Thú Nô

Chương 41




Trên đường tiến tới vong linh giới.

Hai cự lang nhàn nhã phất đuôi nằm sấp trên đỉnh xe ngựa phơi nắng, An Nhiên đang đánh xe, bên trong xe ngựa, Phong Tình mỗi tay ôm một oa oa trước ngực, áo mở rộng, hai oa oa khẽ hút lấy tiểu nhũ đầu, ăn ngon lành.

Đại oa oa hút một hồi, cảm thấy sữa từ nhũ đầu trong miệng càng ngày càng ít, bất mãn dùng bàn tay mũm mĩm ép ép, gắng sức hút, nhưng sữa từ từ không có, đại oa oa còn chưa ăn no, ủi qua phía trái, bàn tay nhỏ bé vung vẩy xua đuổi tiểu oa oa hút hút bên trái.

“Không được như vậy!” Phong Tình kéo đại oa oa, biết đại oa oa ăn chưa no, nhưng cũng không thể giành với tiểu oa oa, đến khi bên trái không có sữa, tiểu oa oa cũng chỉ vừa đủ no thôi, đại oa oa ăn mạnh, hút xong một bên còn chưa đủ, luôn giành bên kia.

Nhưng hắn lại không có ngực to như nữ nhân, mặc dù có sữa cũng tích góp từng tí không được bao nhiêu, chờ một lát nữa mới có thể lại có sữa tiếp.

Tiểu oa oa bên trái cũng không thấy sữa nữa, cau cau khuôn mặt nhỏ nhắn, hừ hừ ý không vui, hai bảo bảo đều đang ủy khuất, chuẩn bị oa oa khóc lớn. Phong Tình vội vàng dỗ dỗ, nhưng đương nhiên hiệu quả không lớn được.

“Lại khóc?” An Nhiên lúc này tiến vào bên trong xe, miết miết khuôn mặt nộn nộn của hai oa oa. “Khóc nữa, có phải lại không ăn no?”

“Đúng vậy.” Phong Tình bất đắc dĩ. Bảo bảo luôn ăn không no, hắn lo lắng.

“Xuống xe nấu chút cháo nhão cho bọn chúng ăn đi, tiện thể ăn cơm trưa.” An Nhiên dẫn đầu xuống xe, hắn rất muốn ôm bảo bảo, nhưng bảo bảo không cho, mới rời khỏi Phong Tình một cái liền gào khóc, hại hắn luôn ôm không được.

“Được rồi.” Phong Tình sửa lại quần áo, ôm tiểu hài tử xuống xe.

Nấu cháo xong, Phong Tình phải uy bảo bảo, nhưng đương nhiên chúng không thích cháo, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé chán ghét vung vẩy, đẩy đẩy áo Phong Tình, đương nhiên nhớ sữa.

“Ngoan, ăn chút cái này, rất ngon.” Phong Tình lấy muỗng nhỏ dỗ, đáng tiếc một chút hiệu quả cũng không có, lại không thể dùng muỗng đút luôn vào, làm hắn vừa giận vừa vội vừa lo.

Ngươi nói coi nuôi tiểu hài tử hành người tới mức nào?

“Ta thấy ngươi nên ăn nhiều một chút.” An Nhiên cắn một miếng chân giò. “Mới ăn một chén cháo nhỏ như vậy, sữa chắc chắn không đủ.”

“Nhưng ta ăn không vô.” Phong Tình cũng bất đắc dĩ.

“Ngươi nên ăn thịt!”

“Cái ta ăn chính là cháo thịt!”

“Cháo thịt có hữu dụng gì, ngươi nên giống ta đây, cắn một ngụm to!” An Nhiên vừa nói vừa làm mẫu, bỗng nhiên vỗ mạnh đầu. “Ai nha, ta quên một việc.” Nhảy dựng lên, chạy lên xe ngựa cầm một dây vải chạy qua. “Đến, đeo cái này lên trán.”

“Cái gì vậy?”

“Nữ nhân đang cữ sau sinh không thể ra gió, các nàng sẽ che cái này trên trán để không gặp gió.”

“Ta không đeo.” Phong Tình đen mặt. “Ta cũng cữ xong rồi.” Huống hồ hắn cũng không phải nữ nhân.

“Nhưng ngươi bây giờ còn sợ gió.” Nhìn một thân quấn đồ.

“Dù sao ta cũng không đeo!” Kiên quyết không đeo! Phong Tình cúi đầu làm bộ như suy nghĩ thế nào làm bảo bảo ăn cháo, không để ý tới An Nhiên.

“Thật không biết tốt xấu!” Uổng cho mình còn mặt dày mày dạn hỏi chuyện một sản phụ, sản phụ kia còn nhiệt tình dạy hắn làm thế nào chăm sóc bà xã đang cữ sau sinh, ở cữ nên chú ý chỗ nào, còn hào phóng tặng hắn một vài vật dụng hộ lý hậu sản, như cái bọc trán trên tay này, còn mấy khối vải hút nước, sản phụ kia nhiệt tình giải thích cái này có thể dùng để làm tã cho bảo bảo, còn có thể bọc hạ thể cho nữ nhân vừa sinh xong, bảo trì vệ sinh hạ thể thấm hút sản dịch sau sinh...

An Nhiên không rõ ý nghĩa từ kia, tiến đến bên cạnh Phong Tình hỏi. “Tiểu Tình Tình, sản dịch sau sinh là gì?”

“Không biết.”

“Nga...” Trong đầu An Nhiên lại đang phân tích, bọc phía dưới hấp thu sản dịch gì đó, chắc chắn là từ phía dưới chảy ra, cần dùng tã bọc tức là chảy ra không thể khống chế, nhưng cái chảy ra là gì?

An Nhiên nhịn không được tới gần hỏi. “Tiểu Tình Tình, sau khi sinh bảo bảo, phía dưới ngươi có chảy thứ gì hay không?”

“Không!” Phong Tình mặt đỏ bừng thét An Nhiên. Kỳ thực lúc mới sinh bảo bảo, hạ thể có chảy một chút niêm dịch là lạ, bất quá qua mấy ngày liền không chảy nữa, An Nhiên thế nào tự nhiên hỏi cái này? Phong Tình không muốn bàn lại việc này, tuy nói hắn từng mang hài tử, nhưng hắn nói thế nào cũng vẫn là một nam nhân, sao có mặt mũi đàm luận gia sự nữ nhân này. Phong Tình quyết định quay về xe uy bảo bảo.

“Nhưng ta nghe nói người khác sau khi sinh tiểu hài tử, phía dưới đều chảy...”

“An Nhiên, ngươi càng lúc càng biến thái!” Gào!

*****************************

“Sao lại ở đây? Ta nhớ lần trước lúc trở về không phải ở nơi này.” An Nhiên nhìn cổng pháp thuật xám đen kia, nói thầm.

“Cổng pháp thuật truyền tống tới vong linh giới sẽ thường xuyên chuyển dời, không chỉ ở một chỗ.” Lott giải thích.

“Nga.” An Nhiên nhìn Phong Tình vẻ mặt kiên quyết kỳ vọng nhìn cổng pháp thuật cao lớn, nhịn không được thở dài. “Tiểu Tình Tình, đến đó nhìn thấy bọn họ rồi ngươi tính thế nào?”

“Ta?” Phong Tình hoàn hồn. “Để cho bọn họ đặt tên cho bảo bảo.”

“Rồi sao nữa ?”

“Rồi, rồi sao gì?”

“Rồi ngươi làm thế nào?” An Nhiên chỉ chỉ tiểu oa oa trầm trong ngực hắn. “ Nó xem như hài tử đầu tiên của Shogula, nhi tử của Shogula rất có thể là vương tử đời kế tiếp, tộc thú một sừng kia chắc chắn sẽ không để nó lưu lạc bên ngoài, mà Ericter chắc chắn cũng sẽ không để nhi tử mình theo chúng ta lưu lạc ở bên ngoài, đến lúc đó bảo bảo chắc chắn sẽ bị họ đoạt đi, khi đó ngươi làm thế nào?”

“Ta à...” Phong Tình nhìn bảo bảo trong ngực. “Hy vọng ta có thể thấy chúng có tên, rồi ta liền rời khỏi, quay về nhân gian giới tiếp tục lưu lạc.”

“Hài tử là ngươi sinh ra, bọn họ một chút sức cũng chưa có bỏ, dựa vào cái gì lại có thể có được bảo bảo!” An Nhiên bất bình cho hắn. “Hơn nữa, ngươi trước kia từng nói bảo bảo để ta nuôi dưỡng.”

“Thật ngại quá, bọn họ là cha ruột của bảo bảo, để bọn họ nuôi nấng đối với bảo bảo tốt hơn.” Hơn nữa, lúc trước không biết có một đứa là của Eri, bây giờ đã biết, trái tim áy náy vì phản bội của hắn ít nhiều bình ổn một chút, đem bảo bảo đưa qua, hy vọng Eri có thể tha thứ cho sự phản bội của hắn một chút!

Lúc trước định mang bảo bảo ẩn cư, không cho bất cứ ai biết chuyện phụ thân bảo bảo, vì khi đó cho rằng chỉ mang hài tử của Shogula, đối với Eri đầy áy náy, không hy vọng bảo bảo được Shogula biết lại rước lấy phẫn nộ của Eri, cho nên ích kỷ quyết định không nói cho bất cứ ai...

“Hừ.” An Nhiên chán ghét Ericter luôn miệng nói yêu thương mà còn ngược đãi ái nhân và cả Shogula liền vứt bỏ ái nhân chỉ vì một cái ấn ký.

“Được rồi, đừng nóng giận nữa, chờ bảo bảo trở lại bên cạnh phụ thân chúng, ta dùng nửa đời sau bồi ngươi còn chưa đủ à.”

“Nửa người dưới* của ta có Rip cùng Lott lo, hiện tại tính phúc rất tốt, còn cần nửa người dưới của ngươi làm gì, hơn nữa ta cũng không thích sáp người.” An Nhiên cố ý vặn vẹo lời Phong Tình, làm Phong Tình giận dữ nhìn chằm chằm.

Xuyên qua cổng pháp thuật, cảnh sắc nháy mắt biến hóa, hai người hai lang đi vào vong linh giới lâu ngày không thấy.

“A...” An Nhiên khó chịu cực điểm hô to. “Cảnh sắc vong linh giới vẫn khiến người ta khuất nghẹn như thế a..... Ân? Nơi đó xảy ra chuyện gì?” An Nhiên phát hiện bầu trời xa xa không phải u tối mà một mảng tím lớn còn chen lẫn bạch quang lóe lóe.

Phong Tình nhìn nhìn nói. “Không biết.” Hai oa oa tỉnh lại bỗng nhiên lộn xộn, thiếu chút nữa rơi xuống, Phong Tình vội vàng cẩn thận ôm vững.

Đại khái là phụ thân di truyền, đi vào vong linh giới, đại bảo bảo có vẻ rất hưng phấn, tò mò mở lớn con mắt nhìn trái nhìn phải, thấy bầu trời xa xa kia kéo ra màu tím, càng hưng phấn, thân thể nghiêng ra bên ngoài, hai bàn tay nhỏ bé vung vẩy hướng bên kia, ê a kêu lên vui mừng, tiểu bảo bảo thì bất đồng, dễ nhận thấy rất chán ghét không khí nơi này, cuộn mông oa vào ngực Phong Tình.

“Nơi đó đang đánh nhau.” Rip nhìn ra động tĩnh trong quang cảnh kỳ dị kia. “Người ngươi muốn tìm hẳn là ở đó, màu tím là năng lực pháp thuật tính ăn mòn cực độ chỉ U linh long vương mới có, màu trắng hẳn là pháp thuật quang minh của thú một sừng.”

“Thật vậy sao?” Phong Tình tức khắc khẩn trương lên, nhìn về phía xa xa, đại bảo bảo cũng thẳng cái eo mũm mĩm học theo mẹ nhìn ra xa, tiểu bảo bảo cũng không còn oa nữa, xoay người nhìn.

“Ân ân!” Papa của ta ở đâu.

“Ân ân!” Papa của ta cũng ở đâu!

“Y ân!” Hai bảo bảo kéo kéo vạt áo Phong Tình vẹo ra bên ngoài, có ý “ qua mau lên”.

“Chúng ta qua không?” Phong Tình nói, vừa lính quýnh tay chân ổn định hai bảo bảo.

“Không cần, họ đang đến.” Rip nói. Hai lang ngẩng đầu nhìn bầu trời, màu tím đang gấp rút bay tới bên này.

Phong Tình tim đập thình thịch, hết sức căng thẳng, tới chính là Eri cùng Shogula sao? Nếu đúng, hắn nên mở miệng thế nào đây? Là chào một cái hay sao?

Phong Tình không kịp nghĩ nhiều, phiến mây tím đã qua đến, trong mây tím! Một con cốt long cực đại bay lượn, cốt long vung thân, biến đổi, biến thành hình người, Ericter.

Ericter trừng về phía Phong Tình, nói chính xác, là trừng đại oa oa ê a bi bô vẫy tay về phía mình trong ngực Phong Tình.

Đây là...?

Y đang chiến đấu ác liệt cùng tộc trưởng và con trai tộc trưởng thú một sừng, cổng pháp thuật bỗng nhiên lại mở cách chiến trường không xa, lúc đầu y không để ý, nhưng ở trên cao trông thấy từ cổng pháp thuật đi ra cư nhiên là Phong Tình, mà oa oa trong ngực Phong Tình kia, làm y đột nhiên xuất hiện cảm xúc rất bức rức giống như khi trước, có cảm giác.... Huyết nhục tương liên?

“Nó là...” Ericter không dám nói ra câu kế tiếp, có thể sao? Có thể là như y nghĩ sao? Y là vong linh, thân thể là vật chết, có thể lại... Có hài tử của mình sao?

“Là con của ngươi.” Phong Tình đem đại bảo bảo thân thể sắp vẹo ra ngoài đưa cho Ericter.

Khí tức giống như mình... Nhưng thiếu cổ tử khí trên người mình kia, nó là vật sống? Ericter kinh ngạc ôm đại bảo bảo, bảo bảo đến ngực phụ thân đương nhiên rất cao hứng, vui vẻ bi bô oa trên người phụ thân, ngửi ngửi khắp nơi.

Ngô, là mùi vị papa.

Ericter hết sức sửng sốt, Shogula cùng lão Krone cũng chạy tới, hai thánh thú một sừng biến hóa thành hình người, Shogula chạy tới kích động nhìn tiểu bảo bảo trong ngực Phong Tình, Phong Tình cũng đem tiểu bảo bảo đưa cho y ôm, lão Krone cũng xông tới.

Tiểu bảo bảo cũng rất vui vẻ, papa cùng gia gia đều ở đây, thích thú oa trong ngực papa, hai tay đùa bỡn râu dài của gia gia.

“A a!” Papa! Gia gia.

“Là hậu bối của tộc ta.” Lão Krone để nó kéo râu mình. “Nhưng sao nhỏ thế lại là hình người? Chẳng lẽ vì mẫu thân là nhân loại sao?” Khó hiểu.

“Nó là con ta?” Ericter lúc này cuối cùng lấy lại tinh thần, oa oa trên người quả thật có khí tức long tộc như y, thật sự là con y? “Là con ta!” Từ nghi hoặc không dám tin biến thành khẳng định vui sướng, ôm chặt nhi tử, hưng phấn nhịn không được hôn mấy cái lên khuôn mặt nộn nộn.

“Nha nha!” Đại bảo bảo rất cao hứng, ôm đầu phụ thân cũng hôn lại mấy cái.

Tiểu bảo bảo nhìn hâm mộ, ngửa đầu hôn cằm papa nhà mình một cái, sau đó, ngón tay mũm mĩm ngắn nhỏ chỉ chỉ mặt mình.

“Ân ân!” Muốn papa!

Shogula cười ngốc mắt, cúi đầu hôn mạnh nhi tử.

(*) Chữ ‘đời’ (Sinh: 生) và chữ ‘thân’ (Thân: 身) đều phát âm là Shen(g), An Nhiên lợi dụng sự đồng âm để chơi chữ.