Đào Thành đến Yên kinh thăm mẫu thân, buổi tối lúc trở về, xe ngựa bị lật ngã vào trong khe nước, người đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Đào ma ma vội vã trở về Điền Trang, ngay cả hòm xiểng cùng đồ mà nhóm
người Thái phu nhân, Thập Nhất Nương ban thưởng, cũng là Lô Vĩnh Quý sau đó tiếp tục giúp đỡ Đào ma ma đưa đến Điền Trang.
Đào ma ma đã có một vài năm không quản sự rồi, nàng rời đi, chỉ làm
cho những nha hoàn bà tử ở chỗ ở cũ của Nguyên Nương hơi đau đầu một
chút thôi. Đầu tiên là Thập Nhất Nương phái Trúc Hương tiếp quản tài vật ở chỗ ở cũ của Nguyên Nương, các nàng đối chiếu sổ sách xong thì đem
bày biện ở trong phòng cất vào khố phòng, bận rộn nhiều việc một hồi.
Vừa yên tĩnh xuống, Vu ma ma vốn là quản sự ở khố phòng đem nhị đẳng
quản sự Uông ma ma phái tới đây quản lý chuyện bên này, mọi người càng
khẩn trương hơn, đi quan hệ đi ngoại giao, vì sợ công việc hiện tại của
mình bị mất, lại rối loạn một hồi, chờ yên ổn lại, ngoại viện lại truyền tới tin tức Nhị thiếu gia Từ Tự Dụ đã qua kì thi phủ, mấy người mà
thường ngày có quen biết với Tần di nương không thể thiếu được muốn đi
chúc mừng một phen.
Tần di nương miễn cưỡng ứng phó, thật vất vả mới tiễn được đám người
kia, chỉ giữ lại Dịch di nương nói: “Đào ma ma đi rồi, những người
thường ngày bướng bỉnh ngang ngược không ít, vậy mà hôm nay lại đến chỗ
của ta đòi phần thưởng rồi. Nếu như là lúc trước, cũng chưa từng dùng
khóe mắt nhìn mẫu tử chúng ta một cái. Cái này cũng ứng với cái câu ngạn ngữ “Ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây” rồi.”
Dịch di nương bưng chung trà cười nói: “Thế gian này dệt hoa trên gấm nhiều, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ngươi còn không có nhìn thấy hay sao.” Sau đó lại nói đến
Từ Tự Dụ, “Nghe nói qua hai ngày nữa phải trở về Nhạc An rồi, sao không
nhất cổ tác khí (thừa lúc hăng hái làm một mạch cho xong việc) mà viện thử luôn. Tuổi của Nhị thiếu gia cũng không còn nhỏ nữa, nếu như
có công danh tú tài, làm mai cũng thuận lợi hơn chút ít.”
“Tú tài trong thiên hạ có nhiều mà, có cái gì hiếm có đâu.” Nhớ tới
nhi tử kể từ khi đi Nhạc An đọc sách, cùng với mình lại càng đi càng xa, Tần di nương rất không thích cái chủ đề này.
Dịch di nương cũng biết tâm tư của nàng, cười dời chủ đề đi, nói đến
sinh nhật của Thái phu nhân: “….lần này hẳn là sẽ tổ chức lớn a? Tứ phu
nhân đang có bầu đấy.”
“Nói là vào ngày hôm đó mời mấy người thân thiết đến.” Tần di nương
lắc đầu,”Phu nhân từ ngày có bầu, vẫn không thoải mái. Thái phu nhân vốn là không dự định làm sinh nhật, vẫn là Hầu gia đem Ngũ gia gọi đi bàn
định chương trình.”
*bàn định: bàn bạc, quyết định, gốc là thương định: thương lượng, quyết định
Dịch di nương “ồ” một tiếng nói: “Tính tính toán toán thời gian, cũng được bốn tháng rồi đi, sao vẫn còn không thoải mái? Là thật sự không
thoải mái, hay là giả không thoải mái? Ta thấy Đào ma ma đi, Hầu gia
cũng không nói lời nào. Hơn phân nửa là bận tâm nàng mang con nối dõi
đi.”
“Ai biết là thật sự không thoải mái hay là giả vờ không thoải mái.”
Tần di nương cười nói, “Chỉ cần nàng một ngày không thoải mái, Hầu gia
cũng thế, Thái phu nhân cũng vậy, liền đem nàng giống như là Bồ Tát mà
cúng vái. Nếu như ta là nàng, chỉ mong thời gian này trôi đi chậm một
chút mới phải.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mang theo mấy
phần chế giễu mỉa mai, “Bằng không thì, đẻ ra là một khuê nữ, chỉ sợ
Thái phu nhân cùng Hầu gia cũng không có sắc mặt tốt như vậy rồi.”
Dịch di nương nghe thấy nở nụ cười: “Chỉ là đáng thương cho Dương di nương của chúng ta, muốn làm cho phu nhân cái áo nhỏ bách tử hi hí (trăm đứa bé chơi đùa), ngày vội đêm gấp, con mắt cũng muốn mù rồi.”
Dương ma ma khuyên nhủ Dương thị: “Tốt xấu gì thì ngài cũng nghỉ một lát đi.”
Dương thị nhìn thấy chỉ còn cần phải thêu hai mươi mấy tiểu đồng với
các hình thái khác nhau, có chút mất tinh thần: “Không nghĩ tới lại mất
thời gian như vậy.” Bưng chén trà hoa cúc lá dâu trong tay Dương ma ma,
nhíu mày uống vài ngụm.
“Nếu không, chúng ta sửa thành thêu cây cẩm chướng đi.” Dương ma ma
vừa giúp đỡ Dương thị sửa sang lại chỉ thêu có chút mất trật tự, vừa
thấp giọng nói, “Cộng thêm có chút thụy thảo, bút mực nghiên đài, làm
cái bao cho tiểu hài tử cũng không tệ a.”
Dương thị có chút động tâm.
“Tứ phu nhân đã mang thai hơn bốn tháng rồi, nhiều nhất là đến tháng sáu, nàng phải dưỡng tốt thân thể để chờ sinh.” Dương ma ma tiếp tục khuyên Dương thị, “Đến lúc đó Hầu gia cũng nên nới lỏng tâm tình rồi. Ngài vào lúc
này nếu không phối hợp với Tứ phu nhân. Chờ hài tử được sinh ra, nếu như là nhi tử còn dễ nói, nếu như là nữ nhi, Tứ phu nhân chỉ sợ an bài
thông phòng cũng sẽ không an bài thiếp thất thị tẩm. Huống chi chúng ta
đối với người ngoài chỉ nói là làm cho phu nhân chút ít đồ, cũng không
có nói là thêu áo nhỏ bách tử hi hí.. Như vậy cũng không tính là đầu cơ trục lợi.”
Dương thị trầm tư một lát liền ra quyết định: “Vậy liền theo như ma
ma nói. Hiện tại quan trọng hơn là phải cùng phu nhân làm tốt quan hệ.”
Dương ma ma bận rộn cầm chỉ tới đây, Dương thị bắt đầu thêu hoa văn một lần nữa.
Văn di nương cũng cầm cái yếm “Niên niên hữu dư” mà mình thêu, cao
hứng không thôi. Nàng nói với Thu Hồng: “Ngươi nói, cứ theo đà này, chờ
sang năm Đại tiểu thư xuất giá, ta thế nào cũng thêu được hai bộ xiêm y
của tiểu hài tử đi.”
Thu Hồng che miệng cười.
Văn di nương không để ý tới nàng, mừng khấp khởi mà kêu Đông Hồng đem đồ cất kỹ, đem cái yếm “Tịnh đế liên” mấy ngày hôm trước nhờ Tân Cúc vẽ hoa văn ra, để cho Thu Hồng cầm lên, cũng tiện cho nàng dựa vào đó mà
thêu xuống.
Con trai trưởng, con gái út của Vạn Nghĩa Tông, đều ở trong phủ làm
người hầu, con trai trưởng của Vạn Nghĩa Tông cùng con gái có thể chiếu
cố lẫn nhau, cho dù để cho Tân Cúc mang theo cháu trai thuê nhà ở cạnh
Vĩnh Bình Hầu phủ, lại bởi vì Tân Cúc trên có cha mẹ chồng, dưới có chú
em chồng, em gái chồng, con đầu lại sinh ra con trai, mọi người đều cho
rằng nàng có phúc khí, nhà ai cưới hỏi tang gia, đều thích để cho nàng
đi tới giúp đỡ một chút. Tính tình nàng thoải mái, tay lại khéo léo, dần dần, đại nha hoàn, các tiểu tức phụ của Vĩnh Bình Hầu phủ đều thích tìm nàng vẽ khuôn mẫu, chỉ điểm một chút về may vá, nàng lại thừa dịp từ Hỉ Phô cầm chút ít việc tới chia cho những tiểu nha hoàn này làm, làm cho
những tiểu nha hoàn này kiếm được chút tiền ăn vặt, dần dần, nàng ở
trong những phụ bộc (phụ nữ, nô bộc) của Vĩnh Bình Hầu Phủ đã có chút ít danh vọng.
Văn di nương muốn học thêu thùa may vá, người đầu tiên Thu Hồng nghĩ đến là nàng, nên mời nàng tới vẽ khuôn mẫu.
Nàng cười nhẹ nhàng mà đáp ứng rồi, ngồi ở trên ghế con bên cạnh Văn
di nương, một mặt đối diện với hình mẫu ở trên chỉ để khâu, vừa thấp
giọng nói: “Di nương, lúc ta đi đến chỗ Tân Cúc tỷ tỷ, thấy Hổ Phách tỷ
tỷ cùng Trúc Hương tỷ tỷ. Ba người đang đóng cửa ở trong phòng lặng lẽ
nói chuyện đấy.”
Thu Hồng sẽ không vô duyên vô cớ nói những thứ này.
Văn di nương nghiêng người qua: “Nghe được nói những thứ gì?”
Thu Hồng cũng tới gần: “Nghe được thổ âm kia, Đỗ ma ma muốn nói cho
Hổ Phách một cửa hôn sự, phu nhân liền nhờ vả Vạn Đại Hiển đi nghe ngóng một phen, kết quả Hổ Phách không đồng ý, Tân Cúc cùng Trúc Hương đang
khuyên Hổ Phách tỷ tỷ.”
“Đây đều là những thứ loạn thất bát tao gì.” Văn di nương nghe được
cười nói, “Ngươi nói rõ ràng một chút. Đỗ ma ma nói cho Hổ Phách chính
là tiểu tử nhà ai? Hổ Phách tại sao lại không đồng ý?”
“Tại sao không đồng ý thì ta không biết.” Thu Hồng bĩu môi nói, “Chỉ
mơ hồ nghe nhắc tới Bạch tổng quản, hình như là người nào đó của Bạch
tổng quản.”
Đầu óc Văn di nương nhanh chóng chuyển động.
Lại nói, Thu Hồng cũng không nhỏ, chỉ vì nàng thấy Thu Hồng lớn lên, cảm giác, vẫn luôn cảm thấy người này không được, người kia cũng không
hài lòng, sợ Thu Hồng bị ủy khuất mới giữ lại đến hôm nay.
Đỗ ma ma ra mặt cùng Bạch tổng quản có liên quan, nói lại là nha hoàn Thập bên cạnh Nhất Nương, cho dù là không có nổi bậc, cũng so với gã
sai vặt bình thường tốt hơn gấp trăm lần. Vừa rồi Tân Cúc cùng Trúc
Hương khuyên Hổ Phách, hơn phân nửa là không liên quan đến nhân phẩm, là sợ cùng Bạch tổng quản dính vào quan hệ, làm cho người ta kiêng kỵ.
Nàng nghĩ ngợi chốc lát, xuống giường mang giày: “Để cho Đông Hồng đi theo ta, ta muốn đi tới chỗ phu nhân ngồi một chút.”
Thu Hồng bận rộn ngồi xổm xuống mang giày cho Văn di nương nói: “Lúc này mới là đầu canh ba.”
Văn di nương cũng không nói chuyện, mang theo Đông Hồng đi tới chỗ Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương vừa mới ngủ trưa, tinh thần không tệ.
Từ Tự Truân, Từ Tự Giới đang vây quanh ở bên người nàng nói chuyện.
“…Nhị ca đã qua kỳ thi viện thử, Đại ca nói đi leo núi ăn mừng. Phụ
thân hơn phân nửa sẽ không đồng ý cho con cùng Ngũ đệ đi theo. Coi như
là chúng con đi theo, bọn hắn chân dài bước rộng, chơi đùa cao hứng,
chúng con sẽ bị quăng đi.” Từ Tự Truân kéo tay áo của Thập Nhất Nương,
nửa là làm nũng nửa là khẩn cầu mà nói: “Nương, người cùng phụ thân nói
một chút, đi leo núi quá nguy hiểm, chúng ta ở nhà, ở trong hậu viện
nướng thịt ăn là được rồi.”
Từ Tự Giới cũng ở một bên gật đầu: “Nương, chúng ta nướng thịt ăn.”
Thập Nhất Nương nhịn không được cười to.
“Các con rốt cuộc là muốn đi ra ngoài chơi, hay là muốn cùng Đại ca, Nhị ca bọn họ cùng đi chơi.”
Từ Tự Truân đỏ mặt: “Chúng con cũng muốn đi chơi.”
“Vậy thì đi Tây Sơn biệt viện là được rồi.” Thập Nhất Nương cười nói, “Đại ca bọn họ đi leo núi, các con thì ở lại trong biệt viện nướng thịt ăn.”
Từ Tự Truân nghe được hoan hô lên.
Thập Nhất Nương cười không thể ngừng được: “Nhanh đi học đi, cẩn thận nếu muộn thì bị Triệu tiên sinh phạt đứng.”
Hai tiểu tử cùng Văn di nương chào hỏi, cười hì hì mà đi theo Nam Dũng tức phụ mà đi ra khỏi Song Phù viện.
Thập Nhất Nương để cho tiểu nha hoàn mang ghế con đệm gấm tới cho Văn di nương ngồi.
Văn di nương giống như ngày thường, sau khi nói mấy câu chuyện cười
làm cho Thập Nhất Nương vui vẻ, liền đem tâm tư của mình nói ra: “…Mong
ngài tìm giúp một gia đình trong sạch. Cũng không mong hắn căn cơ như
thế nào, chỉ mong bổn phận thành thật có thể sống qua ngày là được.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn. Nghĩ đến mấy ngày hôm trước Đỗ
ma ma nói với nàng: “….Một quản sự của Bạch tổng quản, năm nay vừa vặn
hai mươi. Vóc người tướng mạo đường đường, lại rất lanh lợi. Bạch tổng
quản rất khen ngợi, nhờ ta nói cho cửa hôn sự. Ngài cũng biết Thái phu
nhân có chút thời gian không quản sự rồi, ta năm nay lớn tuổi, những
tiểu nha hoàn trong phủ cũng không nhận ra, suy đi nghĩ lại, chỉ có tới
nhờ phu nhân.” Lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn một mực nhìn Hổ Phách.
Nàng có chút hiểu ý tứ của Đỗ ma ma, nhưng lại không có cho Đỗ ma ma
một cái đáp án rõ ràng. Lại lén lút đi hỏi ý tứ của Hổ Phách.
Hổ Phách đỏ mặt, cố nén xấu hổ nói: “Vợ chồng hai người không thể
đồng thời làm quản sự ở ngoại viện với nội viện. Ta muốn đi theo bên
cạnh phu nhân.”
Ngược lại là Thập Nhất Nương có chút do dự: “Ta để cho Vạn Đại Hiển
giúp đỡ hỏi thăm một chút, nếu như quả thực là người không tệ. Ngươi
cũng đừng một ngụm cự tuyệt.”
Chưa từng nghĩ chuyện này còn không có tin chính xác, Văn di nương đã nhờ cậy tới cửa.
Nàng nhìn Văn di nương khẽ cười.
Văn di nương cũng không dám dấu diếm, thản nhiên nói: “Ta cũng là
nghe được chút ít tin tức. Phu nhân nếu cảm thấy Hổ Phách không thích
hợp, cùng nhà Thu Hồng chúng ta nói chuyện cũng giống nhau. Đỗ ma ma
cũng tốt, Bạch tổng quản cũng vậy, chẳng qua là muốn cùng phu nhân đi
lại gần một chút mà thôi.”
Lời này của nàng cũng có đạo lý.
Nhưng vấn đề là, đem Thu Hồng gả đi thì phải được Đỗ ma ma cùng Bạch tổng quản tán thành mới được.
“Ngươi cũng không cần gấp gáp nhất thời.” Thập Nhất Nương cười nói,
“Lại nói tiếp, trong viện của chúng ta ngoại trừ Hổ Phách, Hồng Tú ở bên người ta, còn có Thu Hồng ở bên cạnh ngươi, Tú Duyên bên cạnh Kiều di
nương, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều lắm.”