Vợ Viên Bảo trụ nói rất có đạo lý. Nàng lúc này mới vừa vào cửa, sau này còn nhiều trường hợp như vậy nữa. Dùng da hồ làm mũ đưa cho cha chồng cùng Lục thúc là rất đặc biệt, nhưng như vậy đợi đến đại thọ Thái phu nhân hoặc sinh nhật cha chồng, mẹ chồng, mình lấy thứ gì làm quà đây?
Khương thị không khỏi bối rối. Nhưng hết lần này tới lần khác Từ Tự Truân mỗi lần cũng chỉ cười bảo nàng đừng động tới những chuyện này. Ngoài ra, một câu cũng không nói. Để cho nha hoàn lặng lẽ hỏi thăm, thì biết mấy ngày nay Từ Tự Truân không có ở ngoại viện, chuyện trong nhà đều giao cho Bạch tổng quản, Bạch tổng quản cũng không biết hắn đang làm gì.
Hắn rốt cuộc đang làm gì?
Khương thị có chút lo lắng. Vừa lúc tiết Đoan Ngọ muốn đưa quà tặng trong ngày lễ, nàng cùng Thập Nhất Nương xin đi giết giặc: “Nếu không, bên ngõ Tứ Tượng để con đi một chuyến xem sao!”
Tam phu nhân lại bị bệnh.
Thập Nhất Nương đi thăm một lần rồi nên sẽ không đi lại nữa.
Không hầu hạ trước giường bệnh là con bất hiếu. Nàng ta ba ngày hai bữa liền bệnh, mọi người trong lòng cũng đều biết không phải là bệnh thật, hoặc nghe được chỉ cho là không biết, hoặc là đi cho có.
“Con đang có thai.” Thập Nhất Nương không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, ” Để cho Nhị tẩu con đi đi!”
“Không cần gấp gáp.” Khương thị cười nói, “Thân thể của con xương nhỏ rất tốt! Nhị tẩu còn muốn đi ngõ Cung Huyền cùng Tứ di mẫu, Ngũ di mẫu bên kia......”
Nàng là muốn đi ra ngoài hóng mát một chút sao!
Từ khi Khương thị mang thai, Từ Tự Truân cứ không cho nàng làm việc, không cho nàng đi. Nếu không phải Vạn tam tức phụ nói như vậy không dễ sinh, chỉ sợ Từ Tự Truân sẽ muốn Khương thị ngày ngày nằm ở trên giường mới yên tâm.
“Vậy con đi đi!” Thập Nhất Nương cười nói, “Nhưng mà phải cẩn thận một chút. Đừng để động thai khí.”
Khương thị thật cao hứng liền đáp “Vâng”, rồi đi ngõ Tứ Tượng.
Kim thị đang ở trong sân trêu chọc hai đứa bé, nha hoàn, tức phụ, bà Tử đều cười híp mắt ở một bên hầu hạ, mặc dù không có cao giọng cười đùa, nhưng cũng không có một chút buồn rầu, hiển nhiên, mọi người đối với việc Tam phu nhân bệnh đều không lo lắng.
Nhìn thấy Khương thị, Kim thị vội vàng đem hai đứa bé đến vấn an nàng, mời nàng vào trong nhà ngồi.
“Đại tẩu đang hầu hạ mẹ chồng trong nhà. Nhìn thời gian, có lẽ là lập tức đi ra rồi.” Kim thị vừa nói, vừa tự mình bưng chén trà nóng cho nàng.
Mỗi lần Tam phu nhân ở chỗ Phương thị ăn phải chuyện gì lỗ vốn, sẽ bệnh để cho Phương thị nhanh chóng hầu hạ. Đây là bí mật công khai trong nhà, nên cũng không ai đi vạch trần.
“Ta cũng vào hỏi thăm tam thẩm thẩm chút!” Khương thị đứng lên.
“Muội mang bầu, hay là chờ mẹ chồng ta khỏi lại đi!” Kim thị lưu nàng.
Mặc dù là giả, nhưng cái gì nên làm thì phải làm. Nàng đang có thai, nên không thích hợp đi thăm người bệnh.
Khương thị không có kiên trì nữa, cùng Kim thị vừa nói việc nhà: “Muội nghe tướng công nói, Tam bá được bổ nhiệm làm ngũ thành binh mã ty rồi đúng không? Đã đi nhậm chức rồi sao?”
“Qua đoan ngọ liền đi.” Kim thị nghe vậy ánh mắt cười thành hình trăng khuyết, “Ở ngũ thành binh mã ty là Chỉ Huy Sứ thành nam. Mặc dù chỉ là quan viên lục phẩm, nhưng lại được toàn quyền làm chủ một phương. Không thể so với trong cung, nghe thì uy phong, nhưng mọi chuyện lại phải theo người khác định đoạt” Một bộ dáng cảm thấy rất vinh quang, lại nghĩ đến Khương thị là con dâu trưởng của chính phòng, thì cười nói, “Lại nói, tướng công nhà ta vẫn là nhờ vào vinh dự của Tứ thúc phụ đấy. Nếu không có tầng quan hệ này, nhiều người như vậy, quan như thế nào lại đơn độc đề cử hắn đi binh mã ty. Có điều hai ngày này tướng công đang tiến hành bàn giao, lại muốn đáp tạ đồng liêu, nên loay hoay xoay quanh. Nghĩ tới Tứ thúc phụ bên kia là người trong nhà, nên chuẩn bị hai ngày nữa lại đi vấn an Thái phu nhân cùng tứ thẩm thẩm.”
Khương thị biết Kim thị đang nói lời khách khí.
Mặc dù quan trên Từ Tự Kiệm là nhìn mặt mũi Từ Lệnh Nghi, nhưng nếu như Từ Tự Kiệm không có khả năng, người ta cũng sẽ không nể tình như vậy. Thời điểm chuyện này truyền tới phủ Vĩnh Bình Hầu, Từ Lệnh Nghi đều có chút kinh ngạc, cười nói “Tiểu tử này, cũng không tệ lắm”.
“Đó cũng là Tam bá có tài.” Khương thị vừa nói, thì có người vén mành vào, cười nói, “Đang nói người nào có tài năng đây?”
Khương thị ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi, chiều cao vừa vặn, mặc áo lụa ngắn màu nghệ vàng, và bộ hoa bối tử màu xanh thẫm.
“Đại tẩu!” Nàng cười tiến ra đón, ba chị em ngồi xuống nói chuyện, khi biết Khương thị là tới đưa quà tặng ngày lễ, Phương thị cùng nàng đi về phía sau viện kiểm kê danh mục quà tặng.
Mẹ chồng không phải nói, những chuyện này để bà Tử làm là được sao?
Chẳng lẽ đây cũng là biện pháp Tam bá mẫu nghĩ ra để hành hạ đại tẩu sao?
Khương thị nghĩ trong lòng, cùng Phương thị đi hậu viện.
Phương thị lại đem nàng kéo vào nhĩ phòng.
“Nói đi? Muội vì sự tình gì tìm ta?” Nàng cười cùng Khương thị sóng vai ngồi xuống giường La Hán.
Khương thị kinh ngạc nhìn Phương thị.
Phương thị nhấp miệng cười: “Muội đang có bầu còn tới đưa quà tết cho nhà chúng ta, không phải là có chuyện tìm ta còn có thể là cái gì? Nói mau xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Khương thị không khỏi ngượng ngùng cười.
Từ ngày đó Phương thị vì Từ Tự Truân giải vây, nàng liền đối với Phương thị sinh lòng hảo cảm. Sau mấy lần tiếp xúc, càng cảm thấy được Phương thị là người hào phóng sảng khoái, rất hợp tính tình của nàng, hai người dần dần thân cận.
Nàng vốn chỉ hy vọng được đi một chút để giải sầu. Phương thị thản nhiên như vậy, nàng không nói, liền lộ ra vẻ có chút không thẳng thắng.Khương thị đem những chuyện phát sinh trong cuộc sống uyển chuyển nói cho Phương thị.
Phương thị che tay áo cười: “Cái này còn không phải dễ hiểu sao? Nếu Tứ thúc và Tứ thẩm đều không muốn cho mọi người biết, chỉ sợ là Nhị thúc từ những địa phương khác lấy được tin tức này. Hơn nữa còn chỉ nói là có thể mùa đông mới trở về. Muội không cần phải gấp gáp như vậy, không bằng chờ xem sao đã.”
“Đúng a!” ánh mắt Khương thị sáng lên, “Muội thật hồ đồ.” mặt mày nàng giãn ra, “Coi như là cha chồng mùa đông mới trở lại, chờ người trở lại ta mang chút ít thuốc bổ qua cho người cùng Lục thúc bồi bổ thân thể cũng không muộn a!”
Nàng không khỏi lôi tay Phương thị: “Nhờ có có đại tẩu chỉ điểm ta.”
Nói chuyện, làm việc đều nên vừa độ, gần quá làm cho người ta ngại, xa cách quá làm cho người ta oán.
“Ta xem, muội là nàng dâu mới vào cửa, càng phải cố gắng biểu hiện, càng lo được lo mất.” Phương thị cười dời đi đề tài, ” Đoan ngọ năm nay đã nghĩ làm gì chưa?”
“Nghe nói muốn mở một bữa tiệc tại khách sảnh.” Có mấy lời, cũng không nên nói ra hết. Khương thị cười cùng Phương thị vừa nói chuyện nhà
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu gia nói hai ngày này sẽ trở lại. Để cho gã sai đem theo ít đồ về.”
Khương thị nghe sửng sốt: “Đại bá không ở nhà sao?”
Phương thị cười nói: “Đại bá của muội ở nhà cũng không còn chuyện gì, thời điểm mùa xuân năm ngoái ta liền đem thôn trang trong của hồi môn giao cho đại bá của muội quản. Hàng năm Đại bá của muội ra ngoài thu bốn lần sổ sách. Thỉnh thoảng đi mua hàng thực phẩm miền nam về miền Bắc hoặc là mua hàng miền Bắc vào nam, làm một ít mua bán, phụ một chút gia dụng trong nhà.” Nói rất uyển chuyển, nhìn cách Phương thị dùng tiền hào phóng, như vậy chỉ sợ mua bán có chút lợi nhuận.
Khương thị cười, gã sai vặt bưng hộp sơn hồng mạ vàng đi vào.
“Đại thiếu gia nói, đây là cho ngài. Đồ của Lão gia, thái thái cùng Tam thiếu gia, Tam Thiếu phu nhân đều theo xe trở về.”
Phương thị liền hỏi gã sai vặt: “Đại thiếu gia tại sao không trở về cùng ngươi?”
Gã sai vặt cười nói: “Đại thiếu gia còn có hai món nợ không có thu đủ. Lại sợ đại thiếu phu nhân lo lắng, nên để cho nô tài về trước tới báo đại thiếu phu nhân một tiếng.”
Phương thị yên lòng, thưởng gã sai vặt kia chút bạc. Ngẩng đầu nhìn thấy Khương thị hướng về phía nàng cười không ngừng, thì mặt liền đỏ lên, giải thích: “Đại bá của muội là người như vậy.”
Khương thị liền nhìn hộp kia cười.
Phương thị trên mặt không nhịn được.
“Ôi! Làm sao so được với Tứ thúc mỗi ngày tự mình làm hoa đăng cho Tứ đệ muội.”
Khương thị cũng đỏ thẫm mặt.
Hai người trêu ghẹo lẫn nhau một phen, nhìn thời gian không còn sớm, Khương thị đứng dậy trở về hà hoa lý.
Từ Tự Truân đang cùng Vương Thụ nói cái gì đấy, thấy nàng đi vào, liền ném một câu “Mua một ngàn xấp trở lại” cho Vương thụ, rồi mỉm cười tiến lên đón: “Ban ngày ngồi xe ngựa, nàng có khỏe không?” Từ trên xuống dưới đánh giá nàng.
“Thiếp rất tốt.” Khương thị vừa nói, ánh mắt rơi vào đoàn tiêu sa sắc vàng nhạt cầm trên tay Vương thụ: “Tướng công tại sao hôm nay trở về sớm như vậy? Ngoại viện không có chuyện gì sao?”
Mấy ngày qua, Từ Tự Truân đều trở lại quá sớm.
“Ah, chuyện ngoại viện có Bạch tổng quản rồi.” Từ Tự Truân lơ đễnh nói, đỡ nàng đến gần cửa sổ trên giường gạch ngồi, “Ta để cho Vương Thụ mua vài xấp tiêu sa.”
“Mua tiêu sa làm gì a?” Khương thị cười nói, “Bên trong kho thiếp còn có chút. Tướng công muốn dùng, thiếp để cho Viên ma ma đưa cho người, cần gì lại đi mua?”
Khương thị giả bộ không biết.
“Không cần!” Từ Tự Truân gãi gãi đầu, có chút khó xử nói, “Ta muốn tiêu sa, nhẹ nhưng mềm mại, chỉ có Hàng Ký ở đường cái phía đông có thể làm ra. Tiêu sa bình thường đều quá dầy.”
” Nếu như vậy tướng công mua tiêu sa làm gì a?” Khương thị cười hỏi hắn.
“Làm ít đồ.” Từ Tự Truân hàm hàm hồ hồ nói “Đúng rồi, Đại bá phụ bên kia cho người đến, bảo ngày mai đưa quạt mát qua cho chúng ta, nàng chuẩn bị chút tiền thưởng đi!”
Đây là tiết Đoan Ngọ thứ nhất sau khi Khương thị xuất giá, theo phong tục, người nhà mẹ đẻ muốn đưa quạt mátvà chiếu đến.
Khương thị cười đáp, Từ Tự Truân nói: “Ta phía ngoài còn có việc, đi trước!”
Không phải nói chuyện ngoại viện đều giao cho Bạch tổng quản sao?
Khương thị suy nghĩ một chút, liền kêu Vương Thụ vào: “Tứ thiếu gia muốn đặt tiêu sa làm gì?”
Vương Thụ cười không nói: “... Đến lúc đó Thiếu phu nhân cũng biết.”
Khương thị đầu lông mày chau lên: “Có phải làm đèn lồng hay không!”
Vương Thụ xấu hổ cười.
“Mùng năm tháng năm vừa là tiết Đoan Ngọ, lại là sinh nhật mẹ chồng, tướng công có phải muốn làm đèn lồng đặc biệt đưa cho mẹ chồng hay không?” Khương thị hỏi tới.
Như là đã bị lộ ra, Vương cây cũng không dấu diếm nữa, lẩm bẩm: “Tứ thiếu gia dặn dò không nói cho ai biết. Chuẩn bị để cho mọi người cao hứng. Không phải là làm một chiếc, là làm chín ngàn chín trăm chín mươi chín chiếc, đến lúc đó treo khắp hậu hoa viên, mời Thái phu nhân cùng Tứ phu nhân đến Khung Lăng sơn trang ngắm......” Hắn vừa nói, có chút kích động, ” Đèn lồng kia, ba lượng bạc một cái, đặc biệt cho người đi Tứ Xuyên đặt làm nến sáp ong để đốt, Tứ thiếu gia nói, so sánh với sao trên trời còn sáng hơn. Đến lúc đó đầy sân đèn, đèn sáng rực rỡ, Như cửu thiên ngân hà. Thái phu nhân cùng phu nhân nhìn, nhất định sẽ thích......”
Khương thị không nói gì, một hồi lâu mới nói: “Ngươi đi xuống đi!” giọng nói trầm thấp, lộ ra mấy phân mỏi mệt.
Chi tiêu lớn như vậy, Thái phu nhân cùng phu nhân khẳng định thích. Làm sao tứ thiếu phu nhân thật giống như có chút bộ dáng mất hứng.
Vương Thụ trong lòng thầm nói, thấp giọng đáp “Dạ” rồi lui xuống.
Khương thị nghĩ đến Từ Tự Cần kiên định, Từ Tự Dụ bôn ba, Từ Tự Kiệm cố gắng, Từ Tự Giới khắc khổ. Còn Từ Tự Truân. Cha chồng trở lại hỏi tới, Bạch tổng quản phải trả lời như thế nào đây?
Cho nên nàng mới không yên lòng sao!
Khương thị trong lòng nổi lên cổ cảm giác vô lực, ngơ ngác ngồi trên ghế thái sư, cho đến khi hoàng hôn chụp xuống.