Thứ Nữ Công Lược

Chương 265: Ngoài ý muốn (thượng)




Giọng nói ai oán pha lẫn e sợ, vừa lộ ra mấy phần ủy khuất.

Từ Lệnh Nghi kinh ngạc, nhìn kỹ lại, là Kiều Liên Phòng.

“Chuyện gì ồn ào như vậy?” Giọng nói có chút không vui.

Nhạn Dung theo sát Kiều Liên Phòng vội vàng khom gối hành lễ: “Di nương đột nhiên đi vào, đi rất vội, chúng nô tỳ nhìn thật sự sợ hãi. Không khỏi ồn ào chút ít, kính xin Hầu gia tha tội.”

Vừa rồi Kiều Liên Phòng đi vào, Tú Duyên đi đầu, bọn nha hoàn cản là Tú Duyên, không phải nàng.

Nàng không muốn lằng nhằng chuyện này với bọn nha hoàn của Thập Nhất Nương ở đây, cười hành lễ với Từ Lệnh Nghi: “Đã vài ngày thiếp thân không nhìn thấy Hầu gia rồi. Hầu gia hình như là gầy đi không ít?” Nói xong, nhẹ nhàng đặt tay ở bụng.

Từ Lệnh Nghi nhìn theo tay nàng, sai tiểu nha hoàn bưng ghế con cho nàng.

Kiều Liên Phòng nghiêng người ngồi xuống.

Từ Lệnh Nghi nói: “Ngươi có chuyện gì?”

Kiều Liên Phòng cười nói: “Không có chuyện gì. Ngày ngày nằm trên giường, buồn bực đáng sợ. Ra ngoài đi đi lại lại. Nghe nói Hầu gia đã về, thiếp thân tới thỉnh an.” Sau đó nói: “Hầu gia đang bận những gì vậy?”

“Cũng không có việc gì.” Từ Lệnh Nghi nói ngắn gọn: “Đều là một số việc vặt ngoài viện.”

“Hầu gia từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, những chuyện trong nhà đúng là đại tài tiểu dụng. Không giống thiếp thân, ăn nói vụng về, tay nghề kém cỏi, muốn giúp hài nhi làm áo nhỏ, bảy, tám ngày mới may xong tay áo.” Nói xong, Kiều Liên Phòng thản nhiên cười.

Từ Lệnh Nghi không lên tiếng, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

“Thật cũng không phải là thiếp thân chưa từng làm. Khi còn ở nhà, thiếp thân cũng thường giúp đỡ trưởng bối và tỷ muội trong nhà thêu thùa may vá. Thật sự là mấy ngày nay thân thể khó chịu, không có tinh thần.” Kiều Liên Phòng lộ ra mấy phần không vui: “Mặc dù các ma ma đã nói ba tháng đầu là tốt rồi. Nhưng tư vị này thật không dễ chịu.” Đôi môi đỏ mọng của nàng chu lên: “Không biết tại sao, thiếp thân vô cùng nhớ tỏi sấy của mẫu thân làm. Hai ngày trước còn nằm mộng thấy, khi tỉnh lại nước miếng đều chảy lên trên gối. Kết quả là mấy ngày qua ăn gì cũng không ngon.” Nàng che tay áo mà cười: “Thật nhớ mùi vị vừa chua vừa ngọt của tỏi sấy.”

Tay Từ Lệnh Nghi đang bưng chén trà cứng đờ, sau đó từ từ ngồi thẳng người: “Những đồ này trong nhà cũng có thể có. Nếu ngươi muốn ăn, nói với hai ma ma một tiếng là được.” Nhìn nàng ánh mắt híp lại.

Kiều Liên Phòng cười nói: “Mặc dù trong nhà cũng có. Có điều là mùi vị không giống. Trong nhà khi ngâm tỏi, trực tiếp cho đường trắng vào. Ta nghe mẫu thân nói, khi nàng ngâm tỏi, là cho đường phèn…”

Từ Lệnh Nghi lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng dần dần nhếch lên.

Trong chốc lát, cả căn phòng chỉ có giọng nói mềm mại của Kiều Liên Phòng.

Nhưng rất nhanh, nàng cảm thấy sự khác thường. Khóe mắt bất giác liếc về phía Từ Lệnh Nghi.

Chỉ thấy hắn vững như tùng ngồi trên đại kháng, ánh mắt cụp xuống, tầm mắt rời vào ngón tay cái đang vuốt ve chén trà, sắc mặt rét lạnh.

Kiều Liên Phòng trong lòng không rõ, vội nói: “… vốn muốn mẫu thân mang chút ít tới đây cho mọi người nếm thử. Ai biết phu nhân lại sợ ta động thai khí, bắt ta ở phòng tĩnh dưỡng.” Nói xong, nàng buồn bã thở dài: “Hầu gia, ta đã hỏi hai vị ma ma. Hai vị ma ma cũng nói xương cốt ta rất tốt. Có tiếp khách cũng không quan trọng….”

“Ngươi muốn để mẫu thân Kiều tam thái thái đến gặp?” Từ Lệnh Nghi đột nhiên ngẩng đầu ngắt lời nàng.

Kiều Liên Phòng ngẩn ra.

Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi rất bình tĩnh, nhưng nói ra lời có chút kỳ lạ, khiến nàng hơi bất an.

“Vâng!” Một mặt nàng cười ngọt ngào, một mặt cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, cố gắng nói uyển chuyển hơn: “Như vậy mẫu thân có thể mang cho ta chút ít tỏi sấy khô tự làm. Hầu gia và phu nhân cũng có thể nếm thử món ngon, ta cũng đỡ thèm ….”

“Phu nhân cho ngươi tĩnh dưỡng, ngươi lại muốn gặp mẫu thân của mình.” Từ Lệnh Nghi nhìn thẳng vào nàng, một lần nữa ngắt lời nàng: “Chẳng lẽ, ngươi muốn bác bỏ lời nói của phu nhân?”

Kiều Liên Phòng ngây người.

Giữa hai đầu lông mày của Từ Lệnh Nghi chợt hiện lên vẻ lạnh thấu xương: “Chẳng lẽ ngươi muốn bác bỏ lời nói của phu nhân?”

Lần này, giọng nói hắn lanh lãnh, như lôi đình vạn quân đánh vào lòng Kiều Liên Phòng.

“Không có, ta không có.” Nàng vội đứng lên, theo bản năng biện minh: “Hầu gia, thiếp thân tuyệt đối không có ý này.” Sắc mắt trở nên tái nhợt: “Thiếp thân chỉ là thèm ăn … thiếp thân không suy nghĩ nhiều…”

“Không có?” Ánh mắt Từ Lệnh Nghi lạnh lùng: “Không có, đã biết rõ phu nhân muốn ngươi tĩnh dưỡng, ngươi lại la hét muốn gặp mẫu thân ngươi?”

Kiều Liên Phòng bị giọng điệu châm chọc của hắn dọa sợ hết hồn, lập tức ngậm miệng.

Giữa hai đầu lông mày của Từ Lệnh Nghi hiện nên tia mỏi mệt, gọi Nhạn Dung: “Đi, mời hai vị mama tới đây!”

Nhạn Dung trả lời, bước nhanh đi.

Kiều Liên Phòng thầm cảm thấy không ổn.

“Hầu gia …” Nàng rơi nước mắt như mưa, tiến lên mấy bước lôi kéo vạt áo Từ Lệnh Nghi: “Hầu gia … là thiếp thân nói sai rồi. Sau này nhất định thiếp thân sẽ sửa đổi ….” Nàng ngẩng đầu nhìn Từ lệnh Nghi, lệ tuôn như mưa vô cùng ưu thương: “Hầu gia nhất định đừng phát giận. Nhất định đừng vì thiếp mà làm hại thân thể ….”

Từ Lệnh Nghi vẫn không nhúc nhích, mỏi mệt giữa hai đầu lông mày càng rõ rệt, phất phất tay, ý bảo nàng đừng nói nhiều nữa.

Kiều Liên Phòng sững người, thẫn thờ nhìn hắn một hồi lâu.

Điền ma ma và Vạn ma ma đi đến.

Từ Lệnh Nghi cũng không nhìn Kiều Liên Phòng thêm cái nào nữa, phân phó hai vị ma ma: “Các ngươi cẩn thận hầu hạ Kiều di nương ở trong phòng dưỡng thai. Sau này không được phu nhân đồng ý, Kiều di nương không được phép bước ra khỏi sân một bước.”

“Hầu gia!” Kiều Liên Phòng thất kinh, nắm chặt vạt áo Từ Lệnh Nghi: “Thiếp thân hồ đồ, ngài tha thứ cho thiếp thân lần này đi? Xem ở phần thiếp thân mang cốt nhục của ngài, ngài hãy tha thứ thiếp thân lần này đi…”

Từ Lệnh Nghi nghe vậy, ánh mắt lạnh hơn.

Hai vị ma ma thấy rõ, bước lên phía trước đỡ Kiều Liên Phòng …

******

Thập Nhất Nương vừa vào cửa, Nhạn Dung vội vàng ghé vào lỗ tai nói lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện vừa rồi cho nàng.

“Hầu gia đâu?”

“Đọc sách ở bên trong.” Nhạn Dung nói nhỏ: “Lục Vân hầu hạ ở bên cạnh.”

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, trực tiếp xoay người trong sảnh đường: “Đi, chúng ta đi thăm Kiều di nương!”

Không gặp Hầu gia, lại đi thăm Kiều di nương trước…

Nhạn Dung hơi kinh ngạc, cũng không dám hỏi nhiều, hầu hạ Thập Nhất Nương đến chỗ Kiều Liên Phòng.

Châu Nhụy đang đứng quạt thuốc dưới mái hiên. Nhìn thấy Thập Nhất Nương, vội vàng đứng lên, vừa bẩm báo vào bên trong: “Phu nhân tới”, vừa tiến lên tiếp đón.

Thập Nhất Nương chỉ vào thuốc: “Đây là sắc cho Kiều di nương?”

“Dạ!” Châu Nhụy vội vàng gật đầu: “Kiều di nương không thoải mái!”

Khi đang nói chuyện, Tú Duyên vén mành đi ra: “Phu nhân, ngài đã tới!”

Sắc mặt nàng có một tia sợ hãi, xoay người vén mành giúp Thập Nhất Nương, hầu hạ nàng vào phòng.

Điền ma ma từ nội thất đi ra.

“Điền ma ma” Thập Nhất Nương chủ động chào hỏi nàng: “Di nương có khỏe không?”

“Khá tốt!” Điền ma ma cười có hơi gượng gạo, “Khóc một lát. Vừa mới ngủ. Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”

“Vậy ta an tâm.” Thập Nhất Nương nói xong, xoay người ngồi xuống ghế thái sư trong phòng khách.

Điền ma ma thở phào nhẹ nhõm.

Thập Nhất Nương nhìn thấy rõ ràng, giả vờ không biết, ôn nhu nói: “Ta vừa về đã nghe nói, xiêm y cũng không kịp đổi lại liền tới đây. Hầu gia là người nóng nảy, di nương lại đang ở thời kỳ đặc thù. Hai vị ma ma chịu ủy khuất.”

Điền ma ma không ngờ Thập Nhất Nương sẽ nói những lời này, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó trong lòng cảm thấy ấm áp. Vội nói: “Phu nhân khách khi. Là chúng ta vô tích sự làm không tốt, lúc này mới chọc giận Hầu gia. Đâu thể nói ủy khuất gì chứ.”

“Là ma ma quá khiêm tốn.” Thập Nhất Nương khách khí nói: “Hai vị ma ma cũng là lão nhân bên cạnh nương, lại là ta cố ý mời tới giúp chăm sóc Kiều di nương. Lẽ ra phải làm khách mới phải. Xảy ra chuyện như vậy, trong lòng ta hết sức bất an.”

“Phu nhân chớ nói.” Điền ma ma vội nói: “Thật là làm nô tỳ giảm thọ rồi!”

Hai người vừa nói, Tú Duyên bưng trà đi vào.

Thập Nhất Nương không nhận trà, mà là hơi bất đắc dĩ đứng dậy: “Trà ta không uống được rồi. Chỗ Hầu gia ta phải đi xem một chút. Nơi này giao lại cho hai vị ma ma.”

Điền ma ma vội vàng khom người ưng thuận.

Thập Nhất Nương dẫn theo Hổ Phách, Nhạn Dung vội vã đi.

Điền ma ma nhìn rèm đang đung đưa, suy nghĩ một lát, vào nội thất.

Kiều Liên Phòng đang tựa đầu vào gối to trên giường, ánh mắt hồng như anh đào, nhìn thấy Điền ma ma đi vào, nức nở nói: “Nàng đi rồi?” Nói xong, dùng khăn tay lau khóe mắt.

Điền ma ma gật đầu.

Kiều Liên Phòng nằm nghiêng trên gối khóc lên.

Vạn ma ma ở bên cạnh khuyên nhủ: “Di nương, đừng đau buồn. Xin ngài mở lòng. Di nương không vì mình, cũng nên vì tiểu thiếu gia trong bụng mà suy nghĩ….”

Điền ma ma nháy mắt với Vạn ma ma.

Vạn ma ma khẽ gật đầu, lại khuyên mấy câu, sau đó lấy cớ muốn đi xem thuốc sắc xong chưa, cùng Điền ma ma đi ra nội thất.

Điền ma ma nói lại những lời Thập Nhất Nương vừa nói.

“… người kính ta một thước, ta kính người một trượng.” Điền ma ma khẽ nói với Vạn ma ma: “Ta thấy chuyện này, hẳn là nên bẩm với Thái phu nhân một tiếng.”

“Ta đã sớm có ý đó.” Vạn ma ma gật đầu: “Nói thật, Kiều di nương dầu gì cũng là nửa chủ tử, tuy chúng ta là người bên cạnh Thái phu nhân, nhưng cũng không thể vượt nàng. Hết lần này đến lần khác, nàng lại khư khư cố chấp. Thật sự khiến người ta khó làm. Hơn nữa cách ngày sinh còn bảy, tám tháng. Cứ để vị di nương này hành hạ tiếp, tám phần mười, cũng sẽ có gợn sóng. Đến lúc đó chỉ sợ tuổi già của ngươi và ta khó giữ được! Ta thấy chuyện này, không chỉ phải bẩm với Thái phu nhân một tiếng. Bên Kiều di nương này sai lầm, chỉ sợ là phải kêu khổ mới được.”

Điền ma ma đồng ý: “Hai người chúng ta cộng lại, xem làm thế nào thì tốt.”

Hai người đứng ở góc tường trong phòng khách rỉ tai.

Văn di nương ở trước viện của Kiều Liên Phòng, lúc này cũng đang lặng lẽ nói chuyện với thiếp thân nha hoàn Thu Hồng.

“…bị hai vị ma ma đỡ về.” Thu Hồng thấp giọng nói: “Từ lúc về vẫn khóc đến giờ.”

“Nói như vậy, bị Hầu gia đuổi ra?” Văn di nương trầm ngâm nói.

“ ….không khác mấy.” Thu Hồng gật đầu: “Bằng không, sao khóc đến thương tâm như vậy.”

“Đang mang thai… Hầu gia còn phát giận…” Văn di nương nghĩ ngợi nói: “Ta phải nghĩ cẩn thận….”

Thu Hồng không dám quấy rầy, nhẹ nhàng vén rèm cửa đi ra ngoài.

Đông Hồng tới đây: “Thu Hồng tỷ, vừa rồi ta thấy nha hoàn Thúy nhi bên cạnh Tần di nương dáo dác nhìn ngó ngoài phòng chúng ta.”

Thu Hồng nghe được cười nhẹ: “Vị Tần di nương này, nói nàng thông minh, thì đầu óc nàng cứng rắn không lay chuyển được. Nói nàng ngu ngốc, nàng lại biết chuyện gì cũng làm theo di nương chúng ta.”