Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 36




Bầu trời đêm trong suốt vô tận như đại dương, thâm trầm sâu lắng. Ánh trăng non loan loan tựa như một cánh buồm trong làn mây, cao cao treo trên không trung.

Nửa đêm, cùng với tiếng hét cao của Bội Ân, mãnh sư bảo bảo mọi người chờ mong rốt cuộc cũng chào đời.

Bởi vì tác dụng của dược vật, lớp vỏ cứng bên ngoài đã được mềm hóa, chỉ còn lại một lớp màng mỏng bán trong suốt mềm mại bao trùm bên ngoài cơ thể bảo bảo, mơ hồ có thể thấy được hoa văn kì dị màu mã não.

Đứa nhỏ im lặng cuộn mình trong lớp màng mềm bán trong suốt, Arcelor đang định đưa tay gỡ bỏ lớp màng trói buộc thì đột nhiên đứa nhỏ bên trong động đậy, một đôi tay nhỏ bé xé toạt lớp màng mỏng ló ra! Đôi mắt trong suốt màu hổ phách đối diện ánh mắt hơi kinh ngạc của Arcelor—— ánh mắt quả thực giống hệt Y Cách Tát Tư, nhìn như bình tĩnh vô lan, lại lóe ra quang mang sắc bén!

Arcelor lắp bắp kinh hãi, cậu biết rõ tiểu mãnh sư mới chào đời đã có thể mở to mắt; nhưng đứa nhỏ trước mắt, không khóc không nháo, ánh mắt thâm trầm lóe lên quang hoa lại làm chính mình cảm thấy khẩn trương cùng áp lực. Arcelor có ảo giác, trong nháy mắt cậu thấy được đôi cánh hoàng kim thật lớn sắp xòe ra ở sau lưng đứa nhỏ—— đây là đứa nhỏ mãnh sư sao? Là đứa nhỏ vừa sinh ra đã có tư cách trở thành vương giả!

“Bảo bảo…” Tiếng hô suy yếu từ trên giường truyền tới, Arcelor lập tức hồi phục tinh thần, đưa tay gỡ bỏ lớp màng dính dính trên người đứa nhỏ, ôm bé con tới bên người Bội Ân.

Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng dừng lại trên đỉnh đầu bé con, mang theo hơi thở quen thuộc làm người ta an tâm. Tiểu mãnh sư rất thông minh, lập tức nhận ra Bội Ân. Bé vươn bàn tay bé nhỏ ôm lấy tay Bội Ân, không giống những đứa nhỏ khác vừa sinh ra đã ‘y nha y nha’ kêu la không ngừng, bé vô cùng im lặng cùng nhu thuận, đôi mắt to không chớp nhìn thẳng Bội Ân, luyến tiếc dời mắt.

“Để Y Cách Tát Tư vào đi.” Arcelor thở phào một hơi, Selair vội vàng chạy ra gọi Ngang cùng Đề Khắc Tư. Chỉ chốc lát, hai thú nhân mãnh sư trưởng thành kéo theo ‘tân ba ba’ đang hôn mê vào nằm cạnh Bội Ân.

Tiểu mãnh sư có chút mê hoặc, ánh mắt mơ hồ không ngừng dao động trên người ba mãnh sư. Ngang cùng Đề Khắc Tư nhìn nhau, không hẹn mà cùng giơ cánh tay Y Cách Tát Tư lên trước mặt bé con.

Ngửi ngửi, đúng là hương vị của phụ thân, tiểu mãnh sư hé miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, ‘ngao a’ rồi hung hăng cắn một ngụm lên tay Y Cách Tát Tư. Hương vị máu tươi nhanh chóng dung nhập từng tế bào trong cơ thể, đây là trình tự phải trải qua của mãnh sư bảo bảo sau khi chào đời. Ấu thú thông qua máu mà nhớ kỹ phụ thân của mình, huyết thống mãnh sư từ xưa đã rất cường hãn; nó càng giống một loại truyền thừa, chỉ có chủng tộc mãnh sư mới có thể lĩnh hội cùng truyền thừa.

Lưu luyến không rời buông tay phụ thân, bởi vì máu tươi kích thích nên tiểu mãnh sư thoạt nhìn dị tường hưng phấn, ánh mắt hổ phách lóe ra quang mang khát máu. Ánh mắt bé đảo tròn một vòng đám người trong nhà, bỗng dưng, ánh mắt dừng lại ở một thân ảnh đỏ rực.

Al Reid lập tức cảm thấy uy hiếp, bé vẫn duy trì hình thú đè thấp cơ thể bày ra tư thái tiến công, đôi cánh trong nháy mắt hoàn toàn xòe ra, hướng về phía ấu thú mãnh sư mới sinh phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo.

Ngang lập tức ôm lấy đứa con đang xù lông, bọn họ quá sơ sót, đã quên mãnh sư là sinh vật có ý thức lãnh địa rất mạnh. Mãnh sư trưởng thành có thể khống chế tốt năng lực, tiểu Al đã xem bảo bảo mãnh sư mới sinh ra trở thành địch nhân có tính uy hiếp xâm nhập lãnh địa của mình.

Arcelor vội vàng đi qua trấn an đứa con, chính là tiểu Al càng gào lớn hơn, kích động rất lớn, cái đuôi như chiếc roi quất thành vài đạo vết máu trên tay Ngang. Rơi vào đường cùng, Ngang cùng Arcelor chỉ có thể ôm đứa con rời đi trước. Selair vốn dĩ muốn lưu lại chiếu cố, lại bị Bội Ân nhẹ nhàng từ chối.

“Ta không sao, nghỉ ngơi thì tốt rồi.” Bội Ân lắc đầu, từ chối ý tốt của Selair, bàn tay nhẹ nhàng vuốt be lưng đứa nhỏ: “Ngươi xem, bảo bảo vừa im lặng lại nghe lời, tuyệt đối không làm ồn ta; nhưng các ngươi, bận rộn cả buổi tối, mau đi ngủ đi.”

“Tốt lắm, có chuyện gì cứ gọi ta, ta cùng Đề Khắc Tư ở ngay cách vách.” Âm thanh của Selair mềm nhẹ ôn nhuận, có ma lực làm người ta an tâm. Cậu là người cuối cùng rời khỏi nhà gỗ, trước khi đi còn săn sóc thay Bội Ân đóng cửa lại.

Sau khi mọi người rời đi, nhà gỗ nhỏ lại khôi phục sự im lặng như mọi ngày.

Bội Ân từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, Y Cách Tát Tư nằm úp sấp bên cạnh, vẫn còn chưa tỉnh lại, xem ra Đề Khắc Tư xuống tay không nhẹ. Cậu lẳng lặng chờ đợi thể lực dần khôi phục, nhưng bé con bên người thì càng lúc càng không chịu an phận.

Bảo bảo chớp chớp mắt, đầu tiên là nhìn Bội Ân, sau đó lại nhìn phụ thân, bỗng nhiên ‘phốc’ một tiếng bổ nhào xuống giường, bộ dáng như học theo tư thế nằm úp sấp của Y Cách Tát Tư, không hề nhúc nhích. Bội Ân nhịn không được nhếch khóe miệng, lúc này mới hảo hảo quan sát bộ dáng đứa con. Tiểu tử này có màu tóc giống cậu, đen mướt, nhưng phần đuôi tóc lại hơi cong cong, đây là di truyền từ Y Cách Tát Tư; gương mặt tạm thời không nhìn ra giống ai hơn, bởi vì bảo bảo mới sinh ra đều có một bộ sáng, tròn tròn mũm mĩm, bất quá ánh mắt hoàn toàn kế thừa huyết thống mãnh sư, ngay cả giữa mắt cũng mơ hộ ra ra một tia khí khái, cực kì giống Y Cách Tát Tư.

Bội Ân nghiêng người ôm bảo bảo qua bên này, để bé con có thể nhìn rõ phụ thân của mình. Cậu đẩy sợi tóc rơi rụng trên trán bầu bạn, lộ ra gương mặt trẻ tuổi anh tuấn. Y Cách Tát Tư ngay cả đang mê man cũng lộ ra trẩn trương lo âu, Bội Ân nhìn mà đau lòng.

Bảo bảo bắt chước động tác Bội Ân, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nhéo nhéo tóc Y Cách Tát Tư. Bé cười ‘khanh khách’, giống như tóc phụ thân là món đồ chơi thú vị, vừa lôi vừa kéo, chơi đến quên cả trời đất.

“Bảo bảo, đừng——” Bội Ân vội vàng giải cứu những sợi tóc chịu đủ chà đạp của phụ thân từ tay đứa nhỏ, cậu cố ý nghiêm mặt, nhưng thấy bé con vô tội trợn to mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn chờ mong nhìn mình, nhất thời không thể tức giận nổi.

“Ngươi nha, thực bướng bỉnh.” Bội Ân bất đắc dĩ lắc đầu, thu hồi lời nói khi nãy, bé con này tuyệt đối không im lặng, là đứa nhỏ nghịch ngợm. Trước kia, lúc còn ở bộ lạc mèo rừng, Bội Ân không phải chưa từng thấy qua ấu thú mới sinh, nhưng bộ dáng đều là tỉnh tỉnh mê mê, nhỏ nhắn yếu ớt. Arcelor trước đó cũng nói với cậu, thú nhân bảo bảo sinh ra bằng trứng sinh trưởng khá nhanh, lúc phá xác đã có thể lớn bằng bảo bảo bình thường khoảng một đến hai tuổi; nhưng tận mắt nhìn thấy, Bội Ân vẫn không khỏi có chút giật mình—— mãnh sư bảo bảo không khỏi có sức sống quá mạnh đi, này sao giống đứa nhỏ vừa mới chào đời a!

Cũng không kì quái khi Bội Ân cảm thấy giật mình như vậy, tốc độ mãnh sư bảo bảo trưởng thành rất nhanh, có liên quan chặt chẽ tới huyết thống cường hãn của mãnh sư cùng phương tức sinh tồn tàn khốc—— ấu tử mãnh sư vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, nếu muốn sinh tồn, nhất định phải dựa vào sức mạnh bản thân. Không có bất cứ ai trợ giúp bọn họ, dạy bọn họ; muốn sinh tồn, mãnh sư chỉ có thể nhanh chóng trưởng thành.

“Lôi Nhân Tư.” Bội Ân ôm lấy đứa con, ôn nhu đặt một nụ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn non mềm của bé. Đôi mắt tràn ngập ý cười cùng biểu tình ôn hòa, làm gương mặt xinh đẹp của Bội Ân càng thêm nhu hòa đẹp mắt.

Đây là cái tên cậu cùng Y Cách Tát Tư đã đặt từ sớm, Lôi Nhân Tư—— báu vật trân quý nhất trời xanh ban cho cậu cùng Y Cách Tát Tư.

Hoàn Chương 36.