Ánh nắng rực rỡ ấm áp giữa trưa mùa đông chiếu rọi trên cửa đông
cung, những người được triệu kiến tiến cung khác, đa số đều đã xuất
cung. Mấy thị vệ ngự lâm quân mặc dù đứng nghiêm, nhưng vẻ mặt cũng đã
buông lỏng, đều có chút nhàm chán nhìn Từ Lệnh Khoan cách đó không xa,
đang cùng mấy đồng liêu nói chuyện đến khí thế ngất trời.
Thấy có người đi tới, thần sắc mấy người này liền thu liễm, khôi phục nghiêm chỉnh lúc trước.
Mặt mày của Thái phu nhân và Thập Nhất Nương mang vẻ nghi ngờ.
Từ Lệnh Khoan thì đang tươi cười cùng người ta hàn huyên, Ngũ phu
nhân cùng Cố ma ma đang ôm Cẩn ca nhi được áo choàng lông bao quanh thì
đứng ở cửa cung. Chỉ không thấy bóng dáng của Từ Lệnh Nghi.
Thái phu nhân và Thập Nhất Nương đều có chút nghi ngờ, Thái phu nhân
quay đầu đang định nói gì đó với Thập Nhất Nương, thì Từ Lệnh Khoan đã
nhìn thấy Thái phu nhân và Thập Nhất Nương nên thấp giọng nói mấy câu
cùng đồng liêu.
Đồng liêu của hắn quay đầu nhìn sang phía của Thái phu nhân, rồi khom mình hành lễ, cáo từ rồi đi.
Từ Lệnh Khoan chạy bộ tới gần.
Ngũ phu nhân thấy vậy, theo ánh mắt của đồng liêu và Từ Lệnh Khoan
nhìn qua, lúc này mới phát hiện Thái phu nhân và Thập Nhất Nương đã ra
khỏi cửa đông.
“Nương!” Ngũ phu nhân nhanh chóng đi lên trước đón.
Cố ma ma đang ôm Cẩn ca nhi cũng đi theo tới gần.
Ngũ phu nhân dìu Thái phu nhân: “Nương có khỏe không!”
Đáy mắt Thái phu nhân hiện lên một tia vô cùng lo lắng, mí mắt khẽ
nhìn thấy có thái giám đi theo họ ra đây, nên giãn chân mày khẽ mỉm
cười, mặt mũi hiền lành mà thân thiết.
“Tứ ca con đâu?” Giọng nói không nhanh không chậm, vô cùng ôn hòa.
“Hoàng thượng thưởng cho Cẩn ca nhi rất nhiều thứ.” Từ Lệnh Khoan
bước tới, cười nói, “Tứ ca đi theo công công đến phủ Nội vụ ký tên rồi
ạ.”
Thần sắc của Thập Nhất Nương và Thái phu nhân buông lỏng, nụ cười
của Thái phu nhân càng thêm ấm áp, Thập Nhất Nương thì cước bộ nhẹ
nhàng đi tới bên cạnh Cố ma ma, thấp giọng nói: “Cẩn ca nhi có khỏe
không?”
Cố ma ma nhanh chóng đáp: “Đang ngủ rất là say ạ!”
Thập Nhất Nương vén một góc áo choàng lên, đánh giá con trai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn ca nhi đỏ bừng, vẻ mặt an nhàn, lo sợ bất an trong lòng nàng, lúc này mới hơi bình tĩnh lại.
Thái giám đứng bên kia đã cung kính hành lễ với Từ Lệnh Khoan và Ngũ
phu nhân: “Từ đại nhân, Quận chúa, thật trùng hợp, Hoàng hậu nương nương và Thái tử phi nương nương cũng thưởng cho Lục thiếu gia rất nhiều thứ...... Thời tiết mặc dù lạnh, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn
là mời Thái phu nhân, Từ đại nhân, Vĩnh Bình hầu phu cùng Quận chúa chờ
một chút. Đợi Hầu gia tới, chúng ta sẽ cùng đi phủ Nội vụ ký tên rồi lại xuất cung cũng không muộn.”
Từ Lệnh Khoan nghe thế liền hướng công công kia vái chào: “Làm phiền
công công chờ lâu.” Vừa nói, vừa từ trong ống tay áo móc hai hà bao nhét vào hai trong tay thái giám đó.
Nụ cười của hai thái giám càng thêm kính cẩn, một người trong số đó
liền cùng họ hàn huyên tiếp: “Lục thiếu gia lớn lên thật đẹp trai. Hoàng hậu nương nương nhìn rất thích. Còn nhớ rõ lúc trước quý phủ báo lại
hỉ, nương nương chúng nô tài chắp tay trước ngực niệm mấy tiếng A Di Đà
Phật đó! Còn phái Hoàng cô cô đến Phật đường thắp ba nén hương.”
“Không dám nhận công công khích lệ.” Thái phu nhân cười ha hả đáp
lời Nội Thị, “Coi như lớn lên chỉnh tề. Cũng biết nghe lời. Ăn no rồi
ngủ, ngủ ngon rồi lại ăn, chưa bao giờ ầm ĩ ban đêm......”
Đang nói nhàn thoại, thì một thái giám đột nhiên nói: “Hầu gia đã tới!”
Mọi người nhang chóng hướng bên trong cửa cung nhìn lại, đã nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đội thất lương quan, mặc mãng bào* màu đỏ thẫm đi nhanh
tới.
(*) mãng bào hay còn gọi là mãng phục, dành cho quan lại thời nhà
Thanh có thêu một con vật giống con rồng, nhưng có bốn chân, kém con
rồng một vuốt.
Mặt mũi Từ Lệnh Nghi lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, không có một chút vui vẻ nào, ngược lại lộ ra vẻ rất nghiêm túc.
“Tứ ca!” Từ Lệnh Khoan có chút ít chần chờ kêu một tiếng.
Ánh mắt Từ Lệnh Nghi liền rơi vào trên người Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương.
Thần sắc hắn khẽ hòa hoãn.
Hai thái giám bước lên phía trước hành lễ, nói mục đích đến.
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu, lên tiếng chào hỏi với Thái phu nhân, rồi lại theo hai thái giám tới phủ Nội vụ.
Mấy người Thập Nhất Nương đợi hơn nửa canh giờ, bụng đều đói đến nỗi reo vang, lúc này Từ Lệnh Nghi mới đi ra ngoài.
Thái phu nhân lập tức nói: “Lão Tứ ngồi một xe ngựa với nương!”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy liền dìu Thái phu nhân ra cửa cung.
Xe ngựa có nóc xe bằng phẳng được sơn màu đen của Từ phủ đã sớm chờ
ngoài cửa. Thái phu nhân và Từ Lệnh Nghi lên chiếc xe ngựa thứ nhất,
Thập Nhất Nương và Cố ma ma ngồi chiếc xe ngựa thứ hai. Từ Lệnh Khoan và Ngũ phu nhân lên một chiếc xe ngựa cuối cùng. Ở bên trong vòng vây của
hộ vệ, lộc cộc đi hướng Hà Hoa Lý.
Thập Nhất Nương thấp giọng hỏi Cố ma ma: “Ngươi bế Lục thiếu gia đi gặp Hoàng thượng, có biết Hoàng thượng nói những gì không?”
“Không biết ạ!” Cẳng chân Cố ma ma vẫn run lẩy bẩy, giờ phút này ngồi ở trong xe ngựa, cả người giống như cái khung giá đỡ rời rạc, chỉ cảm
thấy toàn thân không chút sức lực nào, “Công công trong cung để nô tỳ ở
cửa đại điện chờ…, Lục thiếu gia là do một vị công công họ Hạ ôm vào,
lại do vị công công họ Hạ này ôm ra ngoài.”
Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Vậy tại sao các ngươi không đi đến chỗ Hoàng hậu nương nương từ biệt?”
Cố ma ma nhớ lại nói: “Nô tỳ đứng ở bên ngoài đợi hồi lâu. Thì Tam
hoàng tử cùng Đại công chúa tới. Ước chừng qua thời gian một nén hương,
thì Hạ công công ôm Lục thiếu gia đi ra. Lại qua một hồi, Hầu gia cùng
Ngũ gia cũng đi ra, phía sau còn dẫn theo hai thái giám.” Nói tới đây,
giọng nói của Cố ma ma bỗng ngập ngừng, “Sắc mặt của Hầu gia lúc đó thật sự không tốt lắm, nhưng Ngũ gia thì cười hì hì, còn cọ cọ mũi của Lục
thiếu gia, nói Lục thiếu gia là một tiểu phú ông …. Lục thiếu gia đang
ngủ, bị Ngũ gia đánh thức, cau mày khóc hai tiếng. Hầu gia nghe thấy,
sắc mặt càng khó coi. Sai Ngũ gia đi tìm Thái phu nhân.
Ngũ gia nghe vậy thì sửng sốt, nói: Thái phu nhân đang ở chỗ Hoàng
hậu nương nương. Có muốn đi từ biệt hay không? Hầu gia một câu cũng
không buồn nói, đã nhấc chân đi ra ngoài. Nô tỳ chỉ đành phải theo Hầu
gia ra ngoài. Hai thái giám ở phía sau gọi Hầu gia hai tiếng, thấy Hầu
gia không để ý tới, cũng đuổi theo, cùng nhau đến cửa đông. Hầu gia liền sai nô tỳ tìm một chỗ tránh gió, bảo nô tỳ bế Lục thiếu gia đứng ở đó.
Hai thái giám thấy sắc mặt Hầu gia không tốt, thì khúm núm đứng ở một
bên với bọn nô tỳ.
Qua một lúc lâu, Ngũ gia cùng Ngũ phu nhân tới. Nói Hoàng hậu nương
nương còn đang nói chuyện cùng Thái phu nhân và phu nhân, Ngũ gia đã sai tiểu thái giám đi truyền lời rồi.
Hầu gia nghe thế, liền bảo Ngũ phu nhân và nô tỳ trông chừng Lục thiếu gia, rồi cùng hai thái giám đến phủ Nội vụ!”
Thập Nhất Nương càng nghe càng thấy hồ đồ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ Lệnh Nghi hình như cũng oán trách cả Hoàng hậu nương nương.
Thật vất vả mới trở về phủ, lúc xuống xe ngựa, Từ Lệnh Nghi vẫn tốt,
nhưng ngược lại sắc mặt của Thái phu nhân có chút ngưng trọng.
Thập Nhất Nương nhìn âm thầm lấy làm kỳ quái, cùng Ngũ phu nhân đỡ
Thái phu nhân dẫm lên bục thang màu xanh xuống xe, trở về viện của Thái
phu nhân.
“Tất cả các con cũng đã mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi!” Thái phu
nhân để Đỗ ma ma hầu hạ bà thay quần áo, rồi nói với con trai và con
dâu, “Ngày mai các con còn phải thăm họ hàng, thông gia nữa đó!” Sau đó
phân phó Ngọc Bản, “Đi gọi Nhị phu nhân tới đây! Năm mới, một mình con
bé vắng lạnh ở Thiều Hoa Viện...... Hai người chúng ta, cũng có thể làm bạn!”
“Nương, lời này của nương không đúng nhé.” Từ Lệnh Khoan nghe vậy thì ngồi xuống bên người Thái phu nhân trêu đùa,” Người phải nói là
càng ngày càng vui vẻ náo nhiệt, nương và Nhị tẩu hai người, vẫn chưa
phải là vắng lạnh đâu.” Vừa nói, vừa hăng say giải thích, “Nếu không,
chúng con đánh bài lơ khơ với nương nhé?”
Không có đợi Thái phu nhân nói chuyện, Từ Lệnh Nghi đã mở miệng ngăn
cản Từ Lệnh Khoan: “Nương mệt mỏi một ngày rồi, chúng ta trước hết giải
tán đi! Để lão nhân gia người nghỉ ngơi một chút cho tốt.”
Từ Lệnh Khoan không khỏi có chút ngượng ngùng.
Ngũ phu nhân lôi Từ Lệnh Khoan: “Nương, vậy chúng con đợi lát nữa sẽ quay lại thăm nương.”
Thái phu nhân cười gật đầu.
Mọi người hành lễ lui xuống.
Ngũ phu nhân liền hỏi Thập Nhất Nương: “Khi nào thì tẩu đi?”
Tết năm nay, La Chấn Hưng cùng La tứ phu nhân đều ở Yên Kinh, Thập Nhất Nương muốn dẫn con đến ngõ Cung Huyền chúc tết.
Thập Nhất Nương cười nói: “Thỉnh an Thái phu nhân xong sẽ lên đường.”
Từ lúc nàng gả vào Từ gia, bất kể trời mưa hay trời gió, cũng sẽ tại
giờ thìn một khắc đi vấn an cho Thái phu nhân. Ngũ phu nhân cũng không
hỏi giờ giấc, cười nói: “Vậy cũng được, muội cũng dậy sớm một chút vấn
an Thái phu nhân. Chúng ta cùng nhau trở về.”
“Được!” Thập Nhất Nương cười gật đầu, cùng Từ Lệnh Nghi trở về chính phòng.
Từ Lệnh Nghi vừa vào cửa mặt đã trầm xuống, giọng nói lạnh lùng phân phó Hổ Phách: “Đi, bế Cẩn ca nhi vào đây!”
Hổ phách không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vã đi noãn các.
Thập Nhất Nương đang muốn giúp Từ Lệnh Nghi thay quần áo, nhưng nhìn
tình hình này trong lòng không khỏi lo sợ: “Hầu gia, đã xảy ra chuyện gì thế?” dây cung trong lòng căng rất chặc.
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng, thần sắc vẫn có chút lạnh thấu xương.
Trong lòng Thập Nhất Nương sốt ruột, đang định hỏi nữa, Cố ma ma đã bế Cẩn ca nhi đang ngủ say đi vào.
Từ Lệnh Nghi không nói hai lời, đón lấy Cẩn ca nhi đặt lên trên giường, bắt đầu cởi quần áo của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi bị đánh thức, liền khóc lớn lên.
Thập Nhất Nương nhanh chóng lại gần: “Hầu gia, chàng làm cái gì vậy? Cẩn thận con bị lạnh!”
Từ Lệnh Nghi cũng không vì thế mà thay đổi. Mặt hắn vẫn nghiêm túc,
năm bước thành ba bước cởi sạch quần áo của con, sau đó cẩn thận quan
sát đánh giá cơ thể của con.
Thập Nhất Nương nhanh chóng cởi áo nhỏ mặc cho Cẩn ca nhi lại, lạnh
lùng nói: “Hầu gia, có lời gì chàng từ từ nói là được. Con còn nhỏ, nếu
như bị cảm lạnh, cũng không phải là chuyện đùa......” Bên kia, Cố
ma ma nhìn thấy, liền mang áo choàng mới vừa rồi Thập Nhất Nương cởi
ra, khoác lên trên người Thập Nhất Nương.
Từ Lệnh Nghi nắm lấy bắp chân Cẩn ca nhi lộ ở bên ngoài, nhìn, lúc này mới dừng tay.
Thập Nhất Nương cau mày, đang muốn hỏi cho rõ ràng, thì ngẩng đầu
nhìn thấy Từ Lệnh Nghi thở dài một hơi nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Nghĩ đến hành động khác thường của hắn lúc ở trong cung, Thập Nhất
Nương không khỏi túm lấy cánh tay của Từ Lệnh Nghi, nghiêm nghị kêu lên
“Hầu gia”.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì!” Giờ phút này Từ Lệnh Nghi
mới đáp lại Thập Nhất Nương. Hắn vỗ vỗ tay Thập Nhất Nương, “Mới vừa ở
Càn Thanh Cung, Hoàng thượng bế Cẩn ca nhi, Đại công chúa đột nhiên vọt
tới, Hoàng thượng luống cuống chân tay, làm Cẩn ca nhi từ trên ngai vàng rơi xuống...... Lúc ấy con khóc. Hạ công công bế sang một bên dỗ
một hồi lâu, cũng không biết có bị thương ở đâu không nữa?”
Tim của Thập Nhất Nương cũng theo đó mà treo lên, mang con đang nằm
trong lòng ra kiểm tra lại một lần nữa. Phát hiện không có ngoại thương
gì, lúc này mới nhẹ nhõm. Nghĩ lúc nãy trách mắng Từ Lệnh Nghi mấy câu,
nhưng nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hắn, lời vừa ra đến khóe miệng
liền cố nén lại. Trong lòng không khỏi hiện lên suy nghĩ: chẳng lẽ cũng
bởi vì nguyên nhân này, cho nên một đường về phủ, Từ Lệnh Nghi đều có
vẻ mặt này sao?
Vậy tại sao sau khi Thái phu nhân từ trên xe ngựa bước xuống, thần sắc lại ngưng trọng thế?
Nàng nghĩ cẩn thận liền hỏi một chút, Cẩn ca nhi ở trong ngực khóc
đến nỗi ruột gan như đứt từng khúc. Còn chưa mặc quần áo cẩn thận, thì
bên ngoài đã có gã sai vặt đứng cách rèm tới bẩm, nói”Phủ Nội vụ đưa đồ ban thưởng của Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái Tử Phi nương
nương tới ạ!”, Từ Lệnh Nghi thơm má Cẩn ca nhi rồi căn dặn Thập Nhất
Nương: “Nàng mau giúp con mặc quần áo lại nhé. Ta đi xem một chút. Thuận tiện mời đại phu xem cho Cẩn ca nhi cẩn thận một chút”......
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là”Dạ” một tiếng, đầu tiên
cùng Cố ma ma giúp Cẩn ca nhi mặc quần áo lại, sau đó đổi trò dỗ con
trai đang khóc to.