Edit: Khuê loạn
Beta: Hạ*Khai chi tán diệp
Thái phu nhân thấy Thập Nhất Nương và Trinh tỷ nhi mới ăn cơm được
một nửa, đứng lên: “Cẩn ca nhi tốt hơn rồi, chúng ta cũng yên lòng. Con
vẫn đang trong tháng, cần nghỉ ngơi nhiều.” Vừa nói, nhìn Từ Tự Truân và Từ Tự Giới một cái, “Hai con, đi theo ta về phòng ăn cơm, nghỉ trưa.
Chiều còn phải đi học đấy!”
Từ Tự Truân thấy tổ mẫu không truy cứu nữa, vui vẻ cong đôi lông mày, kéo tay Từ Tự Giới gật đầu lia lịa.
Thập Nhất Nương không tiện giữ Thái phu nhân ở lại, bảo Trinh tỷ nhi đỡ nương ra đến cửa.
Có tiểu nha hoàn nhanh như chớp chạy đến chỗ Văn di nương: “Di nương, di nương, Thái phu nhân đi rồi.”
Trong phòng ngoại trừ Văn di nương, còn có Dương thị.
Văn di nương đã đến chỗ Thập Nhất Nương từ sáng sớm, nghe nói Cẩn ca
nhi bị bệnh, nghĩ Thập Nhất Nương cũng không có tâm trạng để tiếp chuyện với mình, lại trở về.
Nửa đường thì gặp Dương thị.
“Tỷ tỷ thật là sớm,” Dương thị cười hành lễ với Văn di nương, “Đã từ trong phòng phu nhân đi ra.”
Mình không nói, Dương thị đi đến chính phòng, cũng sẽ biết. Cần gì phải làm chuyện tổn hại người lại vừa bất lợi cho mình chứ!
Bèn nói tình hình Dương thị cho nghe.
Dương thị rất kinh ngạc.
Đứa nhỏ không bú sữa....... Nói như vậy, đứa nhỏ này có vấn đề rồi!
Lúc này đi đến thăm đứa nhỏ, chẳng phải là làm cho người lớn khó chịu sao?
Dương thị lập tức nắm lấy cánh tay Văn di nương: “Mấy ngày qua bận
rộn thêu thùa may vá, cũng không nói chuyện tử tế với tỷ tỷ. Hôm nay vừa đúng lúc gặp được, làm phiền tỷ tỷ đi uống một chén trà rồi.”
Văn di nương cũng biết Dương thị muốn tránh đi, mỉm cười mời Dương thị vào phòng.
Dương thị hỏi tới hôn sự của Trinh tỷ nhi: “Xem ngày tháng, người ở Thương Châu bên kia hẳn là đã đến đây rồi!”
Văn di nương sai tiểu nha hoàn đi lấy trà Bích Loa Xuân thượng hạng
để tiếp đãi Dương thị: “Phu nhân hoãn lại đến sau lễ cập kê của Đại tiểu thư!”
Dương thị liền giật mình, nói: “Thế chẳng phải là muốn giữ lại thêm
hai năm nữa sao?” “Ở nhà thêm hai năm cũng tốt.” Văn di nương cười nói.
“Lớn tuổi một chút, gả đi cũng hiểu chuyện hơn một chút. Trước mặt mẹ
chồng cũng không giống như ở nhà, phạm vào sai lầm, cũng không có người
bao dung.”
Dương thị bưng chén uống một hớp trà, nghe Văn di nương nói xong liền nói: “Mấy ngày nay, muội đều ngồi làm đồ thêu thùa cho phu nhân và Lục
thiếu gia. Cũng không biết tại sao, hình như phu nhân không đặc biệt
thích một cái gì. Tỷ tỷ vào cửa sớm nhất, phu nhân lại coi trọng tỷ tỷ
nhất. Muội vẫn muốn hỏi tỷ tỷ một chút, không biết phu nhân thích những
kiểu dáng như thế nào?”
“Thêu thùa may vá, ta cũng không biết tí gì. Muội hỏi ta những thứ
khác, ta còn biết một chút. Nhưng muội hỏi ta những cái này, hai mắt ta
cũng giống như đui mù mà thôi.” Văn di nương cười, “Phu nhân coi trọng
ta, cũng chỉ vì ta biết đánh bàn tính thôi.”
Dương thị thấy Văn di nương đáp lại một giọt nước cũng không lọt,
không khỏi oán thầm Văn di nương quá khôn khéo giảo hoạt. Thật tình mà
nói, mình cũng là đối thủ của Văn di nương.
Dương thị cũng không trông cậy vào Văn di nương sẽ chỉ điểm cho mình,
chỉ là khi nàng luôn ăn nói khép nép trước mặt Văn di nương thì Văn di
nương cũng chưa từng đối xử với mình gần gũi thân thiện hơn một phân hay xa cách thêm một phân, trong lòng ít nhiều đều có chút khó chịu.
Lại nói mình ở trong phủ này cũng không quen biết ai, nếu như muốn
biết động thái của chính phòng, biện pháp tốt nhất là tìm cách ở cùng
một chỗ với Văn di nương........ Như vậy có chuyện gì xảy ra,
mình cũng dễ dàng ứng biến.
Dương di nương ở trong phòng cười nói chuyện với Văn di nương hồi lâu, có tiểu nha hoàn tới nói Lục thiếu gia đã khỏi bệnh!
Trong lòng Dương thị có chút cảm xúc không rõ ràng, nụ cười trên mặt không khỏi gượng ép mấy phần.
Văn di nương là người tinh thông cách ứng xử, nhìn mặt của Dương thị, trong lòng khẽ thở dài một cái, cảm khái nói: “Thế là quá tốt rồi, lúc
đầu phu nhân thì khó sinh, sau đó Lục thiếu gia lại bị bệnh nhẹ, hiện
tại cũng đã qua cơn mưa trời lại sáng.”
Dương thị là một người thông minh lanh lợi, lập tức bình tĩnh lại,
vội cười nói, “Gặp hung hóa cát, đây cũng là phúc khí của người lớn.”
Sau đó chủ động nắm lấy tay Văn di nương, “Chuyện tốt như vậy, chúng ta cũng nên đi chúc mừng một phen mới phải.”
Văn di nương cùng nàng đi về phía chính phòng, nhìn thấy một đoàn nha hoàn, bà tử vây quanh Thái phu nhân.
Nhị phu nhân ở trong phòng Thập Nhất Nương.
Thái phu nhân cũng tốt, Nhị phu nhân cũng tốt, mặc dù đều đối xử
khách sáo với mình (Văn di nương), nhưng cũng không có mấy phần xa cách, không giống như Thập Nhất Nương, thích thì thích, không thích sẽ không
thích. Ngược lại như vậy lại cảm thấy dễ thân hơn một chút.
Văn di nương không muốn đi tham gia vào nơi náo nhiệt này, kéo Dương thị đi về: “Hay là chúng ta đợi lát nữa rồi đến.”
Dương thị có chút do dự, thấy Văn di nương đã đi xa, mấp máy miệng, không thể làm gì khác là theo Văn di nương trở về phòng.
Ngồi xuống uống xong chén trà, tiểu nha hoàn nói Thái phu nhân đã đi, lúc này hai người mới đi đến phòng Thập Nhất Nương.
Trinh tỷ nhi thấy Văn di nương và Dương thị đi vào, mỉm cười hành lễ.
Văn nhi nương đã từng sinh con, tiến lên nhỏ giọng hỏi tình hình sinh nở. Thập Nhất Nương cảm thấy nói mấy chuyện này rất ngại ngùng, nói qua loa mấy câu. Dương thị thì cẩn thận đánh giá đứa bé bên cạnh Thập Nhất
Nương.
Dùng chăn đỏ thẫm bao quanh, khuôn mặt đỏ hồng, đang ngủ say, sống mũi cao cao, khuôn mặt có mấy nét giống với Từ Lệnh Nghi.
Dương thị cụp mắt, chỉ nghe thấy Văn di nương cười nói: “Phu nhân nhớ dưỡng thân thể thật tốt, trong nhà còn một đống chuyện lớn nhỏ chờ phu
nhân quyết định đấy!”
Thập Nhất Nương gật đầu, hai đầu lông mày lộ ra mấy phần mỏi mệt.
Văn di nương thấy vậy liền đứng dậy cáo từ: “Ngày mai là lễ tắm ba ngày của Lục thiếu gia, phu nhân đi nghỉ sớm đi.”
Lúc trước Thập Nhất Nương vẫn luôn lo lắng cho Cẩn ca nhi, hiện tại
đã thanh tĩnh lại càng cảm thấy mệt mỏi hơn so với bình thường. Trúc
Hương vén mành giúp Văn di nương và Dương thị. Trinh tỷ nhi cũng đứng
dậy cáo từ. Thập Nhất Nương thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con. Nghiêng đầu trên gối ngủ thiếp đi. Bộ dáng của Từ Lệnh Nghi phong trần mệt mỏi
đi vào cửa. Hắn nhìn thấy trên gối đỏ thẫm là hai khuôn mặt một nhỏ một
lớn giống nhau, thần sắc an tĩnh. Hắn không khỏi mỉm cười nhìn Trúc
Hương đang vội nghênh đón, Trúc Hương còn chưa mở miệng, hắn đã khoát
tay, ý bảo Trúc Hương đừng lên tiếng.
Sau đó rón rén lui ra ngoài.
“Sao Cẩn ca nhi lại ngủ cùng phu nhân? Nhũ nương đâu? Còn chưa quyết định được à?” Từ Lệnh Nghi đến chính phòng.
Trúc Hương vội nói: “Giữ lại Cố nhũ nương. Phu nhân nói, Lục thiếu
gia vừa mới uống thuốc, trước tiên giữ lại bên người một chút.” Đang nói chuyện, tiểu nha hoàn bưng nước rửa mặt đi vào.
Trúc Hương hầu hạ Từ Lệnh Nghi rửa mặt, gọi tiểu nha hoàn mang thức ăn vào, Từ Lệnh Nghi vội ăn một chút, rồi đi đến nhĩ phòng.
Nghe nói bệnh của Cẩn ca nhi cần phải mời Ngô thái y, hắn không suy
nghĩ nhiều, trực tiếp tiến cung. Lúc đang đợi Hoàng thượng triệu kiến,
trong lòng càng không ngừng suy nghĩ đợi lát nữa gặp Hoàng thượng thì
nên nói như thế nào, mặc kệ là lúc này thái y đang xem bệnh cho ai, cũng phải mời được người về.
Xuất cung, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của gã sai vặt trong phủ đang đợi ở cửa dung, Từ Lệnh Nghi nhớ lại, lúc ấy hắn thậm chí còn có cảm giác e sợ khi cận kề tình cảm.......
Nhìn thấy hai khuôn mặt an tường, bình an vô sự nằm trên giường...... Trong lòng đột nhiên cảm thấy yên bình, rất thỏa mãn. Không khỏi
nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Thập Nhất Nương mở mắt.
“Hầu gia!” Nàng giật mình nhìn hắn, mắt sáng trong suốt, nụ cười tràn đầy, hai đầu lông mày thì rạng rỡ, “Chàng trở về từ lúc nào thế? Sao
lại không đánh thức thiếp? Thiếp đã phái gã sai vặt chạy nhanh đi đưa
tin cho chàng, chàng có gặp hắn không?”
Vừa nói, lại ngồi dậy, nói đến chuyện Cẩn ca nhi dùng thuốc của Bành y bà, đã không việc gì rồi.
Giống như là vẫn luôn chờ hắn trở lại, vui mừng chia sẻ chuyện này với hắn.
Không biết vì sao, cảm xúc của Từ Lệnh Nghi đột nhiên dâng cao.
Hắn đè bả vai nàng xuống: “Luôn chăm sóc con, cũng phải chiếu cố bản thân mình, mau ngủ tiếp đi!”
Lại nói, “Gã sai vặt mà nàng phái đi, ta đã gặp rồi, biết Cẩn ca nhi bình an vô sự, ta đã cáo biệt Ngô thái y ở cửa cung.”
Thập Nhất Nương không khỏi nghiêng đầu nhìn, mình đang ở nhĩ phòng,
không nhìn thấy đồng hồ, nghĩ đến Từ Lệnh Nghi vào cung: “Bây giờ là giờ nào rồi? Hầu gia đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi!” Từ Lệnh Nghi lấy chiếc đồng hồ quả quýt ra xem, “Bây giờ là giờ Thân kém hai khắc!” Sau đó hỏi nàng. “Sao thế?”
Giờ Thân kém hai khắc....... Hắn đã ăn cơm, còn đổi xiêm y. Nói cách khác, đã sớm trở về. Hắn đã nói thế nào với hoàng thượng vậy? Có
cưỡng cầu hay không?
Thập Nhất Nương có rất nhiều lời muốn nói cùng Từ Lệnh Nghi, lại không biết nên nói gì cho phải.
Tay nàng nhẹ nhàng chạm vào đầu Cẩn ca nhi, vuốt ve những sợi tóc trơn mềm như tơ.
Đến lúc xế chiều, Tống ma ma trở lại, còn mang theo dược liệu.
“Vốn là đã về từ sớm,” biết Cẩn ca nhi đã khỏe hơn, mắt Tống ma ma
cười thành hình trăng rằm, “Kết quả là Dư phu nhân giữ nô tỳ lại cẩn
thận hỏi chuyện, nên mới trở về muộn như thế này.” Sau đó giao dược liệu cho Trúc Hương. “Đây là nhân sâm hai mươi năm, Dư phu nhân biết phu
nhân sinh nở xong sẽ mất máu, đặc biệt bảo nô tỳ mang về cho phu nhân
tẩm bổ cơ thể. Còn nói, ngoài Tuyên Vũ môn có Trường Xuân Tự, sư phụ
trong chùa am hiểu về các chứng bệnh của trẻ sơ sinh, bảo nô tỳ trở về
nói với phu nhân, bế Lục thiếu gia đến Trường Xuân Tự xem thử một chút. Hiện tại Lục thiếu gia đã khỏi rồi, phải đi báo tin cho Dư phu nhân, để cho Dư phu nhân an tâm mới được.” Lại nói, “Bên Tiền thái thái, Hâm ca
đang bị thủy đậu, nói lễ tắm ba ngày không tới được, chờ đến lúc đầy
tháng nhất định sẽ dẫn theo Hâm ca tới thật sớm.” Thập Nhất Nương nghe
xong khẽ phất tay, sai Trúc Hương an bài bà tử lập tức đi báo tin cho Tứ Nương. Hỏi thăm một chút tình hình của Hâm ca, phân phó Hổ Phách ngày
mai đích thân Hổ Phách đi thăm một chút.
Ngày hôm sau, nữ quyến Hoàng gia Vĩnh Xương Hầu đến đầu tiên, sau đó
lần lượt đến làLâm gia Bắc Hầu, Trịnh gia Định Quốc Công, Đường Huyên
Trung Sơn Hầu.
Mọi người vào nhà thăm Cẩn ca nhi trước, cầm chén nước đường đỏ, an
vị ngồi trên giường uống nước đường đỏ. Hỏi thăm tình hình Thập Nhất
Nương sinh nở có thuận lợi hay không? Bân đầu Thập Nhất Nương còn tính
toán xem nên trả lời thế nào.
Sau lại thấy mọi người đều hỏi không chút kiêng kỵ, định nói là mình
sinh nở thuận lợi. Chính bởi vậy, còn dẫn đến chuyện Hoàng tam phu nhân
kể về chuyện ngày mình sinh đã gặp phải những chuyện gì. Thập Nhất Nương nghe xong đỏ mặt tía tai, bị Lâm Đại phu nhân cười suốt.
Thật vất vả chờ đến buổi trưa, Ngũ phu nhân đưa những vị khách trong
phòng Thập Nhất Nương đi ăn cơm trưa ở phòng khách, một bà đỡ trong cung được cử tới tiến hành lễ tắm ba ngày.
Những thứ để trong chậu đều là vàng bạc. Thái phu nhân, Nhị phu nhân
và Ngũ phu nhân đều để chuông vàng vào trong chậu. Hai bà đỡ đi đến,
luôn miệng nói cát tường, càng thêm phần náo nhiệt.
Đợi đến lúc tắm cho Cẩn ca nhi, cậu nhóc không khóc cũng không nháo,
một đôi con ngươi như hắc ngọc nhanh chóng chuyển động, khiến Trịnh thái quân từ trước đến nay luôn thận trọng từ lời nói đến hành động thấy vậy cũng phải đứng lên nhìn.
Lễ tắm ba ngày kết thúc, bế nhìn Cẩn ca nhi hồi lâu.