Giờ phút này trong hoa thính La phủ ngõ Cung Huyền chén đổi chén, ồn ào náo nhiệt.
Mậu quốc công phủ Vương gia phái quản sự đến nói, Vương lang bị phong hàn, Thập Nương phải chiếu cố trượng phu, hai người không thể đến đây
chúc tết Đại lão gia.
Đại lão gia nghe xong cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm,
cùng nhi tử, con rể uống thống khoái, đến chiều còn không có tan, Đại
phu nhân để cho Tứ phu nhân chiêu đãi Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đã
sớm tan tiệc nữ quyến, ở tại trong buồng lò sưởi uống trà, ăn điểm tâm,
tán gẫu, mình thì mang theo Hàng mama đi phòng bếp một lần nữa an bài
thức ăn.
Ngũ Nương lập tức lấy cớ muốn nhìn Tam di nương làm đồ lót cho đưa
con sắp chào đời của mình, lôi kéo Tứ phu nhân đi chỗ Tam di nương. Thập Nhất Nương cũng không chần chừ, phân phó Hổ Phách, Đông Thanh chiếu cố
nhóm Từ Tự Dụ, đứng dậy đi chỗ Ngũ di nương.
Đến mở cửa chính là Lục di nương.
Nàng trông thấy Thập Nhất Nương cũng không kinh ngạc, Thập Nhất Nương trông thấy nàng cũng không kỳ quái.
Hai người nhìn nhau cười cười.
Thập Nhất Nương nói: “Ta nhìn bên người Ngũ di nương không có người hầu hạ, có chút bận tâm, cho nên cố ý đến xem.”
Lục di nương cười nói: “Những nha hoàn kia làm việc tay chân vụn về, hay là để ta giúp đỡ chiếu cố càng thỏa đáng.”
“Vậy làm phiền Lục di nương rồi.” Thập Nhất Nương cười vào phòng.
Ngũ di nương ở trên giường dựa trên gối, thần sắc có chút mỏi mệt,
nghe được động tĩnh hỏi một tiếng: “Là ai?” Vừa dứt lời, đã trông thấy
nữ nhi đi tới, liền nhanh chóng ngồi dậy, một mặt choàng áo nhỏ, một mặt nói: “Thập Nhất tiểu thư sao lại tới rồi? Hôm nay có thể là ngày
chính của các ngươi. Ngươi đến nơi này của ta, đại thái thái cũng biết
không? Đại phu nhân cùng Ngũ tiểu thư đang làm gì?”
Thập Nhất Nương biết rõ nàng sợ mình đi sai đi lệch bị người nắm được chuôi, liền bước nhanh ngồi xuống mép giường, ngăn Ngũ di nương đứng
dậy: “Di nương nhanh ngủ đi. Đại thái thái đã ngủ, đại phu nhân đi phòng khách, ta thấy Ngũ tiểu thư lôi kéo Tứ phu nhân đi chỗ Tam di nương,
nên ta tới chỗ ngài.” Nàng nói rõ hành tung của mọi người.
“Mấy vị thiếu gia là ai chiếu cố?”
“Hổ Phách cùng Đông Thanh đều ở đó.”
Ngũ di nương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ngài ăn cơm chưa vậy?” Thập Nhất Nương không biết là mang thai mấy tháng, hàm súc hỏi Ngũ di nương, lại nhìn qua Lục di nương.
“Vừa hai tháng. Đúng là lúc không thoải mái, từ sáng rời giường đến
bây giờ uống có một chén cháo hoa.” Lục di nương đầy hứng thú nói, “Ta
tìm bà đỡ giúp xem qua rồi, cũng tìm đại phu bắt mạch. Nếu không xác
thực thì không dám lên tiếng.”
Thập Nhất Nương gật đầu.
“Ta không sao.” Ngũ di nương sắc mặt trở nên đỏ hồng, “Ngươi đi nhanh lên a! Bên này có Lục muội muội chiếu cố ta rồi!”
Nếu thật sự không có việc gì, Ngũ di nương cũng không trở nên bất an như vậy à nha!
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, ánh mắt Lục di nương thập phần có ẩn ý
nói: “Thập Nhất tiểu thư cùng ngũ tỷ tỷ ngồi đi, ta đi pha trà.” Nói
xong, đứng dậy ra cửa, còn tỉ mỉ giúp các nàng che cửa.
Sắc mặt Ngũ di nương càng lộ ra nhẹ nhõm, nàng cẩn thận đánh giá Thập Nhất Nương: “Tiểu thư có khỏe không? Trước đó vài ngày ta nghe nói Hầu
gia ôm đứa bé trở về, ngày đêm lo lắng, hôm nay xem đứa bé kia ngược lại thập phần dính ngài. Lúc này mới thả lỏng trong lòng.” Nói xong, giọng
nhanh chóng chậm lại, chần chờ nói, “Vốn lời này không nên do ta nói,
chỉ là ta nghĩ tiểu thư là người hiền lành, đứa bé kia lại là đứa đáng
thương, tiểu thư nên đối xử tử tế hắn nhiều một chút mới được. Bồ Tát
cũng nói, cứu một mạng người, như xây bảy tầng bảo tháp Phật. Ngài gieo
giống thiện, cũng sẽ có thiện quả.”
Thập Nhất Nương liền vội vàng gật đầu: “Di nương yên tâm, ta sẽ đối xử với hắn như Dụ ca vậy.”
“Tiểu thư có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Lông mày Ngũ di
nương hiện lên chút buồn bã, “Hài tử đều không hiểu chuyện, có việc gì
cũng là chuyện của người lớn. Ngươi cũng đừng bởi vì chuyện Hầu gia mà
xem đứa nhỏ này không vừa mắt. Ngài thưởng hắn miếng cơm manh áo, cứu
hắn một đời một kiếp. Hắn trưởng thành, hiểu chuyện sẽ báo đáp ngài.”
Còn sợ trong nội tâm nàng có hạt cát, so đo chuyện ngoại thất bên ngoài cùng Từ Lệnh Nghi.
Thập Nhất Nương nghĩ xong, thì nói khẽ: “Di nương, ngài nói những…thứ này ta đều rõ ràng. Nói thật, Hầu gia xảy ra việc này, đừng nói là ta,
nếu đại tỷ còn trên đời, cũng không có lập trường tranh cãi cùng Hầu
gia. Huống chi ta đối xử tử tế đứa nhỏ này, cũng không trông cậy hắn sẽ
báo đáp ta, ta dựa vào lương tâm làm việc, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.” Nói xong, thản nhiên cười cười.
Ngũ di nương cũng rất đồng ý, mặt mũi tràn đầy vui mừng: “Tiểu tư suy nghĩ ngày càng chu đáo so với ta, là ta lo nghĩ quá nhiều.”
Thập Nhất Nương cũng không phải vì nói những thứ này mà đến đấy, gặp
Ngũ di nương yên lòng, liền cười chuyển chủ đề: “Di nương có thai như
thế nào không nói với ta một tiếng? Lại để cho ta lo lắng một hồi.”
Ngũ di nương có chút lung túng: “Cái này cũng không phải chuyện tốt gì… Ta lớn tuổi như vậy rồi…”
“Như thế nào không là chuyện tốt!” Thập Nhất Nương cười đã cắt đứt Ngũ di nương lời mà nói…, “Ngài ngẫm lại, nếu ngài sinh con gái, ta có
một muội muội ruột thịt. Về sau hai tỷ muội có thể chiếu ứng lẫn nhau,
cũng không cô đơn. Ngài nếu sinh con trai, nửa đời sau cũng có người dựa vào, ta cũng có thể yên tâm. Như thế nào không phải chuyện tốt?”
Nàng biết rõ Ngũ di nương lo lắng nhất chính là nàng, bởi vậy lấy
mình làm chuyện để nói, hi vọng Ngũ di nương lấy hết dũng khí đem đứa bé này sinh ra.
Ngũ di nương quả nhiên con mắt sáng ngời: “Ngài, ngài muốn có bào đệ, bào muội à?”
“Đó là đương nhiên.” Thập Nhất Nương cười giúp nàng dịch chăn, “Ta nhìn Ngũ tỷ cùng Tứ ca, rất là hâm mộ đấy.”
Ngũ di nương nhìn nàng cười rộ lên, mặt mày như đóa đóa hoa sen trắng nở rộ, tú lệ thuần mỹ.
Thập Nhất Nương nhìn cực kỳ hâm mộ, cầm cái gương, đem mặt dán vào
bên mặt Ngũ di nương, một mặt soi vào gương, một bên phàn nàn: “Ta như
thế nào lớn lên không có xinh đẹp bằng di nương!”
Nàng hoạt bát khiến cho Ngũ di nương thập phần ngoài ý muốn, cũng rất vui mừng. Cười kéo Thập Nhất Nương: “Tiểu thư xinh đẹp hơn ta. Là ta
không có bổn sự.” Giọng điệu đã có vài phần thổn thức.
Thập Nhất Nương trêu chọc nàng vui vẻ. Cười nói: “Nếu ta có thể sinh nữ nhi xinh đẹp như di nương vậy thì thật tốt!”
Ngũ di nương nghe lại lại càng hoảng sợ, nhìn qua bụng của nàng, do dự nói: “Tiểu thư…”
“Không có, không có.” Thập Nhất Nương lắc đầu, “Ta chính là nghĩ như vậy thôi.”
Ngũ di nương thở một hơn dài, cười nói: “Hay là sinh nhi tử thì tốt
hơn.” Sau đó nhẹ nhàng phủi phủi thái dương nàng, “Sinh nhi tử, ngươi ở Từ gia sẽ đứng vững gót chân… Hài tử tốt nhất là giống phụ thân, như
vậy Hầu gia nhìn cũng ưa thích… Ta từng ở xa xa mà liếc xem qua Hầu gia, Hầu gia tướng mạo cũng tốt, đến lúc đó hài tử nhất định là cái làm
người khác ưa thích đấy…”
Đang nói, đã có người bị ngăn cách bằng cánh cửa lớn tiếng ho hai cái.
Ngũ di nương thần sắc lập tức căng cứng chặt chẽ: “Là vị nào?”
Thập Nhất Nương nhìn xem không khỏi lắc đầu.
Tinh thần khẩn trương như vậy, sao có thể sinh hạ hài tử khỏe mạnh.
Bên ngoài đã truyền đến thanh âm Lục di nương tươi cười: “Ngũ tỷ tỷ, là ta.” Nói xong, đẩy cửa vào.
Ngũ di nương nhìn là Lục di nương, trên mặt mặc dù có vui vẻ, nhưng tinh thần cũng không có buông lỏng bao nhiêu.
Thập Nhất Nương nhìn ở trong mắt, tiếp trà của Lục di nương, cùng Ngũ di nương nói vài lời ong tiếng ve, liền đứng dậy cáo từ: “Ta hai ngày nữa lại đến xem di nương.”
Ngày mai là mùng ba, là ngày hài tử đi chỗ cậu. Thái phu nhân không
có bào đệ, lại thêm ở xa, ngược lại có thể có thời gian trống, để cho Từ Tự Dụ, Truân ca, Từ Tự Giới đi chỗ La Chấn Hưng cùng La Chấn Thanh. Chỉ là chuyện này muốn thương lượng Từ Lệnh Nghi, giờ phút này không tiện
hứa thời gian, nàng liền hàm hàm hồ hồ nói “Hai ngày”.
“Ta tại đây cũng không có sự tình gì. Ngươii không cần cố ý đến xem
ta.” Ngũ di nương đứng dậy tiễn đưa nàng, “Sang năm mới, khách Hầu gia
cũng nhiều. Ngươi đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này làm Thái phu nhân,
Hầu gia mất hứng.”
Cái này dù sao cũng không phải mình nói là có thể được. Nên Thập Nhất Nương không muốn hứa hẹn, cười đáp ứng, xin Lục di nương tiễn đưa nàng
ra ngoài: “… Bên ngoài lạnh lẽo, di nương nghỉ ngơi cho tốt, có Lục di
nương tiễn đưa ta là được rồi!”
Đoán chừng Ngũ di nương cũng không muốn đi ra ngoài, đưa nàng đến cửa ra vào, nhìn xem Lục di nương cùng Thập Nhất Nương từ trong phòng quẹo
đến chính viện cho đến khi không thấy bóng người, lúc này mới quay
người.
Thập Nhất Nương lại cùng Lục di nương một đường nói chuyện.
“Thập Nhị muội lớn lên càng mặn mà. Cử chỉ tự nhiên hào phóng, lại
làm cho người nhìn ưa thích. Đợi mấy ngày nữa Trinh tỷ nhi trở về, ta
đến nói cùng đại tẩu, mang theo đến chỗ ta lui tới mới tốt.”
Nàng một nửa là muốn cùng Lục di nương nói điều kiện, một nửa là
thiệt tình hy vọng có thể cho tạo cho Thập Nhị Nương một cơ hội.
Đã muốn thì làm, chớ có chờ người.
Năm đó cái loại tư vị lo được lo mất, nơm nớp lo sợ, trằn trọc đến hôm nay nàng còn nhớ rõ.
Vui mừng chợt lóe trong đáy mắt Lục di nương, trên mặt nàng lập tức
khôi phục tươi cười có mấy phần rụt rè, nửa quỳ đáp phúc lễ cho Thập
Nhất Nương: “Đa tạ tiểu thư. Nhớ năm đó, Thập Nhị tiểu thư cùng tiểu thư ngụ cùng chỗ, ta dặn dò nàng, Thập Nhất tiểu thư là người thông minh
lanh lợi nhất trong phủ chúng ta, ngươi nếu không biết nên làm sao bây
giờ, chỉ cần học theo Thập Nhất tiểu thư là được…”
Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Nàng nhớ tới năm đó trong nhà Thập Nương bên trên nện đồ đạc mà trong phòng Thập Nhị nương lặng yên không một tiếng động rất quỷ dị.
******
Trên đường trở về, Thập Nhất Nương khuỷu tay chống cằm than thở: “Ngày mai muốn đi xem di nương!”
Từ Lệnh Nghi cười: “Để ta đi nói với nương. Ngày mai nàng dẫn theo hài tử hồi ngõ nhỏ Cung Huyền chúc tết Chấn Hưng là được.”
“Cảm ơn Hầu gia!” Thập Nhất Nương lập tức vui vẻ ra mặt nói lời cảm tạ.
Từ Lệnh Nghi vuốt cằm nói: “Xem ra nhạc phụ rất cao hứng đấy.”
“Ta cũng rất cao húng.” Thập Nhất Nương cười dịu dàng, nghĩ đến muốn
giúp Ngũ di nương làm vài món đồ lót hay không, ngày mai đi nhìn nương
muốn mang chút ít dược liệu hay không? Còn bạc, có lẽ cũng mang một ít đi… Nghĩ ngợi lung tung đã đến Hà Hoa Lý.
Thái phu nhân nghe nói Ngũ di nương mang thai, cũng thật cao hứng:
“Vì nhà chồng sinh con trai thêm nhân khẩu, chính là việc chuyện tốt!”
Thập Nhất Nương cười ứng “Vâng”.
Từ Lệnh Khoan cùng Ngũ phu nhân sớm đã trở về, Ngũ phu nhân đang ngồi ở bên cạnh Thái phu nhân bưng đĩa ăn táo, nghe Ngũ di nương mang thai,
lập tức mở to hai mắt nhìn: “Di nương nhà các ngươi khẳng định là rất
đẹp a?”
Chợt nghe là hiếu kỳ, suy nghĩ cẩn thận lại, ý là nói di nương dùng sắc hầu hạ người.
Thập Nhất Nương ngược lại không cảm thấy gì —— Ngũ di nương đích thật rất đẹp.
Từ Lệnh Khoan bên cạnh lại nghe chói tai, nhíu mày. Muốn nhắc nhở thê tử một chút, thấy mẫu thân, ca ca đều ở đó, không tiện nói chuyện, khóe miệng hơi hấp, cuối cùng cũng không nói gì.
Khóe mắt liếc qua nhìn trượng phu, trong lòng Ngũ phu nhân rùng mình.
Hắn ta, quả nhiên như mình sở liệu mà đứng ở bên Thập Nhất Nương.
Xem ra, vẫn là phụ thân nói đúng ah!
Mà ngồi dưới tay Thái phu nhân Từ Lệnh Nghi nghe cũng hiểu được em
dâu hôm nay nói chuyện có chút không thỏa đáng, vội vàng cười chuyển
hướng: “Đã như vậy, ta xem nếu không để cho Thập Nhất Nương ngày mai
mang chút ít dược liệu, trang sức đi ngõ Cung Huyền thăm di nương đi.”