Thập Nhất Nương vuốt mái tóc mượt, nhẹ nhàng buông tập tranh trong
tay, giúp Cẩn ca nhi chỉnh sửa góc chăn, dùng một ánh mắt sai khiến về
phía A Kim, ý bảo nàng chiếu cố Cẩn ca nhi thật tốt, lúc này mới nhẹ
chân nhẹ tay ra khỏi noãn các.
Bên ngoài gió bắc nổi lên, ào ào, làm cho cửa sổ vang lên rầm rầm.
Thập Nhất Nương lên giường.
Trong chăn ấm áp dễ chịu.
Nàng nhìn túi thơm ở trên đỉnh, đột nhiên nhớ tới lúc mình mới gả tới đây…. Thật giống như càng đi càng xa rồi…..
Trở mình, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Sao còn không ngủ?” Từ Lệnh Nghi mang theo một thân lạnh lẽo ngồi ở
bên giường, “Mùa đông phải giữ gìn. Hôm nay thay đổi thời tiết, đi ngủ
sớm mới đúng!”
Thập Nhất Nương ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá người ở trước mắt.
Ánh mắt chàng ấy vẫn sáng ngời như vậy, giọng nói vẫn trầm thấp như
vậy, chẳng qua là không còn có sự tao nhã ở giữa hai đầu lông mày giống
như lúc nàng mới gặp nữa, mà là sự ấm áp làm cho nàng quen thuộc.
Thật giống như là tất cả mọi người đều thay đổi.
“Sao vậy?” Từ Lệnh Nghi cười hỏi nàng.
“Không có chuyện gì!” Thập Nhất Nương mím môi cười, ngồi dậy, “Văn di nương tìm chàng có chuyện gì?”
Từ Lệnh Nghi đứng dậy đi thay quần áo: “Văn gia xảy ra chút chuyện,
Văn thị tìm ta hỏi nên làm cái gì bây giờ?” Giọng nói lộ ra vẻ có chút
hời hợt.”
Không phải Từ Lệnh Nghi đã không quản chuyện của Văn gia từ lâu rồi sao? Sao lại ở chỗ Văn di nương, cùng di nương bàn chuyện?
Thập Nhất Nương không khỏi hỏi tới: “Văn gia đã xảy ra chuyện gì?”
Dù sao liên quan đến đến chuyện năm đó Hoàng Thượng ở Tiềm Để.
“Ta đã từng giúp qua Văn gia một chút chuyện gấp nhưng nhỏ thôi, Văn
gia vì đáp tạ ta, tặng tới một khoản tiền.” Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một
chút, đắn đo đem chuyện khi đó nói cho Thập Nhất Nương, “Ta không nhận,
nhưng Văn gia nhất định không chịu thu hồi, cứ như vậy đặt ở trong tay
Văn thị. Mấy năm trước Văn gia nghĩ thông suốt, Dương thị làm ăn buôn
bán với phủ nội vụ, bạc dùng không ít, nhưng hiệu quả không lớn. Sau này Dương gia xảy ra chuyện, lại dùng không ít bạc đi ra ngoài thu xếp.
Mối làm ăn của Văn gia không phải là ai cũng có. Mấy năm nay Tam gia của Văn gia làm đương gia, các mối làm ăn không thuận cũng chẳng nói đến
làm gì, còn đánh mất mối buôn dệt kim ở Giang Nam, khí thế không lớn
bằng lúc trước. Trưởng bối trong nhà có dị nghị, thậm chí có người còn
đề nghị để cho anh ruột của Văn thị tới xử lý buôn bán của gia tộc. Văn
Tam gia ở dưới tình thế cấp bách, bỗng kiếm lời nhờ buôn bán ở trên
biển. Kiếm được chút tiền, miễn cưỡng xoay chuyển được cục diện. Kết quả sau khi Vương gia gặp chuyện không may, mới võ lỡ, thì ra là đi theo
một số người của Vương Cửu Bảo làm ăn trên biển, ngay cả Văn gia cũng bị đoạt mất mấy thứ, bồi thường không ít bạc, nguyên khí tổn thương nặng
nề. Anh ruột của Văn thị lại phái người đi gặp Văn thị, nói muốn nhân cơ hội này được các trưởng bối trong nhà ủng hộ chủ trì chuyện trong nhà.
Cứ như vậy, cuộc sống của mọi người mới tốt hơn chút ít.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến trước đó vài ngày Văn gia từng phái người
tới tặng ít tơ lụa cho Văn thị, Văn di nương còn mang mấy xấp tơ lụa
cống phẩm tới tặng cho mình, thì ra là Văn gia còn có ý này ở bên
trong.
“Năm đó anh ruột của Văn thị chính vì làm việc quá cẩn thận, sau khi
phụ thân của Văn thị qua đời, trưởng bối trong nhà chọn Văn Tam gia quản lý chuyện làm ăn. Bây giờ anh ruột của Văn thị thừa dịp Văn Tam gia ở
thế yếu, muốn đoạt lại quyền quản lý chuyện làm ăn của gia tộc lần nữa,
Văn thị không nắm được chủ ý, tìm ta nói chuyện này.” Từ Lệnh Nghi nói,
“Ta nghĩ, tiền kia vốn là của Văn gia, nếu Văn thị muốn đem nó trả lại
cho Văn gia, giúp anh ruột mình một tay, vậy thì trả lại cho Văn gia là
được. Cũng coi như là một câu trả lời thỏa đáng đối với chuyện của năm
đó đi!”
Cứ như vậy, quan hệ giữa hai nhà chẳng phải là càng hời hợt hơn sao?
Thập Nhất Nương rất bất ngờ, không khỏi nói: “Vậy Văn di nương nói như thế nào?”
“Nói vài lời cảm kích.” Từ Lệnh Nghi nói, “Sau đó thương lượng định một ngày, để cho người của Văn gia tới lấy tiền!”
Có số tiền kia, anh ruột của Văn di nương nhất định sẽ đoạt được sự ủng hộ của các trưởng lão trong tộc.
Khó trách muốn bí mật nói chuyện với Từ Lệnh Nghi.
Văn di nương làm như vậy chẳng khác gì là nhúng tay ảnh hưởng tới chuyện nội bộ của Văn gia!
Nhưng ngày hôm đó người Văn gia đến, hành động của Văn di nương lại khác dự đoán của Thập Nhất Nương và Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi bảo Thập Nhất Nương đi hỏi Văn di nương có muốn gặp mặt
anh ruột của mình hay không? Văn di nương lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Về
công, Văn gia ngồi trên ghế khách của Hầu gia, nô tỳ lại là nữ quyến
trong nhà; Về tư, Văn gia là anh ruột của nô tỳ, nô tỳ lại là thiếp thất của Hầu gia. Mặc kệ là về công hay về tư, nô tỳ cũng không có tư cách
đi gặp Văn gia. Đã như vậy không thấy cũng được.” Trong giọng nói của
nàng mang theo vài phần châm chọc.
Đúng vậy. Về công, nam nữ thụ thụ bất thân, nữ quyến trong nhà không
thể đi gặp mặt khách nam; Về tư, huynh đệ tỷ muội của thiếp thất không
tính là thân thích. Về công, về tư, Văn di nương quả thực không có tư
cách đi gặp người của Văn gia tới.
Đây có tính là một loại kháng nghị của Văn thị đối với chuyện năm đó Văn gia đưa nàng vào kinh không?
Chỉ là có chút hơi trễ…. Loại biến hóa này hình như là từ sau khi Tần di nương chết…. khi đó, mình (Thập Nhất Nương) biết nguyên nhân của số
tiền lớn trong tay kia…..
Thập Nhất Nương bảo trì trầm mặc.
Văn gia lại giống như hiểu lầm hành động của Văn di nương. Phái ma ma biết nói chuyện cầu kiến Thập Nhất Nương, muốn gặp Văn di nương một
chút.
Thập Nhất Nương cũng không có cản người, nhưng Văn di nương lại cho người tới đóng cửa lại.
Đông Hồng nhìn không khỏi lo lắng: “Di nương, Hầu gia đã thu lại cửa
hàng của chúng ta rồi, di nương lại không gặp Văn gia…. Chúng ta như vậy chỉ có ra chứ không có vào, rất nhanh sẽ miệng ăn núi lở!”
Văn di nương “Hừ” Đông Hồng một tiếng: “Nói nhăng nói cuội gì đó?
Thuyền nát cũng có ba cân đinh. Ta sao cũng được nhưng cũng sẽ không
thiếu ăn thiếu mặc của ngươi, càng sẽ không thiếu đồ cưới của ngươi!”
Mặt Đông Hồng lập tức đỏ bừng.
Thu Hồng giúp nàng làm mai, qua năm nàng sẽ phải xuất giá rồi.
Tiểu nha hoàn Hạ Hồng lại ở một bên che miệng cười.
Thu Hồng giả vờ giận mà đánh nàng một cái: “Còn không đi giúp di
nương phân tách chỉ thêu ra! Chỉ biết ngây người mà đứng ở chỗ này!”
Hạ Hồng cười né tránh, giòn giã mà nói câu “Di nương đi thêu hoa rồi”, rồi chạy nhanh như chớp.
Văn di nương cười không ngừng.
Đông Hồng vội lấy lòng, nói: “Di nương, cây sơn trà thêu thật đẹp!”
Văn di nương nhìn chiếc khăn tay thêu được nửa năm trong tay, không
khỏi nhíu nhíu mày: “Ta thấy bộ dạng của phu nhân rất nhẹ nhàng, làm sao đến trong tay của ta, lại khó khăn như vậy nhỉ?” Sau đó thầm nói, “Hiện tại Đại tiểu thư cũng gả rồi, làm ăn cũng không còn rồi, bạc cũng trả
lại cho Văn gia, ta không còn có bận lòng vướng víu nữa, lại là một
người thanh bạch, có thể trải qua cuộc sống nuôi chim thêu hoa nhàn nhã......” Vừa nói, ánh mắt của nàng không khỏi nhìn túi thơm treo ở
góc giường.
Ở trong đó cất giấu ngân phiếu ba vạn lượng mà năm đó lúc mình về làm dâu phương bắc, mẫu thân đã cho mình.
Những năm này ăn mặc của mình đều ở Từ phủ, lãi mẹ đẻ lãi con, hẳn là phải có ba vạn ba ngàn lượng bạc đi?
Qua mấy ngày nữa phải nghĩ cách đổi tiền lãi. Nếu không thời gian
dài, ngân hàng ghi thành sổ chết thì lúc đó xử trí có thể phiền toái
hơn. Đến lúc đó phải tới quan phủ viết giấy bảo vệ, chẳng phải là bại lộ sao? Dựa vào tính cách của Từ Lệnh Nghi, đến lúc đó nhất định sẽ nghi
ngờ mình lén lút giữ ba vạn lượng bạc.
Mình cũng không muốn sự lo lắng của mẫu thân bị người ta xuyên tạc như vậy!
Nghĩ tới đây, Văn di nương không khỏi có chút nhức đầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Văn di nương phái Hạ Hồng hỏi thăm Từ Tự Cần bao
giờ thì cho con trai làm lễ đầy tháng: “…., đến lúc đó, cả nhà đều sang
ngõ Tam Tỉnh ăn tiệc mừng. Đến lúc đó chỉ nói không còn bạc, cần đi
đổi….”
Văn di nương tính toán ở trong lòng.
Thập Nhất Nương lại có chút giật mình nhìn ma ma quản sự đang đứng trước mặt mình nơm nớp lo sợ.
“Nói như vậy, bắt đầu từ tháng sau, chúng ta sẽ không cần phải tới Đại Giác Tự đưa dầu vừng và tiền?”
Ma ma quản sự có chút sợ hãi gật đầu, dùng mắt len lén đánh giá nét
mặt của Thập Nhất Nương: “Nói là sư phụ Kính Không, không, Dương di
nương đã chính thức bái lạy trụ trì của Đại Giác Tự làm đệ tử quan môn,
sau này sẽ là người của Đại Giác Tự rồi. Không cần nhà của chúng ta phải cung dưỡng nữa!”
Dương thị, quả nhiên ở dưới bất kể tình huống nào cũng có thể ngoan cường mà sinh sống!
Thập Nhất Nương gật đầu, bảo Trúc Hương đối bài đưa cho bà tử kia, đi đến ty phòng đem dầu vừng, tiền của Dương thị gạch bỏ. Lại nói chuyện
này cho Từ Lệnh Nghi nghe.
Từ Lệnh Nghi chỉ gật đầu, nói đến lễ mừng đầy tháng ở bên ngõ Tam
Tỉnh: “Đến lúc đó lắm người nhiều miệng, không thể so với ở nhà, nàng
đừng để cho Cẩn ca nhi rời khỏi tầm mắt của mình. Mọi sự cẩn thận một
chút thì không bao giờ sai.”
Đây là lần đầu tiên Cẩn ca nhi ra cửa đi ăn tiệc mừng.
“Hầu gia yên tâm” Thập Nhất Nương cười nói: “Thiếp sẽ trông Cẩn ca nhi thật tốt.”
Một ngày kia đi đến ngõ Tam Tỉnh ăn rượu mừng, Thập Nhất Nương vẫn
không có quên rời tầm mắt khỏi Cẩn ca nhi, ngược lại là Từ Tự Truân và
Từ Tự Giới, hai đứa như hình với bóng, một lát lại chạy ra ngoại viện
nhìn khách ăn tiệc, một hồi lại chạy đến nội viện xem người ta đánh bài ở phòng khách.
Các ma ma, bà tử bên người vẫn luôn đi theo, khiến Thập Nhất Nương yên tâm không ít.
Đến buổi chiều, người của gánh hát Đức Âm tới biểu diễn tại nhà.
Từ Tự Truân kéo Từ Tự Giới đi xem trò vui: “…. Đợi lát nữa chúng ta đi tới phía sau đài. Ở đấy còn có đại đao, trường thương!”
Từ Tự Truân rất cẩn thận mà giải thích với Từ Tự Giới: “Lần trước ca
ca đi theo phụ thân tới nhà Đậu các lão ăn tiệc, Hàn Kiến nói cho ca ca
biết đấy. Hàn Kiến nói, lúc phường hát đến biểu diễn ở nhà hắn, hắn
thường chạy đến phía sau đài chơi đùa. Còn có thể nghịch đại đao!”
“Hàn Kiến là ai?” Từ Tự Giới tò mò nói.
“Phụ thân Hàn Kiến là một thị lang trong bộ Công.” Hai người vừa nói, vừa đi tới chính viện, nơi phường hát biểu diễn. “Cùng Đậu Tịnh chơi
rất vui. Vương Doãn cũng biết Hàn Kiến.” Nói tới đây, Truân ca “A” một
tiếng, nói, “Đệ còn nhớ Vương Doãn không?”
Từ Tự Giới gật đầu: “Con trai của Vương Lệ – Vương đại nhân.”
“Trí nhớ của Ngũ đệ thật tốt!” Từ Tự Truân cười nói, “Chẳng lẽ tiên
sinh dạy thổi sáo, ta còn đang dừng lại ở bề ngoài, Ngũ đệ đã thổi xong
bài hát rồi!”
Từ Tự Giới ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Tiếng vang chỉ có ở trường thương, vang lên càng ngày càng lớn truyền tới trong lỗ tai.
Hai tiểu gia hỏa hưng phấn, ôm lấy một vị trí ở trên ghế mỹ nhân trước đông sương phòng, vui vẻ ngồi nghe hí khúc.
************************
Phương thị đem Thập Nhất Nương dẫn tới noãn các của mình: “Tứ thẩm thẩm, thẩm thẩm trước nghỉ ngơi một chút.”
Tòa nhà của ngõ Tam Tỉnh quá nhỏ, ở trước chính viện dựng một cái rạp để gánh hát biểu diễn tại nhà, chiêng chống vừa bắt đầu, cả tòa nhà đều nghe thấy. Cẩn ca nhi ngủ trưa theo thói quen, nghe thấy rất khó chịu,
ngủ trưa không ngon, buổi chiều có chút ồn ào. Phương thị lại tìm cho
Thập Nhất Nương một chỗ tương đối yên tĩnh.
Thập Nhất Nương đặt con trai ở trên giường.
Cẩn ca nhi lại lập tức mở to mắt.
“Nương!” Duỗi tay muốn Thập Nhất Nương ôm.
Thập Nhất Nương bây giờ ôm cậu nhóc đã là cố hết sức rồi.
Nàng suy nghĩ một chút, định cởi giày lên giường, ôm ngang người Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi ở trong ngực của mẫu thân, lại nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Phương thị thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
“Khách khứa nhiều như vậy, con lại vừa mới đầy tháng, nhanh đi nghỉ một lát đi!” Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói.
Phương thị cười nói: “Không sao, bé đã có nhũ nương chăm giúp rồi, con cũng không có chuyện gì gấp gáp!”
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Phương thị vội vàng đứng dậy đi xem, rất nhanh đã thấy gã sai vặt Vương Thụ bên người Từ Tự Truân đi vào.
“Phu nhân!” Sắc mặt Vương Thụ trắng bệch, người giống như đang run
lập cập, “Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia đều không thấy đâu rồi!”