Từ Lệnh Nghi ngồi ở trên giường, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của con
trai, cười hỏi bé: “Con còn đi chèo thuyền. Lá gan cũng không nhỏ rồi.”
Cẩn ca nhi mở miệng cười
Từ Lệnh Nghi nhìn xung quanh bốn phía.
Thập Nhất Nương luôn không thích có nhiều người hầu hạ ở bên cạnh
người, nhất là ở bên trong phòng, lúc đến tối nghỉ ngơi, chỉ có Khê
Phương đang trực thì đang giúp nàng trải giường chiếu.
Từ Lệnh Nghi liền xoa đầu con trai, thấp giọng nói: “Cẩn ca nhi, con
hãy gọi lại một tiếng ‘phụ thân’ xem nào!” Biểu hiện có chút chăm chú
nghiêm túc, ánh mắt hàm chứa sự mong đợi không cách nào che dấu được.
Cẩn ca nhi nghiêng cái đầu nhỏ nhắn nhìn Từ Lệnh Nghi, có chút không hiểu Từ Lệnh Nghi đang nói cái gì.
Từ Lệnh Nghi lại nhìn xung quanh.
Thập Nhất Nương thấp giọng dặn dò Khê Phương lấy cái gì đó.
Trong lòng Từ Lệnh Nghi khẽ quyết định, xoay đầu lại nhìn qua con
trai, muốn dụ dỗ bé gọi mình một tiếng. Chỉ là vừa gọi lên “Cẩn ca nhi”
đã nhìn thấy con trai vểnh mông nhỏ bò tới nơi bình thường mà cậu nhóc
vẫn hay giấu đồ, rầm rầm ồn ào từ bên trong lấy ra cái trống bỏi đưa cho Từ Lệnh Nghi. Từ Lệnh Nghi cầm trống bỏi có chút dở khóc dở cười. Lúc
Cẩn ca nhi còn nhỏ mà không vui thì Thập Nhất Nương sẽ cầm cái trống bỏi lắc lắc dỗ bé chơi. Bé lớn hơn một chút rồi, thấy người khác có biểu
hiện hơi nghiêm mặt là sẽ cầm cái trống bỏi của mình đưa cho người ta
chơi.
“Tiểu gia hỏa này!” Từ Lệnh Nghi yêu thương ôm con trai nhỏ vào trong lòng.
Thập Nhất Nương tới: “Thời gian không còn sớm, Hầu gia cũng nghỉ ngơi đi.”
Từ Lệnh Nghi có chút không lỡ xa cậu con trai bé bỏng, cười nói:” Hôm nay hãy để cho Cẩn ca nhi ngủ với chúng ta đi!”
Thập Nhất Nương nhìn thấy Từ Lệnh Nghi hào hứng dào dạt, lại sai Khê
Phương đi nói với Cố ma ma, thả rèm xuống, giúp Cẩn ca nhi cởi quần áo.
Một cái áo nhỏ đã cởi ra, trên người nhẹ nhàng hơn, tay chân cũng
thoải mái hơn, Cẩn ca nhi lập tức hưng phấn hăng hái hẳn lên. Cậu nhóc
lập tức bò đến góc giường đã cầm lấy sách của Từ Lệnh Nghi đặt ở bên
gối.
Tuy trong phòng có đốt than sưởi ấm, Thập Nhất Nương vẫn sợ Cẩn ca
nhi bị lạnh. Cầm lấy quyển sách ở trên tay cậu nhóc, nhanh chóng đặt bé
vào trong chăn.
Cẩn ca nhi nằm chưa đến hai phút, lập tức bật người ngồi dậy.
“Đứa nhỏ này sao lại giống như khỉ con thế.”
Thập Nhất Nương cười rồi lại nhét bé vào trong chăn.
Lúc Cẩn ca nhi còn nhỏ đã từng ngủ cùng với Từ Lệnh Nghi. Từ Lệnh
Nghi nhìn thấy rất thú vị, cười lên giường, nằm xuống bên cạnh Cẩn ca
nhi, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi lại lăn lông lốc trở mình bò lên, xông vào lưng của Thập Nhất Nương vừa mới lên giường.
Cả người Thập Nhất Nương nhoáng cái thiếu chút nữa ngã xuống giường.
“Rốt cục đứa nhỏ này giống ai vậy?” Nàng cười rồi ôm Cẩn ca nhi,
nhanh chóng kéo chăn qua, đắp lên người.” Luôn hấp ta hấp tấp, không cẩn thận!”
“Chắc chắn không giống ta!” Chăn bị kéo qua, nửa người của Từ Lệnh
Nghi bị lộ ra bên ngoài, hăn dịch chuyển sang, đến sát hai mẹ con Thập
Nhất Nương, “Từ nhỏ ta đã bị người khác nói là ông cụ non!”
“Thật sao ạ?” Đôi lông mày đen thon dài thanh tú xinh đẹp của Thập
Nhất Nương nghiêng nghiêng liếc về phía hắn. “ Sao thiếp lại nghe nói
năm đó có người bắt cả tổ chim ở trong hậu cung của Ngô hoàng hậu vậy
nhỉ …”
“Ta chỉ là con cháu của nhà công khanh, làm sao có lá gan kia?” Từ
Lệnh Nghi nói mặt không đỏ, thở không gấp. “Đó là Thuận Vương làm. Chẳng qua ta chỉ chịu tiếng xấu thay cho người khác mà thôi, sao nàng có thể
tin tưởng những lời nói này….”
“Ồ” Hai đầu lông mày của Thập Nhất Nương đều là dịu dàng vui vẻ, “Hóa ra Hầu gia và Thuận Vương đã bắt tổ chim trong hậu cung của Ngô hoàng
hậu. Thiếp lại tưởng chàng chỉ cùng Chu Sĩ Tranh trải qua những chuyện
như vậy chứ?”
Thoáng chốc Từ Lệnh Nghi cứng họng không biết nói sao.
Lẽ nào chàng ấy đã bị ăn đòn rồi, khóe mắt của Thập Nhất Nương hiện lên tia vui sướng.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy, khéo miệng dần dần vểnh lên thành độ cong vui vẻ.
Cẩn ca nhi thấy thế cũng không để ý tới phụ thân, ở trong lòng Thập Nhất Nương ơ ơ a a uốn éo người.
Thập Nhất Nương cười rồi thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn ca nhi một cái, cởi áo nhỏ ra, rồi ôm con trai nhỏ chui vào chăn.
Bên trái Cẩn ca nhi là phụ thân, bên phải là mẫu thân, chốc lát quay
sang nhìn Từ Lệnh Nghi, chốc lát lại nhìn sang Thập Nhất Nương, lộ ra
rất vui vẻ.
Thập Nhất Nương để cho Cẩn ca nhi gối lên cánh tay của mình rồi nói
khẽ, “Cẩn ca nhi, hôm nay chúng ta kể chuyện cổ xưa gì nào?” rồi lại
theo thói quen không đợi Cẩn ca nhi mở miệng, tiếp tục nói, “Ngày hôm
qua chúng ta kể ‘Nữ Oa vá trời’. Hôm nay chúng ta kể ‘Nàng Tinh Vệ lấp
biển’ nhé!” Sau đó nhéo cái mũi nhỏ của Cẩn ca nhi, cười hỏi cậu nhóc,” Được không nào?”
Cẩn ca nhi gật đầu liên tục, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực mẫu thân.
“Ngày xưa, có tiểu cô nương, nàng gọi là Tinh Vệ….” Vẻ mặt của Thập
Nhất Nương ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, dưới ánh đèn lập lòe,
chậm rãi kể chuyện, cả người Từ Lệnh Nghi dần dần thả lỏng, mí mắt không tự chủ mà khép lại.
Hắn cả kinh, nhanh chóng mở mắt. Phát hiện Cẩn ca nhi ngủ giữa hai vợ chồng vẫn đang yên lặng lắng nghe câu chuyện giống như có thứ gì đó hấp dẫn, thỉnh thoảng còn vặn vẹo thân thể nho nhỏ.
“Sao thế con?” Thập Nhất Nương cũng phát hiện. Nàng dừng nói lại, nhẹ giọng hỏi con trai:” Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Cẩn ca nhi nghe thấy thế thì cậu nhóc càng vặn vẹo người hơn.
Thập Nhất Nương tự tay trải giường nên trên giường không có khả năng có đồ vật gì đó.
Từ Lệnh Nghi vuốt cái trán của cậu con trai nhỏ. “Đây là làm sao
vậy?” Vừa nói xong, đã cảm giác được trên tay ướt sũng, có đổ mồ hôi.”
Bình thường con vẫn ngủ một mình.” Hắn lập tức ra kết luận, “Hiện tại bị kẹp giữa hai chúng ta, trong phòng lại có lò sưởi, lại dùng bình nước
nóng làm ấm giường, khó trách sẽ cảm thấy nóng…” Nói xong, lại sờ lưng
Cẩn ca nhi, cũng có đổ mồ hôi. Nhanh chóng phân phó Thập Nhất Nương, “
Nhanh gọi Khê Phương đi vắt khăn ấm, gọi cả Cố ma ma mang quần áo tắm
rửa đến”
Khê Phương, Ngọc Mai, Cố ma ma, A Kim, mấy người đều đi vào trong.
Vắt khăn rồi lại vắt khăn, lau lưng cho Cẩn ca nhi, thay quần áo, bận
rộn mất thời gian khoảng một chén trà, trong phòng mới khôi phục sự yên
tĩnh.
Mọi người thay đổi vị trí, Từ Lệnh Nghi nằm ở bên ngoài giường, Cẩn
ca nhi nằm ở giữa giường. Cẩn ca nhi lập tức lăn đến trong lòng mẫu
thân, kêu ô ô a a mấy tiếng với Thập Nhất Nương, giống như giục mẫu
thân chóng kể tiếp chuyện xưa.
Thập Nhất Nương như có điều cần suy nghĩ.
Nàng không có kể chuyện tiếp mà nhẹ nhàng vỗ Cẩn ca nhi:”Cẩn ca nhi nhanh ngủ đi.”
Cẩn ca nhi ở trong lòng mẫu thân xoay qua xoay lại.
Khóe miệng của Từ Lệnh Nghi hơi mím lại, đang muốn nói gì đó, nhưng
trên mặt nhanh chóng toát ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, lại chẹp miệng, ở một bên quan sát hai mẹ con Thập Nhất nương cẩn thận từng li từng tí một.
Cẩn ca nhi thấy yêu cầu của mình không được thỏa mãn, “Oa” một tiếng bật khóc.
Thập Nhất Nương vỗ nhẹ nhè phía sau lưng bé, dỗ dành bé:”Làm sao vậy? Cẩn ca nhi làm sao thế?”
Cẩn ca nhi khóc cả buổi, Thập Nhất Nương luôn chỉ hỏi một câu kia.
Từ Lệnh Nghi thấy nước mắt cậu con trai nhỏ rơi đầy mặt, có chút không đành lòng mà nghiêng mặt đi.
Bên ngoài liền truyền đến giọng nói nơm lớp lo sợ của Cố ma ma:”Hầu gia, phu nhân, Lục thiếu gia có thể là không quen…”
“Không có việc gì, ngươi đi ngủ đi!” Không chờ Cố ma ma nói xong thì
Thập Nhất Nương đã cao giọng nói,” Lục thiếu gia đã có chúng ta dỗ là
được rồi.”
Cố ma ma nghĩ đến Cẩn ca nhi khi còn bé toàn là Hầu gia chiếu cố… Thấp giọng “Vâng”. Trở về noãn các.
Ban đêm yên tĩnh, Cẩn ca nhi khóc làm kinh động lòng người, đáy mắt
của Thập Nhất Nương hiện lên tia do dự, nhưng rồi ánh mắt nhanh chóng
trở nên tỉnh táo bình tĩnh. Nàng nhiều lần hỏi Cẩn ca nhi làm sao vậy.
Hai mẹ con cứ giằng co như vậy hết thời gian khoảng một nén nhang, Từ Lệnh Nghi thật sự không nhịn được, nhỏ giọng nói:” Nếu không lần sau
lại nói tiếp…” Có một số trẻ lên bốn, năm tuổi mới biết nói, vừa nói đã
xuất khẩu thành thơ…” Trong lòng biết như vậy là không ổn, trong giọng
nói toát lên sự chần chờ.
“Con nó không phải là không biết nói, mà con nó hoàn toàn là không
thích nói.” Thập Nhất Nương cắn răng lắc đầu:”Nếu chúng ta không nhân cơ hội này bắt con mở miệng, thiếp sợ con sẽ bỏ lỡ tuổi học nói, về sau
trưởng thành sẽ nói không rõ. Hơn nữa, con vừa khóc mà chúng ta đã
nhượng bộ, sau này con lại gặp phải chuyện gì không thoải mái, con sẽ
còn khóc nhiều hơn. Hầu gia còn không biết đâu, hôm nay lúc chàng cùng
với Truân ca nhi đi rồi, Dụ ca nhi bế Cẩn ca nhi ra vườn hoa chơi, tuổi
con còn nhỏ mà đã khóc hơn một canh giờ. Nếu như con lớn rồi thì sao
chịu nổi?”
Từ Lệnh Nghi không nói nữa.
Thập Nhất Nương tiếp tục dịu dàng hỏi Cẩn ca nhi:”Vì sao lại khóc?
Con nói cho nương nghe. Làm sao nương biết được vì sao con khóc?”
Cẩn Ca nhi vừa khóc vừa nhìn Từ Lệnh Nghi.
Con ngươi của bé được nước mắt rửa trôi, giống như mã não đen vậy.
Từ Lệnh Nghi không đành lòng nhìn thẳng vào đó, dứt khoát xoay người nằm xuống, mắt không thấy tâm không phiền.
Lúc này Cẩn ca nhi mới chịu dao động, khóc vài tiếng, nức nở nói:”Kể chuyện xưa, kể chuyện xưa.”
Thập Nhất Nương thở ra một hơi dài, cảm thấy mệt mỏi hơn cả chạy ma-ra-tông mười ki-lô-mét.
Nàng thơm má con trai, dùng khăn lau mặt mũi cho con, nhỏ giọng nói
“Được, chúng ta kể chuyện xưa. Chúng ta kể tới đâu rồi nhỉ? Để nương
nghĩ lại.”
Đã từ lâu vì muốn Cẩn ca nhi nói chuyện, nàng ở trước mặt con đã dưỡng thành thói quen cố gắng nói nhiều.
Ai ngờ Thập Nhất Nương vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Cẩn ca nhi chu cái miệng nhỏ nhắn nói:”Tinh Vệ là chim con!”
Thập Nhất Nương kinh ngạc mà nhìn con trai “Cẩn ca nhi!” Vừa rồi đúng là nàng kể đến đoạn Tinh Vệ biến thành chú chim con. “Con nhớ rõ nương
vừa rồi kể cái gì à?”
Cẩn ca nhi nhìn Thập Nhất Nương với bộ dạng vô cùng ấm ức.
Từ Lệnh Nghi cười to, một tay ôm Cẩn ca nhi: “Con thật là thông minh! Cái gì cũng đều nhớ.”
Cẩn ca nhi đang mong chờ Thập Nhất Nương kể chuyện xưa nên đối với
hành động của Từ Lệnh Nghi rất chi là bất mãn, vừa ô ô a a vừa nhào tới
trong lòng Thập Nhất Nương.
Từ Lệnh Nghi liền cười, muốn thả Cẩn ca nhi vào trong lòng Thập Nhất
Nương, Thập Nhất Nương lại nhắc nhở hắn: “Chàng để con nói chuyện, để
cho con nói.” Tay của Từ Lệnh Nghi rụt trở về, hỏi Cẩn ca nhi:” Con muốn làm gì?”
Cẩn ca nhi nhìn về phía Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười tủm tỉm, hỏi bé:”Cẩn ca nhi muốn làm gì?”
“Con muốn nương.” Cẩn ca nhi vừa nói vừa nhào vào lòng Thập Nhất Nương.
Lúc này đây, trong lòng Thập Nhất Nương tràn đầy vui vẻ mà ôm lấy con trai.
“Thật vất vả mới gọi nương, kết quả lại ở trong tình huống này.”
Trong lòng nàng có kích động nho nhỏ, cười nói với Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi vuốt mái tóc đen nhánh của con trai, không cho là đúng
mà nói:” Tốt xấu gì cuối cùng con cũng mở miệng nói chuyện.” Nói xong,
hướng Thập Nhất Nương cười cười.
Thập Nhất Nương vừa vặn nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hai người trên không trung vừa vặn đụng phải nhau.
Một người cười khéo xinh đẹp, một người mi mục khoan khoái giãn ra.
Nghĩ đến sự kiên trì vừa rồi, Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đều đã hợp lực cùng nhau hoàn thành một nan đề, sau đó mừng rỡ.
Hai người không hẹn mà cùng nhau cười, giống như có cái gì rơi vào trong lòng… có điềm mật ngọt ngào lờ mờ nhấp nhô.
Sáng hôm sau đi vấn an Thái Phu nhân, Thái phu nhân cầm bánh mì làm
từ kiều mạch cho Cẩn ca nhi ăn, hơi có chút không vui hỏi Từ Lệnh Nghi:” Đêm qua xảy ra chuyện gì mà Cẩn ca nhi khóc vang cả trời thế?”
Không nghĩ tới Thái phu nhân lại biết nhanh như vậy.
Thập Nhất Nương đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy Cẩn ca nhi đang ăn bánh
mì bệp bẹ vụng về nói:”Kể chuyện xưa, nương kể chuyện xưa.”
“Ôi! “ Thái Phu nhân đâu còn lo chuyện hỏi Thập Nhất Nương nữa, rất
vui mừng hớn hở ôm Cẩn ca nhi,” Cẩn ca nhi của chúng ta biết nói chuyện
rồi!”