Edit: Quỳnh Trúc
Beta: Hạ
Nam Dũng tức phụ cung kính “Vâng” theo Thập Nhất Nương đi chỗ Từ Tự Giới xem hòm xiểng đã thu dọn xong.
Thập Nhất Nương thấy hòm xiểng chỉnh tề, lại nhìn nha hoàn rón rén tiếp tục thu dọn đồ đạc, không khỏi trầm mặc.
Nha hoàn trong nhà Từ Tự Giới không lớn thì nhỏ.
Song Ngọc cùng Hỉ Nhi cũng là phần thưởng của nàng năm đó, so với Từ
tự Giới, một người lớn hơn tám tuổi, một người hơn năm tuổi.
Ba năm trước đây, nhà Song Ngọc vì nàng mà tìm một mối nhân duyên,
chỉ chờ tới tuổi thì sẽ ra phủ, đã không có tâm tranh cường háo thắng từ lâu, ai cũng không muốn đắc tội, dưỡng thành tâm tính A Di Đà Phật.
Phần lớn chuyện bên cạnh của Từ Tự Giới là Hỉ Nhi giúp đỡ chuẩn bị. Thập Nhất Nương suy nghĩ đến người Từ Tự Giới mang đến ngoại viện, Nam Dũng
ma ma thì không thể lại ở bên cạnh hầu hạ rồi, trong số tiểu nha hoàn
chọn lấy hai người cơ trí. Một người tên là Thanh Ngọc, một người tên
là Mặc Ngọc, nhưng mới khoảng tám, chín tuổi.
Vốn nghĩ ở nội viện có mình (Thập Nhất Nương), tự nhiên không quan
trọng. Đến ngoại viện có Hỉ Nhi quan sát, mình cũng yên tâm. Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện ở ngõ Tam Tỉnh, trong lòng Thập Nhất Nương luôn mơ hồ có chút ít bất an.
Nghĩ tới đây, nàng hỏi Nam Dũng tức phụ: “Nếu ta nhớ không lầm, Nữu Nhi nhà các ngươi hình như bằng tuổi với Giới ca nhi!”
Nam Dũng tức phụ nói: “Phu nhân có trí nhớ thật tốt, năm nay con bé vừa tròn mười tuổi.”
Thập Nhất Nương cùng nàng đi vào nội thất của Từ Tự Giới.
“Ngươi cũng biết quy củ trong phủ vì không để cho các ca nhi trưởng
thành, việc gì cũng ỷ vào tay các phụ nhân. Đến mười tuổi sẽ phải ra
ngoài viện ở, nhũ nương, ma ma quản sự, người hầu hạ không cho phép
mang theo, ăn mặc chi phí do Đại nha hoàn thiếp thân xử lý.”
Đây cũng là vì phòng ngừa nhũ nương hoặc ma ma quản sự ỷ là người hầu hạ từ nhỏ vì tư lợi mà xúi giục chủ tử làm ra những chuyện thất đức.
Thần sắc của Nam Dũng tức phụ ảm đạm.
Từ Tự Giới do một tay mình nuôi lớn, huống chi lại là trường hợp khó
xử nhất, ngoài sáng trong tối, mình cũng không biết đã giúp Giới ca cản
bao nhiêu chuyện thị phi, giờ mình đã không thể theo chiếu cố bên người
Giới ca, cũng không biết sau này như thế nào! Thử nghĩ xem ai thay Giới
ca nhi mà lo lắng đây.
“Mấy năm này ngươi cũng đã ở bên cạnh hầu hạ Giới ca nhi, Nữu Nhi
thường tới đây chơi có đôi khi nhân tiện giúp ngươi làm chút ít chuyện
vặt cho Giới ca nhi. Là một người có năng lực. Nếu như ngươi không chê,
chi bằng để Nữu Nhi đến hầu hạ bên cạnh Giới ca nhi, có được không?!”
Nữu nhi đã mười tuổi, mình đang muốn giúp Nữu Nhi xin một chỗ bên
cạnh Từ Tự Giới. Nếu Từ Tự Giới có chuyện gì, mình cũng có thể kịp thời
biết. Thập Nhất Nương chủ động nói tới chuyện này, giống như buồn ngủ
gặp được chiếu manh. Nam Dũng tức phụ vui mừng quá đỗi. Nàng lập tức quỳ xuống, dập đầu lạy: “Đa tạ phu nhân cất nhắc. Nô tỳ nhất định nói Nữu
nhi hầu hạ Ngũ thiếu gia chu đáo.”
Thập Nhất Nương chậm rãi nâng nàng dậy: “Ngươi đã chăm sóc Ngũ thiếu
gia từ nhỏ, thời điểm Giới ca vừa tới như thế nào, bây giờ ra sao, không thể bỏ qua công lao của ngươi. Nữu Nhi là người thân của ngươi. Ta còn
có cái gì mà không yên lòng đây.” Lại nói, “Lúc nào người không có
chuyện gì làm thì vào phủ thăm Nữu Nhi, cũng thuận tiện thăm Ngũ thiếu
gia, sau đó qua gặp ta. Về phần tiền tiêu hàng tháng, theo như quy củ
trong phủ, vào phủ năm thứ nhất chỉ cho ăn mặc, một năm sau có thể hưởng tiền tiêu hàng tháng của tiểu nha hoàn tứ đẳng, làm tốt, liền từ từ
tăng lên.”
Nam Dũng tức phụ hiểu ý của nàng, vội nói: “Phu nhân yên tâm, nô tỳ
nhất định sẽ thường chú ý Ngũ thiếu gia, cũng sẽ thường vào phủ cho phu
nhân an tâm.”
Thập Nhất Nương gật đầu, trở về bàn với Từ Lệnh Nghi việc dọn nhà:
“Không bằng liền cuối tháng làm đi. Mùng hai tháng hai, Triệu tiên sinh
cũng trở về tới, Giới ca vừa vặn có thể mời Triệu tiên sinh và Truân ca
nhi vào trong nhà mình ngồi chơi một chút.” Lại nói, “Thiếp còn muốn xây sau nhà của Giới ca nhi thêm hai gian cho con làm phòng công xưởng.
Chàng xem được hay không?”
Chỗ ở Từ Tự Dụ so với Từ Tự Giới hơn một dãy nhà sau, nên cho Từ Tự
Giới xây thêm hai gian ở phía sau cũng không coi là khác biệt.
Từ Lệnh Nghi thấy không sao cả. Những chuyện này Thập Nhất Nương nói được là được.
“Ta bảo Bạch tổng quản, cuối tháng quây phía sau lại.”
Thập Nhất Nương gật đầu, bên kia Bạch tổng quản phái quản sự ngày đêm đẩy nhanh tốc độ xây nhà ở phía sau, mình thì bận rộn tìm gia đinh cho
Từ Tự Giới.
Đến cuối tháng, mặc dù gian nhà phía sau vẫn còn đang tản ra mùi Bạch Khuê gay mũi, Từ Tự Giới vẫn bái lạy tổ tiên rồi, từ biệt Thái phu
nhân sau đó chuyển ra ngoại viện.
Thập Nhất Nương bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho lễ con gái vào mùng ba tháng ba
(*)Lễ con gái mùng ba tháng ba: Ở
Trung Quốc cổ đại, ngày mùng ba tháng ba, hay tết đoan ngọ, tết Ngưu
Lang –Chức Nữ đều được coi là lễ con gái (Lễ nữ nhi)
Cũng có thuyết nói rằng, người
Trung Hoa cổ lấy ngày mùng ba tháng ba âm lịch hàng năm làm ngày ‘Thượng Tị’ hay còn gọi là lễ cầu mát mẻ (cũng được coi là tết Hàn thực). Vào
ngày này, người ta sẽ lấy hoa cây tể thái – một vị thuốc đông y có tính
cầm máu, giải nhiệt, lợi tiểu đặt ở trong nồi trên bếp lò, chỗ ngủ, cho
rằng có thể trừ sâu bệnh. Lấy hoa cải, hoa cây ngô đồng giấu ở áo len,
áo lông, với ý nghĩa quần áo không bị sâu mọt, ẩm mốc. Người phụ nữ kết
hoa cải đội đầu nhằm mục đích tránh đau đầu, buổi tối ngủ cũng ngon hơn. Thượng Tị cũng gọi là lễ con gái.
Ngày nay, sau khi Trung Quốc thống
nhất, năm 1988 vì để kỉ niệm phong tục truyền thống tốt đẹp này, chính
phủ Trung Hoa đã quyết định ngày mùng 9 tháng 1 là ngày lễ con gái.
Thái phu nhân đối với việc Thành ca nhi ra đời vô cùng vui mừng,
không chỉ một lần bí mật nói với Đỗ ma ma: “Đợi Thập Nhất Nương cho ta
thêm cháu nội, Truân ca thuận lợi cưới Cửu tiểu thư nhà Khương gia, ta
liền thỏa mãn, có thể nhắm mắt đi gặp lão hầu gia và liệt tổ liệt tông
Từ gia.” Cho nên đối với dịp mồng ba tháng ba này, Thái phu nhân có vẻ
rất hứng thú: “...Mời tất cả ba gánh hát lớn tới, hát ba ngày. Nào là
Lương các lão phu nhân, Đậu các lão phu nhân, đều mời bằng thiếp. Còn
có Cam thái phu nhân...” Thái phu nhân cười nói, “Người ôn nhu đôn
hậu như vậy thật đáng thương, để cho nàng ra ngoài giải sầu, tránh cho
một người ở nhà thương tâm khổ sở, người an ủi cũng không có. Nếu Cam
thái phu nhân còn kiêng dè, con cứ nói là ta bảo nàng tới trò chuyện
với Nhị tẩu con.” Nói đến mấy lời cuối, nụ cười đã thu lại, giọng nói có mấy phần buồn bã.
Lão nhân gia nói ra lời này là có nguyên nhân.
Phủ Trung Cần bá lại gây ra chút chuyện.
Đầu năm, có người kiện nhà họ bán một viện hai lần. Một người mua là
cháu ruột của Đậu các lão, người còn lại là một thúc thúc trong nhà Phạm Duy Cương. Tòa viện kia ở vị trí thực tốt, sự cố xảy ra, hai nhà không
đồng ý nhường nhau, cầm văn tự đến phủ doãn phủ thuận thiên kiện cáo.
Lan Đình tìm đến Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi liền viết thư cho Phạm
Duy Cương, thúc thúc của Phạm Duy Cương rút đơn kiện. Đậu các lão không
biết từ chỗ nào nghe được vụ kiện tụng này, ra lệnh cưỡng chế ép cháu
mình kiếm nhà khác. Kết quả, Cam gia lại không kiếm được ba vạn lượng
bạc trả cho hai nhà. Nên muốn bán tòa viện này với giá khác, nhưng
chuyện đã truyền ra ngoài, người khác không muốn cuốn vào, tạm thời
không tìm được người mua. Cam phu nhân liền mang theo mấy cậu con trai,
con gái quỳ gối ở phòng Cam Thái phu nhân khóc lóc, xin cam Thái phu
nhân thương bọn nhỏ, trích tiền ra cứu Cam gia, nếu không có bạc, mấy
hôn sự của các con trẻ cũng bị ảnh hưởng.
Cam Thái phu nhân thoáng mềm lòng, cho Cam phu nhân khế ước hai gian
cửa hàng. Chờ huynh trưởng Cam Thái phu nhân biết, đuổi tới, Trung Cần
bá đã đem cửa hàng bán đi.
Đậu, Phạm đều là cánh tay đắc lực của Hoàng Thượng, sợ có người lần
này gây khó dễ, tự nhiên là ngậm miệng không nói. Cam gia nói với bên
ngoài là quản sự làm sai, nhanh chóng lấy tiền trả lại, chuyện tự nhiên
rất nhanh chìm xuống. Nhưng Từ gia là người trong cuộc, Từ Lệnh Nghi cố ý tìm hiểu tình hình Cam gia, có mấy lời Lan Đình cũng không có giấu diếm nàng, Thập Nhất Nương biết Cam gia bởi vì chuyện này mà mấy ngày nay
liền không yên ổn, không nói tới chút bạc lúc đầu thu được đã bị ném đi
còn mất luôn tiền vốn. Cam gia hôm nay đã là cái thùng rỗng.
Thời điểm Thập Nhất Nương gặp Cam Thái phu nhân liền nói với nàng ý
của mình: “Có lần thứ nhất ắt có lần thứ hai. Muội thấy, hoặc là tỷ tỷ
nghĩ biện pháp quản gia chặt chẽ, hoặc là hạ quyết tâm không quản vợ
chồng Trung Cần bá làm cái khỉ gió gì, những chuyện này để Cam gia bán
đất mà bù vào. Đến lúc đó tỷ tỷ có lấy thêm bạc của mình, chưa nói đến
chuyện bọn họ phải xem sắc mặt của tỷ, còn có thể cảm kích tỷ. Tỷ mà cứ
như bây giờ, thì cho dù là núi vàng núi bạc, cũng không chịu được mưu
tính của của bọn họ.”
Mặt mày Cam Thái phu nhân khiếp sợ: “Để cho Cam gia bán điền sản? Làm sao có thể?”
“Muốn đứng thẳng thì phải phá trước. Cởi bỏ hào nhoáng, người lớn
không chịu được, nhưng bọn nhỏ làm việc đến nơi đến chốn để sống, nói
không chừng lại là chuyện tốt.” Thập Nhất Nương biết nàng là bởi vì sợ
Cam gia không có chỗ dựa mới lấy bạc ra, “Tỷ tỷ cứ suy ngẫm kỹ lời của
muội.” Sau đó chuyển chủ đề, cười nói “Mấy ngày nay chắc tỷ chưa gặp Cẩn ca nhi? Thằng bé chạy đến Lưu Phương Ổ chèo thuyền rồi? Để muội bảo Cố
ma ma bế Cẩn ca nhi tới cho tỷ gặp một chút.”
Cẩn ca nhi hoạt bát đáng yêu, miệng lại ngọt, đối với người không có con như Cam Thái phu nhân, nghe được tâm liền mềm nhũn.
Trên mặt nàng lập tức nở nụ cười vui vẻ: “Cứ mặc bé chơi, cứ mặc bé chơi.” Vừa nói vừa đứng dậy”Chúng ta đi nhìn xem!”
Từ Tự Dụ không ở nhà, hôm nay là Từ Tự Kiệm trông bọn trẻ.
Mặc dù bên cạnh có bà tử, nha hoàn đi theo, nhưng Thập Nhất Nương vẫn có chút không yên lòng. Cùng Cam Thái phu nhân đi Lưu Phương Ổ.
Mắt của Cẩn ca nhi rất tinh, từ xa đã nhìn thấy các nàng, ở trên thuyền vẫy tay kêu “Nương! Thái phu nhân!”
Bà tử chèo thuyền liền đưa thuyền hoa cập bờ, Cẩn ca nhi, lập tức
nhào vào trong lòng Thập Nhất Nương, rồi lùi ra, kéo tay Cam Thái phu
nhân: “Sao Thái phu nhân lại đến nhà chúng con chơi? Con dẫn người đi
chèo thuyền nhé!” chọc cho mọi người bật cười.
Thập Nhất Nương lại chớp mắt một cái, bất động thanh sắc hỏi Từ Tự Kiệm: “Sao không nhìn thấy Truân ca nhi và Giới ca nhi?”
Kim thị vội nói: “Tứ thúc với Ngũ thúc nói chèo thuyền vô vị, đi tới chỗ tổ mẫu rồi.”
Thái phu nhân đang ở phòng khách nghe hí.
Thập Nhất Nương và Thái phu nhân đề nghị mời ba gánh hát lớn tới, lúc sắp xếp, cố ý đặt lịch diễn của gánh hát Đức Âm hát ở ngày cuối cùng.
Trải qua hai ngày trước, náo nhiệt kích động, ngày thứ ba khi nàng dẫn
Từ Tự Giới tới coi hát cũng sẽ không có người kỳ lạ nào.
Nhưng có một số việc vẫn cần đề phòng cẩn thận. Nàng dùng âm thanh hờ hững như bình thường, phân phó Trúc Hương: “Ngươi đi xem một chút,
tránh cho hai vị thiếu gia không có người hầu hạ.”
Trúc Hương lên tiếng đi.
Thập Nhất Nương và Cam Thái phu nhân ở nhà thủy tạ bên cạnh Lưu Phương Ổ nhìn bọn nhỏ chèo thuyền.
Do có buổi nói chuyện với Thập Nhất Nương, thần sắc của Cam Thái phu nhân khẽ bừng tỉnh.
Tiếng cười của Kim thị như chuông bạc, bọn nhỏ hồn nhiên vô tư lự
chơi đùa làm cho Cam Thái phu nhân từ từ phục hồi lại tinh thần..,
nàng do dự nói: “Ta nghe nói, năm ngoái Kiều gia Trình Quốc công đã bán
các cửa hàng bên Sơn Đông, Sơn Tây. Trước đó vài ngày, cũng bán hai điền trang mà tổ tiên để lại. Con trai nhà họ vốn cùng Chỉ Huy Sứ binh mã
Ngũ Thành ty đang bàn hôn sự, lại bị từ chối rồi….”
Ở Cam gia sống mấy chục năm, chưa từng nghĩ đến, đột nhiên có người
khuyên mình buông tha, biết rất rõ ràng đây là lựa chọn có lợi nhất với
mình, nhưng rất khó hạ quyết tâm. Thập Nhất Nương có thể hiểu được tâm
tình của nàng.
“Chuyện này muội cũng nghe Đường tứ thái thái nói qua.” Thập Nhất
Nương nói, “Nghe Đường tứ thái thái bực bội nói Kiều gia nợ không ít
bạc. Không chỉ có nợ trong nhà họ, còn nợ nhà người ta. Trung Sơn hầu
sợ Kiều gia đến lúc đó không trả được, còn bảo Đường tứ thái thái đi tìm Kiều phu nhân hai lần.”
“Đường tứ thái thái là một người khôn khéo, nàng ta đem lời này nói
cho muội nghe, đích thị là bị Trung Sơn hầu nhờ vả tới dò la ý nhà
muội.” Cam Thái phu nhân nghe thần sắc căng thẳng, “Hầu gia nói như thế nào?”
“Hầu gia đã sớm biết.” Thập Nhất Nương nói, “Trình Quốc công còn nhân chuyện này đi tìm Hầu gia. Hầu gia nói, hai nhà đã có giao thiệp qua
lại từ xa xưa. Nếu như chỉ là khó khăn tạm thời, Từ gia giúp một tay
cũng là điều nên làm. Chẳng qua là lần này phủ Trình Quốc công muốn bán
sản nghiệp tổ tiên để đổi bạc, khiến Từ gia không tiện nhúng tay vào.
Tránh cho có người nghi ngờ mình bỏ đá xuống giếng. Vì thế đã ngăn Trình Quốc công không mềm không cứng lại, đuổi về phủ.”
Cam Thái phu nhân thở phào nhẹ nhỏm: “Vậy vị kia nhà muội, không khóc không náo sao?”
“Có khóc lóc hay không thì muội không biết.” Thập Nhất Nương cười nói, “Dù sao không có động tĩnh gì truyền tới nơi này.”
Cam Thái phu nhân còn muốn hỏi nữa, Trúc Hương đã tới.