Edit:Leticia
Beta: Hạ
“Bánh xe ngựa đi trên đường trải đá xanh, phát ra âm thanh “lộc cộc” đơn điệu có quy luật, trong xe càng lộ ra vẻ yên tĩnh.
Thập Nhất Nương nghiêng người tựa trên chiếc gối màu đỏ thẫm có hình
hoa văn đám mây ngũ sắc nâng chữ “Phúc”, Tống ma ma ngồi ở bên cạnh
giường nói chuyện cùng nàng.
Tiếng nói không cao không thấp, vừa lúc át được âm thanh của bánh xe
đang lăn, nhưng bà tử ở bên ngoài lại không thể nghe thấy: “Nô tỳ và mấy tiểu nha hoàn ngồi tán gẫu ở trong sương phòng ở bên cạnh. Nghe mấy
tiểu nha hoàn đó nói, Tam phu nhân vừa trở về đã chỉ vào mũi Đại thiếu
phu nhân mắng to một trận, sau đó tức giận đến mức ngã bệnh. Đại thiếu
gia thì sắc mặt xanh mét. Đại thiếu phu nhân ở trước giường hầu hạ, bị
Tam phu nhân đuổi ra ngoài, còn nói, nhìn thấy Đại thiếu phu nhân thì
tức giận. Nếu là Đại thiếu gia không muốn bà bị Đại thiếu phu nhân làm
cho tức chết, thì đừng để cho Đại thiếu phu nhân vào trong phòng của bà
nữa. Đại thiếu gia khuyên Đại thiếu phu nhân tạm thời tránh đi, mình và
Tam thiếu gia hầu hạ bên cạnh Tam phu nhân. Đại thiếu phu nhân đang ở
ngoài phòng hầu hạ. Mỗi ngày tự mình nổi lửa sắc thuốc, bưng tới cửa,
sau đó để Hạnh Kiều bưng vào trong nhà. Tam phu nhân khuyên Đại thiếu
gia hưu thê, Đại thiếu phu nhân ở ngoài phòng nghe được rất rõ từng câu
từng chữ, nhưng cũng không tranh cãi, cũng không tức giận với Đại thiếu
gia, mỗi ngày vẫn hầu hạ nước, thuốc như cũ. Lúc này sắc mặt của Đại
thiếu gia mới dần dần hòa hoãn hơn chút ít. Sau thì Tam phu nhân biết
thuốc là Đại thiếu phu nhân sắc, liền quẳng cả chén thuốc ra ngoài. Đại
thiếu gia luống cuống, quỳ trên mặt đất dập đầu liên hồi, rồi tự mình đi phòng bếp sắc thuốc, lúc này Tam phu nhân mới hết tức giận. Mỗi ngày ở
bên cạnh lỗ tai Đại thiếu gia nhắc đi nhắc lại chuyện hưu thê.”
Nói cách khác thì ngay từ đầu Từ Tự Cần rất tức giận.
Thập Nhất Nương tháo chuỗi hạt bằng gỗ trầm hương thượng hạng, bên
trên khắc hoa sen đang đeo ở cổ tay ra, trầm giọng nói: “Vậy Đại thiếu
gia nói như thế nào?”
“Mới đầu Đại thiếu gia còn khuyên Tam phu nhân không nên tức giận,
trước tiên dưỡng bệnh cho khỏi đã, những chuyện này chờ Tam phu nhân
khỏi bệnh rồi sau này hãy nói. Sau lại cũng chỉ ở một bên cung kính mà
nghe, không nói một câu nào. Tam phu nhân rất tức giận…. ” nói tới đây,
Tống ma ma cúi người, ở bên tai Thập Nhất Nương nói nhỏ, “Rồi lấy cớ
buổi tối ngủ không an giấc, mơ tới một số việc không tốt, trong lòng Tam phu nhân sợ hãi, lại bảo Đại thiếu gia làm bạn với mình. Đại thiếu gia
ngủ ở trên giường mỹ nhân, mỗi ngày buổi tối hầu hạ nước trà cho Tam phu nhân.”
Thập Nhất Nương nhíu mày: “Nói như vậy, mấy ngày nay Đại thiếu gia vẫn nghỉ ở trong phòng Tam phu nhân rồi?”
Tống ma ma khe khẽ gật đầu, ngồi thẳng người lên, khôi phục âm lượng
như ban nãy: “Tam phu nhân không phải là sai khiến Đại thiếu gia làm cái này, chính là sai khiến Đại thiếu gia đi làm cái kia. Đại thiếu gia một hồi đi mời đại phu cho Tam phu nhân, một lát lại đi lấy nắm thuốc, một
lát trong nhà bạc không đủ phải đi cửa hàng bạc đổi ngân phiếu, mỗi ngày loay hoay xoay quanh bao nhiêu việc. Có đôi khi gặp Đại thiếu phu nhân, cũng chỉ có thời gian gật đầu với thiếu phu nhân. Không chỉ có như thế, Tam phu nhân còn thường nhân lúc Đại thiếu gia không ở nhà, chê cười
Đại thiếu phu nhân hoặc chỉ cây dâu mà mắng cây hòe một phen, khiến Đại
thiếu phu nhân ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, không có lúc
nào được sống yên ổn. Nếu Đại thiếu gia ở nhà, Tam phu nhân sẽ thỉnh
thoảng mà khóc một trận, không phải nói bản thân mình mệnh khổ, đến già
còn bị con trai, con dâu làm cho tức giận thì lại than Kiệm ca nhi đáng
thương bị Đại thiếu phu nhân liên lụy, ngay cả hỏi vợ cho Kiệm ca nhi
cũng không hỏi được. Đợi sau khi bà chết đi, sao có mặt mũi đi gặp liệt
tổ liệt tông của Từ gia đây. Náo loạn như vậy mấy ngày, Đại thiếu phu
nhân tính thấy Thi đình đã qua, cho người mời Phương cữu thiếu gia đến.
Hai người ở trong phòng nói chuyện hơn nửa ngày, Phương cữu thiếu gia
luôn miệng chào hỏi cũng đều không nói gì bèn đi ngay.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến tiểu nha hoàn cầm bài tử của Phương thị rồi
mới dám làm việc, lại nghĩ tới Hạnh Kiều nhìn sắc mặt của Phương thị rồi mới dám đi pha trà...... Suy nghĩ nói: “Sau khi Tam phu nhân trở
về, cứ làm ầm ĩ mỗi ngày như vậy, không làm chuyện gì khác à?”
Tống ma ma có chút không giải thích được, suy đoán tâm tư của Thập
Nhất Nương rồi nói: “Sau khi Tam phu nhân về, nơi nào cũng không đi, mỗi ngày ở trong nhà, ép buộc Đại thiếu gia hưu thê.”
Thập Nhất Nương thấy Tống ma ma không hiểu ý của mình, trầm ngâm nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, thì những người hầu ở ngõ Tam Tỉnh, giống như
đều là thị tỳ của Đại thiếu phu nhân? Nếu đều là hồi môn của Đại thiếu
phu nhân, Từ gia chúng ta một không cho tiền tiêu hàng tháng, hai không
chịu phụ chi phí sinh hoạt. Tam phu nhân có chuyện gì thì chẳng phải là
không sai khiến được sao? Tiểu nha hoàn nói chuyện với ngươi những
chuyện này là những người nào, ngươi có hỏi thăm rõ ràng không?”
Tống ma ma hiểu được, vội nói: “Nô tỳ cũng là sợ những người đó đều
là của hồi môn Phương gia sẽ bênh Đại thiếu phu nhân, cho nên cố ý chọn
tiểu nha hoàn từ Sơn Dương trở lại cùng Tam phu nhân. Nghe nói người hầu hạ ở ngõ Tam Tỉnh phần lớn là thị tỳ của Đại thiếu phu nhân, nhưng các
nàng nói Đại thiếu phu nhân đối với người hầu của Tam phu nhân cũng rất
cung kính. Từ trong chính phòng truyền lời ra bên ngoài, cũng chưa bao
giờ thờ ơ lạnh nhạt thất lễ. Ngôn từ khi nói với Đại thiếu phu nhân đều
là sùng bái. Nói Đại thiếu phu nhân không hổ là con nhà thư hương thế
gia từ Giang Nam, hành vi điệu bộ dáng vẻ, nói năng cử chỉ khắp nơi đều
lộ ra là người tao nhã đọc sách, hào phóng thong dong.”
Thập Nhất Nương nghe vậy, thì khe khẽ thở dài.
Tống ma ma cũng đi theo cười khổ.
Nếu Tam phu nhân muốn đoạt quyền chủ trì việc bếp núc của con dâu,
chuyện thứ nhất chính là thu hồi quyền ở trong tay con dâu, sau đó bắt
con dâu ở nhà, nghĩ biện pháp đuổi mấy người đắc lực bên cạnh con dâu ra ngoài, còn nghĩ biện pháp chụp mũ lên đầu con dâu vài tội như là bất
hiếu mới phải. Chứ không phải chỉ có miệng lưỡi ngoan độc như vậy thì có tác dụng gì?
Hiện tại Đại thiếu phu nhân đã mời cứu binh tới, chỉ sợ chuyện này không phải chỉ dẹp loạn đơn giản là xong?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nói: “Phu nhân, người xem chuyện này, nên làm cái gì cho tốt bây giờ?”
Ở trong lòng Tống ma ma, Tam phu nhân khiến Thái phu nhân, Thập Nhất
Nương chịu giày vò thì hiển nhiên không đúng, nhưng Phương Kí vừa tới
cửa đã la hét như vậy là đại bất kính với Từ gia, sao Từ gia lại không
thể bày tỏ thái độ cơ chứ? Bằng không, chẳng phải người nào cũng có thể
tùy tiện chạy đến trước mặt Từ Lệnh Nghi kêu gào một phen hay sao?
“Hầu gia đang bàn với Thái phu nhân về chuyện này.” Thập Nhất Nương
đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tránh cho lúc trở về Thái phu nhân
hỏi tới lại không trả lời được, hoặc trả lời khiến Thái phu nhân không
hài lòng, “Đi về trước nghe xem Hầu gia và Thái phu nhân nói như thế nào rồi mới tính toán tiếp!”, dù cho trời sập xuống vẫn còn có Hầu gia và
Thái phu nhân.
“Là nô tỳ mò mẫm vớ vẩn rồi.” Tống ma ma cười, lấy ấm sứ thanh hoa
cao cấp từ trong thùng gỗ dùng sợi bông giữ ấm định rót trà cho Thập
Nhất Nương.
“Không cần đâu!” Thập Nhất Nương xùa tay, “Sắp về đến Hà Hoa lý rồi,
ta còn phải đi thưa lại với Thái phu nhân.” Lại nói, “Ta còn có một số
muốn cẩn thận hỏi lại ngươi.”
Tống ma ma buông ấm sứ xuống, cung kính trả lời: “Vâng”.
Thời điểm xe ngựa tới Hà Hoa lý, Ngọc Bản mang theo bảy, tám tiểu nha hoàn, tay cầm đèn cung đình hình quả dưa đỏ chót đứng ở cửa ra vào đợi
nàng.
Bà tử đi theo xe thả ghế nhỏ, Ngọc Bản ra nghênh đón, tự mình đỡ Thập Nhất Nương xuống xe ngựa, thấp giọng nói: “Hầu gia và Thái phu nhân
đang chờ phu nhân ạ!”
Thập Nhất Nương gật đầu, đổi sang kiệu nhỏ, đi đến chỗ Thái phu nhân.
Chỉ có một mình Đỗ ma ma ở trong phòng hầu hạ.
Thái phu nhân ý bảo Thập Nhất Nương ngồi xuống bên cạnh mình, Đỗ ma
ma rót trà, khép cánh cửa lui xuống. Thái phu nhân lập tức nói: “Vợ lão
Tam ở nhà sao?”
“Ở nhà ạ.” Thập Nhất Nương truyền đạt lại lời từ chối của Tam phu
nhân, “Có thể đi đường quá xa, lúc từ Sơn Dương trở lại......”,
lời của nàng vẫn chưa nói hết, Thái phu nhân đã xua tay với nàng: “Nơi
này không có người ngoài, không cần phải nói những lời dát vàng này.”
Thập Nhất Nương thấp giọng đáp “Vâng ”, tận lực không mang theo lập
trường, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt đáp trả những việc Thái phu nhân
hỏi, cuối cùng, lúc thích hợp nàng mới truyền đạt ý tứ của Từ Tự Cần cho Thái phu nhân và Từ Lệnh Nghi nghe: “...... Cần ca nhi nói, lời
đồn chấm dứt ở nơi người có hiểu biết. Hắn không muốn hưu thê.”
Từ Lệnh Nghi nghe xong thì cau mày.
Nhưng Thái phu nhân không nhịn được lộ ra một nụ cười, nói: “Đứa nhỏ này, cũng quá trung thực rồi. Sau này chỉ sợ sẽ bị Phương thị ăn đến
một mất một còn*.” Nói xong, ánh mắt rơi vào trên người Thập Nhất Nương, hỏi nàng, “Vậy con nói một chút xem, rốt cuộc là Phương gia có chủ ý
gì?”
(*) ăn đến một mất một còn: ý nói sau này sẽ bị Phương thị bắt nạt.
Thập Nhất Nương cũng đã suy nghĩ nhiều đến vấn đề này.
Nàng thận trọng nói: “Thà hủy đi một ngọn miếu, cũng không hủy đi một mối nhân duyên. Cha mẹ nhà ai mà không hy vọng con gái của mình tốt.
Theo con thấy, Phương gia nói muốn hòa ly, cũng là muốn tiên phát chế
nhân, dùng sách lược tìm đường sống trong chỗ chết mà thôi.”
Thái phu nhân khẽ gật đầu, trong ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương thì có một tia vui mừng.
“Không sai, ta cũng vậy nghĩ như vậy.” Thái phu nhân chậm rãi nói”
“Nếu như Phương thị bị hưu, vậy thì chính là chấp nhận chuyện Phương thị khắc chồng. Đây là chuyện Phương gia quyết không muốn chứng kiến. Bằng
không, cũng sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy, mà gả Phương thị đến
phương bắc xa xôi này. Nhà ai gặp phải chuyện như vậy chỉ sợ cũng sẽ
kiếm cớ hưu thê. Thay vì cho nhà chúng ta tìm được cớ để hưu thê, còn
không bằng nhà họ nói xin hòa ly trước. Nếu như chúng ta e ngại danh dự
cố ý không đồng ý, chuyện Phương thị khắc chồng sẽ không bao giờ bắt
được nhược điểm nữa. Nếu như chúng ta tình nguyện không màng đến danh dự cũng muốn đuổi Phương thị ra cửa, Phương thị cũng có thể danh chính
ngôn thuận mà mang theo hồi môn trở về Phương gia. Sau này khi cha mẹ
trăm tuổi mất đi, Phương thị cũng có của hồi môn mà phòng thân, ít nhất
có thể không lo chuyện cơm áo, không thể bị rơi vào cảnh lẻ loi trơ trọi không chỗ nương tựa.” Nói xong, Thái phu nhân dừng lại một chút rồi lại nói tiếp, “khó trách Phương Kí dám đến kêu gào trước mặt lão Tứ. Không
biết đây có phải là chủ ý mà Phương Kí cùng Phương thị thương lượng ra
hay không? Hay là trong nhà họ đã sớm bàn xong kế sách ứng đối rồi? Nếu
như là hai đứa nó bàn bạc, cũng coi như hai đứa trẻ này là người có dũng có mưu rồi. Nếu như là Phương gia đã sớm bàn xong, Phương Kí coi như là tân khoa đi thăm dò trước, dù sao đó cũng chỉ là vãn bối. Chuyện lớn
như vậy, nào có lý để cho vãn bối đến bàn việc? Rõ ràng đang thử dò xét
chúng ta?” Thái phu nhân lạnh lùng cười một tiếng” “Cho dù vợ lão Tam hồ nháo, cũng không tới phiên người Phương gia nhà họ đến dạy dỗ?” Ánh mắt Thái phu nhân rơi vào trên người Thập Nhất Nương trên người, “Con là
con dâu dòng chính, nếu như Phương gia đến có chuẩn bị. Con nói xem,
chuyện này nên làm thế nào bây giờ?”
Đến bây giờ Phương thị còn chưa mang thai, Tam phu nhân lại một lòng
nghĩ cách ly con trai mình và con dâu, giữ con trai ở lại trong phòng
mình...... Từ gia chỉ cần bắt được điểm “Không có con” này để thổi
phồng lên, cuối cùng Phương gia cũng chỉ có thể cúi đầu.
Nhưng đây là biện pháp khi mà không còn cách xử lý nào nữa.
Nữ nhân bị hưu thì cuộc sống sẽ không tốt, hòa ly cũng như vậy. So
người trước với người sau, cũng chỉ là một trên mặt đất, một ngồi trên
ghế trúc. Nàng không tin vào lời đồn đại khắc chồng, Từ Tự Cần lại vẫn
muốn sống cùng Phương thị, Phương gia cũng chỉ muốn dùng “Hòa ly” để cò
kè mặc cả vì Phương thị tranh thủ có chỗ dựa vào...... Mà Thái phu
nhân vì mặt mũi của Từ gia, bất luận Tam phu nhân là đúng hay sai, vô
luận như thế nào cũng không thể để cho người Phương gia muốn làm chuyện
thế nào thì làm.
“Nương!” Thập Nhất Nương nghiêm túc nhìn Thái phu nhân, “, Con thấy
chuyện này, vẫn nên hỏi rõ ràng mới là tốt nhất. Xem một chút rốt cuộc
là ý của hai đứa trẻ, hay là ý của Phương gia. Nếu thật là hai đứa nó hồ nháo, chúng ta lại làm như vậy, chẳng phải là chia rẽ uyên ương sao?”