Buổi tối Từ Lệnh Nghi trở về:” Nghe nói Ngũ di đến. Có chuyện gì?”
” Hầu Gia đã trở lại!” Thập Nhất Nương cười tiến lên tiếp áo choàng,
nghe thấy thấy trên người hắn có hương rượu nhạt, “Ngũ tỷ phu cũng nghe
nói về đứa nhỏ, cố ý cho Ngũ tỷ lại đây hỏi một tiếng. Ở chỗ thái phu
nhân ăn cơm trưa, ngồi một hồi liền trở về.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, đến tịnh phòng rửa mặt thay y phục xong đi ra.
” Buổi tối ăn cái gì?” Hắn một mặt hỏi một mặt cởi giày lên Lâm Song đại kháng.
” Ăn lẩu dê.” Thập Nhất Nương tiếp nhận trà từ tiểu nha hoàn đưa cho
Từ Lệnh Nghi,” Có loại rau dại phơi khô, kêu là rau dền núi, nấu trong
nồi lẩu, ăn rất ngon.” Sau đó cười hỏi hắn,” Hầu Gia hôm nay uống rượu?”
Từ Lệnh Nghi uống ngụm trà nóng, rất yêu thích dựa vào ngối dựa: “Vương Lệ đến đây, mọi người cùng nhau uống một chút.”
Thập Nhất Nương cười đi trải giường.
Từ Lệnh Nghi lại kéo tay của nàng: “Chúng ta ngồi một lúc!”
Thập Nhất Nương theo lời ngồi xuống kháng.
Từ Lệnh Nghi thở dài: “Ta lớn như vậy còn không có trải qua lúc chật
vật thế.” Hắn hướng tới Thập Nhất Nương cười khổ,” Nói đủ thứ cái gì
cũng đều có. Thật sự là chỉ có ngươi không thể nghĩ ra được, chứ không
có gì nói không được.”
Thập Nhất Nương cười rộ lên: “Lời đồn chính là như vậy!” Dân chúng
bình thường đối với nhà công khanh, vương công quý tộc rất có hứng thú
vượt qua mức bình thường, huống chi còn có người Khu gia trợ giúp trong
đó.
“Ta vốn muốn giải thích một phen, nhưng thấy bọn họ một đám lén lút
thậm thụt, rõ ràng là đến xem náo nhiệt. Cũng may ta không giải thích,
chỉ sợ càng giải thích bọn họ càng tin hơn. Nên cái gì cũng không có
nói.” Từ Lệnh Nghi bất đắc dĩ cười nói, ánh mắt cũng không thấy sự giận
dữ, hiển nhiên không để trong lòng đối với sự ầm ĩ của đám bằng hữu.
” Lời đồn chỉ dừng ở người thông minh.” Thập Nhất Nương vẫn nói lời trấn an hắn,” Qua mấy ngày nay liền hết.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu:” Vừa lúc công bộ thị lang gia có án sát phu
đoạt thê, ta đã phái người đi tuyên dương. Mọi người nghe được chuyện
mới mẻ, qua hai ngày chuyện chúng ta liền dần dần phai nhạt.”
Cùng với việc lo lắng xóa bỏ tin đồn, không bằng dùng chuyện khác che lấp, di chuyển tầm mắt, cho người ta dần phai nhạt.
Phu thê hai người thương lượng làm thế nào để chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa hư không.
Hoàng Thượng trên lông mày mang ý cười đi Khôn Trữ Cung.
Trưởng Hoàng tử ngày hôm qua mới vừa hồi cung, hoàng hậu tìm cung nữ
bên người hắn hỏi chuyện. Nghe xong nội thị bẩm cáo, vội ra ngoài nghênh đón.
Hoàng Thượng kéo tay hoàng hậu tiến nội thất.
Cung nữ dâng trà, rồn rón ra rón rén lui ra.
Hoàng Thượng cười nói:” Hôm nay buổi chiều cùng vài vị các lão nghị
bàn chuyện phòng thủ Phúc Kiến, nghe được một chuyện thú vị.”
Hoàng hậu trong lòng cả kinh, nghĩ đến Khu gia.
” Có thể để cho Hoàng Thượng nói thú vị, khẳng định là cực thú vị. Hoàng Thượng mau nói cho thần thiếp nghe với.”
Hoàng Thượng cười to, nói: “Nói Vĩnh Bình Hầu ba năm trước từ Miêu
Cương mang theo một vị nữ trại chủ trở về, dưỡng ở thành tây ngõ phiến
mã. Hiện giờ đứa nhỏ đã ba tuổi.”
“Làm thế nào có thể?” Hoàng hậu vẻ mặt chấn kinh,” Hầu Gia như thế nào làm ra việc không biết nặng nhẹ như vậy.”
Phải biết rằng, năm đó bình Miêu là lần đầu tiên dụng binh sau khi
Hoàng Thượng đăng cơ, vì biểu lộ uy vũ của Đại Chu tất cả trại chủ bị
bắt đều bị chém đầu… Mang một vị nữ trại chủ trở về, ngang với việc vì
việc riêng thả tù binh, nhóm Ngự Sử nếu bắt được sẽ không tha, hoàn toàn có thể bị kết tội “Thông địch phản quốc”. Đây chính là diệt cửu tộc!
“Đây nhất định là tin đồn nhảm!” Hoàng hậu thần sắc sốt ruột, thái dương đã có nếp nhăn.
” Ta biết.” Hoàng Thượng cúi đầu gạt lá trà trong chung, không có chú ý tới khác thường của hoàng hậu,” Lão Tứ làm người rất cẩn thận, cho dù có loại chuyện này, cũng sẽ không biến thành mưa gió khắp thành.” Hắn
ngẩng đầu, đáy mắt một tia sắc bén lướt qua cực nhanh, “Bất quá, Lương
các lão nói có mũi có mắt, ngay cả đứa nhỏ lớn lên thế nào đều nói rành mạch, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Ta xem, ngươi nhanh
chóng an bài một chút, mời Vĩnh Bình Hầu phu nhân vào cung gặp mặt —
ngày mai phong ấn, sổ con của Ngự Sử trong nhất thời không đưa vào được, nhưng đến mùng ba đầu tháng khai ấn…” Khi đó chỉ sợ tấu chương kết tội
bay đến như tuyết rơi!
” Thần thiếp biết.” Hoàng hậu vội vàng đáp ứng, lại uyển chuyển
thương lượng Hoàng Thượng, “Nhưng Vĩnh Bình Hầu phu nhân tuổi nhỏ, ta sợ nàng nhất thời nói không rõ, không bằng thỉnh thái phu nhân tiến
cung……”
“Vẫn là thỉnh Vĩnh Bình Hầu phu nhân tiến cung đi!” Hoàng Thượng trầm ngâm, “Thái phu nhân tuổi lớn, nhóm tiểu bối có việc, hơn phân nửa sẽ
lừa gạt nàng. Nếu nhất thời tức giận, ngược lại sẽ không ổn.” Hoàng hậu
nghe trong lòng hơi có chút mất mát.
Hoàng Thượng buổi chiều nghe được tin tức như thế, mà đến lúc này mới nói cho mình, lại muốn Thập Nhất Nương tiến cung…… Thời gian thấm thoát trôi, phu quân trước kia biến thành phu quân hiện tại!
Nhưng lại nghĩ đến em dâu nhỏ mỹ mạo trí tuệ của mình kia, trong lòng nàng hơi an tâm.
” Hoàng Thượng nói đúng.” Nàng đáp ứng, “Sáng sớm ngày mai thần thiếp liền gọi Vĩnh Bình Hầu phu nhân tới hỏi.”
Hoàng Thượng nắm tay, phân phó Hạ công công tới hỏi: “Các ngươi đều lui đi!”
Ý tứ là hôm nay nghỉ ở nơi này.
Lại đối với hoàng hậu cười nói, “Lần trước ta đến ngươi làm cái gì
kêu ‘Đái cốt bảo loa’, cực kỳ mĩ vị, hôm nay hay dùng cái đó để ăn khuya đi!”
Hoàng hậu cười ứng ”Vâng”. Một mặt kêu cung nữ truyền ăn khuya, một
mặt lại âm thầm suy nghĩ: Chẳng lẽ như vậy còn không yên tâm? Sợ ta cấp
báo cho Vĩnh Bình Hầu, phải chính mắt xem ta làm thế nào phân phó nội
thị hay sao?
Sáng sớm ngày hôm sau rời giường, quả nhiên trước mặt Hoàng Thượng kêu ngươi đem Thập Nhất Nương kêu tiến cung.
“…… Nói cái gì là mang theo vị nữ trại chủ hồi Yến Kinh, dưỡng ở ngõ
phiến mã. Còn nói đứa nhỏ lớn lên có đôi mắt phượng. Rốt cuộc sao lại
thế này?”
Trong các lặng lẽ không một bóng người, hoàng hậu nương nương níu mày, thần sắc ngưng trọng, hỏi có chút khí thế bức người.
Thập Nhất Nương chấn động.
Tuy không hề báo trước, vội vàng bị kêu vào trong cung, Từ Lệnh Nghi
cùng Thập Nhất Nương cũng từng cẩn thận nghĩ tới rất nhiều tình huống có thể, là trong cung nghe được chuyện Phượng Khanh sai người tới hỏi, là
Khu gia xuất phát theo góc độ chính trị trình bày việc này từ đầu đến
cuối theo mục đích đả kích Từ Lệnh Nghi, thậm chí là hoàng hậu nghe lời
đồn kêu Thập Nhất Nương tiến cung giáo huấn…… Nhưng không nghĩ tới chính là thái độ của hoàng hậu nương nương — hai người gặp riêng, mà nàng lại vẫn như trước bày ra uy nghiêm Hoàng gia, đội mũ phượng cửu long tứ
phượng, mặc lễ phục thập nhị địch văn màu xanh đậm ngồi trên phượng tòa.
Đầu óc nàng xoay chuyển nhanh.
Cùng hoàng hậu tiếp xúc vài lần ngắn ngủn có thể thấy ra, hoàng hậu
cũng không phải là nữ tử bản chất lạnh lùng, huống chi hai người đang
nói chuyện liên quan đến con nối dòng của Từ gia, nàng như thế nào có
thể biểu hiện nghiêm nghị lạnh lùng như vậy…… Chẳng lẽ là sợ tai vách
mạch rừng? Nhưng Khôn Trữ Cung này, là cung điện của hoàng hậu nương
nương, có ai dám nhìn trộm hay sao?
Ý niệm chợt lóe qua trong đầu, mồ hôi đã thấm vạt áo.
Ở trong hoàng cung này, có thể khiến cho hoàng hầu chân chính kiêng kị, chỉ có hoàng đế!
Nàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trong lòng lại trầm tĩnh như như giếng cổ không gợn sóng.
” Hoàng hậu nương nương,” Thập Nhất Nương nâng tay áo che mặt,
“Chuyện này thật sự là oan uổng đầy trời. Hầu Gia phẩm hạnh đoan chính,
hành sự ngay thẳng, như thế nào làm ra chuyện như vậy.” Một mặt nói, một mặt chớp mắt, chỉ mong nước mắt kia nhanh rơi xuống, “Cũng không biết
là ai nói ra những lời như thế? Nếu rơi vào tai Hoàng Thượng, Hầu Gia
còn tánh mạng sao? Hoàng hậu nương nương, ngài cần phải vì Hầu Gia làm
chủ a! Rõ ràng là có người hãm hại Hầu Gia bất nghĩa! Có người hại Hầu
Gia!” Nói xong, khóe mắt ẩm ướt, “Đáng thương Hầu Gia nửa đời trên lưng
ngựa chiến, thân có tật đi lại khó khăn, khó khăn mới có thể hưởng chút
thanh nhàn, lại truyền ra lời như vậy…… Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt a!” Dáng vẻ bất lực.
Hoàng hậu nương nương trước là vui vẻ, sau là ngẩn ra, sau đó khóe miệng nhếch lên, cực nhanh một ý cười lướt qua.
Vui vì là mình cái gì cũng không có nói, đệ đệ bên kia lại sớm có
chuẩn bị– bằng không, Thập Nhất Nương như thế nào nói ra được những lời
này; ngoài ý muốn chính là điệu bộ nói chuyện của Thập Nhất Nương như
thế, mặc kệ không để ý gì đã liền khóc lên, hiển nhiên vẫn là tiểu cô
nương chưa am hiểu thế sự, nghĩ đến ngày đó nàng khuyên mình, hiện tại
tám chín phần mười là cố ý. Không nghĩ tới nàng có thể không để ý đến
thanh danh của chính mình, vì Từ gia làm được một bước này, bên người đệ đệ có người thế này, nàng cảm thấy rất là trấn an, nhịn không được liền cười rộ lên. Nghĩ đi nghĩ lại nghỉ ở nội thất, Hoàng Thượng có thể rõ
ràng nghe được động tĩnh, tươi cười lại biến mất rất nhanh.
” Ngươi đừng khóc.” Giọng nàng mang theo một tia ôn hòa mà ngay cả
chính mình đều không có phát giác, “Ngồi xuống nói chuyện.” Sau đó chỉ
chỉ ghế con bên tay phải.
Thập Nhất Nương nghe thanh âm bình tĩnh của hoàng hậu, biết mình làm đúng rồi.
Nàng thở một ngụm, lấy khăn lau khóe mắt, trong lòng lại vội vả che
dấu như thế nào khóc không ra được, làm ra vẻ nức nở ngồi ở ghế con.
” Ta hỏi ngươi, ngươi nghe được lời đồn?” Hoàng hậu tuy tin tưởng đệ
đệ mình, nhưng ngay cả nhóm các lão đều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ,
trong lòng nàng lại không dám chắc.” Nghe nói.” Thập Nhất Nương nghẹn
ngào,” Không chỉ nghe nói, hơn nữa đứa nhỏ kia còn nuôi ở bán nguyệt
phán!”
” A!” Hoàng hậu sắc mặt đại biến.
Thập Nhất Nương lại dựng thẳng lổ tai nghe được trong nội thất có tiếng động vang nhẹ nhàng.
Xem ra, Hoàng Thượng thật sự ở trong nội thất nghe.
“Cho nên nói Hầu Gia oan uổng a!” Không đợi hoàng hậu mở miệng, nàng
lập tức nói,” Đứa nhỏ kia căn bản không phải của Hầu Gia, mà là của Ngũ gia.”
” Cái gì?” Hoàng hậu nương nương sắc mặt đại biến. Nàng không ngờ chuyện đứa nhỏ này thật sự như thế.
Vẫn chú ý động tĩnh trong nội thất Thập Nhất Nương nghe được có tiếng bước chân rất nhẹ ở màn cửa.
” Cụ thể là chuyện như thế nào, thần thiếp cũng không thập phần rõ
ràng.” Nàng tinh tế đem chuyện phát sinh ngày đó nói cho hoàng hậu:”……
Đột nhiên chợt nghe đến lời đồn đãi. Nói cái gì đứa nhỏ này là Hầu Gia
cùng doanh kĩ sinh ra. Còn nói tỷ tỷ của ta không chấp nhận được người,
không cho Hầu Gia đem đứa nhỏ ôm trở về.” Nói xong, khóc lên,” Nương
nương, những người này rất đáng giận. Ngay cả người chết đi cũng không
buông tha. Nương nương, ngài nói ta nên làm sao bây giờ mới tốt? Hầu Gia khẳng định sẽ không giải thích, nhưng không có Hầu Gia đồng ý, chính là trước mặt thái phu nhân, ta cũng không dám lộ một chút tiếng gió ……”
Hoàng hậu giờ phút này tâm loạn như ma.
Đứa nhỏ này tuy không phải Từ Lệnh Nghi, nhưng rốt cuộc là đứa nhỏ Từ gia.
Giải thích cho Từ Lệnh Nghi, tất nhiên phải lôi theo Từ Lệnh Khoan,
sau đó kéo theo Đan Dương, kéo theo nhạc phụ Từ Lệnh Khoan là Định Nam
Hầu. Mà nếu không biện bạch cho Từ Lệnh Nghi, đỉnh mũ này chụp xuống, Từ gia thật đúng là chịu không nổi.
Cái này giống như so lòng bàn tay cùng mu bàn tay — tuy biết lòng bàn tay thịt dày hơn một ít, nhưng nếu bị đánh cũng đau lợi hại như nhau.
Nàng không khỏi nhìn liếc mắt bức rèm nội thất một cái.
Dù sao cũng mười mấy năm phu thê, việc trước mắt, vẫn theo thói quen hy vọng người kia giúp đỡ giải quyết vấn đề.
Vẫn dùng khóe mắt nhìn trộm hoàng hậu nương nương Thập Nhất Nương
không khỏi trong lòng âm thầm thở dài, có mấy lời không thể không nói–
không có cái gì làm quan vương cao hứng bằng việc thần tử yếu thế.
” Hầu Gia đã hai ngày không có ngủ ngon. Nếu nói ra, Ngũ gia làm sao
bây giờ? Ngũ đệ muội còn có bầu. Không nói, bên ngoài đồn đãi không chịu nổi, Hầu Gia sợ làm hỏng thể diện Vĩnh Bình Hầu phủ, càng sợ bôi đen
mặt mũi Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương. Thật sự là trái cũng
không được, phải cũng không được….”