Edit:Hạ
Âm thanh của Văn di nương thấp vài phần.
“Nô tỳ cùng ma ma đứng nhìn nhau một lúc, lại nhoài người về phía trước úp sấp mặt lên song cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
“Chỉ thấy đèn đuốc trong đông dương phòng đối diện sáng trưng. Bóng
người lộn xộn chiếu lên cửa sổ chiếu đan xen vào nhau. Đào ma ma dẫn
theo hai nha hoàn, bình tĩnh đi vào, chưa đến một lát sau, tiên phu nhân (Nguyên Nương) cũng đến. Lại ước chừng một nén nhang trôi qua. Nhị phu
nhân đỡ thái phu nhân đến…Chưa đầy hai khắc, đông sương phòng truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tần di nương cùng với tiếng khóc rấm rứt của bọn tiểu nha hoàn.
“Ma ma của nô tỳ cũng ngồi không yên. Sai người đi hỏi thăm. Nói đứa con mà Đông di nương chưa có hạ sinh là một bé trai!”
Văn di nương ngẩng đầu nhìn Thập Nhất Nương: “Tiếp sau đó, Tần di
nương trống rỗng, nắm tay đi sau thái phu nhân và nhị phu nhân đi đến
chỗ ở của thái phu nhân.”
Thập Nhất Nương nghiêm túc lắng nghe, đợi Văn di nương nói xong, nàng cúi mặt trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Sau đó trầm ngâm nói: “Ta chỉ có vài
chuyện không rõ.”
Văn di nương không tiếng động, khẽ nghiêng người nói: “Mời phu nhân hỏi.”
“Ngươi nói, Đông di nương và Tần di nương ở trước mặt đại tỷ ta hầu
hạ đã thành thói quen rồi. Cho nên khi mang thai cũng vẫn đi hầu hạ. Vậy ngươi thì sao? Bên cạnh người có ma ma được mang đến từ Dương Châu,
thời kỳ mang thai lại là thời kỳ đặc thù, sao cũng đi đến hầu hạ?”
Văn di nương thoáng không được tự nhiên: “Một mình nô tỳ. Hai người các nàng ấy…”
Thập Nhất Nương khẽ lắc đầu: “Văn di nương có thể không biết vì sao
ta có thể đến?” Không đợi Văn di nương trả lời, nàng để bà tử nhắc lại
lời của Dịch di nương cho Văn di nương biết chuyện thật kia.
Văn di nương không ngờ Thập Nhất Nương có thể đem bí mật này nói cho mình biết. Nàng vô cùng kinh ngạc.
“Mặc dù di nương là người khôn khéo. Nhưng không nên nói rằng từ
trước đến giờ cũng chưa từng nói một câu, ta biết di nương là người
trong lòng có suy xét. Có những chuyện. Ta cũng không dối gạt di nương.” Thập Nhất Nương vừa nói, rất nhanh đem đề tài chuyển lên trên chuyện cũ năm xưa. “ Ý tứ trong lời nói của Đông di nương lúc trước, khi đại tỷ
ta vào cửa thì đem Đông di nương và Tần di nương giáo huấn thành người
ngoan ngoãn biết vâng lời. Đại tỷ ta đối với hai vị di nương này khẳng
định là vô cùng nghiêm khắc, khiến từ tận đáy lòng của hai vị di nương
này cảm thấy sợ hãi.
Cho nên chỉ cần thân thể hơi khỏe một chút liền đi đến bên cạnh tỷ tỷ ta hầu hạ, mà tỷ tỷ ta cũng không có từ chối.
Ma ma mà ngươi mang từ Dương Châu đến nhìn trong mắt biết rõ sự lợi
hại ấy. Cho nên cũng khuyên ngươi đi đến đó cùng nhau hầu hạ. Ta nói như vậy có sai không nhỉ?” Thập Nhất Nương nghĩ đến mấy vị di nương ở La
gia.
Văn di nương trầm mặc một lát. Thấp giọng trả lời”Đúng ạ.”
Vậy là đúng rồi. Bằng không, không có biện pháp giải thích sau khi
phát sinh toàn bộ sự việc “Ta vẫn còn một chút không hiểu rõ.” Thập Nhất Nương suy nghĩ nói, “Theo đạo lý mà nói, tỷ tỷ ta đã xuất giá tới đây,
nên dẫn theo nha hoàn thiếp thân của mình, sao có thể nâng đỡ Đông thị
làm di nương, mà không phải từ trong nha hoàn của mình tìm một người?”
Nàng rất muốn biết mâu thuẫn giữa Từ Lệnh Nhi và Nguyên Nương cuối cùng do chuyện gì gây nên.
“Hầu gia đối với loại chuyện này luôn luôn không quá để tâm.” Văn di
nương nói có chút lúng túng: “Nghe nói thời điểm khi tiên phu nhân vừa
gả vào cửa, cũng từng an bài nha hoàn thiếp thân của mình thị tẩm, Hầu
gia cảm thấy phiền phức, thà rằng tình nguyện đi đến phòng của Đông di
nương và Tần di nương, cho nên loại chuyện này cứ như thế liền không
giải quyết được.” Nói đến đây, nghĩ đến câu hỏi sắc bén của Thập Nhất
Nương, nên thẳng thắn bình thản nói thật. Cảm thấy mình che giấu như
thế này, ngược lại lộ vẻ không phóng khoáng. Hơi trầm tư một chút, dứt
khoát nói thẳng, “Sau đó, hai nhà nói quyết định cho nô tỳ vào cửa, thái phu nhân lo sợ sau khi nô tỳ vào cửa, bày sắc đẹp quyến rũ nịnh bợ,
muốn tìm một người áp chế nô tỳ một bậc, lại sợ tiên phu nhân trấn áp
không được. Bèn trông cậy vào tính tính ngoan hiền dịu dàng của Đông
thị, hơn nữa bộ dáng của Đông thị lại thích hợp làm di nương. Không cần
lại nạp thêm người mới vào cửa. Từ khi hai người trong thông phòng ngoan ngoãn thuận theo đưa lên một người, tiên phu nhân cũng trở nên vui vẻ.”
“Đúng vậy ạ!”Văn di nương gật đầu, “Chính là Tần di nương, cũng bởi
vì nhìn qua dịu ngọt, là người cực kỳ dễ sinh nở, lại hiền lành trung
thực.” Nói đến đây, Văn di nương tương đối có chút cảm khái: “Nếu không, đừng nói là tiên phu nhân, chính là thái phu nhân, cũng sẽ không bỏ qua cho các nàng. Giống như hai nha hoàn thông phòng bên cạnh Tam gia,
chính vì ghen tuông, tranh giành tình cảm, bị Tam phu nhân đánh rồi cho
sung quân. Còn có nha hoàn thông phòng bên cạnh của Nhị gia, sau khi Nhị gia mất. Do Nhị phu nhân làm chủ cho kết duyên với người khác, hoặc
sung quân. Nếu không phải từng xảy ra chuyện này, Đông di nương và Tần
di nương trái lại có kết cục tốt nhất.”
Từ một con người hiền hành thật thà biến thành con người mua chuộc bà đạo (*) để thầy phù thủy dùng phép nguyền rủa Từ Tự Truân. Đây chính là câu: “Lòng người chưa đủ rắn nuốt voi” (**) vẫn thường nói sao?
[(*) bà đạo: bà bói, thầy phù thủy, thầy mo…
(**) lòng người chưa đủ rắn nuốt
voi: khi lòng tham của con người còn chưa đủ, thì cũng như con rắn muốn
nuốt con voi. Lòng dạ tham lam độc ác muốn mưu tính hại người, chiếm lấy thứ to lớn hơn, thứ tốt đẹp hơn]
Thập Nhất Nương khẽ thở dài.
Hai người đều trầm mặc.
“Ta nhớ khi ấy các ngươi ở phía sau viện (hậu viện) của chính phòng,
nhiều nhất chỉ qua thời gian là một chung trà là đi đến rồi. Nhưng ngươi nói ngươi quỳ cứng chân đều không có nhìn thấy người khác đến. Tần di
nương sao lại đi đến lâu như thế?”
“Đông di nương sinh hạ được một bé trai. Lại là một xác hai mạng
người. Thái phu nhân vì tinh thần của tiên phu không tốt nên không đi
đến. Đem Đông di nương giao cho Nhị phu nhân chăm sóc.” Văn di nương,
“Nhị phu nhân vẫn luôn tỉ mỉ chú tâm chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của
Tần di nương, mãi cho đến khi Nhị thiếu gia sinh hạ, Tần di nương cùng
Nhị thiếu gia mới dọn đến chỗ của Nhị phu nhân ở tây sương phòng. Sau đó Trinh tỷ nhi ra đời. Nhị thiếu gia thành con trai nối dõi duy nhất của
Hầu gia, nô tỳ càng không thể cùng nhau ở trước mặt. Sớm chiều quyết
định đi đến chỗ tiên phu nhân hỏi thăm, gặp mặt. Cũng chỉ gật đầu rồi
mỗi người vội vã giải tán. Ngay cả nói chuyện nhiều hơn một chút cũng
không có, dần dần cũng không có qua lại giao thiệp. Sau đó vẫn là Hầu
gia quay về. Tu sửa lại chính viện của Từ phủ, nô tỳ và Tần di nương đều chuyển đến đông tiểu viện của chính viện ở. Lúc này mới bắt đầu qua lại giao thiệp lại một lần nữa. Chỉ là chuyện năm đó dính dáng quá nhiều,
hai người chúng nô tỳ đều không có nhắc lại nữa. Có những chuyện, là do
ma ma của nô tỳ nghe ngóng được. Cũng không biết đúng hay không đúng
nữa.”
Văn di nương uống một ngụm trà, phát hiện trà đã nguội lạnh từ lâu
rồi, áy náy nhìn Thập Nhất Nương cười cười. Tự mình đi pha bình trà nóng khác.
“Đông di nương ra máu. Ma ma ở trong phòng các nàng giận dữ đến độ
nổi trận lôi đình. Chỉ lo chất vấn tiểu nha hoàn khi ấy hầu hạ bên người Đông di nương. Vẫn là Đông di nương cảm thấy không thoải mái, bảo tiểu
nha hoàn hầu hạ Tần di nương đi gọi Tần di nương trở về.” Văn di nương
một lần nữa đổi cho Thập Nhất Nương chén trà khác, Thập Nhất Nương thấp
giọng nói “Cảm ơn”, “Sau khi Tần di nương quay về. Nhìn thấy trong tiết
khố (quần chíp) của Đồng di nương không ngừng chảy máu, bị hù dọa nhảy
dựng lên. Không dám sai bảo ma ma trong phòng, mà phân phó hai tiểu nha
hoàn chú ý chăm sóc Đông di nương. Còn mình thì đi chính phòng.”
“Tiên phu nhân từ chỗ Nhị phu nhân quay về vừa mới nằm nghỉ. Tần di
nương nói Đồng di nương có chuyện không hay, bảo tiểu nha hoàn đi bẩm
báo một tiếng. Tiểu nha hoàn nói, tiên phu nhân vừa mới phát cáu một
trận, nếu không có chuyện gì quan trọng, không bằng để ngày mai lại nói. Hoặc tìm Đào ma ma nói chuyện cũng được. Tần di nương bèn hỏi Đào ma ma ở đâu. Tiểu nha hoàn nói, Đào ma ma vừa mới quay về phòng mình. Tần di
nương lại đi đến chỗ của Đào ma ma. Đúng lúc Đào ma ma đang rửa mặt,
tiểu nha hoàn bảo Tần di nương chờ một lát mới đi vào thông báo. Đào ma
ma hỏi Tần di nương chuyện gì. Con người cửa Tần di nương ấy à, vốn là
người không biết nói chuyện, bộ dáng Đào ma ma lại vô cùng nghiêm khắc,
Tần di nương ấp úng nói cà lăm nửa buổi cũng không nói rõ ràng được. Đào ma ma bắt đầu chán nản phiền muộn. Bảo Tần di nương vào trong sân đứng. Lúc nào nghĩ rõ rồi, lúc đó lại đến cùng bà ta nói chuyện.
“Tần di nương khi đó chỉ còn cách quỳ xuống. Cầu xin Đào ma ma đi đến xem Đông di nương.”
“Đào ma ma lúc này mới đi thay y phục, cùng Tần di nương đến đông sương phòng.”
“Nhưng khi tới nơi thì đã không kịp nữa rồi!” Thập Nhất Nương trầm giọng nói.
“Đông di nương đã sinh non. Hơn nữa không ngừng chảy máu. Người cũng
bất tỉnh.” Văn di nương gật đầu. “Đào ma ma lúc này mới bắt đầu cuống
quýt, vội vàng sai người đi báo cho tiên phu nhân.
Tiên phu nhân vội vã chạy đến, Đồng di nương đã là ra vào nhiều, khí
thở ra ít, mắt thấy không còn sống được nữa. Tiên phu nhân không dám
giấu diếm. Vội vàng sai người đi thông báo cho thái phu nhân…”
“Vậy lúc đó, Từ phủ chính là rơi vào thời gian nguy cấp.” Thập Nhất
Nương lẩm bẩm nói: “Lão hầu gia qua đời, Thất hoàng tử lâm vào tình thế
tranh giữ cướp đoạt, con đường phía trước Hầu gia tăm tối, lúc này Hầu
phủ cần nhất là một cậu con trai. Thứ nhất là để kế thừa chức vị Hầu
gia. Chính là trưởng chi (người đứng đầu một chi), Tam gia cũng được.
Đều trở thành chi bên (cùng họ khác chi). Hầu gia đã có đời sau. Huyết
mạch trưởng chi được nối tiếp; Thứ hai, nếu không phải tiên đế nguyện ý
bỏ qua cho Từ gia. Hầu gia có đời sau, ít nhất có thể nghĩ biện pháp
xoay chuyển chu toàn. Giữ được tước vị Từ gia. Nếu không, Hầu gia không
có con kế thừa, vô cớ xuất binh, ngay cả có lực cũng khiến lòng người
không hăng hái. Vĩnh Bình hầu phủ cũng chỉ lịch sử mà thôi.”
“Dạ.” Văn di nương khẽ chép miệng nói, “Khi ấy Ngũ gia còn nhỏ tuổi.
Không có con nối dõi: Tam gia chỉ có một con trai trưởng, cũng không thể mang Đại thiếu gia đến kế tục dưới danh nghĩa Hầu gia. Đoạn tuyệt hương hỏa của Tam phòng hay sao? Cho nên thái phu nhân vừa nhìn thấy, tức
giận đến mức cả người phát run. Một câu cũng không nói…Xoay người muốn
đi nhận, Tần di nương ở bên giường Đông di nương khóc chết đi sống lại
bỗng nhiên ngất đi…,
“Ngất đi?”Thập Nhất Nương giật mình nhìn Văn di nương.
“Ngất đi!” Văn di nương rất khẳng định nói. “Là Nhị phu nhân, vừa ấn
huyệt nhân trung, vừa dùng kim thêu đâm vào ngón giữa của Tần di nương,
lúc này mới đem người cứu lại., “Vì vậy thái phu nhân quyết định đem Tần di nương giao cho Nhị phu nhân chăm sóc?” Thập Nhất Nương suy nghĩ nói
“Kết quả Nhị phu nhân không chịu cùng thái phu nhân dây dưa một chỗ. Tần di nương bình an sinh hạ trưởng tử Từ Tự Dụ khỏe mạnh, hoạt bát.”
Sự tình đến đây, đã có một nét khái quát lờ mờ rồi.
Nguyên Nương đối với hai di nương có xuất thân là tỳ nữ rất nghiêm
khắc. Có liên quan ảnh hưởng đến hầu gái (phụ bộc) đối với thái độ của
hai vị di nương. Thỉnh thoảng làm cho nhân tố đụng phải kết quả nhất
định, bèn sinh ra biến hóa của bản chất.
Mặc dù Tần di nương có chút hiền lành chất phác, nhưng cũng không hồ
đồ. Ở trước mặt chủ tử thông minh lanh lợi như thái phu nhân cùng Hầu
gia, Nhị phu nhân,Tần thị như vậy có chút nhút nhát. Nhưng Thập Nhất
Nương từng nghe thấy nàng ta cùng Văn di nương nói chuyện, mặc dù từ ngữ không nói là lanh lợi. Nhưng cũng rõ ràng, dễ hiểu. Đông di nương ra
máu. Chuyện lớn như thế, nàng ta coi như là sợ hãi đi nữa. Khóc cũng
muốn đem Nguyên Nương khóc lên mới thôi. Như thế nào tiểu nha hoàn kia
vừa nói, nàng ta liền ngoan ngoãn đi đến chỗ của Đào ma ma? Hơn nữa tiểu nha hoàn bên cạnh Đào ma ma nói nàng ta đợi, nàng ta cũng ngoan ngoãn
đứng tại chỗ mà đợi?
Lại nghĩ đến lời của Dịch di nương, cùng với lúc bản thân muốn Tần di nương đi tế bái tiểu thiếp Ngũ phòng đã qua đời (Đông di nương), nàng
ta chột dạ.
Thập Nhất Nương trong lòng khẽ động. Hỏi Văn di nương: “Xảy ra chuyện như thế, Hầu gia trở về, thái phu nhân trả lời Hầu gia như thế nào,
ngươi biết không?”
“Biết ạ.” Văn di nương nói, “Thái phu nhân nói, Đông di nương mang
thai hình như không tốt, đứa bé được bốn tháng thì sinh non rồi. Bởi vì
là buổi tối, đại phu không kịp đến, đại nhân cũng không thể giữ lại
được…”
“Vậy Hầu gia?” Thập Nhất Nương nói. “Hầu gia không có hỏi nhiều sao?”