Thứ Nữ Công Lược

Chương 733: Chiếu thư khẩn cấp (trung)




Edit: Midori

Beta: Tiểu Tuyền

Sắc trời mới vừa sáng, đầu xuân thời tiết lành lạnh, nhưng toàn bộ cửa sổ thư phòng lại dựng lên, không khí lạnh thổi vào, mang theo vài phần mát mẽ làm cho đầu óc người ta phấn chấn.

Cửu Châu dư địa đồ được cất kĩ trong hộp gỗ hương chương bị lấy ra, trải trên bàn sách lớn làm bằng gỗ Hoàng Lê, mặc bộ giáp bào màu xanh đen không cũ không mới bằng tơ lụa Hàng Châu trắng thuần Từ Lệnh Nghi gác tay đứng ở trước bàn sách, đỉnh đầu cúi xuống, ánh mắt lom lom ngó chừng bản đồ, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.

Thập Nhất Nương nhìn thấy, cước bộ hơi chậm lại.

Nghe được động tĩnh, Từ Lệnh Nghi đã ngẩng  đầu lên: “Nàng đã đến rồi!”

Đột nhiên bị gọi tiến cung, Thập Nhất Nương nhất định sẽ rất lo lắng, biết hắn trở lại, tất nhiên sẽ đến gặp hắn trước tiên.

Tại sao phải xem ‘Cửu Châu dư địa đồ’?

Thập Nhất Nương có một loại dự cảm xấu......

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng một mặt hỏi, một mặt đi tới bên người Từ Lệnh Nghi.

Núi non sông ngòi, từng cái hiện ra trước mắt.

Từ Lệnh Nghi do dự chốc lát, chỉ chỗ Phủ Tuyên Đồng trên dư đồ: “Thát tử tập hợp nhân mã của mười ba Bộ Lạc, vòng qua Gia Dự quan, đã đến ngoại thành Phủ Tuyên Đồng.”

Trong lòng Thập Nhất Nương “Lộp bộp”  rơi xuống, sắc mặt đại biến, thất thanh nói: “Tại sao có thể như vậy?”

Phủ Tuyên Đồng là vách chắn của Yên Kinh, một khi vách chắn bị trừ, thì Yên Kinh sẽ nguy cơ ở trong sớm tối rồi!

“Năm ngoái mùa đông rất lạnh, năm nay  mùa xuân lại tới trễ, ngay cả rễ cỏ vỏ cây cũng không có, chỉ có tiến tới quan ải cướp đoạt!” giọng nói của Từ Lệnh Nghi rất tỉnh táo, “Nhìn bộ dạng như vậy, sợ rằng phải dùng đến Ngũ Quân phủ đô đốc rồi!”

“ Vậy Cẩn ca nhi có thể có chuyện gì hay không?” Thập Nhất Nương quan tâm cái này hơn.

“Hắn sẽ không có chuyện gì!” Từ Lệnh Nghi nhìn nàng, “Thủy dương rất vắng vẻ, cách Tuyên Đồng rất xa, những Thát tử kia coi như là đi nhầm, cũng sẽ không đi tới nơi đó. Hiện tại tình thế khẩn trương, Ngũ Quân phủ đô đốc dùng binh tất nhiên chú ý thần tốc, sẽ không bỏ binh lực Hậu Quân phủ đô đốc có khoảng cách gần Tuyên Đồng nhất, bỏ gần cầu xa mà điều binh lực Hữu Quân phủ đô đốc. Nàng yên tâm đi, so với chúng ta hắn còn an toàn hơn!” Nói xong lời cuối cùng, lại lộ ra một nụ cười ôn hòa chứa mùi vị an ủi.

Tứ Xuyên thuộc  Hữu Quân phủ đô đốc quản lý, Sơn Tây thuộc  Hậu Quân phủ đô đốc quản lý.

Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới nói: “Hoàng thượng tìm Hầu gia tiến cung làm cái gì?”

“Triều đình đã có mười mấy năm không dụng binh đối với Tây Bắc rồi, trong lòng hoàng thượng không nắm chắc, không biết trước nên tìm ta đến hỏi.” Lúc Từ Lệnh Nghi nói lời này, giọng nói nhàn nhạt, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, để cho người của hắn trong lúc bất chợt cao ngất không ít, có loại khí vũ xuyên đình trang nghiêm cùng ngưng trọng.

Đây mới là hình tượng của hắn ở trong quân doanh sao?

Thập Nhất Nương đột nhiên cảm giác trong lúc vô tình mình thật giống như thấy được một mặt khác bị Từ Lệnh Nghi giấu diếm.

“Hoàng thượng chỉ hỏi ngài chuyện Tây Bắc, chẳng lẽ không có nói gì khác?” Nàng chần chờ nói.

Từ Lệnh Nghi trầm mặc một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Hoàng thượng còn có ý hỏi ta có đi Tây Bắc bình loạn hay không......” Giọng nói của hắn bỗng nhiên hơi dừng lại, “Ta, uyển chuyển cự tuyệt!” giọng điệu rất nhẹ nhàng, như nước sông bị tắc nghẽn.

Nếu như không phải là suy nghĩ trên chính trị, hắn hẳn rất muốn xuất chinh Tây Bắc đúng không?

Thập Nhất Nương nhớ lại mới vừa rồi trong nháy mắt hắn lộ ra tự tin mạnh mẻ, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang nắm chặt siết thành quyền đặt trên bàn sách của hắn: “Cẩn ca nhi ở Tứ Xuyên, nếu ngài đi Tây Bắc, nơi này trống trơn...... Vẫn là ở nhà tốt hơn!” Nhìn ánh mắt của nàng ôn nhu như nước mùa xuân, vẫn lay động đến trong tim của hắn, để cho hắn lại có chút  thất vọng.

Nàng là vì an ủi hắn mới nói những lời này sao!

Nếu như không phải là dưới tình huống như vậy, thì tốt biết bao......

Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng mà lắc đầu.

Còn trẻ là vợ chồng đến già là bằng hữu, tự mình nghĩ nhiều quá.

Hắn cười cười, vỗ vỗ tay Thập Nhất Nương: “Sớm như vậy, còn không dùng đồ ăn sáng sao?” Sau đó quay đầu gọi Đăng Hoa, “Đem cửa sổ đóng lại, bảo bà tử bày đồ ăn sáng đi” Dời đi đề tài.

Giữa hai người liền có hơn một phần trong trẻo lạnh lùng.

Thập Nhất Nương ngẩn ra.

Từ Lệnh Nghi đã đi tới gần cửa sổ lớn trước kháng, đi tới kháng lấy bình trà ấm trên bàn rót chén trà: “ Ngồi xuống uống ngụm trà nóng.”

Nụ cười ôn hòa như cũ, nhưng lại thiếu độ ấm vốn có.

Thập Nhất Nương lặng yên đi tới ngồi xuống, nhận lấy chung trà, vừa nói việc vặt trong nhà, muốn phá tan sự trong trẻo lạnh lùng giữa hai người: “Ngày hôm qua lúc trên đường trở lại, thiếp và Anh Nương thương lượng hồi lâu, muốn ở Lưu Phương ổ bên kia trồng một ít củ ấu, lại sợ đến lúc đó củ ấu lớn lên quá dày, lại không thể nào chèo thuyền nữa......”

Chuyện nhỏ như thế này, làm sao có thể khó được Thập Nhất Nương.

Nhìn đáy mắt nàng hiện lên một tia bất an, Từ Lệnh Nghi bật cười.

Mình cũng quá hẹp hòi rồi.

Thập Nhất Nương tính tình trầm ổn, lại có xuất thân bình thường, rụt rè đã quen, muốn nàng nhu tình mật ý...... Quả thật là mình được voi đòi tiên rồi!

Nghĩ tới đây, hắn đi tới kéo bả vai Thập Nhất Nương, thân mật hôn lên gò má trước mặt nàng: “Nếu củ ấu lớn lên quá dầy, để cho quản sự mời bà tử ở điền trang tới cắt là được. Ta nhớ được củ ấu tháng năm tháng sáu mới có, đến giữa tháng năm tháng sáu trời nóng nực rồi, ai còn đi chèo thuyền. Không bỏ lỡ chuyện......”

Cảm thụ được hơi thở ấm áp của hắn, nghe tiếng nói thuần hậu của hắn, Thập Nhất Nương không khỏi thật dài thở ra, thật giống như tảng đá lớn đặt ở trong lòng đột nhiên bị người mang đi.

Từ Lệnh Nghi nghe được nàng ở trong ngực chính mình nhẹ nhàng mà thở ra, nụ cười trên mặt càng tăng lên.

Thập Nhất Nương, dường như trở nên rất không muốn xa rời mình.

Là bắt đầu từ khi nào...... Trong những việc sinh hoạt kia hoặc ấm áp, hoặc kiều diễm, hoặc tức giận, hoặc giận trách  cảnh tượng như đèn kéo quân trong đầu hắn chuyển động, nhưng thủy chung tìm không được ngọn nguồn......

Đăng Hoa đi vào, nhìn thấy hai người thân mật nồng nàn ngồi cùng một chỗ, liền nhanh chóng hạ mí mắt xuống, thấp giọng nói: “Hầu gia, đồ ăn sáng bày ở  đâu ạ?”

Thập Nhất Nương giãy dụa muốn ngồi dậy, tay của Từ Lệnh Nghi hơi dùng sức một chút, nàng chỉ đành phải  tựa ở trên đầu vai hắn, mặt có chút hồng, nhưng không có lại tiếp tục giãy dụa.

Từ Lệnh Nghi khẽ cười, phân phó Đăng Hoa: “ Liền bày ở  nơi này đi!”

Đăng Hoa lên tiếng đi.

Từ Lệnh Nghi hôn cái trán của nàng một chút, lúc này mới buông nàng ra.

Thập Nhất Nương ngồi dậy.

Bà tử được dặn dò rồi, cúi đầu đi vào, rón ra rón rén mà đem kháng bàn mang đến, bày biện đồ ăn sáng trên kháng bàn.

Hai vợ chồng ngồi đối diện dùng đồ ăn sáng.

Trong nhà thỉnh thoảng vang lên âm thanh leng keng của đồ sứ đụng nhau, tiếng ăn canh rất nhỏ, tiếng vang nhấm nuốt.

Khi còn bé mẫu thân nàng luôn là bề bộn nhiều việc, thỉnh thoảng bớt thời giờ cùng nhau ăn một bữa cơm, nàng sẽ ở líu ríu nói chuyện xảy ra bên cạnh mình, thật giống như như vậy, là có thể đền bù cuộc sống nàng và mẫu thân không có ở cùng nhau, nhưng trong lòng vẫn luôn có lỗ hổng, âm thanh lớn hơn nữa, cũng không có biện pháp lấp đầy, ngược lại càng lộ vẻ mất mác. Sau lại ở Dư Hàng, dạy “Ăn không nói ngủ không ngáy”, khi đó chỉ cảm thấy buồn khổ...... Là từ lúc nào, nàng đã thói quen yên lặng ăn cơm như vậy, tim nhưng cảm giác bình tĩnh mà kiên định.

Thập Nhất Nương không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Từ Lệnh Nghi ở đối diện.

Hắn đang gắp thức ăn, thần sắc thong dong, động tác trầm ổn có lực...... Giống như cái buổi tối hắn bị tiên đế gọi tiến cung kia..... Hắn từng nhẹ nhàng mà ôm nàng, cánh tay trầm ổn có lực, thần sắc thong dong an bài nàng mang theo mấy người hài tử đi...... Nàng còn nhớ rõ hơi thở bị hắn ôm lúc đó......

Nàng có chút hoảng hốt.

Gặp lại được hắn, tại sao không có hỏi hắn hết lần này tới lần khác an bài nàng mang theo hài tử đi...... Nàng là phu nhân Vĩnh Bình Hầu...... Nếu như Từ phủ bị tịch thu, nàng là người cầm đầu nội viện...... Không giống Nhị phu nhân, Nhị gia đã qua đời hai mươi mấy năm, ở goá, lâu không có đi lại ở bên ngoài, ở tại viện vắng vẻ...... Nếu như đi, Nhị phu nhân sẽ dễ dàng hơn...... Hơn nữa Nhị phu nhân từng trải qua thời kì Từ gia hưng suy, độ trung thành, lực ý chí, thủ đoạn ứng biến, so sánh với nàng mà nói, càng làm cho người yên tâm hơn...... Từ Lệnh Nghi là một người làm việc ổn thỏa, huống chi là gặp phải  thời khắc gia tộc tồn vong.....

Dường như chính là từ đó về sau, nàng mới ý thức được cho tới nay, Từ Lệnh Nghi một mình lưng đeo  gánh nặng, cũng từ đó về sau, thời điểm hắn không vui, tim của nàng sẽ xoắn lại, sau đó suy nghĩ gì đó, làm gì đó, để cho hắn quên được, để cho hắn vui vẻ......

“ Sao vậy?” Từ Lệnh Nghi nhìn thấy người đối diện khuấy khuấy cháo, cười nói, “Đồ ăn sáng không hợp khẩu vị?”

Hắn ăn uống đơn giản, nàng ăn uống phức tạp...... Thường là một kháng bàn lớn đồ ăn, nàng chiếm hai phần ba. Không ngờ nàng lại đến, nên có thể nhìn ra được, phòng bếp một lần nữa chuẩn bị đồ ăn sáng, nên thời gian vẫn còn quá ít, phần lớn là nước nóng rửa mặt, bánh bao, chỉ xào mấy đĩa rau, làm chén cháo gạo.

“Không có!” Thập Nhất Nương cười nói, “Rất tốt!”

Từ Lệnh Nghi gật đầu.

Có gã sai vặt chạy vào: “Hầu gia, Mã đại nhân Ngũ Quân phủ đô đốc cầu kiến!”

Mã đại nhân nắm giữ trung quân của Ngũ Quân phủ đô đốc.

Từ Lệnh Nghi không có lộ ra vẻ kinh ngạc, mà trầm tư một lúc lâu mới phân phó gã sai vặt: “Mời hắn đến khách sảnh ngồi!”

Thập Nhất Nương bận rộn đứng dậy thay quần áo cho Từ Lệnh Nghi.

“ Nàng chờ ta một lúc rồi chúng ta cùng nhau đi vấn an Thái Phu nhân.”Từ Lệnh Nghi vừa nói, vừa xoay người ra cửa.

Nói là một lúc nhưng phải đợi hơn một canh giờ, Từ Lệnh Nghi mới quay lại.

“Đi thôi!” Hắn thản nhiên nói, “Đừng để cho Nương chờ!”

Hiện tại  Thái phu nhân mỗi ngày sớm, muộn cũng phải thấy Từ Lệnh Nghi mới an tâm.

Thập Nhất Nương đi theo hắn ra cửa.

Đi tới nửa đường, nàng chần chờ nói: “Mã đại nhân tìm ngài, có việc gấp gì không?”

Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng, cho đến khi vào sân Thái phu nhân, mới thấp giọng nói: “Hoàng thượng gọi người của Ngũ Quân phủ đô đốc tiến cung, hắn tới hỏi ta, nếu như hoàng thượng muốn hắn đề cử Đại tướng quân lãnh binh, đề cử người nào thì tốt?”

Thập Nhất Nương kinh ngạc.

Từ Lệnh Nghi đã rời đi quân doanh mười mấy năm rồi, một Đô Đốc trông coi trung quân  của Ngũ Quân phủ đô đốc còn muốn tới hỏi Từ Lệnh Nghi đề cử người nào đi làm Đại tướng quân...... Phải biết rằng, nếu chiến sự thất bại, người đề cử cũng có trách nhiệm, thậm chí sẽ bị tội liên đới...... Hoặc là, sinh hoạt chung một chỗ, không có khoảng cách nên có một số việc đã bị không để mắt đến sao?

Nàng rất muốn hỏi hắn, thời điểm bình loạn Tây Bắc đã  xảy chuyện gì? Vì chuyện gì mà cách nhiều năm, còn có người đối với hắn cung kính cùng tín nhiệm như vậy!

Nghĩ đến giọng điệu hời hợt vừa rồi của hắn, Thập Nhất Nương lại đem lời đã ra đến khóe miệng nuốt xuống.

Thái phu nhân lôi kéo tay Từ Lệnh Nghi quan tâm hỏi hắn ngày hôm qua ở nơi đâu ăn cơm, có uống rượu không, Chu sĩ Tranh gọi hắn đi làm cái gì...... Từ Lệnh Nghi cười đáp lời, cho Thái phu nhân đọc một đoạn “ Tâm Kinh”, Thái phu nhân lúc này mới cười ha ha thả hắn đi.

Nhị phu nhân thay Thái phu nhân đưa bọn họ tới cửa.

“Tứ thúc!” Nàng dường như có điều muốn nói, “Nếu thúc đồng ý, ta muốn cùng Nương đi biệt viện Tây Sơn ở mấy ngày. Cứ như vậy, thời điểm Tứ thúc có khách, cũng không cần vội vàng tới chỗ Nương vấn an, Nương cũng không cần đề cao tinh thần tới  ứng phó những người này. Thúc xem có được không?”