Thứ Nữ Công Lược

Chương 542: Nói chuyện




Nói mấy lần hứa hôn, làm mai đều là những người nào, rành mạch, thậm chí còn đề nghị Thập Nhất Nương phái người đi Hồ Châu nghe ngóng.

Thập Nhất Nương nghĩ đến Phương thị hạ mình để gả, nghĩ dến lúc trước Tam tẩu có yêu cầu gì, Phương gia cũng đều đồng ý.… Dường như đều đã có một lời giải thích hợp lý. Nàng tin không có lửa thì làm sao có khói.

Nhưng tại sao Giang Cẩm Quỳ phải làm như vậy.

Nếu có cái mục đích gì đặc biệt, Thập Nhất Nương lại không nghĩ ra Phương thị có lợi ích hay va chạm xung đột gì với Giang Cẩm Quỳ. Nếu là có lòng tốt đến báo tin cho nàng, nhưng mà hai người thật sự giống như là không có giao tình như vậy. Hoặc là, trong lúc nàng ta rảnh quá muốn buôn chuyện?

Thập Nhất Nương cứ suy nghĩ rồi lại lần nữa cẩn thận rò xét Giang Cẩm Quỳ.

Hai hàng lông mày của Giang Cẩm Quỳ nhẹ chau lại, buông cụp mắt, ấp úng nói: “Nếu nhà phu nhân biết rõ chuyện này thì chắc chắn sẽ không thông gia với nhà họ Phương nữa. Nhưng thật sự ta không có lừa phu nhân.” Sau đó khom gối cáo biệt, “ Ta phải đi rồi.”Giọng nói ủ rũ như đưa đám, cúi thấp vai đi qua người Thập Nhất Nương.

Trọng đầu hiện lên một tia điện xẹt, đột nhiên Thập Nhất Nương đã hiểu rõ ý đồ của Giang Cẩm Quỳ một chút

Ngàn dặm xa xôi đến phủ Công chúa, mẹ chồng là người có thân phận cao quý lại khéo léo, trượng phu thì tính tình âm tàn xảo quyệt lại ngang ngược, còn có sở thích mà mọi người đều biết rõ, ham mê những thứ khác biệt khiến người khác phải xấu hổ. Giang Cẩm Quỳ giống như một vật trang trí lỗi thời, không chỉ tìm không thấy địa vị của mình tại phủ Công chúa, hơn nữa phải trải qua cuộc sống vừa hèn mọn vừa buồn khổ, tịch mịnh.Trong cuộc sống ao tù nước đọng này, trong lúc bất chợt lại nghe được một chuyện làm cho người nghe thấy đều cảm thấy hứng thú buôn chuyện…. Sau đó như cỏ dại ở trong lòng bộc phát, mọc lan tràn… Làm sao nàng có thể nhịn được!

“Ta tin tưởng Nhâm phu nhân không có lừa gạt ta.” Thập Nhất Nương kéo ống tay áo của Giang Cẩm Quỳ lại. “Chuyện này, còn có ai biết không?” Giọng nói của nàng có chút trầm thấp, lộ ra rất nghiêm túc.

Giang Cẩm Quỳ quay người lại, khuôn mặt lại sáng ngời, vội vàng nóii:”Ngoại trừ ta ra, có lẽ không có ai biết! Không đúng, trong Yên Kinh thì không có ai biết cả, ngay cả ở Hồ Châu cũng rất ít người biết. Nếu không phải ta hỏi thì mẹ ta cũng không nói chuyện này cho ta… chúng ta cũng không phải là người lắm mồm.”

Dựa vào lời giải thích lộn xộn không thành câu thành ý của Giang Cẩm Quỳ, Thập Nhất Nương đã có được tin tức rất lớn.

Một là Giang Cẩm Quỳ biết chuyện này chưa lâu, hơn nữa chỉ là ngẫu nhiên biết đến, nàng ta cũng không nói cho mấy người khác biết. Hai là một ít người thân loan tin đồn Phượng thị khắc chồng, cũng không trắng trợn tuyên bố, nếu không Phương gia đã không dám gióng trống khua chiêng gả con gái như vậy.

“Cám ơn Nhâm phu nhân đã nói chuyện này cho ta biết..” Ánh mắt của Thập Nhất Nương thẳng thắn và thành khẩn nhìn Giang Cẩm Quỳ, “Và còn nhờ Nhâm phu nhân giúp nhà chúng ta bảo vệ bí mật này….”

Thập Nhất Nương còn chưa nói gì thì Giang Cẩm Quỳ đã gật đầu liên tục:”Phu nhân yên tâm. Ta biết phân rõ nặng nhẹ, ai cũng không nói…”Sau đó cường điệu nói “ Ngay cả công chúa ta cũng không nói cho công chúa biết.” Lại nói “Mà phu nhân hãy nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết chuyện này đi. Giấy không gói được lửa đâu. Ở Yên Kinh có rất nhiều quan viên là người Giang Nam, sớm muộn gì thì chuyện này cũng sẽ bị truyền ra. Đến lúc đó mọi người nhất định sẽ xem kịch vui nhà phu nhân…” Nói xong, nàng ta lại vội vàng nói. “Công chúa đã vào điện rồi, ta không thể nói thêm với phu nhân nữa. Nếu phu nhân có chuyện gì hỏi ta, thì hãy sai người đưa thiếp mời cho ta. Tuy tướng công va chạm chút với phủ Mậu Quốc công nhưng cũng không có coi trọng phủ Mậu Quốc công. Ngược lại rất coi tọng Hầu gia. Nếu biết phu nhân mời ta, nhất định tướng công sẽ cho ta đi, chỉ cần tướng công nói chuyện thì công chúa cũng không dám phản đối.” Vừa nói vừa khom gối cho Thập Nhất Nương một lễ chào, rồi lại nói một câu ” Ta phải đi đây”rồi đứng dậy bước nhanh đến chính điện.

Đương nhiên Thập Nhất Nương không tin cái gì “khắc”. Huống chi Từ Tự Cần cưới Phương thị đã hơn một năm, nếu như Phương thị thật sự khắc chồng, thì làm sao Từ Tự Cần có thể vui vẻ còn sống đến bây giờ.

Cũng không biết Tam phu nhân có biết chuyện này không nữa.

Nếu như biết rồi thì còn dễ nói, mọi người sẽ có biện pháp chu toàn chuyện này là được.

Nếu như không biết…

Nàng nghĩ đến, lúc trước Tam phu nhân rước con dâu trưởng về thì gương mặt luôn vui sướng như đường làm quan rộng mở, không khỏi có chút đau đầu.

Đến lúc đó Tam phòng sẽ gây ra những chuyện gì thì đúng là khó có thể nói.

Có điều ở đây cũng không phải nơi để suy nghĩ những chuyện này…

Thập Nhất Nương nhanh chóng ổn định tinh thần nhanh chân bước vào chính điện.

Chu phu nhân nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi nàng:”Giang thị tìm muội có việc gì thế?” Hỏi xong, cũng không cần Thập Nhất Nương trả lời, lại nói:”Ta thấy nàng ta rất sốt ruột. Trượng phu đã như thế, thế mà nàng ta còn giữ bộ dạng e dè, nhút nhát như kiểu không dám giết một con kiến, để cho người khác nhìn vào lại càng xem thường nàng ta. Cũng không trách được Thường Trữ công chúa tức giận vì nàng ta không tranh giành, nói đến thì nàng ta cũng chỉ lắc đầu.”

Kết quả là tạo thành một khối u ác tính làm cho nàng ta càng tự ti, lại càng khiếp đảm, rồi càng thành bộ dạng lo sợ, lại càng bị trượng phu và mẹ chồng trách cứ, sau đó ngày càng tự ti hơn….

“Cũng không có chuyện gì quan trọng.” Trong lòng Thập Nhất Nương ngầm thở dài, mơ hồ nói. “Nói bọn muội đều cùng gả từ Giang Nam, thời gian rảnh rỗi thì nên đi lại nhiều hơn.”

“À.” Chu phu nhân ngạc nhiên nói ” Tính tình nàng ta khi nào lại quanh co vòng vèo thế?” Lời còn chưa nói dứt, chỉ nghe thấy bên chỗ Thái tử phi truyền đến một tràng cười.

Hai người dừng lại chủ đề đang nói, rồi đi tới.

………

Về đến nhà Thập Nhất Nương vẫn nhớ đến chuyện này.

Cảm giác nó cứ như quả bom hẹn giờ, làm cho người ta có chút bất an.

Từ Lệnh Nghi còn tưởng rằng nàng đang lo lắng đến chuyện phát sinh lúc tiến cung, khoác áo ngồi dậy nói chuyện với nàng:”… Hoàng hậu nương nương là người hiểu chuyện. Sẽ không để những lời nói của Đại công chúa ở trong lòng. Nàng đừng lo lắng. Ta thấy như vậy cũng tốt. Về sau tiến cung thì cũng không mang Cẩn ca nhi theo, Cẩn ca nhi cũng không cần phải thận trọng nữa. Đợi sau khi lớn một chút nữa, biết thu liễm tính tình thì sẽ đi vấn an Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương.”

Có một số việc còn chưa có đầu mối, thì Thập Nhất Nương không muốn nói cho Từ Lệnh Nghi biết sớm như vậy.

“Là do thiếp buồn lo vô cớ rồi.” Nàng dẹp chuyện này đi cho yên thân rồi mới cười nói:” Làm ồn khiến Hầu gia ngủ không yên rồi. Sáng sớm ngày mai chàng còn phải dẫn Truân ca nhi đến chỗ Trần các lão gia nữa!”

Nói đến đề tài này làm cho Từ Lệnh Nghi có chút buồn bực.

“Nàng nói, có nên tìm cho Truân ca nhi một nô bộc khá hơn chút không?” Từ Lệnh Nghi trầm ngâm nói:”Ta thấy mấy người bên cạnh con, không có một người nào có chủ kiến.”

“Người như vậy rất khó tìm!” Những ngày thường Từ Tự Truân đi theo Từ Lệnh Nghi ra bên ngoài xã giao, so với lúc trước thì người kết giao đã tiến bộ hơn nhiều, nhưng thằng bé cũng không có mưu cầu danh lợi, nghe giọng điệu của Từ Lệnh Nghi thì biểu hiện của thằng bé vô cùng bị động. Nếu cùng tuổi tác hoặc nhỏ hơn còn may, nhưng gặp phải người lớn tuổi cùng với thần sắc uy nghiêm thì lại lộ ra vẻ sợ sệt một chút. Từ Lệnh Nghi rất không hài lòng, dẫn thằng bé ra ngoài càng nhiều. Thập Nhất Nương cũng hiểu Từ Tự Truân cần phải cố gắng luyện tập hơn nữa, cũng rất ủng hộ Từ Lệnh Nghi dẫn thằng bé đi cùng vào những dịp đi tiếp quan to trong triều hoặc là tham gia một số tiệc chiêu đãi. Nàng nghĩ đến Lâm Ba và Chiếu Ảnh cũng vì tuổi tác nên qua ít ngày nữa cũng nên ra ngoài ngoại viện làm việc, nàng đề nghị nói:”Nếu không, từ trong hai người Lâm Ba và Chiếu Ảnh lựa chọn một người để bên cạnh Truân ca nhi, chàng thấy có được không?”

Từ Lệnh Nghi ngẫm nghĩ, châm chước nói:”Lúc hai người bảy, tám tuổi thì đã hầu hạ ở bênh cạnh ta rồi, đương nhiên là người làm việc rất chu đáo, chỉ có điều bên Phúc Kiến đang lúc cần người, mà hai người này từ sống ở đó lại muốn đi Quảng Đông.” Rốt cuộc là chính mình thua trong tay Thế tử mà mình đã đặt kỳ vọng rất lớn vào đó. Tuy bị cự tuyệt, nhưng trong giọng nói lộ ra vài phần chần chờ.

Trong lòng Thập Nhất Nương rất ngạc nhiên, ngồi dậy:”Hầu gia, có phải là Khu gia không?”

Từ Lệnh Nghi thấy nàng chỉ mặc một bộ quần áo nhỏ, cởi áo choàng trên người cho nàng, thấp giọng nói:”Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”

Lời đã nói rất rõ ràng

Thập Nhất Nương khẽ chép miệng, không khỏi cầm tay Từ Lệnh Nghi:”Hầu gia, nhất định chúng ta đạt được ước muốn đấy.”

Từ Lệnh Nghi cười sờ lên tóc của nàng:”Nhanh ngủ đi! Mấy ngày gần đây, Cẩn ca nhi ngày càng nghịch ngợm, nếu nàng cảm thấy quá sức thì hãy để cho các nha hoàn, bà tử kia chơi cùng với con. Đừng cố gắng gượng. Nếu không sẽ bị bệnh thì lại càng phiền toái…”

Thập Nhất Nương đồng ý nằm xuống, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng với Từ Lệnh Nghi “Khi nào thì chàng chọn người hầu theo bên mình? Hay là cũng cho Truân ca nhi chọn một người. Thằng bé là Thế tử gia, thỉnh thoảng đặc biệt một chút cũng giúp con nó lập uy…”

Từ Lệnh Nghi chỉ “Ừ”, hai người cứ nói chuyện nhà như vậy, rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc Từ Tự Dụ đến vấn an, Thập Nhất Nương hỏi Dụ ca nhi: “Khương tiên sinh giao chuyện cho con làm, con đã làm đến đâu rồi?”

Từ Tự Dụ cười nói,” Nhờ có Phương cữu thiếu gia giúp đỡ, sẽ chờ bài thi của thi Đình xuất hiện…”

Thập Nhất Nương cười nói:”Vậy khi nào các con xong việc, vậy thì mời Phương cữu thiếu gia đến nhà ăn bữa cơm. Coi như cảm ơn người ta.”

Từ Tự Truân cung kính trả lời “Vâng”

Ngoài phòng lúc Cẩn ca nhi tỉnh lại thì khóc khàn cả giọng.

Hai người giật mình, nhanh chóng chạy ra khỏi nội thất.

Đã nhìn thấy Cẩn ca nhi đang đứng một mình tại giữa nhà chính, quay về phía rèm cửa khóc đến mức mặt đỏ tới mang tai. Mấy tiểu nha hoàn hầu hạ bên canh vây quanh Lục thiếu gia nhưng cũng không dám tiến lên, Cố ma ma ngồi xổm xuống đi dỗ dành bé, nhưng lại bị cậu bé tát một cái vào mặt.

Thập Nhất Nương chưa từng nhìn thấy qua Cẩn ca nhi cáu kỉnh như vậy, Nàng nhanh chóng ngồi xuống ôm Cẩn ca nhi, đang muốn hỏi Cố ma ma là đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy Từ Tự Dụ đang quát tháo Cố ma ma:”Ngươi làm nhũ nương kiểu gì thế hả? Sao để cho Lục thiếu gia khóc đến mức này?” Giọng nói xưa nay chưa từng có nghiêm khắc, đừng nói là Cố ma ma mà ngay cả Thập Nhất Nương cũng đều kinh ngạc nhìn Từ Tự Dụ.

Thoáng chốc tất cả mọi người đều im lặng. Chỉ có tiếng khóc của Cẩn ca nhi, càng ngày càng vang dội, có chút kinh thiên động địa, long trời lở đất.

Đã nhìn thấy rèm cửa lung lay, Từ Lệnh Nghi đi đến.

“Làm sao vậy?”

Hắn cài trâm ngọc dương chi, mặc bộ áo dài lụa hoa màu xanh đen, trầm mặt, chắp tay sau lưng, mi mục rét lạnh thấu xương có khí thế bức người, làm cho thần sắc của mấy tiểu nha hoàn và bà tử hầu hạ ở trong phòng run lên.

Từ Tự Truân đi theo sau lưng phụ thân cũng cảm thấy phụ thân không vui, cứ đứng ở cửa ra vào không biết làm sao.

Thập Nhất Nương vội ôm lấy Cẩn ca nhi đứng lên:”Trẻ con cáu kỉnh, thiếp dỗ một chút là tốt rồi. Hầu gia đi ra ngoài nhanh một chút, tránh chậm trễ chính sự của chàng.”

Tuy Cẩn ca nhi chỉ có một tuổi, dáng người lại như đứa trẻ hai tuổi, Thập Nhất Nương cai sữa của bé, cho bé ăn tất cả gà, vịt, cá, thịt, rau, lớn lên trông trắng trẻo hồng hào lại rắn chắc có sức lực, nàng sắp không thể ôm nổi rồi.

Vừa nói vừa ngồi trên đại kháng gần cửa sổ.

Tiếng khóc của Cẩn ca nhi dần dần nhỏ lại, gối đầu trên vai Thập Nhất Nương khóc nức nở.

Từ Lệnh Nghi gật đâu, quay người đi ra vài bước.

Cẩn ca nhi lại khóc rống lên.

Vừa khóc vừa nhoài người ra ngoài kêu la lên:”Con muốn phụ thân, con muốn phụ thân!”

Bốn chữ rõ ràng rành mạch

Mọi người ở trong phòng đều sợ ngây người.

Đặc biệt là Thập Nhất Nương, nước mắt của nàng thoáng cái lăn dài, bế Cẩn ca nhi đang ở trong ngực đặt lên kháng, nghiêm túc quan sát bé:” Cẩn ca nhi, con nói cái gì?” Thần sắc hoàn toàn kích động.

Cẩn ca nhi không buồn nhìn Thập Nhất Nương cái nào, mở cổ họng gào khóc đến mức thương tâm tuyệt vọng, nghẹn ngào nói: “Con muốn phụ thân!”

Từ Lệnh Nghi vừa vui vừa sợ, ba bước làm thành hai bước tiến lên ôm Cẩn Ca nhi vào trong lòng:”Được rồi! Được rồi! Được rồi! Con đừng khóc nữa.