Thú Nô

Chương 3




“Andy...”

Phong Tình ngủ mơ mơ màng màng, sờ trái sờ phải không thấy gối ôm, có chút không quen, nhắm chặt mắt biếng nhác kêu to.

“Dy... Lại chạy chỗ nào rồi...”

“Nơi này không có Andy.”

Thanh âm đột ngột xuất hiện dọa Phong Tình nhảy dựng, mở mắt, phát hiện mình không phải nằm trên chiếu mộng ở nhà, mà đang nằm trên một khối cỏ mềm mại, kinh ngạc đứng dậy, một nơi đào viên rất hảo, cả bãi cỏ xanh nhạt, hoa nhỏ lác đác tô điểm, bên cạnh nơi hắn ngủ mấy thước có một hồ nước nhỏ, thái dương chiếu xuống óng ánh lấp lánh, bờ hồ có một thân ảnh màu trắng, là ai, nhìn không rõ lắm.

Thái dương? Phong Tình ngẩng đầu, ánh nắng chói mắt chiếu rọi nhịn không được phải nheo mắt, lại cẩn thận xem xét xung quanh, phát hiện bên ngoài bãi cỏ to này cư nhiên là rừng rậm, như một khối không gian nho nhỏ, được một loạt rừng cây bọc quanh. Thế giới kỳ quái.

Hoá ra những thứ ấy cũng không phải là mộng...

Vỗ vỗ hai má, thanh tỉnh, thanh tỉnh, hướng cái bóng trắng hô.

“Này! Là ngươi dẫn ta đến nơi đây sao?”

“Ta là Shogula.” Thanh âm trầm trầm, bóng trắng nháy mắt xuất hiện trước mặt Phong Tình, nhìn Phong Tình, giống như đang đánh giá hắn.

“Ahh....”

Phong Tình lâm vào hoảng hốt. Nhìn gần, mắt thú một sừng tựa hồ đẹp hơn, Phong Tình từ trước tới giờ không nghĩ đôi mắt màu vàng sẽ lại phiêu lượng đến thế, trước kia nhìn mắt người ngoại quốc màu lam cũng cảm thấy không đẹp gì, hiện tại nhìn màu vàng, cư nhiên không thấy kỳ quái, chỉ cảm thấy, rất hợp với nó. Da lông thuần trắng, không một chút màu tạp, thái dương rọi trên người thú một sừng, cấp cho Phong Tình một cỗ cảm giác thần thánh, còn sừng trên trán nó....

“Ta có thể sờ chút không?” Phong Tình thật sự nhịn không được, muốn...

Shogula sửng sốt một chút, không nghĩ hắn lại bắt đầu bằng những lời này, nhất thời không biết làm ra phản ứng gì.

“Không nói lời nào là đồng ý!”

Phong Tình cười tủm tỉm nói, đầu ngón tay trước tiên khẽ tham dò, cứng cứng, rồi mới nắm lấy, có phần tựa như... Xúc cảm vỏ ốc. Ân... Hơi thô, yêu, thẳng nhọn...

Shogula lắc lắc đầu, hất cái tay kia ra, nội tâm hơi nông nổi, vì sao không chán ghét nhân loại này đụng chạm, sừng trên trán, rõ ràng là ai cũng không thể chạm vào... Kỳ quái, chỉ là một nam tử nhân loại tương đối thanh tú thôi.

Thu tay về, Phong Tình hỏi.

“Ngươi dẫn ta đến nơi này có chuyện gì sao?”

“Có chuyện.” Bình phục tâm tình một chút. Shogula nói. “ ‘Ngự thú’ của ngươi là do ai dạy?”

“Hả?” Phong Tình khó hiểu. “ Cái gì ngự thú?”

“Ngươi không biết sao?”

Phong Tình sửng sốt, Shogula hình như vừa dùng một loại ngôn ngữ kỳ quái, nhưng vì sao hắn có thể nghe hiểu?

“............”

Shogula nhìn Phong Tình trân trân, như muốn xuyên thấu hắn.

“Có năng lực 'ngự thú', thì có thể cùng thú cao cấp câu thông.”

“A....”

Phong Tình hơi mù tịt, hắn vừa mới đến thế giới này, hắn thế nào biết nhiều như thế, sợ là thân thể này trước kia đã có năng lực đó, trả lời nó sao đây... Nhìn nhìn Shogula, nó đang nghiêm túc chờ hắn trả lời, ân...

“Đây là... Trời sinh.”

Cứ trả lời như vậy đi, thân thể này rốt cuộc có năng lực gì hắn cũng không biết, dù sao thân thể hiện tại là của hắn, nói đại một lần đi. ><

“Trời sinh?”

Shogula ngạc nhiên, lẽ nào hắn chính là? Nhưng không đúng, theo lời hắn nói, hắn sao lại là nhân loại?

“Ngươi chắc chắn? Ngươi không phải pháp sư thủy hệ sao?”

“Đúng, vậy thì sao?”

Phong Tình tiếp tục mặt dày, hy vọng sau khi đáp xong, gia hỏa phiêu lượng này có thể đưa hắn ra khỏi đây.

Shogula lâm vào trầm tư. Sao lại có khả năng hắn là... Lẽ nào hắn muốn trốn người kia sao?

Quên đi, tóm lại, đi về thỉnh giáo phụ thân một chút trước.

“Không có việc gì.” Shogula nói.

“Không có việc gì, xin lỗi đã trì hoãn thời gian của ngươi, xin để ta đưa ngươi trở về.”

“A! Cám ơn.” Phong Tình cao hứng nói. “ Chỉ cần đưa ta cách xa nơi này là được rồi.”

“Nơi này?”

“Ừ! Xin nhanh lên một chút!”

“Được rồi.”

Nó nhớ ra, vùng này chính là địa bàn của Phoenix, bất quá nếu hắn yêu cầu như vậy, thì đưa hắn đi thôi. Nếu hắn quả thật trời sinh ngự thú, hẳn là sẽ không quá nguy hiểm.

Dùng gió tự do đưa Phong Tình đi, Shogula cũng lập tức biến mất tại chỗ.

************************

“Hài tử, bất kể có là sự thật hay không, đã có manh mối, liền phải nắm chặt!”

“Dạ! Hài nhi đã hạ truy vết trên người người nọ.”

“Đi đi, ngươi cũng nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”

“Dạ!”

Bên cạnh như khoác lên một làn gió nhẹ ấm áp mênh mông, choáng ngợp một hồi lâu...

“Yah! Chào cuộc sống mới!”

Phong Tình hưng phấn hô to, hắc hắc, một mảnh cây như tường thành phía trước chính là rừng rậm kỳ quái kia sao, cuối cùng cũng đi ra, vạn tuế! Rõ là chỗ kỳ cục, phía trước là rừng cây xanh lá mạ to lớn, phía sau cư nhiên là đỉnh núi cây cối hỏa hồng, còn có cảm giác ấm áp dễ chịu, sẽ không phải núi lửa chứ, nhưng nơi này chỉ có một con đường đi thông lên núi, nếu là núi lửa thì hẳn không có cây, có người đi qua hẳn là không có nguy hiểm, hết đỉnh núi này hẳn là thành thị, sớm biết cứ trực tiếp kêu nó đưa mình tới nơi có người, hahh..

“Hô, hơi nóng!”

Lau lau mồ hôi trên trán, càng đi tới càng nóng, trường bào trên người cũng thấm đầy mồ hôi, dính vào da rất khó chịu, thật muốn tắm rửa một cái.

“Hu hu...”

Ơ, ai đang khóc?

Cẩn thận nghe một chút, thật sự có người khóc, tiếng khóc như tiểu hài tử, là bên trái truyền tới.

Phong Tình tò mò đi về phía tiếng khóc truyền đến, nơi nóng như thế, sao lại có hài tử ở đây ở đây?

Không quá xa, phía trước cư nhiên xuất hiện một hồ nước, nước hồ trong suốt, thoạt nhìn hảo hảo ngâm tắm, Phong Tình không chịu được hấp dẫn, y phục cũng không cởi, trực tiếp reo hò nhảy vào trong hồ, văng ra vô số bọt nước.

Ào ào, nước không phải mát mẻ, lúc này rõ là hơn cả cam lộ! Cởi áo bào vướng bận trong hồ, ngâm nga bồng bềnh trên mặt nước, tẩy rửa cánh tay.

Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện nào đó, Phong Tình thẳng người dậy, mặt nước coi như gương, muốn nhìn bộ dáng mình một chút.

A...

Suy ca (yếu ớt)!

Nhìn gương mặt mỹ lệ phản chiếu, cái Phong Tình nghĩ đến đầu tiên, chính là từ này, mái tóc màu lam nhạt, đôi mày lá liễu, khóe mắt hơi xếch, miệng môi nhỏ nhắn đỏ thắm, da thịt trắng nõn, con ngươi cũng có chút màu lam nhàn nhạt, ngay cả lông mi cũng màu lam nhạt.

Phong Tình không thích, một bộ dạng suy ca hoàn chỉnh!

Bỗng nhiên cảm thấy giống như có bàn tay phủ lên mông mình, Phong Tình nhíu mày, tâm tình vốn không tốt. Tay bắt một cái, lại cố sức kéo lên, thiếu chút nữa té xỉu vì sợ, vội vàng ném văng thứ trên tay, một bàn tay nhân loại, phía dưới lại không phải bắp tay, mà là một cái gì đó mềm mềm nhỏ nhuyễn, còn lác đác lông vàng thưa dài, rất dài, kéo dài đến đáy nước không nhìn thấy được.

“Là ai? Cái gì?” Phong Tình co ở một góc hồ nhỏ, lớn gan hỏi. “ Là ai...”

Không trả lời, hắn sẽ ngâm nữa...

“Lên đi!”

“Ahhh?”

“Ta ở phía sau ngươi.”

“A?”

Phong Tình vội vàng xoay người, lập tức ngây người, giống như bị điện giật tê liệt.

Một nam tử bạch bào anh tuấn đứng bên bờ phía sau hắn, hướng hắn mỉm cười, toàn thân phát ra khí chất nho nhã trời sinh, gương mặt sáng sủa rất trắng, mắt hẹp dài mưu lược, cười như nắng trưa, tóc dài màu tím đến đầu gối, ánh tím hảo chói mắt.

“Ngươi là ai?”

Nhìn mái tóc thật dài kia, tay Phong Tình lại ngứa, thoạt nhìn hảo mềm mại, sờ chắc hảo hảo.

“Ericter.”

Nam tử nói, nói chuyện cũng tao nhã, còn nụ cười mỉm chi nhạt nhạt mang theo nãy giờ, như gió nhẹ khẽ phất qua, khiến người ta cảm thấy nghe y nói là một loại hưởng thụ.

“Phía dưới có thủy hầu.”

“Thủy hầu?” Phong Tình nghe không hiểu.

“Thủy hầu, thủy quái ăn thịt người, nửa người nửa khỉ, đuôi dài có một bàn tay, dùng để vồ lấy người bên bờ, thích ăn mắt, răng cùng móng tay người. Có khi sẽ dùng tiếng khóc của mình dụ người đến bờ nước, đem người bắt lấy.”

Phong Tình nhịn không được run lên, ăn móng tay cùng răng người? Quá buồn nôn! Lật dật phóng nhanh nhảy vèo lên bờ, mới nhớ ra y phục đều còn bỏ trong hồ, xấu hổ đứng đó che lấy phía dưới, lại không dám đi xuống lần nữa.

“Cho!”

Ericter ném cho Phong Tình một kiện trường bào màu trắng, bản thân xoay người, lưng đưa về phía Phong Tình.

“Cám ơn!”

Phong Tình cảm kích nói, rõ là người tốt, ba chân bốn cẳng mặc quần áo vào, một hoảng hai loạng, cúi đầu nhìn nhìn, thế nào lại cảm thấy hơi mất tự nhiên?

Áo bào màu trắng, cổ tay áo cùng vạt áo viền chỉ bạc, trước ngực thêu một cự long bay cao màu bạc, chỉ là xương cốt! Cốt long màu bạc, nhìn thế nào cũng thấy xa hoa.

“Có cái nào đơn giản hơn chút không?”

Phong Tình hỏi, hơi ngượng ngùng, người ta cho mình y phục mặc còn đòi hỏi như thế, nhưng y phục này...

“Không có.”

Ericter nói, vẫn mỉm cười, Phong Tình lại có ảo giác y đang cười trộm.

Méo miệng, quên đi, chung quy vẫn hơn lỏa thể, nhìn hồ nước sau người, lại quay đầu nói với Ericter.

“Cám ơn ngươi! Có thể nói cho ta biết chỗ ở của ngươi không? Qua mấy ngày nữa ta tới báo đáp.”

“Không cần.” Ericter cười nói. “ Ngươi thế nào lại ở chỗ này? Nơi này rất nguy hiểm, trên núi chính là nơi sí dực điểu (chim lửa) cư trú.”

Phong Tình gãi gãi đầu, lúng túng nói. “ Ta mới từ rừng rậm có thú một sừng đi ra, muốn đến thành trấn gần nhất, lại thấy chỉ có một con đường đi qua nơi này, liền đi theo, nghe được có người khóc mới tới đây...”

“Xem ra ngươi không biết đường, ta đưa ngươi đi thì thế nào?”

“Hả... Có phiền hà hay không?”Phong Tình thích đi một mình hơn.

“Tùy ngươi.” Ericter nhún vai. “ Nơi này còn cách thành trấn rất xa, phải đi qua không ít nơi nguy hiểm, hơn nữa rất dễ lạc đường.”

“Vậy làm phiền ngươi.”

An toàn là số một.

Ericter nhoẻn miệng cười, không phải nụ cười mỉm thản nhiên, mà là như tâm tình phóng thích, cười cao hứng, làm Phong Tình hoa mắt một trận.

********************

Mới từ Phoenix phát hiện một nhân loại, trên người nhân loại có khí tức thánh thú một sừng, ân, hình như là gia hỏa Shogula kia?

Cư nhiên hướng núi Sí Diễm đi đến, trên núi rất nguy hiểm, nhìn xem nhân loại này muốn làm gì.

Xem ma pháp thân thể hắn chất chứa hẳn là pháp sư thủy hệ, chỗ nóng như thế lại không dùng pháp thuật?

Ngu ngốc, đó là thanh âm thủy hầu, đừng có đi!

Hoàn hảo, trên người hắn có khí tức Shogula, thủy hầu không dám làm gì hắn.

Kỳ quái, vì sao ta phải lo lắng.

Không ngờ nhân loại bẩn như vậy tẩy sạch xong lại thanh tú đến thế! Mắt lam, tóc lam hi hữu.

Thủy hầu lớn mật!!!

Ha ha, nhân loại này vẫn rất khả ái, thấy hắn ngượng ngùng trần trụi đứng đó, ta bỗng nhiên muốn ôm hắn vào ngực.

Tâm niệm khẽ động, cho hắn quần áo ta thường mặc trong tộc, sau khi hắn mặc vào, quần áo lập tức che lấp khí tức thánh thú một sừng trên người hắn, kèm theo khí tức chỉ ta mới có.

Có loại cảm giác bị ta độc chiếm.

“Xem ra ngươi không biết đường, ta đưa ngươi đi thì thế nào?”

Lần tới chơi nhân giới nhàm chán này, coi như có lời, gặp phải một gia hỏa đáng yêu thanh tú.

“Vậy làm phiền ngươi.”