Edit: Anh Vũ
Beta: Tiểu Tuyền
Từ Tự Cẩn sợ mấy vị này làm ầm chuyện này lên, sẽ gây phiền hà chuyện hắn tới Quý Châu liền nói: “Vương Thịnh nói rất có lý. Lúc này mà hành động không bằng cứ im lặng.” Hắn vừa nói vừa gãi gãi đầu: “ Hiện tại phiền toái nhất chính là gia phụ… Ngày hôm qua ông hung hăng mắng ta liên tiếp hai canh giờ liền, đến bây giờ chân ta đứng mà vẫn còn run đây này.”
Tất cả mọi người đều cười ha hả.
Nhà Vương Thịnh cũng chỉ là ngoại thích, có điều tổ tiên hắn là huynh đệ của Thái hậu Vương Thái tổ, mặc dù vẫn được thừa kế chức Đô Chỉ Huy Sứ, nhưng ân trạch đã dần cạn kiệt, bình thường cũng chịu không ít uất ức vì những quyền thần này.
Hắn rất quan tâm Từ Tự Cẩn, nên hỏi: “Là đến Đô Chỉ Huy Sứ hay đi Vệ Sở?”
“Hơn phân nửa sẽ tới Vệ Sở.” Từ Tự Cẩn hơi bất đắc dĩ nói: “ Gia phụ nói, muốn ta phải kiềm chế bớt tính tình lại.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu!” Vương Thịnh an ủi hắn: “Đầu tiên huynh cứ đi đi. Sau đó nói với bá mẫu khóc lóc trước mặt bá phụ vài lần, bá phụ nhất định sẽ mềm lòng, chậm thì một năm nếu không lâu hơn thì hai năm là huynh có thể trở về kinh thành rồi. Đến lúc đó đại doanh Tây Sơn, hay cấm vệ quân, không phải là tùy ý huynh chọn sao?”
Bộ dáng Từ Tự Cẩn không có chút lòng tin nào, nói: “Chỉ mong như Vương đại ca nói.”
“Đi Quý Châu có khi lại tốt.” Đột nhiên người vẫn trầm mặc là Tạ Nhan mở miệng: “Ta nghe người ta nói, ở đó chỉ một tuần kiểm ti (chức quan làm nhiệm vụ đi kiểm tra giữ gìn trật tự) nho nhỏ ở phía dưới một năm cũng có thể kiếm được ba, bốn ngàn lượng bạc. Theo ta thấy, lúc này thay vì nghĩ làm sao để trở về, còn không bằng nghĩ cách để phát triển, chỉ sợ là so với ở lại Yên Kinh còn tốt hơn nhiều.”
Bọn họ mặc dù là Đô Chỉ Huy Sứ, hoặc là Đô Chỉ Huy Sứ Đồng Tri, nhưng chỉ được hưởng cái danh này thôi chứ cũng không có thực quyền gì. Nếu chỉ dựa vào bổng lộc mà sống thì còn không đủ để tới Xuân Hi Lâu uống rượu.
Vương Thịnh nghe vậy tinh thần liền sáng láng: “Lời của Tạ huynh đệ thật có lý.” Sau đó nói với Từ Tự Cẩn: “Ta cảm thấy chủ ý của Tạ huynh đệ không tệ. Lấy lai lịch của huynh… “ Lời nói vừa dứt, lại cảm thấy không ổn, vội nói: “Chủ yếu là tuổi của huynh còn quá nhỏ… Tuổi của huynh, cho dù là tới đại doanh Tây Sơn hay cấm vệ quân, cũng chỉ có thể làm quân tiên phong làm lên thôi, nhưng ở bên ngoài thì không giống. Dù sao thì huynh cũng là người từ kinh thành tới, ta sẽ không đi Đô Chỉ Huy sứ, để Cung Đông Ninh có cớ gây thêm phiền toái cho huynh, nhưng ý chính là chức Phó Thiên Hộ dù sao cũng là một chức không phải để bày biện, đúng không?Bằng không thật sự là không còn gì để nói!” Vừa nói vừa cười híp mắt, vỗ vỗ bả vai Tạ Nhan, “Tạ huynh đệ, thật là nhìn không ra, huynh lại là người mưu lược như vậy!”
Tạ Nhan khiêm tốn: “Vương đại ca quá khen, ta cũng không có phương án xử lý cụ thể nào, chỉ thận trọng đưa ra cho huynh đệ một ý kiến nho nhỏ thôi!”
“Ta thấy ý kiến này thực hiện được!” Vương Thịnh trầm ngâm nói ” Ta quen biết một người làm việc tại Binh Tư Võ tuyển ty, đến lúc đó sẽ mời hắn uống rượu, tặng ít bạc cho hắn để hắn nghĩ biện pháp ghi tên ngươi vào thư nhận chức Thiên Hộ. Không nhìn mặt thầy chùa thì cũng phải nhìn mặt phật, ta không tin Cung Đông Ninh còn đặc biệt vì việc này mà chạy tới đối chất với võ tuyển ty?”
Võ tuyển ty chịu trách nhiệm chọn lựa bổ nhiệm quân lính, điều động phân phối, thay thế thừa kế. Ty vụ, chẳng qua là nơi chịu trách nhiệm chính cho công việc cụ thể của quan lại, nếu Từ Tự Cẩn muốn cầu cạnh chứ Phó Thiên Hộ, thì không nhờ Binh Bộ Thượng Thư cũng phải tới nhờ Thị Lang mới được. Nghe khẩu khí này của Vương Thịnh, rõ ràng là đang lén “hành động”, dùng tiền mua một cái.Tổng binh Quý Châu Cung Đông Ninh chính là đại tướng quân Tây Chinh, tư cách lão luyện, tính khí nóng nảy, Nếu vạn nhất hắn không nể mặt mũi này mà phản đối thì… Ý niệm hiện lên trong đầu, trong lòng hắn vừa động: “Cung Đông Ninh từng theo bá phụ Tây Chinh, bá phụ chắc phải quen thuộc với hắn đúng không? Cẩn huynh đệ, huynh muốn đi Quý Châu, bá phụ có lẽ cũng đưa lễ cho ngươi đi tặng đúng không? Giao tình của Cung Đông Ninh cùng với nhà huynh là như thế nào?”
Lời nói của hắn vừa kết thúc, ánh mắt của mọi người nhìn sang người Từ Tự Cẩn.
Từ Tự Cẩn không khỏi âm thầm vỗ tay tán thưởng.
Tạ Nhan này, bình thường lúc nào cũng hi hi ha ha không đứng đắn, lười suy nghĩ nhưng lại có thể nói một câu đúng trọng tâm.
Phụ thân mặc dù không có qua lại với hắn, nhưng sau khi về nhà cũng sai người gửi cho Cung Đông Ninh một phong thư, còn hỏi hắn, có lòng tin thông qua khảo nghiệm hay không? Có thể thấy được là ông chắc chắn có thể sai sử Cung Đông Ninh.
Chuyện hoàng thượng nói ở bên trong thư phòng đã truyền ra ngoài, có người nói hoàng thượng không muốn để cho hắn đi Quảng Đông là do không muốn hắn tới làm lính cho thuộc hạ cũ của phụ thân là Hữa Lễ, nếu như vậy, không chừng ở trong nhà có quan hệ rất tốt với Cung Đông Ninh.
Nghĩ tới đây, Từ Tự Cẩn nhẹ nhàng mà lắc đầu: “Sau khi trở về phụ thân bận rộn việc nọ việc kia, chưa nói gì tới ta cả. Ta cũng không biết quan hệ giữa Cung Đông Ninh với nhà ta là như thế nào.”
Vậy thì càng không thể để cho hắn tới ty vụ bằng con đường này được…
“Nghe nói Cẩn huynh đệ muốn tới Quý Châu, ta đã cho người đi hỏi thăm một chút về Cung Đông Ninh rồi.” Tạ Nhan uyển chuyển nói: “Con người hắn tính tình vô cùng nóng nảy, có lần chỉ cần không vừa ý một lời liền đánh chết tham tướng bên cạnh, nếu không, hắn cũng sẽ không dậm chân tại Quý Châu mười mấy năm mà không chuyển tới địa phương khác. Nhưng nếu huynh là người của hắn, hắn lại vô cùng che chở, không nghe được việc người khác nói huynh không phải… Người như vậy, không nên chọc tới là tốt nhất. Ta còn hỏi thăm được, Bộ binh Đường thượng thư với Đậu các lão cùng khoa cử.”, vừa nói ánh mắt hắn vừa nhìn Từ Tự Cẩn: “Vạn nhất chỗ Đường thượng thư nói không được, huynh có thể tìm tới Đậu các lão thử một chút. Đối với đường công danh của huynh, ta nghĩ bá phụ nhất định sẽ ra mặt.”
Vương Thịnh nghe xong sắc mặt liền cứng lại, trong ánh mắt lộ ra mấy phần lạnh lùng.
Tạ Nhan không chú ý, nhưng Vệ Tốn ở một bên lại có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn không khỏi rùng mình một cái.
“Phụ thân đang giận ta.” Từ Tự Cẩn ngượng ngùng cười: “Đợi thêm mấy ngày nữa, ta nhờ lão nhân gia tìm cơ hội tới thăm dò ý tứ của hắn!”
“Được rồi, được rồi, nói chuyện này để làm gì?” Vệ Tốn không nhịn được cắt đứt lời của bọn hắn: “Ta thấy việc cấp bách bây giờ là về thu thập hành lý, một là mang nhiều ngân phiếu theo; hai là cần chọn mấy nha hoàn tài giỏi, nơi Quý Châu kia toàn man di, nếu huynh không mang theo mấy người hầu tài giỏi, đừng nói tới đồ ăn, ngay cả quần áo huynh mặc muốn chỉnh tề cũng sẽ rất khó khăn đấy.”
“Ta không có nói khoa trương với huynh đâu!” Tạ Nhan nói: “Ta xem địa chí, nơi đó mặc dù nhiều man di, nhưng lại có mỏ vàng, lại còn gần với Tứ Xuyên, có thể sản xuất được nguyên liệu làm thuốc…”
“Chính xác! Chính xác!” Vệ Tốn hưng phấn mà cắt đứt lời nói của Tạ Nhan, nói với Vương Thịnh: “Nếu không, chúng ta liên kết với Cẩn huynh đệ để làm ăn? Những nhà buôn kia tới chỗ nào mà chẳng phải hiếu kính với Vệ sở, ngươi không phải là vơ vét no sao?” Hắn vừa nói, vừa tiến tới ngồi bên cạnh Vương Thịnh: “Huynh cảm thấy ý kiến của ta thế nào?”
“Cái này a!” Khuôn mặt Vương Thịnh kích động đỏ bừng, nói với Từ Tự Cẩn: “ Cẩn huynh đệ, ta thấy không bằng huynh cứ ngây ngốc ở Quý Châu hai năm. Nếu có thể tìm thấy được mỏ vàng vậy thì phát tài rồi!”
“Tìm mỏ vàng không có tý thực tế nào!” Tạ Nhan cười nói: “Cho dù chúng ta phát hiện, nhưng còn Cung Đông Ninh ở đó! Hắn kinh doanh ở Quý Châu đã hơn mười năm, từ trên xuống dưới cũng là người của hắn, chúng ta muốn vòng qua hắn, chỉ sợ sẽ có chút khó khắn đấy!”
Vệ Tốn hận không được đá cho Tạ Nhan một cái.
Hắn nói lời này, vốn là muốn tầm mắt của Vương Thịnh chuyển sang chỗ khác, kết quả là Tạ Nhan tự mình nhảy vào.
“Mỏ vàng chúng ta không thể làm, chẳng lẽ kinh doanh nguyên liệu thuốc cũng không thể làm?” Vệ Tốn trợn mắt nhìn Tạ Nhan một cái: “Ta không tin Cung Đông Ninh kia một tay có thể che trời, ăn một mình hay sao?”
Tạ Nhan còn muốn nói điều gì, Từ Tự Cẩn đã thở dài nói: “Bây giờ nói những thứ này lợi ích gì, quan trọng hơn là cần phải chuẩn bị biện pháp để lấy một chức quan mới được? Bằng không núi vàng núi bạc trước mắt, cũng không tới phiên ta đâu!”
“Đệ muốn chuẩn bị cái chức quan gì thế?” mang theo giọng nói ôn hòa và Ý cười, Từ Tự Truân đi tới.
“Thế Tử gia!”, “Tứ ca!” mấy người đứng bật dậy hành lễ với hắn.
“Các người đều là huynh đệ tốt của lục đệ, không cần phải hành lễ nhiều như vậy. Cứ gọi ta Tứ ca theo Lục đệ là đủ rồi.” Từ Tự Truân cười trả lễ, mọi người đều rời khỏi vị trí chủ tọa cho hắn ngồi, hắn cười nói: “Ta vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy Lục đệ nói muốn chuẩn bị một chức quan, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tạ Nhan, Vệ Tốn đều nhìn Từ Tự Cẩn, chờ hắn mở miệng, nhưng Vương Thịnh lại giành lấy chuyện Từ Tự Cẩn vừa nói, nói lại một lần: “… mấy kẻ ở Võ tuyển ty kia ánh mắt đều để trên đỉnh đầu, đáng tiếc tuổi của chúng đệ còn quá nhỏ, có chuyện gì tìm bọn họ, bọn họ chỉ biết hừ hừ ha ha đòi phải có người cùng vai vế ra mặt.” vừa nói, khẩu khí vừa mang theo thở dài, dư quang ở khóe mắt lại liếc về phía Từ Tự Truân.
“Hóa ra là như vậy a!” Từ Tự Truân lộ ra vẻ mặt suy tư, một lát sau cười nói: “Những người ở Võ tuyển ty này đúng là không dễ đối phó lắm!” Sau đó hỏi bọn hắn: “Hôm nay khí trời tốt, không bằng chúng ta tới Lưu Phương viện ăn trưa nhé, nơi đó bây giờ là khung cảnh mùa xuân, các ngươi thấy thế nào?”
Lưu Phương viện hai bên trồng hàng cây ngân liễu, loại liễu rủ cành bên sông.
“Nghe theo Tứ ca.” Mấy người Tạ Nhan cười cười đáp lời, chỉ có Vương Thịnh đáy mắt lộ ra mấy phần thất vọng.
Ăn tới bữa tối, một nhóm người mới giải tán.
Từ Tự Cẩn tới vấn an Thái phu nhân.
Trong viện đèn dầu sáng rực rỡ, Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan, Thập Nhất Nương, Ngũ phu nhân, Nhị phu nhân, còn có Từ Tự Truân đang ở cùng một chỗ, đều chờ ở ngoài sân, trong phòng Thái phu nhân tối như mực, không đốt đèn.
Từ Tự Cẩn kinh sợ: “Sao lại thế này?”
“Cẩn ca nhi con tới vừa đúng lúc!” Nhị phu nhân tinh thần rung lên: “Tổ mẫu con nghe nói con muốn đi Quý Châu, thì trách cứ phụ thân con không có lương tâm, ai cũng không gặp! Chúng ta khuyên như thế nào cũng không được, chỉ ầm ĩ muốn chúng ta mời Hoàng hậu nương nương tới đây. Còn nói, nếu chúng ta không đi, lão nhân gia như bà sẽ đi trước tới phủ Thuận Thiên kiện cha con tội bất hiếu, sau đó bà sẽ kiện vào tận trong cung! Con nhanh tới khuyên nhủ tổ mẫu con đi.”
Kiện phụ thân tội bất hiếu?
Từ Tự Cẩn cố nén mới không bật cười, ánh mắt mang theo chủ ý nhìn sang Từ Lệnh Nghi.
Mặc dù phụ thân vẫn bình tĩnh thong dong đứng đó giống như thường ngày, nhưng đáy mắt lại hiện ra một chút thần sắc quẫn bách.
Hắn tiến lên gõ cửa: “Tổ mẫu, con là Cẩn ca nhi, người mở cửa cho con đi. Nếu người không mở cửa, phụ thân lại muốn tới quan phủ kiện con tội bất hiếu mất thôi!”
Trừ Từ Lệnh Nghi, tất cả mọi người đứng trong sân đều che miệng cúi đầu, Ngũ phu nhân trực tiếp chạy ra ngoài, Sân ca nhi thì hướng Từ Tự Cẩn giơ ngón tay cái lên.
Nội thất sáng đèn, cửa kêu kít một tiếng mở ra, Chi Hồng thấp thỏm bất an mà thẳng bước ra ngoài: “Thái phu nhân nói, mời Lục thiếu gia vào.”
Từ Tự Cẩn bước nhanh tới.
“Con vào xem một chút.” Sân ca nhi nhanh như chớp chạy vào.
“Con cũng muốn vào.” tròng mắt của Thành ca nhi xoay tròn cũng chạy vào theo.
“Thất Thúc và Bát Thúc đã đi rồi.” Đình ca nhi khẽ nói: “Con cũng muốn đi vào.”
Khương thị vội ôm nhi tử: “Các thúc thúc có việc, con phải ở nơi này giúp đỡ tổ phụ và tổ mẫu.”
Đình ca nhi lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
May mắn đây là mùa xuân, nên trong viện khá ấm áp.
Thập Nhất Nương nhỏ giọng sai tiểu nha hoàn mang ghế cẩm tới cho người mang thai là Hạng thị và Anh Nương ngồi, hai người từ chối một lúc lâu, cho tới khi Từ Lệnh Nghi nhíu mày mới ngồi xuống.
Oánh Oánh cùng Đình ca nhi dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, đợi ở chỗ này một lúc là thân thể đã không yên, Từ Tự Giới liền dẫn bọn chúng ra ngoài viện, hái lá trúc làm sáo thổi cho hai đứa nghe, mang chúng nó đi chơi.
Đợi như vậy ước chừng được nửa nén hương, Thái phu nhân mới mở rộng cửa lần nữa.
Chi Hồng khom người hành lễ: “Thái phu nhân nói mời mọi người vào trong nhà ngồi.”