Có lúc, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Từ Tự Cần vừa nói ra, một giọng nói nhu hòa vang lên bên tai hắn:
“Cần ca, ta biết huynh đệ các ngươi thân nhau. Chuyện này, ngươi vẫn là
đừng ôm vào người đi.”
Người nói là Thập Nhất Nương, nàng ngắt lời Tự Tự Cần, lại liếc Từ Tự Dụ một cái: “Dụ ca, ngươi cũng đừng ôm vào người.”
Lúc này, Tam phu nhân vì nghe Thập Nhất Nương phân phó Hổ Phách đi
gọi Từ Lệnh Nghi và Tam gia tới mà có chút hoảng loạn, lúc này giật mình một cái phục hồi tinh thần lại — việc cấp bách là không thể để sự việc
ồn ào lên, đến lúc đó, Từ gia không mặt mũi, Cam gia cũng không có mặt
mũi. Hơn nữa nếu đại tẩu biết vì mình giải quyết không thỏa đáng, có thể không phải là sự việc nóng nảy như hôm nay. Sợ là sẽ kinh động đến cả
đại bá phụ Trung Cần Bá, từ đó phụ thân cũng sẽ biết…
Vừa nghĩ đến đây, Tam phu nhân không khỏi rùng mình một cái.
“Cần ca, Tứ thẩm người nói rất đúng.” Nàng quyết định thật nhanh,
quyết định trước mắt ứng phó khốn cảnh rồi nói: “Hai người các người
cũng đừng người nói giúp ta, ta che giấu giúp ngươi. Chuyện này, tự có
ta và tứ thẩm người làm chủ.” Nói xong, lại thương lượng với Thập Nhất
Nương bên cạnh nàng: “Tứ đệ muội, ta thấy chuyện này vẫn là tạm thời
đừng kinh động Hầu gia và Tam gia. Ngươi không biết, đại tẩu ta vừa đến, liền quở trách ta một trận, lúc ấy ta tức giận, chỉ oán bọn nhỏ không
hiểu chuyện, đâu có nghĩ nhiều. Bây giờ nghe Tứ đệ muội nói vậy, đúng là có chút kỳ lạ. Nếu cứ nói đến trước mặt Hầu gia và Tam gia, không khỏi
có chút lỗ mãng. Ta thấy, chuyện này cứ điều tra thêm đã. Tránh oan uổng bọn nhỏ. Không biết Tứ đệ muội nghĩ thế nào?”
Sắc mặt Tam phu nhân uể oải, khí thế hoàn toàn biến mất.
Từ Tự Cần mộc mạc, Từ Tự Dụ nhanh trí.
Trong lòng Thập Nhất Nương nắm chắc, thấy có cơ chuyển thời.
Nhưng kết thúc cũng phải có phương pháp và sách lược.
Nàng cân nhắc một lúc lâu, nói: “Lời này của Tam tẩu cũng có lý.
Chúng ta cứ như thế đến trước mặt Hầu gia và Tam gia, không khỏi có chút mất an ủi.” Giọng nói hòa hoãn.
Tam phu nhân vui mừng, vội nói: “đúng là đạo lý này.”
Ai biết nàng vừa dứt lời, Thập Nhất Nương ý vừa chuyển: “nhưng mà chuyện kiểm chứng này …”
Trái tim Tam phu nhân lại thắt lại: “ý Tứ đệ muội là?”
Thập Nhất Nương lộ vẻ khó xử, từ chối chốc lát, nói: “kể từ khi ta gả đến Từ gia, Tam tẩu đối đãi ta thân thiết có thêm. Nói cho ta biết quản gia thế nào, lại tiến cử ta chủ trì bếp núc, lại nói tiếp, thân tỷ muội cũng không hơn thế. Huống hồ, việc này lại liên quan Trung Cần Bá phủ
…” Nàng vừa nói, lại thở dài: “Giờ phút này nếu ta quyết giữ ý mình,
thật sự là cậy thế tấm lòng của Tam tẩu dành cho ta.”
Tam phu nhân nghe sắc mặt sáng sủa: “Tứ đệ muội quá khách khí. Ta
thấy Tứ đệ muội là người đôn hậu, đáng giá dốc lòng, lúc này mới toàn
tâm toàn ý tương trợ. Hơn nữa, ngươi đường đường chính chính là Vĩnh
Bình Hầu phu nhân, chuyện trong nhà giao cho ngươi cũng đúng.”
“Tam tẩu đừng nói vậy. Ngươi lớn tuổi hơn ta, phong phú kinh nghiệm
hơn ta, ta vốn nên học thập ngươi nhiều hơn. Bằng không, nương cũng sẽ
không giao ta cho ngươi.” Thập Nhất Nương khách khí nói với nàng mấy
câu, sau đó lại quay lại đề tài chính: “vậy, chuyện kiểm chứng, toàn bộ
đều nhờ cậy Tam tẩu rồi.” Sau đó tiến gần rỉ tai nói với Tam phu nhân:
“dù sao thể diện hai nhà mới là cần nhất.”
“Đúng, đúng, đúng.” Thái độ của Thập Nhất Nương như gió ấm mùa đông,
khiến cho cả người Tam phu nhân khoan khoái: “chuyện này, ngươi giao cho ta là được rồi!”
Thập Nhất Nương mỉm cười.
Hai người hòa hòa khí khí xoay người lại.
“Tứ thẩm ngươi nói rất đúng, chuyện này phải điều tra kỹ càng lại.”
Tam phu nhân lộ vẻ nghiêm nghị: “Ai giúp các người chuẩn bị trang phục
gã sai vặt này? Ai đánh xe đưa các người đến Trung Cần Bá phủ? Người hầu hạ tùy thân đi đến đâu? Cũng phải tra rõ ràng.” Ý không đệ trình lên Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Trữ.
Ba hài tử nghe, vẻ mặt thả lỏng.
Từ Tự Kiệm vui mừng nhướng mày, Từ Tự Dụ và Từ Tự Cần trao đổi ánh
mắt — người trước nhíu mày, người sau lộ ra ánh mắt dứt khoát, gật đầu
với người trước.
Thập Nhất Nương vẫn chú ý sắc mặt của ba hài tử nhìn thấy tất cả, trong lòng bất ngờ.
Từ Tự Dụ này, quá không hiểu chuyện rồi.
Mình giúp hắn tranh cãi thoát thân, cũng không có nghĩa hắn không làm sai. Chuyện đến lúc này, không hảo hảo kiểm điểm lại, vẫn mắt đi mày
lại với Từ Tự Cần …
“Dụ ca nhi.” Sắc mặt nàng trầm xuống, “mặc dù nói chuyện này còn chờ
Tam bá mẫu ngươi kiểm chứng. Nhưng quân tử không nhịn được việc nhỏ.
Ngươi dính vào chuyện này chính là không đúng. Trừ việc đi vấn an Thái
phu nhân, không có ta phân phó, không cho bước ra khỏi Lệ Cảnh Hiên nửa
bước. Chờ Tam bá mẫu ngươi điều tra rõ mọi chuyện, xử trí tiếp.” Nói
xong, phân phó Hổ Phách: “ngươi truyền lời của ta tới Văn Trúc, Nhị
thiếu gia bị cấm túc. Nếu như còn để Nhị thiếu gia biến mất khỏi ánh mắt các nàng, mỗi người ba bị phạt mươi trượng, sau đó đuổi ra khỏi phủ.”
Từ phủ phạt đại bổng vú già, mười lăm gậy là đã có thể lấy mạng
người, ba mươi gậy, lại là với tiểu cô nương mười mấy tuổi, đánh xuống,
không thể không chết.
Toàn bộ người ở đây hít vào một ngụm lãnh khí, dù là Hổ Phách, giọng
nói trả lời cũng đã hơi run rẩy. Chứ đừng nói đến Từ Tự Dụ, nghe vậy,
mặt đã không còn chút máu.
“Tứ thẩm …” Từ Tự Cần gọi Thập Nhất Nương, trên mặt đã có ý cầu khẩn.
Thập Nhất Nương giả vờ không nhìn thấy.
“Không còn sớm nữa, ta đây trước hết đưa Dụ ca về!” Nàng khẽ chắp tay với Tam phu nhân: “tránh cho Hầu gia trở lại lo lắng!”
Tam phu nhân gật đầu lia lịa, đưa Thập Nhất Nương ra cửa.
Xoay người nhìn thấy hai đứa con trai còn quỳ ở đó. Lớn nói: “nương,
chỗ tam biểu muội, ngài giúp đỡ cầu tình đại cữu bá mẫu đi? Nàng căn bản không biết ta muốn đưa khăn cho nàng!” Nhỏ nói: “Nương, lúc ấy đại cữu
mẫu nói chuyện này, ngài nên giống Tứ thẩm thẩm, hỏi tại sao đại cữ mẫu
nói khăn này là chúng ta đưa vào? Lúc ấy chúng ta nhờ một bà tử đưa vào. Nàng (tam biểu muội) căn bản không nhìn thấy chúng ta!”
Lửa giận nàng vừa nén xuống lại bùng nổ như đốt pháo: “các ngươi đây
là nghiệt chướng! còn có mặt mũi nói. Nếu không phải ngươi làm ra chuyện không biết nặng nhẹ này, ta sẽ bị đại cữu mẫu ngươi khiển trách sao? Ta sẽ phải ăn nói khép nép với Tứ thẩm ngươi sao? Đại cữu mẫu dám nói muốn gả Viện tỷ nhi cho đại ca ngươi trước mặt ta sao?”
Cam đại phu nhân muốn gả Viện tỷ nhi cho Từ Tự Cần. Hai huynh đệ nghe thấy lần đầu tiên.
Từ Tự Cần há hốc mồm cứng lưỡi.
Từ Tự Kiệm thì ngẩn người: “Đại cữu mẫu thật nói muốn gả Viện tỷ nhi
cho đại ca sao? vậy sao người lại nói người viết thơ cho Viện tỷ nhi
chính là nhị ca?” Nói hết lời rồi, hắn cũng vứt những nghi hoặc này ra
sau đầu, cười thích thú mở miệng: “nhưng mà, đại ca cưới tam biểu tỷ
cũng rất tốt a! Đại ca thích, tam biểu tỷ vóc người đẹp, tính cách lại
tốt. Khi đại biểu tỷ bệnh, bọn nha hoàn đều tránh sang một bên, chỉ có
tam biểu tỷ chăm sóc cẩn thận…”
Tam phu nhân nhìn tiểu nhi tử tự vạch áo cho người xem lưng, lại nhìn con lớn nhất ở bên cạnh cười toe toét, giận đến mãi không nói ra lời.
Nàng quét vài vòng quanh phòng, khóe mắt liếc về cây chổi lông gà cắm
trên góc tường, không nói hai lời liền rút ra.
“Chuyện này là chủ ý của người nào? Các người nói rõ cho ta.” Nàng
chỉ tay vào con trai, run rẩy không ngừng: “bằng không, các ngươi ai
cũng đừng mong có quả ngon ăn!”
******
Từ Tự Dụ lẳng lặng đi theo sau Thập Nhất Nương, nhìn đến thân ảnh
mảnh mai lả lướt đi phía trước, nghe tiếng trống canh mơ hồ truyền từ
nơi xa, đi tạt vào hành lang đỏ thẫm đèn lồng chiếu xuống mặt đất tạo
nên vầng sáng ấm áp quanh mỗi người, mấy lần hắn muốn nói lại thôi.
Giương mắt thấy đến viện nơi ở của Thập Nhất Nương, hắn không nhịn được
bước chậm lại, ấp úng nói: “tam biểu muội …. Không sao chứ?”
Lắp bắp, giọng nói vừa chột dạ vừa mờ mịt.
Thập Nhất Nương đi ở phía trước luôn thỉnh thoảng liếc trộm Từ Tự Dụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Biết lo lắng cho Viện tỷ nhi, coi như có thể cứu chữa!
Tâm tình nàng sáng sủa. Nhưng khi xoay người lại, giữa hai đầu lông mày vẫn mang mấy phần rét lạnh. Hỏi lại hắn: “ngươi nói đi?”
Từ Tự Dụ cứng họng.
“Vừa rồi ta nghe giọng điệu Cần ca. Vào lúc Nhàn tỷ nhi bị đậu mùa
thì hắn nhìn thấy Viện tỷ nhi?” Giọng nói Thập Nhất Nương dịu đi một
chút.
“Vâng!” Từ Tự Dụ vội vàng gật đầu, “cũng chỉ thấy một lần”
Thập Nhất Nương liếc Từ Tự Dụ một cái, thấm thía nói” “nổi mụn đậu
mùa, là sẽ lây bệnh. Bọn nha hoàn đều tránh không kịp, Viện tỷ nhi lại
hầu hạ bên cạnh, tình có thể nghĩ. Các ngươi lại vẫn đi làm hỏng thanh
danh Viện tỷ nhi …”
“Chúng ta không có! Chúng ta không có!” Da mặt Từ Tự Dụ tái đi, liên
tục khoát tay: “đại ca biết Tam bá mẫu toàn tâm toàn ý muốn giúp hắn
cưới đại biểu muội. Nhưng đại biểu muội làm người kiêu ngạo, đại ca
không vui …” Giọng nói của hắn dần dần thấp xuống, “tam bá mẫu muốn dẫn
bọn họ đi Sơn Dương … Đại ca chính là muốn nói với tam biểu muội một
tiếng… chúng ta chẳng qua chỉ bỏ tiền để người ta đưa khăn cho nàng …”
Nói xong, sắc mặt bối rối nhìn Thập Nhất Nương: “Nàng không biết gì cả.
Thật! Nàng không hề biết gì! Hơn nữa chúng ta không tiến vào trong
viện…”
Nghĩ đến bài thơ viết trên khăn, thái độ của mấy đứa nhỏ … Thập Nhất
Nương tin tưởng Từ Tự Dụ nói thật. Vấn đề là Cam gia đại phu nhân có tin tưởng không.
Nàng muốn giáo huấn hắn một chút.
Tránh cho sau này làm việc lỗ mãng như vậy, hại người hại mình.
“Ta tin ngươi nói thật.” Thập Nhất Nương lạnh lùng nói: “đối với Viện tỷ nhi, các ngươi đều là người khiến nàng bị thương tổn. Ta cấm túc
ngươi, cũng là muốn nhân dịp này cho ngươi cơ hội mà kiểm điểm lại. Biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì!” Nói xong, nàng phân phó Thấm
Hương: “ngươi đưa Nhị thiếu gia về phòng đi!”
Thấm Hương nơm nớp lo sợ đáp lại, cùng Từ Tự Dụ với vẻ mặt buồn bã trở về Lệ Cảnh Hiên.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Hổ Phách có chút lo lắng nói: “phu nhân, chúng ta và Tam phu nhân cây kim so với cọng râu, chỉ sợ sẽ khiến Tam
phu nhân ghét hận!”
“Tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy.” Sắc mặt Thập Nhất Nương lạnh
lùng: “Chẳng lẽ ta giúp Dụ ca là không đúng, Tam phu nhân sẽ dàn xếp ổn
thỏa khỏi cần chúng ta lo lắng?”
Hổ Phách do dự nói: “hẳn là không thể nào…”
“Đã vậy, vì sao chúng ta phải nén giận đây?” Mặc dù giọng nói không
cao, nhưng vững chắc như đá lộ ra tiếng vang leng keng: “đừng nói Tam
phu nhân muốn ngầm dàn xếp với ta, cho dù làm ầm đến chỗ Thái phu nhân,
ta cũng sẽ không nhường nàng nửa phần. Hơn nữa Dụ ca là người phòng
chúng ta, chúng ta không bảo vệ hắn, chẳng phải là khiến lòng hắn nguội
lạnh sao?”
Hổ Phách như có điều suy nghĩ.
Thập Nhất Nương mỉm cười, xoay người vào cửa.
Rất xa đã nhìn thấy Tú Duyên và Nhạn Dung đang đứng nói chuyện trước đồ trang trí bằng gỗ chạm khắc hoa mai mùa đông.