Thứ Nữ Công Lược

Chương 552: Hôn nhân (Trung)




Cũng đúng, cái này cũng không phải thời điểm trở về kinh báo cáo công tác, cũng không phải thời điểm triều đình di chuyển chức vụ, Tam gia cứ như vậy trở về, Thái phu nhân cũng có thể đoán ra vài phần. Huống chi Thái phu nhân đối với Tam gia gần đây khoan dung độ lượng. Tam gia đi ra ngoài làm quan, không chỉ không có vì Từ gia mang về thể diện, thậm chí ngay cả giữ chức cũng đều không làm được, không biết sẽ tức giận đến bao nhiêu.

“ Vậy chàng phải nói với nương nhanh một chút” Thập Nhất Nương nói, “Các chàng ở bên ngoài thư viện nói hơn nửa ngày mà nói, lại giữ Tam gia ở lại trong nhà ăn cơm trưa xong mới trở lại ngõ Tam tỉnh, trong nhà nhiều người nhiều miệng, làm sao có thể giấu được!“

“ Cũng phải tốn công sức trong hai ngày này!” Từ Lệnh Nghi nói,”những ngày này cần thương lượng nhiều với nương chuyện hôn sự Trinh tỷ nhi, đem nương ngăn lại. Ta từng bước đem chuyện Tam ca muốn trở về nói cho nương. Có việc vui của Trinh tỷ nhi phía trước, nương cho dù có biết chuyện của Tam ca, cơn giận cũng sẽ giảm đi một chút”

Thập Nhất Nương gật đầu:“Thiếp sẽ làm theo như lời Hầu gia”

Cẩn ca nhi mặc tiểu y đạp đạp mà tiến vào

“ Lục thiếu gia, Lục thiếu gia” Cố ma ma nhỏ giọng gọi,, thần sắc có chút sợ hãi mà theo sát tại phía sau bé đuổi theo vào.

“ Đây là làm sao vậy?” Từ Lệnh Nghi còn chưa hỏi xong, Cẩn ca nhi đã nhanh nhẹn mà bò lên trên giường.

“ Cùng nương ngủ, cùng nương ngủ” Cẩn ca nhi bĩu môi kêu lên, chui vào trong chăn, còn đem góc chăn túm đến sít sao, tựa như sợ ai sẽ ôm mình đi.

Cố ma ma bất an mà nhìn qua Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương

Từ Lệnh Nghi trông thấy con trai như vậy, tâm đều mềm nhũn, lập tức hướng Cố ma ma khoát tay áo, ra hiệu lui ra.

Sắc mặt Thập Nhất Nương có chút nóng lên đến lợi hại.

Bộ dạng Cố ma ma như vậy, rõ ràng là biết Từ Lệnh Nghi vì cái gì mà đem Cẩn ca nhi đưa đến ngủ ở noãn các.

Nàng che giấu xấu hổ ngồi vào bên giường.

Cẩn ca nhi lập tức bò vào trong ngực Thập Nhất Nương chọc chọc: “Nương! kể chuyện xưa. Nương! kể chuyện xưa.”

Vừa rồi kể chuyện cho bé cả buổi, thật vất vả mới cho bé yên tĩnh lại. Nếu không phải Thu Vũ tới tìm nàng, nói Từ Lệnh Nghi có chuyện nói với nàng, nàng cũng sẽ không đem Cẩn ca nhi còn chưa ngủ ném cho đám người Cố ma ma.

Thập Nhất Nương cười sờ lên đầu của Cẩn ca nhi: “Vậy con đem tập tranh của Triệu tiên sinh mang tới đây!”

Cẩn ca nhi lập tức nghe theo lời nương, từ trong ngực nương bò xuống giường, lạch bạch chạy tới noãn các, lại lạch bạch chạy trở về giơ tập tranh trong tay, trên mặt tràn đầy đắc ý.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của bé, đừng nói là Thập Nhất Nương, ngay cả Từ Lệnh Nghi cũng không nhịn được cười rộ lên…

“ Vậy Cẩn ca nhi muốn nghe câu chuyện gì?” Thập Nhất Nương ngồi xổm bên người Cẩn ca nhi, nhìn thẳng vào bé.

“ Khổng Dung nhường lê”

“ Vậy con lật đến ‘Khổng Dung nhường lê’, tờ mà nương cho con”

Cẩn ca nhi cúi đầu xuống giường, lật sách xoàn xoạt, lật đến tờ vẽ tên Khổng Dung nhường lê, sau đó đưa cho Thập Nhất nương: “Nương, kể chuyện xưa!”

Thập Nhất Nương thật bất ngờ.

Nàng không ngờ Cẩn ca nhi vậy mà lại nhớ rõ, nàng chỉ muốn thông qua chuyện này giúp Cẩn ca nhi thấy hứng thú với sự vật, tuần tự mà nói cho Cẩn ca nhi biết chữ.

“ Con như thế nào lại thông minh như vậy!” Thập Nhất Nương còn chưa kịp nói chuyện, Từ Lệnh Nghi đã ôm lấy Cẩn ca nhi, giơ cao lên không trung.

Cẩn ca nhi cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa hướng dương soi vào đáy lòng Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi tung Cẩn ca nhi lên không trung hai cái, giống như con trai khi còn bé.

Cẩn ca nhi cười càng sung sướng nhìn Thập Nhất Nương tâm đều muốn nhảy lên.

“ Không được, không được “ nàng ngăn cản Từ Lệnh Nghi “ Cẩn ca nhi bây giờ đều sắp lớn rồi, không thể so với khi còn bé. Hiện tại đều ôm không nổi rồi, coi chừng rơi xuống đất, “

Lúc này mới mấy cân, Từ Lệnh Nghi không cho là đúng. Cẩn ca nhi tức thì nịnh nọt giống như hồ hào “ phụ thân”,để cho phụ thân lại tung mình lên.

Thập Nhất Nương gấp rút túm lấy bả vai Từ Lênh Nghi, “ cái này đều là ban đầu chàng cùng con làm ầm ĩ, đợi lát nữa con lại không ngủ yên ổn được rồi”

Từ Lệnh Nghi nghe thấy có lý, hướng Cẩn ca nhi cười nói “ nương con nói là’Không được’”

Cẩn ca nhi liền xoay người muốn Thập Nhất Nương ôm, bỏ đi hình tượng đứa bé được chiều chuộng liền hô “Nương”.

Thập Nhất Nương cũng không ôm bé, hỏi bé “ Cẩn ca nhi còn có muốn nghe chuyện không? Muốn nghe chuyện thì cùng với nương lên giường nghỉ ngơi. Nếu không muốn nghe chuyện thì cùng phụ thân ở chỗ này chơi”

Cẩn ca nhi muốn cùng phụ thân chơi, cũng muốn cùng mẫu thân nghe kể chuyện xưa. Bé liền do dự, nhìn thần sắc ôn hòa của phụ thân, lại nhìn một chút sắc mặt khẽ biến của mẫu thân, rất có ánh mắt mà hướng mẫu thân mở ra hai tay “ nghe kể truyện, nghe kể truyện”

Thập Nhất Nương cười ôm con trai vào trong lòng” Chúng ta kể câu chuyện Khổng Dung nhường lê”

Cẩn ca nhi cảm giác được mẫu thân vui vẻ, liền thừa cơ một tấc lại tiến một thước mà nói: “ còn muốn kể ‘trống trơn nện vạc’”

Thập Nhất Nương buồn cười “ là ‘Tư Mã quang nện vạc’”

“Tư… nện vạc”

Tên “Tư Mã Quang” đọc được hàm hàm hồ hồ, vẫn không được rõ ràng lắm.

Thập Nhât Nương lại nói cho bé một lần, bé vẫn không thể nào đọc được rõ ràng.

Cẩn ca nhi vừa mở miệng chính là bốn chữ khiến cho người khác kinh ngạc nhưng hơn tháng qua đi bé vẫn dừng lại ở bốn chữ, rất khó nói thêm một chữ nữa.

Dục tốc bất đạt.

Thập Nhất Nương cười thơm má con trai một chút, không có ép bé nữa, cùng bé đắp chăn mỏng kể chuyện xưa.

Tập tranh của Triệu tiên sinh linh hoạt sinh động, một mặt một câu chuyện nhỏ, dường như thích hợp cho trẻ con năm, sáu tuổi. Đối với Cẩn ca nhi lực hấp dẫn cũng không lớn, thời điểm bé xem sách thì ít, lắng nghe Thập Nhất Nương kể chuyện xưa thì nhiều. Đợi con ngủ, Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi thương lượng: “Tập tranh tranh vẽ quá ít, hay vẫn nên vẽ một bức họa thì tốt hơn”

Thời điểm Thập Nhất Nương kể chuyện xưa cho Cẩn ca nhi, Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng vỗ Cẩn ca nhi, đây cũng là nguyên nhân Cẩn ca nhi ngủ rất nhanh.

Hắn nghe vậy trầm tư một lát: “ Cứ như vậy đi, mấy ngày này ta có chút bận rộn, nàng cùng Cẩn ca nhi trước cứ dùng tập tranh của Triệu tiên sinh, chờ đến tháng sáu ta rảnh rỗi, một lần nữa vẽ sách tranh cho Cẩn ca nhi thì tốt rồi”

Thập Nhất Nương đổ mồ hôi.

Nàng chuẩn bị chính mình vẽ sách cho Cẩn ca nhi, căn bản không nghĩ tới để cho Từ Lệnh Nghi động thủ.

Ý niệm hiện lên, trong đầu lại hiện ra hình ảnh trời rất nóng, Từ Lênh Nghi mồ hôi đầm đìa lật ra trên bàn vẽ sách cho Cẩn ca nhi, gã sai vặt ở một bên dốc sức liều mạng mà quạt.

Nàng mới nghĩ đến đây đã cảm thấy buồn cười, tinh quái hướng về từ tưởng trên mà đồng tình.

“ Được rồi, được rồi” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nhìn qua Từ Lệnh Nghi, “Tập tranh kia của Cẩn ca nhi liền làm phiền Hầu gia rồi”

Giáo dục con trai, vốn là trách nhiệm của chính hắn. Lúc trước vì quanh năm chinh chiến bên ngoài, không khỏi không thể chú ý đến, hiện tại nhàn rỗi ở nhà, hắn đương nhiên là muốn xen vào. Vì sao mà Thập Nhất Nương lại có bộ dạng có mấy phần hương vị giảo hoạt đây?

Từ Lệnh Nghi nhìn qua Thập Nhất Nương, đáy mắt hiện lên một chút nghi hoặc

Có phải chính mình vừa cười đến quá sáng lạn một chút?

Thập Nhất Nương suy nghĩ kỹ liền vội vàng chuyển chủ đề “ thiếp nghe nói Triệu tiên sinh lại tiếp tục ôn thi? Có thật không vậy?”

“ Triệu tiên sinh hai năm qua yên ổn, giờ học ngoài cũng khắc khổ ra sức học hành” nàng nghe một ít tiếng gió. Nếu là như vậy, muốn trước thời gian làm cần chuẩn bị tìm cho Truân ca nhi mội lão sư mới mới được.

Từ Lệnh Nghi nhìn qua thần sắc nghiêm túc của Thập Nhất Nương, có chút hoài nghi mình có phải đa tâm hay không. Hắn đem tâm tư ném ra sau đầu nói: “Ta hỏi qua Triệu tiên sinh rồi, nghe giọng điệu của Triệu tiên sinh là đang chuẩn bị tham gia khoa cử tiếp theo, cho nên ta phân phó thư phòng hàng năm cho thêm Triệu tiên sinh năm mươi lượng bạc khổ học.”

Bởi như vậy nên lương hàng năm của Triệu tiên sinh là một trăm lượng bạc. Dùng đãi ngộ của tiên sinh trợ giảng mà nói, chỉ sợ toàn bộ Đại Chu người có thể cùng Triệu tiên sinh ngang bằng chỉ sợ cũng không có mấy người.

Từ gia đối đãi trọng hậu như vậy, nếu Triệu tiên sinh như thi đỗ rồi, là rời đi? Hay ở lại?

Thập Nhất Nương cười “ Triệu tiên sinh sợ là sẽ không nhận số bạc này”

Từ Lệnh Nghi thấy Thập Nhất Nương hiểu được dụng ý mình, cười nói “ thật sự là Triệu tiên sinh uyển chuyển nói cự tuyệt, tuy nhiên, ta cũng nói với Triệu tiên sinh rồi, ta giao phó cho Triệu tiên sinh không chỉ là công lao sự nghiệp của bọn nhỏ, còn có Phủ Vĩnh Bình Hầu tương lai, khổ học chỉ là muốn nói cho thế nhân biết thân phận của Triệu tiên sinh trong mắt ta mà thôi “

Thập Nhất Nương toát mồ hôi,

Lời này vừa ra, Triệu tiên sinh cho dù có nghĩ nhiều cách hơn nữa, chỉ sợ cũng đều chỉ có thể tiếp nhận phần này rồi.

Nàng không nghĩ tới bình thường Từ Lệnh Nghi rất ít lời lại sẽ nói ra những lời nói ngon ngọt như vậy.

Ý niệm lóe lên, lại cảm thấy chính là hợp với lẽ thường.

Từ Lệnh Nghi nếu không nói những lời ấy ra, hắn cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay.

“Hơn nữa cũng không biết có nhiều người ở Quốc Tử Giám khổ học mười năm sau mới được một lần đoạt được quán quân đấy thôi!” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói “Triệu tiên sinh dốc lòng đọc sách nhiều năm, đối với chuyện về sau cũng chỉ có lợi, không có hại”

Cho nên Triệu tiên sinh cứ như vậy bị hắn tính toán, trong nội tâm Thập Nhất Nương oán thầm.

Ngày hôm sau, thời điểm Kiều Liên Phòng cùng Văn di nương tới vấn an, nàng giữ Văn di nương lại nói chuyện, “Đem đồ cưới Đại tiểu thư hoàn chỉnh một phần, đợi lát nữa cùng ta đi tới chỗ Thái phu nhân, cho Thái phu nhân xem qua.”

Văn di nương khẽ giật mình.

Thập Nhất Nương lại để cho mình giúp đỡ Trinh tỷ nhi đặt mua đồ cưới, trong nội tâm Văn di nương đã cảm kích. Không nghĩ tới, lại còn để cho mình tham dự vào trong hôn lễ của Trinh tỷ nhi.

Nàng vội vàng đứng dậy cáo từ “ Vậy thiếp đi đem tờ ghi đồ cưới của Đại tiểu thư sao chép lại một phần”

Thập Nhất Nương gật đầu

Từ Tự Dụ tới vấn an nàng.

“ Ngày hôm qua trở về quá muộn, nội viện đã khóa cửa nên không có tới quấy rầy mẫu thân” nét mặt của Từ Tự Dụ có chút nghiêm túc “Chỗ Phương thám hoa, con đã hẹn buổi sáng mai tới!”. Nói xong cũng lộ ra vài phần do dự/

Phương đại ca đã biến thành Phương thám hoa.

Thập Nhất Nương âm thầm gật đầu.

Từ Tự Dụ quả nhiên trưởng thành, biết rõ lúc này không phải là thời điểm hai người nói đến tình riêng.

“ Ở đây không có người ngoài!” trong lúc Từ Tự Dụ tiến vào, nàng đã đuổi người hầu hạ trong phòng đi ra ngoài. “ Con tuy là đệ đệ của Cần ca nhi, nhưng lại là ở phòng con trai trưởng. Về sau huynh đệ tỷ muội còn dựa vào con khá nhiều. Chuyện này tuy nhỏ, nhưng cũng là tranh chấp của hai nhà, chính ta cũng đang đau đầu, nếu con có ý kiến gì hay, có lẽ nên giúp đỡ ta nói ra một chút!”

Từ Tự Dụ nghe xong sắc mặt hơi thẹn đỏ, “Vâng” một câu, từ từ nói: “ Con đã đi trước chỗ Đại ca, muốn nghe xem huynh ấy có ý gì không, như vậy con thấy cùng Phương thám hoa cũng dễ nói chuyện. Kết quả Đại ca nói với con, huynh ấy không muốn bỏ vợ, cũng không muốn hòa ly”. Nói xong, Từ Tự Dụ nhìn Thập Nhất Nương một cái, thấy Thập Nhất Nương không có nửa điểm kinh ngạc, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, “Con được huynh ấy cho biết xong, sau đó liền đi dò xét chỗ Phương thám hoa. Phương thám hoa vừa thấy được con liền đem con kéo vào phòng, nói một đống lời lo lắng tình cảnh Đại tẩu có thể gặp phải, còn nói, mình làm ca ca, quyết không thể nhìn muội muội bị người ta ức hiếp như vậy, đã viết thư cho gã sai vặt thiếp thân suốt đêm mang tới Hồ Châu, mời trưởng bối trong nhà ra mặt cùng chúng ta lý luận “.

“Vậy con nói thế nào?” Thập Nhất Nương hỏi Từ Tự Dụ.

“Con nói, việc nhà, vốn là bà nói bà có lý, ông nói ông có lý “. Từ Tự Dụ nói: “cũng không giống như huynh vậy, không phải tới khuyên hòa, trên dưới đến cùng là hét muốn vợ chồng Đại tẩu hòa ly. Huynh nói Đại tẩu nhà chúng ta tình cảnh khó khăn, nhưng chúng ta cảm thấy người trong nhà, từ Thái phu nhân, cho tới các đệ đệ, muội muội chúng ta đều đối với đại tẩu bảo vệ có thừa. Thật sự là không rõ lời này là từ đâu tới, cho nên mẫu thân đệ muốn hỏi huynh một chút, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?”