Trên đường đi gặp thái phu nhân, Thập Nhất Nương cố ý cùng Từ Lệnh
Nghi đi chung một chỗ, Trinh tỷ nhi có chút ngượng ngùng, đi cách xa ở
phía sau.
Thập Nhất Nương liền thấp giọng oán trách: “Có Trinh tỷ nhi ở đây,
ngài như thế nào cũng phải cho nàng mấy phân mặt mũi. Cứ bày sắc mặt như vậy để Văn di nương xem, làm cho nàng nghĩ như thế nào chứ!”
Từ Lệnh Nghi sau một lúc lâu không có trả lời, Thập Nhất Nương còn muốn khuyên vài câu, hắn đã trầm giọng nói:” Biết!”
Thập Nhất Nương yên lòng, xoay người cùng Trinh tỷ nhi đi chung với nhau.
“Chuyện trong nhà đều giao cho Đỗ mama, có cần cái gì, ngươi liền
trực tiếp cùng nàng nói đi.” Nàng tinh tế giao cho Trinh tỷ nhi, “Bắt
đầu hôm nay, chúng ta phải khóc tang năm ngày. Qua năm ngày này liền
tốt!”
Trinh tỷ nhi gật đầu:” Mẫu thân yên tâm, ta ở nhà sẽ chiếu cố tốt Truân ca.”
Điểm này Thập Nhất Nương thực yên tâm. Lại lén đưa cái hà bao cho
nàng:” Bên trong có mười lượng bạc, không nhiều lắm, cất giữ dùng khi
cần.”
Trinh tỷ nhi giật mình, vội chối từ:” Ta không cần. Trong tay ta cũng có bạc.”
” Ngươi cầm đi!” Thập Nhất Nương cười nói,” Đây là ta cho. Ngươi nếu thật sự không thiếu, cứ để dành cất riêng.”
Trinh tỷ nhi suy nghĩ một chút, cũng không chối từ nữa, mỉm cười nói
cám ơn tiếp nhận, cùng Thập Nhất Nương vai sánh vai đi đến chỗ thái phu
nhân nơi đó.
Từ Lệnh Nghi nghe giọng điệu nho nhỏ mền mại ở phía sau, tâm tình đột nhiên trở nên thực vui sướng, đợi vào nhà, lại thấy Ngũ gia Từ Lệnh
Khoan ăn mặc chỉnh tề khuôn mặt nghiêm nghị giúp đỡ Đan Dương, giống như đột nhiên hiểu chuyện, tâm tình rất tốt, đáy mắt hiện lên vẻ vừa lòng.
Mà vẫn chú ý Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan thấy vậy, biết mình hôm nay đến sớm không uổng phí, cũng cao hứng theo. Thấy Nhị phu nhân đỡ thái phu
nhân đi ra, vội giúp đỡ thê tử ra thùy hoa môn lên xe ngựa.
Trời bên ngoài vừa mới có một tia ánh sáng, mọi người Từ gia đã đến Tư thiện môn.
Mệnh phụ ở ngoài môn nội, văn võ bá quan ở ngoại môn.
Từ Lệnh Nghi mang theo Tam gia và Ngũ gia cùng nhóm thái phu nhân, Nhị phu nhân chia tay.
Canh giờ khóc tang còn chưa tới, người khóc tang đã lục tục đến hơn phân nửa, tụ năm tụ ba hợp lại một chỗ thì thầm.
Thấy người Từ phủ, lập tức có người nghênh đón.
Thập Nhất Nương vừa thấy, là Hoàng phu nhân mang theo nữ quyến Hoàng
gia, Hoàng gia Tam phu nhân, cũng ở trong đó, nên vội cùng thái phu nhân cùng tiến lên trước chào hỏi.
Người hai nhà vốn quen biết
Mọi người hành lễ gặp mặt, mới vừa lau khóe mắt khóc vài tiếng cho Ngũ hoàng tử, lại có người đến đây chào hỏi.
Trong lúc nhất thời, nữ quyến Từ gia bị một đoàn người vây quanh, Nhị phu nhân trước sau vẫn đỡ thái phu nhân, Ngũ phu nhân có người khác vây quanh nàng, chỉ có Tam phu nhân, tươi cười miễn cưỡng đi theo phía sau
thái phu nhân.
Hoàng Tam phu nhân, liền kéo Thập Nhất Nương đến một bên, trộm chỉ
vào một đám người đứng ở bên trái các nàng cách đó không xa:” Thấy
không, nhà Kiến Trữ Hầu cùng nhà Thọ Xương Bá.”
Thập Nhất Nương nhìn qua, thấy Đường gia tam thiếu phu nhân, Dương
thị rõ ràng đứng ở trong đó nhìn về bên này. Thấy Thập Nhất Nương nhìn
qua, nàng nghiêng đầu cùng người bên cạnh thấp giọng nói gì đó, giả bộ
không thấy.
Cũng không biết Dương thị đối mình rốt cuộc có ý kiến gì? Cho dù là
vì Từ Lệnh Nghi, lúc trước không phải Dương gia cũng không nguyện ý sao?
Đang suy nghĩ, thì có người thấp giọng kêu nàng:” Tứ phu nhân!”
Thập Nhất Nương nhìn đi qua, là Lâm Đại phu nhân,.
Nàng vội khuất tất hành phúc lễ:” Lâm Đại phu nhân,.”
Lâm Đại phu nhân, hoàn lễ, rồicùng nàng thổn thức nói:” Thực không có nghĩ đến, Ngũ hoàng tử liền đi như vậy!”
Tin tức chính thức đưa ra là chẩn lầm.
Thập Nhất Nương cùng nàng hàn huyên:” Lại gấp như vậy, ngay cả cơ hội ở dân gian tìm phương thuốc đều không có!”
“Thái y viện này phải chấn chỉnh cho tốt.” Lâm Đại phu nhân, gật đầu, Cam phu nhân mang theo đại phu nhân đi tới. Mọi người thấy lễ, giới
thiệu cho nhau, Thập Nhất Nương thế mới biết, phu nhân này là thê tử của bào huynh Cam phu nhân, tẩu tẩu nhà mẹ đẻ nàng, trượng phu là thông
chính ti thông chính sử, quan chính tam phẩm của triều đình.
Thập Nhất Nương rất có vài phần cảm khái.
Nhà mẹ đẻ có huynh trưởng như vậy chống đỡ, Cam phu nhân sống ở Cam gia thật cũng không dễ dàng.
Mấy người vừa mới đứng lại, liền thấy Chu phu nhân cùng Lương phu nhân đi đến.
Chu phu nhân xa xa liền nói:” Đang nói như thế nào mà không thấy các ngươi!”
Thập Nhất Nương tiến lên hành lễ với Chu phu nhân cùng Lương phu
nhân, Chu phu nhân nắm tay Thập Nhất Nương, cùng nàng đi gặp thái phu
nhân.
Nhị phu nhân thấy Chu phu nhân, thì hơi gật gật đầu.
Chu phu nhân cũng hơi gật gật đầu. Một người luôn thân thuộc cùng với mọi người, nhưng đối với Nhị phu nhân thì thực lãnh đạm. Thập Nhất
Nương nhìn thấy lấy làm kỳ quái.
Chu phu nhân cũng không gạt nàng, thấp giọng nói:” Nàng xem chúng ta
giống như là một đám gà mái không có kiến thức, ta thấy nàng lại cảm
thấy nàng chân quá dài thật kỳ quái– làm gì khó xử chính mình!”
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được có người lại không theo phe
Nhị phu nhân. Nếu không phải hoàn cảnh không đúng, nàng thật sự phải
cười ra tiếng.
Vừa lúc thái phu nhân cùng Lương phu nhân nói xong, hỏi Chu phu
nhân:” Bà bà ngươi đâu?” Chu phu nhân vội nhanh chóng nói:” Đang ở Khôn
Trữ Cung nói chuyện cùng hoàng hậu nương nương!”
Nàng vừa dứt lời, có nội thị vội vàng chạy tới:” Thái phu nhân, hoàng hậu nương nương có ý chỉ, thỉnh ngài cùng vài vị quốc cữu phu nhân đến
Khôn Trữ Cung nói chuyện.” Ở đây rất nhiều người đều lộ ra ánh mắt cực
kỳ hâm mộ, nữ quyến Từ gia liền thành tiêu điểm.
Thập Nhất Nương than nhỏ. Chỉ cần là nữ nhân, dưới loại tình huống
này lòng ham mộ hư vinh đều được thỏa mãn vô hạn. Cũng không trách có
người nóng vội muốn theo đuổi quyền lực địa vị.
Nhị phu nhân nhẹ giọng kêu Thập Nhất Nương,” Ngươi đỡ thái phu nhân
đi ở phía trước.” Thập Nhất Nương là phu nhân Vĩnh Bình Hầu! Thái phu
nhân nghe xong hơi gật đầu, chuyển sang để cho Thập Nhất Nương đỡ đi
Khôn Trữ Cung.
Khôn Trữ Cung một mảnh trắng xóa, bên ngoài tất cả cung nữ, nội thị
đều mặc một tầng đồ tang. Nghênh đón các nàng đi vào vẫn là Lôi công
công như trước.
Bất quá qua một đêm không thấy, hoàng hậu nương nương giống như lại
tiều tụy không ít, thấy người Từ gia, đôi mắt nàng đỏ lên, kêu “Thái phu nhân”. Ánh mắt liền dừng ở trên người Nhị phu nhân “Di Thực. Chúng ta
đã lâu chưa thấy!”
Nhị phu nhân lập tức lệ thấm quanh tròng, kêu một tiếng “Hoàng hậu nương nương”.
Hai người liền rơi nước mắt.
Bên cạnh có người khuyên nhủ:” Nương nương xin bớt đau buồn. Bằng không, thái phu nhân nhìn thấy lại thương tâm.”
Thập Nhất Nương theo tiếng nhìn lại.
Đang nói chính là một phu nhân tuổi tương đương thái phu nhân, dáng
người trung bình, trắng trẻo mập mạp, mặt mày đoan chính rất phúc hậu.
Nhị phu nhân nghe xong lập tức khom đầu gối cáo lỗi:” Di Thực thất lễ!”
Hoàng hậu nương nương vội nói:” Ta hồi lâu chưa thấy người!” Thế
nhưng dáng điệu sợ có người trách cứ Nhị phu nhân. Thấy ra, hai người có không ít cảm tình……
Thái phu nhân vội dẫn Từ gia nữ quyến tiến lên hành lễ với hoàng hậu
nương nương. Hoàng hậu nương nương cho người ta thưởng ghế ngồi cho thái phu nhân. Thái phu nhân nói cám ơn, lại dẫn Từ gia nữ quyến hành lễ với trưởng công chúa.
Trưởng công chúa hơi gật đầu, xem như hồi lễ trở về. Có cung nữ bưng
ghế con đến, thái phu nhân chối từ một phen, nửa ngồi ở ghế con. Mấy
người Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Thập Nhất Nương, Ngũ phu nhân mấy đứng phía sau thái phu nhân. Còn không có mở miệng nói chuyện, có cung nữ
đến bẩm:” Thái hậu nương nương đến đây!” Hoàng hậu nương nương nghe xong đứng dậy đi nghênh đón, đám người trưởng công chúa, thái phu nhân theo
sát sau đó.
Sau một trận hành lễ quỳ bái, mọi người phân tôn ti ngồi xuống. Lại
có nội thị đến bẩm: “Canh giờ khóc tang đến!” Thái phu nhân đành phải
dẫn nữ quyến Từ gia cáo từ.
Hoàng hậu nương nương vừa muốn mở miệng, thái hậu đã nói:” Thái phu
nhân tuổi tác đã cao, lại là ngoại tổ mẫu Ngũ hoàng tử. Tuy nói quân
thần có khác, nhưng trưởng ấu cũng phải có thứ tự. Thái phu nhân liền
cùng ai gia đi từ trữ cung ngồi đi! Gió to tuyết lớn, nếu làm hỏng thân
mình thì phiền toái.” Nói xong, tiến lên nắm tay thái phu nhân” Ngươi và ta đều là người có tuổi, chịu không nổi sức ép như vậy.” Bộ dạng thập
phần thân thiết với thái phu nhân, sau đó phân phó trưởng công chúa,”
Ngươi dẫn Đan Dương cùng mấy chị em bạn dâu của nàng đi tư thiện môn
đi!” Trưởng công chúa cung kính ứng ”Vâng”. Thế nhưng không cho người Từ gia cùng hoàng hậu nương nương có cơ hội nói chuyện. Thập Nhất Nương
nhanh chóng liếc mắt nhìn Nhị phu nhân một cái. Thấy nàng trầm tĩnh như
nước, nhìn không ra một tia khác thường.
Trong lòng nàng không khỏi âm thầm bội phục. Khó trách Từ Lệnh Nghi
đem chuyện này giao cho Nhị phu nhân, bằng sự bình tĩnh này liền đủ để
cho người ta khác xem trọng– phải biết rằng, hiện tại Từ gia như kiến
bò trong chảo nóng, quan trọng hơn nhất chính là nhanh chóng liên hệ
được với hoàng hậu nương nương để thuyết phục nàng. Thời gian càng dài,
khẳng định sẽ có người có ý đồ ở trước mặt hoàng hậu nương nương nói cái gì đó. Đến lúc đó phát sinh chuyện gì, là ai cũng không dám đoán được.
Thái phu nhân liền nói” Không dám”, uyển chuyển cự tuyệt. Thái hậu
nương nương sắc mặt khẽ biến hờn giận:” Thái phu nhân hiện giờ không thể so với trước kia, cùng ai gia cũng không thân cận giống trước kia vậy.”
Nói đến mức này, thái phu nhân cự tuyệt nữa liền bác mặt mũi thái hậu nương nương. “Thái hậu nương nương quá yêu, thần thiếp cảm kích vô
cùng.” Thái phu nhân thái độ ôn thuận,” Lại nói tiếp, thần thiếp hai năm này cũng vẫn nhớ thương thái hậu nương nương. Nhưng trong nhà bận rộn,
nhất thời không bỏ được, sợ đến chỗ ngài nơi đó, miệng đầy oán giận,
khiến ngài không thoải mái. Vì thế mới ít đi Từ trữ cung.”
” Nga!” Thái hậu nương nương nghe ánh mắt chuyển động,” Ta thật không biết trong lòng ngài không thoải mái. Chúng ta cũng nên tâm sự nhiều
một chút!” Quay đầu thúc giục trưởng công chúa:” Các ngươi đi trước đi!”
Trưởng công chúa không dám chậm trễ, dẫn nữ quyến Từ gia ra Khôn Trữ Cung, đi tư thiện môn.
Tư thiện môn tiếng khóc rung trời, làm Thập Nhất Nương hoảng sợ, nhìn kỹ, nữ quyến mỗi người đều lấy khăn tay che mặt, nhìn không thấy nước
mắt.
Thấy mấy người Thập Nhất Nương lại đây, đều dấu mặt sau khăn tay giương mắt nhìn trộm các nàng.
Nhị phu nhân vội kéo ống tay áo Thập Nhất Nương, nói:” Khóc nhanh
lên!” Nói xong, lập tức quỳ đến vị trí dành cho các nàng lấy khăn ra
liền bắt đầu lau nước mắt.
Thập Nhất Nương thật sự không có nghĩ đến. Nàng nghĩ Nhị phu nhân sẽ
khinh thường hùa theo, không nghĩ tới, nàng khóc đều thương tâm hơn bất
cứ người nào…… Cố tình còn có sắc đẹp mê người, làm cho người ta không
phát hiện là thật hay giả!
Thập Nhất Nương không biết nói cái gì, vội quỳ xuống, lấy khăn khóc
theo. Trong lòng lại lo lắng Ngũ phu nhân. Không biết nàng có việc gì
hay không? Cũng may khóc vài tiếng, có nội thị đến truyền khẩu dụ hoàng
hậu nương nương, cho Ngũ phu nhân đến cung điện bên cạnh nghỉ ngơi. Nhìn bóng dáng Ngũ phu nhân, Thập Nhất Nương yên lòng, trong lúc vô tình
khóe mắt liếc qua mặt Nhị phu nhân, phát hiện nàng nhẹ nhàng thở ra.
Thập Nhất Nương có chút đăm chiêu……. Mọi người gào khóc hơn nửa canh
giờ, đã đến giờ, đều chậm rãi nghỉ ngơi, có nội thị dẫn mọi người đến
cung điện nghỉ tạm. Trưởng công chúa đợi tất cả người trong hoàng thất
đều có nội thị hầu hạ đi hậu điện, những người khác thì ở tại tiền điện. Ngũ phu nhân sắc mặt tái nhợt ngồi ở ghế bành tiền điện. Nhị phu nhân
bước qua:” Đan Dương, ngươi có khỏe không?”