Edit: Sakura
Beta: Hạ
Cẩn ca nhi không nghe theo cũng chẳng không buông tha, vẫn tiếp tục khóc như cũ đến mức thở không ra hơi.
“Con muốn phụ thân, con muốn phụ thân…”
Từ Lệnh Nghi thấy Cẩn ca nhi khóc đến thương tâm, vừa vỗ nhẹ nhàng
vào phía sau lưng bé vừa ôn nhu dỗ dành bé:”Được rồi, được rồi, con đừng khóc!”
Nhưng tiếng khóc của Cẩn ca nhi cũng không nhỏ lại chút nào.
Từ Lệnh Nghi thấy trên mặt bé tràn đầy nước mắt, đau lòng không chịu được, động tác vỗ lưng của hắn càng phát ra nhẹ nhàng, tiếng nói cũng
trở lên mềm mại, lộ ra sự kiên nhẫn vô hạn:”Đừng khóc, Cẩn ca nhi của
chúng ta đừng khóc!”
Mặt của Cẩn ca nhi nằm sấp ở trên vai Từ Lệnh Nghi, tiếng khóc nhỏ dần.
Thập Nhất Nương từ trong sự kinh ngạc ban đầu đã tỉnh lại, khôi phục lại trạng thái yên tĩnh giống mọi người trong phòng.
Nàng nhỏ giọng hỏi Cố ma ma:”Có chuyện gì xảy ra?”
Cố ma ma vội nói:”Hầu gia đang chơi cùng với Lục thiếu gia, Tứ thiếu
gia từ trong nội thất đi ra. Hầu gia giao Lục thiếu gia cho nô tỳ rồi đi ra ngoài cùng với Tứ thiếu gia…”Nói xong, Cố ma ma có một chút e sợ mà
nhìn Thập Nhất Nương, “Lục thiếu gia giẫy nảy lên đòi xuống đất. Hầu gia với Tứ thiếu gia đã ra ngoài cửa thì Lục thiếu gia liền khóc to.”
Thập Nhất Nương nghe xong không khỏi cau mày lại.
Nàng rón rén đi tới.
“Hầu gia! Để thiếp ôm Cẩn ca nhi!” Vừa nói, vừa vươn tay ra đón con,” Chàng với Trần các lão có hẹn vào giữa giờ tỵ, nếu chậm thêm tí nữa thì sẽ bỏ qua thời gian đó.”
Thập nhất Nương vừa chạm tới quần áo của Cẩn ca nhi thì Cẩn ca nhi giống như bị ai bấu véo, cao giọng khóc rống lên.
Đáy mắt của Từ Lệnh Nghi liền lộ ra mấy phần do dự.
Thập Nhất Nương không khỏi nhìn về phía Từ Từ Dụ.
Trên mặt Dụ ca còn lưu lại mấy phần khiếp sợ, nhưng ánh mắt lại rất thản nhiên.
Cảm giác được ánh mắt của Thập Nhất Nương, ngẩng đầu nhìn sang rồi nở nụ cười nhàn nhạt.
Không biết vì cái gì nhưng trong lúc bất chợt Thập Nhất Nương có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nàng lại nhìn sang Từ Tự Truân.
Từ Từ Truân mười tuổi đang nghiêng đầu sáng một bên, mặt mũi tràn đầy hoang mang ngơ ngác nhìn Cẩn ca nhi đang ở trong ngực Từ Lệnh Nghi, một bộ tính trẻ con.
Thập Nhất Nương không khỏi mỉm cười.
Nàng không để ý Từ Lệnh Nghi ôm không bỏ Cẩn ca nhi, không để ý Cẩn
ca nhi đang khóc rống, dùng hành động mạnh mẽ ôm con trai vào trong
lòng:”Trẻ con đều như vậy, dỗ dành một tí là ngoan rồi. Hầu gia cùng với Truân ca nhi mau đi đi. Còn có Dụ ca nhi giúp thiếp, không có việc gì
đâu.”
Cẩn ca nhi cứ lôi lấy vạt áo của Từ Lệnh Nghi không chịu buông:”Phụ thân! Phụ thân.”Khóc đến mức gần như người đầy nước mắt.
Từ Lệnh Nghi nhìn qua Thập Nhất Nương, vậy mà trên mặt có một ý cầu
khẩn, giống như đang nói: Nàng hãy nghĩ cách gì đi, đừng để cho con trai khóc nữa.
Trong lòng Thập Nhất Nương rung động rất lớn.
Đây không phải là vì biết hô gọi “phụ thân” nên Từ Lệnh Nghi đã bắt
đầu do dự rồi. Vậy nếu biết nói chuyện, biết nhõng nhẽo làm nũng, chẳng
phải Từ Lệnh Nghi càng khó xử thêm sao. Chàng ấy là trụ cột trong nhà,
tất cả mọi người trong nhà nhìn sắc mặt chàng ấy mà làm việc. Nếu như
chàng ấy có thái độ lập lờ nước đôi thậm chí là đồng ý, người hầu trong nhà sẽ thuận theo cái cán cột đó mà bò lên. Hổ còn có lúc ngủ ngáy.
Đến lúc đó chỉ sợ nàng muốn quản thì cũng hữu tâm vô lực rồi.
Chính như vậy sẽ làm hư con trẻ.
Làm cha mẹ phải có một người luôn duy trì sự rõ ràng, đầu óc luôn tỉnh táo.
Xem ra không thể trông cậy vào Từ Lệnh Nghi rồi.
Trong lòng nàng thở dài một hơi, thái độ càng thêm kiên định, cởi vạt áo của Từ Lệnh Nghi từ trong tay Cẩn ca nhi ra, ôm bé ngồi trên ghế
thái sư:”Hầu gia cứ yên tâm ra ngoài đi.”
Cẩn ca nhi khóc đến vang trời, vừa hô “phụ thân” vừa giãy dụa ở trong ngực Thập Nhất Nương.
Từ Lệnh Nghi đứng tại chỗ vẫn còn đang do dự.
“Mẫu thân” Từ Tự Dụ đang lẳng lặng đứng yên một bên đột nhiên mở
miệng, “nếu không, để con bế Lục đệ ra vườn hoa chơi một lát.”Trong
giọng nói có vài phần đắn đo.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra.
Tuy tuổi tác của Cẩn ca nhi còn nhỏ, tính tình vô cùng ương ngạnh
nhưng rất dễ dỗ. Thay vì để con khóc đến nỗi làm cho Từ Lệnh Nghi không bước đi nổi, còn không bằng mắt không thấy tâm không đau:”Vậy làm phiền con rồi” Nàng khách khí nói, giao Cẩn ca nhi cho Từ Tự Dụ.
Từ Từ Dụ nhìn thật sâu Thập Nhất Nương, cẩn thận từng li từng tý một
mà đón lấy Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi lại vặn vẹo giãy nảy trong lòng Dụ ca, thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Cố ma ma bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
May là Từ Từ Dụ nhìn có vẻ gầy gò, nhưng sức lực lại không yếu, chẳng qua là sợ bóng sợ gió một trận mà thôi
Thập Nhất Nương phân phó Cố ma ma: “Các người ở một bên hầu hạ.”
Cũng không có thay đổi chủ ý mà cứ để cho Từ Từ Dụ bế Cẩn ca nhi đến hoa viên chơi đùa.
Thập Nhất Nương đã nhìn thấy Từ Lệnh Nghi thở dài mà lộ ra giọng điệu.
“ Có nên phái thêm mấy người đi theo.” Hắn trầm ngâm nói,”Chính bản thân Dụ ca nhi vẫn còn là trẻ con đó.”
“Dụ ca nhi luôn trầm ổn, lại có bọn người Cố ma ma ở bên người trông nom, không có việc gì đâu ạ.”
Thập Nhất Nương tiến lên giúp Từ Lệnh Nghi kéo căng phẳng vạt áo đã
bị Cẩn ca nhi làm nhăn, thấy trên vai áo của hắn vẫn còn vệt nước mắt
của Cẩn ca nhi, nói:”Hầu gia, để thiếp giúp chàng thay quần áo nhé!”
Từ Lệnh Nghi cũng cảm giác mình như vậy thì cũng không ổn, đáp lại tiếng, thuận theo Thập Nhất Nương giúp mình thay lại y phục.
Từ Tự Truân luôn yên lặng mà đứng một bên nhìn xem, thẳng đến khi Từ
Tự Giới chạy vào:”A! Tứ ca, sao ca ca còn chưa đi ra ngoài?” Nói xong,
đã nhìn thấy Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương từ trong nội thất đi ra,
Giới ca nhi lập tức tiến lên hành lễ với hai người, sau đó hỏi:”Hôm nay
phụ thân vẫn chưa dẫn Tứ ca đi ra ngoài ạ?”
Những bất an và trông ngóng lúc trước đã đi qua, Từ Tự Giới ngày càng sáng sủa hoạt bát. Lúc ở trước mặt Từ Lệnh Nghi cũng không giống như Từ Từ Dụ lúc nào cũng mang theo vài phần cung kính, cũng không giống như
Từ Từ Truân luôn lộ ra mấy phần thấp thỏm không yên ở khắp mọi nơi, mà
giống như tất cả con trai bình thường đối mặt với phụ thân. Lúc sắc mặt
phụ thân tốt thì bé sẽ to gan hơn, thời điểm sắc mặt phụ thân không tốt thì sẽ không dám lên tiếng. Chắc bởi vì là cháu trai, cũng có thể vì
không có yêu cầu cao đối với Từ Tự Giới, nên lúc Từ Lệnh Nghi đối mặt
với bé thì vẻ mặt có thể vui mừng tươi cười, bầu không khí cũng vì vậy
mà lộ ra vẻ nhẹ nhàng mừng vui.
“Con muốn làm gì?” Từ Lệnh Nghi cười hỏi bé.
Lần trước Giới ca nhi cũng hỏi như vậy. Thập Nhất Nương còn tưởng
rằng Từ Tự Giới muốn nói cho mình cùng đi theo, kết quả là Từ Tự Giới
chỉ muốn kéo Từ Tự Truân đi thả diều mà thôi.
Từ Tự Giới cười nói:”Nếu phụ thân và Tứ ca đi ra ngoài thì con và mẫu thân sẽ tiễn phụ thân và Tứ ca đến cửa.”
“Vậy à!” Từ Lệnh Nghi cười hỏi:”Triệu tiên sinh giảng cho con ‘Luận Ngữ’ rồi hả?”
“Chưa ạ!” Từ Tự Giới cười có chút ngượng ngùng.”Lúc Triệu tiên sinh
giảng “Huynh đệ” cho con, có nói qua một chút về ‘Tử Hạ vấn hiếu’* ạ!”
(*)Tử Hạ hỏi về hiếu, Đức Khổng Tử
nói:”Nét mặt mới khó. Có việc, con cái vât vả phục vụ: có rượu, cơm, mời cha mẹ ăn, chừng ấy đã đủ là hiếu sao?” Thầy Tử Hạ tên thật là Bốc
Thương, là một trò giỏi của Đức Khổng Tử. Có lẽ ông thường có nét mặt
không vui. Người thì nói Tử Hạ có tính cương trực, mặt hay có sắc giận.
Vì thế, khi ông hỏi về đạo hiếu, Đức Khổng Tử có lời dạy trên dành riêng cho ông và cho những người ở trường hợp tương tự như ông. Cha mẹ có
việc, con cái ra sức lao nhọc giúp đỡ. Con cái có thức ăn ngon, mời cha
mẹ ăn uống. Những điều đó hẳn là thể hiện lòng hiếu thảo. Tuy nhiên đó
chưa phải là đỉnh cao của đạo hiếu. Đỉnh cao của đạo hiếu là làm cho cha mẹ được vui lòng mãn ý. Làm vui lòng cha mẹ nhiều nhất chính là khiến
cho cha mẹ tin rằng con cái có tình cảm chân thật yêu mến mình. Tình cảm ấy phải là tự nhiên và thể hiện trên nét mặt vui vẻ hòa ái của người
con. Nét mặt vui vẻ hòa ái của người con phải là hiện tượng tự nhiên chứ không phải gượng gạo hay đóng kịch giả dối. Cái khó là ở chỗ đó. Vì
vậy, Đức Khổng Tử nói:”Sắc nan” (Nét mặt mới khó.)
‘Huynh đệ’ là một phần trong quyển sách “Ấu học”
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu cười nói: “Được, vậy con hãy đưa phụ thân và Tứ ca đi ra cửa nhé!”
Từ Tự Giới học bộ dạng của người lớn, chắp tay vái chào Từ Lệnh Nghi:”Đệ tử tuân mệnh.”
Thập Nhất Nương nhìn xem cũng cười rộ lên tiến lên thân mật ôm bờ vai của bé.
Từ Tự Truận nhìn vậy, khẽ cụp mắt.
Từ chỗ Trần các lão trở về, Từ Tự Truân cũng không vội vã trở về viện tử của mình, mà ở bên cạnh người hầu Ngâm Châm nói tới nói lui:”Ta cảm
thấy ở nội viện vẫn là tốt nhất.”
Ngâm Châm có chút quan hệ họ hàng với Bạch Tổng quản, dựa vào Bạch
tổng quản mới có thể hầu hạ bên cạnh Tự Từ Truân. Tuy nói như thế, nếu
như Ngân Châm hắn không có mấy phần nhạy bén, Bạch tổng quản cũng không
dám đặt hắn ở bên người Từ Tự Truân. Có đôi khi, kỳ ngộ, cũng đại biểu
cho phiêu lưu nguy hiểm.
“Lời này của Tứ thiếu gia làm cho người ta rất hiếm lạ.” Ngâm Châm
cười, nhưng trong giọng nói lại không dễ dàng để người khác phát giác ra sự cẩn thận bên trong đó. “Tam thiếu gia đã đến ngõ Tam Tỉnh, lần trước đến còn nói cái gì mà ‘Trời cao mặc chim bay, biển lớn tùy cá bơi’. Sao Tứ thiếu gia ngược lại, lại cảm thấy ở trong nội viện tốt hơn chứ.”
Từ Tự Truân bật cười, nhẹ nhàng gõ cái trán của Ngâm Châm còn cao hơn mình một cái đầu:”Cái gì biển rộng tùy cá bơi? Mỗi ngày ngươi ở cùng ta cũng không chịu chăm chỉ đọc sách. Ngươi xem Hỏa Thanh người ta đã học
đến quyển hai của ‘Ấu học’ rồi kìa. Là biển rộng mặc cá nhảy.”
Hỏa Thành là người hầu bên cạnh khác của Từ Tự Truân.
Ngâm Châm xấu hổ sờ cái trán:”Tiểu nhân không phải là đã đọc sách
sao? Chẳng qua chậm hơn một chút so với Hỏa Thanh mà thôi.” Sau đó thần
sắc chấn động, thấp giọng hỏi Từ Tự Truân, “Tứ thiếu gia, Tam thiếu gia
đã từng nói qua vài ngày nữa sẽ đi chơi ở Tướng Quốc Tự cùng thiếu gia,
thế thiếu gia có đi không?”
Từ Tự Truân nghe thế bả vai có chút sụp đổ:”Ta không biết nói với phụ thân như thế nào? Lần trước phụ thân kiểm tra bài học của ta, ta trả
lời không được tốt.”
Dường như Ngâm Châm đang nghĩ kế cho Từ Từ Truân:”Nếu không, Tứ thiếu gia đến hỏi phu nhân đi? Nếu phu nhân đồng ý thì chắc chắn Hầu gia sẽ
đồng ý.”
“Đúng vậy.” Con mắt của Từ Tự Truân bắt đầu lóe sáng…”Tại sao ta lại
không nghĩ đến.” Sau đó bị kích động mà nói:”Đi, chúng ta đi đến chỗ mẫu thân.” Nói xong vội vàng đi về phía nội viện.
Rốt cuộc cái gì lời nói ”Vẫn là ở nội viện tốt nhất”… đều quên hết.
Ngâm Châm rớt lại ở phía sau vài bước nhẹ vỗ ngực, trong lòng hô to một tiếng “ May mắn”. Lúc này mới nhanh chóng đuổi theo.
……..
Từ Từ Dụ trở lại trong phòng cũng không giống thường ngày ngồi dưới
đèn cặm cụi đọc sách mà dùng hai khuỷu tay ôm đầu, gối đầu lên chiếc gối mặc đại nhìn trần nhà.
Văn Trúc đang ngồi thêu thùa cũng không khỏi rướn cổ lên liếc qua nhìn đồng hồ ở góc tường.
Nhị thiếu gia đã như vậy được hai khắc đồng hồ rồi.
Văn Trúc lén lút dò xét sắc mặt của Từ Từ Dụ.
Thấy khuôn mặt Nhị thiếu gia bình thản, khóe miệng mang theo mỉm cười, lộ ra rất yên ổn.
Văn Trúc yên lòng. Nhẹ tay đổi chén trà nóng giúp Từ Tự Dụ
Nghe thấy tiếng động, Từ Tự Dụ quay đầu.
Hắn “Ơ” một tiếng, ngồi thẳng người:”Ngươi vẫn còn ở trong phòng à?”
Văn Trúc có một chút dở khóc dở cười:” Nô tỳ ở đây may vá đã nửa canh giờ rồi.”
Từ Tự Dụ hơi sửng sốt rồi cười rộ lên…
Nụ cười kia, lại để cho Văn trúc nhớ tới lá trà đang ngâm mình trong nước nóng, nhẹ nhàng nở ra.
Văn Trúc khẽ bất ngờ, không khỏi nói khẽ:”Thiếu gia đang suy nghĩ cái gì đấy? Nô tỳ ở bên cạnh cũng không biết!”
Từ Từ Dụ trầm mặc một hồi, nói: “Ta đang suy nghĩ về Cẩn ca nhi.” Nói xong hai đầu lông mày tràn ra một chút vui sướng.
Văn Trúc lại khẽ giật mình ngơ ngác.
Từ Tự Dụ lại nửa nằm nửa ngồi, dựa ở trên gối tựa.
“Cẩn ca nhi khóc lóc ầm ĩ không dừng, mẫu thân đồng ý cho ta bế đệ ấy đi chơi ở hoa viên.” Lại gối đầu lên hai cánh tay. con mắt lại nhìn
thẳng lên trần nhà có vẽ hình đồng cỏ và nước bằng màu vẽ màu xanh lá
cây. “Chỉ có người hầu hạ bên Cẩn ca nhi đi theo…”Giọng điệu có chút cảm thán,” Chắc sợ ta không biết trông Cẩn ca nhi như thế nào…”Giống như
đang giải thích điều gì đó,”Tính khí của Lục đề thật ghê gớm, phải nói
là có một không hai. Ta dỗ như thế nào cũng không được. Liền khóc hết
một canh giờ.” Rõ ràng là lời nói phàn nàn nhưng trên mặt lại lộ ra nụ
cười,” Ta không có cách nào, nghĩ đến chính mình khi còn bé thích nhất
là chèo thuyền, nên bế Lục đệ đi về phía Lưu Phương Ổ.”
Sắc mặt của Văn Trúc tái trắng nhợt:”Nhị thiếu gia…” Giọng nói rất hoảng sợ.
Sông Bích Y có thể đi thuyền được, nhưng nước lại sâu khó lường. Nếu chẳng may lật thuyền, đến lúc đó ai có thể nói được rõ ràng đây.
Từ Tự Dụ bên mặt nhìn sang:”Cố ma ma nói, hiện tại không phải là mùa
chèo thuyền, những thuyền hoa kia chỉ sợ đã được cất hết rồi. Phải xin
đối bài của mẫu thân để bố trí mới được!”. Biểu hiện của Từ Tự Dụ rất
bình tĩnh, nhìn không ra buồn vui.
Trong lòng Văn Trúc căng thẳng: “Vậy, Tứ phu nhân…”
“Mẫu thân liền đưa đối bài cho Cố ma ma để bố trí.” Từ Tự Dụ chậm rãi nói, “Ta liền dẫn theo Cẩn ca nhi đi chèo thuyền.”
Văn Trúc cảm giác mình không biết nên nói cái gì, có thể nghĩ đến
biểu bộ vui sướng kia của Từ Tự Dụ, nàng càng phải nuốt xuống mấy lời
nói kia, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Thế Lục thiếu gia còn khóc không?”
Từ Tự Dụ nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, nhịn không được mà cười to: “Lục đệ không chỉ dừng khóc mà còn vui vẻ quên cả trời đất. Làm thế nào cũng không chịu lên bờ. Nếu không phải mẫu thân cường chế ôm Cẩn ca nhi đi,
ta chỉ sợ là bây giờ vẫn còn đang chèo thuyền trên sông Bích Y đấy!