“Phu nhân, Ngũ thiếu gia!” Lục Vân cùng Hồng Tú hầu hạ bên cạnh kinh hãi vọt qua.
Truân ca ngẩn ra, cũng chạy đến bên người Thập Nhất Nương:” Mẫu thân, ngài thế nào?”
Thập Nhất Nương cảm giác không đau, giương mắt lên lại thấy mọi người hoảng sợ.
Trò chơi không tránh khỏi va chạm. Huống chi trách nhiệm của Lục Vân
cùng Hồng Tú là hầu hạ mình, một chút việc nhỏ chỉ sợ đều phóng đại vô
hạn, liền làm Truân ca cùng Từ Tự Giới cảm thấy sợ hãi.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Nàng cũng không vội vã đứng
lên, cười Từ Tự Giới ngã ở trong lòng mình,” Giới ca, ngươi thế nào?”
Từ Tự Giới không có bị thương, trong lòng còn không có khác biệt về
cấp bậc, lại thấy Thập Nhất Nương cười khanh khách, chỉ xem là trò chơi
khác, cũng vui vẻ cười khanh khách bổ nhào vào trong lòng Thập Nhất
Nương.
Thập Nhất Nương cười xoa đầu của hắn.
Mọi người nhìn thấy liền nhẹ nhàng thở ra.
Truân ca đáy mắt liền lộ ra mấy phân hâm mộ, miệng lại nói:” Mẫu thân mau đứng lên, trên mặt đất bẩn!”
Cảnh tượng trước mắt làm cho Thập Nhất Nương đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên thấy Nguyên Nương.
Truân ca cũng như Từ Tự Giới vậy ở trong lòng mẫu thân hi hi cười.
Nàng giơ tay kéo Truân ca đang đứng bên cạnh vào trong lòng, cười nói:” Chúng ta đều ngã, ngươi như thế nào có thể đứng!”
Truân ca chuẩn bị, bị Thập Nhất Nương nhẹ nhàng kéo một cái, liền ngã nhập vào trong lòng nàng hắn chống tay nằm ở khuỷu tay Thập Nhất Nương, biểu tình khiếp sợ, thân thể cứng ngắc.
Chỉ có Từ Tự Giới, cười hào phóng không phòng bị:” Đều ngã, đều ngã!”
Truân ca khóe miệng trán ra một nụ cười, khuôn mặt sánh ngời như ánh
trăng: “Đều ngã.” Thân thể mền mại dựa trên vai Thập Nhất Nương.
” Ai nha, phu nhân, trên mặt đất lạnh!” Lục Vân ở một bên gấp đến độ
xoay vòng, lại không dám đi kéo bọn họ, Hồng Tú chỉ đơn giản ôm cái thảm đến:” Phu nhân, nếu không các ngươi nằm ở trên thảm đi?”
Thập Nhất Nương cười to, hôn hai má Từ Tự Giới, sờ sờ tóc Truân ca “Xem bọn họ sợ như vậy– chúng ta vẫn là đứng lên đi……”
Giọng chưa nói xong liền bị tiểu nha hoàn phái ra ngoại viện xem vội
vàng vọt tiến vào: “Phu nhân, không tốt, không tốt, Hầu Gia đã trở lại!”
Năm người đều ngẩn ra. Truân ca lăn lóc bò dậy. Quay đầu lại thấy
Thập Nhất Nương ôm Từ Tự Giới giãy dụa muốn ngồi xuống, vội kéo Thập
Nhất Nương:” Phụ thân, phụ thân đã trở lại!”
Lục Vân cùng Hồng Tú lúc này mới tỉnh lại, một cái ôm Từ Tự Giới, một cái kéo Thập Nhất Nương, cố tình Từ Tự Giới hai tay gắt gao ôm cổ Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương nhất thời gỡ không được. Truân ca liền giúp đỡ Hồng Tú kéo Thập Nhất Nương …… Đang hỗn loạn, ở cửa vang lên một
thanh âm uy nghiêm: “Đây là làm sao vậy!”
Thanh âm quen thuộc không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Tất cả mọi người trong lòng âm thầm kêu không xong.
Thập Nhất Nương vội nói:” Không có việc gì, không có việc gì. Ta nhảy bạch bách bị ngã……”
Khi nói chuyện, nàng đứng lên.
Lục Vân cùng Hồng Tú bước lên phía trước hành lễ với Từ Lệnh Nghi.
Thập Nhất Nương nhân cơ hội chỉnh chỉnh vạt áo rối loạn. Truân ca đã
tiến lên vài bước chắn ở trước mặt của nàng, khom người hướng Từ Lệnh
Nghi hành lễ, cung kính hô “Phụ thân”.
“Hầu Gia đã trở lại!” Thập Nhất Nương vội mang theo Từ Tự Giới tiến
lên, chuẩn bị cấp Từ Lệnh Nghi hành lễ, thấy Truân ca chắn ở trước mặt
mình, sợ Từ Lệnh Nghi phát giận dọa đứa nhỏ, trước hết đem Truân ca kéo
ra phía sau mình, lúc này mới khom đầu gối cấp Từ Lệnh Nghi hành lễ.
Từ Lệnh Nghi tiến môn thấy Thập Nhất Nương quần áo không chỉnh tề
cùng đứa nhỏ, nhóm nha hoàn hỗn loạn làm một đoàn, mày nhíu lại. Lại
thấy nàng hai gò má hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời, so với bình thường
phấn khởi nhiều hơn, hai người con trai cũng khóe mắt mi sao mang theo ý cười, dừng lại một chút. Nhìn thấy Truân ca tiến lên chắn ở trước mặt
Thập Nhất Nương, nhìn thấy Thập Nhất Nương đem Truân ca kéo đến phía sau mình, nhìn thấy hắn mà trong mắt đều lộ ra vẻ đề phòng…… Lời giáo huấn
đến bên miệng như bị nghẹn ở cổ họng.
Từ Lệnh Nghi không nói gì!
Là suy nghĩ nên nói như thế nào? Hay vẫn là tức giận đến nói không nên lời?
Thập Nhất Nương mới mặc kệ chuyện đó, bắt được cơ hội là mấu chốt.
Nàng lập tức phân phó Lục Vân cùng Hồng Tú:” Ngốc ở trong này làm gì? Còn không mang hai vị thiếu gia đi xuống rửa mặt rửa tay. Hồng Tú. Kêu
Xuân Mạt, Hạ Y đến hầu hạ Hầu Gia thay xiêm y.” Vừa cười khẽ nhìn Từ
Lệnh Nghi:” Hầu Gia hôm nay trở về thật sớm! Thiếp thân pha cho Hầu Gia
chén thiết Quan Âm nhé!” Một mặt nói, một mặt tự mình vém rèm nội thất,
ánh mắt lại nhìn Truân ca. Còn không có giảm bớt áp lực từ khi Từ Lệnh
Nghi đột nhiên xuất hiện, Lục Vân Hòa Hồng Tú giờ phút này như trong
mộng tỉnh dậy, thông minh nhanh nhẹn toàn bộ đã trở lại.
Một người kéo Truân ca cùng Từ Tự Giới:” Thiếu gia mau cùng nô tì đi thay quần áo một người chạy tới kêu Xuân Mạt Hạ Y.
Truân ca cùng Từ Tự Giới đều có mấy phân do dự. Thứ nhất cảm thấy phụ thân không có mở miệng liền mạo muội lui xuống như vậy, quá thất lễ.
Thứ hai là không nghĩ rời Thập Nhất Nương, mở to mắt nhìn nàng.
Hành động che chở của Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi như thế nào không biết.
Hắn không khỏi lạnh lùng ” Hừ” một tiếng.
Thật sự là con hư tại mẹ hiền!
Ý niệm hiện lên trong đầu, trong lòng dừng một chút.
Nguyên lai, ở trong tâm trong mắt mình, Thập Nhất Nương là mẹ hiền……
Ánh mắt hắn bất giác dừng ở trên người Thập Nhất Nương.
Liền thấy mắt nàng lộ mấy phân lo âu nhìn Truân ca.
Có lẽ là chịu sự giáo dục bất đồng. Thập Nhất Nương cảm thấy đối đãi
với đứa nhỏ vẫn là dân chủ một chút thì thật tốt, cho bọn hắn một ít
không gian tự phát triển, càng có lợi cho tinh thần và thể xác khỏe
mạnh. Cho nên nàng cảm thấy mình mang nhóm đứa nhỏ nhảy bách tác không
có sai. Nhưng trong lòng lại biết, cổ đại đối với sĩ tử yêu cầu cũng
nhấn mạnh trầm ổn, loại trường hợp ầm ĩ giống như vậy Từ Lệnh Nghi là
quyết đối không vui khi nhìn thấy.
Nàng chỉ hy vọng Từ Lệnh Nghi không cần bởi vậy mà trách cứ đứa nhỏ.
Muốn nói có cái gì sai. Vậy cũng là mình sai. Không có chú ý tới sai biệt thời không, làm có chút quá phận.
Truân ca thấy kế mẫu hướng mình đưa ánh mắt, phụ thân tuy biểu tình không vui, nhưng không có trả lời.
Trước mặt đứa nhỏ quát tháo thê tử, là một loại biểu hiện không tôn
kính thê tử. Hắn nghĩ đến vừa rồi mọi người hoan hỉ vui vẻ, không biết
vì cái gì, trong lòng cảm thấy có chút ảm đạm, dắt tay Từ Tự Giới đi
theo Lục Vân lui xuống.
Thập Nhất Nương yên lòng, trên mặt tươi cười càng phát ra thong dong.
Từ Lệnh Nghi xem biểu tình của nàng biết Truân ca cùng Từ Tự Giới đi theo nha hoàn lui xuống.
Nàng là lo lắng mình trách móc đi!
Nghĩ đến lúc mình tiến môn không khí trong phòng sung sướng vui vẻ,
ánh mắt Thập Nhất Nương vui sướng, hắn có một lát chần chờ– không nói,
đường đường Vĩnh Bình Hầu phu nhân mặc tiểu áo mang theo nhóm đứa nhỏ
nhảy bách tác, thật sự là không có thể thống, nói đi cũng phải nói lại,
nàng vốn cũng là muốn mang mấy đứa nhỏ chơi, là ý tốt…… Do dự, phía sau
liền truyền đến thanh âm vén mành.
” Hầu Gia, phu nhân!” Thanh âm cung kính rất quen thuộc– là Xuân Mạt cùng Hạ Y.
Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng thở ra.
Trước mặt nha hoàn mình như thế nào có thể chỉ trích Thập Nhất Nương
không phải. Nếu không, nàng về sau ở trước mặt hạ nhân còn có mặt mũi gì nói chuyện!
Trong lòng nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy mình không chỉ trích Thập Nhất Nương là quyết định chính xác.
Hắn bước thong dong tiến vào bên trong phòng.
Chuyện này tạm thời cho qua đi!
Thập Nhất Nương vội kêu Hổ Phách tiến vào, trước khi Từ Lệnh Nghi ra
khỏi tịnh phòng một lần nữa thay đổi bộ hoa bối tử màu xanh biếc, ân cần dâng trà cho Từ Lệnh Nghi
Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm: “Hàng mama ngõ Cung Huyền đến đây!”
Lúc này? Đều nhanh đến giờ ăn cơm chiều…… Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
” Ta đi nhìn xem!” Thập Nhất Nương bất chấp cùng Từ Lệnh Nghi giải
thích chuyện nhảy bách tác, một mặt phân phó nha hoàn “Mời Hàng mama
tiến vào,” Một mặt đi thính đường. “Thập nhất tiểu thư.” Hàng mama theo y lễ hành lễ, cười nói,” Đại gia cho ta đến nói cho ngài một tiếng. Thập
cô gia hết bệnh rồi. Buổi chiều hôm nay đã mang theo Thập tiểu thư, đi
chúc tết đại lão gia. Bảo ngài không cần lo lắng.”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc. Vì không biết Hàng mama đối với
chuyện này rốt cuộc biết bao nhiêu, không tiện hỏi nhiều, cố nén tò mò,
gật đầu cười nói một tiếng” Biết”.
Hàng mama đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương xoay người đem chuyện này nói cho Từ Lệnh Nghi:”……
Không biết đã xảy ra chuyện gì? Cũng không biết là Vương gia tìm người
trở lại hay vẫn là công chúa tìm người trở về? Hoặc là hai người đi
giải sầu, chỗ nên chơi cũng đã chơi, cho nên trở lại?”
Từ Lệnh Nghi nghe thật không bất ngờ. Cười nói: “Hai người đều còn
biết phân biệt sự tình, không có khả năng cứ vứt bỏ như vậy. Hơn nữa.
Việc này có nhiều rồi.
Chỉ cần sinh hạ con nối dòng, đối với gia tộc có công đạo. Mặc kệ
Vương gia hay vẫn là công chúa, đều chỉ biết mở con mắt nhắm con mắt.
Một nửa chắc là ra ngoài giải sầu đi.”
Cũng đúng. Lại không phải sinh ra cùng không khí. Ăn uống ngủ nghĩ
giống nhau đều không cần tiền. Hai người lại là giai cấp đặc quyền, sự
thật cùng lý tưởng có chênh lệch, quay đầu lại không chỉ có không bị
trách mắng, ngược lại bị xem là “Lãng tử quay đầu lại quý gia vô cùng”…… Tự nhiên không có gánh nặng tâm lí gì đã trở lại!
Bất quá cứ như vậy, chỉ sợ Thập Nương không được an tâm, nghĩ vậy, nàng không khỏi âm thầm thở dài.
Đang nói, thì nha hoàn bên chỗ thái phu nhân đến mời đi ăn cơm.
Hai người thu đề tài, mang theo Truân ca cùng Từ Tự Giới đi chỗ thái phu nhân.
Buổi tối trở về, Thập Nhất Nương chủ động hướng Từ Lệnh Nghi giải thích:”……
Truân ca thân thể không tốt, nhảy bách tác có thể hoạt động gân cốt.
Nếu Hầu Gia cảm thấy không tốt, thiếp thân về sau sẽ chú ý.”
Ngọn đèn cung đình dương giác chiếu vào, phác họa hình dáng Thập Nhất Nương thành màu vàng óng, thêm mấy phân nhu mĩ, đồng thời, ánh mắt lộ
vẻ non nớt.
Từ Lệnh Nghi trong lòng nhẹ nhàng hít một hơi, cười giúp nàng dịch góc chăn: “Về sau đừng náo loạn thành đoàn như vậy.”
” Ừ!” Thập Nhất Nương trả lời giọng nói mau lại hoạt bát.
Chỉ nói đừng náo loạn thành đoàn, chưa nói không cho nhảy.
Nàng cười xoay người ngủ.
Ngày hôm sau Truân ca đến:” Phụ thân chưa nói cái gì đi?” Thực lo lắng.
” Nói cho chúng ta đừng náo loạn thành đoàn.” Thập Nhất Nương cười, đề nghị,” Nếu không, chúng ta kể chuyện xưa đi?”
Đây là nàng buổi tối ngày hôm qua suy nghĩ nửa ngày mới quyết định.
Phải biết rằng, giáo dục đứa nhỏ học vỡ lòng tốt nhất là kể chuyện
xưa. Huống chi Truân ca tuổi lớn một ít, Từ Tự Giới tuổi còn nhỏ một ít. Có thể một cái giảng, một cái nghe. Người giảng bởi vì giảng cho nên
càng dụng tâm học, người nghe sẽ được hưởng lợi.
Truân ca lập tức ứng vang.. Kể chuyện xưa, phụ thân hẳn sẽ không tức giận đi?
Thập Nhất Nương liền ôm Từ Tự Giới lên kháng, Truân ca ngồi ở đối diện nàng.
Nhóm nha hoàn dâng điểm tâm nàng hỏi Truân ca:” Ngươi có biết điển cố Mạnh mẫu ba lần dời nhà sao?”
Truân ca gật đầu:” Nói mạnh tử còn nhỏ cha chết, mẫu thân…..” Hắn nói êm tai,nhả chữ tinh tường, biểu tình phong phú, trật tự rõ ràng.
Từ Tự Giới đường cũng không ăn, trực trực nhìn Truân ca, nghe chăm chú.
Thập Nhất Nương hơi gật đầu.
Chuyện xưa Mạnh mẫu ba lần dời nhà (tam tự kinh), Truân ca biết rõ
ràng như vậy. Thấy ra, hắn hưởng thụ giáo học mần non rất tốt.
Đợi hắn nói xong, Thập Nhất Nương lập tức cười tán dương hắn:” Nguyên lai Truân ca hiểu nhiều như vậy a!”
Truân ca có chút ngượng ngùng cười.
Thập Nhất Nương liền mời hắn ăn điểm tâm.
Ngồi ở trong lòng Thập Nhất Nương Từ Tự Giới lại đột nhiên nói:” Ca ca nói tiếp, ca ca nói tiếp!”
Tất cả mọi người giật mình.
Từ Tự Giới là rất ít mở miệng nói chuyện, càng đừng nói chủ động lấy lòng ai.