Thứ Nữ Công Lược

Chương 520: Vào cửa (Hạ)




Tam phu nhân nhìn thấy vậy cả gương mặt đều sáng lên, trong lòng không khỏi tính toán.

Nếu đã lấy ra, trong trường hợp như thế này, chẳng lẽ còn thu về lại được sao?

Chỉ cần mình nghĩ biện pháp kéo qua, vật này chính là của nhà mình rồi.

Nghĩ tới đây, Tam phu nhân chuyển ánh mắt, cười nói: “Sao Ngũ đệ muội vẫn còn tính tính trẻ con này nữa! Đệ muội đây không phải là để cho các vị thân thích khó xử sao?” Vừa nói, vừa cười dịu dàng mà nhìn lướt qua các nữ quyến trong phòng.

Cam phu nhân ngồi ở một bên uống trà.

Hôm nay lễ ra mắt của Cam phu nhân là một chuỗi vòng tay bích tỉ xanh ngọc, mặc dù có tạp chất, nhưng điêu khắc thành kiểu dáng hoa sen, nên sẽ không thấy rõ ràng, lại lớn như viên bi, cũng không coi là thất lễ.

Nhưng Đại tẩu của Tam phu nhân lại âm thầm cau mày.

Đồ quý không phải là mình cầm không ra, chẳng qua là lúc con trai mình thành thân, Tam phu nhân cũng chỉ tặng một bộ trang sức bằng bạc khoảng hai mươi mấy lượng thôi, trả lễ lại, mình cũng không thể trả gấp đôi à nha? Cho dù mình trả gấp đôi, nhưng sẽ được ghi trong danh mục quà tặng trong lễ ra mắt, nếu nhà mình có chuyện vui gì, Tam phu nhân có trả lại phần nhân tình này cho mình hay không thì lại là chuyện khác!

Ý niệm trong đầu hiện lên, Đại tẩu của Tam phu nhân tiến lên một bước, đang muốn nói giúp Tam phu nhân một hai câu, đã có người đoạt lời trước nàng, mở miệng nói, “Rượu mừng này, chính là vì vui mừng. Khó khi Ngũ đệ muội chúng ta có hứng thú như vậy, ta cũng muốn tới góp vui a!”

Tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng đều rơi vào người vừa nói chuyện.

Đại tẩu của Tam phu nhân vừa nhìn, dĩ nhiên là Hồng Đại phu nhân từ Nam Kinh.

Chỉ thấy Hồng Đại phu nhân lấy ra hà bao bằng gấm thêu hoa văn song hỉ đỏ thẫm ở phía đáy, đổ ra một đôi trâm hoa, sau đó cởi một cái vòng ngọc Uông Uông màu xanh đang đeo trên tay xuống, nói: “Đây là đồ ta thêm vào đấy.”, vừa nói, vừa đưa tới cho Phương thị.

Phương thị đã sớm nhìn ra Tam phu nhân có khó xử. Đón nhận thì sợ mẹ chồng cảm thấy mình không hiểu chuyện mà không nhận, Ngũ phu nhân cũng tốt, Hồng Đại phu nhân cũng tốt, là cất nhắc mình, phá hỏng hứng thú của hai vị trưởng bối. Phương thị lâm ở thế khó xử. Không khỏi nhìn về phía Từ Tự Cần.

Từ Tự Cần cũng không biết nên làm như thế nào mới phải.

Mình giúp mẫu thân thì phá hỏng không khí; không giúp mẫu thân, lại sợ mẫu thân không vui.

Thập Nhất Nương nhìn tình hình như thế ở trong mắt, cười ra mặt vì bọn họ giải vây. Cười nói với Hồng Đại phu nhân: “Tẩu tẩu chậm đã, để cho Đan Dương huyện chủ của chúng ta khoe khoang trước rồi hãy nói. Muội ấy vất vả lắm mới tìm được cơ hội như vậy. Tẩu lại đoạt đi danh tiếng của muội ấy, khiến đệ muội vô duyên cớ mà ghét tẩu một hồi.”

Hồng Đại phu nhân nghe xong thì cười ha ha: “Tất cả đều là ta không phải, tất cả đều là ta không phải.....” Vừa nói, vừa thu đồ vật lại, “Ta đây ở chỗ này chờ là được rồi.”

Thần sắc nhàn nhã như đi chơi ngồi ở một bên uống trà, Cam phu nhân nghe mấy người nói như vậy thì không thể coi như không nghe thấy “ô” một tiếng, sau đó ngồi thẳng người, một đôi mắt khôn khéo ngó chừng Thập Nhất Nương không tha.

Đã nhìn thấy Thập Nhất Nương trao đổi ánh mắt với Ngũ phu nhân.

Trong lòng Cam phu nhân sáng tựa như gương.

Nói vậy hai chị em dâu này của Từ gia có bất mãn với Tam phu nhân, mượn cơ hội này muốn Tam phu nhân xấu mặt một chút. Lại nghĩ tới mấy ngày trước đây Trung Cần bá ở bên tai mình oán trách: “Chúng ta nhìn chằm chằm vào Phúc Kiến, Từ Lệnh Nghi lại vô thanh vô tức mà bảo vệ bên kia nuôi ngựa buôn bán lời nhiều tiền. Lại nói tiếp kế thất của Vĩnh Bình hầu thường đến thăm Thái phu nhân, sao nàng không tìm biện pháp thân cận với nàng ta hơn một chút.”, Cam phu nhân buông chung trà trong tay xuống, sửa sang lại tóc mai, lấy một loại giọng điệu vô cùng thân mật cao giọng hô một tiếng “Đan Dương”.

Mọi người nhìn về phía Cam phu nhân.

Lúc này Cam phu nhân mới không nhanh không chậm nói: “Cũng đừng coi nhà Trung Cần Bá chúng ta không có ai!” Nói xong, ra hiệu với bà tử đi theo phía sau lấy quà tặng lễ ra mắt ra, sau đó lại rút cây trâm bằng vàng ròng khảm ngọc dương chi hình quả đào ở trên đầu xuống đặt bên cạnh chuỗi vòng ngọc bích tỷ, ngạo nghễ nói: “Đây là cho vợ cháu ngoại trai của ta thêm đấy.” Sau đó cười nhẹ nhàng nhìn Thập Nhất Nương, “Tứ phu nhân, phu nhân thêm đồ gì tốt nữa đây?”

Không khí trong sảnh tây lộ ra mấy phần căng thẳng.

Cam gia có mấy người thân thích đã nhẹ tay nhẹ chân thối lui vào góc tường hoa cạnh bàn trà.

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, gỡ cây trâm trên đầu xuống, trâm làm bằng vàng ròng gắn hồng bảo thạch màu hoa lựu: “Vừa vặn hợp với hoa tai của Ngũ đệ muội thành một đôi!”

Viên ngọc lục bảo là đồ thủ công hết sức trân quý, viên hồng bảo thạch kia cũng có cỡ to bằng móng tay, đặt cạnh khuyên tai của Ngũ phu nhân, chiếu rọi lẫn nhau, rực rỡ chói mắt, đặc biệt hoa lệ.

Có người không nhịn được phát ra tiếng chậc châc khen ngợi.

Phương thị hết sức lo lắng, vội nói: “Tứ thẩm thẩm, con thật sự là không dám nhận...”

Chẳng qua là giọng nói của Phương thị quá nhỏ, bị giọng của Cam phu nhân đè ép xuống: “Cô phu nhân, cô phu nhân cũng cho thêm vài món đi nào, nói cho cùng những đồ này cũng không phải là cho người ngoài!”, vừa nói, ánh mắt nhìn một vòng trên người ba chị em dâu Từ thị đến từ Nam Kinh, nói, “Huống chi còn có người xếp hàng ở phía sau để tặng đây này!”, sau đó bình tĩnh mà nâng chung trà lên uống một ngụm, lộ ra tư thế chuẩn bị đánh nhau trên võ đài cùng với mấy chị em dâu của Từ gia.

Định Tam phu nhân nhìn thấy thế, khóe miệng cong lên.

Tuy nhà họ chỉ thuộc chi bên, nhưng ở Nam Kinh, nhà Lục gia thì mở hiệu cầm đồ, nhà Thập Tứ gia thì mở cửa hàng gạo, nhà Tam gia thì là cửa hàng dược, mặc dù nếu so ra thì kém cuộc sống phú quý của dòng chính, nhưng ở Nam Kinh cũng là nhà có uy tín danh dự. Các nàng đường xa mà đến, đừng nói những đồ này chỉ là chút ít đồ trang sức vàng bạc, các nàng hoàn toàn có thể lấy được ra, cho dù cầm không ra, giờ phút này cũng cố kiễng chân mà làm cho con trai trưởng. Chẳng lẽ mất mặt còn mất luôn đường về Yên Kinh hay sao?

Nghĩ tới đây, Định Tam phu nhân lập tức cười nói: “Mợ bên Cam gia yên tâm, những người làm bá mẫu, thẩm thẩm như chúng ta, một người cũng không chật đi đâu được”, vừa nói, xoay chuyển tầm mắt, kéo ống tay áo Đại tẩu của Cam phu nhân đang đứng vây ở bên ngoài, nhìn mấy vị thân thích Cam gia đang đứng ở bên cạnh, cười nói, “Mợ với dì nhà Cam gia, đứng đứng ở bên ngoài nữa! Mau, tặng lễ gặp mặt đi nào, tân nương còn phải đi hành lễ với Thái phu nhân nữa đấy, chúng ta cũng nhanh nên đi sang chính sảnh uống chút rượu mừng!”

Có người tránh né tầm mắt của Định Tam phu nhân giả bộ không nghe thấy, cũng có người chỉ cười hì hì nhưng không lên tiếng, còn có người cao giọng nói: “Không phải chúng ta ở chỗ này chờ sao?”

Định Tam phu nhân cười một hồi, thúc dục Tam phu nhân: “Tam tẩu, chúng ta đều xem tẩu này!”

Tam phu nhân nhìn hộp lễ Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân một chút, hộp quà của đám người Cam phu nhân một tẹo, lại nhìn hộp quà của mình, cây trâm mãn trì kiều phân tâm tám lượng tám chỉ nằm cô độc ở nơi đó, toát ra vừa lỗi thời vừa cô đơn lại vừa nhỏ bé. Ngay cả chính mình cũng nhìn không được. Mình cần thêm chút lễ, nhưng mình vỗ dĩ không có chuẩn bị. Mà không thêm…., nhìn viên ngọc lục bảo trong cây trâm của Thập Nhất Nương, đây là lần đầu tiên Thập Nhất Nương cài, nhất định là vì ở trong hôn lễ của Cần ca nhi muốn khoe khoang chơi trội mới lấy ra, bỏ lỡ này cơ hội, chỉ sợ không còn lần nào khác.

Tam phu nhân ngẫm nghĩ rất nhiều, sau đó nhịn đau, cây trâm hồ lô vàng ròng trên đầu ra đặt bên cạnh trâm mãn trì kiều phân tâm, nói cười ha ha: ” Các bá mẫu, thẩm thẩm đều rat ay hào phóng như vây. Ta làm mẹ chồng thì còn có gì không nỡ được!”

Hai lễ trang sức không tới mười lượng vàng, toát ra vẻ keo kiệt, chỉ xứng làm nền cho trang sức xinh đẹp rực rỡ trong tay Ngũ phu nhân, Thập Nhất Nương.

Có người không dám tiếp lời, sợ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió không công mất bạc bị cuốn vào, có người cảm thấy Tam phu nhân quá keo kiệt, không biết nên nói cái gì cho phải.

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.

Bên sảnh đông, khách khứa là nam nhân vốn đang nhỏ giọng nói chuyện, có người chú ý đến bên này khác thường, ngoái cổ nhìn sang.

Ngũ phu nhân cười nói: “Vốn muội là muốn vì cháu dâu tranh giành lễ vật của cả sảnh đường, nếu Tam tẩu cảm thấy bọn muội nhiều chuyện, vậy muội cũng không ngại mà đòi lại lễ này.” Nói xong, nhìn Thập Nhất Nương thở dài, “Tứ tẩu cũng thu lại cây trâm kia đi. Bình thường tẩu cũng không nỡ mang, ai ngờ có người nhìn không ưa!” Làm ra vẻ hứng thú mỉa mai rất tự nhiên.

Cam phu nhân bèn cau mày nhìn Tam phu nhân một cái: “Cô phu nhân cũng thật là. Con dâu của mình có gì mà phải so đo tính toán chứ, chúng ta đều coi trọng, thế mà cô phu nhân lại phá hỏng.” Biểu hiện hết sức bất mãn.

Không khí khẽ căng thẳng.

Phương thị không khỏi luống cuống chân tay.

Thập Nhất Nương vội cười nói: “Thật vất vả mới chờ đến Cần ca nhi cưới vợ, nếu muội đã tặng thì sẽ không lấy lại. Tam tẩu….”, nàng nhìn Tam phu nhân, vẻ mặt hết sức chân thành tha thiết, “Tẩu sẽ thêm lễ chứ! Nhưng mà phải là hiện vật đấy nhé!”

Tam phu nhân cũng không hi vọng đám cưới của con trai cứ như vậy tan rã trong không vui, càng không hi vọng ở trước mặt con dâu mà mất hết thể diện. Nghe vậy bèn tháo chiếc nhẫn vàng trên tay đặt ở trong hộp.

Ngũ phu nhân liền phì cười một tiếng.

Mùi vị châm chọc hết sức nồng đậm.

Trên mặt Tam phu nhân hết đỏ lại tím một trận.

Phú Nhị phu nhân vẫn luôn có quan hệ tốt với Tam phu nhân không thể xem nổi nữa, giải vây giúp Tam phu nhân, cười nói: “Chuyện tốt thành đôi! Tam tẩu, muội thấy, tẩu trâm phượng cài tóc mai trên đầu tặng cháu dâu đi! Ngũ phu nhân cũng thêm đồ trang sức vàng, ý nghĩa Cát Tường. Mọi người thấy thế nào?”

Ngũ phu nhân chờ đến khi có người trả lởi, mới lập tức tháo chiếc vòng tay hoa sơn trà bằng vàng trên tay xuống đặt bên cạnh trâm bảo thạch, “Nhị đường tẩu, đường tẩu nhìn cái này được không?”

Kia vòng tay nhìn qua cũng phải nặng đến ba, bốn lượng.

Đã có người cười nói: “Tân nương của chúng ta phát tài lớn rồi!”

Sắc mặt Tam phu nhân có chút phức tạp nhìn Phú Nhị phu nhân.

Phú Nhị phu nhân gật đầu với Tam phu nhân, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột, ý bảo Tam phu nhân đừng nên do dự nữa.

Tam phu nhân nhìn tất cả nữ quyến trong phòng đang nhìn mình, lại nhìn Phương thị đang cúi đầu đỏ mặt một chút, cắn răng, gỡ trâm phượng cài tóc mai bằng vàng có gắn lục bảo ngọc hồng bảo thạch, đá mắt mèo ngọc trai to như hạt gạo, hạt sen đặt vào trong hộp.

Phú Nhị phu nhân vội nói: “Được rồi, được rồi, mẹ chồng đã tặng lễ gặp mặt xong, giờ đến lượt phiên các bá mẫu, thẩm thẩm phía dưới rồi!”

Thập Nhất Nương cười tặng hộp lễ cho Phương thị, cười nói: “Chúc các con trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử”.

Phương thị ngượng ngùng đón nhận.

Ngũ phu nhân cũng cười đưa lễ gặp mặt tới: “Nhanh nào, kính một chén trà cho thẩm thẩm, thẩm thẩm vì con mà hô gọi nửa ngày, không chỉ hô được Tứ thẩm thẩm lấy ra đồ quý hiếm, lễ của mình ta cũng đặt vào rồi, còn hô được các thẩm thẩm từ Nam Kinh, bá mẫu, mợ, dì lấy tất cả lễ ra.” Nói xong, cười khanh khách, bầu không khí trong phòng lại thêm mầy phần vui mừng.

Phương thị nghe xong vội vàng quỳ đi xuống, kính trà cho Ngũ phu nhân.

Ngũ phu nhân thoải mái đón nhận, lại dẫn Phương thị đến chỗ Hồng Đại phu nhân đang đứng bên cạnh: “Đây là đại phu nhân đến từ Nam Kinh!”

Phương thị nhanh chóng kính trà.

Ngũ phu nhân liền làm chuyện giới thiệu này nọ, bắt xong người này rồi túm lấy người kia, không thuận theo cũng không buông tha. Có người trốn, cũng có người cầu xin tha, mọi người cười khì khì, cảnh tượng hết sức náo nhiệt.

Phú Nhị phu nhân bèn nhân cơ hội khuyên Tam phu nhân: “Lúc này sao tẩu có thể hồ đồ đến thế? Phải biết rằng, con dâu của tẩu phải vác hai vạn lượng bạc của hồi môn mới tới được. Con bé không ăn của tẩu, cũng không uống của tẩu. Lúc này để con bé xem thường, sau này tẩu làm mẹ chồng thế nào được hả? Tẩu tẩu cũng đừng quên, Kiệm ca nhi nhà tẩu còn chưa cưới vợ đấy? Nếu vợ của Kiệm ca nhi vào cửa, lại bắt chước theo. Cuộc sống sau này của tẩu sao mà qua nổi!”

Tam phu nhân giật mình hoảng sợ, nắm tay Phú Nhị phu nhân: “May mà có đệ muội nhắc nhở ta. Không thì, thật sự khiến con dâu mới vào cửa coi thường mình rồi!”