Thứ Nữ Công Lược

Chương 444: Hồi phủ (Trung)




Ngày Dịch di nương qua đời, đúng là vào ngày thứ ba lại mặt của Thu Hồng. Tống ma ma là mẹ nuôi, cho nên ở trong nhà Tống ma ma bày yến tiệc chiêu đãi con rể mới, lại mời hai vợ chồng Bạch tổng quản, hai vợ chồng Triệu quản sự, Đỗ ma ma, hai vợ chồng Vạn Đại Hiển, chồng chưa cưới của Hổ Phách là Quản Thanh, chồng chưa cưới của Nhạn Dung là Tào An đến dự tiệc.

Sau lễ nghi gặp mặt chào hỏi mọi người, con rể mới ở trong nhà Tống ma ma đãi khách, Thu Hồng đi nội viện, vấn an Thập Nhất Nương và Văn di nương.

Thấy Thu Hồng mặc áo tiêu bố giáp màu đỏ rực, cài hoa lụa thạch lựu đỏ tươi đi vào, ánh mắt Văn di nương có chút ẩm ướt.

Màu đỏ rực đó!

Văn di nương không đợi Thu Hồng hành lễ, đã đứng dậy tiến lên kéo tay Thu Hồng, quan sát từ trên xuống dưới một phen, quay đầu lại cười nói với Thập Nhất Nương: “Phu nhân, người xem cô bé này, làm người lớn cũng không giống trước nữa, còn xinh đẹp hơn trước kia!”

Thập Nhất Nương cố ý phụ họa cùng Văn di nương. Cười nói:” Thu Hồng vốn rất xinh đẹp. Dựa theo lời di nương nói, nhà con rể mới nuôi dưỡng người rất tốt, gả qua đó chỉ mới được ba ngày mà càng ngày càng xinh đẹp hơn so với lúc được dưỡng ở bên người ngươi mười mấy năm qua.”

Văn di nương rất tự nhiên nịnh nọt Thập Nhất Nương: “Đây cũng là công lao của phu nhân — nếu không phải phu nhân gả xon bé cho nhà tốt như thế, sao con bé lại có cuộc sống tốt như vậy.” Nói đến đây, đã buông tay Thu Hồng,” Còn không khấu đầu tạ ơn phu nhân.” Lại nói, “Nếu không có phu nhân, người nào có ngày hôm này. Cuộc sống của ngươi đã tốt rồi, cũng đừng quên ân huệ của phu nhân.”

Được gả qua đó chính là nương tử của quản sự, cả Từ phủ từ trên xuống dưới nhiều nha hoàn như thế, nàng vẫn là người đứng đầu. Trượng phu có năng lực, mẹ chồng nàng là do Tứ phu nhân tự mình làm mai, hầu hạ bên người Văn di nương, đối xử với nàng so với các chị em dâu khác coi trọng hơn vài phần, tuy là mới gả qua đó, nhưng làm chuyện gì cũng đều bàn với nàng, mơ hồ có hàm ý sâu xa ở bên trong. Nàng là thành tâm thành ý cảm kích Tứ phu nhân cho mình nàng. Lời của Văn di nương chưa dứt, Thu Hồng đã quỳ xuống cung kính khấu đầu với Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương đứng dậy định đỡ Thu Hồng dậy.

Hổ Phách ở bên cạnh thấy vậy vội bước lên phía trước vài bước, nhanh đỡ Thu Hồng trước Thập Nhất Nương.

“Ngươi không cần nghe di nương nhà ngươi nói.” Thập Nhất Nương cười nói,” Nàng là người cứ có ba phần tốt, liền nói lên thành sáu phần.”

Thu Hồng không dám ở trước mặt hai người tùy tiện, vâng vâng đáp ứng, khiến mọi người hầu hạ trong phòng cười vui vẻ.

Thập Nhất Nương biết đám người Tống ma ma còn chờ con dâu mới trở về khai tiệc, giữ Thu Hồng ở lại nói vài câu, thì bưng trà.

Dù sao cũng khác tình cảm, Văn di nương tiễn Thu Hồng đến thùy hoa môn mới lộn trở lại.

Lúc vào cửa, vừa lúc gặp tiểu nha hoàn Hoắc Hương vừa mới đến phòng Thập Nhất Nương đang dẫn Hướng bà tử nổi danh khắp phủ là cái miệng rộng đến chỗ Thập Nhất Nương.

Văn di nương kỳ quái:” Đây là làm gì?”

Hướng bà tử bước lên phía trước hành lễ với Văn di nương, nịnh nọt cười nói:” Phu nhân nói, viện của Tam phòng trống không, cần tìm mấy người tin tưởng giúp trông viện tử ạ.” Nói xong, chỉ chỉ Hoắc Hương,” Bảo vị tiểu tỷ này phái nô tỳ đi hỏi thăm ạ!” Sau đó mỉm cười nói,” Nô tỳ coi như là đến già gặp vận, được công việc tốt như vậy, đợi lát nữa phải khấu đầu mấy cái với Tứ phu nhân mới được, cầu trời phù hộ Tứ phu nhân nhà chúng ta sinh thiếu gia tài giỏi!”

Sao lại tìm một người như vậy nhỉ!

Văn di nương lầm bầm hai tiếng, trở về sân viện của mình.

Đợi buổi tối đi vấn an Thập Nhất Nương, biết Hướng bà tử đã nhận công việc. Văn di nương không khỏi nói:” Phu nhân cũng không tìm người đến để hỏi, Hướng bà tử kia, có tiếng lắm mồm lắm miệng. Chỉ cần chuyện bà ta biết, chẳng khác nào cả phủ đều biết.”

Thập Nhất Nương cười nói:” Ta cũng nghe nói qua. Có điều, cuộc sống trong nhà bà ấy khó khăn quá. Tam phòng bên kia lại trống, ta đã dặn dò bà ấy không có việc gì ít ra cửa.”

Nếu Thập Nhất Nương đã quyết định, Văn di nương cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cảm thấy không tốt, lại cùng nhóm Hổ Phách nói riêng một tiếng.

Hổ Phách biết Thập Nhất Nương tìm Hướng bà tử đến, chính là muốn bà ấy truyền lời. Nhưng chuyện này cũng không tiện nói cho Văn di nương biết, cười đáp ứng, đem ý tốt của Văn di nương nói cho Thập Nhất Nương.

Qua hai ngày, nương của Nhạn Dung đến đón Nhạn Dung ra phủ.

Thập Nhất Nương thưởng một đôi vòng tay pha vàng ròng, một đôi trâm vàng hoa đinh hương, hai mươi lượng bạc: “Quyết định ngày cưới xong, nhớ nói cho ta một tiếng. Về sau gặp được chuyện gì khó khăn, cũng không cất giấu diếm, trực tiếp tìm đến ta.”

Nương của Nhạn Dung nghe xong ngàn ân vạn tạ, yên lòng không ít, lúc trước còn tưởng Nhạn Dung làm sai chuyện gì nên bị đuổi, hiện tại xem ra, thưởng trang sức, thưởng bạc, căn bản là mình đa nghi. Lại nghĩ, đợi lát nữa trở về, phải đem những đồ này ra khoe một phen mới được, cũng miễn cho có người nói linh tinh.

Nhạn Dung nghĩ mình toàn tâm toàn ý chuẩn bị được làm nha hoàn nhất đẳng, cuối cùng lại hỏng trong gang tấc. Lại nghĩ những ngày mình ở bên người Tứ phu nhân, tuy cho tới bây giờ Tứ phu nhân cũng không nói cái gì, nhưng ăn mặc giống như nhất đẳng nha hoàn, cho tới bây giờ không có quên mình, nghĩ phải ra phủ, về sau cũng không biết có duyên phận gặp lại hay không, ánh mắt không khỏi đỏ lên, quỳ xuống khấu đầu ba cái thật mạnh, lúc này mới đứng lên.

Có tiểu nha hoàn ở bên ngoài rèm cửa nhìn xung quanh.

Hổ Phách lặng lẽ đi đến.

“Thúy Nhi nói, Tần di nương hơi sốt.” Tiểu nha hoàn thấp giọng nói,” Muốn nhờ phu nhân mời đại phu qua đó xem một chút.”

Nhạn Dung nghe rất rõ ràng, tâm niệm xoay chuyển, đã có chút hiểu được. Biết rằng mình không thể nán lại ở chỗ này được bèn lui xuống.

Nhạn Dung liếc mắt nhìn mẫu thân, lập tức từ biệt Thập Nhất Nương, cùng mẫu thân ra khỏi viện.

Thập Nhất Nương cho Hổ Phách lấy đối bài đi mời Lưu Y Chính:” Nói là có trong nhà di nương bị bệnh, bảo lão nhân gia ông ấy nhanh chóng phái người thông minh đến.”

Hổ Phách vâng lời rồi đi.

Lưu thái y phái cậu bé mười bảy, mười tám tuổi đến.

Cậu bé kia đỏ mặt, cúi đầu đi vào, ánh mắt cũng không một chút loạn hoảng, nhìn chằm chằm vào cước bộ mình:” Lưu đại nhân nói, nếu là bệnh của di nương trong nhà, tiểu nhân đến là được rồi. Còn bảo tiểu nhân hỏi phu nhân một tiếng, không biết di nương mắc bệnh gì?”

Lưu Y Chính này, khó trách có thể làm chưởng quản (quản lý) Thái y viện.

Thập Nhất Nương cách bức rèm nói:” Nói là phát sốt. Sốt đi sốt lại mấy lần rồi. Ta thấy nếu lại không đỡ, chỉ sợ phải chuyển đến biệt viện để đề phòng.”

Cậu bé kia thấp giọng đáp ”Vâng”, rồi đi theo tiểu nha hoàn đi chỗ Tần di nương.

Tần di nương cảm thấy bệnh của mình có chút khó hiểu.

Rõ ràng đang tốt, nhưng tự nhiên Thúy Nhi nói người mình phát sốt. Nàng cẩn thận sờ sờ, lại cảm giác chính xác là có sốt lên. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, sắc mặt Thúy Nhi đột nhiên trắng bệch:” Di nương sẽ không phải là bị sốt rét chứ?”

Tần di nương cũng bị dọa, vội sai Thúy Nhi đi mời đại phu đến.

Đại phu vừa đến, nói nàng nhiễm lạnh cảm mạo, kê mấy thang thuốc quan trọng không liên quan rồi đi.

Tần di nương không khỏi lo lắng.

Chẳng lẽ mình bị sốt rét, đại phu đến khám bệnh theo sự phân phó của Thập Nhất Nương lại đem mình trở thành phong hàn để chữa trị?

Tần thị lúc này nhớ tới Dịch di nương.

Có Dịch di nương ở đây, ít nhất cũng có người bàn bạc.

Tần di nương đành phải phân phó Thúy Nhi:” Ngươi đừng lộ ra, trước hết đi bốc thuốc, sắc thuốc.”

Nhưng sắc thuốc xong, Tần di nương lại đem thuốc đổ vào gốc cây hoa trong góc viện.

Cứ như vậy qua hai ngày, Thúy Nhi run rẩy đi đến:” Di nương, buổi sáng hôm nay nô tỳ phát sốt, giữa trưa phát sốt thêm một lần, hiện tại trên người lại cảm thấy có chút nóng. Người sờ giúp nô tỳ xem với.”

Xong rồi, xong rồi, đây chẳng phải là bệnh sốt rét mà Nhị phu nhân từng nói đến chứ còn là cái gì nữa? Mà còn truyền cho Thúy Nhi.

Tần thị nắm lấy Thúy Nhi: “Mau, nhanh đi nói với phu nhân, bảo phu nhân mời Lưu thái y đến xem mạch cho ta!”

Nhưng không đợi Thập Nhất Nương mời Lưu thái y đến, trong viện đã truyền tin ra, nói Tần di dương bị sốt rét, còn lây sang Thúy Nhi.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong viện hoang mang.

Văn di nương vội vàng chạy tới chỗ Thập Nhất Nương, ai ngờ Dương thị đã ngồi đó:”…… Phu nhân, đây không phải là chuyện chơi. Mọi người chúng ta đều dễ nói, nhưng người đang mang thai con nối dõi.”

Thập Nhất Nương ngẩng đầu, nói với Văn di nương: “Di nương tới vừa lúc. Chuyện này, chỉ sợ cần di nương hỗ trợ rồi.”

Văn di nương nghiêm túc nói: “Phu nhân, xin mời phu nhân cứ nói!”

Thập Nhất Nương phân phó Hổ Phách đem danh sách người hầu hạ trong phòng Tần di nương đưa cho Văn di nương một bản:” Còn nhờ di nương chuyển hết những người này qua Quân Tử Hiên ở hậu viện. Đợi Lưu thái y đến đây, sẽ khám lần lượt. Người nào bị bệnh thì ở Quân Tử Hiên điều trị, ai không mắc bệnh thì ở bên cạnh Tử Uyển một vài ngày, đến lúc đó lại nghe sai khiến của Hầu gia.”

Quân Tử Hiên ở phía hậu hoa viên, người có bệnh ở Từ gia, đều chuyển sang đó ở mấy ngày, nếu còn không đỡ, thì lại đưa ra phủ.

Văn di nương vâng lời rồi đi ra ngoài, không đến hai canh giờ thì đem mọi người trong danh sách chuyển sang Quân Tử Hiên.

Thập Nhất Nương lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

Phân phó Trúc Hương dẫn mấy bà tử dùng vôi rắc trong viện một lượt, sau đó khóa chỗ ở của Tần di nương lại.

Buổi tối, Hổ Phách lén lút nói với Thập Nhất Nương: “Thúy Nhi nói, cô bé có một muội muội, gọi là Hạnh Nhi. Lần này Bạch tổng quản tuyển nha hoàn, bị cha mẹ cô bé đưa vào phủ. Muốn cầu xin phu nhân một ân điển, cho cô bé đến phòng may thêu làm việc.”

Là sợ con bé đi vào đường cũ của mình sao?!

Ở trước mặt chủ tử hầu hạ, tuy tiền tháng cao, có mặt mũi thể diện, có nhiều cơ hội gả cho người tốt. Nhưng cơ hội phải chịu tiếng oan, bị liên lụy cũng nhiều như vậy.

Thập Nhất Nương khẽ gật đầu:” Ta biết rồi!”

Ngày hôm sau, hai người tự xưng là thái y do Lưu Y Chính phái đến bắt mạch.

Đầu tiên là bắt mạch cho người không có việc gì, sau đó đi Quân Tử Hiên.

Chỉ chốc lát, sai người đến trả lời cho Thập Nhất Nương: “Hình như là sốt rét. Thỉnh phu nhân nhanh quyết định.”

Thập Nhất Nương lập tức đi bẩm báo thái phu nhân, sau đó phân phó Bạch tổng quản sắp xếp xe ngựa, thưởng cơm trưa rồi chuyển người tới biệt viện Lạc Diệp Sơn, lại sai Triệu quản sự mua giúp hà thủ ô, đương quy, nhân sâm, trần bì mang về, sai ma ma đầu bếp ở ngoại viện thêm gừng sắc nước cho mọi người từ trên xuống dưới uống.

Lần này, ngay cả Uy Bắc Hầu Lâm gia bên cạnh cũng kinh động, đặc biệt phái Đại phu nhân tới hỏi thăm.

“Không có việc gì.” Thập Nhất Nương vỗ về trấn an Lâm Đại phu nhân,,” Chỉ là để phòng ngừa ngộ nhỡ xảy ra thôi.”

Lâm Đại phu nhân suy nghĩ, lập tức cũng muốn mang đơn thuốc này về phủ, chiếu theo bộ dạng Thập Nhất Nương nấu một nồi to cho người trong phủ uống. Định Quốc Công Trịnh gia ở phía trước biết được, cũng phái người đến xin đơn thuốc, sau đó nấu cho người nhà uống.

Thập Nhất Nương không khỏi nói thầm: “May mà là thuốc bắc, lại pha loãng gấp mấy lần, bằng không, nếu uống rồi phát sinh ra chuyện xấu thì chết rồi.”

Náo loạn hai ngày như vậy, bên Lạc Diệp Sơn có tin tức về.

Thúy Nhi bị bệnh hành hạ không chịu nổi, thắt cổ tự tử.

Thập Nhất Nương trầm mặc một lúc lâu sau.

Cảm giác chờ đợi đã không dễ chịu, huống chi là cảm giác chờ chết……Thúy Nhi như thế, cũng coi như là một loại giải thoát đi!