Cam thái phu nhân lẩm bẩm, mở ra cái tủ cao tròn bằng gỗ Hoàng Dương bên cạnh kháng, lấy ra xiêm y làm cho Cẩn ca nhi kiểm tra lại một lần nữa, lúc này mới nói “Sáng mai ngươi đem qua đó đi”.
Bà tử cười đồng ý, vừa rạng sáng ngày thứ hai liền đi Hà Hoa Lí.
“Lại làm cho Cẩn ca nhi nhiều xiêm y như vậy?”Thập Nhất Nương cười, để cho bà tử gửi lời nói cảm ơn với Cam thái phu nhân, rồi nói “Chờ Cẩn ca nhi trở lại, ta sẽ mang theo hắn sang thăm hỏi Thái phu nhân”.
Bà tử luôn miệng đáp “Không dám”.
Thập Nhất Nương sai người thưởng cho bà tử mười lượng bạc, rồi bưng trà uống.
Hổ Phách cười, tiếp tục đem xiêm y một bên để vào trong hòm điêu khắc mục đồng thổi sáo (trẻ chăn trâu thổi sáo) bằng gỗ Hương Chương “Nô tỳ thấy Lục thiếu gia trong ba năm không cần phải may xiêm y rồi”.
“Đâu chỉ ba năm” Thập Nhất Nương đi tới giúp sắp xếp lại xiêm y “Ta thấy năm năm không cần phải may xiêm y rồi”.
“Xem phu nhân nói kìa” Hổ Phách cười nói “Là ngài đối với Lục thiếu gia quá nghiêm khắc ___Giống như trong chuyện mặc quần áo, áo phải mặc đến cổ áo đổi màu vàng mới cho thay mới, nếu là người khác đã sớm một quý đổi một lần rồi”.
“Cái này, cái này cần nghiêm khắc a!”. Thập Nhất Nương cười nói “Trên đời này còn không biết có bao nhiêu người không có khả năng mặc vải Tam Thoa Tùng Giang đâu! Hắn như thế đã là đủ xa xỉ rồi”.
Hổ Phách cười đang muốn nói chuyện, thì có gã sai vặt mặc áo xanh đứng phía ngoài bình phong oang oang bẩm “Phu nhân, Khổng tước của Lục thiếu gia bay mất”.
Thập Nhất Nương chấn kinh “Khổng tước làm sao lại bay!”. Vừa nói, mắt nhìn lại người vừa nói.
Chỉ thấy gã sai vặt vóc người thon gầy, nhưng rất cao lớn, mặc dù tới để bẩm chuyện nhưng đầu ngẩng lên, thân thể nhìn rất mạnh mẽ kiên cường, không có một chút giống người dưới, đê hèn, khiêm thuận (khiêm tốn, nghe lời).
Đây là nội viện. Làm sao có thể phái người tới bẩm báo có thân hình cao lớn không giống như hài tử sai vặt tới để bẩm chuyện? Hơn nữa gã sai vặt này có một bộ dạng ngạo nghễ, rõ ràng là người có chủ kiến. Gặp nàng là người không muốn truy cứu còn dễ nói, nếu như gặp Thái phu nhân, Nhị phu nhân hoặc là Ngũ phu nhân, đồng nhất trả lời không tốt chỉ sợ muốn ăn đòn.
Nàng âm thầm cau mày đi ra ngoài.
“Ngươi là thủ hạ của người nào ở đây…” Không nói hết lời, Tim Thập Nhất Nương đã loạn nhịp đập mạnh ở đâu đâu.
Hổ Phách cũng cảm thấy gã sai vặt này có chút không ổn, nghe Thập Nhất Nương đang nói đột nhiên ngừng lại, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, vừa vội vàn đi ra ngoài, vừa lạnh lùng nói “Phu nhân đang hỏi ngươi đấy? Làm sao người…” Giương mắt nhưng thấy một đôi mắt phượng lấp lánh như hắc thạch tỏa sáng.
“Lục,Lục thiếu gia…” Hổ phách há mồm rồi cười.
Từ Tự Cẩn hì hì cười.
Thập Nhất Nương đã tiến tới ôm lấy nhi tử “Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi, sao lại là con?” Nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống.