Sau đó, Từ Lệnh Nghi căn dặn Thu Vũ trực đêm bảo nhà bếp dùng canh gà nấu một bát mì mang đến.
“Không cần đâu ạ!” Thập Nhất Nương vội hỏi, “Lại phải nhóm bếp một
lần nữa sao. Trong hộp cơm bên ngoài kia có bánh ngọt, thiếp ăn hai
chiếc lót dạ là được rồi. Hơn nữa một chút nữa trời cũng sắp sáng rồi…”
Từ Lệnh Nghi cũng không nói lý lẽ với nàng, lại nói với Thu Vũ: “Nhanh, đi nhanh…”
Thập Nhất Nương có chút ngượng ngùng.
Từ Lệnh Nghi nghiêm mặt khuyên răn nàng: “Trong nhà có một đống lớn
nha hoàn, bà tử. Nàng lại bị đói tỉnh…” Thấy bộ dáng nàng uể oải, mệt
nhọc, trong lòng đau xót, bèn ôm nàng vào trong lòng, “Thật vất vả mới
béo lên một chút. Nàng cũng quá không quý trọng bản thân mình rồi…”
Thập Nhất Nương bị Từ Lệnh Nghi nói đến xấu hổ, không nói tiếng nào, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Từ Lệnh Nghi nhìn bộ dáng như trẻ con của nàng, không khỏi cười rộ lên.
Thập Nhất Nương xấu hổ, mặt nóng lên, vì muốn thoát khỏi tình cảnh
lúng túng này, lại kể chuyện nhà cho hắn nghe: “Buổi tối lúc đi thỉnh an nương, gặp Tam tẩu. Hầu gia đã nói với nương ý của Tam gia chưa…?”
Từ Lệnh Nghi biết rõ nàng không có ý gì, cười giúp nàng nâng góc chăn lên phủ kín người nàng rồi mới tiếp lời nàng mà nói: “Nói rồi. Nương
nói rằng, Tam phòng đã có lòng dạ như thế, chúng ta cứ tiếp tục gượng
ép, sẽ chỉ khiến Tam phòng ghi hận. Muốn chuyển thì chuyển luôn đi!”
Giọng điệu nhàn nhạt, rõ ràng chẳng hề lo ngại gì chuyện này.
Thập Nhất Nương không khỏi có chút hối hận vì đã nói tới chuyện này.
Đúng lúc Thu Vũ mang canh gà đưa đến, Thập Nhất Nương cười cười kéo Từ
Lệnh Nghi ăn mì.
“Ta không ăn!” Từ Lệnh Nghi khoác chiếc áo nhỏ cho nàng, “Nàng ăn
đi!”. Sau đó đứng dậy bưng bát mì đến, ngồi ở một bên nhìn Thập Nhất
Nương ăn.
Dưới ánh đèn lấp lánh, Thập Nhất Nương cười dịu dàng, cái miệng nhỏ đang ăn mì, lộ ra sắc mặt thỏa mãn.
Khóe miệng của Từ Lệnh Nghi không khỏi giương lên tạo thành độ cong vui vẻ.
Hắn rất thích Thập Nhất Nương như vậy, một chuyện nho nhỏ thôi cũng có thể làm cho nàng vui vẻ và thỏa mãn.
Hắn không khỏi duỗi tay, vuốt ve mấy sợi tóc mềm mại của nàng, vén ra sau tai: “Ăn chậm một chút, cẩn thận bị bỏng…”
Ăn hết bát mì, súc miệng rửa tay rồi nằm xuống một lần nữa, sắc trời đã hơi sáng trắng ra.
Từ Lệnh Nghi đi luyện kiếm ở hậu hoa viên, Thập Nhất Nương lười biếng nằm ở trên giường một lúc thì ngồi dậy.
Có gã sai vặt chạy vào: “Phu nhân, Đại cữu lão gia ở bên ngõ Cung Huyền đến ạ!”
Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Chạy đến đây sớm như vậy, chẳng lẽ là chuyện của Thất Nương có biến hóa gì sao?
Nàng dặn dò gã sai vặt: “Mời cữu lão gia đến thư phòng…” rồi vội giục Thu Vũ chải đầu cho nàng nhanh một chút, sau đó vội vàng đi đến thư
phòng.
La Chấn Hưng chắp tay sau lưng dạo bước trong thư phòng, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Trông thấy Thập Nhất Nương, hắn vội vàng đi lên nghênh đón: “Huynh đã viết thư cho phụ thân, muội sai người ra roi thúc ngựa đưa đến Dư Hàng
đi…” Nói xong, móc một phong thư từ trong tay áo ra.
Thư của Đại lão gia còn chưa thấy, sao La Chấn Hưng lại muốn đưa tin đi Dư Hàng.
“Đã xảy ra chuyện gì…” Thập Nhất Nương mời La Chấn Hưng ngồi xuống nói chuyện.
La Chấn Hưng suy nghĩ một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Huynh đã nhận
được thư của Nhị thúc, nghe giọng điệu của Nhị thúc, thì đồng ý lấy con
trai của Tứ muội làm con thừa tự cho Thập Nương. còn bảo huynh nói
chuyện giúp Thập Nương với người Chu gia. Huynh nghĩ, chuyện này liên
quan đến chuyện tông miếu tổ tiên, vốn huynh cũng hiểu biết một chút quy củ, vẫn là cần có cha chủ trì đại cục mới phải.”
Nói như vậy, La Chấn Hưng cũng phát hiện ra ý đồ của Nhị thúc.
Thập Nhất Nương mang tin tức lấy được ở chỗ Ngũ phu nhân nói cho La Chấn Hưng.
La Chấn Hưng nghe xong cau mày, thấp giọng quát, trách mắng Thập Nhất Nương: “Thất muội không hiểu chuyện, sao muội cũng học theo bắt chước
muội ấy chứ. Nhị thúc chẳng qua chỉ cảm thấy Chu gia không đặt La gia
vào mắt. Mà trước đó mời đến cũng không bảo một tiếng, nói mở từ đường
là mở từ đường sao? Chỉ cần tức giận ở trong lòng thôi. Chúng ta làm
tiểu bối, sao có thể chỉ trích trưởng bối như vậy.”
Thập Nhất Nương im lặng.
Cứ như vậy rồi, còn muốn giữ gìn tôn nghiêm của trưởng bối như Nhị lão gia.
Nàng thấp giọng đáp lại “Dạ”, gọi tiểu nha hoàn đi mời Bạch tổng quản đến.
La Chấn Hưng dừng lại một chút, rồi lại nói: “Hai ngày nay muội không có chuyện gì gấp chứ? Nếu như không có chuyện gì gấp gáp, thì đi khuyên nhủ Thất Nương đi! Khuyên Thất muội đừng có tùy hứng làm bậy nữa.
Chuyện cho làm con thừa tự, đã có huynh giúp muội ấy ra mặt rồi. Cũng
đừng để Thất Nương tìm Thất muội phu nói cái gì hết, cũng đừng tìm người của Chu gia nói cái gì. Nếu người của Chu gia tìm Thất Nương, hoặc là
Chu An Bình cũng đã từng nói với muội ấy chuyện kế tiếp, thì đẩy đến chỗ huynh là được rồi…”
Sợ Thất Nương cứ tiếp tục náo loạn, sự tình trở nên không thể cứu vãn!
Thập Nhất Nương lại đem chuyện mình đi xin Ngũ phu nhân đi khích lệ Thất Nương nói cho La Chấn Hưng biết.
La Chấn Hưng nghe xong, im lặng một lúc lâu rồi thấp giọng nói: “Đã
như thế, nếu muội có thời gian rảnh nhiều thì nên đi cùng Ngũ phu nhân
đi thăm Thất tỷ của muội đi…”
Xem như chấp nhận chủ ý của Đan Dương rồi.
Từ Lệnh Nghi đi luyện kiếm đã trở về.
“Có việc gì gấp mà sớm như vậy đã tới đây rồi…” Hắn cười sai bảo tiểu nha hoàn bày đồ ăn sáng.
“Muốn nhờ Hầu gia chuyển phong thư đi Dư Hàng…” Hai huynh muội không
hẹn mà cùng nói ra một cái cớ, “Hai ngày nay, Tưởng tướng quân tại Phúc
Kiến liên tiếp báo tin chiến thắng về. Đậu các lão cho phép chúng ta ghi chút ít công báo do sáu bộ phát đến các tỉnh, ta còn muốn đi đến Hàn
Lâm Viện. Hôm khác lại đến cùng Hầu gia uống vài chén.”
Lời nói nhẹ nhàng từ chối lời mời ở lại của Từ Lệnh Nghi, đứng dậy cáo từ.
Từ Lệnh Nghi nghe nói hắn có việc công, cũng không giữ lại, một mặt
hỏi chiến sự bên Phúc Kiến, một mặt đưa La Chấn Hưng ra ngoài. Nhưng sau đó liền xoay người hỏi chuyện Bạch tổng quản: “Mấy ngày gần đây cữu lão gia thường nhờ các ngươi giúp đưa tin sao?”
Có một số việc, không hỏi coi như không biết, nhưng nếu đã hỏi, lại không thể giấu diếm.
“Đây là lần thứ hai…” Bạch tổng quản nói, “Lần đầu tiên là phu nhân phái bọn tiểu nhân chuyển thư đi…”
Từ Lệnh Nghi nhẹ gật đầu, trở về chính phòng, phát hiện Thập Nhất
Nương sau khi thỉnh an Thái phu nhân về, đã bế theo Cẩn ca nhi đi đến
chỗ Ngũ phu nhân.
“Thất tỷ lại phái ma ma thiếp thân đưa thư tới, nói rằng Thất tỷ phu đi Yên Kinh hai ngày nay rồi…”
Cẩn ca nhi vừa mới biết đi không cho người ta bế, nhất định phải đi
trên mặt đất. Cậu bé tập đi bộ trong thính đường rộng rãi của Ngũ phu
nhân, không cho người dìu. Thập Nhất Nương giống như con gà mái đang bảo vệ gà con, giương cánh tay đi theo sau lưng Cẩn ca nhi, đề phòng cậu
nhóc ngã, tranh thủ ngẩng đầu liến nhìn Ngũ phu nhân đang ngồi trên đại
kháng cạnh cửa sổ bên gian yến tức.
“Đúng vậy…” Ngũ phu nhân cảm thấy Thập Nhất Nương quá lo lắng cho Cẩn ca nhi, “Để cho nhũ nương dẫn dắt Cẩn ca nhi là được rồi. Tứ tẩu qua
đây ngồi đi…” Sau đó nói, “Vậy muội nên làm cái gì bây giờ?”
“Ngày hôm qua tẩu về trễ, Cẩn ca nhi đã ngủ rồi, cũng không trông
thấy tẩu. Hôm nay vừa mở mắt ra đã đòi tẩu bế, ngay cả Hầu gia cũng
không theo…” Thập Nhất Nương giải thích nói, “Vẫn là để tẩu bế Cẩn ca
nhi thì tốt hơn. Để tránh thằng bé lại khóc lóc. Đệ muội không biết đấy
thôi, thằng bé mà khóc lên, thì khóc đến kinh thiên động địa, không biết sẽ dọa người như thế nào đâu.”
Ngũ phu nhân cười to: “Có đứa trẻ nào mà khi khóc rống lên lại không kinh thiên động địa chứ…”
“Tẩu nhìn Hâm tỷ nhi cũng rất thanh tú.” Thập Nhất Nương nói xong,
thấy Cẩn ca nhi túm được tua rua khăn trải bàn, bước lên phía trước dỗ
dành Cẩn ca nhi buông tay, khó khăn lắm Cẩn ca nhi mới thả tay ra, lúc
này mới tiếp tục cùng Ngũ phu nhân nói chuyện: “Phải có người ra mặt nói chuyện cùng Thất tỷ phu mới được.” Ngũ phu nhân lại không phải là sự
lựa chọn đúng đắn. Mặt khác Ngũ phu nhân lại là người ngoài, từ xưa có
việc xấu trong nhà thì không nên giơ ra ngoài. Nếu Chu An Bình biết rằng chuyện ồn ào đến độ Ngũ phu nhân cũng biết rồi, thì sẽ rất mất mặt. Thứ hai là bên trên Ngũ đệ muội còn có mẹ chồng, dưới có con gái, cũng
không thể vì chuyện của Thất Nương mà chạy đi chạy lại hai bên nhiều
lần. “Đệ muội xem, để Tứ tỷ nhà tẩu nói chuyện thì thế nào?”
Ngũ phu nhân tìm Thập Nhất Nương đến cũng là vì chuyện này.
Khích lệ Thất Nương, mình ra mặt cũng không sao. Nhưng nếu như là
chất vấn Chu An Bình, cho dù là theo thân phận, địa vị hay là lập trường mình đều không phải là người phù hợp. Nhưng nếu mình một lời thoái
thác, lại sợ Thập Nhất Nương và Thất Nương cho rằng mình không muốn giúp đỡ. Vừa nghe Thập Nhất Nương nói như vậy, Ngũ phu nhân không khỏi nhẹ
nhàng thở ra.
“Tứ tỷ tất nhiên là tốt nhất…” Ngũ phu nhân cười nói: “Làm chị vợ, có lời gì cũng có thể nói. Nếu đã nói qua từ đầu, còn có Tứ tỷ phu có thể
giúp đỡ khuyên giải…”
“Vậy tẩu đây đi nói cùng Tứ tỷ…” Thập Nhất Nương thấy Cẩn ca nhi vịn
ghế thái sư đứng yên rồi, cảm thấy cậu nhóc đã hơi mệt một chút, bèn ôm
con trai: “Đệ muội cùng tẩu đi nói với Thất tỷ nhé…”
Ngũ phu nhân cho Thất Nương một biện pháp hay hợp ý tỷ ấy, vừa có thể làm cho tỷ ấy tiếp thu lại còn có thể thực hiện, Ngũ phu nhân đối với
Thất Nương mà nói, còn có thể gọi là Phật ngữ luân âm*, những lời nói
khác, lúc này Thất Nương chưa hẳn đã nghe lọt.
(*)Phật ngữ luân âm: những lời giảng của kinh Phật
“Được ạ…!” Ngũ phu nhân cũng hiểu được bây giờ Thất Nương có khúc mắc trong lòng với tỷ muội của mình, không bằng tự mình đi nói. “Muội sẽ
viết thư cho Thất Nương, nếu như Dư thái thái nói mà Chu An Bình vẫn
không nghe, muội sẽ lại mời Ngũ gia đi nói với Chu An Bình. Như thế cũng có thể làm cho Thất Nương yên lòng…”
Thập Nhất Nương gật đầu, hai người lại bàn bạc tỉ mỉ từng chi tiết,
một lá thư viết cho Thất Nương, một lá thư viết cho Tứ Nương.
Thạch ma ma không biết vui mừng đến bao nhiêu, không ngừng mang điểm
tâm, hoa quả lên, thấy hai vị phu nhân vẫn đang ở một chỗ nói về chuyện
của Thất Nương, bèn cho nha hoàn lui ra, tự mình hầu hạ trong phòng.
Thoáng cái đã đến lúc ăn cơm trưa, Thập Nhất Nương và Ngũ phu nhân cùng ôm con trai đến vấn an Thái phu nhân.
Ngọc Bản nháy mắt với các nàng: “Tam phu nhân đang ở trong phòng.”
Bước chân hai người dừng lại một chút, bí mật nghe trộm được một trận tiếng khóc.
Sâu trong mắt Ngũ phu nhân không khỏi hiện lên một tầng vui vẻ.
Nàng thấp giọng hỏi Ngọc Bản: “Chuyện là sao mà lại ở cùng nhau thế này…”
Ngọc Bản thoáng nhìn qua Thập Nhất Nương, thấy Thập Nhất Nương cũng
lộ ra bộ dáng nghiêng tai lắng nghe, lúc này mới nói nhỏ: “Đêm qua, Tam
phu nhân cùng nha hoàn đánh bài đến nửa đêm, Đại thiếu phu nhân vẫn luôn luôn ở bên hầu hạ. Có lẽ là do đã đứng quá lâu, nên chân đã tê rần. Lúc ra cửa ngã một cái, bị trẹo tay rồi. Lại là con dâu mới, nên không dám
kêu tiếng nào, buổi sáng hôm nay tay bắt đầu sưng lên. Thái phu nhân
biết được đã tức giận đến run rẩy, bây giờ đang dạy bảo Tam phu nhân…”
Ngũ phu nhân nhìn Thập Nhất Nương như đang thị uy, thấp giọng nói:
“Như thế nào đây? Trước đây muội đã từng nói, Tam tẩu đối xử với người
khác quá hà khắc, sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may mà thôi…” Nói xong, hé miệng cười: “Vị Đại thiếu phu nhân của chúng ta sưng tay thật
là đúng lúc…”
Thập Nhất Nương cũng hiểu được Tam phu nhân đúng là hơi chút quá đáng rồi, suy nghĩ, hỏi Ngọc Bản: “Đại thiếu gia nói sao rồi…”
Ngọc Bản sững sờ, cười nói: “Vẫn là Đại thiếu gia nói với Tam phu nhân, lúc đó Tam phu nhân mới giúp đi mời đại phu…”
Trong lòng thở dài, Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân dẫn theo con trai chơi dưới mái hiên, bàn bạc với nàng đi thăm Phương thị.
“Đó là tất nhiên…” Ngũ phu nhân nói xong, hai mắt sáng lên, “Phương
thị vừa được gả vào đã xảy ra chuyện lớn, chúng ta sao có thể ngồi nhìn
mà không để ý đến.” Thập Nhất Nương nghe thấy, trong lòng không khỏi sợ
hãi.
Cẩn ca nhi đi hai bước, quay đầu lại nhìn Thập Nhất Nương, thấy Thập
Nhất Nương đi phía sau mình, lại đi hai bước, sau đó lại quay đầu nhìn
Thập Nhất Nương, một bộ dạng muốn đi nhưng lại sợ hãi, vô cùng đáng yêu, khiến cho tiểu nha hoàn, tức phụ trong phòng Thái phu nhân đều khẽ cười dịu dàng, cũng có tiểu nha hoàn không nhịn được cười thành tiếng, ảnh
hưởng đến người bên trong phòng.
Chỉ trong chốc lát, Thái phu nhân sai Ngọc Bản truyền các nàng đi vào.
Hai mắt Tam phu nhân sưng đỏ, sắc mặt ủ rũ đứng một bên, trông thấy
Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân một trước một sau đi đến, trong mắt
không khỏi toát ra vài phần oán hận.