“Ngươi không dám, ngươi có cái gì không dám?” Thái phu nhân chỉ vào Từ Lệnh Khoan, đầu ngón tay phát run.
Thái phu nhân như thế, chẳng qua chỉ muốn ngăn cản Từ Lệnh Khoan nói ra chân tướng thôi.
Thập Nhất Nương tâm niệm xoay chuyển, lập tức tiến lên nói: “Nương,
Ngũ thúc là vô tâm, ngài đừng tức giận. Cẩn thận chọc tức thân mình.”
Nói xong, hướng Ngũ phu nhân đưa ánh mắt, ý bảo nàng giúp đỡ Từ Lệnh
Khoan cầu tình– Ngũ phu nhân là người có mang thai, ở loại tình huống
này, thái phu nhân về tình về lí đều phải cho nàng vài phần mặt mũi,
cũng có thể nhân cơ hội xuống đài. Ngũ phu nhân giật mình.
Hiện giờ Yến Kinh đều đồn đãi, nói Vĩnh Bình Hầu có ngoại thất, còn
sinh con trai. Tuy thân phận ngoại thất này khi thì bị truyền là doanh
kĩ, khi thì bị truyền là con hát, thậm chí còn có người nói là Miêu
Cương nữ trại chủ gì đó, nhưng theo nàng, bất quá là Nguyên Nương không
biết làm người, làm trong nhà lạnh như băng, làm Hầu Gia nổi lên tâm tư
kim ốc tàng kiều. Bằng không, làm gì dưỡng bên ngoài, đổi thân phận nạp
vào, Nguyên Nương còn dám nói “Không” hay sao. Địch thị là lo lắng nạp
vào sẽ lại thành Thu La thứ hai, trước khi không làm thành di nương thật ra một nha đầu thiên kiều bá mị thông minh lanh lợi, làm di nương xong
ngược lại trở nên ngu ngốc như đầu gỗ. Nam nhân nạp thiếp một là vì
chuyện con nối dòng, hai là vì sắc đẹp. Nguyên Nương thật tốt, đem thiếp thất mỗi người làm giống như nương tử chính chuyên, nam nhân xem còn có ý tứ gì. Tự nhiên phải sinh tâm tư khác…… Cho dù là như vậy, nhưng Từ
Lệnh Khoan kích động như thế làm cái gì?
Đây chính là bốn phòng việc tư!
Như thế nào cũng không đến phiên hắn người làm đệ đệ quản?
Trong lòng nàng có hàng vạn nghi hoặc, nhưng ở loại tình huống này,
không chỉ không thể hỏi, còn không thể biểu lộ. Phải biết rằng, vợ chồng bất hòa hàng xóm cũng bắt nạt. Nếu nàng trước mặt người bên ngoài biểu
hiện ra bất hòa cùng Từ Lệnh Khoan, đừng nói là thái phu nhân, chính là
giữa mấy chị em bạn dâu chỉ sợ cũng lập tức xem thường nàng vài phần.
Phải biết rằng, một nữ nhân không có trượng phu bảo hộ, dù mạnh cỡ nào,
đều không mạnh hơn thế tục này.
Ý niệm hiện lên trong đầu, Ngũ phu nhân đã lộ vẻ thống khổ, tiến lên
vài bước liền lạy: “Nương, ngài ngàn vạn lần đừng chọc tức thân mình.
Đều là tướng công không biết nói chuyện……”
Nàng mới vừa khom đầu gối, Thập Nhất Nương đã đem nàng nâng dậy:
“Ngươi đang có mang, không được, không được!” Sau đó giống như cầu tình
nhìn thái phu nhân.
Tam phu nhân giật mình một cái, phản ứng lại. Lập tức tiến lên nói
lời hay giúp đỡ Từ Lệnh Khoan: “Đúng a, nương, ngài không xem mặt tăng
cũng xem mặt phật. Bỏ qua cho Ngũ thúc lần này đi! Hắn biết sai lầm
rồi.”
Thái phu nhân chính là muốn cho Từ Lệnh Khoan im miệng, thấy tất cả mọi người giúp hắn nói chuyện, làm ra vẻ bớt giận.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy lập tức khiển trách: “Còn không mau đứng lên! Đứng ở một bên nghe, không được sáp miệng nữa.”
Tam phu nhân nghe xong, liền nhìn Từ Lệnh Nghi, muốn cười, lại không dám cười, biểu tình thực cổ quái.
Tam gia nhìn thấy nóng vội.
Hôm nay vừa nghe liền biết là thái phu nhân vì Từ Lệnh Nghi tìm cớ,
nhân cơ hội cho đứa nhỏ kia nhận tổ về tông. Lúc này ai chắn thì sẽ
không hay ho! Thê tử cũng thế, không biết nặng nhẹ đi lên.
Hắn vội kéo kéo góc áo Tam phu nhân, trong lời nói có ý khác: “Mọi chuyện đều có nương làm chủ, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì.”
Tam phu nhân nhịn không được muốn cười.
Nhưng ngẩng đầu thấy vẻ mặt trượng phu lo âu, lại cố nén xuống.
Bọn họ cũng thật nghĩ ra được!
Đông di nương đều chết mười mấy năm, sau khi chết thác mộng báo tin
cho Hầu Gia dưỡng đứa nhỏ ở danh nghĩa của mình để kế thừa hương khói.
Chỉ nghe nói qua thê tử chết không có đứa con dưỡng một đứa ở danh nghĩa để cung phụng hương khói, nhưng không có nghe nói qua thiếp thất nhà
ai có thể giống như thê tử đã chết xin con thừa tự. Nếu đau lòng nàng
như vậy, năm đó như thế nào không đem chuyện tình tra cho kỹ, liền cứ
như vậy để cho Nguyên Nương nói cái gì là cái đó lừa gạt đi qua! Hiện
giờ thì tốt, thế nhưng muốn dưỡng con trai ở danh nghĩa của nàng……
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi liếc mắt nhìn Thập Nhất Nương một cái.
Nàng nhu thuận biết làm người. Không thanh không âm, Hầu Gia muốn như thế nào liền làm như thế. Rốt cuộc là không ai dạy. Phải biết rằng, nam nhân tựa như đứa nhỏ. Đánh một bạt tay, phải cho một trái táo ngọt. Cứ
mặc kệ nó, dần dần sẽ không đem ngươi để vào mắt. Nếu cứ đánh cứ mắng,
dần dần tâm sinh sợ hãi không cùng ngươi thân cận.
Nhưng mà, đây là chuyện của Tứ phòng, không quan hệ cùng mình. Đợi
qua năm, mình sẽ mang mấy đứa nhỏ theo trượng phu ra kinh, làm người
trên không có bà bà vung tay múa chân, dưới không có chị em dâu nói này
nói nọ. Cần ca cùng Kiệm ca cũng chân chính là con cháu quan lại, nói ra dễ nghe lại thể diện, hôn sự cũng có năng lực.
Nàng nghĩ, không khỏi mày nhíu lại.
Hồi nhà mẹ đẻ tặng quà qua năm mới nghe nói đại tẩu nhìn trúng đại
thiếu gia Trấn Nam Hầu Vương gia, biết ý tứ của mình sau, thế nhưng muốn đem thứ xuất tam tiểu thư hứa cho Cần ca.
Ý niệm hiện lên trong đầu, ánh mắt Tam phu nhân còn có vài phần lãnh ý.
Thực sự là mắt chó nhìn người thấp.
Đợi tam gia bên ngoài lịch lãm rèn luyện vài năm, có tư lịch, lại cầu hoàng hậu nương nương khai ân, làm thị lang thượng thư cũng không phải
là không có khả năng. Đến lúc đó, ta xem ngươi lấy sắc mặt gì đối đãi
ta.
Tam phu nhân nghĩ miên man bất định, bên kia Tam gia đã đỡ Từ Lệnh Khoan đứng lên.
” Có cái gì từ từ nói.” Hắn khuyên đệ đệ,” Nương luôn luôn đem ngươi
ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt mất. Ngươi không thể làm
mẫu thân thương tâm.”
” Ta……” Bị mọi người đẩy vào tường, cho Từ Lệnh Khoan nhất thời không biết nên nói gì.
Thái phu nhân thấy hắn còn không hiểu, biết kế duy nhất là quyết định dứt khoát. Cũng may mình sớm có tính toán……
Nàng liền khụ thật mạnh hai tiếng.
Trong phòng lập tức im lặng xuống, ánh mắt mọi người đều dừng trên người nàng.
“Ngụy Tử.” Thái phu nhân cao giọng kêu nha hoàn vào, “Cho Đỗ mama tiến vào.”
Ngụy Tử cách bức rèm đáp ứng, chỉ chốc lát, tự mình vén rèm, Đỗ mama ôm Phượng Khanh đi đến.
Mọi người rùng mình.
Chân trước nói phải dưỡng đứa nhỏ ở danh nghĩa Đông di nương, sau
lưng liền đem đứa nhỏ ôm đến trước mặt mọi người. Rõ ràng là sớm có an
bài.
Lại nhìn đứa nhỏ kia.
Chính là mở to một mắt phượng to tròn hoảng sợ nhìn mọi người.
Thấy hai thân ảnh quen thuộc, ánh mắt hắn sáng ngời, lập tức tràn ngập chờ mong nhìn Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương.
Từ Lệnh Nghi nhìn chằm chằm biểu hiện thực khác thường hôm nay của Từ Lệnh Khoan, hắn thực lo lắng, căn bản không có chú ý tới mấy thứ này.
Mà Thập Nhất Nương chú ý tới mọi chuyện liền cho Phượng Khanh một nụ
cười ôn hòa, ý bảo hắn đừng sợ.
Phượng Khanh ở trong lòng Đỗ mama vặn vẹo, thấy Thập Nhất Nương hướng hắn nhẹ nhàng lắc đầu, trực giác cảm thấy Thập Nhất Nương không vui, cố nén sợ hãi Đỗ mama có chút lãnh đạm ôm hắn vì vừa rồi thiếu chút nữa bị hắn cắn một ngụm.
“Đây là đứa nhỏ kia.” Thái phu nhân đi thẳng vấn đề, trò chuyện chặt
chẽ, “Năm nay ba tuổi, trong huynh đệ đứng hàng thứ năm, tiền xe phúc,
hậu xe giới. Hầu Gia gọi là Tự Giới……”
Không ngờ lấy một cái tên như vậy!
Thập Nhất Nương không khỏi nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi thần sắc lạnh lùng nhìn Từ Lệnh Khoan sắc mặt khẽ biến.
Về phần Ngũ phu nhân vẫn dùng khóe mắt đánh giá trượng phu, lông mày nhăn lại không thể lý giải.
“…… do Thập Nhất Nương nhận trách nhiệm giáo dưỡng.” Thái phu nhân
nói xong, bưng chung trà,” Không còn sớm, tất cả mọi người tan đi!”
Tam gia nghe xong lập tức kéo kéo ống tay áo Tam phu nhân, cười mang
hai đứa con bị tin tức này làm cho ngốc đầu ngốc não: “Nương, chúng ta
trở về trước — ngày mai là đêm ba mươi, còn phải tế tổ nữa!”
Tam phu nhân lập tức phụ hợp:” Đúng a, nương. Ta ngày mai sáng sớm
còn phải an bài cơm tất niên buổi tối. Chúng ta trở về trước.”
Thái phu nhân gật gật đầu.
Hai vợ chồng như được đại xá mang theo đứa nhỏ đi rồi.
Ngũ phu nhân nhìn thấy trượng phu biểu tình có chút ngốc trệ, cười
nhẹ nhàng đẩy hắn:” Ngũ gia, chúng ta cũng trở về đi! Đường hậu hoa viên không dễ đi.”
Từ Lệnh Khoan như trong mộng mới tỉnh, liếc mắt xem Phượng Khanh một cái, muốn nói lại thôi, nhưng không vội đi.
“Ngũ đệ muội, ta còn có chút việc dặn dò Ngũ đệ,” Từ Lệnh Nghi đột nhiên nói, “Ngươi đi về trước đi! Hắn lát nữa liền trở về.”
” Tứ ca……” Từ Lệnh Khoan nghe xong, thần sắc phức tạp nhìn Từ Lệnh Nghi.
Hai người trong lúc đó chảy cùng một sự ăn ý không thể nói ra.
Ánh mắt Ngũ phu nhân xoay chuyển, cười nói:” Vậy ta trở về trước.”
Sau đó lại thấp giọng dặn dò Từ Lệnh Khoan,” Ngũ gia lúc trở về trên
đường cẩn thận.”
Từ Lệnh Khoan có chút thất thần gật đầu.
Ngũ phu nhân lúc này mới cười do nha hoàn bà tử vây quanh ra cửa.
“Mẫu thân, hắn vì cái gì đến nhà chúng ta?” Trong phòng đột nhiên
vang lên tiêng nói của Truân ca nhi thanh thúy lại thập phần vây hoặc,”
Hắn giống tỷ tỷ, cùng với người ở cùng một chỗ sao?”
Thập Nhất Nương không khỏi xấu hổ.
Chỉ lo Từ Lệnh Khoan, lại quên hai người con trai!
Nàng lập tức nhìn Từ Tự Dụ không có trả lời –đả thông cho đứa nhỏ
nguyện ý nói chuyện, sợ là gặp chuyện gì buồn đều để trong lòng.
Gương mặt Từ Tự Dụ có chút trắng bệch, buông lỏng tầm nhìn xuống từng khối từng khối đá dưới chân—người giống như cũng biến thành đá dưới
chân, yên tĩnh trầm mặc.
Hắn lớn tuổi một ít, hiểu nhiều hơn chút, tâm tư cũng nhiều một ít.
Sắp xếp thứ tự, cải danh Phượng Khanh đối với hắn có ý nghĩa gì, hắn
cảm thụ so với người khác càng sâu hơn….. Phượng Khanh tên gọi “Giới”,
có ý khuyên nhủ, hắn tên gọi là “Dụ”, có ý tứ yêu cầu minh bạch. Trừ bỏ
liên quan đều là đồng bệnh thứ tử, chỉ sợ càng lo lắng hơn chính là Từ
Tự Giới ở trong lòng Từ Lệnh Nghi rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng đi!
Thập Nhất Nương tiến lên sờ sờ đầu Truân ca, thấp giọng nói:” Từ nay
về sau, hắn chính là dưỡng tử của phụ thân con, cũng chính là huynh đệ
của con. Cho nên phải trụ ở nhà của chúng ta, cũng giống Trinh tỷ nhi,
trụ trong viện của ta. Hắn nhỏ hơn con, về sau phải đối đãi với Giới ca
nhi giống nhưng mấy ca ca đối đãi với con thì mới được.”
Truân ca liền lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Ta có thể bảo hắn giúp ta châm trà sao?”
Thập Nhất Nương nhịn không được cười rộ lên:” Có thể a! Bất quá, phải chờ hắn lớn một ít. Bằng không, sẽ bị nước nóng làm bỏng.”
Truân ca gật đầu thật mạnh: “Ta cũng sẽ đem trái cầu của ta cho hắn
đá.” Nói xong, tiến lên kéo tay Phương Khanh từ nay về sau đổi tên là
Từ Tự Giới — lại bị Từ Tự Giới đẩy ra, sau đó trốn vào trong lòng Đỗ
mama, mắt trông mong nhìn Thập Nhất Nương.
Thái phu nhân nhìn thấy mày nhíu lại.
Thập Nhất Nương vội tiếp nhận Từ Tự Giới ôm trong lòng.
Hắn ở trong hoàn cảnh xa lạ nên đối với người xa lạ sinh ra đề phòng
là điều có thể lý giải, nhưng không phải mỗi người đều tha thứ cho sự vô lễ của hắn– đặc biệt là bày ra thái độ cự tuyệt đối với sự thân thiện
của con trai trưởng Từ Tự Truân.
“Truân ca nhi.” Nàng cười nói,” Giới ca nhi vừa đến nhà chúng ta, cho nên sợ người lạ, về sau quen thuộc, biết ngươi là ca ca, sẽ cùng ngươi
chơi.” Sau đó vừa cười hỏi Từ Tự Giới,” Có phải vậy hay không?”
Từ Tự Giới gắt gao ôm cổ Thập Nhất Nương không nói.