Thứ Nữ Công Lược

Chương 516: Tân nương (Trung)




Nghe Tam phu nhân nói như vậy, Thái phu nhân cười nhạt.

“Nhiều tiền nhiều gạo, không bằng nhiều thời gian. Cũng không thể vì hôn sự của Cần ca nhi mà lấy hết tiền trong nhà đi như thế? Huống chi Kiệm ca nhi cũng muốn nghị hôn ngay lập tức rồi. Ta thấy, không bằng trang trí phòng tân hôn ở tòa nhà ngõ Tam Tỉnh là được. Như vậy các con cũng có thể tiết kiệm được một khoản chi tiêu. Nếu con sợ con dâu trẻ tuổi mới về không thể chủ trì việc bếp núc, không bằng ở lại trong kinh mà dạy dỗ con bé thật cẩn thật. Về phần lão Tam....” Thái phu nhân trầm ngâm nói, “Dịch di nương mất cũng sắp được một năm rồi? Không được thì nâng một di nương đi theo lão Tam là được. Ta thấy bên cạnh ngươi có đứa bé gọi là Thu Lăng cũng không tệ. Chọn con bé đấy là được rồi.”

Tam phu nhân vốn là trợn mắt há mồm, sau đó là kinh hãi biến sắc.

Những chủ ý của Thái phu nhân đều như đâm vào lòng của nàng.

“Nương!”, Tam phu nhân vội vã lôi kéo ống tay áo của Thái phu nhân, “Chúng con đúng là không có tiền nữa, nhưng tiền cho con trai thành thân vẫn còn. Chẳng qua là chuyện trong nhà đều do Tam gia định đoạt, cho nên mới chờ Tam gia về đưa tiền. Đạo lý “sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu” con cũng hiểu. Quyết sẽ không vì hư danh quản gia mà lấy hết tiền...” Nàng vừa nói, con ngươi vừa chuyển qua chuyển lại, “Gia sản của Phương gia đã được chuẩn bị hết rồi, thuyền đưa tân nương đi gả đang trên đường đến, mà lúc đó phòng tân hôn lại được sắp xếp ở ngõ Tam Tỉnh kia... vậy, vậy thì gia sản nhà gái xuất ra nhiều hơn thì làm sao bây giờ? Để tới lúc người Phương gia đưa tân nương đến biết được, chẳng phải phủ Vĩnh Bình Hầu chúng ta trở thành kẻ lừa gạt đồ cưới của con dâu sao?”

Thái phu nhân không lên tiếng.

Tam phu nhân nhìn thế thì cảm thấy có hi vọng, vội vàng nói: “Nương, con đã tính toán kỹ lưỡng trước cả rồi rồi. Chuyện con cái thành thân là chuyện lớn. Tam gia biết, quyết sẽ không không đưa tiền đến. Chẳng qua là Sơn Dương cách nơi này hơi xa, chờ Tam gia đưa tiền tới chỉ sợ thời gian không còn kịp nữa. Trước tiên con về nhà mẹ đẻ mượn một chút, sau khi dọn dẹp sân viện bên này lại một chút, chờ Tam gia mang tiền về rồi trả lại cũng không muộn.”

“Vay tiền?” Thái phu nhân nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói, “Con cũng là đương gia một nhà. Con trai thành thân, cũng không phải là dọn dẹp sân viện một chút là có thể xong chuyện. Tiền tiệc rượu, tiền lì xì mở cửa, tiền cho người khiêng đồ cưới đến…. Một việc lại một việc, từng chuyện lại từng chuyện, loại nào mà không cần đến tiền?”

Mặc dù có phần không cho là đúng, cũng không có trách nhiệm ôm mọi việc, nhunge cũng không thể để con bé về nhà mẹ đẻ vay tiền được.

Tam phu nhân có chút gấp lên rồi.

Nếu Thái phu nhân thật sự hạ quyết tâm để cho Cần ca nhi đến ngõ Tam Tỉnh để thành thân, nàng không biết nội tình ở bên trong, nhưng toàn bộ mặt mũi mất hết rồi còn đâu. Lại hối hận biết thế không nên mua nhà ở ngõ Tam Tỉnh, cũng sẽ không bị Thái phu nhân bức đến góc tường rồi. Nhưng lại nghĩ, nếu như không mua nhà ở ngõ Tam Tỉnh, sao có thể được hơn sáu ngàn lượng bạc trong gia sản của Phương gia... Thoáng chốc, nội tâm Tam phu nhân loạn như ma, chỉ muốn làm thế nào để Thái phu nhân bỏ đi những ý định này.

“Con cũng đã tính toán qua rồi”, nàng lập tức nói, “Đến lúc đó các nhà sẽ đưa hạ lễ tới thì sẽ đủ chi tiêu cho đám cưới. Sau đó chỉ cần vay nhà mẹ con một, hai nghìn lượng bạc là đủ rồi!”

Thái phu nhân nghe vậy, khẽ gật đầu: “Con đã tính toán xong xuôi rồi. Ta đây sẽ không nói thêm gì nữa....” Sau đó bưng trà, “Ta cũng mệt mỏi rồi, con cũng có chuyện bận rộn, đi xuống nghỉ ngơi đi!”, Tam phu nhân không dám ở lại thêm, vội đứng dậy lui ra.

Chờ khi đi ra ngoài phòng, ánh nắng mặt trời chiếu vào khuôn mặt trắng nõn, lúc này mới giật mình là mình đã bị lỗ vốn rồi.

“Tại sao mình không nhắc đến tiền công chứ!”, nàng lẩm bẩm, “Chúng ta là đang ở cùng một chỗ cơ mà. Theo như lệ cũ, hẳn là phải có ba trăm lượng bạc! Nhớ ngày đó, Tiểu Ngũ thành thân, lão Tứ tái giá, tất cả đều lấy ra từ trong quỹ tiền công đấy thôi. Thái phu nhân một câu cũng không nói, chẳng lẽ không muốn bỏ ra ba trăm lượng bạc này? Dựa vào cái gì mà Cần ca nhi thành thân mà không được lấy tiền từ quỹ công. Đến lúc đó chẳng phải tất cả đều là ta tự bỏ ra hay sao?”, nhưng mà lời cũng đã nói ra rồi

Trong lòng Tam phu cũng hối hận muốn chết rồi.

Ngẩng đầu nhìn thấy cây xanh trong bụi rậm vểnh lên thành mái cong.

Tam phu nhân dừng lại cước bộ, phân phó người bên cạnh: “Chúng ta đi chỗ Tứ phu nhân!”, có người cúi đầu đáp “vâng”.

Khóe mắt Tam phu nhân liếc qua nhìn, thì thấy một gương mặt dịu dàng, ngoan ngoãn nhu hòa.

Thu Lăng......

Tam phu nhân mấp máy miệng, xoay người đi chính phòng.

“Lĩnh tiền cho Cần ca nhi thành thân?” Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc mà nhìn Tam phu nhân.

Tam phu nhân gật đầu, khửu tay chống trên bàn ở kháng, nghiêng người nói: “Tứ đệ muội không phải là người ngoài, tẩu cũng không sợ ngươi chê cười. Những năm này, chi tiêu của hai chúng ta vẫn dựa vào tiền tiêu hàng tháng mà sống. Mấy năm này Tam ca của muội ra ngoài ở, thì mới thoải mái hơn chút ít. Lại kết được cửa hôn sự với Phương gia, đồ cưới hẳn hai thuyền. Vì thể diện của Cần ca nhi, bên tẩu cũng không có thể keo kiệt. Không thể làm gì khác hơn là kiễng chân để làm cho con trai lớn, mang bạc mà mình giấu riêng nhiều năm để lo lắng mà vẫn còn chưa đủ, đang chuẩn bị về nhà mẹ đẻ mượn ít bạc để trang trí phòng tân hôn ở đây...”

Cũng không nhắc tới tài sản được chia khi ra ở riêng.

Thập Nhất Nương không khỏi cảm thấy mình may mắn vì việc bếp núc trong nhà bây giờ không phải là mình chủ trì.

“Chuyện này vẫn phải thương lượng với nương.” Thập Nhất Nương cười nói, “Bây giờ chuyện trong nhà....”, lời của nàng vẫn chưa nói hết, Tam phu nhân đã nói: “Tẩu cũng biết vậy. Nhưng thực tế lại không tiện mở miệng với nương, nhiều năm như vậy tẩu không có làm chuyện đại sự gì, con trai lớn thành thân lại nói không có tiền, chỉ sợ là tiền còn chưa được nhận, đã bị nương khiển trách trước một phen rồi. Tẩu muốn mượn Tứ đệ muội một ít bạc. Chờ tiền hạ lễ vừa đến, lập tức sẽ trả hết.”

“Cần ca nhi thành thân là đại sự.” Thập Nhất Nương nói, “Hiện tại muội không làm đương gia, bên cửa hàng Hỉ phô phải tới cuối năm mới được chia hoa hồng. Không biết Tam tẩu muốn vay bao nhiêu.”

Nếu mượn nhiều, chỉ sợ sẽ kinh động đến Từ Lệnh Nghi, đến lúc đó khẳng định Thái phu nhân cũng sẽ biết.

Tam phu nhân suy nghĩ một chút, nói: “Sơn thì đại khái cần hơn một trăm lượng bạc, tường quét sơn màu trắng cần hơn một trăm lượng bạc, còn có màn, tiền công…Tẩu tính, ít nhất phải cần hai trăm lượng bạc...”

Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm. Cười nói: “Tam tẩu coi muội như là hộp tiền há miệng vậy, vừa vặn mấy ngày hôm trước Hầu gia cho muội hai trăm lượng bạc để chi tiêu cho Tết Trung Thu. Tam tẩu cầm dùng trước đi!”, vừa nói, vừa sai Trúc Hương đi mở hòm, “Nhớ mang giấy và bút mực ra đây, Tam tẩu cũng tiện viết giấy vay tiền cho ta!”

“Viết giấy vay tiền....” Tam phu nhân kinh ngạc nhìn Thập Nhất Nương, không khỏi cảm thấy chán nản.

Sớm biết như vậy, thì đi tìm Nhị phu nhân cho rồi. Nhị tẩu luôn luôn khẳng khái hào phóng... Nếu là giấy trắng mực đen viết chứng từ, thì số tiền này không trả không được rồi!

Vòng một vòng lớn như vậy, cuối cùng mình chẳng phải công toi rồi sao!

“Theo tẩu, viết biên nhận thì không cần đâu!” Ánh mắt Tam phu nhân lóe lên, “Chẳng lẽ muội còn không tin tẩu sao!”,

Đúng là không tin được.

Thập Nhất Nương cười, Trúc Hương cầm ngân phiếu cùng giấy và bút mực đến.

Nàng đã bày giấy bày tại trước mặt Tam phu nhân.

“Không phải là muội không tin Tam tẩu. Mà người ta có câu nói rất hay, huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng. Không liên quan đến lợi ích, người cũng thân thiết hơn nhiều. Muội cũng không thúc giục Tam tẩu nhất định phải trả lại số tiền này, chẳng qua là có bằng chứng, muội cũng tiện cho Hầu gia một câu trả lời thỏa đáng.”,

“Vậy, vậy thì quên đi.....” Tam phu nhân nói, “Tiền của muội nếu còn phải cho Hầu gia một câu trả lời thỏa đáng, tẩu cũng không tiện khiến muội khó xử. Tẩu về nhà mẹ đẻ vay cũng được!”

“Ở nhà mẹ đẻ hăng hái giúp nhà chồng tranh giành, ở nhà chồng thì hăng hái giúp nhà mẹ đẻ tranh đoạt. Thay vì Tam tẩu về nhà mẹ đẻ đi mượn bạc, còn không bằng chị em dâu chúng ta quay vòng giúp nhau.”, Thập Nhất Nương cười nói” “Chẳng lẽ Tam tẩu sợ sau này muội mượn bạc Tam tẩu sao? Huống chi số bạc này, muội cũng chưa cần dùng đến, Tam tẩu trả lúc nào cũng được mà....”

Tam phu nhân nghe vậy thì mắt lóe lên.

May mà mình đi theo Tam gia ra ngoài đã nhìn quen các mặt của xã hội, bằng không sẽ giống như Thập Nhất Nương, cho là bạc mình cầm ở trong tay không có chỗ gì cần dùng đến, cho người khác vay thì vẫn còn, lại cho người ta một phần nhân tình. Nhưng không biết tiền này có thể sinh tiền, cho những người cần dùng tiền gấp vay để thu lãi, mấy năm sau, cũng có mấy trăm lượng bạc.

Nghĩ tới đây, Tam phu nhân không khỏi có mấy phần do dự, ai ngờ Trúc Hương lại đưa bút đã chấm mực tới tay nàng....

Cứ mượn trước rồi dùng như thế nào cũng được vậy!

Tam phu nhân nhận lấy bút, viết chứng từ.

Thập Nhất Nương liếc mắt cực kỳ nhanh một cái rồi bảo Trúc Hương nhận lấy.

Thu Vũ phụng mệnh Thập Nhất Nương đến tặng chút vải mỏng mịn* cho Hổ Phách sắp sinh em bé, nói đến chuyện phát sinh trong nhà, không khỏi nhắc tới chuyện Tam phu nhân vay tiền: “…Nếu như đã viết giấy vay tiền, không bằng để cho Tam phu nhân viết rõ ràng thời gian trả tiền một chút. Bằng không, chỉ sợ số bạc này là bánh bao ném cho chó, có đi không có trả.”

(*) vải mỏng mịn: chính là loại vải phin.

Hổ Phách đỡ thắt lưng đứng lên, từ trong rương lấy ra một quả cam đưa cho Thu Vũ: “Phu nhân vốn dĩ là không tính Tam phu nhân sẽ trả. Làm như vậy cũng là vì sợ sau này Tam phu nhân lại đến vay tiền của phu nhân nữa thôi.”

Thu Vũ ngẫm lại, thấy cũng có lý.

Khoản nợ trước còn chưa trả, cũng không thể mượn tiếp được!

Chẳng qua là hai trăm lượng bạc…Cũng quá nhiều một chút…. Nhưng mà, gần đây trong tay phu nhân cũng dư dả…. Khi Tết Trung Thu, Hầu gia cho phu nhân một ngàn lượng bạc….cũng không kém chút bạc này....

Vừa nghĩ như thế, ngược lại là mình không phóng khoáng rồi.

Thu Vũ cười, ném chuyện này ra sau đầu, cười nhẹ nhàng cầm quả cam vàng: “Đây là phần thưởng của phu nhân đấy sao? Hai ngày trước trong nội cung thưởng một sọt cho phu nhân.”

Còn chưa tới mùa cam được đưa ra ngoài thị trường bán.

“Không phải!”, trong nụ cười tươi của Hổ Phách hiếm thấy có chút xấu hổ, “Là tỷ phu muội sai người mua đấy.”

Thu Vũ nhìn quả cam trên tay, không khỏi che miệng cười: “Tỷ tỷ thất tốt nhé, tỷ lấy ra cho muội ăn, tỷ phu biết rồi, chẳng phải muốn tìm muội tính sổ sao?”

Hổ Phách đỏ mặt lên: “Có cái ăn còn không bịt được cái miệng của muội sao!”

Thu Vũ càng cười nắc nẻ.

Trở về nói cho Thập Nhất Nương nghe.

Thập Nhất Nương cũng cười.

Buổi tối nói cho Từ Lệnh Nghi nghe.

Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương đang vui vẻ hớn hở, không nhịn được mà trêu ghẹo: “Một quả cam mà thôi, mặc dù hiếm, nhưng cũng không cần phải vui thành như vậy!”, biết rất rõ nàng đang nói cái gì, lại cứ muốn tranh luận cùng nàng mới thoải mái.

Thập Nhất Nương liếc hắn một cái, xoay người đi vào tịnh phòng.

Từ Lệnh Nghi cười.

Cách tịnh phòng một tấm bình phong cùng nàng nói chuyện.

“Ngày mai Đậu các lão mời ta đi leo núi. Ta chuẩn bị mang Truân ca nhi đi cùng. Ngày mai nàng giúp đỡ chuẩn bị quần áo cho Truân ca nhi mặc nhé.”

Đậu các lão là sau vụ án ‘Dương thị nhận hối lộ” được bổ nhiệm làm các lão mới. Nghe nói vừa qua bốn mươi tuổi, là người chính trực cương nghị, dám nói dám can gián.

Thập Nhất Nương không khỏi cười khẽ: “Đậu các lão mới vừa lên chức đã mời chàng đi leo núi sao?”

Từ Lệnh Nghi cười nói: “Bằng không, tại sao ông ấy có thể làm các lão.”

Cũng đúng!

Thập Nhất Nương nói: “Ngày mai cùng đi có những ai ạ? Mang Truân ca nhi đi thích hợp hay không?”,

“Leo núi mà thôi. Không phải là nơi long trọng gì. Đến lúc đó có gã sai vặt, tùy tùng một đoàn. Coi như là dẫn Truân ca nhi đi ra ngoài giải sầu thôi!”

Từ Tự Giới nghe xong rất hâm mộ.

Từ Tự Truân lôi kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, mẫu thân nói một tiếng với phụ thân, để Ngũ đệ đi cùng với con đi! Chân của Ngũ đệ so với con còn khỏe hơn, sẽ không cản trở mọi người đâu!”

Đây không phải là vấn đề cản trở hay không.

Đây là chuyện Vĩnh Bình Hầu mang theo Thế tử Vĩnh Bình Hầu đi xã giao.