Edit: Vi Vi
Beta: Hạ
Băng qua đường mòn, bước chân của Dương thị hơi chậm lại.
Nàng tưởng là sẽ thấy một sân viện đề phòng nghiêm ngặt, thị vệ như
rừng, lại không nghĩ rằng Bán Nguyệt Phán dưới ánh trăng, suối trong
vắt, rào tre, tường đất, giống một nông trại an bình mà yên tĩnh.
“Dương di nương, mời bên này!” Dẫn đường chính là gã sai vặt mười
tám, mười chín tuổi, cao gầy, trong bóng đêm, một đôi mắt lấp lánh có
thần, toát ra mấy phần khôn khéo.
Dương thị vội vàng ngưng lại dòng suy tư, rón rén theo sát phía sau gã sai vặt.
Gió thổi qua, lá cây nhảy múa vòng quanh, trong rừng cây thật giống như có vô số người di chuyển.
Dương di nương vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đi theo gã sai vặt vào nhà chính của nông trại.
Nhà chính im ắng, trường án, màn che, mấy đóa hoa đứng lẳng lặng im
ắng trong bóng tối, chỉ có chiếc bàn vuông đốt chiếc đèn cung đình dương giác hình quả dưa, trong suốt như ánh trăng, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Từ Lệnh Nghi thì ngồi trên chiếc ghế thái sư bên cạnh đèn cung đình
dương giác. Ánh đèn sáng tỏ hắt lên khuôn mặt hắn, khiến ngũ quan anh
tuấn của hắn nhu hòa đi mấy phần.
Trong lòng Dương thị buông lỏng, nhẹ nhàng quỳ gối trên mặt đất.
“Thiếp thân Dương thị, thỉnh an Hầu gia!”
Trên đầu gối có cảm giác lạnh lẽo lan ra, lại không cộm người.
Trên mặt đất hẳn là lát đá đã được mài láng bóng đi!
Dương thị đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên mình gặp Kiến Trữ hầu, cũng là một buổi tối như vậy, quỳ gối trên đá đã được mài sáng bóng.
Khi đó trong nhà nghèo, trong làn váy chỉ có lớp quần, lạnh run,
nhưng không cảm giác được lạnh, chỉ thấy sự hưng phấn và bất an. Không
giống hiện tại, mặc dù ngoài lớp quần còn mặc chiếc tất thêu mai lan
trúc, trong lòng lại trống rỗng, không có chỗ dựa…..
“Đứng lên rồi nói!” Trong giọng nói bình thản của Từ Lệnh Nghi lộ ra mấy phần ôn hòa.
Lòng Dương thị hơi bình tĩnh lại.
Nàng không nghe lời đứng lên, mà là tiếp tục quỳ gối ở đó, đầu cúi thấp hơn mấy phần.
“Hầu gia, thiếp không dám......” Dương thị tĩnh tâm nín thở, cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe trong trẻo gọn gàng, “Thiếp mặt
dày cầu kiến, thật sự là..... Thật sự là sợ hãi bất lực...” trong giọng nói lộ ra ý thút thít.
Phương Khê xách đèn lồng rón ra rón rén đi ở phía trước, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn Thập Nhất Nương ở phía sau.
Dáng người Thập Nhất Nương uyển chuyển, tính khí không nhanh không
chậm, lúc đi đường có vẻ dịu dàng kỳ diệu như gió xuân thổi qua.
Phương Khê là từ tiểu nha hoàn làm lên, xách đèn lồng là thành thạo nhất.
Mỗi lần soi đường cho phu nhân, chỉ cần nàng đi hơi chậm, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn đường ở phía trước.
Nhưng lúc này đây......
Mình đi chậm cũng không được, đi nhanh cũng không được, không phải
là cách từng nào, hay xa bao nhiêu, đều cảm thấy không được tự nhiên.
Trong lòng Phương Khê quýnh lên, lúc quay đầu lại lần nữa, ánh mắt chuyển sang Trúc Hương.
Trúc Hương thấy Phương Khê nhìn mình, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ra cửa, mặc dù bước chân của phu nhân như nước chảy mây trôi nhưng
lên trên Phương Khê đình, bước chân hơi chững lại, dần dần chậm lại, đến lúc đi lên hành lang, lại có vẻ thong dong lúc bình thường… Giờ ngẩng
đầu có thể trông thấy Xuân Nghiên đình, bước chân của phu nhân lại chậm
lại.
Trúc Hương suy nghĩ một chút nhẹ giọng nói: “Phu nhân, nếu phu nhân
đi đã mệt rồi, không bằng chúng ta đến Xuân Nghiên Đình nghỉ chân một
chút đi!”
Cũng không phải là tới dạo chơi, một loạt đệm lót bằng gấm phất trần
cũng không có mang theo. Hơn nữa Xuân Nghiên đình được xây dựng trên một gò núi nhỏ, tuy không cao, nhưng đường lên đình lại dài. Nếu đi mệt
rồi, sao không nghỉ ngơi ngay trên ghế đá trên hành lang, cần gì bỏ gần
tìm xa, leo lên tận Xuân Nghiên đình.
Phương Khê không khỏi dừng chân xoay người, trên mặt đã lộ ra một nụ
cười, khóe miệng hé ra, đang muốn kiến nghị, bên tai lại vang lên tiếng
nói hơi do dự của Thập Nhất Nương: “Cũng được! Đi Xuân Nghiên Đình ngồi
một chút đi...”
Trong bóng tối, vẻ mặt Trúc Hương hòa hoãn lại.
Dương di nương là thiếp của Hầu gia, có việc cầu kiến, tự có Hầu gia
nói gặp hay không gặp. Phu nhân vội vã theo sát tới như vậy, đâu còn
phong độ của nữ nhân rộng lượng. Dù Dương thị kia thuận lợi làm việc,
cũng chẳng qua là không đúng lúc mà thôi. Nếu thật sự có việc gấp cầu
kiến Hầu gia, chẳng phải phu nhân sẽ trở thành trò cười của cả nhà! Hiền lương thục đức từ trước chẳng phải sẽ trở thành giả dối!
Nhưng những lời này, nàng lại không nói được.
Việc không liên quan đến mình, liên quan tới mình sẽ bị loạn. Phu
nhân là một người hiểu chuyện, trong phúc chốc nóng lòng mà thôi.
Nàng kéo thời gian để cho phu nhân hiểu rõ ràng.
Nghĩ thông, dĩ nhiên là biết nên làm như thế nào rồi!
Trúc Hương cười hô “Phương Khê” Ý bảo nàng dẫn đường ở phía trước, dìu Thập Nhất Nương đi về hướng Xuân Nghiên Đình.
“...... Từ khi vào Từ phủ, sống chết đều là người của Từ phủ.”
Dương thị ngẩng đầu, dưới ánh đèn, giọt nước ở khóe mắt như giọt sương,
“Lúc này, thiếp vốn không nên quan tâm. Nhưng làm con gái, biết cha mẹ
chịu khổ, thì có thể nào ngồi nhìn mặc kệ. Hầu gia...” Nàng quỳ lên
trước mấy bước, cho đến khi đầu gối cách chân Từ Lệnh Nghi chỉ còn một
bước, “Thiếp vô đức vô năng, không dám cầu xin Hầu gia coi trọng, Hầu
gia coi như là thương xót thiếp lẻ loi hiu quạnh, như đi trên đường gặp phải kẻ ăn xin đã mù hai mắt, để cho kẻ ăn xin đó có mạng sống vậy,
thưởng cho thiếp một câu nói, giúp thiếp thân vượt qua cửa ải khó khăn
phá gia diệt môn….” Dứt lời, cúi thấp đầu, nước mắt liền rơi xuống đầu
gối của Từ Lệnh Nghi, “Hầu gia, Hầu gia.... Thiếp thấp thỏm lo âu,
ngoài Hầu gia ra, không còn ai có thể cầu xin...”
Từ Xuân Nghiên Đình nhìn ra phía bắc xa xa, có thể nhìn thấy hồ nước
lăn tăn của Bán Nguyệt Phán, căn phòng xinh xắn như khuôn đúc, còn có
ngọn đèn như hạt đậu trong nhà chính.
Gió đêm tháng hai táp vào người, vẫn có chút lạnh.
Biết rất rõ ràng Từ Lệnh Nghi sẽ không làm ra chuyện hoang đường vào
lúc này, biết rất rõ ràng mình hẳn là nên cười hiểu rõ giống như trước
đây, vì sao trong lòng lại không nhịn được buồn phiền đây, chẳng suy
nghĩ gì cứ chạy đến Xuân Nghiên như vậy đây!
Thập Nhất Nương khoanh hai tay trước ngực, an tĩnh đứng ở nơi đó, im lặng nhìn Bán Nguyệt phán.
Có chút vấn đề, đã không thể bỏ qua.
Kiên trì hay là thỏa hiệp...... Phải đưa ra một lựa chọn!
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng mơ hồ có chút đau đớn.
Nếu như Từ Lệnh Nghi không gặp phải mình, có lẽ cuộc sống sẽ đơn giản hơn chút đi!
Trong tiếng khóc thút thít, bấc đèn nhẹ nhàng tóe ra.
Từ Lệnh Nghi ngồi ở chỗ đó, không hề nhúc nhích.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta nghe người ta nói, Dương gia các ngươi là gia
đình giàu có quyền thế trong thôn. Sao khi phụ thân ngươi chịu nhục,
trong nhà cũng không có người ra mặt!”
Lòng Dương thị thót lên.
Lời nói của Từ Lệnh Nghi rõ ràng chỉ trích phẩm hạnh của phụ thân nàng thiếu sót, cho nên gia tộc không dung.
Nàng không dám chần chờ, thấp giọng nói: “Con gái không trách sai lầm của cha mẹ. Trong lòng thiếp thân cũng rất lo lắng.” Ánh mắt liếc Từ
Lệnh Nghi một cái cực nhanh.
Không lảng tránh, không phủ định, chỉ nói bản thân mình không biết làm gì.
Đúng là rất thông minh!
Khóe miệng Từ Lệnh Nghi nhếch nhẹ, thật giống như có nụ cười thản nhiên.
Qua mấy lần dò xét, rốt cuộc tìm được phương pháp rồi.
Ánh mắt Dương thị sáng lên, hơi hiểu được vì sao Thập Nhất Nương lại được Từ Lệnh Nghi yêu thích rồi.
“Hầu gia......” Nàng học Thập Nhất Nương, giọng nói cố tỏ ra
bình tĩnh thong dong chút ít, “Thiếp biết chuyện này không có lý. Chỉ
dám cầu xin Hầu gia cứu vớt qua cửa ải khó khăn này. Từ nay về sau, tất
nhiên sẽ khuyên răn người trong nhà hòa thuận với hàng xóm láng giềng,
cứu tế người ốm yếu.........” Tay nàng nhẹ nhàng đặt lên đầu gối của Từ Lệnh Nghi — cẩm bào ẩm ướt khiến trong lòng Dương thị yên tâm.
Nàng to gan nhìn Từ Lệnh Nghi, mong đợi dưới đáy lòng như đốm lửa nóng
rực, khiến ánh mắt nàng sáng chói, “Quyết sẽ không dùng danh tiếng của
Vĩnh Bình Hầu phủ đi làm chuyện ức hiếp kia…” Một câu nói chưa xong,
Dương thị đã nhỏ giọng dần xuống.
Ý cười nhàn nhạt nơi khóe miệng của Từ Lệnh Nghi đã biến thành mỉa mai và khinh thường thật sâu.
Sai chỗ nào rồi?
Máu toàn thân nàng đổ dồn lên đầu, chóp mũi rịn ra hột mồ hôi.
Đầu óc xoay chuyển cực nhanh, cũng không dám ngừng đề tài. Sợ cứ im lặng, sẽ không có con đường quay lại.
“Thiếp chắc chắn sẽ nói rõ với phụ thân. Trải qua chuyện này lần này, hẳn phụ thân cũng đã biết lòng người dễ thay đổi, lúc làm việc sẽ thêm
suy xét…”
Từ Lệnh Nghi là người đi ra từ trong đống xác chết, đánh giá cao mọi
người đau khổ muốn sống. Nhìn lại gương mặt nhiều lần cố làm ra vẻ trước mặt mình, tuy rằng buồn cười, nhưng cũng không mất tính chân thật.
Vốn nghĩ tới, cứ thế bỏ qua cho nàng là được rồi.
Thật không nghĩ đến, cha của nàng ta đang có nguy cơ thân vùi trong
tù ngục, nàng ta không những không nghĩ tới làm sao cứu người trong nhà, mà lại nghĩ làm sao lợi dụng tình cảnh xấu này mà mưu cầu cho mình.
Hắn nhìn đôi tay đặt trên đầu gối mình kia.
Dương thị lập tức cảm giác được tay của mình như có mồi lửa rơi xuống có thể làm bỏng người.
Nàng lập tức hiểu được.
Nếu thực sự quan tâm người trong nhà, giờ phút này, sao lại sử dụng thủ đoạn này.
Hai tay vô thức rụt về, trong lòng không ngừng hối hận.
“Hầu gia.........” Ánh mắt nàng trở nên bối rối, giọng nói
không còn lưu loát như trước, “Tâm Hầu gia nhân hậu hiền từ, lại khoan
dung rộng lượng......phụ thân của thiếp biết rồi, chắc chắn cảm
nhận được lòng tốt của Hầu gia....”
Có người lặng yên bước thẳng vào không một tiếng động.
Nàng không dám quay đầu lại, khóe mắt liếc sang, nhìn thấy một đôi giày thêu chữ phúc màu đen đứng lại cạnh đầu gối nàng.
Người tới cũng không thèm để ý nàng đang nói chuyện, cung kính hô một tiếng “Hầu gia”, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai Từ Lệnh Nghi.
Dương thị thở ra một hơi.
May mắn có người tới, nếu không, nàng thật không biết nên nói như thế nào nữa.
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe, liếc người vừa tới cực kỳ nhanh.
Là gã sai vặt dẫn nàng đi vào.
Mặc dù cách rất gần, lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng lâm râm nhắc tới ba chữ “Xuân Nghiên đình......”
Nàng thấy ánh mắt Từ Lệnh Nghi lập tức trở nên ôn hòa như chiếc đèn cung đình dương giác bên cạnh bàn.
“Biết rồi......” Hắn thấp giọng nói, “Các ngươi nhìn chút là
được, trời tối mịt, đừng đi lại nhiều. Nếu như tiến vào, cũng không cần
cản...” Giọng nói bình thản, nhưng lộ ra mấy phần vui sướng như có như không.
Phương Khê và Trúc Hương không nói tiếng nào đứng cùng Thập Nhất
Nương, thời gian dài, cảm giác tay chân hơi lạnh, không khỏi nhẹ nhàng
dịch chân.
Thật giống như cảm thấy động tác của hai người, Thập Nhất Nương thở
dài một hơi, đột nhiên xoay người: “Chúng ta trở về đi thôi!”
“Trở về!” Phương Khê giật mình nhìn Thập Nhất Nương.
Chẳng lẽ sẽ cứ để Dương thị ở lại Bán Nguyệt Phán như vậy?
Các di nương khác biết rồi học theo làm sao bây giờ?
Nhưng nơi này còn có Trúc Hương, dù muốn khuyên, cũng không tới lượt mình ra mặt.
Phương Khê vội vàng nháy mắt với Trúc Hương.
Ai biết Trúc Hương lại cười đỡ Thập Nhất Nương: “Phu nhân, sương đêm
dày, cẩn thận dưới chân trơn......” Không nói một câu gì khác.
Phương Khê không có cách nào khác đành bĩu môi bước lên mấy bước đi ở phía trước, chiếu sáng bậc thang bằng đá, đi xuống dốc.
Gã sai vặt lui ra, trong nhà lại khôi phục sự yên lặng lúc trước.
Dương thị quỳ gối ở trước mặt Từ Lệnh Nghi, nhưng hai tay đặt ở trên
đầu gối, lưng thẳng tắp, mí mắt rũ xuống, lộ ra vẻ đoan trang lại đứng
đắn.