“Vốn là muốn nhân cơ hội cùng đại ca nói chuyện một chút. Kết quả đại ca chỉ lo chuyện bên Tuyền Châu.” Lan Đình cúi thấp đầu, cầm khăn tay
lau khóe mắt, “Còn trách ta nhiều chuyện.”
“Cuộc đời này tóm lại vẫn là dựa vào bản thân mình là chính.” Thập
Nhất Nương nắm chặt tay Lan Đình, “Ngươi chi bằng viết thư an ủi Tào
Nga, giúp nàng ấy nghĩ ra chủ ý, vậy thì càng tốt.”
Lan Đình gật đầu, đợi tâm trạng ổn hơn một chút, lúc này mới cùng Thập Nhất Nương đi về phía chính phòng.
Cam phu nhân đang nói chuyện cùng Dương thị, Hoàng thị và một người
phụ nhân mặc áo dày màu xanh ngọc thêu chuông vàng khắp áo. Nghe thấy
tiếng động, người phụ nhân kia quay đầu lại, là một người quen của Thập
Nhất Nương —– Tứ thái thái Trung Sơn hầu Đường gia.
“Hôm nay thật là khéo.” Đường Tứ thái thái đứng lên chào lễ với Thập
Nhất Nương, “Không ngờ lại gặp Tứ phu nhân ở đây.” Biểu hiện rất niềm
nở.
Thập Nhất Nương cười đáp lễ.
Đường Tứ thái thái lập tứ chào đón Thập Nhất Nương đến bên cạnh mình
ngồi, thân thiết nắm tay nàng: “Lần trước uống rượu đầy tháng, nghe nói
sức khỏe của phu nhân hơi yếu, vì vậy cũng không dám làm phiền.” Ngày
đó, Đường Tứ thái thái ở trong phòng khách nghe hí kịch, vừa nói vừa cẩn thận đánh giá Thập Nhất Nương, “Trông bộ dạng của ngươi, cũng khá hơn
lần trước rất nhiều.” Dựa vào giao tình giữa hai người, cử chỉ hành động của Đường Tứ thái thái có chút thân thiết.
Thập Nhất Nương không nói cũng không biểu lộ biểu cảm gì, rút tay ra, thuận tiện giơ tay lên không lộ chút dấu vết, vén tóc mai, cười nói:
“Đa tạ Tứ thái thái nhớ thương, Lưu Y Chính y thuật cao minh, ta bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”
Đường Tứ thái thái nghe thế thì lộ ra nụ cười vui vẻ: “Vậy thì tốt,
vậy thì tốt. Một lần ta bị bệnh, toàn bộ chuyện trong nhà đều đặt ở trên người thái phu nhân. Lão nhân gia người dẫu sao cũng đã lớn tuổi rồi.
Có những chuyện, vẫn cần thái phu nhân quyết định.” Sau đó, chỉ vào
chuỗi vòng đá thạch lựu trên tay Thập Nhất Nương: “Từ Tứ phu nhân thật
là một người lan tâm huệ chất. Trong hộp trang sức của ta cũng có một
thanh đá thạch lựu như vậy, giữ lại để làm trâm hoa, thì hơi nhỏ. Làm
ghim cài trên vạt áo, thì lại thiếu một chút…. Cũng không nghĩ đến làm
như của Tứ phu nhân, làm chuỗi vòng tay đeo trên người, vừa tươi mới vừa xinh đẹp. Không trách mọi người đều nói phu nhân Vĩnh Bình hầu là người biết cách ăn mặc trang điểm nhất Yên Kinh.”
Thập Nhất Nương dùng đá thạch lựu làm vòng tay, có hạt nhỏ như hạt
gạo, có hạt to như hạt đậu tương, mà còn không theo quy tắc nào, thường
thì đều dùng làm đồ trang sức của giày. Chẳng qua là nàng bỗng nổi hứng, đeo trên tay, không hề giống không có tác dụng như lời Đường Tứ thái
thái nói. Có điều, Đường Tứ phu nhân nổi danh mạnh vì gạo bạo vì tiền,
chuyện gì đến miệng nàng ấy, đều phóng đại mấy phần.
“Lời này không dám đảm đương.” Thập Nhất Nương khẽ cười, “Chẳng qua
là thích thì làm mà thôi.” Vừa nói, ánh mắt của Thập Nhất Nương nhìn
nhanh mọi người ở trong phòng một lượt, phát hiện trên đầu Cam thái phu
nhân cài bông hoa lụa nhiều cánh chồng chất lên nhau, lập tức nói: “Ta
thấy kiểu hoa lụa của Cam thái phu nhân hết sức mới mẻ độc đáo, có phải
là kiểu dáng mới ở trong cung chăng?”
Cam thái phu nhân nghe thế cười nói: “Không phải kiểu dáng mới ở
trong cung đâu, là từ phố Đông bán trở lại đấy. Nói là hôm nay sẽ bán ra kiểu mới nhất Tô Châu.”
Đường Tứ phu nhân nghe xong, lại cùng Cam phu nhân nói đến hoa lụa:
“…. Hiện giờ phủ nội vụ không có sư phó nào giỏi cả. Không giống như lúc chúng ta còn nhỏ, mỗi lần đến phủ nội vụ, nhất định sẽ có đồ đẹp.” Lại
kéo Hoàng thị vào trong cuộc nói chuyện luẩn quẩn này, “Ngươi mới vừa từ Giang Nam tới, bây giời bên Giang Nam đều đang thịnh hành những thứ gì
thế.?”
Hoàng thị cười nói: “Nói đến thịnh hành, đầu năm thứ này, cuối năm
thứ khác. Cũng không biết nói như thế nào. Nhưng mà, năm ta gả đến Yên
Kinh, vẫn thịnh hành váy Tương Giang bát bức (1). Thế mà vào mùa thu,
lúc chị dâu đến thăm, mang cho ta hai chiếc váy Tương Giang, đều là nhị
thập tứ bức (2). Nói là kiểu mới của mùa thu năm nay.”
(1)Váy Tương Giang bát bức: Được may từ tám khổ vải lại với nhau.
(2)Váy Tương Giang nhị thập tứ bức: Được may từ 24 khổ vải lại với nhau
Đường Tứ thái thái nghe thế “Ô” lên một tiếng, ánh mắt liền rơi trên
người Thập Nhất Nương, “Xem ra thế này, chúng ta đều cổ hủ lạc hậu hết
rồi, trái lại Từ Tứ phu nhân, tốt xấu gì cũng chạy theo thịnh hành một
thời.”
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào chiếc váy Tương Giang thập nhị* bức của Thập Nhất Nương.
(*) thập nhị: 12
“Tất cả đều do Giản sư phó ở cửa hàng Hỉ phô của ta làm đó.” Thập
Nhất Nương cười nói, “Trái lại ta cũng không để ý mấy thứ này.”
“Rốt cuộc cũng là nhân vật đứng đầu giới thêu may.” Đường Tứ phu nhân cười nói, “Không giống như chúng ta, nếu không nhìn ở trong cung, thì
cũng là mấy cửa hàng may ở phố Đông, mặc tới mặc lui, đều là không đổi
canh cũng chẳng đổi thuốc, vẫn cùng một kiểu.” Lại hỏi Lan Đình, “Chiếc
váy của ngươi may thật đẹp, là kỹ thuật may của người Tô Châu hay là kỹ
thuật may của người Hồ Bắc thế?”
Nói tới nói lui, cũng không hề để ý tới Dương thị.
Dương thị ngồi một bên, biểu tình có vẻ u ám.
Thập Nhất Nương nhân lúc Đường Tứ thái thái quay qua nói chuyện với Cam phu nhân, nháy mắt ra dấu với Lan Đình.
Lan Đình hiểu ngay, khe khẽ chép miệng, đứng lên nói: “Thời gian
không còn sớm nữa, đại tẩu, chúng muội cáo từ trước đây. Lúc nào Nhàn tỷ nhi đưa đồ cưới, bọn muội lại tới.”
Dương thị và Hoàng thị nghe thế, cũng đều đứng dậy.
Cam phu nhân vội nói: “Thất cô phu nhân hiếm khi về một chuyến, hay là ở lại ăn cơm rồi hãy đi!”
“Không cần đâu!” Lan Đình cười nói, “Ba chị em dâu nhà muội đều đi ra ngoài hết, bên cạnh mẹ chồng không có ai hầu hạ bà…. Hôm khác lại tới
làm phiền tẩu tẩu!”
Thập Nhất Nương phát hiện lúc Lan Đình nói những lời này, Dương thị
có chút bĩu môi khinh thường, đáy mắt Hoàng thị hiện lên tia giễu cợt.
Trông bộ dạng này, tình hình của Lan Đình cũng có chút khó khăn.
Nàng ngẫm nghĩ xong, cũng đứng lên: “Ta cũng về trước đây. Con còn ở trong nhà, trong lòng cảm thấy không an tâm.”
Đường Tứ thái thái thấy thế cũng muốn về.
“Khách về chủ nhàn, yên tĩnh.” Đường Tứ thái thái vừa cười vừa nắm
tay Cam phu nhân, “Huống chi mấy ngày nay ngươi cũng đang bận rộn. Đợi
đến lúc nào ngươi rảnh, chúng ta lại tới nói chuyện vui vẻ.”
Cam phu nhân thấy các nàng nhất quyết ra về, vừa nói, mời ở lại, vừa tiễn các nàng ra cửa thùy hoa môn.
Đường đi hơi xa, hành lang quanh co, mỗi người một bước, dần dần, kéo thành khoảng cách.
Đường Tứ thái thái vẫn luôn cùng Cam phu nhân nói chuyện, hai người
sóng đôi nhau đi đầu tiên. Đường Tứ thái thái lại thỉnh thoảng quay
sang nói một hai câu với Hoàng thị, vì thế mà Hoàng thị đi sát phía sau
hai người họ.
Quan hệ giữa Thập Nhất Nương và Lan Đình rất tốt, đương nhiên là đi cùng nhau.
Chỉ có Dương thị, tiến lên phía trước mấy bước, Hoàng thị chỉ mải nói chuyện với Đường Tứ thái thái và Cam phu nhanh, lui lại phía sau vài
bước, Thập Nhất Nương và Lan Đình lại đang thì thầm to nhỏ với nhau….
Thành ra đi ở giữa với vẻ mặt cứng nhắc. Nhưng cũng không biết Thập Nhất Nương và Lan Đình đang bàn luận về chuyện của mình (Dương thị).
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Thập Nhất Nương nhìn bóng lưng của Dương
thị khẽ hỏi, “Ta thấy Đường Tứ thái thái đối với nàng ta có chút không
mặn không nhạt!”
Giống như các nàng chỉ xã giao bên ngoài vậy, tuyệt đối không thể vì yêu thích của một người mà đi lạnh nhạt với một người nào đó hoặc thân
thiết với một người nào đó!
“Hóa ra ngươi không biết!” Lan Đình khẽ nói, “Vài ngày trước, đê ở
bên Giang Lăng bị nước mưa xối vỡ tung hết. Có Ngự sử báo tin Tổng đốc
phụ trách vận chuyển đường sông tham ô, liên quan cả đến Kiến Trữ hầu….
Hoàng thượng nổi giận, sai Đô sát viện Ngự sử điều tra rõ chuyện này.”
Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Ý ngươi muốn nói, Hoàng thượng muốn đối phó với Kiến Trữ hầu….”
Lan Đình gật đầu: “Bố chồng ta vì chuyện này mà ăn không ngon ngủ
không yên. Từng hỏi khéo giao tình giữa ta và ngươi như thế nào.” Lại
nói, “Nghe nói, Trung Sơn hầu cũng có quan hệ với chuyện này.”
Mọi người đều là người thông minh, chỉ nói chút ít rồi dừng lại.
Buổi tối gặp Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất Nương nói: “… Hầu gia biết chuyện này không?”
Từ Lệnh Nghi trả lời ngắn gọn nhưng súc tích: “Ta đang tính thời
gian, Hoàng thượng cũng hẳn là động thủ rồi!” Sau đó kéo nàng, “Những
chuyện này, trong lòng ta đã có tính toán. Nàng chỉ cần an tâm dưỡng
bệnh cho khỏe là được rồi.”
Ý bảo trong lòng ít để ý tới chuyện này đi.
Nếu đã như vậy, lần đầu tiên nàng chính thức tham dự vào nơi kết
giao* ở Yên Kinh, sao thái phu nhân lại muốn kiểm tra nàng những quan hệ rắc rồi phức tạp này đây? Dễ nhận thấy được là muốn con dâu có chút
nhạy bén.
(*) Mối quan hệ giữa các thế gia công khanh, quan lại….
Có phải thân thể mình không khỏe, nên Từ Lệnh Nghi sợ mình suy nghĩ lo ngại nhiều, nên mới nói như thế, đúng không?
Thập Nhất Nương ôm Cẩn ca nhi ở trong vòng tay, xoa đầu cậu nhóc đang nhắm tịt hai mắt.
Tuy Từ Lệnh Nghi có ý tốt, nhưng nàng không làm được —- Mặc dù nàng
không có lực ảnh hưởng đến chuyện gì, nhưng một khi không liên hệ với
thế giới bên ngoài, cũng sẽ đem bản năng năng lực sinh tồn dần dần đánh
mất, trở thành dây leo sống ký sinh.
Nhưng mà, Từ Lệnh Nghi biết chuyện này, chắc hẳn cũng đã có toan tính riêng.
Nàng hơi an tâm, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Từ Lệnh Nghi nhìn hai khuôn mặt dựa sát vào nhau, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Mấy ngày này hắn vẫn luôn bên cạnh Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương có chút áy náy sao!?
Nếu không, hôm đó nàng cũng sẽ không chủ động……
Nhắc đến cũng thật kỳ là, tuy rằng hắn không thích đêm ngày kèn trúc, nhưng cũng không phải là người ẩn nhẫn… Kể từ sau khi Thập Nhất Nương
mang thai, hắn đối với đứa trẻ này đặc biệt chờ mong, đếm ngày tính thời gian khi nào con chào đời. Đợi sau khi Cẩn ca nhi ra đời, hứng thú lớn
nhất của hắn là quan sát con lớn lên từng ngày. Giống như bộ dạng lúc
này vậy, hắn đang ngắm nhìn mẹ con hai người, trong lòng cảm thấy rất
thoải mái.
Từ Lệnh Nghi nghĩ tới đây, thì nở nụ cười giúp hai mẹ con đắp chăn.
Lời nói của thái phu nhân bất ngờ hiện lên trong đầu Từ Lệnh Nghi.
“Chuyện của Dương gia, cũng đã là năm trước năm sau rồi. Chuyện của
Dương thị, con cũng cần phải quyết định mới được! Không thể cứ kéo dài
như vậy.”
Sau hôn lễ của Nhàn tỷ nhi, chính là Thập Nhị Nương xuất giá.
Thập Nhất Nương sợ tiếng pháo bánh làm Cẩn ca nhi sợ, không bế theo cậu nhóc đi cùng, cùng Từ Lệnh Nghi về ngõ Cung Huyền.
Hâm ca nhi nhà Ngũ phu nhân rất nghịch ngợm bướng bỉnh, cũng rất tò
mò, chỗ nào cũng muốn vén ra xem một tí, Chước Đào theo thằng nhóc chạy
khắp nơi. Anh Nương tuy hoạt bát hiếu động nhưng so với Hâm ca nhi thì
vẫn an tĩnh hơn rất nhiều, ở trong sân viện chơi cùng với nha hoàn chăm
sóc của mình.
Mặc chiếc áo khoác dày, nhìn không ra Tứ nương đang mang thai đang
ngồi trên kháng cạnh cửa sổ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn La Chấn
Thanh đang đi dạo loanh quanh ở trong sân viện giống như đại lão gia
nhàn tản, tươi cười với Thập Nhất Nương: “Tứ đệ thật có phúc —- cưới
được một người vợ giỏi giang.”
Cưới xin của Thập Nhị Nương, mọi thứ từ đầu đến cuối đều do một mình La Tứ phu nhân lo liệu.
“Tứ ca không chỉ có phúc, mà còn được hưởng phúc.” Thập Nhất Nương
vừa lắng nghe vừa cười uống một ngụm trà, “Nếu không, mọi chuyện, Tứ ca
đều phải vung tay múa chân một phen rồi. Bất kể là có lý hay không có
lý, Tứ tẩu lại có thể can thiệp vào, chuyện cưới xin của Thập Nhị muội
chỉ sợ cũng không suôn sẻ như thế này!”
“Muội nói lời này cũng có lý.” Tứ nương vừa nói vừa gật đầu, rem cửa vén lên, Ngũ nương đi vào.
“Bên ngoài bận tối mắt tối mũi, hai người các muội ngược lại vô cùng
nhàn, trốn ở trong này lười biếng.” Ngũ nương vừa cười vừa ngồi xuống
cạnh Thập Nhất Nương.
Tứ nương bèn cười nói: “Bọn muội đã là cô phu nhân. Không ngồi ở
trong này xem, chẳng lẽ còn ra đó giúp bận rộn hay sao?” Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng pháo trúc.
Vương gia nghênh đón người mang đồ cưới đến rồi.
Ngũ nương bèn kéo Thập Nhất Nương: “Tứ tý đang mang thai, chúng ta đi ra ngoài xem náo nhiệt đi.”
Thập Nhất Nương sợ pháo trúc, có chút do dự.
Ngũ nương cũng không nhìn về phía nàng.