Edit: Vi Vi
Beta: Hạ
“Phu nhân” Trúc Hương cười cúi chào Thập Nhất Nương, “Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia nghe hí kịch cùng Thái phu nhân. Cát Cân và Hỉ Nhi đều
đang hầu hạ bên cạnh.”
Chỉ cần không tiếp xúc với những con hát đó là được.
Uốn cong thành thẳng, ngược lại càng khiến người ta nghi ngờ.
Thập Nhất Nương căn dặn: “Hôm nay nhiều người, ta cũng không thể chú ý đến hai thiếu gia. Nói một tiếng với Cát Cân và Hỉ Nhi, bảo các nàng
hầu hạ như bình thường, đừng đụng vào chỗ nào hay là va vào đâu.”
Trúc Hương cười đáp lời, lại đi ra phòng khách.
Cam Thái phu nhân bật cười: “Con cái lớn rồi, dù sao cũng phải thả tay. Muội cũng quá cẩn thận rồi.”
“Đạo lý này muội cũng hiểu!” Thập Nhất Nương cười nói, “Chẳng qua là
Giới ca nhi vừa chuyển ra, muội còn có chút không quen. Chờ mấy ngày
nữa, hẳn là có thể từ từ bỏ mặc rồi.”
“Cũng phải!” Cam Thái phu nhân cười nói, “Dù sao ở bên cạnh muội
nhiều năm như vậy. Đừng nói là thằng bé vui vẻ hoạt bát như vậy, dù là
con mèo con chó, đột nhiên không có ở bên cạnh, cũng sẽ không nỡ.”
“Đúng vậy!”
Hai người cười cười nói nói, nhìn mặt trời dần dần lặn, ngồi ở trong
đình bắt đầu lành lạnh. Thập Nhất Nương vội gọi Từ Tự Kiệm, bảo Kiệm ca
đưa đám trẻ vào bờ.
Cẩn ca nhi nhảy xuống thuyền đầu tiên, hai má đỏ lên: “Nương, con còn muốn chèo thuyền, còn muốn chèo thuyền!”
Sân ca nhi theo sát phía sau Lục ca, học dáng vẻ của Cẩn ca nhi chạy
đến trước mặt Thập Nhất Nương, reo lên, hùa theo Cẩn ca nhi: “Nương, con còn muốn chèo thuyền, còn muốn chèo thuyền!” Cậu bé túm vạt áo của Cẩn
ca nhi, bắt chước lời của Cẩn ca nhi, giống như một cái đuôi nhỏ, hồn
nhiên đáng yêu không nói nên lời.
Mọi người cười vang.
Hâm tỷ nhi đang đứng ở đầu thuyền chờ Từ Tự Kiệm ôm mình xuống dưới,
dậm chân: “Sân ca nhi, tỷ sẽ nói cho nương biết! Đệ chờ bị nương đánh
đòn đi!”
Sân ca nhi vốn không biết mình làm sai cái gì. Bé xoay người nhìn Hâm tỷ nhi, bĩu môi, mặt lộ ra vẻ rất vô tội.
Mọi người lại cười một trận nữa.
Từ Tự Kiệm trêu ghẹo Hâm tỷ nhi: “Ôi, chúng ta có thêm một hổ đại tỷ!”
Hâm tỷ nhi giận quá, đẩy Từ Tự Kiệm ra, xách váy, tự mình nhảy xuống thuyền.
Kim thị bước lên phía trước mấy bước kéo tay Hâm tỷ nhi, nhẹ giọng
trách cứ Từ Tự Kiệm: “Chàng lúc nào cũng thế —— đang yên đang lành cũng
bị chàng chọc cho khóc!”
Từ Tự Kiệm ngượng ngùng cười cười.
Kim thị kéo Hâm tỷ nhi: “Chúng ta không để ý tới Tam ca của muội. Đợi lát nữa Tam tẩu dẫn muội đi thay váy. Ăn mặc thật đẹp đi thỉnh an các
vị phu nhân.”
Hâm tỷ nhi gật đầu, sắc mặt đã khá nhiều.
Cam Thái phu nhân nhìn rồi cười dắt tay Cẩn ca nhi: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Cẩn ca nhi đứng yên tại chỗ: “Con muốn đi chèo thuyền, con muốn đi chèo thuyền.” Mếu miệng, lắc lắc người, làm nũng.
Cam Thái phu nhân mềm lòng, đáy mắt hiện lên một tia do dự, nhìn Thập Nhất Nương: “Hay là chèo thêm lúc nữa? Dù sao còn sớm. Để cho bọn nha
hoàn mặc thêm áo cho Cẩn ca nhi là được!”
Đã quyết định, tốt nhất không nên nói mà không làm. Đặc biệt là không thể bởi vì con trẻ làm nũng hay khóc ầm ĩ mà thay đổi ý định. Trẻ con
rất biết quan sát nét mặt, thêm mấy lần, sẽ khiến trẻ lệch lạc, nghĩ
rằng chuyện mình không muốn, chỉ cần thông qua làm nũng hay khóc lóc, là có thể thỏa mãn nguyện vọng. Một khi gặp phải chuyện trẻ không thích,
trẻ sẽ lại nhõng nhẽo làm nũng hoặc khóc lóc, không đạt được mục đích
thì không bỏ qua.
Thập Nhất Nương ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dỗ con trai: “Chúng ta đi ăn cơm đã, ngày mai lại tới chèo thuyền. Có được không?”
Cẩn ca nhi bình thường rất dễ nói chuyện, giờ thì lại có thái độ khác thường, rúc vào bên cạnh Cam Thái phu nhân, túm chặt tay Cam Thái phu
nhân, cố chấp lắc đầu: “Con muốn chèo thuyền!”
Sân ca nhi thấy, cũng bắt chước bộ dạng của Cẩn ca nhi, rúc vào lòng Cam Thái phu nhân: “Con muốn chèo thuyền!”
Mọi người ở đây thấy thú vị, đều nở nụ cười.
Thập Nhất Nương phát hiện Cẩn ca nhi càng ngày càng tỏ vẻ kiên quyết hơn.
Đứa nhỏ này, cũng quá là được thể rồi!
“Cẩn ca nhi!” Nàng sa sầm mặt, kéo dài giọng cảnh cáo con, “Con nghe
lời nương, ngày mai tiếp tục chèo thuyền. Nếu con không nghe lời, ngày
mai đừng nghĩ đến chèo thuyền nữa. Nương luôn nói được là làm được. Con
nghĩ kỹ xem, có nghe lời nương hay không?”
Cẩn ca nhi lại tỏ ra hơi do dự.
Cam Thái phu nhân cảm thấy Thập Nhất Nương quá nghiêm khắc với con,
hé miệng, muốn khuyên mấy câu, nhìn thấy Thập Nhất Nương lắc đầu với
mình, lại nuốt lời nói đã đến cửa miệng xuống. Những người khác không
phải là vãn bối thì cũng là trẻ con không hiểu chuyện, càng không thể mở miệng nói gì.
Cẩn ca nhi quan sát xung quanh một vòng, đầu nhỏ cúi xuống: “Con nghe lời nương!”
Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của
Cẩn ca nhi, làm phần thưởng: “Ngoan. Ngày mai chúng ta sẽ tới chèo
thuyền!”
Cẩn ca nhi gật đầu, trong lòng vẫn có chút không vui.
Cam Thái phu nhân vội vàng giải vây cho bé.
“Được rồi, được rồi, chúng ta đi ăn cơm.” Dắt Cẩn ca nhi đi ra ngoài, “Cẩn ca nhi, bánh thanh đoàn* ta làm, ăn có ngon không?” Nàng nhẹ
giọng dỗ Cẩn ca nhi, “Còn có nhân bánh hải đường, nhân bánh hoa quế,
nhân bánh hoa hồng. Mỗi loại ta làm một ít, ngày mai mang cho con nếm
thử, được không?”
(*)Bánh thanh đoàn: Vào tiết Thanh
minh, người dân Giang Nam có tập tục làm bánh thanh đoàn. Để làm được
bánh này trước hết người ta sẽ ép lấy nước một lại cỏ mọng có tên là
“Tương mạch thảo”, sau đó trộn với bột nếp đã xay nhuyễn thành một thứ
bột ướt mịn.
Nhân bánh là bột đậu xanh trộn
đường. Đặt một viên nhân bánh và một miếng mỡ lợn nhỏ vào vỏ bột, vê
tròn rồi xếp vào lồng hấp, hấp cách thủy đến chín.
Khi lấy bánh ra khỏi lồng hấp,
người ta lấy dầu thực vật quét đều lên khắp bề mặt bánh, khi đó bánh mới hoàn thành. Thanh đoàn có màu xanh bóng như ngọc, vị mềm, thơm, ăn vào
thấy ngọt mà bùi, béo mà không ngấy. Người Giang Nam dùng thứ bánh này
để cúng tổ tiên nên thanh đoàn không chỉ là một món ăn mà đã trở thành
phong tục ẩm thực của vùng đất này.
Cẩn ca nhi không lên tiếng, vẻ mặt hơi ấm ức.
Sân ca nhi chạy tới bên cạnh Cam Thái phu nhân, vội nắm một tay khác của Cam Thái phu nhân: “Con cũng muốn, con cũng muốn.”
Mọi người nhìn, đều bật cười.
Không khí nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Cẩn ca nhi cũng quên mất chuyện không vui vừa rồi, hai đầu lông mày
giãn ra không ít, cao giọng nói: “Con muốn bàn đu dây nhà Thái phu nhân, con không ăn thanh đoàn.”
Mỗi lần Thập Nhất Nương dẫn theo Cẩn ca nhi đi thăm Cam Thái phu
nhân, Cam Thái phu nhân luôn có nhiều thứ nói với Thập Nhất Nương, lại
sợ Cẩn ca nhi nhàm chán, cố ý sai người mắc một cái đu trước dãy nhà
sau, vừa đẩy đu cho Cẩn ca nhi, vừa nói chuyện với Thập Nhất Nương.
Nàng nghe vậy lập tức cười nói: “Được rồi, chừng nào con tới chỗ ta, ta sẽ đẩy đu với con.”
Cẩn ca nhi vui lên, ngẩng đầu nhìn Cam Thái phu nhân: “Con còn muốn ăn món cá ngũ sắc.”
“Được, được, được.” Cam Thái phu nhân cúi đầu cười nhìn bé, “Ta tự
mình xuống bếp, làm cá ngũ sắc cho Cẩn ca nhi. Không chỉ làm cá ngũ sắc, còn làm đậu phộng rang.” Vẻ mặt, giọng nói đều rất cưng chiều.
Cẩn ca nhi hài lòng, rất vui đi theo Cam Thái phu nhân ra ngoài:
“Không cho A Thải hầu hạ bên cạnh. Lần trước A Thải làm rơi thìa của con xuống đất..”
A Thải là một tiểu nha hoàn bên cạnh Cam Tháiphu nhân.
“Vậy không cho A Thải hầu hạ.” Cam Thái phu nhân lập tức nói, “Ta bón cho Cẩn ca nhi ăn!”
Cẩn ca nhi cười khanh khách.
Sân ca nhi nói: “Con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn!”
“Được!” Cam Thái phu nhân cười nói, “Đến lúc đó Sân ca nhi và Cẩn ca nhi cùng đi tới chỗ ta làm khách.”
Sân ca nhi cười rộ lên.
Cam Thái phu nhân, mỗi tay dắt một bé, chầm chậm ra khỏi Lưu Phương Ổ.
Thập Nhất Nương đi ở phía sau cùng với Từ Tự Kiệm, nghe vậy chân mày
cau lại. Mà Từ Tự Kiệm cảm thấy thú vị, cười nói đùa với Cẩn ca nhi:
“Tam ca cũng đi theo, có được không?”
“Được ạ!” Cẩn ca nhi lập tức nói, “Tam ca đi giúp bọn đệ đẩy đu.”
“Ca chỉ có thể đẩy đu à?!”Từ Tự Kiệm cười to, “Tam ca cũng muốn ăn cá ngũ sắc, đậu phộng rang.”
Cẩn ca nhi ngang ngược nói: “Huynh đẩy đu thì cho huynh ăn. Nếu không, không cho huynh ăn!”
“Cẩn ca nhi của chúng ta thật là lợi hại!” Từ Tự Kiệm cười ha ha, trò chuyện câu được câu chăng với Cẩn ca nhi. Đoàn người đi tới chỗ Thái
phu nhân.
“Tổ mẫu, tổ mẫu!” Cẩn ca nhi lập tức chạy đến bên cạnh Thái phu nhân.
Thái phu nhân lập tức ôm lấy Cẩn ca nhi: “Cục cưng của tổ mẫu. Chèo thuyền có vui không?!”
“Chơi rất vui ạ!” Cẩn ca nhi gật đầu, con mắt lóe sáng long lanh, có vẻ rất hưng phấn, “Ngày mai còn đi chèo thuyền nữa.”
Đương nhiên là Thái phu nhân hoàn toàn ưng thuận.
Hoàng phu nhân bên cạnh cười nói: “Mới chỉ hai ba tháng không gặp, Cẩn ca nhi giống như lại cao lớn rồi.”
“Còn không phải thế sao?!” Đường phu nhân cũng cười nói “Cứ tiếp tục thế, chỉ sợ sẽ cao bảy thước.”
“Năm đó lão hầu gia cũng cao bảy thước.” Trịnh thái quân nhìn con
ngươi của Cẩn ca nhi linh hoạt, nụ cười rực rỡ, cũng rất thích, “Ta
thấy, Cẩn ca nhi giống vóc dáng của lão hầu gia.”
“Đôi mắt phượng này cũng giống lão hầu gia.” Hoàng phu nhân gật đầu.
Vẻ mặt của Thái phu nhân chỉ có thể dùng từ vui mừng để hình dung. Ôm Cẩn ca nhi không buông tay: “Ăn đồ cũng giống lão hầu gia.” Duỗi tay ra khoa tay múa chân một chút, “Miếng thịt ba chỉ chưng to như thế, một
mình có thể ăn được mấy miếng. Từ nhỏ đã biết ngủ. Đến giờ, vỗ nhẹ mấy
cái, lập tức ngủ say. Nửa đêm cũng không tỉnh đi tiểu, một giấc đến
sáng. Hỏa khí* rất ổn! Ta nuôi nhiều như vậy rồi cũng chưa từng thấy đứa trẻ nào dễ nuôi hơn Cẩn ca nhi...” vừa khen Cẩn ca nhi, vừa mời Cam
Thái phu nhân ngồi bên cạnh.
(*)Hỏa khí: theo cách gọi của Đông y. Chính là nhiệt độ, nhiệt lượng cơ thể.
“Còn không phải thế sao!” Cam Thái phu nhân cũng gia nhập đội ngũ ca
ngợi Cẩn ca nhi, “lúc Thập Nhất Nương ôm Cẩn ca nhi đến chỗ ta, vừa mới
nửa tuổi. Nhỏ như vậy, cũng không thể nào có lực tay khỏe như vậy. Ta
tặng ngọc bài làm lễ ra mắt, Cẩn ca nhi lập tức chộp trong tay không
buông...”
Mấy vị lão phu nhân cũng bị thu hút sang, cười ha ha, hứng thú nghe, Thập Nhất Nương trong chốc lát không đến gần người được.
Nàng xoay chuyển ánh mắt, rơi vào Từ Tự Truân và Từ Tự Giới ngồi hàng đầu tiên, đang tập trung tinh thần xem kịch.
“Hai vị thiếu gia không chạy loạn chứ!” Thập Nhất Nương thấp giọng hỏi Cát Cân.
Cát Cân vội nói: “Phu nhân yên tâm. Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia vẫn ngồi xem kịch ở đây, không đi đâu cả.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu, thỉnh thoảng lại quan sát Từ Tự Giới.
Lễ trăm ngày của Thành ca nhi, sinh nhật của Thái phu nhân, Giới ca
nhi cũng chỉ lẳng lặng ngồi ở dưới đài xem kịch. Đợi qua tiết Đoan Ngọ,
bắt đầu vào hè, các nhà đều ngừng mở tiệc chiêu đãi, lại có Nam Dũng tức phụ thỉnh thoảng vội tới vấn an nàng, nói cho nàng biết chuyện của Từ
Tự Giới.
Nàng thấy Từ Tự Giới đến ngoại viện vẫn đọc sách viết chữ, theo Triệu tiên sinh học âm luật (nhạc) như hồi còn ở trong nội viện, cũng thả
lỏng người, dồn tâm trí vào việc sửa lại tân phòng của Từ Tự Dụ.
Thay lại ngói xanh, sơn cột trụ, quét sạch bụi bặm, quét vôi tường.
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Nàng còn chuẩn bị cho Dụ ca ở cả đời phải không!”
“Tàm tạm, có phần chưa toàn tâm toàn ý lắm!” Thập Nhất Nương cười
nói, bàn bạc với Từ Lệnh Nghi chuyện mua tài sản riêng cho Từ Tự Dụ,
“Đến lúc đó cũng dễ đáp lại với Hạng gia.”
Con thành thân, nhà có điều kiện, bình thường đều mua chút vốn riêng
cho tân lang tân nương, của hồi môn của nhà gái cũng sẽ tăng giảm theo
tài sản riêng của nhà trai. Ví dụ như, nếu nhà trai có năm gian nhà
ngói, vậy nhà gái ít nhất phải mua bốn mươi tám gánh đồ cưới mới có thể
ổn thỏa. Hạng gia cố ý mời Hoàng Tam phu nhân thăm dò ý của Thập Nhất
Nương.
Từ Lệnh Nghi trầm ngâm nói: “Ta thấy như vậy được rồi, mua ba tòa
viện, thêm hai điền trang cho con. Một vạn lượng bạc. Về phần của hồi
môn của Hạng gia, cứ tùy nhà họ là được.”
Cũng không trông cậy vào Hạng gia.
Thập Nhất Nương cũng không phải là loại người nhìn chằm chằm vào của hồi môn của người khác không tha.
“Có cảm thấy ít một chút không ạ?” Nàng chần chờ nói, “Lúc Trinh tỷ nhi gả, chàng lại thêm bạc sau đó!”
“Vợ chồng Dụ ca không thể so sánh với Trinh tỷ nhi.” Từ Lệnh Nghi
nói, “Trinh tỷ nhi là con gái, toàn bộ bạc của mình dựa vào của hồi môn
của nhà mẹ đẻ. Dụ ca là con trai. Hảo hán không tranh tiền của cha mẹ.
Nghĩ cách tự kiếm đi.” Lại nói, “Sau này Truân ca nhi, Giới ca nhi cũng
noi theo Dụ ca nhi.”
Không có nói đến Cẩn ca nhi.