Thứ Nữ Công Lược

Chương 442: Khúc mắc




“Không có ạ!” Văn di nương nói. “Hầu gia không có hỏi nhiều. Chỉ nói một câu với thái phu nhân, là ‘Biết rồi’ mà thôi.”

Thập Nhất Nương im lặng không nói gì.

Nếu như đổi lại là mình. Khi về đến trong nhà có ba tiểu thiếp mang thai. Bây giờ một xác hai mạng người. Một người đóng kín cửa chỉ quan tâm cuộc sống yên ổn của mình. Một người bị mẫu thân đưa đến chỗ nhị tẩu chăm sóc. Mà mẫu thân lại nói cho mình biết, hết thảy đều rất bình thường. Người kia chết. Hoàn toàn là bất ngờ ngoài ý muốn…” Với tư cách là con trai, là người chồng. Làm đương gia quản lý Vĩnh Bình Hầu, ngoại trừ một câu “Biết rồi”, sợ rằng cũng không nói thêm câu nào.

Nhưng Từ Lệnh Nghi nhạy bén như thế sẽ vì lúc này mà cái gì cũng không nghĩ sao?

Thập Nhất Nương rất hoài nghi.

Nếu không đối với Đông di nương không có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào, Từ Lệnh Nghi sao lại có thể nói ra câu “Xin lỗi” đây?

Đi ra khỏi phòng của Văn di nương. Ngày hôm ấy mặt trời đỏ thẫm, bóng cây rợp đất. Yên tĩnh không người nói chuyện. Khiến lòng người cũng an tĩnh theo.

Thập Nhất Nương chậm rãi về chỗ thái phu nhân.

Từ Tự Truân mặc bộ quần áo cũ đang ngủ, bị Ngũ phu nhân kéo đi xem đạo trưởng Trường Xuân làm lễ pháp sự (*) cho thái phu nhân còn chưa về.

[(*) pháp sự:cúng bái hành lễ, việc cúng bái của thầy tu, đạo sĩ. Nhưng ở đây là cúng bái giải hạn, cầu may cho thái phu nhân chứ không phải làm lễ cúng cho người chết nhé.]

Ngọc Bản thấy trên trán Thập Nhất Nương có mồ hôi. Trên mặt đỏ hồng phây phây, vội mang nước đến hầu hạ Thập Nhất Nương rửa mặt: “Thời tiết hôm nay thật là nóng. Mặt phu nhân đều đỏ hết rồi!” Cũng không hỏi Thập Nhất Nương đã đi nơi nào.

“Thật à?” Thập Nhất Nương vừa cười vừa rửa mặt sạch sẽ. Lại thay y phục một lần nữa, thái phu nhân và Ngũ phu nhân đã trở về.

“…Nói số mệnh của Hâm tỷ nhi nhà chúng ta có lục cân (1).” Ngũ phu nhân ôm Hâm tỷ nhi. Hai đầu lông mày vô cùng vui mừng. “Lúc đầu khi đạo trưởng Trường Xuân xem vận mệnh cho ta, ta mới có bốn cân tám lượng (2)…”

Thái phu nhân cười ha ha, hỏi Thập Nhất Nương: “Truân ca nhi không ồn ào con chứ?”

“Không có ạ!” Thập Nhất Nương trả lời ngắn gọn một câu. Phân phó Ngọc Bản giúp thái phu nhân và ngũ phu nhân đợi người lấy nước rửa mặt cho sạch sẽ. Lại hỏi tình hình ở ngoại viện đem chủ đề chuyển sang hướng khác.

Đến tối gặp Từ Lệnh Nghi, nàng mang chuyện Dịch di nương gọi nàng đến kể cho Từ Lệnh Nghi biết.

Từ Lệnh Nghi nghe thấy vậy bèn cười lạnh khinh thường: “Hạng người này, là nói số mệnh. Có lời gì đều nói ra hết. Nàng đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn…”

Lại nói, “Sau này gặp phải chuyện như này. Nàng thế nào cũng cần phải nói cho ta biết một tiếng. Nếu nàng ta biến thành con chó nổi tính nóng mà cắn người, đả thương nàng hoặc con cái thì biết làm thế nào bây giờ?”

Trong lòng Thập Nhất Nhất Nương có chuyện, nhẹ nhàng trả lời một câu “Vâng ạ”

Nghĩ đến Từ Lệnh Nghi luôn bảo vệ Tần di nương trong mười năm nay, chứng tỏ trong lòng Từ Lệnh Nghi, Tần di nương cũng không có sai lầm. Nàng không nhịn được nói: “Hầu gia, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì ạ?” Trong khẩu khí lộ ra vài phần do dự.

Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi dần dần ngưng đọng cứng lại: “Nàng muốn nói cái gì?”

Cái thái độ nghiêm khắc kia như kim châm nhói nàng.

Thập Nhất Nương cười nói: “Không có gì, chính là chỉ có chút tò mò mà thôi.” Vừa nói vừa đứng dậy, “Thiếp gọi tiểu nha hoàn đi vào hầu hạ Hầu gia rửa mặt nhé? Nghe Ngũ phu nhân nói, ngày mai đạo trưởng Trường Xuân vẫn còn ở trong nhà làm một lễ pháp sự. Ngày mai Hầu gia còn có một ngày bận rộn, nên đi nghỉ sớm đi ạ!”

Khi tâm tình của nàng ấy không vui thì sẽ cười đến mức rất xinh đẹp, sau đó sẽ nói một đống câu kỳ lạ không rõ nghĩa.

Từ Lệnh Nghi tiến lên phía trước hai bước. Kéo Thập Nhất Nương đang muốn xoay người đi gọi tiểu nha hoàn: “Thập Nhất Nương. Có phải nàng nghe được lời đồn nhảm nhí gì hay không? Tỷ tỷ nàng… Mặc dù có phần tùy hứng, nhưng không phải hạng kia…”

Nhưng không phải hạng gì?

Thập Nhất Nương bỗng tỉnh ngộ. Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Lệnh Nghi.

Hắn đang biện hộ cho Nguyên Nương,

Cũng chính là nói, Từ Lệnh Nghi cảm thấy chuyện này là lỗi của Nguyên Nương.

Nhưng Tần di nương thật sự là không có một chút lỗi nào hay sao?

Trong con ngươi đen láy trong suốt, đang chiếu hình ảnh ngược của hắn trong đó.

Dòng nước trong veo chảy trôi qua làm cho hắn không khỏi nhớ đến những chuyện cũ khiến hắn có phần hổ thẹn.

Nguyên Nương cuối cùng trở thành bộ dạng gì, không có người nào so với hắn lại rõ ràng hơn cả.

Bằng không, Thập Nhất Nương sao có thể gả cho hắn làm thê tử? Nếu không, Thập Nương sao lại có thể trở thành góa phụ trẻ tuổi?

Nhưng người mất đã qua đời rồi. Lại đi truy cứu chuyện từ lúc trước, đã không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa!

Từ Lệnh Nghi thở dài. Nhẹ nhàng ôm Thập Nhất Nương vào trong ngực: “Được rồi. Đừng tức giận nữa. Ngày mai ta phải đi tiễn Dịch di nương, chuyện làm pháp sự, đã trì hoãn lại rồi.” Lại nói, “Những thứ trước kia đều là chuyện từ lúc trước. Những người biết nội tình (tình hình bên trong), ta đều xử trí cả rồi. Chính là có người nói thuyết tam đạo tứ gì đó, chúng ta không để ý đến, tự nhiên cũng sẽ chìm xuống.”

Biết nội tình? Biết nội tình gì? Chả trách còn có chuyện mà mình không biết? Mình cũng là do lần này Tần di nương nhờ thầy mo thi triển pháp thuật nguyền rủa Từ Tự Truân nên mới vì tiên phu nhân làm chủ?

Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ hoảng sợ. Đẩy Từ Lệnh Nghi. Đem chuyện Văn di nương nói cho Từ Lệnh Nghi biết, sắp xếp lại suy nghĩ, tóm tắt đơn giản kể cho Từ Lệnh Nghi: “…hiện tại thiếp thấy, sai lầm của tỷ tỷ năm đó là do quá sơ suất. Sai lầm của Văn di nương là do cẩn thận quá mức, sai lầm của Tần di nương là do làm việc ngu dốt, không linh hoạt lắm.

Chính là Đông di nương qua đời, nói không phạm sai lầm nào cũng không phải ___ nàng ấy mang thai con nối dòng, không có so với chuyện lớn hơn này, nếu không thoải mái, thì nên nói ra mới đúng. Tỷ tỷ biết rồi. Chắc chắn sẽ không bỏ mặc. Mặc dù bên nào cũng có chỗ sai. Nhưng đảm nhiệm làm chủ mẫu, trách nhiệm của tỷ tỷ càng lớn hơn một chút.

Nhưng thiếp nghe khẩu khí của Hầu gia, lại giống như toàn bộ chuyện này là sai lầm của tỷ tỷ. Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến Hầu gia nhìn gương mặt nhỏ nhắn của tỷ ấy là nói năng giả dối đây”, vẻ mặt có chút buồn rầu thất vọng.

Nếu như lúc đầu, Nguyên Nương có thể thản nhiên nhìn hắn như vậy…

“Ta không tin tỷ tỷ nàng có thể làm ra chuyện như vậy.” Giọng hắn trầm xuống mà không vội nói, như nước ở dòng sông ngừng chảy. “Ta chỉ muốn nói với nàng ấy một câu. Nhưng thanh sắc trong lời nói của nàng ấy đều nghiêm khắc mãnh liệt. Không phải nói những ma ma kia thờ ơ, lười biếng, sơ suất. Thì lại nói Tần di nương không đem chuyện nói ra rõ ràng. Thậm chí còn trách cứ lên nhị tẩu, nói nhị tẩu không nên nhúng tay tham gia quản chuyện.

Chuyện của Tứ phòng, chính là không có chuyện gì liên quan đến nhị tẩu…” trong giọng nói của hắn khó nén nổi thất vọng. “Nàng ấy sau này là phu nhân Vĩnh Bình Hầu, cái nhà này sau này đều phải dựa vào hai người chúng ta chống đỡ. Cho dù chuyện này nàng ấy có sai, ta và nàng ấy là vợ chồng. Nàng ấy vì cái gì mà không thể nói rõ ràng cho ta biết. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách vượt qua chuyện này! Mà không phải trách cứ người này, oán trách người kia. Đừng nói là khi đó nhị tẩu tiếp nhận chiếu cố Tần di nương, coi như nhị tẩu vượt quyền, quản chuyện Tứ phòng. Thấy nhị ca đã qua đời, nhị tẩu lại không có con, một thân một mình lẻ loi. Sau này phải dựa vào phần cuộc sống sinh hoạt cùng chúng ta. Vì sao lại không thể khoan dung một chút chứ.”

Những lời nói giấu tận sâu dưới đáy lòng trong nhiều năm một khi có chỗ để phát tiết thì sẽ không thể ngăn cản được mà tuôn trào ra, “Để Tần di nương mang con đến sống cùng nhị tẩu hơn một năm. Chuyện này để cho người ngoài biết được sẽ có cách nhìn như thế nào? Rồi sẽ lại nghĩ ra sao?

Để cho các bà vú biết được sẽ làm gì? Đây không phải là nàng ấy đưa chuôi đao đến trong tay người khác để bất cứ lúc nào người ta cũng có thể đâm nàng ấy một đao hay sao? Vì sao lại không thể rộng lượng một chút cơ chứ. Rồi cúi đầu nhận lỗi với nương, nói vài câu cảm kích với nhị tẩu, mang mẹ con Tần thị tiếp tục đón nhận quay về… Thế nhưng lại tranh cãi ầm ĩ đến mức cuối cùng không thể vãn hồi.”

Mặt Từ Lệnh Nghi trầm sâu như nước.

“Ta thậm chí còn hi vọng chuyện này còn có đường để xoay chuyển.” Trong mắt hắn chợt hiện lên một tia xấu hổ. “Thế nhưng bí mật này lại đi hỏi Tần thị. Dựa theo lời Tần thị nói, từ đông sương phòng đến chính phòng, lại đến chỗ Đào ma ma ở, quay đi quay lại đi được vài lần…. không chỉ không có thể chứng minh trong lời nói của Tần thị có chỗ không thật, ngược lại còn hỏi ra…” Hắn muốn nói nhưng lại thôi.

“Hỏi ra chuyện gì ạ?” Thập Nhất Nương không khỏi nắm chặt tay thành quyền.

Từ Lệnh Nghi trầm mặc một lúc lâu.

“Nha hoàn trực đêm trong phòng Nguyên Nương nghe thấy Tần di nương ở bên ngoài khóc!”

Nha hoàn trực đêm bình thường đều ngủ trên ghế con cạnh đầu giường.

Thập Nhất Nương hoảng hốt nhìn Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi khe khẽ gật đầu,

Thập Nhất Nương rũ hai mắt xuống.

“Nàng biết khi ta quay về.” Từ Lệnh Nghi trầm giọng nói, “Nương nói gì với ta không?” Không đợi Thập Nhất Nương trả lời, hắn đã nói, “Nương bảo ta khuyên nhủ Nguyên Nương cho tốt. Bảo nàng ấy đừng giống như đứa trẻ con nữa, thất tình lục dục (3) đều hiện hết trên mặt. Lúc vui vẻ thì vừa cười vừa thưởng cho các di nương, lúc không vui thì vừa quay mặt lại vừa không để ý đến các di nương, tức giận với những người đó.Đâu có điểm nào mà phong thái chí khí của chủ mẫu nên có? Khi đó ta nghe xong, tức giận đến nỗi chỉ muốn có một cái lỗ nào đó chui xuống thì tốt. Nếu biết năm đó khi nhị tẩu vừa mới vào phủ, nương có tự tay hướng dẫn nói cho nhị tẩu làm việc. Hơn nữa nhị tẩu cũng có dáng vẻ giống như nữ chủ. Không biết có bao thân thiết, nhưng còn Nguyên Nương…” Nương có lời muốn nói với nàng ấy, vậy mà lại bắt ta giúp truyền lời.”

Từ Lệnh Nghi ngồi trên tháp mỹ nhân, hai đầu lông mày đầy vẻ chán nản, uể oải.

Thập Nhất Nương không khỏi đi đến ngồi trên ghế gấm bên cạnh tháp mỹ nhân.

“Hầu gia, khi đó, tỷ tỷ thiếp cũng vừa mới mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi?” Thanh âm Thập Nhất Nương dịu nhẹ, như cơn gió sớm mai chầm chậm thổi, “Tỷ ấy không muốn nói cho Hầu gia, nhất định là sợ Hầu gia trách cứ. Nếu khi ấy Hầu gia nói rõ cho tỷ tỷ hiểu. Chính là tỷ tỷ có lỗi, nhưng cũng sẽ tha thứ cho tỷ tỷ, cũng sẽ giúp tỷ tỷ giải quyết tốt hậu quả. Tỷ tỷ vì Hầu gia, khẳng định chuyện gì đều nguyện ý đi làm!”

Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi chấn động.

“Thiên hạ này nào có oan ức.” Thập Nhất Nương ôn nhu nói. “Chỉ có đáng giá hay không đáng giá mà thôi!”

Từ Lệnh Nghi sững sờ nhìn Thập Nhất Nương. Một hồi lâu không nói gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu nha hoàn trực đêm trong phòng Từ Lệnh Nghi lén lút nói cho Thập Nhất Nương biết: “Tứ phu nhân. Hầu gia một đêm đều không ngủ!”

Thập Nhất Nương mỉm cười gật đầu, thưởng cho tiểu nha hoàn đó một thanh kẹo đường.

Tiểu nha hoàn cười hì hì đi về.

Lúc ăn bữa sáng, Thập Nhất Nương quan sát Từ Lệnh Nghi.

Làn da trắng bóc rực rỡ, đôi mắt sáng ngời mà có thần. Đâu có nhìn ra là dáng vẻ là một đêm không ngủ, chẳng lẽ thái phu nhân cũng dạy bảo Từ Lệnh Nghi như vậy — muốn có tình yêu thì lục dục (4) không được hiện lên mặt.

Hình như mình cũng chưa đạt đến chuẩn mực này.

Nghĩ lung tung một hồi, ngẩng đầu nhìn thấy thái phu nhân cười híp mắt. Đang hứng thú nhìn mình.

Thập Nhất Nương có chút không hiểu.

Thái phu nhân đã quay sang hỏi Từ Lệnh Nghi: “Sáng sớm hôm nay tiễn Dịch di nương đi Sơn Dương à?”

Từ Lệnh Nghi đáp một tiếng “Vâng”: “ước chừng đã bắt đầu ra khỏi cổng thành rồi. Người lúc ấy vừa vặn không nhiều cũng không ít…”

Thái phu nhân gật đầu, cười nhìn Thập Nhất Nương một cái, nói: “Dịch di nương đi rồi, các con cũng về chính phòng nghỉ ngơi đi! Tránh cho một người ở gian phía đông của ta, một người thì ở trong noãn các của ta. Đem nha hoàn của ta xoay vòng vòng, buổi tối ta đều không có người bưng trà rót nước.”

Mình không phải là mang theo nha hoàn đến đây sao? Mặc dù chỉ có hai người, nhưng cũng không dám sai bảo người hầu hạ thân cận bên cạnh thái phu nhân mà!

Thập Nhất Nương cung kính đáp một tiếng “Vâng”.

Nghĩ mọi người đều là người lớn rồi. Mỗi người đều có thói quen sinh hoạt khác nhau. Họ ở nơi này, có lẽ thái phu nhân cũng cảm thấy có phần không được thuận tiện, vì vậy mới dùng lý do này bảo hai người họ về phòng riêng của mình nhanh một chút!

“Nương”, thế nhưng Từ Lệnh Nghi lại hiểu theo nghĩa khác, “Hai ngày này, Bạch tổng quản đang muốn chọn nha hoàn. Hay là trong phòng của nương thêm vài người nữa nhé. Bạc mỗi tháng đích thân con xuất ra..”

Đỗ ma ma đứng bên cạnh cười “phì” ra một tiếng, Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi hai người nhìn nhau.

Thái phu nhân đã cười to “Ha ha”: “Hai đứa ngốc nghếch này!”

Chú giải:

[(1); (2): trong bói toán có cách xem vận mệnh con người qua “Cân Lượng”, số cân lượng càng cao thì số mệnh con người càng phú quý, giàu sang.

Dưới đây là trích đoạn giải thích trong truyện nhưng để tránh gây tranh cãi xin lưu ý vì thực tế đơn vị đo lường của Trung quốc khác với Việt Nam.Còn trong bói toán không biết có khác không,thì thứ lỗi, tớ không am hiểu về lĩnh vực này. Nhưng thường thấy chúng ta hay dịch từ sách bói tiếng Trung sang tiếng Việt hoặc đúc kết tinh hoa từ cuộc sống đời thường xa xưa cộng với sự ảnh hưởng của Trung Hoa cổ mà tạo nên những khái niệm chung về cuộc đời con người. Vì thế bạn đọc nào am hiểu về lĩnh vực bói toán xem vận mệnh con người theo cách này thì không nên thắc mắc đúng sai vì những thông tin dưới đây, tớ tìm chỉ mang tính chất minh họa, so sánh cho độc giả hiểu. Còn bạn nào thích xem bói hoặc tìm hiểu thêm thì tớ đã ghi nguồn cụ thể.

(1) 6 cân = 6 lượng 0 chỉ: số này tên đậu bảng vàng, lập nên công danh, vinh quang tổ tông, nhà cửa đất đai giàu có, ăn mặc, lộc dư dả.

(2) 4 cân 8 lượng = 4 lượng 8 chỉ: Số này tuổi trẻ cũng như lúc lớn, cũng chẳng được hưng vượng. Anh em họ hàng đều không được nhờ cậy giúp sức. tới lúc già mới được đôi phần an khang.

Nguồn www.blogphongthuy.com

(3), (4) Thất tình lục dục:

“Thất tình” bao gồm các cảm xúc: Hỉ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục tương ứng với: Mừng, Giận, Yêu thương, Ghét, Buồn, Vui, Muốn.

-Lục dục gồm: +/ Mắt muốn nhìn thấy cái đẹp gọi là Sắc dục

+/ Tai nghe cái hay gọi là Thính dục

+/ Mũi muốn ngửi mùi thơm gọi là Hương dục

+/ Lưỡi muốn nếm vị ngon gọi là Vị dục

+/ Thân xác muốn được hưởng sung sướng gọi là Xúc dục

+/ Ham muốn được vui vẻ được gọi là Pháp dục