Một tháng sau——
Ngày mới tờ mờ sáng, bầu trời mênh mông rải rác mấy vì sao. Y Cách Tát Tư ôm Bội Ân, phong trần mệt nhọc, bộ dáng tiều tụy mệt mỏi rã rời.
Bầu bạn trong lòng đã mê man bất tỉnh, tình trạng ngày một nghiêm trọng, Y Cách Tát Tư không biết rốt cuộc có tính là bất thường hay không. Có vài giống cái rất nhanh có thể phát hiện hoài bảo bảo mãnh sư; vài người thì phải qua vài tháng mới bắt đầu xuất hiện phản ứng thống khổ khi mang thai. Bội Ân của y ngay từ đầu đã bị tra tấn mệt mỏi đến không chịu nỗi.
Sau khi miệng vết thương trên cánh vừa khép lại, Y Cách Tát Tư lập tức bay về cốc mãnh sư. Y biết càng kéo dài, vỏ ngoài của trứng trong cơ thể Bội Ân sẽ càng cứng hơn. Hiện giờ y chỉ cầu nguyện có kỳ tích xuất hiện, cầu nguyện thức ăn đặc biệt trong cốc mãnh sư có thể ngăn cản trứng mãnh sư chất hóa trong cơ thể Bội Ân. Chỉ cần có thể làm Bội Ân không còn thống khổ, y Cách Tát Tư sẽ không do dự làm như vậy, cho dù bảy tháng kế tiếp y phải không ngừng dùng máu mình để chống đỡ Bội Ân cùng đứa nhỏ trong bụng cậu.
“Bội Ân, tỉnh tỉnh.” Y Cách Tát Tư đưa tay xoa mồ hôi trên trán bầu bạn, nhẹ nhàng vỗ má cậu: “Chúng ta sắp tới cốc mãnh sư rồi.”
“… ân” Âm thanh yếu ớt, mệt mỏi vô lực. Bội Ân mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Y Cách Tát Tư—— tóc tai lộn xộn, đôi mắt tiều tụy đen thui, còn mớ râu ria lồm xồm trên cằm đều làm gương mặt vốn anh tuấn trở thành nhếch nhác không thôi.
Bội Ân nhịn không được bật cười ‘khúc khích’, cậu ôm cổ bầu bạn, dán mặt bên gáy cổ đối phương nhẹ giọng trêu chọc: “Y Cách, ngươi càng lúc càng xấu nha.”
Y Cách Tát Tư có chút vô ngữ, y mỗi ngày không phải vội vàng chạy đi thì chính là hầu hạ Bội Ân, làm sao có thời giờ để ý chính mình, cho dù có thời gian y cũng không có tâm tình kia.
“Sắp đến rồi sao?”
“Ân, chúng ta sắp tới rồi.” Y Cách Tát Tư dừng một chút, ôm chặt Bội Ân trong lòng, âm thanh có chút run rẩy: “Ngươi sẽ không có việc gì.”
“Y Cách, chúng ta sau này đứng đi nữa, cứ ở lại cốc mãnh sư đi.” Đổi một tư thế thoải mái, Bội Ân thản nhiên nói. Cậu biết rõ thời gian của mình không còn nhiều. Lựa chọn cốc mãnh sư là nơi ngủ yên tựa hồ là lựa chọn không tồi.
“Không…” Cắn răng, Y Cách Tát Tư tựa hồ đang ố gắng kiềm chế tình tự quá kịch liệt trong cơ thể. Y hiểu lời này của Bội Ân có dụng ý gì, nhưng y không muốn cứ từ bỏ như vậy, y sẽ vì sinh mệnh của Bội Ân mà kiên trì tới một khắc cuối cùng.
“Đừng từ bỏ, Bội Ân. Ta còn muốn mang ngươi đi thiệt nhiều nơi, mang ngươi đi du lịch cả đại lục này.”
Gương mặt nháy mắt hiện lên một tia sáng, nhưng rất nhanh liền ảm đạm. Bội Ân cười cười, nói ‘hảo’ một tiếng, nhưng trong lòng hiểu rất rõ, cậu không có cơ hội như vậy.
Ôm chặt bầu bạn trong lòng, Y Cách Tát Tư càng ra sức đập cánh, bay nhanh về phía sơn cốc đắm chìm trong nắng sớm các đó không xa——
Bầu trời vào buổi sớm có màu trắng ngà, dần dần bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng đỏ; trên đại địa mênh mông, cỏ cây hơi rung động, xung quanh đều được bao phủ trong ánh bình minh thần bí.
Dần dần, cốc mãnh sư ngày càng gần hơn—— ngọn núi phủ cây cối xanh um tươi tốt, cùng biển hoa nở rộ rực rỡ, rất nhanh liền tiến vào ánh mắt sửng sốt của Y Cách Tát Tư.
Làn gió ấm áp phất qua gò má, mang đến hương thơm của hoa cỏ trên núi cùng làn không khí tươi mới. Xa xa, lờ lờ có tiếng trẻ con thanh thúy như chuông bạc truyền tới, vui cười, la hét ầm ĩ…
Y Cách Tát Tư ngây ngẩn cả người—— đứa nhỏ! Cốc mãnh sư còn có những người khác!
Bầu bạn trong lòng đột nhiên nhăn mày, thống khổ rên một tiếng. Y Cách Tát Tư lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng bay về phía phát ra âm thanh. Rất nhanh, băng qua một đám cây cối cao lớn sum suê, Y Cách Tát Tư thấy được hình ảnh làm y kinh ngạc bội phần——
Trong biển hoa, một đứa nhỏ giống cái cười ha ha, lung tung vuốt ve cục bông trong lòng. Phía sau là một thiếu niên thú nhân, chỉ khoảng bảy, tám tuổi, ánh mắt có thần, gương mặt nghiêm túc, biểu lộ ra vẻ trầm ổn cùng sức mạnh siêu việt. Nhìn kỹ, phía sau lưng thiếu niên là đôi cánh vàng kim, Y Cách Tát Tư lại cả kinh, thiếu niên là thú nhân mãnh sư!
Giờ phút này, trên gương mặt có vẻ nghiêm túc lạnh lùng của thiếu niên lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sủng nịch nhìn bé con chơi đùa trong biển hoa… Bỗng dưng, một cái đầu đỏ rực ló ra, kêu nhỏ một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người, bổ ngào đánh gục người ở sau lưng mình.
Y Cách Tát Tư lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trong lòng đứa nhỏ giống cái cư nhiên là một mảnh sư nhỏ tuổi! Tiểu mãnh sư toàn thân phủ kín lông vũ màu đỏ ánh kim, giống như một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt!
Cho tới giờ chưa từng nghe nói có mãnh sư cánh đỏ! Y Cách Tát Tư kinh ngạc đến không nói nên lời, y nghĩ thế giới này đã sớm không còn mãnh sư, mà hiện giờ, thiếu niên mãnh sư cùng ấu tử đỏ rực kia vẫn còn sống sờ sờ trước mắt! Cốc mãnh sư… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Y Cách Tát Tư bất tri bất giác bay về phía bọn nhỏ. Mãnh sư thiếu niên là người đầu tiên phát hiện y, vẻ mặt đề phòng, nghiêng người che trước mặt hai đứa nhỏ kia. Nhưng tiểu giống cái có đôi mắt hoàng kim thì không sợ người lạ, bé cười hì hì chạy tới, kéo tay Y Cách Tát Tư.
“Thúc thúc đi theo ta.” Âm thanh mềm mại, cơ hồ ngọt tới mức thấm vào lòng người.
Y Cách Tát Tư cúi đầu, chống lại ánh mắt trong suốt tràn ngập tò mò. Bé con lôi kéo tay y, gương mặt nhỏ nhắn chưa to bằng bàn tay nghiêng qua một bên, kiễng mũi chân cố gắng nhìn rõ bầu bạn trong lòng mình.
Gió mát thổi qua, Y Cách Tát Tư nghe thấy hơi thở xa lạ mà quen thuộc—— trên người đứa nhỏ này có mùi mãnh sư, bé con này cũng là đứa nhỏ mãnh sư.
“Mau tới ~ mau tới a…” Bé con đi trước lôi kéo tay Y Cách Tát Tư, tiểu mãnh sư màu đỏ rống một tiếng, hưng phấn đi sau lưng y, không ngừng đẩy đẩy. Chỉ có mãnh sư thiếu niên coi như bình tĩnh, yên lặng đi ở bên cạnh, ánh mắt không chớp nhìn Bội Ân đang than nhẹ trong lòng Y Cách.
Trong phòng ốc xinh xảo tọa lạc ở trung tâm sơn cốc.
Nam tử trẻ tuổi đang bận rộn trong ốc, nhìn thấy Y Cách Tát Tư thì hơi lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh trấn định lại.
“Keister.” Nam tử dừng việc đang làm, nói với mãnh sư thiếu niên: “Gọi bọn Đề Khắc Tư cùng Ngang về.”
Thiếu niên gật đầu rời đi, còn nam tử trẻ tuổi thì lập tức mỉm cười thân thiết, nghênh đón Y Cách Tát Tư cùng Bội Ân vào phòng.
“Norah, đi lấy chút thức ăn nước uống đi.” Nam tử vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của đứa nhỏ giống cái, còn khen ngợi: “Ngươi làm tốt lắm.” Sau đó mới nhướng mi, ôm tiểu mãnh sư màu đỏ bướng bỉnh vừa nhào lên lưng mình bám chặt không buông xuống: “Al Reid, đừng náo loạn, ngoan ngoãn chờ trong phòng nga.”
“Ngươi là…” Thấy nam tử nhất thời bận rộn làm cái này, bảo cái kia, Y Cách Tát Tư nhịn không được chủ động mở miệng hỏi. Y thực sự rất gấp, thực khẩn cấp muốn biết cốc mãnh sư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trực giác của thú nhân rất chuẩn xác, Y Cách Tát Tư có dự cảm hết thảy mọi chuyện đều có quan hệ với mãnh sư!
“A, thật có lỗi. Ngươi nhất định chờ sốt ruột.” Nam tử áy náy mỉm cười: “Ta gọi là Selair. Như ngươi thấy, một nhà chúng ta đều ở cốc mãnh sư. Bầu bạn của ta gọi là Đề Khắc Tư, là mãnh sư.”
“Đề Khắc Tư…” Y Cách Tát Tư yên lặng nhớ kĩ tên này, tầm mắt vừa chuyển, chỉ vào đứa nhỏ xinh đẹp gọi là Norah cùng tiểu mãnh sư màu đỏ đang tò mò quất quất cái đuôi ngồi ngay trước mặt mình, có chút khẩn trương đặt câu hỏi: “Bọn nó là đứa nhỏ của ngươi?”
“Norah là đứa nhỏ của ta cùng Đề Khắc Tư.” Selair vừa giải thích vừa không rãnh tay, lục lọi tìm thuốc trị thương: “Al Reid, chính là đứa trước mặt ngươi, nó là đứa nhỏ của Ngang cùng Arcelor. Ngang là một thú nhân mãnh sư khác, cùng bầu bạn Arcelor cũng đang ở cốc mãnh sư. Đúng rồi, còn đứa nhỏ lớn lớn một chút vừa chạy đi gọi là Keister, nó cũng là đứa nhỏ của Ngang.”
“Trước bôi chút dược đi.” Selair có chút lo lắng nhìn mãnh sư trẻ tuổi trước mặt: “Ngươi… tình huống của ngươi thoạt nhìn thật không xong.” Đâu chỉ là không xong, đối phương vẻ mặt vô cùng mỏi mệt, trên người chi chít miệng vết thương lớn nhỏ, chân trái có một vết thương nghiêm trọng, thậm chí đã bắt đầu thối rữa.
“Ta không sao.” Y Cách Tát Tư vội vàng lắc đầu, ôm bầu bạn cẩn thận hộ trong lòng bế ra, túm chặt cánh tay Selair, khẩn cầu nói: “Ngươi sanh đứa nhỏ mãnh sư mà không có chuyện gì, nhất định có phương pháp đặc biệt! Nói cho ta biết, xin ngươi nói cho ta biết!”
“Ngươi trước đừng kích động.” Selair nhẹ giọng trấn an đối phương: “Kỳ thật ta cũng không rõ lắm, bất quá ngươi yên tâm, ta đã bảo Keister đi tìm bọn Arcelor, Arcelor có biện pháp.” Selair cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt nhắm chặt của Bội Ân: “Bầu bạn của ngươi, gọi là gì?”
“Bội Ân.”
“Bội Ân… Bội Ân của ngươi sẽ không có việc gì.” Selair ôn nhu nói, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má lạnh băng của đối phương: “Đứa nhỏ của các ngươi cũng không có việc gì, hết thảy sẽ tốt.”
Hoàn Chương 30.