Lúc này Thập Nhất Nương trì hoãn được khẩu khí, đi thăm Cam Thái phu nhân.
Gặp mặt, Cam Thái phu nhân liền hỏi về Cẩn ca nhi: “Cẩn ca nhi chuẩn
bị tròn năm tháng rồi nhỉ? Lớn lên giống muội hay là giống Hầu gia? Ta ở goá, mà thằng bé lại nhỏ, đáng tiếc không gặp được…” Lại nói: “Tuy ta
có nhàn rỗi, cũng là người phúc mỏng, sợ Cẩn ca nhi dính phải điều không may, nên kêu Lan Đình giúp Cẩn ca nhi làm vài món quần áo rồi để Lan
Đình mang qua đó…” Giọng nói rất bình tĩnh.
Thập Nhất Nương nghe thấy thế thì đau lòng, cười nói: “Chúng ta không nói những thứ này. Chẳng qua là Cẩn ca nhi còn quá nhỏ, thời tiết mùa
xuân lại biến hóa nhanh, Thái phu nhân, Hầu gia đều không cho mang ra
ngoài, sợ bị gió rét. Chờ Cẩn ca nhi lớn hơn một chút rồi, muội dẫn
thằng bé đến thăm tỷ…”
Cam Thái phu nhân nghe vậy thì cười không ngừng: “Cha mẹ thì luôn yêu thương con cái. Thật đấy? Hầu gia nhà chúng ta cũng không ngoại lệ…”
Thập Nhất Nương không muốn Từ Lệnh Nghi bị nghị luận là cha không
tôn, dạy con không nghiêm, cười nói: “Chủ yếu vẫn là con nối dòng của
Hầu gia khó khăn…” Sau đó nói vài chuyện thú vị của Cẩn ca nhi: “...... Cũng không biết giống ai? Ngày ngày chơi ở hậu hoa viện thì rất vui vẻ, không muốn ăn cơm, không muốn ngủ trong phòng. Hơi không được như ý một cái là sẽ nổi giận. Muội sợ nhũ nương nuông chiều thằng bé, hơn
phân nửa thời gian đều mang theo bên người.”, “Nhà chúng ta như vậy,
không lo ăn không lo mặc, sợ nhất là con cái bị những hạ nhân kia làm hư hỏng….” Cam Thái phu nhân rất đồng ý, “Đến lúc đó có bao nhiêu gia
nghiệp cũng bị bại….”
Cam Thái phu nhân lại hỏi đến Từ Tự Truân, “Lần trước tới tặng hoa,
nghe nói muốn mang đến ngoại viện trồng, Truân ca còn có thói quen... ”
“Đừng nghe Đỗ ma ma nói đâu đâu, Truân ca rất vui vẻ...” Thập Nhất
Nương cười nói, “Học xong còn vội vã đến chỗ của muội để hỏi rồi mới an
tâm trở về phòng, chỉ huy tiểu nha hoàn đẩy cái này, đẩy cái kia. Khi
muội tới còn nói với muội, muốn ở trong sân trồng hoa hải đường...”
Cam Thái phu nhân bật cười ha ha: “Vẫn là tính trẻ con!”, Thập Nhất
Nương gật đầu: “Đối xử với người khác cũng thuần hậu......”
Đang nói chuyện, nhìn thấy có tiểu nha hoàn ở rèm phía ngoài dáo dác ngó vào.
Thập Nhất Nương dừng chủ đề lại, Cam Thái phu nhân theo ánh mắt của nàng trông qua, nhíu mày.
“Mặc kệ nàng…” Cam Thái phu nhân thấp giọng nói, “Là tiểu nha hoàn
bên cạnh Cam phu nhân…” Giọng nói hơi có chút không nhịn được.
Thập Nhất Nương rất kinh ngạc. Cam Thái phu nhân làm người khiêm tốn
dịu ngoan, rất ít khi lộ cảm xúc ra như vậy. Không khỏi ân cần nói: “Đã
xảy ra chuyện gì......”
Sắc mặt Cam Thái phu nhân đỏ lên: “Nói là tiền ở ngoại viện đều cầm
đi làm ăn cùng Cung gia, muốn để ta lấy chút tiền riêng của mình ra để
giúp đỡ.”
“Tại sao có thể như vậy......” Chân mày của Thập Nhất Nương cũng nhăn lên.
“Hiếm khi muội tới chơi một chuyến, chúng ta đừng nói những chuyện vớ vẩn này….” Cam Thái phu nhân không muốn nhiều lời, “Ban đầu ta từ chính phòng chuyển ra, thế nhưng Cam phu nhân lại tịch thu hòm xiểng của ta, giờ lại bảo ta cầm bạc riêng của mình, ta còn muốn hỏi ngược lại nàng
ta một câu, ta lấy bạc riêng của mình ở đâu? Nói đến nói đi, chẳng qua
là muốn đánh chủ ý vào tiền từ cửa hàng Hỉ phô mà thôi...”
“Tỷ cùng Cam phu nhân ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không đáng vì mấy lượng bạc mà trở mặt với nàng ta...” Thập Nhất Nương trầm ngâm
nói, “Nếu thật sự không đẩy ra được, thì bảo nàng ta tới tìm muội. Nói
chuyện cửa hàng thì muội chính là đương gia chủ cửa hàng. Muội xem nàng
ta có bản lĩnh này hay không!”
Cam Thái phu nhân rất xấu hổ cầm tay Thập Nhất Nương: “Đã làm muội
khó xử rồi, rốt cuộc trong lòng ta vẫn có băn khoăn. Ta đã nói với nàng
ta rồi, ban đầu cửa hàng Hỉ phô là do đại ca của ta quan tâm giúp đỡ,
khi tính sổ chia hoa hồng cũng đều do đại ca ta quyết định. Nếu Cam phu
nhân không tin, thì để nàng ta đi hỏi đại tẩu đi......”
Đại ca của Cam Thái phu nhân cũng là quan đương triều tam phẩm, có
huynh ấy giúp đỡ làm chỗ dựa, Cam gia cũng không dám làm quá mức.
Chủ đề của hai người dần dần chuyển đến hôn sự giữa cháu gái của Cam
Thái phu nhân với con trai của Tứ nương, không khí dần dần trở nên vui
vẻ, Thập Nhất Nương ở lại Cam gia ăn cơm trưa xong mới trở về.
Buổi chiều, Lan Đình tới.
Ôm Cẩn ca nhi rồi mới ngồi xuống cùng Thập Nhất Nương ở phòng yến tức.
“Nặng và lớn thật đấy......” Nàng cười bưng chung trà, ” ta nhớ
lúc Đồng ca nhi nhà chúng ta phải lớn như Cẩn ca nhi mới có thể đứng lên được, dáng vẻ này của Cẩn ca nhi khiến ta giật nảy mình….”
Thập Nhất Nương để cho Trúc Hương thu nhận đồ trẻ sơ sinh mà Lan Đình đưa tới, cười nói: “Lúc mang thai Cẩn ca nhi còn không tốt, sợ thể cốt
của bé yếu, cũng không ngờ bé lại tham ăn tham ngủ giỏi như thế, lớn lên coi như cũng được!”. Sau đó nói, “Này thật đúng là đúng dịp quá! Buổi
sáng ta vừa đi gặp Cam Thái phu nhân thì buổi chiều ngươi đã tới rồi ——
nếu ngươi đến buổi sáng, thì ta không ở nhà đâu đấy!”, Lan Đình nghe
xong cười nói: “Ta vốn chuẩn bị buổi sáng tới, kết quả nhận được tin từ
Tam tỷ, nhờ ta mang ít đồ cho tỷ ấy. Ta muốn thừa dịp thì để người mang
tin nhanh một chút đem đồ tới Phúc Kiến... Nếu không, buổi sáng đã tới rồi!”, Thập Nhất Nương “À”, một tiếng nói: “Tào Nga có hồi âm à? Nàng
hiện tại ra sao......”
“Đang mang thai…” Lan Đình cười khổ, “Lấy cớ mang thai không tốt,
chuyển tới thôn trang ở. Cho nên vốn là nhờ ta mang chút ít nhân sâm, tổ yến thượng hạng cho tỷ ấy qua đó bồi bổ thân thể......”
Chủ mẫu tránh đến ở thôn trang.....
Thập Nhất Nương đành phải nói: “Mắt không thấy tâm không phiền. Đến thôn trang ở mấy ngày này cũng tốt......”
Lan Đình cười chua xót, ngồi một lúc rồi đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương tiễn nàng ra cửa, thì Chu phu nhân tới.
“Đã xảy ra chuyện gì......” Thập Nhất Nương thất kinh.
Chu phu nhân theo như cách ăn mặc hiển nhiên là từ trong cung ra. Nhưng sắc mặt chán nản, một bộ dáng như bị đả kích.
Nàng lắc đầu, lướt qua Thập Nhất Nương trực tiếp đi vào nội thất, gục trên giường gạch chỗ gần cửa sổ khóc rống lên.
Thập Nhất Nương vội vàng sai khiến người hầu hạ bên cạnh, cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy ngày nay không thu được tin các lão bị xử quyết, thì là tin nhà
ai thăng quan, nhà ai bị cách chức, trong lòng đều không nắm chắc, gặp
chuyện không khỏi kinh hoảng hơn so với bình thường.
Chu phu nhân không để ý đến Thập Nhất Nương, khóc nức nở một hồi lâu
mới ngẩng đầu lên: “Phương tỷ nhi sinh rồi, lại sinh con gái......” Nói xong, lại nằm ở trên gối khóc lên.
Thập Nhất Nương im lặng.
Đây là chuyện khiến người ta không thể làm gì được!
Thập Nhất Nương không nói gì chỉ ngồi ở một bên.
Chu phu nhân khóc ngon lành một phen xong, lúc này mới ngồi thẳng
người nức nở sụt sịt: “Về nhà còn phải làm ra một bộ dáng thật vui vẻ
nữa chứ…”
Phủ Công chúa tai mắt đông đảo, còn có thúc bá huynh đệ, dữu tẩu cô
tử*, bị nhìn thấy thì không khỏi có lời đồn đãi nhảm truyền đi.
(*) thúc bá huynh đệ, dữu tẩu cô tử: chú dì cô bác, anh chị em, chị em dâu anh em rể, cháu chắt
Thập Nhất Nương sai Trúc Hương múc nước vào, tự mình vắt khăn lau mặt cho Chu phu nhân: “Muội là người không ra khỏi cửa, tỷ tỷ chỉ cần để ý......” Khéo léo nói cho Chu phu nhân mình sẽ không nói ra ngoài.
Chu phu nhân lại không khách khí với nàng, nhận lấy khăn lau mặt từ
trong tay nàng: “Nếu ta muốn khách sáo với muội, cũng đã không tới......” Vừa nói, đang nhớ lại chuyện của Phương tỷ nhi, “Người khác đều
nói trong số mạng tôn quý, đều có lúc hung hiểm. Phương tỷ nhi từ khi
xuất thân đến bây giờ. Lúc nhỏ là con mắt của Công chúa, con bé không
giống với các cháu gái, kể cả là các cháu trai, nếu so ra cũng kém con
bé. Sau khi lớn lên thì thông minh lanh lợi, hoạt bát hiếu thuận, sau
lại gả cho Hoàng Trường tử, làm thái tử phi... Vậy mà trong chuyện
tối trọng yếu nhất với nữ nhân là con nối dòng thì lại khó khăn. Muội
nói xem, đây là không phải là phú quý đi trước….”
Cũng chính là ngọt trước khổ sau.
Tốt số là phải khổ trước ngọt sau.
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn, đành an ủi Chu phu nhân:
“Sau đại nạn hẳn là đại phúc. Tỷ tỷ coi như là ông trời thấy Phương tỷ
nhi đều thuận lợi trong mọi chuyện, muốn con bé trải qua vài ngày khổ
sở, để biết khó khăn ở thế gian này thì tốt rồi...”
Chu phu nhân chậm rãi gật đầu: “Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy!”, sau
đó lôi kéo tay của Thập Nhất Nương, “Thời gian tắm ba ngày của công
chúa, muội muội gặp Hoàng hậu nương nương, cần nói vài lời tốt đẹp có
ích cho Phương tỷ nhi mới được nhé...” Nói xong, nước mắt liền rơi
xuống, “Cũng không biết có thể có ngày lễ tắm ba ngày hay không? Hoàng
thượng nghe nói là sinh công chúa, chỉ nói câu: “Biết rồi!” cũng không
giống lần trước, lập tức ban thưởng tên...”
“Nghe tỷ tỷ nói kìa, long tử phượng thừa, sao lại không làm lễ tắm ba ngày...” Thập Nhất Nương bưng chén trà nóng cho nàng uống” “Lần trước là đích trưởng nữ. Tất nhiên không giống với lần này. Đừng nói là công
chúa, chính là hoàng tử, cũng không có người nào vừa ra đời thì đã
thưởng tên. Trước tiên tỷ tỷ phải vững vàng. Bằng không, Phương tỷ nhi
cũng sẽ luống cuống. Con người mà hoảng hốt, sẽ dễ dàng gây ra sai lầm.
Mà gây ra sai lầm, muốn sửa sẽ không dễ dàng như vậy....”
Chu phu nhân không phản đối, gật gật đầu.
Thập Nhất Nương khuyên nhủ hồi lâu, lại hỏi tình huống của Phương tỷ
nhi. Biết mẹ và bé đều bình an thì yên lòng. Mà Chu phu nhân thấy Thập
Nhất Nương nói như vậy cũng thông suốt, trong lòng cũng dần an ổn. Biết
Phương tỷ nhi sinh công chúa là chuyện tránh không được, hít một hơi
thật dài, rửa mặt chỉnh lại trang phục một lần nữa, đi thỉnh an Thái phu nhân rồi mới trở về phủ Công chúa.
Thái phu nhân không khỏi thở dài: “Coi như là Hoàng hậu nương nương
chờ, chỉ sợ những triều thần kia cũng không đợi được......”
“Có Hoàng hậu nương nương giúp đỡ coi chừng, tình huống sẽ khá hơn một chút......”
Thái phu nhân không nói gì.
Buổi tối Thập Nhất Nương nói đến chuyện này với Từ Lệnh Nghi.
Nhưng thần sắc của Từ Lệnh Nghi có chút ngưng trọng.
Thập Nhất Nương trêu ghẹo nói: “Chàng cũng sẽ ghét bỏ Phương tỷ nhi
sinh con gái sao? Thiếp thấy con gái rất tốt. Thiếp còn chuẩn bị sinh
con gái nữa đây này......”
Sắc mặt Từ Lệnh Nghi khẽ biến thành sương mù, cắn lỗ tai nàng hỏi:
“Thật không! Nàng thật sự chuẩn bị sinh con gái cho ta...” Giọng nói
cực kỳ mập mờ.
Thập Nhất Nương nghĩ tới những ngày nay hắn giống như được mở biển
cấm, một ngày so với một ngày càng hoang đường hơn, đỏ mặt đẩy hắn ra:
“Thiếp đang cùng chàng nói chuyện nghiêm túc đây này......” Không
nhịn được lườm hắn một cái.
Nhưng lại không biết rằng ở trong mắt hắn lại biến thành tia quyến rũ, ôm nàng, tay thì tiến vào trong vạt áo.
Thập Nhất Nương thở hổn hển mặc hắn.
Nhưng hắn chỉ lưu luyến một hồi lâu, sau đó cứ như vậy mà kéo vạt áo lên giúp nàng.
Thập Nhất Nương cắn môi, đôi mắt có chút ẩm ướt. Quấn chăn xoay người đi, nhắm mắt lại một mình ngủ.
“Ngốc ạ…” Từ Lệnh Nghi đành phải kéo nàng lại, ôm nàng vào trong
ngực, “Lưu thái y nói, nàng phải tĩnh dưỡng mấy năm. Chờ thêm mấy năm
nữa nàng lại sinh cho ta thêm một bé gái...”
Thân thể nàng vừa mới được dưỡng tốt.
Đầu Thập Nhất Nương chôn trong ngực của hắn, nhưng đôi chân dài thanh tú lại quấn tới.
Từ Lệnh Nghi cười to: “Được, được, được. Tất cả đều là ta không đúng
được chưa......” Tiếng nói dần dần thấp xuống, trong mắt đều là ý
cười cưng chiều, thân thể phản ứng phản bội lại lời nói, làm ra lựa chọn của mình.
Thập Nhất Nương nhấp miệng cười, tay từng chút một mà dò xét xuống dưới.
Đùa với lửa rồi!
Từ Lệnh Nghi ở trong lòng không tiếng động mà cười.
Lá gan của Thập Nhất Nương càng ngày càng lớn rồi.
Có điều đây cũng là thói quen của hắn.
Trong lòng thì vui mừng...... Nhưng mà không phải lúc này.
Hắn cười nắm tay nàng: “Lần này cuộc sống của Chu gia không dễ chịu lắm...”
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Từ Lệnh Nghi nghiêm mặt mà nói: “Thái tử là Thái tử của một nước, là
người mà xã tắc hi vọng vào. Không chỉ có muốn trấn áp, an ủi trong
nước, còn muốn thờ phụng bái tế tổ tông. Thái Tử phi vào cửa ba năm,
mang thai hai lần, tuy Hoàng thượng không nói gì, nhưng trong lòng nhất
định là có chút không vui. Nếu Chu gia dùng danh nghĩa nhạc gia (nhà
ngoại) khích lệ Hoàng thái tử nạp phi, sinh hạ trưởng tử (con trai) thì
phiền toái. Nếu như chẳng quan tâm, Hoàng thượng nghĩ tới không khỏi sẽ
cảm thấy Chu gia làm việc không có phong cách cao quý, sẽ sinh lòng bất
mãn khó chịu với Thái tử phi…. Đều là tình cảnh lưỡng nan....”