Thứ Nữ Công Lược

Chương 372: Tần Tấn (hạ)




Edit: Hoa Hạ Tuyết Nguyệt

Kiều Liên Phòng đây là đang tự nói cho mình biết, nếu như mình không đem Dương thị nữ đè xuống, thì cũng sẽ bị Dương thị kéo xuống ngựa thôi!

Thập Nhất Nương nhìn thủy quang (nước mắt?) nơi khóe mắt của Kiều Liên Phòng, bỗng nhiên nhớ lại vẻ mặt ngạo mạn của nàng ta khi mình vừa mới vào cửa.

Nàng chậm rãi bưng chén trà: “Kiều di nương nói những lời này ta đều đã biết cả rồi. Thái phu nhân bên kia còn đang đợi ta qua bàn chuyện mùng ba tháng ba.” Đây là ý ngầm tiễn khách.

Kiều Liên Phòng thấy Thập Nhất Nương nở nụ cười nhàn nhạt, những lời mình nên nói cũng đã nói, rút khăn ra lau khóe mắt: “Kính xin phu nhân tha thứ cho nô tỳ nhất thời thất lễ.” Sau đó nói lại nói vài câu đại loại như “không trì hoãn phu nhân”, rồi khom gối hành lễ lui xuống.

Thập Nhất Nương nhìn theo bóng lưng của nàng ta khe khẽ thở dài, tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo: “Tần di nương đã đến rồi ạ!”

Nàng nhìn đồng hồ một chút, vẫn còn thời gian, bảo tiểu nha hoàn mời Tần di nương vào.

Tần di nương là đến tặng y phục mùa hè cho Từ Tự Giới: “… Nô tỳ dựa theo y phục cũ lúc trước mà làm một chiếc. Nhưng mà Ngũ thiếu gia tuổi còn nhỏ, chính là thời điểm một ngày một bộ dạng, cũng không biết có chỗ nào cần phải sửa lại hay không. Phu nhân người xem một chút” Sau đó đưa ra một bọc quần áo hàng trù màu xanh ngọc.

Lục Vân bước lên phía trước nhận lấy, đem áo dài màu xanh nhạt trong bọc lấy ra, cầm đến trước mặt Thập Nhất Nương.

Đường may tỉ mỉ kỹ càng, vạt áo thêu văn vân ( hoa văn đám mây), rất đẹp.

“Tần di nương vất vả rồi.” Thập Nhất Nương khách khí nói, “Ngũ thiếu gia buổi trưa tan học xong sẽ cùng với Thế tử gia tới chỗ thái phu nhân ăn cơm, nghỉ trưa, đợi thiếu gia trở về ta sẽ đưa cho thiếu gia mặc thử, có chỗ nào cần sửa lại, lúc đó sẽ nói lại cho di nương biết.”

Tần di nương liền thở dài một hơi, cười nói: “Vậy nô tỳ đợi tin chính xác của phu nhân rồi mới bắt đầu cắt sửa lại bộ y phục này.”

Thập Nhất Nương gật đầu.

Nhưng Tần di nương không vội đi, mà lại nói đến Từ Tự Giới: “… Lụa hoa gấm Tứ Xuyên, mảnh cát trang hoa đều đã lần lượt được mặc rồi. Nếu không phải ở bên cạnh phu nhân, Ngũ thiếu gia nào có phú quý như thế này. Mọi người đều nói Ngũ thiếu gia có thể may mắn gặp được phu nhân, đấy là vận khí của thiếu gia. Nhưng nô tỳ thấy rằng, thiếu gia cũng là hưởng lây từ phúc phận của phu nhân.” Nàng ta hơi có chút buồn bã, “nghĩ lại trước đây, khi dưới gối của Hầu gia vẫn chỉ có mình Nhị thiếu gia, những lúc đến ngày nóng nực cũng bất quá là tìm vài mảnh vải bố tiêu làm mấy bộ quần áo mùa hè.” Giọng nói vừa dứt, bỗng chợt bừng tỉnh, lộ ra mấy phần hối hận, vội nói: “Nô tỳ không phải là nói lệnh tỷ đối đãi với Nhị thiếu gia không tốt, thật sự là không có tâm tư đó _____ khi đó mọi người đều vì chuyện con nối dòng mà lo lắng sốt ruột mà!” Vừa nói vừa quan sát đánh giá sắc mặt của Thập Nhất Nương.

Thật là giấu đầu hở đuôi.

Thập Nhất Nương cười rồi bưng chén trà uống.

Tần di nương nhìn thấy vậy thì lộ ra mấy phần gấp gáp, vội vàng giải thích: “Nhị gia giữa tháng giêng thì mất, lệnh tỷ thì giữa tháng hai thì sinh non. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, lão Hầu gia vừa mất con vừa mất cháu, nội ưu ngoại hoạn (1), ngay lúc ấy ngã bệnh. Thái phu nhân vô cùng sốt ruột cấp bách. Bảo nô tỳ cùng Bích Ngọc ngừng uống thuốc. Nhưng bọn nô tỳ an dưỡng hơn nửa năm, tiểu nhật (kinh nguyệt) cũng không có đều đặn. Văn gia vẫn muốn thông qua Từ gia cùng Hoàng gia xây dựng quan hệ, mấy lần sai người thông tri với thái phu nhân, nguyện ý mang đích trưởng nữ tặng cho Hầu gia làm thiếp. Lúc đầu thái phu nhân vẫn có chút lưỡng lự, nhưng là vào thời điểm cuối thu, bệnh của lão Hầu gia bắt đầu nghiêm trọng thêm, thái phu nhân chăm sóc thế nào cũng không được, liền gật đầu đồng ý.” Tần di nương vừa nói, dường như vừa nghĩ lại những khó khăn trước đây, vành mắt đỏ lên, “âu đây cũng là phúc duyên của mỗi người. Bích Ngọc cũng bởi vì nguyên nhân này mà thai vị (2) của nàng ấy vẫn luôn không được ổn. Sau khi nô tỳ sinh hạ Nhị thiếu gia xong thì cũng khó mang thai lại …”

[ Chú giải: Nguyên văn (1) 内忧外患 = nội ưu ngoại hoạn. Dịch hiểu:”Bên trong thì ưu phiền, bên ngoài thì gặp nạn”. Tương đương với câu: “Loạn trong giặc ngoài”

(2) thai vị: Vị trí của thai nhi trong bụng mẹ ]

Thập Nhất Nương khó nén nổi kinh ngạc.

Thân thể của Tần di nương vẫn có chút căng thẳng lúc này từ từ buông lỏng.

Tần di nương lấy khăn tay lau khóe mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười vui vẻ: “Xem nô tỳ này, lại ở trước mặt phu nhân nói năng hồ loạn rồi. Bây giờ có người mới muốn tiến cửa, sau này con nối dõi cho Hầu gia chỉ có thể nói là ngày càng vượng. Nô tỳ lại nói đến những chuyện cũ, chọc cho phu nhân không được vui.” Sau đó ngồi xổm xuống cấp cho Thập Nhất Nương một cái hành lễ tứ bình bát ổn (*), “phu nhân, vậy nô tỳ đi trước ạ. Đợi Ngũ thiếu gia thử xong bộ y phục này rồi bàn tiếp.”

[(*) 四平八稳:tứ bình bát ổn. Nghĩa là vững vàng yên ổn. Trong truyện có thể hiểu Tần di nương hành đại lễ với Thập Nhất Nương mang tên “Tứ bình bát ổn” nhằm trấn an Thập Nhất Nương.]

Trong lòng Thập Nhất Nương toát ra ngàn vạn khó hiểu, nghi hoặc, nhưng đều không kịp nhận ra ý đồ chân thực mà Tần di nương để lộ ra khiến nàng kinh hãi.

Nụ cười của nàng từ từ thu liễm lại, vẻ mặt nghiêm túc lại. Đợi khi Tần di nương nói cáo lui, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Tần di nương vừa lau khóe mắt, vừa chậm rãi lui xuống.

Thập Nhất Nương nhìn theo rèm che nhẹ nhàng đung đưa, sắc mặt ngưng trọng, im lặng một hồi.

Tần di nương là muốn thông qua chuyện bộ y phục này tới để ngầm ám thị mình sao?

Trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh, không khí ngột ngạt bức người.

Hổ Phách không khỏi cắn cắn môi, tiến lên phía trước vài bước, thấp giọng nói: “Phu nhân, người xem, có cần cho Dương thị dùng vài chén thuốc hay không? …”

“Nghĩ cũng không được nghĩ.” Thập Nhất Nương quay lại nhìn Hổ Phách, ánh mắt sắc nhọn như mũi kiếm lóe lên hàn quang. “Dương thị là cháu gái của Thái hậu, được Hoàng thượng ban tặng, liên quan đến chuyện tranh đoạt của triều đình. Không được nóng vội tự mình chủ trương, tùy ý hành sự.” Nàng vừa nói không khỏi cười lạnh một tiếng. Trước có Kiều Liên Phòng, sau có Tần Lưu Bảo, không biết đợi lát nữa sẽ nhảy ra thêm người nào đến nữa. Lại nghĩ đến Hổ Phách là cánh tay trái bờ vai phải của mình, nếu không đem chuyện này nói cho nàng ấy thông hiểu, nói không chừng chính bởi vậy mà sẽ bị người khác lợi dụng, liền hạ thấp giọng nói: “Đây là chuyện nhà do Hầu gia định đoạt. Hầu gia muốn sủng ái Dương thị, kể cả không có con nối dõi, cũng có thể ở trong Thiện Đường (hiểu là nhà trẻ mồ côi) ôm một đứa nhỏ về nuôi dưới danh nghĩa của nàng ta. Nhưng Hầu gia đã không sủng, coi như là có con nối dõi, cũng có thể mang hài tử đến ngoại viện nuôi, không cho nhận thức nàng ta. Ngươi là người bên cạnh ta, vì thế ngàn vạn lần không được hồ đồ, làm ra chuyện người thân đau đớn, kẻ thù thì vui sướng được.”

Hổ Phách chợt bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu lia lịa: “Phu nhân yên tâm, nô tỳ biết rồi. Sau này nếu phu nhân chưa nói, nô tỳ cái gì cũng sẽ không làm. Không chỉ như vậy, cũng sẽ nghiêm răn nha hoàn, bà tử. Quyết không để cho phu nhân gặp phải chuyện gì, khiến người khác nắm được nhược điểm.”

Thập Nhất Nương yên tâm, lại dặn dò Hổ Phách vài câu thì Văn di nương đến.

Khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên nụ cười trào phúng, phân phó nha hoàn: “Để nàng ấy vào đi!”

“Phu nhân”, Văn di nương cười cười tiến lên hành lễ với Thập Nhất Nương. Sau đó đem hộp đồ nữ trang hoa hải đường sơn son thếp vàng trong tay đặt trên bàn, “phu nhân nhìn xem, lược này(1), chải tóc thế nào?”

Hổ Phách tiến lên phía trước mở hộp đồ.

Lược bí trúc (2), lược gỗ, lược ngà (3), lược sừng (4), lăng hoa kính (5) nhất nhất đều đủ cả. Hơn nữa được chạm khắc rất tỉ mỉ, hoặc hoa mỹ hoặc tao nhã, thập phần tinh xảo. Đặc biệt là lăng hoa kính kia, dưới chân đế của lăng hoa kính, hoa và chim được tráng men màu xanh ngọc, màu sắc diễm lệ xinh đẹp, mặt kính được mài sáng bóng soi rõ người.

[Chú giải: (1) 梳篦: Lược dày (Việt Nam mình gọi là lược bí) và lược thưa (2)竹篦: Lược dày (lược bí) làm bằng cây trúc

(3)牙梳: Lược làm từ ngà voi

(4) 角梳: Lược làm từ sừng động vật nào đó, tê giác chẳng hạn.

(5) 菱花镜: ở đây nghĩa là cái gương ngày xưa nhé, không phải kính viễn thị đâu ạ ^^ ]

“Rất tốt”, Thập Nhất Nương mỉm cười nói, “đây là của hồi môn chuẩn bị cho Đại tiểu thư sao?”

Văn di nương gật đầu cười: “Là người phụ trách từ Thường Thuộc đặt làm ạ.” Sau đó cầm chiếc gương kia, “Nô tỳ thấy phu nhân dùng gương đồng, nhưng chưởng quỹ kia cố gắng giới thiệu chiếc gương tráng men này, vì vậy có chút cầm lòng không được, mang đến cho phu nhân xem thử.”

Thập Nhất Nương dùng gương đồng vì của hồi môn của nàng là gương đồng, màu sắc của gương tráng men so với gương đồng tự nhiên là đẹp hơn rồi, cũng tương đối thích hợp cho người dùng ở tiệc tân hôn. Huống chi là do chưởng quỹ tận lực giới thiệu, đoán chắc hơn phân nửa bây giờ là tương đối thịnh hành cái này.

“Thì ra đây là gương tráng men!” Thập Nhất Nương cười nói, “Ta coi rất tốt.”

Văn di nương liền cười rộ lên, một mặt mang đồ thu lại, một mặt nói: “ Nếu phu nhân thích, thì giữ lại dùng đi!”

Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.

Văn di nương đã cười nói: “Nô tỳ sai người đặt làm ba bộ, hai bộ đưa cho Đại tiểu thư, bộ này tặng cho phu nhân.” Lại nói, “tuy rằng đều là đồ chơi nhỏ, nhưng có lúc mang ra chơi, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều!”

Là mượn cớ lần này đến an ủi mình sao?

Đáy mắt Thập Nhất Nương hiện lên một tia kinh ngạc.

Văn di nương đã nói: “Xem sắc trời thế này, thái phu nhân nghỉ trưa chắc cũng muốn dậy rồi. Nô tỳ đi trước đây. Ngày mai nô tỳ mang tơ lụa của Đại tiểu thư đến. Tới lúc đó không thể thiếu muốn để cho phu nhân đi nhìn xem một chút. Nghe nói năm nay ở phía nam mới ra loại tơ lụa hồng anh đào thập phần diễm lệ….”

Nàng ta nói liên miên rồi đứng dậy muốn rời đi.

Thập Nhất Nương nghĩ đến mình cũng muốn đi ra ngoài, liền cùng Văn di nương đi ra ngoài.

Trên đường đi, Văn di nương vài lần đánh giá sắc mặt của Thập Nhất Nương, muốn nói nhưng lại thôi.

Đã có hai người cho nàng “lời khuyên” rồi, người này cũng không kém.

Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ, dứt khoát hỏi Văn di nương: “Sao thế?”

Văn di nương do dự phút chốc rồi nói: “Nghe nói người mới được bố trí ở phòng cũ trước đây của Nhị thiếu gia?”

Tin tức thật linh thông!

“Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chỗ ấy là thích hợp nhất!”

Văn di nương nói: “Nô tỳ thấy bộ dạng của phu nhân rất phiền não, là vì chuyện này sao?”

Thập Nhất Nương có chút không hiểu.

Văn di nương nói: “Dù sao cũng là cháu gái của Thái hậu, lại có ý chỉ. Bố trí ở sân viện khác, tóm lại vẫn là thị thiếp; phòng cũ của Nhị thiếu gia, lại có chút thiên vị.” Nàng ta đang nói, ngữ khí bỗng ngừng lại, “nếu phu nhân cảm thấy làm khó, không bằng cùng nô tỳ đổi chỗ đi! Chỗ của nô tỳ mặc dù không lớn lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là tọa phía bắc hướng phía nam, là phòng đầu trong Đông tiểu viện. Người của Dương gia cho dù có bất mãn, phu nhân cũng có nói qua loa với họ.”

Thập Nhất Nương hết sức kinh ngạc, nàng dừng cước bộ nhìn Văn di nương: “Văn di nương…”

Văn di nương ngượng ngùng cười cười: “Khẩu khí người nghèo thường lớn. Giống những người như chúng nô tỳ vậy, vốn là sợ người khác xem thường, ban đầu kiên cường chống đỡ, cũng là vì Đại tiểu thư. Bây giờ Đại tiểu thư đã có gia đình nhà chồng tương lai tốt, phu nhân đối đãi với nô tỳ sảng khoái rộng lượng, nô tỳ còn muốn tranh giành cái gì nữa. Ở đâu mà chả là ở? Những thứ đó là hư danh không cần cũng được! Phu nhân hãy nói với Bạch tổng quản một tiếng! Mắt thấy đã đến mùng ba tháng ba rồi, nô tỳ trong hai ngày này mang rương hòm thu thập xong, ngày mai là có thể chuyển chỗ ở rồi.” Văn di nương nhìn Thập Nhất Nương, vẻ mặt rất chân thành tha thiết.

Thập Nhất Nương không khỏi suy nghĩ đến đề nghị của Văn di nương.

Từ khi có ý chỉ nạp thiếp, thì chuyện này đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo bình thường. Tương lai sẽ thế nào, ai cũng không nói rõ được. Tiểu tâm cẩn thận, dè dặt chút ít cũng không có gì là sai.

“Vậy các ngươi đổi chỗ nhé!” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “đợi Bạch tổng quản tu sửa một phen sau đó ngươi lại dọn qua vậy!

Văn di nương cười đáp “Được ạ”, đưa tiễn Thập Nhất Nương đến thùy hoa môn, đợi đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Thập Nhất Nương, lúc này mới quay về viện của mình.

“Thu Hồng, mau thu thập rương hòm.” Trên mặt Văn di nương tràn đầy nụ cười, “chúng ta chuyển đến phòng cũ của Nhị thiếu gia ở!”

“Chuyển đến phía sau viện của Tần di nương ở?” Thu Hồng hết sức kinh ngạc, “Di nương, lẽ nào là phu nhân…”

“Không phải!” Văn di nương cười ngồi xuống ghế, “là ta tự mình đề nghị đấy!” Văn di nương thấu đáo nói, “cũng coi như là báo đáp phu nhân vì Đại tiểu thư mà bận tâm lo lắng bôn ba!” Sau đó ngẫm nghĩ, lại nói, “hơn nữa cũng là vì tránh khỏi trường phong ba này!”

Thu Hồng có thể hiểu được “Báo đáp phu nhân” theo lời của Văn di nương, nhưng lại không hiểu “Phong ba” trong lời nói của nàng ấy.

“Thật là đầu gỗ.” Văn di nương cười duỗi ngón tay điểm điểm trán Thu Hồng, “Dương thị kia còn chưa có vào cửa đã khiến cho Kiều thị và Tần thị hoảng loạn không yên hết cả lên rồi. Này nếu vào cửa rồi, còn không biết gây ra chuyện gì nữa. Chúng ta không bằng sớm một chút trốn qua một bên, miễn cho bị nước bùn bắn lên người.”

Thu Hồng nghe xong thì gật đầu lia lịa, vội vàng phân phó Ngọc nhi vài người thu thập rương hòm.